Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)
Chương 43: Cô là người phụ nữ của tôi
Thái độ trầm tĩnh của Âu Dương Vân khiến ai nhìn cũng không nhận ra là đang nói dối, nhưng lại không thể khiến hai người phụ nữ trước mặt tin tưởng. Thế mà Âu Dương Trường Phong lại tin cô. Đây không phải là sự tin tưởng của một người ba dành cho con gái, mà là ông ta không tin cô có khả năng đùa bỡn bọn họ trong tay. Vậy nên, ông ta lựa chọn tin tưởng lời cô nói. Âu Dương Trường Phong kéo vợ và con gái vào phòng sách, đóng cửa lại, thấp giọng nói: “Tôi biết hai người đang cáu, tôi còn bực mình hơn hai người, nhưng đây không phải là lúc tức giận, càng không phải lúc tức giận với nó. Chỉ cần nó còn làm vợ của Nam Cung Phong ngày nào thì ngày đó vẫn còn hữu dụng đối với chúng ta. Cho nên, mềm mỏng một chút, chuyện này cứ thế cho qua đi.” Âu Dương Trường Phong nói một cách cực kỳ bất đắc dĩ. Tự dưng mất toi ba mươi ba tỷ, ông ta có thể không đau lòng được sao? Ông ta đau lòng hơn bất kỳ ai khác, nhưng khổ tâm có tác dụng gì chứ? Không có chứng cứ, cơn tức này chỉ có thể nuốt ngược vào trong mà thôi. Sau khi động viên vợ con, ông ta liền đi ra: “Tiểu Vân, em gái con cũng là chịu phải oan ức không có chỗ phát tiết, con đừng để bụng, nó..” “Không sao, con quen rồi ạ.” Âu Dương Vân hờ hững cắt ngang lời của ba mình. Cô nhìn đồng hồ treo trên tường: “Không còn sớm nữa, nếu không còn chuyện gì thì con về đây.” “Ăn cơm đã rồi hẵng về.” Lời nói của Âu Dương Trường Phong là lời nói khách sáo. Âu Dương Vân đương nhiên hiểu rõ, cô không phải người không có mắt, cái nhà này trước giờ chưa bao giờ hoan nghênh cô, hôm này thì lại càng không. Ra khỏi căn nhà nhỏ, tâm trạng của cô cực kỳ tốt, cho tới khi cô về đến dinh thự Bạch Vân, tâm tình vẫn tốt như vậy. Hôm nay đúng là một ngày khác với ngày thường. Bình thường rất ít khi gặp được mọi người ở trong phòng khách, vậy mà giờ lại gặp đúng ngay trong căn phòng này. Âu Dương Vân vui vẻ chào hỏi: “Ba, mẹ con về rồi ạ.” Ông bà Nam Cung quay đầu lại, nhìn thấy con dâu đều rất vui, mẹ chồng liền ân cần hỏi: “Ăn cơm tối chưa?” Cô nhìn về phía ai đó có mắt mà như không tròng ở bên cạnh, mỉm cười gật đầu: “Dạ ăn rồi ạ, ăn ở nhà mẹ đẻ của con.” “Ba mẹ con đều khỏe cả chứ?” Ba chồng hỏi “Dạ, đều khỏe, hai người cũng nhờ con hỏi thăm sức khỏe ba mẹ.” Lúc này, cô em chồng đột nhiên hỏi một câu: “Chị dâu, hôm nay em gái chị làm sao thế? Buổi chiều xách hành lý chạy ra ngoài như bị điên vậy, em không kéo lại được, cứ như là chịu phải nỗi oan ức lớn lắm khi ở nhà chúng ta ấy.” Âu Dương Vân giật mình, ánh mắt cô một lần nữa lại di chuyển về phía ai kia. Hình như anh không định nói gì cả, đến ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn ngước lên. “Không có gì, nó là vậy đấy, từ nhỏ đã được ba mẹ chị cưng chiều quá thành hư rồi. Có lẽ do tối qua chị nói nó vài câu, nó không vui nên về nhà mẹ đẻ.” “Lần đầu nhìn là biết cô ta rất tùy hứng, hai người thật không giống cùng ba cùng mẹ sinh ra chút nào.” Nam Cung Nhữ Dương nghe vậy thì cười trừ bảo: “Đừng có mà chó chê mèo lắm lông, ba mẹ cưng chiều con còn ít à?” “Ơ kìa, đang nói người ta sao lại nói sang con rồi? Con và cô ta căn bản không giống nhau. Anh trai con với cô ta mới giống.” Nằm mà cũng trúng đạn à? Nam Cung Phong không vui ngẩng đầu, chất vấn em gái: “Sao anh lại giống cô ta?” “Hai người đều là những người được cưng chiều, tính khí vô cùng xấu xa, phải không chị dâu?” Cô em chồng này đúng là rất biết kéo người khác xuống nước, tự mình nghĩ như vậy thì thôi, còn đi hỏi cô. Âu Dương Vân giả vờ cười gật đầu, rồi lại lắc đầu. Nói đúng cũng không phải, không đúng cũng không phải, cô dứt khoát chỉ chỉ tay: “Con vẫn còn bài thi phải chấm, con lên trước đây ạ.” Cô rời khỏi phòng khách cái nơi thị phi này như chạy trốn, đến căn phòng riêng của cô thì ngã người xuống giường, khóe miếng hơi nhếch lên, để lộ ra một nụ cười nhạt như hình bán nguyệt. Khi ở một mình vẫn là tốt hơn cả, có thể tự do tự tại hít thở. “Tâm trạng có vẻ không tồi nhỉ.” Âm thanh đột nhiên rơi xuống dọa cô nhảy dựng. Cô ngồi bật dậy, kinh hoàng hỏi: “Sao lại vào mà không gõ cửa?” Nam Cung Phong dựa vào cạnh cửa, khoanh tay trước ngực,hùng hồn hỏi ngược lại: “Cô đã đóng cửa chưa?” Cô chưa đóng cửa sao?...Hình như là chưa đóng thật. “Tìm tôi có việc gì không?” Cô lúng túng nói sang chuyện khác, ngồi một cách nghiêm chỉnh đợi anh nói ra lý do của mình. “Tôi cảm thấy cô hẳn là có chuyện muốn nói với tôi.” Cô lắc đầu đầy quả quyết: “Không, tôi không có gì nói với anh cả. Tôi có thể nói gì với anh chứ, tôi và anh chưa bao giờ có chung tiếng nói cả.” “Vậy để tôi vạch trần, là do cô làm phải không?” Mặc dù Nam Cung Phong không hề nói rõ là chuyện nào nhưng Âu Dương Vân bỗng thấy chột dạ. Cô bắt đầu hoang mang, dưới vẻ ngoài lạnh lùng, đẹp trai của anh rốt cuộc đang cất giấu một trái tim tường tận mọi việc tới mức nào? Tại sao cô có thể lừa được ba mình mà lại không lừa được người đàn ông đang đứng trước mặt này? Thế nhưng, cô cũng không phủ nhận, cô biết mình không lừa nổi anh. “Ừ.” Không muốn giằng co không biết sợ là gì, do đó cô bình thản gật đầu. “Tại sao?” Phần lớn cuộc đối thoại giữa hai người đều lời ít ý nhiều như thế. Thứ mà Nam Cung Phong muốn nghe chỉ là trọng tâm, nên cô không cần phải giải thích quá nhiều những lý do râu ria bên cạnh. “Không cam tâm việc bản thân bị bán đi một cách vô nghĩa như vậy, nên mới muốn chuyển tiền bán thân tặng cho tổ chức từ thiện.” “Một lý do hết sức thuyết phục, nhưng tôi thấy ít nhiều cũng có chút tâm lý báo thù trong đó.” “Sao lại nói như vậy?” “Lẽ nào không phải sao? Con gái của kẻ thứ ba, luôn luôn hận người đàn ông đã bỏ rơi mẹ cô ta.” Âu Dương Vân không nghĩ gì khác, cười đáp: “Phân tích rất hợp lý, đáng tiếc sự thật lại không phải như vậy.Đứa con của kẻ thứ ba không có lý do gì lại đi thù hận người khác. Xen vào cuộc hôn nhân của người khác thì bản thân đã là người sai rồi.” Điều kiện tiên quyết là, nếu như bọn họ không gây ra tội lỗi không thể tha thứ đối với mẹ cô. “Rất tốt, hi vọng đúng như những gì cô nói. Mặc dù đã từng ly hôn sáu lần, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có thể chấp nhận một người phụ nữ dựa vào tôi mà tiến bước cao ở bên cạnh mình.” Lập trường của anh, từ ngày biết anh đã từng chịu tổn thương thì đã dự liệu được rồi. Vậy nên, cô chỉ có thể bất đắc dĩ như vậy, sống một cuộc sống mà đã nói dối một lời thì sẽ phải nói dối những lời tiếp theo. Nhìn theo bóng hình anh quay lưng rời đi, cô đột nhiên mở miệng: “Sao anh lại biết được? Sao anh lại chắc chắn là tôi làm?” “Ngoài cô ra, tôi có đối tượng khả nghi thứ hai sao?” Nam Cung Phong quay đầu lại. Cô im lặng. “Âu Dương Kiều chắc cũng đã nói với anh rồi, nói là tôi đã gợi ý cho nó vào phòng sách của anh? “Nói rồi.” Anh liếc cô một cái với ý vị sâu xa: “Cô ta muốn đi tìm cô tính sổ nhưng đã bị tôi ngăn lại.” “Tại sao anh lại muốn giúp tôi?” Câu này, Âu Dương Vân hỏi một cách rất khiêm cung. “Về luật pháp, cô là người phụ nữ của tôi. Khi người khác hoài nghi cô, tôi nên đứng ra bảo vệ.” “…Cảm ơn.” Cô kinh sợ nói lời cảm ơn, một câu nói “cô là người phụ nữ của tôi” thật khiến người khác bất an muôn phần. Nửa đêm, Âu DươngVân bị cơn đói tra tấn mà tỉnh giấc. Cô xoa xoa cái bụng khô quắt queo của mình, lúc này mới nhớ ra cô vẫn chưa ăn cơm tối. Dạ dày cô vốn không tốt, ba bữa còn không ăn đúng giờ thì cách không xa ngày chết là mấy rồi. Cô lần mò ngồi dậy, mở hé ra một khe cửa nhỏ. Bốn bề yên tĩnh, chỉ có tiếng thở trầm ổn đều đều của đàn ông. Cô rón rén đi ra khỏi căn phòng riêng của mình, khom người tiến tới, định đi xuống bếp dưới lầu tìm ít đồ ăn lại sợ đánh thức Nam Cung Phong, thế là cố gắng khống chế động tác, đi nhẹ nhàng ra ngoài giống như một bóng ma. Tới phòng bếp dưới nhà, cô mở tủ lạnh ra xem, toàn là những thức ăn lạnh. Cô không ăn nổi đồ nguội liền nhìn xung quanh một lượt, nhìn thấy một hộp mỳ tôm.Cô cầm trong tay như ngọc quý, đổ nước sôi vào rồi kiên nhẫn chờ đợi. Con người ta khi rơi vào lúc đói khát mới cảm nhận được hạnh phúc chẳng qua là được ăn một bát mỳ nóng hổi. Lúc này, mỳ tôm toả ra mùi hương thơm phức khiến cô cảm thấy thật hạnh phúc biết bao. Trong lúc chờ đợi mỳ chín, cô nằm gục xuống bàn chợp mắt, hồn nhiên không biết phía trước đã có người đứng đó từ khi nào, đang ung dung nghiêm chỉnh nhìn cô. Ước chừng thời gian cũng vừa lúc rồi, cô liền cầm nĩa xúc miếng mì đưa vào miệng. Khi cổ hơi ngẩng lên thì cuối cùng cô cũng phát hiện ra sự bất thường ở phía trước. Lập tức, miếng mỳ nghẹn ngay cổ họng, nuốt cũng nuốt không trôi, nôn cũng không nôn ra được, lúng túng tới mức chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui vào… Nam Cung Phong cười mà không cười đi tới, liếc mắt nhìn tô mỳ đang bốc hơi nghi ngút trong tay cô, hỏi như trêu tức: “Không tệ phải không? Mùi vị ấy.” Cô nuốt vội miếng mỳ giống như nhai một miếng thịt khô, xấu hổ gật đầu: “Cũng tạm được, anh có muốn ăn thử không?” “Cô cho rằng tôi sẽ ăn thứ này sao?” Cô cho rằng anh sẽ không ăn thứ này nên cô mới hỏi một cách tượng trưng vậy. “Anh xuống uống nước phải không?” Âu Dương Vân đứng dậy định đi rót cho anh cốc nước, anh sâu xa nói: “Tôi xuống xem cô làm gì.” “Tôi ấy à.” Cô cười cứng đơ: “Tôi ăn khuya.” “Không ăn cơm tối sao?” “Ăn rồi.”Vừa nói dứt lời, cái bụng lại không thức thời reo lên vài tiếng, cô vội vàng giải thích: “Nhưng ăn ít.” “Có muốn ra ngoài ăn chút đồ ngon không?” Âu Dương Vân tưởng cô nghe nhầm nên không dám trả lời, cũng không dám bảo anh nói lại thêm lần nữa, cứ sững sờ, ngây ngốc đứng đó. Nam Cung Phong đợi tới mức mất hết kiên nhẫn, anh nhướng mày: “Có đi hay không?” “Hả? Ồ, được thôi.” Cô thu dọn bát mỳ một cách qua loa rồi đuổi theo bước chân anh ra ngoài. Ban đêm ở bên ngoài không tối tới mức giơ tay ra không nhìn thấy năm ngón. Anh đi phía trước, cô đi theo ở phía sau, ánh trăng chiếu rọi vào hai con người, tạo thành hai cái bóng cô quạnh. Có lẽ vì lý do thời gian nên Nam Cung Phong không định đi quá xa, anh chọn một nhà hàng cách nhà rất gần. Nhà hàng này không lớn lắm nhưng điều kiện rất tốt, sạch sẽ, tao nhã. Chiếc đèn treo màu vàng ấm áp phát ra ánh sáng dịu dàng. Phong cách trang trí theo kiểu Bắc Mỹ kết hợp với âm nhạc nhẹ nhàng như nước chảy, khiến người ta bỗng như rơi vào ảo giác rằng, nơi họ bước vào không phải là một nhà hàng mà là một ngôi nhà ấm áp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương