Mùi Hương Mê Hoặc
Chương 37: Cô Vẫn Chưa Hiểu Tình Hình Sao?
Nằm trong vòng tay ấm áp của Mẫn, Thảo suy nghĩ, liệu cái cảm giác yên bình này có thể tự cho là anh đang quan tâm mình không, tại sao lại luôn. giúp đỡ cô như vậy, một chút, một chút thôi trong lòng Thảo mong, cảm giác này là thật, thứ tình cảm này liệu có thể hay không, những ý nghĩ rối bời cứ thế làm Thảo thiếp đi lúc nào không hay. Trời sáng, khi Thảo tỉnh dậy đã không thấy La Thái Mẫn bên cạnh, cô nhớ đến cái hôm sau đêm đầu tiên của hai người, bất giác mỉm cười, không ngờ được sự cố ấy lại khiến hai người dây dưa đến ngày hôm nay, cô bước ra phòng khách, một khoảng không trống vắng, lòng lại có chút hụt hẫng. Nhìn bàn ăn sáng đã được dọn sẵn, Thảo không thể giấu nổi cảm xúc, cô ủ rũ ngồi xuống "có lẽ mình đã thua rồi", thua vì những hành động EL bình thường này của anh lại khiến trái tim Thảo ấm áp đến vậy, hay vì đã lâu nó không còn nhận được sự yêu thương, quan tâm chăm sóc, nên dù biết là không thể, nó vẫn bất chấp tan chảy như vậy. Thảo mặc một chiếc váy dài để ra ngoài đi dạo, bước những bước chân lên cát, những con sóng biển đập vào bàn chân, những cơn gió hiu hiu có vị mặn của biển thổi vào mặt, giá mà có thể bình yên mãi như lúc này thì thật tốt biết bao. La Thái Mẫn đang ngồi tại quán cà phê gần nơi mà Hà Anh quay quảng cáo, anh ngồi trên tầng hai, trong quán lúc này khá vắng vẻ, tối hôm qua cô đã gọi điện cho Mẫn bắt anh phải tới gặp mình. Mẫn ngồi vắt chéo chân, tay cầm một quyển tạp chí, dáng vẻ tập trung của anh lúc này cũng có thể thu hút ánh nhìn của mọi cô gái xung quanh. - Giờ chịu gặp em rồi sao? Hà Anh ngồi xuống, đặt túi xách sang ghế bên. cạnh rồi vẫy tay gọi phục vụ. - Rốt cuộc thì cô muốn gì? - La Thái Mẫn đặt quyển tạp chí xuống bàn, hai tay đan lại đặt trên đùi, ánh mắt nghiêm túc nhìn Hà Anh vào thắng luôn vấn đề. - Em chỉ muốn gặp anh thôi mà khó như vậy sao? - Hà Anh xị mặt xuống, dùng ánh mắt buồn PI rầu nhìn Mẫn. - Nghe nói kể từ lúc chia tay em, anh vẫn chưa bên cô gái nào? - Hà Anh tiếp tục dò hỏi, ánh mắt lại có chút tự tin. La Thái Mẫn chỉ nhìn ra ngoài cửa kính, anh có vẻ khá khó chịu lên tiếng - Cô vẫn chưa hiểu tình hình sao? - Em xin lỗi, lúc đó chỉ là hiểu lầm! Em nghĩ anh rất tin tưởng em nên em mới không giải thích rõ ràng với anh lúc đấy. La Thái Mẫn dường như không quan tâm đến những lời Hà Anh nói, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, ngón tay gõ từng nhịp lên bàn. - Cô không cần nhắc lại chuyện cũ, dù sao tôi cũng không còn quan tâm nữa, tôi khuyên cô nên kí hợp đồng càng sớm càng tốt, nếu không thì cô cũng sẽ không có lợi, tôi nghĩ có đủ thông minh để hiểu được những gì tôi nói. La Thái Mẫn nói xong liền đứng lên đi thẳng ra cửa, một cái nhìn lại cũng không có, Hà Anh hiểu anh thật sự nghiêm túc, giữa cô và anh đã không còn hi vọng gì nữa rồi, trong giới người mẫu này để tồn tại được trên hàng trăm ngàn người khác, đều có sự nâng đỡ không nhỏ từ các tập đoàn lớn phía sau, chỉ cần La Thái Mẫn nói một câu không tốt, các công ty có thể sẽ tìm một gương mặt mới thay thế.Có lẽ Hà Anh nên chấp nhật sự thật này, đôi mắt hoen đỏ nhìn theo bóng lưng đã từng rất quen thuộc ấy, thật sự cô rất hối hận khi không trân trọng anh, cứ nghĩ bản thân mình vô cùng quan trọng với người ấy nhưng thật ra đến lúc người ta không cần nữa thì cũng trở nên tuyệt tình một cách đáng sợ đến vậy. Thảo bên này dạo chơi một lúc quanh khu resort thì thấy có hơi chán, cô quyết định ra ngoài dạo phố, hiếm lắm mới có dịp đến thành phố xinh đẹp này, không thăm quan một chút thì đúng là rất đáng tiếc, Thảo thay một chiếc áo thun dệt kim ngắn để lộ chiếc eo thon thả, chiếc quần jean cạp cao ống loe như làm đôi chân thon thả của Thảo tăng thêm được vài phân, đi kèm với một chiếc túi xách da nhỏ, xinh xắn, tóc cột cao, trang phục này làm Thảo trở nên trẻ trung và đầy cá tính.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương