Mùa Xuân Thứ Hai - Trương Bất Nhất

Chương 11



Gọi bố là chuyện không thể nào, cả đời này cũng không thể.

Lâm Niệm Sơ hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường: “Tôi không nghe nữa.”

Vẻ mặt Trình Nghiễn lười biếng, giọng điệu châm chọc: “Tôi có nói là muốn nói với cô hả?”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Cảm giác sắp bị chọc tức.

Đôi đũa trên tay cô gần như bị bẻ gãy.

Hít một hơi thật sâu, cô nhìn Trình Nghiễn với một nụ cười giả tạo, cảnh cáo: “Tôi khuyên anh cẩn thận đừng bao giờ để rơi vào tay tôi, nếu không tôi sẽ làm cho anh sống không bằng chết.”

Trình Nghiễn không quan tâm, mỉm cười: “Được thôi, cảm ơn vì lời nhắc nhở của chị đại.”

Lâm Niệm Sơ hung hăng trừng mắt nhìn anh, sau đó mặc kệ anh, bắt đầu tập trung ăn uống, sau khi ăn xong thì đi vào phòng tắm đánh răng, sau đó lên giường đi ngủ.

Không bao lâu sau, Trình Nghiễn cũng nằm lên giường.

Hai người họ vẫn nằm cách nhau, rất có quy củ, giữa cơ thể có ranh giới rõ ràng. Họ giống như một cặp nam nữ xa lạ bị ép ngủ chung một giường, cả đêm như người cùng nhà khác ngõ.

Đạo diễn yêu cầu có mặt trên phim trường lúc chín giờ sáng, vì vậy trước khi đi ngủ Lâm Niệm Sơ đã đặt đồng hồ báo thức lúc 7 giờ 30, sáng hôm sau đồng hồ báo thức liền báo đúng giờ.

Việc đầu tiên Lâm Niệm Sơ làm sau khi mở mắt là lấy điện thoại di động đặt cạnh gối, nhanh chóng tắt chuông báo thức để không đánh thức Trình Nghiễn — mặc dù tên yêu nghiệt này rất đáng đánh, nhưng dù sao đây cũng là phòng của anh, cô cũng không thể quá ngang ngược được.

Tuy nhiên, sau khi ngồi dậy, lúc này cô mới nhận ra người bên cạnh đã không còn đây nữa. Lúc cô đang cảm thấy kinh ngạc thì cửa phòng tắm mở ra, Trình Nghiễn quấn áo choàng ngủ bằng lụa màu xám đen bước ra khỏi đó, hình như là vừa tắm xong.

“Sao anh dậy sớm vậy?” Lâm Niệm Sơ ngạc nhiên, thậm chí lúc anh dậy, cô chẳng nhận ra được chút nào.

Trình Nghiễn vừa đi về phía phòng ngủ vừa nói: “Đi bàn chuyện làm ăn.”

Mặc dù Tôn Khải Hải say mê sắc đẹp, nhưng ông ta là người thích dậy và đi ngủ sớm để giữ sức khỏe tốt, có thể nói là tấm gương sống mẫu mực.

“Ồ.” Với suy nghĩ lịch sự xã giao, Lâm Niệm Sơ trả lời: “Tôi thì đi đến trường quay.” Nói xong, cô hất chăn và ra khỏi giường.

Khi đang tắm rửa trong phòng tắm, cô nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng khách. Cô nghĩ đó là cuộc gọi phục vụ phòng nên không nghĩ nhiều, nhưng vừa mở cửa phòng tắm ra, cô liền nghe thấy Trình Nghiễn nói với cô: “Lúc nãy bạn gái của lão Đoạn đã đem hành lý của cô qua đây rồi. “

“Ồ.” Lâm Niệm Sơ nhìn quanh trong phòng ngủ, nhưng không thấy vali của mình, vì thế cô bước ra phòng khách.

Vừa thay quần áo xong, Trình Nghiễn bước ra khỏi phòng ngủ.

Lâm Niệm Sơ vô thức nhìn Trình Nghiễn, sau đó sững người lại.

Trình Nghiễn đã ăn mặc chỉnh tề, bộ vest xanh sẫm thẳng tắp, áo sơ mi trắng không tì vết, cà vạt màu xanh nước biển được thắt tỉ mỉ, cổ tay mảnh khảnh có nút thắt rõ ràng còn đeo một chiếc đồng hồ bạch kim, cả người toát lên vẻ trưởng thành và vững chãi, không còn nhận ra đây là tên yêu nghiệt gợi đòn nữa.

Quả thật người đẹp vì lụa, kẻ cặn bã mặc vest cũng có thể trở nên nho nhã hẳn.

Trình Nghiễn cũng liếc nhìn Lâm Niệm Sơ, do dự định nói gì nhưng cuối cùng cũng không thốt ra câu nào, lẳng lặng đi về phía sô pha.

Trên sàn có một tấm thảm nặng, đế da giẫm lên cũng không phát ra âm thanh, anh gần như im lặng bước đến ngồi xuống sô pha.

Lâm Niệm Sơ cũng không quan tâm đến anh nữa, cô ngồi xổm bên cạnh vali thu dọn những thứ mà hôm nay cần mang đến trường quay.

Kịch bản của cô đặt trên bàn trà, Trình Nghiễn nhìn xuống, nhìn thấy tên vở kịch in trên bìa “Trần Hậu truyện”, bèn thuận miệng hỏi: “Cô đóng vai Trần Hậu?”

“Không, tôi đang đóng vai đứa em gái xấu xa của Trần Hậu.” Lâm Niệm Sơ ngước mắt liếc nhìn anh, do dự rồi quyết định nói ra sự thật: “Hạ Mộng Tùng đóng vai Trần Hậu.”

Trình Nghiễn: “…”

Tập đoàn Nguyên Thăng là một trong những nhà đầu tư vào vở kịch này, Hạ Mộng Tùng đóng vai nữ chính là điều hiển nhiên.

Ngay lúc Lâm Niệm Sơ đang cân nhắc có nên an ủi Trình Nghiễn hay không thì Trình Nghiễn đột nhiên hỏi cô: “Cô biết cô ta vào đoàn do có tài nguyên, vậy mà cô còn dám xúc phạm cô ta à?”

Lâm Niệm Sơ biết chuyện anh nói là chuyện cô giúp anh giải vây tối qua, cô trả lời một cách hời hợt: “Trả ơn cho anh mà thôi.”

Trình Nghiễn cười đáp: “Tôi cũng đâu có làm việc chung với chồng cũ của cô đâu, đắc tội thì cũng đã đắc tội rồi, anh ta còn có thể làm gì tôi được?”

Lâm Niệm Sơ nhún vai: “Dù sao tôi cũng đã đắc tội rồi, còn có thể làm gì được nữa? Hơn nữa với chút kỹ năng đó của cô ta, nhiều lắm thì cũng chỉ mặt nặng mày nhẹ với tôi, hoặc bài xích tôi thôi, còn có thể phong sát tôi chắc? Sóng to gió lớn gì cũng đã gặp qua, chẳng lẽ tôi còn sợ cô ta à?”

Trình Nghiễn nhìn cô với vẻ ngưỡng mộ: “Gan thật, xứng đáng là chị đại.”

Lâm Niệm Sơ nhìn anh: “Anh không có việc gì làm thì đi ăn cơm đi, đừng có làm phiền tôi.”

Trình Nghiễn: “Tôi đang đợi cô.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Cảm giác trên da đầu ngứa ran.

Cô nhìn Trình Nghiễn với vẻ mặt kinh ngạc: “Có chuyện gì thì cứ nói đi, đừng kể chuyện kinh dị, tôi sợ lắm.”

Trình Nghiễn ngả người ra sau, dựa lưng vào ghế sô pha, nâng chân trái lên, đặt mắt cá chân lên đầu gối chân phải, hơi nheo mắt nhìn Lâm Niệm Sơ đang ngồi xổm trên mặt đất: “Chị đại mà cũng có chuyện phải sợ sao?”

Trong mắt Lâm Niệm Sơ hiện lên đôi chân dài không ngừng lắc lư, bất lực thở dài: “Anh không thể nói chuyện tử tế hả?”

Trình Nghiễn cười, không ngừng trêu chọc cô: “Đừng nghĩ bậy, tôi không có ý gì với cô đâu. Bạn gái Lão Đoạn bảo chúng ta đi ăn sáng với bọn họ.”

“Ồ.” Lâm Niệm Sơ thở phào nhẹ nhõm, sau đó chợt hiểu ra điều gì đó, trừng mắt nhìn Trình Nghiễn chửi: “Anh chê bai ai? Tôi còn không thèm để ý đến anh đâu!

Trình Nghiễn cũng thở phào nhẹ nhõm: “Nghe cô nói như vậy thì tôi yên tâm rồi.”

Lâm Niệm Sơ không thèm đếm xỉa đến anh, thu dọn đồ xong thì đứng dậy, nhân tiện nhặt áo khoác trên tay vịn ghế sô pha lên, vừa mặc quần áo vào nói với Trình Nghiễn: “Đi thôi.”

Trình Nghiễn sững người, nhìn cô từ trên xuống dưới, kinh ngạc nói: “Cô ăn mặc thế này đến phim trường sao?” Giọng điệu của anh lộ ra vẻ chán ghét.

“Không được à?” Lâm Niệm Sơ nhìn xuống quần áo của mình.

Vì là phim cổ trang, khi đến phim trường cô phải thay trang phục nên cô ăn mặc khá giản dị, mặc áo len màu be với quần ống rộng màu đen, khoác áo khoác màu camel bên ngoài, chân đi một đôi giày thể thao màu trắng và không trang điểm.

Trình Nghiễn chân thành nói: “Cô là nữ diễn viên kém tinh tế nhất mà tôi từng thấy.”

Lâm Niệm Sơ phản bác lại: “Đó là bởi vì các nữ diễn viên mà anh nhìn thấy đều đã ăn mặc cẩn thận trước khi đến gặp anh. Bọn họ có ý đồ với anh, muốn làm một số giao dịch không thể nói với anh.”

Trình Nghiễn cứng họng, không thể phản bác lại lời nói của cô.

Lâm Niệm Sơ tiếp tục nói: “Hơn nữa hôm nay là ngày đầu tiên tôi vào đoàn, ăn mặc quá lố cũng chẳng phải chuyện tốt. Cách tốt nhất để một diễn viên gây ấn tượng với đạo diễn không phải là ngoại hình mà là thực lực.”

Trình Nghiễn hoàn toàn không nói nên lời, đồng thời anh chợt phát hiện cô thật sự là một người phụ nữ rất “xã hội”, không phải là kiểu chê bai mà là khen ngợi. Cô hiểu rõ tất cả đạo lí nên hiểu, nhưng không bao giờ chủ động thể hiện phô trương tài năng, cư cư xử một cách có chừng mực.

Im lặng một lúc, anh cười bất lực, đáp như cúi đầu trước gió: “Đúng, cô nói đúng.”

Lâm Niệm Sơ không tiếp tục chủ đề này nữa, xách balo lên: “Đi, đi ăn cơm.”

Trình Nghiễn đứng dậy khỏi ghế sô pha, sau đó hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Lâm Niệm Sơ gõ cửa phòng đối diện, trong vòng hai giây, cánh cửa được mở ra, như thể những người bên trong đang đợi họ.

Tưởng Ngải Đồng và Đoạn Hạo Sơn lần lượt đứng ở cửa, hai mắt sáng ngời, giống như một con sói đói ăn không no, đồng loạt nhìn cô và Trình Nghiễn.

Lâm Niệm Sơ cạn lời, trong lòng vẫn còn có chút xấu hổ, nhưng Trình Nghiễn đứng bên cạnh cô lại rất bình tĩnh thoải mái, để mặc cho hai người đối diện nhìn chằm chằm vào mình.

Nhà hàng ở tầng 1 phục vụ bữa sáng tự chọn.

Bốn người bọn họ cuối cùng cũng tách ra trong khi bưng đĩa đi chọn đồ ăn, Tưởng Ngải Đồng cố ý lại gần Lâm Niệm Sơ, vừa căng thẳng vừa phấn khích, hỏi: “Chuyện quái gì đang xảy ra với cậu và Trình Nghiễn vậy? Bắt đầu từ khi nào thế? Tiểu Lâm Tử cậu được đó, liền một mạch ngủ với hai người! “

Lâm Niệm Sơ thở dài bất lực nói: “Lần trước cũng chính là anh ta đấy.”

“Hả?” Tưởng Ngải Đồng sững sờ: “Cậu nói lần trước người gặp ở quán bar là anh ấy à?

Lâm Niệm Sơ gật đầu, vừa đặt trứng rán lên đĩa vừa trả lời: “Ừ.”

Tưởng Ngải Đồng cau mày, bất mãn nói: “Sao cậu bảo hai người không liên lạc gì với nhau?”

Lâm Niệm Sơ: “Thực sự không có liên lạc, tớ vẫn không có thông tin liên lạc của anh ta.”

Tưởng Ngải Đồng không tin: “Vậy thì tại sao đêm qua hai người lại đi cùng nhau?”

Lâm Niệm Sơ quay đầu lại nhìn Tưởng Ngải Đồng, ánh mắt lạnh lùng: “Cậu và Lão Đoạn chiếm phòng đóng kín cửa, vậy tớ có thể đi đâu?”

Tưởng Ngải Đồng: “Sau đó cậu đến phòng của Trình Nghiễn?”

Lâm Niệm Sơ: “Ừ.”

Vẻ mặt Tưởng Ngải Đồng bối rối, lưỡng lự hỏi: “Vậy… quan hệ giữa cậu và Trình Nghiễn bây giờ là như thế nào?”

Lâm Niệm Sơ  không trả lời câu hỏi ngay lập tức, cẩn thận xem xét từ ngữ: “Thân mật…” 

“Người yêu thân mật?” Tưởng Ngải Đồng giành trả lời.

Ai thèm yêu đương với tên yêu nghiệt đó, Lâm Niệm Sơ mặt không cảm xúc đính chính lại: “Bạn chịch thân mật.”

Tưởng Ngải Đồng: “…”

Cách đó không xa, Đoạn Hạo Sơn cố ý đi chung với Trình Nghiễn, anh ấy vừa cẩn thận, lo lắng vừa hưng phấn hỏi: “Tối hôm qua hai người xảy ra chuyện gì thế?”

Trình Nghiễn vừa gắp thức ăn vào đĩa vừa cà lơ phất phơ đáp: “Đắp chăn và trò chuyện một cách đơn thuần.”

Đoạn Hạo Sơn: “Tớ không tin!”

Trình Nghiễn liếc nhìn anh ấy: “Vậy cậu còn hỏi làm cái đách gì.”

Đoạn Hạo Sơn: “Ai da, ý tớ là quan hệ giữa hai người bây giờ là như thế nào?”

Trình Nghiễn: “Không là gì cả.”

Đoạn Hạo Sơn: “Không là gì cả mà cậu lại ngủ cùng con nhà người ta à?”

Trình Nghiễn nhìn anh ấy một cách hời hợt: “Cậu có biết bạn chịch là gì không?”

Đoạn Hạo Sơn cau mày nhìn anh đầy bất bình: “Sao cậu lại có thái độ như vậy? Người ta là con gái nhà lành, dù đã kết hôn một lần nhưng đã ly hôn rồi, hơn nữa trong xã hội ngày nay làm gì có ai mà không có vài mối tình chứ. Cô gái này tốt đấy, nếu cậu đã không thích thì đừng khiêu khích người ta.” 

Trình Nghiễn vẻ mặt bất lực: “Con mắt nào của cậu nhìn ra tớ khiêu khích cô ấy vậy?”

Đoạn Hạo Sơn: “Chẳng lẽ là cô ấy khiêu khích cậu à?”

Cũng không phải.

Nói một cách chính xác thì là khiêu khích lẫn nhau.

Nhưng Trình Nghiễn không biết nên nói gì, chỉ đành bất lực thở dài: “Cậu nói gì thì chính là cái đó.”

Đoạn Hạo Sơn thừa thắng xông lên: “Vậy cậu cảm thấy Tiểu Lâm như thế nào? Có cần tớ giúp cậu mai mối không?”

Trình Nghiễn không chút do dự: “Không cần.”

Giấc mộng mai mối của Đoạn Hạo Sơn tan vỡ: “Tại sao?”

Trình Nghiễn nhìn Đoạn Hạo Sơn bằng ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc: “Hai người bọn tớ đã ngủ cùng một giường, chẳng lẽ còn cần cậu mai mối à?”

Đoạn Hạo Sơn: “…”

Nói có lý đến nỗi không thể bác bỏ được.

Sau khi suy nghĩ, anh ấy hỏi: “Vậy thì cậu có muốn cùng người ta phát triển thêm không?”

Trình Nghiễn do dự, sau đó đáp: “Không muốn.”

Đoạn Hạo Sơn không chịu thua: “Thật sự không muốn?”

Trình Nghiễn: “Ừ.”

Hai người bọn họ hoàn toàn không phải người trong cùng một thế giới, cũng không quen biết nhau, cho nên dù anh có chút hảo cảm với cô thì cũng chỉ dừng lại ở đó.

Đã như vậy thì Đoạn Hạo Sơn cũng không nói nhiều nữa, dù sao dưa hái xanh cũng không ngọt, vì thế liền đổi chủ đề: “Lát nữa cậu đi bàn chuyện hợp tác à?”

Trình Nghiễn: “Ừ.”

Đoạn Hạo Sơn: “Tớ đi cùng với cậu, diễn kịch thì phải diễn cho trót.”

Trình Nghiễn: “Tùy cậu.”

Đoạn Hạo Sơn: “Sau khi bàn bạc xong chuyện hợp tác thì đi đâu? Có phải đi cùng ông ta đến thăm vườn không?”

Trình Nghiễn: “…”

Thăm vườn là gì nữa?

Anh lại thở dài: “Không cần, cứ mời ông ta ăn một bữa là được, ông ta đã có người đi cùng rồi.”

Tôn Khải Hải chỉ thích sao nữ chơi với mình.

“Ồ.” Đoạn Hạo Sơn lại hỏi: “Sau bữa tối thì sao? Trở về khách sạn hả? Tối nay có phải cậu trở về Đông Phụ không?”

Trình Nghiễn suy nghĩ một lát rồi nói: “Tới trường quay.”

Đoạn Hạo Sơn: “A? Phim nào thế?”

Trình Nghiễn: “Trần Hậu truyện.”

Đoạn Hạo Sơn sửng sốt, sau đó đột nhiên nhớ tới gì đó, tức giận nhìn Trình Nghiễn: “Cậu có phải là đồ ngốc không đấy? Người phụ nữ Hạ Mộng Tùng đối xử với cậu như vậy mà cậu vẫn còn nhớ cô ta à?”

Trình Nghiễn đang bất lực và định giải thích thì Tưởng Ngải Đồng và Lâm Niệm Sơ đột nhiên đi về phía họ.

Trưởng Ngải Đồng nhìn Đoạn Hạo Sơn một cách kỳ lạ rồi hỏi: “Anh hét gì đấy?”

Đoạn Hạo Sơn nhìn Trình Nghiễn bằng ánh mắt hận không thể rèn sắt thành thép được, đáp: “Ở đây có một tên nông cạn, muốn đến trường quay xem Trần Hậu.”

Tưởng Ngải Đồng không hiểu vậy là có ý gì, nhưng Lâm Niệm Sơ — một diễn viên trong “Trần Hậu truyện” lại nhanh chóng hiểu được ý nghĩa của câu này. Cô ngạc nhiên nhìn Trình Nghiễn và nghĩ: Tên này vậy mà vẫn chưa dứt lòng với ánh trăng sáng đó à?

*Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Niệm Sơ: “Hừ, đúng là đàn ông.”

Trình Nghiễn: “Anh không phải! Anh không có! Em đừng nghe cậu ấy nói bậy!”
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...