Mùa Đông Này Có Anh
Chương 50: Gặp mặt
Ai nghe thấy lời cô nói xong thì cực kì bất ngờ và sốc nặng. Chẳng ai nghĩ được rằng con gái của chủ tịch lại đi làm thực tập sinh. Cũng không ai nghĩ được rằng sẽ có ngày hôm nay xảy ra.
Mẹ cô lãnh đạm lên tiếng:
“Những điều mà cô đã gây ra cho công ty tôi đã lập thành biên bản và nộp về cho cảnh sát hết rồi. Từ giờ cô nên xem lại bản thân mình và xám hối ở trong tù đi”.
Khi mẹ cô nói xong thì đã có một đám người cảnh sát xông vào bắt gọn ả ta. Dù có kêu gào và xin tha thứ đến đâu đi chăng nữa thì không ai nghe lọt tai cả.
Mẹ cô cũng quay sang chỗ mọi người trong phòng thiết kế rồi nói:
“Thật xin lỗi về sự thất trách của tôi trong công việc tuyển dụng người. Từ bây giờ mọi người cứ việc ăn uống và đi làm về đúng giờ. Còn về việc trưởng phòng thì sẽ do con gái của tôi bầu lại. Sau ngày hôm nay thì công ty này sẽ thuộc quyền điều hành của con gái tôi. Có gì thì cứ đến tìm con bé nói những điều khúc mắc là được”.
Mọi người cũng cực kì bất ngờ mà không giấu diếm được. Nhưng cũng không tỏ vẻ gì mà dọn dẹp chuẩn bị đi về.
Nhi nhanh nhẹn mà nói:
“Mọi người cũng đừng quá lo lắng về việc mà em làm. Tuy cũng chỉ mới có 27 nhưng kinh nghiệm sống của em không thua bất kì người nào cả. Chỉ mong mọi người sẽ đặt niềm tin vào em thôi ạ”.
Sau khi cô nói xong thì bắt đầu có những tiếng xì xào bàn tán.
“Hả? Còn lớn tuổi hơn cả tui đó”.
“Tính ra là cũng không quá nhỏ như tôi nghĩ”.
“Nhìn mặt như vậy mà đã 27 rồi sao? Tôi còn tưởng phải thấp hơn tầm 22 chứ”.
" 27 tuổi cũng là độ tuổi chính chắn rồi nên cũng không sao cả".
“Tôi thấy tính cách cũng được nên không quan tâm. Chỉ là đừng chèn ép mọi người là được rồi”.
Mặc dù, lời xì xào mỗi lúc một nhiều hơn nhưng cô lại không quan tâm lắm. Mấy ai lại đi quan tâm tới những lời không có ích cho mình như vậy chứ. Hiện tại điều mà cô cần làm là cần biết nhiều hơn về mọi thứ.
…Một lúc sau…
Cuối cùng thì tất cả mọi người giải tán về hết chỉ còn cô và mẹ mình. Cô quay sang báo cáo một chút:
“Tình hình của phòng này khá là căng thẳng từ trước đến giờ. Thiết bị trong đây cũng quá cũ kĩ rồi cần thay mới nhanh nhất có thể. Một số nhân viên cần phải điều chỉnh tác phong làm việc của mình nữa. Công nhận rằng phòng này cần thoải mái để tăng sức sáng tạo. Nhưng vẫn phải để họ vào trong một khuôn khổ nhất định”.
Mẹ cô gật đầu rồi nói:
“Con muốn điều chỉnh như nào thì tùy vào quyết định của con thôi. Bây giờ mẹ cũng chỉ biết giao lại công việc. Còn mẹ phải về phụ giúp bố con làm việc tại công ty nữa”.
Sau đó hai mẹ con nói một chút rồi cùng nhau đi về. Mẹ cô lái xe còn cô thì nhìn bên ngoài suy nghĩ vài thứ. Cô không để ý rằng khung cảnh xung quanh trên đường về nhà rất khác lạ. Hoàn hồn lại thì mẹ cô đã lai cô đến một nhà hàng cực kì sang trọng. Nhi cũng cực kì hiếu kì mà thắc mắc nhìn mẹ mình. Mẹ cô cũng không giải thích mà đi đến số phòng đã đặt bàn trước.
Vừa bước vào bên trong thì Nhi thấy có bố mình và ba người khác đang ngồi. Thấy mẹ cô thì người phụ nữ đứng dậy vui vẻ nói:
“Lâu rồi không gặp mày đó nha. Có khỏe không? Dạo này làm ăn sao rồi? Bên cạnh mày chắc hẳn là con mày nhỉ?”.
Mẹ cô cũng vui vẻ đáp lại:
“Đúng là lâu rồi không gặp mày, tao cũng khỏe lắm. Làm ăn cũng được thôi chỉ đủ ăn thôi à. Ừm, bên cạnh tao là con gái tao đã kể với mày rồi đấy”.
Người phụ nữ cũng gật đầu rồi đi ra kéo tay mẹ cô đến bàn ăn ngồi. Cô thì thấy hơi ngột ngạt nên quay sang nhìn bố mình. Bố cô cảm nhận được ánh mắt nên cũng gật đầu ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Khi cô ngồi xuống thì người phụ nữ mới bắt đầu giới thiệu:
“Chắc con là Đặng Ngọc Nhi đúng không? Cô là bạn hồi đại học với bố mẹ của con đó. Hai người đàn ông này là chồng và con trai của cô”.
Nhi cũng mỉm cười đáp lại:
“Dạ con chào cô ạ”.
Bấy giờ cô mới nhìn kĩ được là người phụ nữ này ăn mặc cực kì sang trọng và quý phái. Trên người khoác lên mình một chiếc váy dạ hội đen và điểm nhấn nhá là một khăn lông thú khá mềm mại.
Người phụ nữ thấy cô nhìn mình như vậy nên lên tiếng:
“Aiza đừng để ý đến bộ đồ của cô đang mặc mà. Gia đình cô mới đi dự tiệc về nên mới ăn mặc như này thôi. Tính thay ra mà thấy đến giờ rồi nên thôi đó. Mà con với thằng bé nhà cô đi ra nói chuyện làm quen đi”.
Người phụ nữ thẳng tính đến mức cô phải cười trừ luôn. Còn người con trai thì có chút nhăn mày nhưng không tỏ vẻ gì khác. Chỉ là mới gặp nhau thì hai người biết chuyện gì mà nói chứ. Nhưng về phía phụ huynh thì hình như quá lâu ngày không gặp nên cực kì có nhiều chuyện để nói.
Mẹ cô lãnh đạm lên tiếng:
“Những điều mà cô đã gây ra cho công ty tôi đã lập thành biên bản và nộp về cho cảnh sát hết rồi. Từ giờ cô nên xem lại bản thân mình và xám hối ở trong tù đi”.
Khi mẹ cô nói xong thì đã có một đám người cảnh sát xông vào bắt gọn ả ta. Dù có kêu gào và xin tha thứ đến đâu đi chăng nữa thì không ai nghe lọt tai cả.
Mẹ cô cũng quay sang chỗ mọi người trong phòng thiết kế rồi nói:
“Thật xin lỗi về sự thất trách của tôi trong công việc tuyển dụng người. Từ bây giờ mọi người cứ việc ăn uống và đi làm về đúng giờ. Còn về việc trưởng phòng thì sẽ do con gái của tôi bầu lại. Sau ngày hôm nay thì công ty này sẽ thuộc quyền điều hành của con gái tôi. Có gì thì cứ đến tìm con bé nói những điều khúc mắc là được”.
Mọi người cũng cực kì bất ngờ mà không giấu diếm được. Nhưng cũng không tỏ vẻ gì mà dọn dẹp chuẩn bị đi về.
Nhi nhanh nhẹn mà nói:
“Mọi người cũng đừng quá lo lắng về việc mà em làm. Tuy cũng chỉ mới có 27 nhưng kinh nghiệm sống của em không thua bất kì người nào cả. Chỉ mong mọi người sẽ đặt niềm tin vào em thôi ạ”.
Sau khi cô nói xong thì bắt đầu có những tiếng xì xào bàn tán.
“Hả? Còn lớn tuổi hơn cả tui đó”.
“Tính ra là cũng không quá nhỏ như tôi nghĩ”.
“Nhìn mặt như vậy mà đã 27 rồi sao? Tôi còn tưởng phải thấp hơn tầm 22 chứ”.
" 27 tuổi cũng là độ tuổi chính chắn rồi nên cũng không sao cả".
“Tôi thấy tính cách cũng được nên không quan tâm. Chỉ là đừng chèn ép mọi người là được rồi”.
Mặc dù, lời xì xào mỗi lúc một nhiều hơn nhưng cô lại không quan tâm lắm. Mấy ai lại đi quan tâm tới những lời không có ích cho mình như vậy chứ. Hiện tại điều mà cô cần làm là cần biết nhiều hơn về mọi thứ.
…Một lúc sau…
Cuối cùng thì tất cả mọi người giải tán về hết chỉ còn cô và mẹ mình. Cô quay sang báo cáo một chút:
“Tình hình của phòng này khá là căng thẳng từ trước đến giờ. Thiết bị trong đây cũng quá cũ kĩ rồi cần thay mới nhanh nhất có thể. Một số nhân viên cần phải điều chỉnh tác phong làm việc của mình nữa. Công nhận rằng phòng này cần thoải mái để tăng sức sáng tạo. Nhưng vẫn phải để họ vào trong một khuôn khổ nhất định”.
Mẹ cô gật đầu rồi nói:
“Con muốn điều chỉnh như nào thì tùy vào quyết định của con thôi. Bây giờ mẹ cũng chỉ biết giao lại công việc. Còn mẹ phải về phụ giúp bố con làm việc tại công ty nữa”.
Sau đó hai mẹ con nói một chút rồi cùng nhau đi về. Mẹ cô lái xe còn cô thì nhìn bên ngoài suy nghĩ vài thứ. Cô không để ý rằng khung cảnh xung quanh trên đường về nhà rất khác lạ. Hoàn hồn lại thì mẹ cô đã lai cô đến một nhà hàng cực kì sang trọng. Nhi cũng cực kì hiếu kì mà thắc mắc nhìn mẹ mình. Mẹ cô cũng không giải thích mà đi đến số phòng đã đặt bàn trước.
Vừa bước vào bên trong thì Nhi thấy có bố mình và ba người khác đang ngồi. Thấy mẹ cô thì người phụ nữ đứng dậy vui vẻ nói:
“Lâu rồi không gặp mày đó nha. Có khỏe không? Dạo này làm ăn sao rồi? Bên cạnh mày chắc hẳn là con mày nhỉ?”.
Mẹ cô cũng vui vẻ đáp lại:
“Đúng là lâu rồi không gặp mày, tao cũng khỏe lắm. Làm ăn cũng được thôi chỉ đủ ăn thôi à. Ừm, bên cạnh tao là con gái tao đã kể với mày rồi đấy”.
Người phụ nữ cũng gật đầu rồi đi ra kéo tay mẹ cô đến bàn ăn ngồi. Cô thì thấy hơi ngột ngạt nên quay sang nhìn bố mình. Bố cô cảm nhận được ánh mắt nên cũng gật đầu ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Khi cô ngồi xuống thì người phụ nữ mới bắt đầu giới thiệu:
“Chắc con là Đặng Ngọc Nhi đúng không? Cô là bạn hồi đại học với bố mẹ của con đó. Hai người đàn ông này là chồng và con trai của cô”.
Nhi cũng mỉm cười đáp lại:
“Dạ con chào cô ạ”.
Bấy giờ cô mới nhìn kĩ được là người phụ nữ này ăn mặc cực kì sang trọng và quý phái. Trên người khoác lên mình một chiếc váy dạ hội đen và điểm nhấn nhá là một khăn lông thú khá mềm mại.
Người phụ nữ thấy cô nhìn mình như vậy nên lên tiếng:
“Aiza đừng để ý đến bộ đồ của cô đang mặc mà. Gia đình cô mới đi dự tiệc về nên mới ăn mặc như này thôi. Tính thay ra mà thấy đến giờ rồi nên thôi đó. Mà con với thằng bé nhà cô đi ra nói chuyện làm quen đi”.
Người phụ nữ thẳng tính đến mức cô phải cười trừ luôn. Còn người con trai thì có chút nhăn mày nhưng không tỏ vẻ gì khác. Chỉ là mới gặp nhau thì hai người biết chuyện gì mà nói chứ. Nhưng về phía phụ huynh thì hình như quá lâu ngày không gặp nên cực kì có nhiều chuyện để nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương