Mùa Xuân Thứ Hai - Trương Bất Nhất

Chương 20



Lâm Niệm Sơ ngây ngẩn cả người, sắc mặt toát ra vẻ kinh ngạc khó giấu, theo bản năng muốn từ chối. Nhưng ngay khi cô sắp mở miệng, gió lạnh ban đêm lại thổi tới, lạnh đến mức hàm răng cô bắt đầu run rẩy, ba chữ “không cần đâu” trực tiếp bị đông lạnh ở cổ họng.

Vào một ngày lạnh như vậy, có quần áo mà không mặc mới là kẻ ngốc!

Cô rũ mắt nhìn thoáng qua chiếc áo khoác nam được Trình Mặc ôm trong ngực, trong lòng bắt đầu rục rịch. Nếu không phải Tưởng Ngải Đồng ở bên cạnh, cô nhất định sẽ không chút do dự nhận lấy áo khoác của Trình Nghiễn.

Nhưng cô lại lo lắng Tưởng Ngải Đồng sẽ hiểu lầm quan hệ giữa cô và Trình Nghiễn, cảm thấy giữa hai người bọn họ có gian tình.

Cho nên trước khi nhận lấy áo khoác, cô liếc Tưởng Ngải Đồng, buồn rầu nói: “Làm sao bây giờ? Tớ hơi lạnh.”

Mặt Tưởng Ngải Đồng không chút thay đổi: “Lạnh thì mặc áo vào thôi.”

“Ừm.” Lâm Niệm Sơ lập tức nhận lấy áo khoác của Trình Nghiễn, mặc lên người.

Áo gió có hình dáng suông, tạo nên sự mềm mại, sau khi mặc vào gió lạnh lập tức bị ngăn hơn phân nửa. Lâm Niệm Sơ lập tức cảm thấy ấm lên không ít, điều duy nhất cô cảm thấy không được hoàn hảo là chiếc áo này quá lớn so với cô. Chiếc áo thuộc dáng dài tầm trung, mặc trên người Trình Nghiễn thì vạt áo có thể vừa đến đầu gối, nhưng khi mặc trên người cô thì vạt áo dài xuống tận chân. Hơn nữa khung xương của cô nhỏ, hoàn toàn không chống đỡ được chiếc áo này, nhất là vai, trông giống như khoác một chiếc long bào vậy, nhưng có thể chống lạnh là được!

Ngay khi cô cố gắng cài hai bên áo trái phải lại với nhau, Tưởng Ngải Đồng thỏ thẻ nói một câu: “Vali của cậu ở ngay trên xe. “

Lâm Niệm Sơ: “…”

Xấu hổ.

Xấu hổ đến mức có thể có dùng đầu ngón chân đào ra bảo tàng Cố Cung.

Tưởng Ngải Đồng không tiếp tục nói nữa, dùng ánh mắt “Tớ đã hiểu rõ tất cả” nhìn Lâm Niệm Sơ, chỉ thiếu viết lên mặt mấy chữ “Tớ biết hai người có gian tình”.

Lâm Niệm Sơ mặt đỏ tai hồng, thẹn quá hóa giận: “Sao cậu không nhắc tớ?” Nhưng ngay khi cô chuẩn bị cởi áo ra thì Trình Nghiễn đi tới, còn nhìn cô một cái khiến cô vô cùng khó xử, cởi ra cũng xấu hổ, không cởi ra cũng xấu hổ.

Cũng may Trình Nghiễn không đề cập đến chuyện chiếc áo, chỉ nhìn thoáng qua rồi thu ánh mắt của mình lại: “Tôi đi mua đồ ăn, để Mặc Mặc đi theo hai người đi, đợi lát nữa gặp ở quầy thu ngân.”

Giọng nói của anh mang theo vài phần cầu xin.

Tưởng Ngải Đồng không biết ý, không hiểu vì sao Trình Nghiễn lại sắp xếp như vậy, nhưng Lâm Niệm Sơ hiểu được, không nói hai lời đã đồng ý: “Được.”

Trình Nghiễn thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nói với cô: “Cám ơn.”

Sau khi vào siêu thị, bốn người đẩy hai xe mua sắm.

Siêu thị này tương đối lớn, tầng một là trang sức và quần áo, tầng hai là vật dụng sinh hoạt, tầng ba là khu vực thực phẩm. Bọn họ tách ra ở thang máy tầng hai, Trình Nghiễn một mình đẩy một chiếc giỏ hàng lên tầng ba, Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng dẫn theo Mặc Mặc ở lại lầu hai.

Bên cạnh lối vào khu mua sắm có một hiệu thuốc dân gian, Lâm Niệm Sơ bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, bước chân không khỏi dừng lại, theo bản năng mím môi, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.

Ngay khi ba người bước vào khu mua sắm, điều đầu tiên đập vào mắt là các vật dụng tẩy rửa.

Tưởng Ngải Đồng mang vẻ mặt ngây thơ hỏi Lâm Niệm Sơ: “Cậu có muốn mua gì không?”

Lâm Niệm Sơ vừa đẩy xe vừa trả lời: “Không có.”

Tưởng Ngải Đồng: “Vậy tại sao chúng ta không lên tầng ba mua đồ ăn vặt?”

Lâm Niệm Sơ vừa dùng ánh mắt tìm kiếm kệ hàng xung quanh, vừa trả lời: “Mua băng vệ sinh cho Mặc Mặc.”

Tưởng Ngải Đồng bừng tỉnh, rốt cuộc cũng hiểu được dụng ý của Trình Nghiễn, không khỏi cảm khái nói: “Đúng là một người anh tốt.” Cô ấy lại nhìn Lâm Niệm Sơ, tiếp tục cảm khái: “Cậu cũng là chị dâu tốt.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Cuối cùng Tưởng Ngải Đồng lại nói với bạn học Trình Mặc: “Mặc Mặc, em thật hạnh phúc, anh trai chị cưới vợ xong là quên mất chị.”

Bạn học Trình Mặc ngượng ngùng mím môi cười.

Lâm Niệm Sơ lườm Tưởng Ngải Đồng một cái: “Cậu không phải là con gái một à? Anh trai ở đâu ra vậy?”

“Anh họ nhà bác tớ.” Tưởng Ngải Đồng nói: “Trước khi cưới vợ thì đối xử tốt với tớ, tớ muốn gì thì sẽ cho tớ cái đó, tớ thậm chí còn từng cảm thấy anh ấy là anh ruột. Kết quả sau khi cưới vợ thì anh ấy hoàn toàn biến thành người khác, đối xử lạnh lùng với tớ, ngay cả nhà anh ấy cũng không cho tớ vào.” Nói tới đây, cô ấy lại thở dài: “Chủ yếu vẫn là vấn đề của chị dâu, người phụ nữ đó mở miệng ra ngậm miệng lại đều là tiền, hiện tại nhà bác gái tớ bị cô ta quậy đến gà chó cũng sống không yên.”

Lâm Niệm Sơ nghe cô ấy nói như vậy, lại nhớ tới Tưởng Ngải Đồng đã từng nói chuyện này với cô. Khi bạn thân ở chung, ngoại trừ tán gẫu chuyện tình cảm thì sẽ tán gẫu chuyện gà bay chó sủa của người lớn trong gia đình. Vào lúc này, các cô gái không chỉ có thể nói rõ ràng chuyện nhà mình, mà còn có thể nắm rõ chuyện của chị em trong lòng bàn tay, cô liền hỏi tiếp: “Chị dâu kia của cậu vẫn đáng ghét như vậy à?”

Tưởng Ngải Đồng hừ một tiếng, trả lời: “Chứ sao, chỉ vì trước khi anh trai tớ kết hôn đã mua cho tớ mấy chiếc Hermes phiên bản giới hạn, cô ta liền cảm thấy bản thân chịu thiệt thòi. Cũng chỉ có loại người bình dân như cô ta mới nghĩ như vậy, làm như bà đây thèm quan tâm mấy con Hermes kia vậy.”

Thân là “người bình dân”, Lâm Niệm Sơ không thể không vì cái danh “người bình dân” đính chính một chút: “Cũng không phải tất cả người bình dân đều như vậy, còn tùy người nữa.”

Tưởng Ngải Đồng suy nghĩ một chút rồi nói: “Đúng thật, chủ yếu là mẹ cô ta không ra gì, trong mắt giống như mất tiền vậy. Anh trai tớ thì muốn có một đứa con gái, kết quả mẹ cô ta mỗi ngày đều khuyến khích con gái sinh con trai để kế thừa gia sản.”

Lâm Niệm Sơ: “Đúng là không nói nổi mà.”

Tưởng Ngải Đồng: “Chứ sao nữa, bây giờ nghĩ lại, may mà anh ấy không phải anh trai ruột của tớ, nếu không sớm muộn gì tớ cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.”

Lâm Niệm Sơ bị chọc cười, nhưng đúng lúc này, Trình Mặc vẫn yên lặng đi theo bên cạnh các cô bỗng nhiên mở miệng, nhỏ giọng nói một câu: “Em cũng đã sợ.”

Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng đồng thời sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Trình Mặc.

Trình Mặc rũ mí mắt, thấp giọng nói: “Lúc trước em cũng sợ anh trai em cưới vợ thì không cần em nữa.”

Lâm Niệm Sơ lập tức trấn an nói: “Sao có thể chứ? Anh trai em đối xử tốt với em như vậy, anh ấy sẽ không thể không cần em đâu.”

Tưởng Ngải Đồng cũng nói: “Đúng vậy, bớt suy nghĩ lung tung đi, anh trai em cho dù không cần vợ cũng sẽ không thể không cần em được.”

Trình Mặc ngước mắt nhìn Lâm Niệm Sơ, mím môi muốn nói cái gì đó, nhưng rồi lại thôi, cuối cùng vẫn là quyết định không nói, nuốt ba chữ “Hạ Mộng Tùng” vào trong bụng, tuy rằng cô bé thật sự rất ghét cô ta.

Sau đó cô bé nhẹ nhàng gật đầu, lại “Dạ” một tiếng, xem như đáp lại sự an ủi của hai cô.

Đến trước kệ đặt băng vệ sinh, Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng vừa giúp Trình Mặc chọn băng vệ sinh thích hợp, vừa giới thiệu tỉ mỉ với cô bé từng loại băng vệ sinh khác nhau nên dùng như thế nào.

Nghĩ đến cô bé còn nhỏ tuổi, lại là lần đầu tiên đến kỳ kinh nguyệt, tự mình đi mua băng vệ sinh thì sẽ ngại, cho nên Lâm Niệm Sơ giúp cô bé mua rất nhiều: “Cái này dùng được khoảng ba bốn tháng, sau khi dùng xong nếu em ngại tự mình mua thì có thể nhờ dì trong nhà giúp em mua, hoặc là lên mạng mua, một lần nên mua nhiều một chút.”

Trình Mặc gật đầu: “Dạ, cám ơn chị.”

Sau khi mua băng vệ sinh xong, Lâm Niệm Sơ lại đẩy xe đến khu vực bán chăn ga trải giường, chọn cho Trình Mặc hai tấm đệm nhỏ màu đỏ, để khi em ấy đến kỳ kinh nguyệt có thể lót dưới cơ thể, như vậy sẽ không cần lo lắng sẽ dính trên ga trải giường.

Sau khi mua đồ cho Trình Mặc xong, ba người đi lên lầu ba tìm Trình Nghiễn tụ hợp.

Bốn người hẹn gặp mặt ở quầy thu ngân, nhưng ba người Lâm Niệm Sơ lại đẩy xe đi thẳng đến nơi mua gia vị, chuẩn bị đi mua cho Trình Mặc hai gói đường nâu, ai ngờ lại gặp Trình Nghiễn ở chỗ này.

Bốn người không hẹn mà gặp, nhưng Trình Nghiễn cũng không nhìn thấy ba người bọn họ, bởi vì anh đang chuyên tâm chọn đường đỏ, cho đến khi nghe được tiếng em gái mình gọi.

Anh nghe thấy tiếng kêu liền quay đầu lại, thứ đầu tiên đối diện với ánh mắt của anh chính là ánh mắt của Lâm Niệm Sơ.

Nhiệt độ trong siêu thị vừa phải, vì vậy cô đã cởi áo khoác của anh và đặt lên tay cầm xe đẩy.

Lâm Niệm Sơ hơi kinh ngạc, không ngờ có thể gặp được anh ở chỗ này. Cùng lúc đó, cô lại một lần nữa xác nhận, anh thật sự là một người đàn ông rất chu đáo.

Nhưng nghĩ lại, cô cảm thấy anh cũng không dễ dàng gì, đàn ông trời sinh làm gì mà có tính chu đáo chứ? Còn không phải đều là do cuộc sống tôi luyện ra à. Một cặp bố mẹ vô trách nhiệm, chỉ có thể để anh gánh vác trách nhiệm chăm sóc em gái, nhiều năm như vậy vừa làm anh lại vừa làm bố làm mẹ, trái tim có thô ráp cỡ nào cũng bị mài giũa.

“Anh, anh mua cái gì vậy?” Trình Mặc bước nhanh về phía Trình Nghiễn, ánh mắt muốn xuyên qua giỏ hàng, trong mắt đều là chờ mong cùng tò mò.

Mặc dù cô bé hơi hướng nội, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một đứa trẻ.

Trình Nghiễn cười trả lời: “Em muốn ăn cái gì?”

Trình Mặc: “Thịt kho tàu!”

Trình Nghiễn: “Mua rồi.”

Trình Mặc: “Còn có cánh gà chiên coca!”

Trình Nghiễn: “Yên tâm đi, cũng đã mua luôn rồi, đồ mèo con tham ăn.”

Trình Mặc không phục bĩu môi, lại nói: “Em còn muốn ăn kẹo mút Fujiya. “

Trình Nghiễn gật đầu: “Ừ, ăn đi, ăn tiếp đi, tranh thủ ăn hỏng ba cái răng lớn còn lại luôn.”

Trình Mặc trước đó không lâu bị nhổ răng đầy thê thảm: “…”

Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng đều bị chọc cười, sau đó Tưởng Ngải Đồng hất cằm về phía xe hàng của Trình Nghiễn: “Tổng giám đốc Trình mua tôm chưa? Tôi muốn ăn món tôm cay được không?”

Trình Nghiễn: “Mua rồi. “

Tưởng Ngải Đồng ôm lấy vai Lâm Niệm Sơ: “Có cá không? Niệm Sơ nhà chúng tôi thích ăn cá chẽm hấp.”

Trình Nghiễn có mua cá, nhưng lại là cá cơm.

“Bây giờ tôi đi mua.” Anh đặt hai gói đường nâu đã chọn vào xe hàng của mình, hai tay giữ tay cầm của xe đẩy hàng.

Nhưng Lâm Niệm Sơ lại ngăn cản anh: “Không cần, để chúng tôi tự mình đi đi. Tôi cũng muốn mua đồ khác nữa.”

Trình Nghiễn cũng không nhường nữa: “Được.”

Chờ sau khi Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng đi, Trình Mặc mới không kìm được tò mò hỏi một câu: “Anh, anh không muốn tiếp tục phát triển với chị gái kia à?”

Thật ra vừa rồi lúc ở trên xe, cô bé cũng từng hỏi anh rằng anh và chị gái kia có quan hệ gì? Câu trả lời của anh trai cô bé cũng giống như chị gái đó: một người bạn bình thường.

Nhưng cô bé luôn cảm thấy mối quan hệ của họ không bình thường như vậy.

Em tuy rằng còn chưa tới mười bốn tuổi, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, vẫn có thể phát hiện ra cái gì đó.

“Em cảm thấy chị gái đó rất tốt.” Trình Mặc rất nghiêm túc nói: “Dù sao so với cái người họ Hạ kia thì tốt hơn, không đúng, là tốt hơn gấp trăm lần so với chị ta, chị ấy chắc chắn sẽ không ghét bỏ em vì em tiêu tiền của anh.”

Trình Nghiễn ngẩn người một lúc, bỗng nhiên ý thức được gì đó, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Có phải Hạ Mộng Tùng đã nói gì với em rồi không?”

Dù sao bây giờ anh trai cũng không thích cô ta nữa, Trình Mặc cũng không có gì để giấu diếm: “Có một năm nghỉ hè anh đón em đến Đông Phụ ở, dẫn em với chị ta cùng đi dạo phố, anh mua cho em một đôi giày Adidas, còn mua một cái cặp. Sau đó lúc đi vệ sinh, chị ta nói em tiêu nhiều tiền, còn nói em tuổi còn nhỏ đã thích đua đòi, ham hư vinh, nói em không biết thương anh. Lần đó em tiêu của anh 1725 đồng 6 hào.” 

Số lẻ cô bé đều nhớ rõ ràng, có thể thấy được là cô bé thật sự rất tức giận.

“Bản thân chị ta không phải vẫn luôn xài rất nhiều tiền của anh hay sao, nào là bảo anh mua giày cho chị ta rồi lại kêu anh mua túi, túi nào túi nấy đều bằng mười đôi giày của em, chị ta dựa vào cái gì mà nói em như vậy chứ? Giống như anh mua cho chị ta là lẽ thường tình, còn mua cho em là lãng phí vậy á.” Cho đến bây giờ, bạn học Trình Mặc vẫn còn tủi thân vì chuyện này: “Em lại không có đua đòi, lớp em cũng không mang Adidas nhiều, em cũng đâu có không biết thương anh đâu chứ. Anh là anh trai em, em thương anh hơn người khác nhiều.”

Trình Nghiễn: “Sao lúc đó em không nói với anh?”

Trình Mặc cúi đầu nói: “Bởi vì anh thích chị ta, em sợ em nói sẽ làm anh không vui.”

Còn nửa câu sau nữa, nhưng cô bé không nói ra: Càng sợ sau khi anh cưới chị ta thì sẽ không cần em nữa.

Trình Nghiễn bất đắc dĩ nhìn em gái mình: “Anh đúng thật sẽ không vui, nhưng tuyệt đối sẽ không phải vì em, em quan trọng hơn cô ta rất nhiều.”

Trình Mặc nhìn mũi chân mình: “Dù sao thì em cảm thấy chị gái này tốt hơn chị ta. Chị ấy rất dịu dàng, anh có thể cố gắng tiến tới một chút mà.”

Trình Nghiễn khẽ thở dài, nói thật: “Không phải anh không muốn tiến tới với cô ấy, mà là cô ấy không muốn tiến tới với anh.”

Trình Mặc ngẩng đầu, vẻ mặt mất mát nhìn anh mình: “Tại sao? Em nghĩ chị ấy phải có một chút tình cảm với anh chứ, nếu không chị ấy sẽ không đối xử với em tốt như vậy đâu.” 

Trình Nghiễn có thể đoán được đại khái lý do Lâm Niệm Sơ lại từ chối anh, nhưng anh không biết nên giải thích với em gái như thế nào, đành phải dùng câu nói vạn năng mà các bậc phụ huynh thường sử dụng khi giải quyết những vấn đề hóc búa của con: “Chuyện của người lớn, con nít đừng xen vào.” 

Trình Mặc: “Xì…”

Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng chọn đồ xong thì đi đến quầy thu ngân, anh em Trình Nghiễn đã đợi ở đây từ lâu.

Gần quầy thu ngân đặt mấy cái kệ hình vuông thấp bé, trong đó có một cái bày đầy socola, Trình Mặc vừa thương lượng với anh trai: “Mua một hộp thôi, mua một hộp thôi mà.”

Cho dù đứa nhỏ làm nũng cầu xin như thế nào, Trình Nghiễn từ đầu đến cuối cũng không hề dao động: “Không được.” 

Trình Mặc: “Em chỉ có một cái răng bị sâu, ba cái còn lại đều tốt!”

Trình Nghiễn: “Cũng không biết là ai lúc trước bị nhổ răng khóc sướt mướt hỏi anh có thể chết người hay không.”

Trình Mặc: “…”

Hừ!

Trong lúc không còn cách nào nữa, cô bé nhìn thấy Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng đẩy xe tới, lập tức lạch bạch chạy tới, đáng thương nói: “Chị ơi, em muốn ăn sô cô la, anh trai em không mua cho em, còn sỉ nhục em.”

Trình Nghiễn: “…”

Mẹ nó anh sỉ nhục em hồi nào?

Đứa nhóc ăn cây táo rào cây sung này!

Lâm Niệm Sơ bị chọc cười, không để ý tới Trình Mặc, quay đầu nhìn Tưởng Ngải Đồng, hỏi: “Cậu muốn ăn sô cô la không?”

Tưởng Ngải Đồng rất ăn ý trả lời: “Muốn.” Nói xong còn lấy một hộp sô cô la từ trên kệ ném vào giỏ hàng.

Trình Mặc vô cùng vui vẻ, quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Trình Nghiễn nghiêm mặt nói: “Răng của em ấy không tốt, không thể ăn quá nhiều đồ ngọt.”

Lâm Niệm Sơ vẻ mặt vô tội: “Tôi cũng không nói là mua cho em ấy, là tôi và Ngải Đồng muốn ăn.”

Trình Mặc: “Đúng vậy!”

Trình Nghiễn: “…”

Được rồi, các cô thắng.

Siêu thị này không có chỗ thanh toán tự động, chỉ có thể tính tiền thủ công, hơn nữa cửa ra hẹp, một lần chỉ có thể ra được hai người, cho nên lúc thanh toán Tưởng Ngải Đồng dẫn Trình Mặc đi ra ngoài trước.

Trình Nghiễn đứng ở bên trong đường thanh toán, lấy đồ từ trong giỏ hàng ra ngoài. Lâm Niệm Sơ đứng ở bên ngoài, động tác nhanh nhẹn đặt thứ đã quét mã vào trong túi mua sắm, phối hợp tương đối ăn ý.

Bọn họ mua rất nhiều đồ, tổng cộng bốn túi đồ, trong đó hai túi là thực phẩm, hai túi còn lại là đồ mua cho Trình Mặc.

Từ siêu thị đến bãi đậu xe, đường đi thuận tiện hơn, bởi vì có xe đẩy hàng, có thể trực tiếp đẩy đồ đi, nhưng sau khi về nhà lại không thuận tiện.

Đây là khu dân cư bên ngoài nhà ở khu học chính*, giá nhà cao, nhưng lại là một căn nhà cũ nát tiêu chuẩn. Căn nhà cũ kỹ, khoảng cách giữa các tòa nhà hẹp, dưới lầu đầy xe đạp và xe điện, đường xá chật chội, người lái xe nếu không có kỹ thuật thì cũng không thể đậu xe vào được.

Kỹ năng lái xe của Tưởng Ngải Đồng và Lâm Niệm Sơ tạm được, nhưng cũng không đạt trình độ cao nhất. Hơn nữa xe lớn, cho nên hai người không có kỹ thuật đi đường hẻm, vì thế hai người dừng xe ra ngoài khu dân cư, sau đó lên xe Trình Nghiễn.

Trong khu dân cư đông đúc như vậy, Trình Nghiễn lại như cá gặp nước lái chiếc SUV Cayenne đi vào, hơn nửa đường không chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, mọi người thuận lợi đỗ xe dưới lầu của một căn hộ nào đó.

Sau khi xuống xe, bốn người mỗi người cầm một cái túi mua sắm đầy ắp, sau đó đi theo anh em Trình Nghiễn và Trình Mặc lên lầu.

Cũng may nhà bọn họ không cao, tầng ba.

Bên trong hành lang cũng chật hẹp, nhưng sau khi Trình Nghiễn mở cửa phòng, bên trong lại là một khung cảnh hoàn toàn khác.

Ngôi nhà nhỏ hai phòng ngủ và một phòng khách, trang trí tinh tế và thoải mái, bất kể đồ nội thất hoặc sàn tường đều thống nhất chọn tông màu sáng, cũng không có nhiều yếu tố thiết kế phức tạp, cảm quan rất tươi sáng tự nhiên, phong cách Bắc Âu tiêu chuẩn, đơn giản nhưng không mất vẻ thanh lịch.

Trình Mặc chạy vào nhà đầu tiên, đặt túi mua sắm ôm trong ngực lên mặt đất, từ trong tủ giày lấy ra hai đôi dép nữ dự phòng.

Phòng khách vốn không lớn, bởi vì bốn người đến nên càng thêm chật chội. Trình Nghiễn mang theo hai cái túi mua sắm chứa đầy nguyên liệu nấu ăn đi vào phòng bếp, Trình Mặc đi thay quần áo trước, sau đó hiểu chuyện đi tiếp đón hai chị.

Tưởng Ngải Đồng vốn đang ngồi trên sô pha, uống coca em gái rót cho, kết quả khóe mắt bỗng nhiên bay đến tủ tivi, phía trên đặt một con cá sấu nhỏ quen thuộc. Cô ấy vội vàng dùng khuỷu tay chọc Lâm Niệm Sơ, lại đưa tay chỉ: “Ê, có phải cậu cũng từng mua một con đó không?”

Lâm Niệm Sơ nhìn theo hướng ngón tay cô ấy chỉ, cô ngây ngẩn cả người, ngay sau đó trong đầu cô liền hiện ra buổi sáng lễ tình nhân hôm đó Trình Nghiễn bị phun đầy kem thì không nhịn được cười, sau đó hỏi Trình Mặc: “Con cá sấu nhỏ có phải sẽ phun bơ không?”

Trình Mặc: “Dạ đúng, sao chị biết? Anh trai em đã mua cho em đó.”

Vậy mà là tên yêu nghiệt mua à?

Mua nó làm gì? Còn muốn lại bị phun một lần nữa hả?

Lâm Niệm Sơ không hiểu sao lại hơi buồn cười: “Bởi vì chị cũng từng mua một con.”

Trình Mặc phấn khởi bừng bừng hỏi: “Có người bị lừa chưa ạ?” Nhưng rất nhanh cô bé lại tự hỏi tự trả lời: “Chắc là không đâu nhỉ? Trên lưng nó đã in mấy chữ “Tuyệt đối không được sờ vào đầu tôi” rồi mà, vừa nhìn đã biết là có bẫy, ai lại ngốc đến mức cố ý sờ chứ? Anh trai em cũng bảo em mang đến lớp thử, bạn cùng lớp của em không có ai bị lừa cả, mọi người lại không phải là kẻ ngốc.”

Lâm Niệm Sơ vui đến nỗi sắp không nhịn nổi nữa rồi, cười đến đau bụng.

Tưởng Ngải Đồng cũng không biết tại sao cô lại vui vẻ như vậy, buồn bực nói: “Buồn cười lắm à? Không ai sờ mới bình thường chứ? Cái bẫy đã rõ ràng như vậy rồi, ai lại ngu ngốc mà sờ chứ?”

Trình Nghiễn đúng lúc từ phòng bếp đi ra: “…”

Lâm Niệm Sơ cố nén ý cười, nghiêm túc lại: “Đúng vậy, trên thế giới chắc là sẽ không có người ngốc như vậy đâu nhỉ?”

Trình Nghiễn: “…”

Anh cắn răng, cầm lấy con cá sấu nhỏ đặt trên tủ tivi, nghiêm mặt nhìn về phía em gái mình, giọng điệu tương đối nghiêm túc: “Sau này đừng để thứ này ở phòng khách, dễ làm khách bị thương.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Tôi nghi ngờ câu này của anh là đang giáo dục tôi đấy.

Vẻ mặt Trình Mặc cạn lời: “Căn bản không có khả năng làm bị thương, vừa nhìn đã biết là trò mèo, người bình thường ai mà đi sờ chứ.”

Trình Nghiễn – người không bình thường: “…”

Lâm Niệm Sơ nhịn cười rất vất vả, mặt đều nhịn cười đến đỏ cả lên.

Trình Nghiễn nhìn Lâm Niệm Sơ, giữa hai hàng lông mày anh tuấn lộ ra vẻ bất đắc dĩ, anh thở dài, không còn “ngoan cố chống lại” nữa, cầm con cá sấu nhỏ đi ra ban công.

Không bao lâu sau, anh bưng một cái nồi hấp từ ban công đi ra, con cá sấu nhỏ thì bị bỏ vào trong tủ treo tường ở nơi cao nhất ban công, tương đương với ngồi trong nhà tù tăm tối, không phạm tội gì mà đã bị phán quyết vô thời hạn.

Sau khi trở lại phòng bếp, Trình Nghiễn chuẩn bị rửa nồi trước một lần, nhưng vừa mới bỏ nồi hấp vào trong nước, cửa lớn bỗng nhiên bị gõ.

Tiếng gõ cửa dồn dập, hơn nữa còn nặng nề, có thể nhận ra được sức lực của người gõ cửa rất lớn, hơn nữa không chút khách khí.

Tiếng gõ cửa “rầm rầm” như một cái trống đánh vào trái tim của mọi người trong phòng khách.

Trình Mặc đang mở hộp sô cô la cả người cứng đờ, giống như bị hóa đá, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn hồng trong nháy mắt trở nên trắng bệch, ánh mắt vui vẻ và chờ mong lập tức biến thành sợ hãi và kinh hoàng khó giấu được, giống như thứ đứng ở ngoài cửa không phải là một người mà là một con quái vật đáng sợ có thể phá cửa mà vào bất cứ lúc nào.

Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng cũng từ tiếng gõ cửa mà nhận ra được rằng người tới không tốt lành gì.

Trình Nghiễn từ phòng bếp đi ra, anh nhíu mày, không vui nhìn chằm chằm cửa phòng, đang chuẩn bị mở miệng hỏi người tới là ai thì người ngoài cửa đã mở miệng trước: “Mặc Mặc, có ở nhà không, là bố đây.”

Giọng nói của người này nghe cũng hòa nhã dễ gần, hơn nữa còn mang theo ý cười yêu thương, nhưng chẳng có lấy một tí ấm áp nào, từng câu từng chữ đều giống như từng cái đinh đẹp mắt, vô cùng đạo đức giả.

*Tác giả có lời muốn nói: 

Đừng hoảng, cặn bã mà thôi, có Tổng giám đốc Trình ở đây rồi!

Beta: Cyane

Lâm Niệm Sơ ngây ngẩn cả người, sắc mặt toát ra vẻ kinh ngạc khó giấu, theo bản năng muốn từ chối. Nhưng ngay khi cô sắp mở miệng, gió lạnh ban đêm lại thổi tới, lạnh đến mức hàm răng cô bắt đầu run rẩy, ba chữ “không cần đâu” trực tiếp bị đông lạnh ở cổ họng.

Vào một ngày lạnh như vậy, có quần áo mà không mặc mới là kẻ ngốc!

Cô rũ mắt nhìn thoáng qua chiếc áo khoác nam được Trình Mặc ôm trong ngực, trong lòng bắt đầu rục rịch. Nếu không phải Tưởng Ngải Đồng ở bên cạnh, cô nhất định sẽ không chút do dự nhận lấy áo khoác của Trình Nghiễn.

Nhưng cô lại lo lắng Tưởng Ngải Đồng sẽ hiểu lầm quan hệ giữa cô và Trình Nghiễn, cảm thấy giữa hai người bọn họ có gian tình.

Cho nên trước khi nhận lấy áo khoác, cô liếc Tưởng Ngải Đồng, buồn rầu nói: “Làm sao bây giờ? Mình hơi lạnh.”

Mặt Tưởng Ngải Đồng không chút thay đổi: “Lạnh thì mặc áo vào thôi.”

“Ừm.” Lâm Niệm Sơ lập tức nhận lấy áo khoác của Trình Nghiễn, mặc lên người.

Áo gió có hình dáng suông, tạo nên sự mềm mại, sau khi mặc vào gió lạnh lập tức bị ngăn hơn phân nửa. Lâm Niệm Sơ lập tức cảm thấy ấm lên không ít, điều duy nhất cô cảm thấy không được hoàn hảo là chiếc áo này quá lớn so với cô. Chiếc áo thuộc dáng dài tầm trung, mặc trên người Trình Nghiễn thì vạt áo có thể vừa đến đầu gối, nhưng khi mặc trên người cô thì vạt áo dài xuống tận chân. Hơn nữa khung xương của cô nhỏ, hoàn toàn không chống đỡ được chiếc áo này, nhất là vai, trông giống như khoác một chiếc long bào vậy, nhưng có thể chống lạnh là được!

Ngay khi cô cố gắng cài hai bên áo trái phải lại với nhau, Tưởng Ngải Đồng thỏ thẻ nói một câu: “Vali của cậu ở ngay trên xe. “

Lâm Niệm Sơ: “…”

Xấu hổ.

Xấu hổ đến mức có thể có dùng đầu ngón chân đào ra bảo tàng Cố Cung.

Tưởng Ngải Đồng không tiếp tục nói nữa, dùng ánh mắt “Mình đã hiểu rõ tất cả” nhìn Lâm Niệm Sơ, chỉ thiếu viết lên mặt mấy chữ “Mình biết hai người có gian tình”.

Lâm Niệm Sơ mặt đỏ tai hồng, thẹn quá hóa giận: “Sao cậu không nhắc mình?” Nhưng ngay khi cô chuẩn bị cởi áo ra thì Trình Nghiễn đi tới, còn nhìn cô một cái khiến cô vô cùng khó xử, cởi ra cũng xấu hổ, không cởi ra cũng xấu hổ.

Cũng may Trình Nghiễn không đề cập đến chuyện chiếc áo, chỉ nhìn thoáng qua rồi thu ánh mắt của mình lại: “Tôi đi mua đồ ăn, để Mặc Mặc đi theo hai người đi, đợi lát nữa gặp ở quầy thu ngân.”

Giọng nói của anh mang theo vài phần cầu xin.

Tưởng Ngải Đồng không biết ý, không hiểu vì sao Trình Nghiễn lại sắp xếp như vậy, nhưng Lâm Niệm Sơ hiểu được, không nói hai lời đã đồng ý: “Được.”

Trình Nghiễn thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nói với cô: “Cám ơn.”

Sau khi vào siêu thị, bốn người đẩy hai xe mua sắm.

Siêu thị này tương đối lớn, tầng một là trang sức và quần áo, tầng hai là vật dụng sinh hoạt, tầng ba là khu vực thực phẩm. Bọn họ tách ra ở thang máy tầng hai, Trình Nghiễn một mình đẩy một chiếc giỏ hàng lên tầng ba, Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng dẫn theo Mặc Mặc ở lại lầu hai.

Bên cạnh lối vào khu mua sắm có một hiệu thuốc dân gian, Lâm Niệm Sơ bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, bước chân không khỏi dừng lại, theo bản năng mím môi, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.

Ngay khi ba người bước vào khu mua sắm, điều đầu tiên đập vào mắt là các vật dụng tẩy rửa.

Tưởng Ngải Đồng mang vẻ mặt ngây thơ hỏi Lâm Niệm Sơ: “Cậu có muốn mua gì không?”

Lâm Niệm Sơ vừa đẩy xe vừa trả lời: “Không có.”

Tưởng Ngải Đồng: “Vậy tại sao chúng ta không lên tầng ba mua đồ ăn vặt?”

Lâm Niệm Sơ vừa dùng ánh mắt tìm kiếm kệ hàng xung quanh, vừa trả lời: “Mua băng vệ sinh cho Mặc Mặc.”

Tưởng Ngải Đồng bừng tỉnh, rốt cuộc cũng hiểu được dụng ý của Trình Nghiễn, không khỏi cảm khái nói: “Đúng là một người anh tốt.” Cô ấy lại nhìn Lâm Niệm Sơ, tiếp tục cảm khái: “Cậu cũng là chị dâu tốt.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Cuối cùng Tưởng Ngải Đồng lại nói với bạn học Trình Mặc: “Mặc Mặc, em thật hạnh phúc, anh trai chị cưới vợ xong là quên mất chị.”

Bạn học Trình Mặc ngượng ngùng mím môi cười.

Lâm Niệm Sơ lườm Tưởng Ngải Đồng một cái: “Cậu không phải là con gái một à? Anh trai ở đâu ra vậy?”

“Anh họ nhà bác mình.” Tưởng Ngải Đồng nói: “Trước khi cưới vợ thì đối xử tốt với mình, mình muốn gì thì sẽ cho mình cái đó, mình thậm chí còn từng cảm thấy anh ấy là anh ruột. Kết quả sau khi cưới vợ thì anh ấy hoàn toàn biến thành người khác, đối xử lạnh lùng với mình, ngay cả nhà anh ấy cũng không cho mình vào.” Nói tới đây, cô ấy lại thở dài: “Chủ yếu vẫn là vấn đề của chị dâu, người phụ nữ đó mở miệng ra ngậm miệng lại đều là tiền, hiện tại nhà bác gái mình bị cô ta quậy đến gà chó cũng sống không yên.”

Lâm Niệm Sơ nghe cô ấy nói như vậy, lại nhớ tới Tưởng Ngải Đồng đã từng nói chuyện này với cô. Khi bạn thân ở chung, ngoại trừ tán gẫu chuyện tình cảm thì sẽ tán gẫu chuyện gà bay chó sủa của người lớn trong gia đình. Vào lúc này, các cô gái không chỉ có thể nói rõ ràng chuyện nhà mình, mà còn có thể nắm rõ chuyện của chị em trong lòng bàn tay, cô liền hỏi tiếp: “Chị dâu kia của cậu vẫn đáng ghét như vậy à?”

Tưởng Ngải Đồng hừ một tiếng, trả lời: “Chứ sao, chỉ vì trước khi anh trai mình kết hôn đã mua cho mình mấy chiếc Hermes phiên bản giới hạn, cô ta liền cảm thấy bản thân chịu thiệt thòi. Cũng chỉ có loại người bình dân như cô ta mới nghĩ như vậy, làm như bà đây thèm quan tâm mấy con Hermes kia vậy.”

Thân là “người bình dân”, Lâm Niệm Sơ không thể không vì cái danh “người bình dân” đính chính một chút: “Cũng không phải tất cả người bình dân đều như vậy, còn tùy người nữa.”

Tưởng Ngải Đồng suy nghĩ một chút rồi nói: “Đúng thật, chủ yếu là mẹ cô ta không ra gì, trong mắt giống như mất tiền vậy. Anh trai mình thì muốn có một đứa con gái, kết quả mẹ cô ta mỗi ngày đều khuyến khích con gái sinh con trai để kế thừa gia sản.”

Lâm Niệm Sơ: “Đúng là không nói nổi mà.”

Tưởng Ngải Đồng: “Chứ sao nữa, bây giờ nghĩ lại, may mà anh ấy không phải anh trai ruột của mình, nếu không sớm muộn gì mình cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.”

Lâm Niệm Sơ bị chọc cười, nhưng đúng lúc này, Trình Mặc vẫn yên lặng đi theo bên cạnh các cô bỗng nhiên mở miệng, nhỏ giọng nói một câu: “Em cũng đã sợ.”

Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng đồng thời sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Trình Mặc.

Trình Mặc rũ mí mắt, thấp giọng nói: “Lúc trước em cũng sợ anh trai em cưới vợ thì không cần em nữa.”

Lâm Niệm Sơ lập tức trấn an nói: “Sao có thể chứ? Anh trai em đối xử tốt với em như vậy, anh ấy sẽ không thể không cần em đâu.”

Tưởng Ngải Đồng cũng nói: “Đúng vậy, bớt suy nghĩ lung tung đi, anh trai em cho dù không cần vợ cũng sẽ không thể không cần em được.”

Trình Mặc ngước mắt nhìn Lâm Niệm Sơ, mím môi muốn nói cái gì đó, nhưng rồi lại thôi, cuối cùng vẫn là quyết định không nói, nuốt ba chữ “Hạ Mộng Tùng” vào trong bụng, tuy rằng cô bé thật sự rất ghét cô ta.

Sau đó cô bé nhẹ nhàng gật đầu, lại “Dạ” một tiếng, xem như đáp lại sự an ủi của hai cô.

Đến trước kệ đặt băng vệ sinh, Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng vừa giúp Trình Mặc chọn băng vệ sinh thích hợp, vừa giới thiệu tỉ mỉ với cô bé từng loại băng vệ sinh khác nhau nên dùng như thế nào.

Nghĩ đến cô bé còn nhỏ tuổi, lại là lần đầu tiên đến kỳ kinh nguyệt, tự mình đi mua băng vệ sinh thì sẽ ngại, cho nên Lâm Niệm Sơ giúp cô bé mua rất nhiều: “Cái này dùng được khoảng ba bốn tháng, sau khi dùng xong nếu em ngại tự mình mua thì có thể nhờ dì trong nhà giúp em mua, hoặc là lên mạng mua, một lần nên mua nhiều một chút.”

Trình Mặc gật đầu: “Dạ, cám ơn chị.”

Sau khi mua băng vệ sinh xong, Lâm Niệm Sơ lại đẩy xe đến khu vực bán chăn ga trải giường, chọn cho Trình Mặc hai tấm đệm nhỏ màu đỏ, để khi em ấy đến kỳ kinh nguyệt có thể lót dưới cơ thể, như vậy sẽ không cần lo lắng sẽ dính trên ga trải giường.

Sau khi mua đồ cho Trình Mặc xong, ba người đi lên lầu ba tìm Trình Nghiễn tụ hợp.

Bốn người hẹn gặp mặt ở quầy thu ngân, nhưng ba người Lâm Niệm Sơ lại đẩy xe đi thẳng đến nơi mua gia vị, chuẩn bị đi mua cho Trình Mặc hai gói đường nâu, ai ngờ lại gặp Trình Nghiễn ở chỗ này.

Bốn người không hẹn mà gặp, nhưng Trình Nghiễn cũng không nhìn thấy ba người bọn họ, bởi vì anh đang chuyên tâm chọn đường đỏ, cho đến khi nghe được tiếng em gái mình gọi.

Anh nghe thấy tiếng kêu liền quay đầu lại, thứ đầu tiên đối diện với ánh mắt của anh chính là ánh mắt của Lâm Niệm Sơ.

Nhiệt độ trong siêu thị vừa phải, vì vậy cô đã cởi áo khoác của anh và đặt lên tay cầm xe đẩy.

Lâm Niệm Sơ hơi kinh ngạc, không ngờ có thể gặp được anh ở chỗ này. Cùng lúc đó, cô lại một lần nữa xác nhận, anh thật sự là một người đàn ông rất chu đáo.

Nhưng nghĩ lại, cô cảm thấy anh cũng không dễ dàng gì, đàn ông trời sinh làm gì mà có tính chu đáo chứ? Còn không phải đều là do cuộc sống tôi luyện ra à. Một cặp bố mẹ vô trách nhiệm, chỉ có thể để anh gánh vác trách nhiệm chăm sóc em gái, nhiều năm như vậy vừa làm anh lại vừa làm bố làm mẹ, trái tim có thô ráp cỡ nào cũng bị mài giũa.

“Anh, anh mua cái gì vậy?” Trình Mặc bước nhanh về phía Trình Nghiễn, ánh mắt muốn xuyên qua giỏ hàng, trong mắt đều là chờ mong cùng tò mò.

Mặc dù cô bé hơi hướng nội, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một đứa trẻ.

Trình Nghiễn cười trả lời: “Em muốn ăn cái gì?”

Trình Mặc: “Thịt kho tàu!”

Trình Nghiễn: “Mua rồi.”

Trình Mặc: “Còn có cánh gà chiên coca!”

Trình Nghiễn: “Yên tâm đi, cũng đã mua luôn rồi, đồ mèo con tham ăn.”

Trình Mặc không phục bĩu môi, lại nói: “Em còn muốn ăn kẹo mút Fujiya. “

Trình Nghiễn gật đầu: “Ừ, ăn đi, ăn tiếp đi, tranh thủ ăn hỏng ba cái răng lớn còn lại luôn.”

Trình Mặc trước đó không lâu bị nhổ răng đầy thê thảm: “…”

Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng đều bị chọc cười, sau đó Tưởng Ngải Đồng hất cằm về phía xe hàng của Trình Nghiễn: “Tổng giám đốc Trình mua tôm chưa? Tôi muốn ăn món tôm cay được không?”

Trình Nghiễn: “Mua rồi. “

Tưởng Ngải Đồng ôm lấy vai Lâm Niệm Sơ: “Có cá không? Niệm Sơ nhà chúng tôi thích ăn cá chẽm hấp.”

Trình Nghiễn có mua cá, nhưng lại là cá cơm.

“Bây giờ tôi đi mua.” Anh đặt hai gói đường nâu đã chọn vào xe hàng của mình, hai tay giữ tay cầm của xe đẩy hàng.

Nhưng Lâm Niệm Sơ lại ngăn cản anh: “Không cần, để chúng tôi tự mình đi đi. Tôi cũng muốn mua đồ khác nữa.”

Trình Nghiễn cũng không nhường nữa: “Được.”

Chờ sau khi Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng đi, Trình Mặc mới không kìm được tò mò hỏi một câu: “Anh, anh không muốn tiếp tục phát triển với chị gái kia à?”

Thật ra vừa rồi lúc ở trên xe, cô bé cũng từng hỏi anh rằng anh và chị gái kia có quan hệ gì? Câu trả lời của anh trai cô bé cũng giống như chị gái đó: một người bạn bình thường.

Nhưng cô bé luôn cảm thấy mối quan hệ của họ không bình thường như vậy.

Em tuy rằng còn chưa tới mười bốn tuổi, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, vẫn có thể phát hiện ra cái gì đó.

“Em cảm thấy chị gái đó rất tốt.” Trình Mặc rất nghiêm túc nói: “Dù sao so với cái người họ Hạ kia thì tốt hơn, không đúng, là tốt hơn gấp trăm lần so với chị ta, chị ấy chắc chắn sẽ không ghét bỏ em vì em tiêu tiền của anh.”

Trình Nghiễn ngẩn người một lúc, bỗng nhiên ý thức được gì đó, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Có phải Hạ Mộng Tùng đã nói gì với em rồi không?”

Dù sao bây giờ anh trai cũng không thích cô ta nữa, Trình Mặc cũng không có gì để giấu diếm: “Có một năm nghỉ hè anh đón em đến Đông Phụ ở, dẫn em với chị ta cùng đi dạo phố, anh mua cho em một đôi giày Adidas, còn mua một cái cặp. Sau đó lúc đi vệ sinh, chị ta nói em tiêu nhiều tiền, còn nói em tuổi còn nhỏ đã thích đua đòi, ham hư vinh, nói em không biết thương anh. Lần đó em tiêu của anh 1725 đồng 6 hào.” 

Số lẻ cô bé đều nhớ rõ ràng, có thể thấy được là cô bé thật sự rất tức giận.

“Bản thân chị ta không phải vẫn luôn xài rất nhiều tiền của anh hay sao, nào là bảo anh mua giày cho chị ta rồi lại kêu anh mua túi, túi nào túi nấy đều bằng mười đôi giày của em, chị ta dựa vào cái gì mà nói em như vậy chứ? Giống như anh mua cho chị ta là lẽ thường tình, còn mua cho em là lãng phí vậy á.” Cho đến bây giờ, bạn học Trình Mặc vẫn còn tủi thân vì chuyện này: “Em lại không có đua đòi, lớp em cũng không mang Adidas nhiều, em cũng đâu có không biết thương anh đâu chứ. Anh là anh trai em, em thương anh hơn người khác nhiều.”

Trình Nghiễn: “Sao lúc đó em không nói với anh?”

Trình Mặc cúi đầu nói: “Bởi vì anh thích chị ta, em sợ em nói sẽ làm anh không vui.”

Còn nửa câu sau nữa, nhưng cô bé không nói ra: Càng sợ sau khi anh cưới chị ta thì sẽ không cần em nữa.

Trình Nghiễn bất đắc dĩ nhìn em gái mình: “Anh đúng thật sẽ không vui, nhưng tuyệt đối sẽ không phải vì em, em quan trọng hơn cô ta rất nhiều.”

Trình Mặc nhìn mũi chân mình: “Dù sao thì em cảm thấy chị gái này tốt hơn chị ta. Chị ấy rất dịu dàng, anh có thể cố gắng tiến tới một chút mà.”

Trình Nghiễn khẽ thở dài, nói thật: “Không phải anh không muốn tiến tới với cô ấy, mà là cô ấy không muốn tiến tới với anh.”

Trình Mặc ngẩng đầu, vẻ mặt mất mát nhìn anh mình: “Tại sao? Em nghĩ chị ấy phải có một chút tình cảm với anh chứ, nếu không chị ấy sẽ không đối xử với em tốt như vậy đâu.” 

Trình Nghiễn có thể đoán được đại khái lý do Lâm Niệm Sơ lại từ chối anh, nhưng anh không biết nên giải thích với em gái như thế nào, đành phải dùng câu nói vạn năng mà các bậc phụ huynh thường sử dụng khi giải quyết những vấn đề hóc búa của con: “Chuyện của người lớn, con nít đừng xen vào.” 

Trình Mặc: “Xì…”

Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng chọn đồ xong thì đi đến quầy thu ngân, anh em Trình Nghiễn đã đợi ở đây từ lâu.

Gần quầy thu ngân đặt mấy cái kệ hình vuông thấp bé, trong đó có một cái bày đầy socola, Trình Mặc vừa thương lượng với anh trai: “Mua một hộp thôi, mua một hộp thôi mà.”

Cho dù đứa nhỏ làm nũng cầu xin như thế nào, Trình Nghiễn từ đầu đến cuối cũng không hề dao động: “Không được.” 

Trình Mặc: “Em chỉ có một cái răng bị sâu, ba cái còn lại đều tốt!”

Trình Nghiễn: “Cũng không biết là ai lúc trước bị nhổ răng khóc sướt mướt hỏi anh có thể chết người hay không.”

Trình Mặc: “…”

Hừ!

Trong lúc không còn cách nào nữa, cô bé nhìn thấy Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng đẩy xe tới, lập tức lạch bạch chạy tới, đáng thương nói: “Chị ơi, em muốn ăn sô cô la, anh trai em không mua cho em, còn sỉ nhục em.”

Trình Nghiễn: “…”

Mẹ nó anh sỉ nhục em hồi nào?

Đứa nhóc ăn cây táo rào cây sung này!

Lâm Niệm Sơ bị chọc cười, không để ý tới Trình Mặc, quay đầu nhìn Tưởng Ngải Đồng, hỏi: “Cậu muốn ăn sô cô la không?”

Tưởng Ngải Đồng rất ăn ý trả lời: “Muốn.” Nói xong còn lấy một hộp sô cô la từ trên kệ ném vào giỏ hàng.

Trình Mặc vô cùng vui vẻ, quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Trình Nghiễn nghiêm mặt nói: “Răng của em ấy không tốt, không thể ăn quá nhiều đồ ngọt.”

Lâm Niệm Sơ vẻ mặt vô tội: “Tôi cũng không nói là mua cho em ấy, là tôi và Ngải Đồng muốn ăn.”

Trình Mặc: “Đúng vậy!”

Trình Nghiễn: “…”

Được rồi, các cô thắng.

Siêu thị này không có chỗ thanh toán tự động, chỉ có thể tính tiền thủ công, hơn nữa cửa ra hẹp, một lần chỉ có thể ra được hai người, cho nên lúc thanh toán Tưởng Ngải Đồng dẫn Trình Mặc đi ra ngoài trước.

Trình Nghiễn đứng ở bên trong đường thanh toán, lấy đồ từ trong giỏ hàng ra ngoài. Lâm Niệm Sơ đứng ở bên ngoài, động tác nhanh nhẹn đặt thứ đã quét mã vào trong túi mua sắm, phối hợp tương đối ăn ý.

Bọn họ mua rất nhiều đồ, tổng cộng bốn túi đồ, trong đó hai túi là thực phẩm, hai túi còn lại là đồ mua cho Trình Mặc.

Từ siêu thị đến bãi đậu xe, đường đi thuận tiện hơn, bởi vì có xe đẩy hàng, có thể trực tiếp đẩy đồ đi, nhưng sau khi về nhà lại không thuận tiện.

Đây là khu dân cư bên ngoài nhà ở khu học chính*, giá nhà cao, nhưng lại là một căn nhà cũ nát tiêu chuẩn. Căn nhà cũ kỹ, khoảng cách giữa các tòa nhà hẹp, dưới lầu đầy xe đạp và xe điện, đường xá chật chội, người lái xe nếu không có kỹ thuật thì cũng không thể đậu xe vào được.

Kỹ năng lái xe của Tưởng Ngải Đồng và Lâm Niệm Sơ tạm được, nhưng cũng không đạt trình độ cao nhất. Hơn nữa xe lớn, cho nên hai người không có kỹ thuật đi đường hẻm, vì thế hai người dừng xe ra ngoài khu dân cư, sau đó lên xe Trình Nghiễn.

Trong khu dân cư đông đúc như vậy, Trình Nghiễn lại như cá gặp nước lái chiếc SUV Cayenne đi vào, hơn nửa đường không chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, mọi người thuận lợi đỗ xe dưới lầu của một căn hộ nào đó.

Sau khi xuống xe, bốn người mỗi người cầm một cái túi mua sắm đầy ắp, sau đó đi theo anh em Trình Nghiễn và Trình Mặc lên lầu.

Cũng may nhà bọn họ không cao, tầng ba.

Bên trong hành lang cũng chật hẹp, nhưng sau khi Trình Nghiễn mở cửa phòng, bên trong lại là một khung cảnh hoàn toàn khác.

Ngôi nhà nhỏ hai phòng ngủ và một phòng khách, trang trí tinh tế và thoải mái, bất kể đồ nội thất hoặc sàn tường đều thống nhất chọn tông màu sáng, cũng không có nhiều yếu tố thiết kế phức tạp, cảm quan rất tươi sáng tự nhiên, phong cách Bắc Âu tiêu chuẩn, đơn giản nhưng không mất vẻ thanh lịch.

Trình Mặc chạy vào nhà đầu tiên, đặt túi mua sắm ôm trong ngực lên mặt đất, từ trong tủ giày lấy ra hai đôi dép nữ dự phòng.

Phòng khách vốn không lớn, bởi vì bốn người đến nên càng thêm chật chội. Trình Nghiễn mang theo hai cái túi mua sắm chứa đầy nguyên liệu nấu ăn đi vào phòng bếp, Trình Mặc đi thay quần áo trước, sau đó hiểu chuyện đi tiếp đón hai chị.

Tưởng Ngải Đồng vốn đang ngồi trên sô pha, uống coca em gái rót cho, kết quả khóe mắt bỗng nhiên bay đến tủ tivi, phía trên đặt một con cá sấu nhỏ quen thuộc. Cô ấy vội vàng dùng khuỷu tay chọc Lâm Niệm Sơ, lại đưa tay chỉ: “Ê, có phải cậu cũng từng mua một con đó không?”

Lâm Niệm Sơ nhìn theo hướng ngón tay cô ấy chỉ, cô ngây ngẩn cả người, ngay sau đó trong đầu cô liền hiện ra buổi sáng lễ tình nhân hôm đó Trình Nghiễn bị phun đầy kem thì không nhịn được cười, sau đó hỏi Trình Mặc: “Con cá sấu nhỏ có phải sẽ phun bơ không?”

Trình Mặc: “Dạ đúng, sao chị biết? Anh trai em đã mua cho em đó.”

Vậy mà là tên yêu nghiệt mua à?

Mua nó làm gì? Còn muốn lại bị phun một lần nữa hả?

Lâm Niệm Sơ không hiểu sao lại hơi buồn cười: “Bởi vì chị cũng từng mua một con.”

Trình Mặc phấn khởi bừng bừng hỏi: “Có người bị lừa chưa ạ?” Nhưng rất nhanh cô bé lại tự hỏi tự trả lời: “Chắc là không đâu nhỉ? Trên lưng nó đã in mấy chữ “Tuyệt đối không được sờ vào đầu tôi” rồi mà, vừa nhìn đã biết là có bẫy, ai lại ngốc đến mức cố ý sờ chứ? Anh trai em cũng bảo em mang đến lớp thử, bạn cùng lớp của em không có ai bị lừa cả, mọi người lại không phải là kẻ ngốc.”

Lâm Niệm Sơ vui đến nỗi sắp không nhịn nổi nữa rồi, cười đến đau bụng.

Tưởng Ngải Đồng cũng không biết tại sao cô lại vui vẻ như vậy, buồn bực nói: “Buồn cười lắm à? Không ai sờ mới bình thường chứ? Cái bẫy đã rõ ràng như vậy rồi, ai lại ngu ngốc mà sờ chứ?”

Trình Nghiễn đúng lúc từ phòng bếp đi ra: “…”

Lâm Niệm Sơ cố nén ý cười, nghiêm túc lại: “Đúng vậy, trên thế giới chắc là sẽ không có người ngốc như vậy đâu nhỉ?”

Trình Nghiễn: “…”

Anh cắn răng, cầm lấy con cá sấu nhỏ đặt trên tủ tivi, nghiêm mặt nhìn về phía em gái mình, giọng điệu tương đối nghiêm túc: “Sau này đừng để thứ này ở phòng khách, dễ làm khách bị thương.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Tôi nghi ngờ câu này của anh là đang giáo dục tôi đấy.

Vẻ mặt Trình Mặc cạn lời: “Căn bản không có khả năng làm bị thương, vừa nhìn đã biết là trò mèo, người bình thường ai mà đi sờ chứ.”

Trình Nghiễn – người không bình thường: “…”

Lâm Niệm Sơ nhịn cười rất vất vả, mặt đều nhịn cười đến đỏ cả lên.

Trình Nghiễn nhìn Lâm Niệm Sơ, giữa hai hàng lông mày anh tuấn lộ ra vẻ bất đắc dĩ, anh thở dài, không còn “ngoan cố chống lại” nữa, cầm con cá sấu nhỏ đi ra ban công.

Không bao lâu sau, anh bưng một cái nồi hấp từ ban công đi ra, con cá sấu nhỏ thì bị bỏ vào trong tủ treo tường ở nơi cao nhất ban công, tương đương với ngồi trong nhà tù tăm tối, không phạm tội gì mà đã bị phán quyết vô thời hạn.

Sau khi trở lại phòng bếp, Trình Nghiễn chuẩn bị rửa nồi trước một lần, nhưng vừa mới bỏ nồi hấp vào trong nước, cửa lớn bỗng nhiên bị gõ.

Tiếng gõ cửa dồn dập, hơn nữa còn nặng nề, có thể nhận ra được sức lực của người gõ cửa rất lớn, hơn nữa không chút khách khí.

Tiếng gõ cửa “rầm rầm” như một cái trống đánh vào trái tim của mọi người trong phòng khách.

Trình Mặc đang mở hộp sô cô la cả người cứng đờ, giống như bị hóa đá, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn hồng trong nháy mắt trở nên trắng bệch, ánh mắt vui vẻ và chờ mong lập tức biến thành sợ hãi và kinh hoàng khó giấu được, giống như thứ đứng ở ngoài cửa không phải là một người mà là một con quái vật đáng sợ có thể phá cửa mà vào bất cứ lúc nào.

Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng cũng từ tiếng gõ cửa mà nhận ra được rằng người tới không tốt lành gì.

Trình Nghiễn từ phòng bếp đi ra, anh nhíu mày, không vui nhìn chằm chằm cửa phòng, đang chuẩn bị mở miệng hỏi người tới là ai thì người ngoài cửa đã mở miệng trước: “Mặc Mặc, có ở nhà không, là bố đây.”

Giọng nói của người này nghe cũng hòa nhã dễ gần, hơn nữa còn mang theo ý cười yêu thương, nhưng chẳng có lấy một tí ấm áp nào, từng câu từng chữ đều giống như từng cái đinh đẹp mắt, vô cùng đạo đức giả.

*Tác giả có lời muốn nói: 

Đừng hoảng, cặn bã mà thôi, có Tổng giám đốc Trình ở đây rồi!
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...