Mười Hai Năm Kịch Cố Nhân
Chương 23
Nước mắt trên mặt rơi xuống, chảy dọc gò má, thấm vào trong cổ áo. Cô hoàn toàn không biết mình loạn choạng ngã bên giường rồi tựa vào lòng anh từ lúc nào. "Anh ba." Cô khóc nấc lên, chỉ lặp đi lặp lại: "Anh ba..." Cô khóc trọn một tiếng, ban đầu còn khóc to, sau cùng thút thít như đứa trẻ. Khóc mệt rồi thì cả người khi lạnh khi nóng, cổ họng khàn đặc, khóc đến nước mắt cũng cạn, mà mũi vẫn còn sụt sịt, cô nằm trên chân anh. Lặng lẽ ôm eo anh, nước mắt lại trào ra. Cánh tay nóng hổi của Phó Đồng Văn ôm lấy cô, toan bế cô lên. Mắt Thẩm Hề sưng húp, có lẽ cô sợ anh nhìn thấy nên cứ ôm cứng lấy eo anh. Anh bất đắc dĩ, bế không nổi Thẩm Hề, đành phải cọ ngón tay lên mặt cô, giúp cô lau nước mắt: "Mặt đất lạnh lắm." Thấy cô không nghe lời, anh lại nói: "Lên giường được không?" Như có ngọn lửa sưởi ấm cô. Thẩm Hề sực tỉnh bởi thân nhiệt của anh, anh đang sốt... Cô hấp tấp giãy khỏi tay anh, áp lòng bàn tay lên trán anh: "Anh sốt sao?" "Không sao đâu." Anh cười. Sao lại không sao được? Vai cô, cánh tay cô đều ướt đẫm, lạnh toát. Thẩm Hề vội vàng rời khỏi lòng anh, cởi cúc áo, ném áo khoác xuống đất rồi cởi giày. Khi tất dài rơi trên sàn nhà, cuối cùng cô phát hiện anh vẫn đang nhìn mình. Một cô gái đứng trước mặt người khác, vén váy dài cởi tất ra, để lộ bắp chân trần... Cô coi anh là bệnh nhân nên không cảm thấy kì lạ, nhưng khi ý thức được anh là đàn ông, cô mới nhận ra mình đang làm gì. "Em ngồi ba chuyến tàu hỏa... còn đi cả thuyền đến đây, vừa có mưa, vừa có tuyết." Giọng Thẩm Hề vẫn mang theo âm mũi, nói rất nhỏ: "Em không sạch sẽ, mang theo hơi lạnh, anh lại ôm em... vì vậy em mới c0i quần áo." Cô để chân trần, đầu gối trắng trẻo tím tái vì lạnh, hai chân giẫm lên áo khoác: "Đi đường bẩn lắm, ít nhất cũng phải lau người đã." Anh chờ cô nói xong thì gọi người bên ngoài: "Kim Đông." Sau bức rèm, một gã hầu không biết từ đâu xông ra: "Cậu ba?" "Chuẩn bị nước nóng, cô Thẩm muốn tắm rửa." Phó Đồng Văn sốt mê mệt mấy ngày nay, người yếu ớt, nói một câu ngắn như vậy mà cũng không đủ sức. Gã hầu đáp "vâng", lập tức đi chuẩn bị. "Anh ta luôn coi trong này ư? Vừa rồi cũng thế?" Sao cô không để ý nhỉ? "Vẫn luôn." Anh trả lời. Người làm, cô hầu, gã hầu nhà họ Phó đều theo sát để hầu hạ. Ở viện khác đều có cô hầu ngủ ngay dưới chân giường. Phó Đồng Văn là người tính cách thoải mái nhất trong nhà mà còn không thích những điều này. Tuy không đến mức để cô hầu làm ấm giường ấm chân, nhưng anh đã quen có gã hầu ngủ cùng một phòng, có thể sai bảo bất cứ lúc nào. "Vậy vừa rồi chúng ta... Anh ta nghe thấy hết rồi à?" Cô xấu hổ, nhưng nghĩ đây là quy tắc, không tiện nói rõ. Phó Đồng Văn nhìn ra sự lúng túng của cô: "Nếu em không quen, anh bảo cậu ta chuyển ra ngoài." "Vậy thì không hay lắm." Ngày đầu tiên đến đã đuổi người thân tín chăm sóc anh ra ngoài, người ta sẽ nghĩ gì? "Đây là phòng anh... em không có gì là không quen cả." Cô gái nghĩ một đằng nói một nẻo, rơi vào tai anh lại giống như đang làm nũng. Anh nhìn cô, chờ cô tiếp tục vòng vo. "Dù sao em cũng không ngủ chung với anh. Bản thân anh cảm thấy làm sao thoải mái thì cứ sắp xếp như thế, giữ nguyên như cũ là được." "Không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?" Anh hỏi ngược lại. "Viện to như vậy sẽ có nơi ngủ mà." Cô quay người, chỉ về phía Đông: "Vừa rồi khi vào, em nhìn thấy phía Đông có một căn phòng." Trong viện này có rất nhiều người, đều đã đi theo anh nhiều năm. Hôm nay là ngày đầu tiên cô tới, nếu để mọi người nhìn thấy cô ngủ luôn ở phòng anh thì không biết sẽ đoán già đoán non thế nào nữa. Để tránh lời ra tiếng vào, hẳn nên giả bộ vài ngày nhỉ? Phó Đồng Văn nhìn nét mặt cô, không nhịn nổi cười: "Xem ra em nhìn kỹ nhỉ?" "Vâng..." Căn phòng to như thế, không cần để ý cũng thấy mà. Gã hầu ngắt lời hai người họ. Nước nóng đã chuẩn bị xong, y mời Thẩm Hề đi tắm. Thẩm Hề mượn cớ vội vã rời khỏi. Khi quay lại nhà chính, Phó Đồng Văn đã uống thuốc, nằm trên giường ngủ say. Tuyết bên ngoài cửa sổ rơi nhiều hơn, chưa đến bốn giờ chiều mà như sắp tối. Rèm cửa sổ được kéo vào từ lâu, anh chỉ để cho cô một ngọn đèn trong phòng. "Cậu ba dặn dò cô không cần câu nệ, muốn ngủ thì có giường, muốn đọc sách thì cô có thể tự đi tìm." Gã hầu không yên tâm lắm, "Tôi ở bên ngoài, cô có việc gì cứ gọi. Còn nữa, nếu áo ngủ cậu ba thấm mồ hôi thì phải thay cái mới, quần áo đặt ở chân giường, làm phiền cô rồi." "Phiền anh quá." Cô khách sáo lại. Gã hầu cười cười, giúp cô kéo tấm rèm nặng nề xuống, sau đó ra ngoài. Trong bụng Thẩm Hề còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng hôm nay không gấp. Cô mượn ánh đèn, quan sát cả căn phòng. Vừa rồi bước vào, trong lòng chỉ muốn gặp anh, nhìn mọi thứ xung quanh đều u tối sâu thẳm, bây giờ nhìn lại thì không giống thế. Chẳng bao lâu sao, cơn buồn ngủ ập tới. Cô không gượng được nữa, đành phải rón rén cởi giày trèo lên giường. Còn nói "muốn ngủ thì có giường" gì chứ? Trong này chỉ có một cái giường, một cái chăn, anh lại lừa để cô ngủ cùng giường với mình... Cô trách thầm, khẽ nhích vào trong chăn. Nhiệt độ nơi đó và thân nhiệt của anh đều cao đến lạ thường. Thẩm Hề giơ tay sờ áo ngủ của anh, chưa có mồ hôi, áo ngủ khô ráo. Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ Cảnh Thái lam trên tủ. Ngủ hai tiếng rồi kiểm tra xem anh có đổ mồ hôi hay không, nếu có thì thay áo cho anh. Nghĩ như thế cô áp lòng bàn tay lên lưng anh, yên tâm đi vào giấc ngủ. Sáu giờ, lòng bàn tay cô thấm đẩm mồ hôi của anh. Mắt còn chưa mở, cô đã mơ màng mò tới cuối giường, cầm quần áo ngủ lên. Cô không dám vén chăn lên vì sợ gió lùa vào, bèn buông màn giường xuống rồi ôm cả áo ngủ chui vào chăn bông. Từng chiếc cúc áo được cởi ra. Trước tiên Thẩm Hề kéo ống tay áo trên cánh tay anh xuống, định kéo áo ngủ từ phía sau lưng ra, vì vậy người cô cũng sát anh hơn, mất khá nhiều sức mới mặc xong áo cho anh. Khi cài cúc, ngón tay Phó Đồng Văn trượt vào trong mái tóc cô... "Anh tỉnh rồi à?" Cô hỏi anh trong bóng tối. Ngón tay anh nhẹ nhàng quấn lọn tóc cô, không trả lời. "Quần áo đều ướt cả rồi, em giúp anh thay." Anh mỉm cười, vẫn không nói gì. Thẩm Hề cài xong cúc, lẩm bẩm tiếp: "Anh nhích gần hơn chút, phải thay quần nữa." Cô loại bỏ những suy nghĩ xấu xa, lần tìm cạp quần anh. ... "Được rồi." Anh thì thào, "Để anh tự làm." Cởi xong dây chun trên cạp quần, anh lại cười hỏi: "Nhìn anh làm gì?" Anh trêu làm Thẩm Hề đỏ mặt tía tai, vội vàng quay lưng đi, cảm thấy người phía sau đang c0i quần, thay cái mới vào. Phó Đồng Văn đã buộc xong dây quần. Từ chỗ anh nhìn xuống dưới, tuy không thấy ánh sáng, nhưng cũng có thể lờ mờ nhìn ra bắp chân, mắt cá chân và bàn chân trần xinh xẻo của cô dưới lớp váy. "Sao không ở Thượng Hải chờ anh?" Anh gác cằm lên vai cô. Hai người mới chỉ gặp nhau mấy tiếng, lúc này mới coi như nói chuyện nghiêm túc. Thẩm Hề kể lại ngọn nguồn cho Phó Đồng Văn nghe. Khi nghe đến nội dung điện báo và thân thế Đoàn Mạnh Hòa, anh không hề tỏ ra ngạc nhiên. Anh đã đoán người này có bối cảnh không tầm thường, sau khi xuống thuyền vốn đình tìm người âm thầm điều tra, nhưng vì bị giam lỏng trong nhà nên chưa kịp làm. Thẩm Hề nói đến câu cuối cùng, anh vẫn giữ im lặng. Da mặt cô mỏng, cố tình giấu nhẹm câu nói dối "đã có con". Kể xong Phó Đồng Văn không nói gì thêm, ngẫm lại lời cô nói một lượt, luôn cảm thấy kỳ quặc. Hai người đều lặng yên một lúc lâu, ôm trong lòng tâm sự của mình. Một người thì lo lắng vì sợ để lại sơ hở, một người thấp thỏm vì giấu diếm sự thật. Có người gõ cửa. Thẩm Hề xuống giường đi mở cửa, cô hầu thưa rằng nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện, vì từ sau cơm trưa cậu ba chưa ăn uống gì, nên tới hỏi anh có muốn ăn chút gì không. Phó Đồng Văn đã ra mồ hôi, cũng hạ sốt, cảm thấy hơi đói. Mới đầu Thẩm Hề thắc mắc tại sao lần này lại là cô hầu, nhưng nhìn chiếc áo ngủ kiểu Trung mình đang mặc và quần áo đẫm mồ hôi vứt xuống giường cô cũng đoán ra phần nào, có lẽ Phó Đồng Văn đã dặn dò từ trước. Sợ lần đầu cô sống ở đây bị gã hầu nhìn thấy thì không hay, nên đổi một cô hầu đến phục vụ. Phó Đồng Văn đánh răng rửa mặt, dùng xong bữa thì đến mười giờ. Người làm trong viện này đều ngầm hiểu với nhau, cho rằng Thẩm Hề muốn ở cùng phòng, ngủ cùng giường với Phó Đồng Văn, bởi vậy không nói sẽ chuẩn bị phòng khác cho cô. Cô hầu phục vụ Phó Đồng Văn xong thì đặt quần áo mới xuống chân giường, sau đó luôn ra ngoài. Mấy ngày nay, Phó Đồng Văn chưa xuống giường, hiếm hoi lắm mới bước hơn hai bước trong phòng, choàng áo khoác, ngồi trên ghế bành. "Lời vừa rồi em nói, có một chỗ rất kỳ lạ." Anh hỏi, "Em có sót chỗ nào không? Nhớ lại xem, từng câu nói với cha anh đều rất quan trọng." Chuyện này không thể giấu nổi nữa rồi, nếu sau này hai người gặp nhau, lỡ hỏi trúng kẻ hở này thì càng thêm phiền phức. Nhưng dù sao cô cũng là con gái, bảo cô nói cũng rất khó. Thẩm Hề ấp úng một lúc mới trả lời: "Em nói... em từng có con với anh. Cha anh nghe em nói thế, có thể đã động lòng trắc ẩn nên cho em vào." Từng có con? Phó Đồng Văn vô cùng bất ngờ. "Là để phối hợp với lời anh hai."Cô vội vàng bổ sung. Chẳng trách. Con cái là chuyện xưa nay anh không chịu nhượng bộ, cũng là tâm bệnh của cha anh. Phó Đồng Văn trầm ngâm, không nói gì mà rưới người lên kéo cô tới gần, bế cô ngồi lên đùi mình, ôm cô dưới ánh đèn. "Anh để lại con cho em lúc nào thế hả?" Anh hỏi. Thẩm Hề lí nhí: "Đâu phải là thật." "Muốn lừa người ta thì phải lừa được mình trước. Chuyện này phải bàn bạc lại." Anh cười nói. Có gì hay mà bàn bạc? Thẩm Hề lúng túng muốn đứng lên. Đáng tiếc dù anh là bệnh nhân nhưng vẫn dư sức không để cô chạy thoát. Mà dù anh không còn sức, cô cũng không dám giãy mạnh, sợ sẽ làm anh bị thương. "Còn nói gì nữa?" Anh hỏi tiếp, coi như đó là chuyện rất quan trọng. "Còn nói... con đã mất ở New York." Cô lẩm bẩm, "Chỉ nói thế thôi, không còn gì khác." "Anh ở New York không tới nửa năm, trước có sau mất, rất vội vàng." Anh chỉ ra điểm sơ hở. "Nửa năm là đủ rồi..." Không phải sinh viên khoa y cũng hiểu được điều này. "Vậy thì có từ khi nào?" "Có ai truy hỏi tới cùng, hỏi cả chuyện này nữa à?" Anh cười bình tĩnh: "Cẩn thận một chút, sẽ không để lại sơ suất." "Lễ Giáng sinh." Cô do dự, "Hay là năm mới đi. Năm mới bầu không khí... thích hợp để làm những chuyện mơ màng xấu hổ... Sau đó, một người phải về nước tập trung cho Tổ quốc, người kia định lấy đứa con ra ép anh ở lại, hai người khó tránh khỏi cãi vã tranh chấp, trong lòng chất chồng buồn bã..." Nên không con nữa. Cá đã cắn câu, cô còn tính cả ngày, nhưng không ngờ sẽ bị trêu. "Chúng ta lên tàu vào tháng Ba, như vậy là khớp ngày rồi." Từ đầu tới cuối, Phó Đồng Văn luôn nở nụ cười, đôi mắt sau cơn sốt cao đen tuyền sáng ngời, như được che phủ một lớp hơi nước, nhìn cô chăm chú. Thẩm Hề vừa nghĩ vừa nói, gương mặt bỗng nhiên đỏ bừng, im bặt không lên tiếng nữa. Ở Quảng Châu gần gũi như thế cũng không giống thế này... Hoặc khi ấy đã thế này rồi nhưng cô không để ý. Hiện giờ, cô cảm nhận rất rõ ràng, cơ thể người đàn ông mà cô ôm đang có phản ứng. Đêm hôm khuya khoắt, hai người mặt áo ngủ, tựa vào nhau trên chiếc ghế bành. Xuống ghế cũng không được, ngồi yên cũng không xong, nói chuyện cũng không được, giả ngốc lại càng khó. Anh biết cô nhận ra, hạ thấp giọng, thì thầm vào tai cô: "Bây giờ không có sức, không làm được gì đâu. Ôm em một lúc rồi sẽ ổn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương