Mười Năm Sau Anh Vẫn Mất Em
Chương 10
12
Để không ảnh hưởng quá trình điều tra nên Từ Hoài không biết việc của Sở Minh được xem là hung thủ. Sở Minh thường không ở Giang Đạt và ngay cả bố tôi cũng không biết anh ta thường làm gì. Lần trước cảnh sát yêu cầu anh ta đến để lấy lời khai, nhưng tôi không tìm thấy anh ta trong suốt nhiều ngày, cuối cùng anh đã chủ động tìm đến nhà tôi.
Sĩ quan Hồ và bố tôi đang chuẩn bị một kế hoạch hoàn hảo để có thể bắt giữ anh ta. Có rất nhiều người tại địa điểm lễ kỷ niệm trường Giang Đạt, cảnh sát đã bố trí người giả làm nhân viên bảo vệ để dễ dàng phối hợp với nhau.
Mục đích chính là bắt Sở Minh, không đủ nhân lực,vì thế tất cả những người trực quanh nhà tôi đã đến địa điểm để hỗ trợ.
Tôi có nhiệm vụ hỗ trợ mẹ, nên tôi ở nhà cùng bà. Lễ kỷ niệm của trường thật hoành tráng, vì nhà tôi chỉ cách trường tầm 50m, nên tôi có thể nghe thấy tiếng pháo ở đằng xa. Hôm nay bên ngoài trời nắng rất tốt, vì vậy tôi muốn lười biếng một bữa, thực sự là một ngày tốt để ăn và ngủ.
Mẹ tôi nghe tiếng động ngoài cửa liền đứng dậy mở cửa: "Ai?"
Tôi vừa duỗi dài eo thì đã nghe thấy mẹ tôi ngã xuống đất, đó là Sở Minh! Mẹ tôi đứng dậy khỏi mặt đất và chạy ra bếp để lấy con d.a.o.
"Tại sao cậu giết Nhã Nhã của tôi? Tại sao lại đối xử với thầy cậu như vậy? Gia đình tôi đã làm gì cậu chứ, Nhã Nhã của tôi."
Chu Ming đến cửa và rút con d.a.o tự chế ra khỏi túi, thấy như vậy, tôi ngay lập tức chạy đến ổ của tôi và bắt đầu nhấn nút như điên. Chỉ có Từ Hoài mới có thể cứu chúng tôi, làm ơn nhận tín hiệu giúp tôi đi! Tôi chặn mẹ tôi lại và bắt đầu vẫy đuôi với Sở Minh.
"Ngay cả con chó cũng rất trung thành, tôi ghen tị với bà lắm đó! Tại sao bà có thể được sống chung với bố tôi, còn tôi chỉ có thể là một học sinh của bố?"
Lần đầu tiên tôi thấy anh ta điên cuồng như vậy. Nhưng bố anh ta là ai? Gọi bố tôi như bố của anh ta có nghĩa là gì?
Mẹ tôi không thể hiểu được những gì anh ta nói: "Cậu đang nói cái gì vậy? Ai là bố cậu?"
"Tôi nghĩ rằng miễn là Nhã Nhã c.hế.t, tôi sẽ là con duy nhất của bố tôi. Nhưng tại sao cô ấy chết mười năm rồi, mà ông ấy và bà vẫn không thể buông tay, rõ ràng tất cả chúng ta có thể có một cuộc sống tốt hơn."
"Cậu có điên không? Ngay cả khi Nhã Nhã đã chết mười năm rồi, thì đó vẫn là máu tthịt của chúng tôi. Đó là một đứa trẻ chúng tôi vất vả để nuôi lớn. Làm thế nào chúng tôi có thể để nó đi."
"Tôi bị điên! Vì vậy, khi bố tôi nói rằng ông ta phải tìm kẻ giết người, tôi muốn ông ta tìm thấy thằng kia kìa. Tôi biết rằng tôi không thể trốn thoát, mặc dù là tôi đã gi. ết Thẩm Hiểu Quân, nhưng tôi không muốn sống theo mong đợi của bố tôi. Tôi muốn làm con ông ấy."
Ngay cả khi lý trí tôi tin con người của bố tôi, nhưng tôi vẫn nghi ngờ trong lòng. Sở Minh có phải là đứa con bất hợp pháp của bố tôi không?
"Tại sao bố lại bỏ rơi tôi và mẹ tôi để kết hôn với bà? Tôi muốn xem kết cục của bà khi bà phá hủy gia đình của người khác, ngay ngày hôm nay."
Anh ta đang nói cái gì, làm đầu tôi ong hết cả lên, tôi đã nghe câu chuyện về cha mẹ tôi gặp nhau vô số lần, nhưng không thấy nhắc đến mẹ anh ta. Họ lớn lên cùng nhau, từ trường tiểu học, trường trung học cơ sở, trung học phổ thông và thậm chí trường đại học và bây giờ đang dạy cùng một trường, mãi không tách rời. Bố tôi có thể có thời gian để có con với một người phụ nữ khác?
Sau khi nghe câu chuyện của anh ta, mẹ tôi và tôi đã hoàn toàn hiểu rõ. Trương Nhã đã bị gi..ết bởi căn bệnh tâm thần và sự ghen tị, của anh ta chỉ vì bố tôi giống với bố anh ta. Đột nhiên, sáu cảnh sát đi xuống cầu thang, có phải là Từ Hoài đã báo cảnh sát Hồ. Sở Minh nghe thấy giọng cảnh sát và bắt đầu đưa con dao thẳng về phía mẹ tôi. Nếu anh ta muốn làm tổn thương mẹ tôi, bạn phải bước qua x.a..c tôi
Tôi vội vã tiến về phía anh ta, và dùng những chiếc răng sắc nhọn cắn cánh tay đang cầm da..o.
Lần đầu tiên tôi nếm thử vị m..áu, nó làm cho con tôi kinh tởm đến phát điên. Sở Minh bị cắn, nhưng anh ta đã đổi tay rất nhanh, anh ta dùng tay còn lại để đâm tôi.
Tôi đã bị thương, máu bắt đầu thấm ướt cả lông tôi. Bàn tay của Sở Minh đã được tự do, nên anh ta lại tấn công mẹ tôi. Anh ta lao đến cho tôi một cú đá trực, quá mạnh nên tôi bị văng vào bàn.
"Gấu Nhỏ!"
Mặc dù bị thương nhưng Sở Minh vẫn bước về phía mẹ tôi.
Tôi không thể quan tâm đến vết thương, cố gắng đứng dậy để trước mặt mẹ tôi. Mẹ tôi thấy rằng tôi đang bị thương, bà chỉ vào Sở Minh và đưa d.ao lên. Anh ta không hề sợ vẫn vội vã tiến về phía trước. Mẹ tôi vẫy một con dao bếp và cắt một đường trên tay Sở Minh. Tôi nhân cơ hội đè Sở Minh xuống đất và cắn anh ta.
Anh ta cũng có vẻ điên, liên tục đam tôi bằng d.a.o, hệt như mười năm trước.
Tôi đã cố gắng sống tiếp trong cơ thể này, nhưng cuối cùng ngay cả cái ch..ết cũng giống hệt nhau. Nhưng lần này tôi hạnh phúc hơn vì được chết trong vòng tay của mẹ tôi. Nước mắt của bà ấy nóng ấm áp như tắm dưới ánh mặt trời. Khoảnh khắc tôi nhắm mắt lại, tôi thấy bố tôi và Từ Hoài còn có cả sĩ quan Hồ.
Thật là tốt, tôi đã bảo vệ thành công mẹ tôi, chỉ là tôi đã chết trước mặt meh lần này và cảm thấy bà ấy như lại suy sụp tinh thần thêm lần nữa.
【bức thư tình】
Nhã Nhã thân mến, vì ba mẹ chúng tôi ở gần nhà nhau, nên chúng tôi đã chơi nhau được mười tám năm rồi. Cuộc sống của mình chưa bao giờ thiếu cậu, và tương lai của mình không muốn rời xa cậu.Thực tế thì, những gì mình muốn nói là mình thích cậu từ lâu rồi, như thể nhờ có cậu mà màu sắc của thế giới này trở nên tuyệt vời hơn. Mình không biết mình thích gì, nhưng mình sẽ luôn dõi theo mọi bước đi của cậu. Mình nghĩ mặt trăng luôn quay quanh trái đất, nhưng nó không hề mệt mỏi, mang lại ánh sáng ban đêm cho trái đất.So với mặt trời rực rỡ, mặt trăng luôn lặng im như vậy. Cậu có sẵn sàng ở bên mình không?Chấp nhận tính cách nhàm chán và chậm chạp của mình, biến Từ Hoài thành Từ Hoài của Trương Nhã, bên nhau như thế này suốt đời? Mình sẽ là mặt trăng của cậu, cậu luôn là mặt trời của mình và mình sẽ luôn đợi cậu về nhà mãi mãi, dù ở bất cứ đâu.
Để không ảnh hưởng quá trình điều tra nên Từ Hoài không biết việc của Sở Minh được xem là hung thủ. Sở Minh thường không ở Giang Đạt và ngay cả bố tôi cũng không biết anh ta thường làm gì. Lần trước cảnh sát yêu cầu anh ta đến để lấy lời khai, nhưng tôi không tìm thấy anh ta trong suốt nhiều ngày, cuối cùng anh đã chủ động tìm đến nhà tôi.
Sĩ quan Hồ và bố tôi đang chuẩn bị một kế hoạch hoàn hảo để có thể bắt giữ anh ta. Có rất nhiều người tại địa điểm lễ kỷ niệm trường Giang Đạt, cảnh sát đã bố trí người giả làm nhân viên bảo vệ để dễ dàng phối hợp với nhau.
Mục đích chính là bắt Sở Minh, không đủ nhân lực,vì thế tất cả những người trực quanh nhà tôi đã đến địa điểm để hỗ trợ.
Tôi có nhiệm vụ hỗ trợ mẹ, nên tôi ở nhà cùng bà. Lễ kỷ niệm của trường thật hoành tráng, vì nhà tôi chỉ cách trường tầm 50m, nên tôi có thể nghe thấy tiếng pháo ở đằng xa. Hôm nay bên ngoài trời nắng rất tốt, vì vậy tôi muốn lười biếng một bữa, thực sự là một ngày tốt để ăn và ngủ.
Mẹ tôi nghe tiếng động ngoài cửa liền đứng dậy mở cửa: "Ai?"
Tôi vừa duỗi dài eo thì đã nghe thấy mẹ tôi ngã xuống đất, đó là Sở Minh! Mẹ tôi đứng dậy khỏi mặt đất và chạy ra bếp để lấy con d.a.o.
"Tại sao cậu giết Nhã Nhã của tôi? Tại sao lại đối xử với thầy cậu như vậy? Gia đình tôi đã làm gì cậu chứ, Nhã Nhã của tôi."
Chu Ming đến cửa và rút con d.a.o tự chế ra khỏi túi, thấy như vậy, tôi ngay lập tức chạy đến ổ của tôi và bắt đầu nhấn nút như điên. Chỉ có Từ Hoài mới có thể cứu chúng tôi, làm ơn nhận tín hiệu giúp tôi đi! Tôi chặn mẹ tôi lại và bắt đầu vẫy đuôi với Sở Minh.
"Ngay cả con chó cũng rất trung thành, tôi ghen tị với bà lắm đó! Tại sao bà có thể được sống chung với bố tôi, còn tôi chỉ có thể là một học sinh của bố?"
Lần đầu tiên tôi thấy anh ta điên cuồng như vậy. Nhưng bố anh ta là ai? Gọi bố tôi như bố của anh ta có nghĩa là gì?
Mẹ tôi không thể hiểu được những gì anh ta nói: "Cậu đang nói cái gì vậy? Ai là bố cậu?"
"Tôi nghĩ rằng miễn là Nhã Nhã c.hế.t, tôi sẽ là con duy nhất của bố tôi. Nhưng tại sao cô ấy chết mười năm rồi, mà ông ấy và bà vẫn không thể buông tay, rõ ràng tất cả chúng ta có thể có một cuộc sống tốt hơn."
"Cậu có điên không? Ngay cả khi Nhã Nhã đã chết mười năm rồi, thì đó vẫn là máu tthịt của chúng tôi. Đó là một đứa trẻ chúng tôi vất vả để nuôi lớn. Làm thế nào chúng tôi có thể để nó đi."
"Tôi bị điên! Vì vậy, khi bố tôi nói rằng ông ta phải tìm kẻ giết người, tôi muốn ông ta tìm thấy thằng kia kìa. Tôi biết rằng tôi không thể trốn thoát, mặc dù là tôi đã gi. ết Thẩm Hiểu Quân, nhưng tôi không muốn sống theo mong đợi của bố tôi. Tôi muốn làm con ông ấy."
Ngay cả khi lý trí tôi tin con người của bố tôi, nhưng tôi vẫn nghi ngờ trong lòng. Sở Minh có phải là đứa con bất hợp pháp của bố tôi không?
"Tại sao bố lại bỏ rơi tôi và mẹ tôi để kết hôn với bà? Tôi muốn xem kết cục của bà khi bà phá hủy gia đình của người khác, ngay ngày hôm nay."
Anh ta đang nói cái gì, làm đầu tôi ong hết cả lên, tôi đã nghe câu chuyện về cha mẹ tôi gặp nhau vô số lần, nhưng không thấy nhắc đến mẹ anh ta. Họ lớn lên cùng nhau, từ trường tiểu học, trường trung học cơ sở, trung học phổ thông và thậm chí trường đại học và bây giờ đang dạy cùng một trường, mãi không tách rời. Bố tôi có thể có thời gian để có con với một người phụ nữ khác?
Sau khi nghe câu chuyện của anh ta, mẹ tôi và tôi đã hoàn toàn hiểu rõ. Trương Nhã đã bị gi..ết bởi căn bệnh tâm thần và sự ghen tị, của anh ta chỉ vì bố tôi giống với bố anh ta. Đột nhiên, sáu cảnh sát đi xuống cầu thang, có phải là Từ Hoài đã báo cảnh sát Hồ. Sở Minh nghe thấy giọng cảnh sát và bắt đầu đưa con dao thẳng về phía mẹ tôi. Nếu anh ta muốn làm tổn thương mẹ tôi, bạn phải bước qua x.a..c tôi
Tôi vội vã tiến về phía anh ta, và dùng những chiếc răng sắc nhọn cắn cánh tay đang cầm da..o.
Lần đầu tiên tôi nếm thử vị m..áu, nó làm cho con tôi kinh tởm đến phát điên. Sở Minh bị cắn, nhưng anh ta đã đổi tay rất nhanh, anh ta dùng tay còn lại để đâm tôi.
Tôi đã bị thương, máu bắt đầu thấm ướt cả lông tôi. Bàn tay của Sở Minh đã được tự do, nên anh ta lại tấn công mẹ tôi. Anh ta lao đến cho tôi một cú đá trực, quá mạnh nên tôi bị văng vào bàn.
"Gấu Nhỏ!"
Mặc dù bị thương nhưng Sở Minh vẫn bước về phía mẹ tôi.
Tôi không thể quan tâm đến vết thương, cố gắng đứng dậy để trước mặt mẹ tôi. Mẹ tôi thấy rằng tôi đang bị thương, bà chỉ vào Sở Minh và đưa d.ao lên. Anh ta không hề sợ vẫn vội vã tiến về phía trước. Mẹ tôi vẫy một con dao bếp và cắt một đường trên tay Sở Minh. Tôi nhân cơ hội đè Sở Minh xuống đất và cắn anh ta.
Anh ta cũng có vẻ điên, liên tục đam tôi bằng d.a.o, hệt như mười năm trước.
Tôi đã cố gắng sống tiếp trong cơ thể này, nhưng cuối cùng ngay cả cái ch..ết cũng giống hệt nhau. Nhưng lần này tôi hạnh phúc hơn vì được chết trong vòng tay của mẹ tôi. Nước mắt của bà ấy nóng ấm áp như tắm dưới ánh mặt trời. Khoảnh khắc tôi nhắm mắt lại, tôi thấy bố tôi và Từ Hoài còn có cả sĩ quan Hồ.
Thật là tốt, tôi đã bảo vệ thành công mẹ tôi, chỉ là tôi đã chết trước mặt meh lần này và cảm thấy bà ấy như lại suy sụp tinh thần thêm lần nữa.
【bức thư tình】
Nhã Nhã thân mến, vì ba mẹ chúng tôi ở gần nhà nhau, nên chúng tôi đã chơi nhau được mười tám năm rồi. Cuộc sống của mình chưa bao giờ thiếu cậu, và tương lai của mình không muốn rời xa cậu.Thực tế thì, những gì mình muốn nói là mình thích cậu từ lâu rồi, như thể nhờ có cậu mà màu sắc của thế giới này trở nên tuyệt vời hơn. Mình không biết mình thích gì, nhưng mình sẽ luôn dõi theo mọi bước đi của cậu. Mình nghĩ mặt trăng luôn quay quanh trái đất, nhưng nó không hề mệt mỏi, mang lại ánh sáng ban đêm cho trái đất.So với mặt trời rực rỡ, mặt trăng luôn lặng im như vậy. Cậu có sẵn sàng ở bên mình không?Chấp nhận tính cách nhàm chán và chậm chạp của mình, biến Từ Hoài thành Từ Hoài của Trương Nhã, bên nhau như thế này suốt đời? Mình sẽ là mặt trăng của cậu, cậu luôn là mặt trời của mình và mình sẽ luôn đợi cậu về nhà mãi mãi, dù ở bất cứ đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương