Muốn Độc Chiếm Em Mãi Mãi
Chương 20: Bị Bắt Cóc !
Trương Khiết không yên tâm đi theo phía sau Tử Đằng hỏi . Tại sao? Khi không lại tìm vệ sĩ làm gì ! Lại còn gấp gáp đến vậy , khiến Trương Khiết không khỏi lo lắng." Tử Đằng , cậu sao vậy ? Có chuyện gì rồi sao ? Sao tự nhiên lại tìm vệ sĩ chứ ?! "Tử Đằng như bị lời nói của Trương Khiết làm cho đóng băng , anh đứng chôn chân tại chỗ , ánh mắt giận dữ , cánh tay nắm chặt , lạnh lùng nói." Hiểu Di đã xảy ra chuyện ! Cô ấy bị người ta bắt cóc , hiện vẫn chưa có đầu mối " Tử Đằng nghiêm trọng nói." Hiểu Di bị bắt cóc ! Là ai làm chuyện này chứ ?! "Đối với Trương Khiết , anh xem Hiểu Di như một người em gái của mình , vì vậy khi nghe tin cô bị bắt cóc anh rất lo lắng , không khỏi bất an ." Hẳn là tên khốn nạn Từ Minh đó ! Chỉ có hắn mới có nhiều ân oán với Hiểu Di , giọng nói vừa rồi gọi cho tôi , tôi chắc chắn là hắn! "" Nhưng hắn tại sao lại bắt cóc Hiểu Di ! "Tử Đằng nở một nụ cười đau khổ." Tiền ! Hắn chỉ cần tiền , hắn cần bao nhiêu tiền cũng được , tôi đều có thể cho hắn , nhưng hắn dám làm Hiểu Di bị thương , thì tôi thề sẽ lóc thịt của hắn ! "Trương Khiết hốt hoảng nói." Tử Đằng , Cậu bình tĩnh , cậu nói cho tôi biết hắn cần bao nhiêu tiền , chúng ta phải nghĩ cách cho thật chu toàn ! Như vậy sẽ đảm bảo tính mạng của cậu và cả Hiểu Di "Tử Đằng khóe mắt đỏ ngầu , anh tức giận đến nổi , hận không thể bốp chết người đã làm tổn thương cô , ngược lại anh cũng gián tiếp gây ra nhiều nổi đau tinh thần cho cô." Hắn cần năm trăm triệu "Trương Khiết nói với giọng an ủi." Số tiền này đối với cậu cũng phải là quá lớn ! Chúng ta sẽ cùng nhau đến đó ! Tôi sẽ sắp xếp một số vệ sĩ của tôi , nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn có thể bảo vệ Hiểu Di chu toàn "" Không cần nghĩ cách đâu ! Tôi sẽ một mình đếnđó ! "Trương Khiết nhanh chóng nắm lấy vai Tử Đằng , mạnh giọng lên tiếng." Cậu không thể đến đó một mình ! Như vậy sẽ rất nguy hiểm "Tử Đằng quay mặt về phía Trương Khiết ." Hắn nói tôi phải đến một mình ! Nếu cậu đi theo , tôi phải vừa bảo vệ cậu vừa bảo vệ Hiểu Di , lúc đó tôi sẽ thấy cậu thật sự rất phiền phức ! Tốt nhất cậu ở đây với An Nhi đợi tin của tôi "" Nè Tử Đằng , hiện giờ không phải ở công ty, tôi bây giờ cũng không phải trợ lý của cậu , cậu đừng nói ra lệnh như vậy cho tôi "" Tôi không ra lệnh cho cậu ! Tôi là đang muốn cậu không bị thương , nếu tôi có gì , thì Hàn thị còn có cậu lo ! "Trương Khiết trừng mắt nhìn Tử Đằng." Cậu đang nói gì vậy chứ ! Không phải lúc nhỏ đã hứa với nhau sẽ luôn bảo vệ nhau sao?! Bây giờ cậu muốn một mình đến nơi nguy hiểm , cậu thật sự không tin tưởng người bạn này của cậu sao? "Tử Đằng cố trấn tỉnh Trương Khiết . Chính là lúc này ,anh không biết bản thân anh đang làm gì ! Anh muốn những người anh yêu thương , quý trọng sẽ không chịu những nổi đau này . Tất cả , cứ để Hàn Tử Đằng này gánh giúp họ. Tử Đằng vỗ vai Trương Khiết." Trương Khiết , đến lúc đó có chuyện gì xảy ra , cậu nhất định phải đưa Hiểu Di đi khỏi đó thật an toàn , cậu hứa với tôi đi ! "" Tôi sẽ không hứa với cậu ! Nếu cậu không cho tôi đi cùng ! "Tử Đằng do dự chưa trả lời , đến một lúc sau anh vỗ vai Trương Khiết vài cái nói." Được ! Tôi sẽ cho cậu đi cùng nhưng nếu có chuyện gì nguy hiểm cậu không cần lo cho tôi , cậu phải nhanh chóng đưa Hiểu Di đi , có biết chưa "" Cậu hãy xem , đến lúc đó tôi sẽ làm gì ! "---Trong một căn nhà tối đen như mực.Hiểu Di vừa tỉnh lại liền phát hiện bản thân mình như đang ở trong một gian nhà bí mật. Tối đen , vô cùng yên tĩnh , thật đáng sợ ! Bệnh của Hiểu Di ngày càng nghiêm trọng hơn , mỗi ngày cô cứ phát sốt liên tục , cứ như thế này chỉ e rằng cô không chịu đựng nổi nữa.Cánh cửa " Cạch " một tiếng mở ra , ánh sáng theo đó lập tức chiếu vào , làm đôi mắt Hiểu Di nhắm lại , nhất thời chưa thích ứng kịp. Cô chậm mở mắt ra , trợn mắt nhìn về phía người đang đi đến , lại nhận ra đó là Dương Nhi ! . " Dương Nhi? "" Thì ra , ngươi vẫn còn nhớ người bạn thân nàysao? " Dương Nhi hung hăng đá vào chân cô vài cái." Cô....bắt tôi làm gì chứ?! tôi chẳng có gì cho cô cả , cả người đàn ông ,cũng chính là chồng sắp cưới của tôi cô cũng cướp đi rồi ! Cô còn muốn gì ở tôi nữa chứ ?! "" Muốn gì ? Haha...Nếu cô hỏi tôi câu này , thì tôi nói cho cô biết....Tôi muốn Hàn Tử Đằng "Hiểu Di trừng mắt nhìn Dương Nhi . Không phải cô ta đã có Từ Minh rồi sao ? Tại sao , tại sao lại muốn cướp đi một tình yêu vừa mới rung động của cô chứ ?! Mọi thứ của Hiểu Di , cô ta đều muốn cướp đi tất cả sao?" Vì sao ? Vì sao lại muốn anh ấy ! "" Vì sao? Ngươi còn mặt mũi hỏi ta câu này sao ! Ta nói cho ngươi biết , không phải người đàn ông này có rất nhiều tiền sao ! Chỉ cần có tiền , ta đều muốn chiếm hữu ! "" Vậy còn Từ Minh thì sao chứ ! Chẳng lẽ cô không yêu hắn sao ? "Dương Nhi nở nụ cười khinh bỉ , vỗ vỗ mặt Hiểu Di ." Yêu sao? Hiểu Di , thời đại này rồi mà ngươi còn tin vào tình yêu đích thực sao ! Ngươi thật sự quá ngây thơ rồi , đàn ông chỉ xem phụ nữ là thú vui của mình . Chỉ cần có hứng thú , sẽ tìm mọi cách để chiếm lấy , nhưng sau khi đạt được rồi , thì vứt đi như rác , Tử Đằng cũng chính là loại đàn ông đó ! "Hiểu Di trừng mắt nhìn Dương Nhi ,vừa tức giận vừa đau khổ . Không kìm lòng mà nước mắt khẽ lăn xuống. " Tử Đằng không phải là người như vậy ! "" Không phải người như vậy sao? Thật nực cười , nếu tôi hủy hoại gương mặt xinh đẹp này của cô , tôi xem hắn còn có thể đối xử tốt với cô nữa hay không ! "Hiểu Di nghe được những lời Dương Nhi nói , ngoài ý cười cũng không có biểu hiện gì khác ! Khiến Dương Nhi không khỏi tức giận trong lòng . Thân thể bị giam cầm thế này , ả còn dám đưa bộ mặt như thế trước mặt cô , đúng là không muốn sống nữa chứ gì ?!Dương Nhi không khỏi tức giận." Ngươi xem thường ta? "Hiểu Di nét mặt gì cũng không biểu hiện. Nhưng chính nét mặt thờ ơ , im lặng của Hiểu Di lại càng chọc tức Dương Nhi .Cằm đột nhiên bị bóp lấy , truyền tới cảm giác đau đớn , gương mặt bị ép quay về phía Dương Nhi." Ta nói , ngươi dám xem thường ta ! "" Cô muốn như thế nào !? " Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Dương Nhi , Hiểu Di trực tiếp hỏi." Xem tôi làm như thế nào ! "Dương Nhi lúc này , như thế nào cũng không thấy được vẻ ôn như trước đây , ngược lại càng giống một người điên thì đúng hơn !
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương