Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau

Chương 14: Đồng Phục



14

Đã phóng lao thì phải theo lao, Huỳnh Cát Anh nhẹ nhàng khoát tay của Trương Nam Thành, mỉm cười nhìn ba vị diễn viên trước mặt rồi đặt tầm mắt của mình lên Phan Trí Nguyên.

"Thật ra thì truyện tranh không phải là sở thích của chồng tôi, nhưng vì tôi yêu thích nên anh ấy đã quyết định tài trợ bộ phim vì tôi đấy. Nói ra cũng thật ngại, có người chồng tâm lý và yêu chiều mình cũng may mắn lắm. Hy vọng mọi người sẽ làm tốt trong bộ phim này để không phụ lòng chúng tôi nhé. Đặc biệt là Trí Nguyên đấy, tôi rất thích diễn xuất của cậu, cậu đã lấy đi trái tim của tôi chỉ qua những vai diễn nhỏ lẻ rồi."

Phan Trí Nguyên: "Vâng, cảm ơn phu nhân Trương."

"Cậu không cần khách sáo vậy đâu, chúng ta bằng tuổi mà, cậu cứ gọi tôi là Cát Anh được rồi, tôi là fan của cậu đấy. Cậu biết không, anh xã nhà tôi thường không có thời gian quan tâm tới giới giải trí, nhưng khi tôi bảo muốn thiết kế trang phục cho bộ phim này anh ấy vẫn ủng hộ tôi hết mình đấy." Cát Anh mỉm cười.

Mí mắt của Phan Trí Nguyên hơi run, nhưng dù sao cậu cũng là diễn viên nên có thể ổn định được cảm xúc của mình rất nhanh. Cậu mỉm cười nhẹ, đáp lời, "Cảm ơn sự quan tâm của cô, tình yêu của hai người thật đáng ngưỡng mộ, hy vọng hai người luôn hạnh phúc như vậy."

Huỳnh Cát Anh đang ôm tay của Trương Nam Thành, vậy nên tuy gương mặt của hắn không đổi sắc, cô vẫn cảm nhận được cánh tay của hắn cứng đờ đi. Trong lòng cô bỗng dâng lên chút thú vị, diễn viên nhỏ này đúng thật là bông hồng có gai.

Các diễn viên chính vừa mới quay xong nên họ chia ra để nghỉ ngơi cho phân cảnh tiếp theo, bên đoàn làm phim sắp xếp ghế ngồi để Trương Nam Thành và Huỳnh Cát Anh có thể theo dõi các phân cảnh khác.

Cát Anh tinh ý nhận ra, gương mặt của Nam Thành từ lúc Trí Nguyên bỏ đi thì sa sầm thấy rõ, cô chậm rãi uống một ngụm nước, sau đó mỉm cười nói thật lòng.

"Nguyên Nguyên đẹp trai thật đấy, ở bên ngoài càng đẹp hơn. Lúc nói chuyện gương mặt lại rất đáng yêu, thanh âm như mật ngọt rót vào tai, lúc cười cũng đẹp, đôi mắt hai mí to tròn lấp lánh. Bảo sao anh lại mê mệt đến như vậy, lúc nào cũng yêu chiều, bênh vực."

Thấy Nam Thành vẫn không nói gì, Cát Anh lại bảo, "Cậu ấy đúng thật là một diễn viên giỏi."

"Ừ." Nam Thành gật đầu.

"Che giấu cảm xúc cũng rất tốt." Cát Anh cười, "Cậu ấy che giấu rất nhanh."

Thấy Nam Thành nhìn mình đầy khó hiểu, cô tiếp tục bảo, "Anh có tin vào giác quan thứ sáu của phụ nữ không? Tôi nghĩ cậu ấy vẫn còn yêu anh đấy."

"Cô lại nghĩ cái gì nữa?"

"Anh tin tôi thêm một lần đi, tôi quan sát cậu ấy rất cẩn thận, rõ ràng là tôi thấy cậu ấy đã không vui khi tôi ôm tay anh! Tôi đã cố ý thử đấy!"

"Ừ."

"Anh không tin tôi sao? Vậy thì anh thử đi dỗ cậu ấy thay tôi đi."

"Cô xem nhiều phim lắm rồi."

"Anh không tin tôi thật đấy à?"

Trương Nam Thành đứng dậy bảo muốn đi dạo rồi đi ngay, rõ ràng là không để tâm tới lời mà Huỳnh Cát Anh đã nói, cô hờn dỗi tiếp tục uống nước, sau đó lại liếc nhìn Lâm Bảo.

Vừa rồi cô cũng để ý anh ta, lúc Trí Nguyên thất thần anh ta đã cố ý đứng gần lại, thậm chí còn ôm vai Trí Nguyên và liên tục bắn ánh mắt thách thức của mình về phía của Trương Nam Thành.

Nhưng tên Nam Thành ngu ngốc này từ đầu tới cuối chỉ ngu si nhìn cục cưng của anh ta không rời, tình cảm viết rõ hết trên gương mặt.

Cô nghĩ Lâm Bảo đã nhận ra được điều gì đó và anh ta đang đeo lên phòng bị, Nam Thành ơi là Nam Thành, anh có tình địch rồi mà vẫn còn ngốc nghếch như thế.

Huỳnh Cát Anh đoán đúng, Lâm Bảo cũng đã đoán ra được phần nào, không chỉ có cô mà anh cũng thấy được nét mặt buồn bã của Trí Nguyên khi thấy Nam Thành đứng cùng vợ, tuy nó chỉ thoáng qua, nhưng anh chắc chắn mình đã nhìn được. Thêm cả buổi ăn tối vào 2 tuần trước, anh càng tin rằng suy đoán của mình không sai.

Trương Nam Thành và Phan Trí Nguyên không đơn thuần là bạn học cũ mà họ rõ ràng có tình cảm với nhau.

Mùa hè đến, trường trung học A vắng học sinh, chỉ còn có những học sinh lớp 12 thỉnh thoảng vẫn ghé tới ôn tập ở toà nhà xa nhất trong khuôn viên.

Ở khuôn viên phía sau trường có một cây xoài rất sai quả, thế nhưng ít học sinh biết mà lui tới, vậy nên khi còn đi học Trí Nguyên thường trốn đến đây để thu hoạch giúp nhà trường. Mỗi khi mùa hè ghé sang, ba của cậu sẽ tá hỏa nhận ra trong tủ lạnh có rất nhiều xoài.

Vì nơi này vắng người nên nó cũng là chỗ cậu và Trương Nam Thành hẹn hò tránh giám thị và ánh mắt của bạn học, cũng vì vậy mà khi cậu trốn học ra đây ngủ sẽ bị hắn đi tới bắt tại trận rồi lôi về lớp.

Ngoài các diễn viên đang bận quay ra thì mọi người đều đang nghỉ ngơi, thế nhưng tâm trạng của Trí Nguyên bây giờ rất tệ, cậu muốn ở một mình nên mới đi dạo, quen lối nên vô thức bước chân tới đây.

Phan Trí Nguyên ngồi ở chiếc ghế đá gần đó để ngắm nhìn ngôi trường quen thuộc của mình, mặc dù những nơi khác đều đã tu sửa, nơi này vẫn trông như vậy, chỉ có cây xoài trước mặt cậu là đã cao và to hơn rồi.

Cơn gió mùa hè nhẹ nhàng thổi qua, lay lay tóc mái khiến tâm trạng của cậu có dễ chịu hơn. Trí Nguyên ngẩng đầu nhìn, khi đó cây xoài này cậu phải rất vất vả mới trèo lên được, không biết bây giờ có còn trèo được nữa hay không.

Vậy nên khi Trương Nam Thành cũng bị lạc bước tới đây thì hắn trông thấy một đứa nhóc rất quen đang ở trên cành cây, tay với lấy trái xoài trước mặt.

?

Nam Thành tròn mắt nhìn, sau đó không ngăn được mình phì cười.

Diễn viên Phan cho dù có 24 tuổi hoá ra vẫn giống hệt như cá biệt Trí Nguyên năm 18, bản tính nghịch ngợm vẫn còn đó, có ai biết được lúc ở một mình cậu lại làm chuyện mất hình tượng thế này?

Phan Trí Nguyên cầm ba trái xoài trên tay nên có hơi chật vật, ném xuống thì sợ hỏng nên cậu định tìm cách trèo xuống. Không ngờ khi mới nhìn xuống thì bị Trương Nam Thành dọa cho giật mình, một trái xoài rơi xuống đất.

Trương Nam Thành nhanh tay chụp lấy, hắn ngẩng đầu nhìn cậu, "Cần tôi giúp không?"

Phan Trí Nguyên lắc đầu ngay không suy nghĩ, cậu định ôm xoài rồi trèo xuống nhưng bây giờ cậu mới nhớ ra mình đang mặc áo đồng phục trắng, áo khoác ngoài thì đã đưa cho trợ lý rồi.

Trí Nguyên suy nghĩ một hồi thì cố gắng cầm hai quả xoài bằng một tay, nhưng mà thân cây xoài này khó trèo xuống quá, nếu chẳng may ngã thì sẽ ảnh hưởng tới tiến độ quay phim mất.

Trong lúc Phan Trí Nguyên đang suy nghĩ đắn đo thì Trương Nam Thành vẫn đứng ở bên dưới đợi cậu, hắn vân vê quả xoài trên tay, nghiêng đầu thản nhiên quan sát.

Nhưng hắn quên mất cậu từng là cá biệt nên đã đánh giá thấp cậu rồi, Trí Nguyên nhét hai quả xoài vào hai bên túi quần rồi bắt đầu trèo xuống.

Trương Nam Thành: "..."

Vậy mà ông trời vẫn giúp hắn, Trí Nguyên không trèo xuống được, nếu là ngày xưa cậu sẽ không ngại trầy tay xước chân hay ngã lăn ra đất. Nhưng bây giờ cậu đang đóng phim, mọi chuyện đều phải được cẩn thận.

Lúc cậu bị sẩy chân, tim của Nam Thành run lên rồi vô thức bước tới ngay, nhưng cậu vẫn bám được vào cành rồi ấm ức ngồi lại trên cây, nhìn xuống bên dưới.

Trương Nam Thành nhanh chóng thu lại nét lo lắng trên gương mặt của mình, hắn âm thầm thở phào rồi lại bảo, "Hình như sắp phải vào đóng phim rồi?"

Phan Trí Nguyên: "... giám đốc Thành, ngài về trước đi ạ."

Hắn cứ đứng ở đây thì làm sao cậu xuống được!

"Cái cây này lớn nhiều rồi, khó trèo xuống lắm."

"..."

"Cậu không cần giúp thật sao?"

Phan Trí Nguyên: "... không cần đâu ạ."

"Ngài có đỡ được không vậy ạ?" Trí Nguyên đổ mồ hôi hột nhìn Nam Thành ở bên dưới gốc cây.

Sau vài lần cố trèo xuống nhưng không an toàn, ném cả giày xuống bên dưới rồi vẫn không ổn, Trí Nguyên mới chấp nhận rằng mình không còn trẻ nữa, cũng chẳng thể leo trèo giỏi như khi còn học cấp ba. Với lại bây giờ còn đang mặc đồng phục quay phim, cậu cũng sợ sẽ gặp chấn thương không đáng.

Trước đây cậu phải đáp cành cây thấp nhất rồi trượt theo thân cây sau đó phóng xuống đất, bây giờ thì cậu thật sự không thể.

"Được, nhảy xuống đi, tôi đỡ cậu." Trương Nam Thành dang đôi tay vững chãi.

Chợt cả hai cùng nhớ tới trước đây lúc đang trên đường đi học về, Trí Nguyên bỗng trông thấy một cây ổi nên ném balo cho hắn cầm.

"Em đi đâu vậy?" Nam Thành ngạc nhiên.

"Anh nhìn kìa, cây ổi kia sai quả quá, để em hái cho anh." Trí Nguyên xoa xoa tay bước đi nhưng lại bị Nam Thành giữ lấy, "Không trèo, nếu muốn ăn anh dắt em đi mua."

"Khá giả như anh sao có thể cảm nhận được niềm vui khi ăn trái hái từ trên cây chứ, để em hái cho anh."

"Em ngã thì phải làm sao bây giờ?"

"Có anh ở bên dưới rồi thì chắc chắn em sẽ không sao cả đâu." Trí Nguyên cười, "Em tin tưởng bạn trai của mình lắm đấy."

"Trí Nguyên..."

"Em muốn trèo lên hái, Nam Thành, em hái một trái cho anh thôi, anh không thích ăn trái do em hái sao..."

Chỉ cần vài câu đã khiến hắn mềm lòng, không nỡ làm cho cậu buồn nên hắn chiều cậu. Nhưng lòng hắn không yên tâm nổi, lúc cậu trèo lên hắn cứ lo này sợ kia, thế nhưng Trí Nguyên lại trèo thoăn thoắt như khỉ, thuận lợi hái xuống hai trái ổi.

"Anh ơi, đỡ em!" Trí Nguyên có thể tự trèo xuống được, nhưng cậu muốn cho bạn trai cơ hội bảo vệ mình.

Trương Nam Thành ngẩng đầu, nhanh chóng đưa tay ra để đỡ cậu, Trí Nguyên không biết sợ, cậu trèo xuống cành cây thấp nhất rồi nhảy xuống, lao vào vòng tay của Trương Nam Thành, ôm chặt lấy hắn trong hạnh phúc khi cả hai ngã lăn ra đất.

Lúc này cũng vậy, một cảm giác an tâm chiếm trọn trái tim cậu, Phan Trí Nguyên không nghĩ nhiều nữa, cậu lấy hết can đảm của mình nhảy xuống.

Vẫn giống như ngày hè của năm đó, Trí Nguyên lao vào lồng ngực vững chãi của Nam Thành, dễ dàng được hắn đỡ lấy, bảo bọc. Vì mất đà lên Nam Thành lùi ra sau vài bước nhưng tay vẫn ôm chặt cậu, may là không bị ngã.

Hơi ấm quen thuộc đã xa cách quá lâu bây giờ đang ở sát gần tới mức không thể tin được. Cảm nhận được Nam Thành đang ôm chặt mình làm cho cơ thể của Trí Nguyên run lên, từng thớ da thịt dường như đều bị hơi ấm của hắn bao vây.

Nam Thành thừa nhận mình cũng rất tham lam, hắn không nỡ buông tay cơ thể ấm áp mềm mại mà 6 năm rồi hắn nhung nhớ. Lần cuối cùng hai người ôm nhau, cậu đã hứa hẹn với hắn và rồi cậu bỏ đi.

Ánh nắng và cơn gió ngày hôm nay vẫn giống như những mùa hè của năm cấp ba khi ấy, khung cảnh chẳng có gì thay đổi, có khác, hoạ chăng là cây xoài này đã to lớn hơn rồi, Nam Thành cũng vậy, hắn trưởng thành hơn, ra dáng một người đàn ông thành đạt, còn Trí Nguyên thì vẫn thế, vẫn hệt như là một cậu bé lớp 12.

Và hắn luôn là người mà cậu khó có thể trèo tới.

Cả Nam Thành và Trí Nguyên đều cảm nhận được nhịp tim của cả hai đang tăng lên không ngừng, nhưng Nam Thành lại không muốn buông ra. Trí Nguyên vẫn còn đang được bế lấy làm cho gương mặt cậu đỏ ửng.

Nam Thành vững chãi giữ Trí Nguyên, hắn nhìn gương mặt đang đỏ lên của cậu, hệt như hắn đã quay trở về 6 năm trước, là học sinh giỏi của trường học này, là bạn trai của cá biệt Trí Nguyên.

Lúc mới đến đây nhìn thấy cậu mặc đồng phục trong lòng hắn đã rạo rực không thôi, ký ức đẹp đẽ của tháng năm học sinh đó như hiện ra trước mắt hắn. Ngay tại sân trường này, dưới ánh nắng mùa hè này.

Trí Nguyên cảm thấy ngượng lắm rồi, cậu cũng xoay đầu nhìn Nam Thành muốn bảo hắn buông cậu xuống nhưng vô tình lại kéo gần lại khoảng cách của hai người.

Ánh mắt giao nhau, chóp mũi khẽ chạm.

Năm đó sau khi lao vào lòng hắn, Trí Nguyên đã nghiêng đầu hôn lên môi hắn.

Những năm sau này, hắn nhìn thẳng vào mắt cậu, muốn đọc được những cảm xúc thật nhất từ trong lòng cậu, cũng như để cậu biết được suy nghĩ ngổn ngang hiện tại trong lòng hắn là thế nào.

Hơi thở từ cánh mũi nhẹ nhàng giao hoà với nhau, Nam Thành vẫn nhìn cậu mãi không dứt, tới khi cậu muốn xoay đi thì hắn lại nghiêng đầu tiến tới.

Chậm rãi chạm lên môi cậu.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...