Muốn Làm Gì Thì Làm
Chương 19
Đêm đó, Tô Thu Tử bị hành hạ đến không đứng dậy nổi, ngay cả khi cô nhỏ giọng cầu xin, người đàn ông cũng chỉ dịu dàng hôn lên giọt nước mắt của cô, giây sau đã mạnh mẽ đâm vào.
Anh rõ ràng không phải là quý công tử nho nhã lịch sự mà đích thực là kẻ cặn bã ra vẻ đứng đắn.
Gió đêm thổi mạnh, khung cảnh trong phòng kiều diễm, Tô Thu Tử cuộn tròn trong lồng ngực người đàn ông, trên người đổ một lớp mồ hôi mỏng. Vận động ra mồ hôi dường như cũng mang theo cả hơi cồn còn sót trong người cô. Rõ ràng là cô đã mệt đến không chịu nổi, nhưng lúc này lại vô cùng tỉnh táo, ký ức tối nay cũng hiện lên rõ ràng.
Tô Thu Tử bỗng cảm thấy xấu hổ.
Cô cử động cơ thể, yên lặng xoay người lại, Hà Ngộ nhận thấy hành động của cô, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Giọng nói khàn khàn của người đàn ông mang vẻ quyến rũ mập mờ, còn có cả nét nuông chiều khó nhận ra. Tô Thu Tử ngại ngùng nói: "Em...em muốn đi ngủ."
Cơ thể mảnh mai của người phụ nữ vùi trong chăn, chỉ để lộ ra mái tóc đen tuyền nổi bật trên bờ vai trắng muốt, Hà Ngộ nghe thấy giọng nói hơi khàn của cô, mỉm cười, duỗi tay ôm cô vào lòng.
Hà Ngộ khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng, cơ thể anh tựa như nguồn nhiệt nóng ấm vây lấy cô, Tô Thu Tử đắm chìm vào đó, không có cách nào từ chối được. Khi ý thức dần mờ đi, Tô Thu Tử nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ.
Trước khi say giấc, trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ.
Chiếc xe mà Thái Giai Vũ bước lên trong bãi đỗ xe tối nay, là xe của Tào Đình Bình.
Tối qua lăn lộn đến kiệt sức, vậy nên tinh thần Tô Thu Tử hôm nay không được tốt lắm, còn suýt chút nữa đã đến muộn. Sau khi bước vào đài, nhìn thấy cửa thang máy sắp đón lại, Tô Thu Tử hô lên "Chờ chút" rồi chạy chậm vào thang máy.
Kịp thang máy, Tô Thu Tử nói cảm ơn với người bên trong, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện là Thái Giai Vũ.
Thái Giai Vũ đeo túi xách, dựa lưng vào thang máy, cô ta hơi rũ đầu, mái tóc dài che phủ bên hai gò má. Có lẽ tối qua cô ta không ngủ ngon, sắc mặt rất kém, có lẽ vẫn còn dư âm của cơn say.
Sắp tới giờ vào ca làm, trong thang máy chỉ còn hai người các cô. Nghe được tiếng Tô Thu Tử, Thái Giai Vũ chỉ ngẩng đầu nhìn, trong mắt đầy tơ máu.
Tô Thu Tử đứng bên cạnh không khỏi lo lắng, nhưng vẫn giữ sắc mặt bình thản, hỏi một câu: "Trông cô xao xanh lắm, không sao chứ?"
Giữa hai người tồn tại mối quan hệ cạnh tranh, mà lần trước Thái Giai Vũ còn hố cô một lần, vậy nên hiện tại chỉ đối xử với nhau như đồng nghiệp bình thường. Thái Giai Vũ gật đầu, nói: "Do tối qua uống nhiều nên không thoải mái thôi."
Giọng cô ta hơi khàn, có thể là do rượu nhưng cũng có thể là vì lý do khác. Tô Thu Tử im lặng quan sát, thản nhiên hỏi: "Thật không?"
Nghe Tô Thu Tử hỏi vậy, Thái Giai Vũ chợt có cảm giác giấu đầu lòi đuôi, trong lòng vô cùng căng thẳng. Cô ta nhìn Tô Thu Tử, nói: "Ừm, ngay khi về tới kí túc xá tôi liền nôn hết ra, phải làm phiền bạn cùng phòng chăm sóc cả đêm."
Tô Thu Tử bình tĩnh mỉm cười, đáp lại: "Xin lỗi, đáng lẽ ra tôi phải đặt xe cho cô nữa."
Nghe Tô Thu Tử nhắc đến việc gọi taxi, Thái Giai Vũ rõ ràng đã thoải mái hơn, cô ta cúi đầu nói: "Không sao, cô cũng say mà."
Tô Thu Tử ậm ừ, đến khi thang máy dừng lại, hai người cùng nhau bước ra rồi đi về chỗ ngồi của mình.
Sau khi chào hỏi Tạ Giai Cốc, Tô Thu Tử bắt đầu kiểm tra tài liệu của mình nhưng trong lòng vẫn tò mò nghĩ đến chuyện khác. Hôm qua Thái Giai Vũ lên xe của Tào Đình Bình, cô ta có thể đã làm chuyện đó nhưng cũng có thể chưa. Nhưng dù thế nào, Tô Thu Tử cũng không thể để lộ chuyện này ra được.
Tào Đình Bình đã có vợ, đây là một vụ bê bối, nếu cô nói ra ngoài thì chưa cần kết thúc kì thực tập cô cũng đã biết kết quả trước rồi.
Thời gian trước, Tô Thu Tử vẫn có kỳ vọng rất lớn vào môi trường công việc. Nhưng tình huống hiện tại lại khiến cô cảm thấy bất an. Nơi làm việc luôn tràn đầy ẩn số, mọi người có thể không từ thủ đoạn để leo lên, mà năng lực làm việc không phải là yếu tố quyết định.
Hai người bắt đầu cạnh tranh gay gắt hơn, đỉnh điểm là trong buổi họp trước hôm ghi hình một ngày.
Người dẫn chương trình có nhiệm vụ chào đón khán giả trong đêm giao thừa đột ngột xin nghỉ vì việc gia đình, vậy nên vị trí này tạm thời bị bỏ trống.
Dẫn ngoại cảnh chỉ cần làm theo kịch bản, không cần để tâm đến hiệu suất, yêu cầu đối với người dẫn chương trình không cao, hầu như những người mới cũng có thể làm được. Thông báo vừa được đưa ra trong buổi họp, Chu Mông đã nói một câu.
"Vậy giao cho Tô Thu Tử đi, so với những người mới khác, năng lực của cô ấy tương đối tốt."
Trần Minh không nói gì, những người có mặt bắt đầu thảo luận xôn xao, cuối cùng, Tào Đình Bình chốt lại một câu: "Chúng ta phải đổi xử công bằng với các thực tập sinh, hôm sau Tiểu Tô dẫn trực tiếp rồi thì để Tiểu Thái dẫn ngoại cảnh đi. Tiểu Thái được Trần Minh dẫn dắt, công việc chính là liên quan đến các chương trình giải trí nên có kinh nghiệm hơn. Hơn nữa, nếu xét về năng lực của Trần Minh, nếu buổi ghi hình có sai sót gì thì cậu ta cũng có thể sửa chữa được ngay. Nhưng mà nếu thật sự có chuyện không hay xảy ra, Tiểu Thái, cơ hội không dễ đến lần thứ hai."
Thái Giai Vũ gật đầu, nói: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn sản xuất Tào."
Tào Đình Bình bình tĩnh gật đầu, nói: "Được rồi, tan họp."
Cấp trên đã đưa ra quyết định nên cũng không ai có ý kiến gì khác, buổi họp kết thúc, Tô Thu Tử theo Chu Mông ra người. Mặt mũi Chu Mông tối sầm, Tô Thu Tử nói: "Cảm ơn chị Chu Mông, em xin lỗi vì đã phụ sự kì vọng của chị."
Tâm trạng Chu Mông quả thực không tốt lắm, nhưng không phải vì Tô Thu Tử, cô ấy không biết Tào Đình Bình đang nghĩ gì, nhưng mong muốn của cô ấy là Tô Thu Tử được giữ lại làm trong đài, việc này vốn đã chắc chắn chín phần, nhưng cán cân đã bắt đầu nghiêng rồi, cô ấy cũng không dám chắc nữa.
"Chuyện này vốn nên như vậy, chuyện tốt không thể lúc nào cũng đến với chúng ta được." Chu Mông nói xong, nghĩ đến gì đó lại nhắc nhở cô: "Kỳ thực tập còn một học kỳ, cuộc canh tranh vẫn còn tiếp tục, đừng lơ là."
Tạ Giai Cốc đi ngay sau, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của hai người, nói: "Không ai đoán được suy nghĩ của cấp trên, bọn họ giỏi nhất là kích thích nhân viên phát huy hết năng lực của bản thân, vì đài mà cống hiến hết sức mình. Tình huống lúc này cũng vậy thôi, quyết định này làm dậy lên khát khao cạnh tranh của em. Em phải cố lên đấy, nhìn chung thì năng lực của Thái Giai Vũ không bằng em nhưng cũng không thể lơ là được, còn nhớ truyện rùa và thỏ chạy đua không?"
Tô Thu Tử mỉm cười đồng ý.
Nhưng chuyện này không đơn giản như truyện rùa và thỏ mà là việc thiên vị.
Tào Đình Bình quả thực rất khôn ngoan, ông ta có thể lặng lẽ sắp xếp mọi chuyện mà không gây ra bất kỳ tin đồn nâng đỡ Thái Giai Vũ nào.
Mặc dù vậy nhưng Tô Thu Tử không thể nản chí vào lúc này được, thời gian thực tập vẫn còn hơn một học kỳ nữa, kết quả cuối cùng không thể dự đoán được, cô bây giờ chỉ muốn làm hết sức mình thôi.
Biểu hiện đêm đó của Thái Giai Vũ không tệ, nhưng dường như Tào Đình Bình vẫn chưa hài lòng, chỉ nói cô ta cố gắng hơn nữa. Dù vậy thì Thái Giai Vũ vẫn cảm thấy rất vui, cô ta mỉm cười ngượng ngùng khi nhận được sự cổ vũ của đồng nghiệp.
Tô Thu Tử chợt cảm thấy áp lực vô hình bao quanh mình.
Tối hôm sau, Tô Thu Tử được nhân viên đài hỗ trợ trang điểm. Sau đó lại theo xe cơ quan đến quảng trường Đồ Hà. Gió đêm lạnh thấu xương, Tô Thu Tử chỉ mặc một cái áo gió bên ngoài nên lạnh đến run cầm cập. Cô ngồi trên xe luyện giọng, môi mấp máy lời thoại, nghiêm túc chuẩn bị cho buổi ghi hình.
Tô Thu Tử đã trải qua rất nhiều cuộc cạnh tranh, từ nhà trẻ đến giờ luôn là học sinh xuất sắc, nhưng cạnh tranh trong trường và ngoài xã hội không hề giống nhau. Lần phát sóng trực tiếp này, nếu thành công thì không sao. Nhưng nếu thất bại thì cho dù cô có xuất sắc đến đâu cũng sẽ bị đuổi.
Xã hội này tàn khốc như vậy, không chấp nhận bất kỳ sự cẩu thả nào, Tô Thu Tử càng nghĩ đến càng căng thẳng. Cô di chuyển sự chú ý của mình, cố gắng làm dịu đi trái tim đang đập loạn.
Bên ngoài cửa xe, ngày càng có nhiều người đến quảng trường Đồ Hà, phần lớn là các cặp nam thanh nữ tú. Không biết từ bao giờ, đêm giao thừa đã trở thành một mốc son kỉ niệm trong dòng hồi ức tươi đẹp của các cặp tình nhân. Cùng nhau bước sang năm mới đồng nghĩa với việc hai người cùng tiến vào trang mới cuộc đời. Như vậy, họ sẽ có hi vọng vào một tương lai tươi sáng của mối tình này.
Ngay lúc này, trong sân quảng trường, các cặp đôi tay trong tay chụp ảnh, cầm gầy phát sáng hoặc là bóng bay cười nói vui vẻ, không gian lãng mạn khiến người ta cảm thấy ghen tị.
"Tiểu Tô, câu cuối cùng trong kịch bản của em là gì?" Nhân viên quay phim trong xe hỏi.
Hôm nay, cô đến làm việc cùng tài xế và quay phim, người quay phim do Chu Mông giới thiệu nên đối xử với Tô Thu Tử khá tốt. Nghe anh ta hỏi vậy, Tô Thu Tử nói: "Chúc quý vị năm mới vui vẻ, mong mọi người được đón giao thừa an lành cùng những người mình yêu thương!"
"Thời buổi này không chỉ lễ Tình nhân, Giáng sinh mà cả Tết Nguyên đán nữa, đâu đâu cũng thấy cơm chó." Anh quay phim cười nói: "Bọn họ căn bản không để tâm đến cảm xúc của dân FA chúng ta."
Anh quay phim nói một câu làm mọi người trong xe đều bật cười.
Tô Thu Tử cũng cười theo, đột nhiên, cô nhớ ra mình phải ở quảng trường Đồ Hà đón năm mới cùng rất nhiều cặp tình nhân ngoài kia, chắc phải rạng sáng mới về nhà được. Tô Thu Tử co người lại, suy nghĩ một chút liền quyết định gọi điện thông báo cho Hà Ngộ.
Thực ra, mấy ngày trước, cô đã nói với Hà Ngộ rằng mình sẽ về muộn, nhưng Hà Ngộ gần đây rất bận, rất có thể đã quên mất chuyện này. Hôm trước, vì chuẩn bị ghi hình mà cô về muộn, Hà Ngộ về nhà không thấy cô còn gọi điện thoại hỏi thăm. Hiện tại vẫn chưa có việc gì, cô bèn gọi báo cho Hà Ngộ, vừa chuyển hướng chú ý của cô vừa giảm bớt căng thẳng.
Tô Thu Tử lấy điện thoại, tìm số của Hà Ngộ trong danh bạ, cuộc gọi rất nhanh được kết nối.
"Alo." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên kèm theo tiếng lật tài liệu.
"Anh chưa về nhà à?" Tô Thu Tử sửng sốt, đồng hồ trên cổ tay cô đã chỉ hơn mười một giờ đêm rồi.
"Ừm, anh về ngay đây." Hà Ngộ nói.
"Được rồi, hôm nay em sẽ về muộn." Tô Thu Tử nói: "Mấy ngày trước em đã nói với anh rồi, em ghi hình ở quảng trường Đồ Hà đêm nay."
Ở đầu dây bên kia, Hà Ngộ đột nhiên im lặng. Tô Thu Tử thấy anh không nói gì thì biết ngay anh đã quên. Cô không để bụng, cười nói: "Em cũng không lừa dối anh."
Người đàn ông bật cười.
Tô Thu Tử rất thích nghe tiếng anh cười, có cảm giác dịu dàng và ấm áp, xua tan mọi áp lực trong lòng cô.
"Giờ em đang ở đâu?" Hà Ngộ hỏi.
"Em đang ở quảng trường Đồ Hà, trên đường Thổ Hà, đối diện trung tâm tài chính. Đến mười hai giờ đêm sẽ bắt đầu phát sóng trực tiếp ngoại cảnh ở đây." Tô Thu Tử báo cáo lịch trình của mình cho Hà Ngộ, lại nhìn về phía đám đông bên ngoài, nói: "Ở đây có nhiều cặp đôi cùng nhau đón năm mới thật đó."
Văn phòng yên tĩnh, Hà Ngộ đóng tập văn kiện lại. Anh đứng dậy khỏi bàn làm việc, bước tới cạnh cửa sổ sát đất. Tòa cao ốc của tập đoàn Hà thị nằm ở trung tâm tài chính đối diện với quảng trường Đồ Hà, bốn tòa cao ốc của tứ đại gia tộc Hoài Hà Mai Liễu là những viên ngọc sáng chói nhất ở đây.
Hà Ngộ cụp mắt nhìn về phía bờ bên kia, quảng trường thắp đèn sáng rực rỡ, phần lớn là đèn huỳnh quang trong tay đám đông, không nhìn rõ được cô đứng ở đâu. Hà Ngộ đột nhiên nhớ ra đây là lần đầu tiên cô dẫn chương trình truyền hình trực tiếp. Hẳn nào mà giọng điệu của cô lại có vẻ khẩn trương, lo lắng.
"Thuộc bản thảo chưa?" Hà Ngộ hỏi.
Tô Thu Tử không hiểu ý của anh, hỏi lại: "Sao cơ?"
Người đàn ông cười nhẹ, nói: "Nói anh nghe một chút đi, anh làm khán giả đầu tiên của em."
Trái tim Tô Thu Tử đập lệch một nhịp, như có làn gió ấm vờn quay mình. Dẫn trước Hà Ngộ đúng là thoải mái hơn, còn có thể tập lai một lần nữa. Cô cười rộ lên, nói: "Được thôi."
Tô Thu Tử cầm điện thoại, cao hứng bắt đầu cất tiếng nói. Cô vừa dẫn xong câu cuối cùng, Hà Ngộ ở đầu bên kia im lặng một lúc, sau đó mới động viên cô.
Lời cổ vũ của Hà Ngộ là động lực rất lớn cho Tô Thu Tử, lúc này cô mới dần bình tĩnh lại.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tô Thu Tử lại đọc kịch bản thêm một lần nữa, tranh thủ mọi lúc để có thể đạt được trạng thái hoàn hảo nhất.
Kane sửa lại giấy tờ xong, đi tới gõ của văn phòng Hà Ngộ, nói với anh: "Hà tổng, đã xử lý xong tài liệu rồi, tạm thời không còn vấn đề gì nữa."
Hợp tác với tập đoàn Thuận Sính bước vào giai đoạn phát triển mạnh. Lần này, Hà Phùng Giáp không tham dự vào việc chỉ đạo, chủ yếu là dựa vào Hà Ngộ và tập đoàn Hà thị.
Hà Ngộ bình tĩnh đáp lời, người đàn ông cao lớn vẫn đứng trước cửa sổ sát đất, tấm kính phản chiếu ánh đèn lên từng đường nét khuôn mặt anh, phác họa lại vẻ mặt sâu thẳm. Anh cụp mắt nhìn về phía quảng trường Đồ Hà.
Công việc được giải quyết xong, thời gian cũng đã muộn, Kane bèn hỏi: "Bây giờ tôi đưa ngài về nhà sao?"
Hà Ngộ thu hồi ánh mắt, liếc nhìn Kane, lắc đầu nói: "Không cần, đưa tôi đến quảng trường Đồ Hà."
Gần đến giao thừa, dòng người đến quảng trường cũng dần đông hơn. Đêm nay, quảng trường Đồ Hà có chiếu hình LED đếm ngược đến giao thừa và bắn pháo hoa, ngoại trừ các cặp nam thanh nữ tú còn có rất nhiều người dân bình thường khác đến xem.
Diện tích quảng trường khá lớn, cho dù nhiều người nhưng cũng không phải chen chúc. Kane dừng xe ở địa điểm Hà Ngộ nói, xe ngừng hẳn liền thấy được bóng dáng Tô Thu Tử trong đám đông.
Cô chỉ khoác một chiếc áo gió, dáng người mảnh mai, dáng vẻ linh hoạt, cười ngọt ngào. Cô vẫn còn trẻ, cho dù trang điểm theo phong có Old money nhưng vẫn nhìn ra nét non nét. Nhưng dù gì cũng là dẫn chương trình trực tiếp nên vẫn cần trang điểm thanh lịch, tự nhiên.
Kane nhìn thấy Tô Thu Tử, vốn định nhắc nhở sếp nhà mình nhưng lại thấy ánh mắt anh đã dán chặt lên người cô gái từ sớm rồi. Anh phóng tầm mắt ra bên ngoài cửa xe, ánh mắt sâu thẳm. Anh cứ im lặng nhìn một lúc, mãi sau mới ra khỏi xe.
Tô Thu Tử vừa kết thúc phần dẫn của mình, gió đông lạnh thấu xương, cô bị thổi đến cóng người. Nhưng cô chỉ quan tâm đến biểu hiện khá ổn của mình vừa rồi, tâm trạng căng thẳng dần dần thả lỏng. Lúc này mới yên tâm thở phào một hơi, cô đột nhiên nhìn thấy Hà Ngộ đang đứng cách đó không xa.
Cho dù ở bất kỳ nơi nào, anh mãi mãi là tâm điểm của sự chú ý. Anh mặc một chiếc áo khoác xám bên ngoài lớp tây trang, quý phái lịch lãm, là dáng vẻ tinh anh xã hội. Anh cũng đang nhìn cô, khóe môi hơi câu lên, dịu dàng nhìn cô cười.
Lúc này, camera đã di chuyển sang phía trung tâm tài chính đối diện. Tô Thu Tử cho rằng mình nhìn nhầm, vội chạy nhanh qua. Sau khi xác nhận là Hà Ngộ, cô kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Nhiệt độ buổi đêm giảm sâu, cô lại ăn mặc mỏng manh, mái tóc đen dài bị gió thổi tung, để lộ ra khuôn mặt trắng ngần, chỉ có chiếc mũi bị lạnh hơi đỏ lên. Đôi mắt nâu trà như nai con nhìn anh chằm chằm.
Hình LED bên phía trung tâm tài chính bắt đầu đếm ngược từng giây, đám đông xung quanh cùng nhau đếm. Khi con số chuyển về 0, mọi người hò reo náo nhiệt, pháo hoa như xuyên thủng bầu trời, thắp sáng màn đêm.
Hà Ngộ cụp mắt nhìn cô, nhỏ giọng cười nhẹ, nói: "Không phải em nói muốn cùng người mình yêu đón giao thừa sao?"
Anh rõ ràng không phải là quý công tử nho nhã lịch sự mà đích thực là kẻ cặn bã ra vẻ đứng đắn.
Gió đêm thổi mạnh, khung cảnh trong phòng kiều diễm, Tô Thu Tử cuộn tròn trong lồng ngực người đàn ông, trên người đổ một lớp mồ hôi mỏng. Vận động ra mồ hôi dường như cũng mang theo cả hơi cồn còn sót trong người cô. Rõ ràng là cô đã mệt đến không chịu nổi, nhưng lúc này lại vô cùng tỉnh táo, ký ức tối nay cũng hiện lên rõ ràng.
Tô Thu Tử bỗng cảm thấy xấu hổ.
Cô cử động cơ thể, yên lặng xoay người lại, Hà Ngộ nhận thấy hành động của cô, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Giọng nói khàn khàn của người đàn ông mang vẻ quyến rũ mập mờ, còn có cả nét nuông chiều khó nhận ra. Tô Thu Tử ngại ngùng nói: "Em...em muốn đi ngủ."
Cơ thể mảnh mai của người phụ nữ vùi trong chăn, chỉ để lộ ra mái tóc đen tuyền nổi bật trên bờ vai trắng muốt, Hà Ngộ nghe thấy giọng nói hơi khàn của cô, mỉm cười, duỗi tay ôm cô vào lòng.
Hà Ngộ khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng, cơ thể anh tựa như nguồn nhiệt nóng ấm vây lấy cô, Tô Thu Tử đắm chìm vào đó, không có cách nào từ chối được. Khi ý thức dần mờ đi, Tô Thu Tử nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ.
Trước khi say giấc, trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ.
Chiếc xe mà Thái Giai Vũ bước lên trong bãi đỗ xe tối nay, là xe của Tào Đình Bình.
Tối qua lăn lộn đến kiệt sức, vậy nên tinh thần Tô Thu Tử hôm nay không được tốt lắm, còn suýt chút nữa đã đến muộn. Sau khi bước vào đài, nhìn thấy cửa thang máy sắp đón lại, Tô Thu Tử hô lên "Chờ chút" rồi chạy chậm vào thang máy.
Kịp thang máy, Tô Thu Tử nói cảm ơn với người bên trong, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện là Thái Giai Vũ.
Thái Giai Vũ đeo túi xách, dựa lưng vào thang máy, cô ta hơi rũ đầu, mái tóc dài che phủ bên hai gò má. Có lẽ tối qua cô ta không ngủ ngon, sắc mặt rất kém, có lẽ vẫn còn dư âm của cơn say.
Sắp tới giờ vào ca làm, trong thang máy chỉ còn hai người các cô. Nghe được tiếng Tô Thu Tử, Thái Giai Vũ chỉ ngẩng đầu nhìn, trong mắt đầy tơ máu.
Tô Thu Tử đứng bên cạnh không khỏi lo lắng, nhưng vẫn giữ sắc mặt bình thản, hỏi một câu: "Trông cô xao xanh lắm, không sao chứ?"
Giữa hai người tồn tại mối quan hệ cạnh tranh, mà lần trước Thái Giai Vũ còn hố cô một lần, vậy nên hiện tại chỉ đối xử với nhau như đồng nghiệp bình thường. Thái Giai Vũ gật đầu, nói: "Do tối qua uống nhiều nên không thoải mái thôi."
Giọng cô ta hơi khàn, có thể là do rượu nhưng cũng có thể là vì lý do khác. Tô Thu Tử im lặng quan sát, thản nhiên hỏi: "Thật không?"
Nghe Tô Thu Tử hỏi vậy, Thái Giai Vũ chợt có cảm giác giấu đầu lòi đuôi, trong lòng vô cùng căng thẳng. Cô ta nhìn Tô Thu Tử, nói: "Ừm, ngay khi về tới kí túc xá tôi liền nôn hết ra, phải làm phiền bạn cùng phòng chăm sóc cả đêm."
Tô Thu Tử bình tĩnh mỉm cười, đáp lại: "Xin lỗi, đáng lẽ ra tôi phải đặt xe cho cô nữa."
Nghe Tô Thu Tử nhắc đến việc gọi taxi, Thái Giai Vũ rõ ràng đã thoải mái hơn, cô ta cúi đầu nói: "Không sao, cô cũng say mà."
Tô Thu Tử ậm ừ, đến khi thang máy dừng lại, hai người cùng nhau bước ra rồi đi về chỗ ngồi của mình.
Sau khi chào hỏi Tạ Giai Cốc, Tô Thu Tử bắt đầu kiểm tra tài liệu của mình nhưng trong lòng vẫn tò mò nghĩ đến chuyện khác. Hôm qua Thái Giai Vũ lên xe của Tào Đình Bình, cô ta có thể đã làm chuyện đó nhưng cũng có thể chưa. Nhưng dù thế nào, Tô Thu Tử cũng không thể để lộ chuyện này ra được.
Tào Đình Bình đã có vợ, đây là một vụ bê bối, nếu cô nói ra ngoài thì chưa cần kết thúc kì thực tập cô cũng đã biết kết quả trước rồi.
Thời gian trước, Tô Thu Tử vẫn có kỳ vọng rất lớn vào môi trường công việc. Nhưng tình huống hiện tại lại khiến cô cảm thấy bất an. Nơi làm việc luôn tràn đầy ẩn số, mọi người có thể không từ thủ đoạn để leo lên, mà năng lực làm việc không phải là yếu tố quyết định.
Hai người bắt đầu cạnh tranh gay gắt hơn, đỉnh điểm là trong buổi họp trước hôm ghi hình một ngày.
Người dẫn chương trình có nhiệm vụ chào đón khán giả trong đêm giao thừa đột ngột xin nghỉ vì việc gia đình, vậy nên vị trí này tạm thời bị bỏ trống.
Dẫn ngoại cảnh chỉ cần làm theo kịch bản, không cần để tâm đến hiệu suất, yêu cầu đối với người dẫn chương trình không cao, hầu như những người mới cũng có thể làm được. Thông báo vừa được đưa ra trong buổi họp, Chu Mông đã nói một câu.
"Vậy giao cho Tô Thu Tử đi, so với những người mới khác, năng lực của cô ấy tương đối tốt."
Trần Minh không nói gì, những người có mặt bắt đầu thảo luận xôn xao, cuối cùng, Tào Đình Bình chốt lại một câu: "Chúng ta phải đổi xử công bằng với các thực tập sinh, hôm sau Tiểu Tô dẫn trực tiếp rồi thì để Tiểu Thái dẫn ngoại cảnh đi. Tiểu Thái được Trần Minh dẫn dắt, công việc chính là liên quan đến các chương trình giải trí nên có kinh nghiệm hơn. Hơn nữa, nếu xét về năng lực của Trần Minh, nếu buổi ghi hình có sai sót gì thì cậu ta cũng có thể sửa chữa được ngay. Nhưng mà nếu thật sự có chuyện không hay xảy ra, Tiểu Thái, cơ hội không dễ đến lần thứ hai."
Thái Giai Vũ gật đầu, nói: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn sản xuất Tào."
Tào Đình Bình bình tĩnh gật đầu, nói: "Được rồi, tan họp."
Cấp trên đã đưa ra quyết định nên cũng không ai có ý kiến gì khác, buổi họp kết thúc, Tô Thu Tử theo Chu Mông ra người. Mặt mũi Chu Mông tối sầm, Tô Thu Tử nói: "Cảm ơn chị Chu Mông, em xin lỗi vì đã phụ sự kì vọng của chị."
Tâm trạng Chu Mông quả thực không tốt lắm, nhưng không phải vì Tô Thu Tử, cô ấy không biết Tào Đình Bình đang nghĩ gì, nhưng mong muốn của cô ấy là Tô Thu Tử được giữ lại làm trong đài, việc này vốn đã chắc chắn chín phần, nhưng cán cân đã bắt đầu nghiêng rồi, cô ấy cũng không dám chắc nữa.
"Chuyện này vốn nên như vậy, chuyện tốt không thể lúc nào cũng đến với chúng ta được." Chu Mông nói xong, nghĩ đến gì đó lại nhắc nhở cô: "Kỳ thực tập còn một học kỳ, cuộc canh tranh vẫn còn tiếp tục, đừng lơ là."
Tạ Giai Cốc đi ngay sau, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của hai người, nói: "Không ai đoán được suy nghĩ của cấp trên, bọn họ giỏi nhất là kích thích nhân viên phát huy hết năng lực của bản thân, vì đài mà cống hiến hết sức mình. Tình huống lúc này cũng vậy thôi, quyết định này làm dậy lên khát khao cạnh tranh của em. Em phải cố lên đấy, nhìn chung thì năng lực của Thái Giai Vũ không bằng em nhưng cũng không thể lơ là được, còn nhớ truyện rùa và thỏ chạy đua không?"
Tô Thu Tử mỉm cười đồng ý.
Nhưng chuyện này không đơn giản như truyện rùa và thỏ mà là việc thiên vị.
Tào Đình Bình quả thực rất khôn ngoan, ông ta có thể lặng lẽ sắp xếp mọi chuyện mà không gây ra bất kỳ tin đồn nâng đỡ Thái Giai Vũ nào.
Mặc dù vậy nhưng Tô Thu Tử không thể nản chí vào lúc này được, thời gian thực tập vẫn còn hơn một học kỳ nữa, kết quả cuối cùng không thể dự đoán được, cô bây giờ chỉ muốn làm hết sức mình thôi.
Biểu hiện đêm đó của Thái Giai Vũ không tệ, nhưng dường như Tào Đình Bình vẫn chưa hài lòng, chỉ nói cô ta cố gắng hơn nữa. Dù vậy thì Thái Giai Vũ vẫn cảm thấy rất vui, cô ta mỉm cười ngượng ngùng khi nhận được sự cổ vũ của đồng nghiệp.
Tô Thu Tử chợt cảm thấy áp lực vô hình bao quanh mình.
Tối hôm sau, Tô Thu Tử được nhân viên đài hỗ trợ trang điểm. Sau đó lại theo xe cơ quan đến quảng trường Đồ Hà. Gió đêm lạnh thấu xương, Tô Thu Tử chỉ mặc một cái áo gió bên ngoài nên lạnh đến run cầm cập. Cô ngồi trên xe luyện giọng, môi mấp máy lời thoại, nghiêm túc chuẩn bị cho buổi ghi hình.
Tô Thu Tử đã trải qua rất nhiều cuộc cạnh tranh, từ nhà trẻ đến giờ luôn là học sinh xuất sắc, nhưng cạnh tranh trong trường và ngoài xã hội không hề giống nhau. Lần phát sóng trực tiếp này, nếu thành công thì không sao. Nhưng nếu thất bại thì cho dù cô có xuất sắc đến đâu cũng sẽ bị đuổi.
Xã hội này tàn khốc như vậy, không chấp nhận bất kỳ sự cẩu thả nào, Tô Thu Tử càng nghĩ đến càng căng thẳng. Cô di chuyển sự chú ý của mình, cố gắng làm dịu đi trái tim đang đập loạn.
Bên ngoài cửa xe, ngày càng có nhiều người đến quảng trường Đồ Hà, phần lớn là các cặp nam thanh nữ tú. Không biết từ bao giờ, đêm giao thừa đã trở thành một mốc son kỉ niệm trong dòng hồi ức tươi đẹp của các cặp tình nhân. Cùng nhau bước sang năm mới đồng nghĩa với việc hai người cùng tiến vào trang mới cuộc đời. Như vậy, họ sẽ có hi vọng vào một tương lai tươi sáng của mối tình này.
Ngay lúc này, trong sân quảng trường, các cặp đôi tay trong tay chụp ảnh, cầm gầy phát sáng hoặc là bóng bay cười nói vui vẻ, không gian lãng mạn khiến người ta cảm thấy ghen tị.
"Tiểu Tô, câu cuối cùng trong kịch bản của em là gì?" Nhân viên quay phim trong xe hỏi.
Hôm nay, cô đến làm việc cùng tài xế và quay phim, người quay phim do Chu Mông giới thiệu nên đối xử với Tô Thu Tử khá tốt. Nghe anh ta hỏi vậy, Tô Thu Tử nói: "Chúc quý vị năm mới vui vẻ, mong mọi người được đón giao thừa an lành cùng những người mình yêu thương!"
"Thời buổi này không chỉ lễ Tình nhân, Giáng sinh mà cả Tết Nguyên đán nữa, đâu đâu cũng thấy cơm chó." Anh quay phim cười nói: "Bọn họ căn bản không để tâm đến cảm xúc của dân FA chúng ta."
Anh quay phim nói một câu làm mọi người trong xe đều bật cười.
Tô Thu Tử cũng cười theo, đột nhiên, cô nhớ ra mình phải ở quảng trường Đồ Hà đón năm mới cùng rất nhiều cặp tình nhân ngoài kia, chắc phải rạng sáng mới về nhà được. Tô Thu Tử co người lại, suy nghĩ một chút liền quyết định gọi điện thông báo cho Hà Ngộ.
Thực ra, mấy ngày trước, cô đã nói với Hà Ngộ rằng mình sẽ về muộn, nhưng Hà Ngộ gần đây rất bận, rất có thể đã quên mất chuyện này. Hôm trước, vì chuẩn bị ghi hình mà cô về muộn, Hà Ngộ về nhà không thấy cô còn gọi điện thoại hỏi thăm. Hiện tại vẫn chưa có việc gì, cô bèn gọi báo cho Hà Ngộ, vừa chuyển hướng chú ý của cô vừa giảm bớt căng thẳng.
Tô Thu Tử lấy điện thoại, tìm số của Hà Ngộ trong danh bạ, cuộc gọi rất nhanh được kết nối.
"Alo." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên kèm theo tiếng lật tài liệu.
"Anh chưa về nhà à?" Tô Thu Tử sửng sốt, đồng hồ trên cổ tay cô đã chỉ hơn mười một giờ đêm rồi.
"Ừm, anh về ngay đây." Hà Ngộ nói.
"Được rồi, hôm nay em sẽ về muộn." Tô Thu Tử nói: "Mấy ngày trước em đã nói với anh rồi, em ghi hình ở quảng trường Đồ Hà đêm nay."
Ở đầu dây bên kia, Hà Ngộ đột nhiên im lặng. Tô Thu Tử thấy anh không nói gì thì biết ngay anh đã quên. Cô không để bụng, cười nói: "Em cũng không lừa dối anh."
Người đàn ông bật cười.
Tô Thu Tử rất thích nghe tiếng anh cười, có cảm giác dịu dàng và ấm áp, xua tan mọi áp lực trong lòng cô.
"Giờ em đang ở đâu?" Hà Ngộ hỏi.
"Em đang ở quảng trường Đồ Hà, trên đường Thổ Hà, đối diện trung tâm tài chính. Đến mười hai giờ đêm sẽ bắt đầu phát sóng trực tiếp ngoại cảnh ở đây." Tô Thu Tử báo cáo lịch trình của mình cho Hà Ngộ, lại nhìn về phía đám đông bên ngoài, nói: "Ở đây có nhiều cặp đôi cùng nhau đón năm mới thật đó."
Văn phòng yên tĩnh, Hà Ngộ đóng tập văn kiện lại. Anh đứng dậy khỏi bàn làm việc, bước tới cạnh cửa sổ sát đất. Tòa cao ốc của tập đoàn Hà thị nằm ở trung tâm tài chính đối diện với quảng trường Đồ Hà, bốn tòa cao ốc của tứ đại gia tộc Hoài Hà Mai Liễu là những viên ngọc sáng chói nhất ở đây.
Hà Ngộ cụp mắt nhìn về phía bờ bên kia, quảng trường thắp đèn sáng rực rỡ, phần lớn là đèn huỳnh quang trong tay đám đông, không nhìn rõ được cô đứng ở đâu. Hà Ngộ đột nhiên nhớ ra đây là lần đầu tiên cô dẫn chương trình truyền hình trực tiếp. Hẳn nào mà giọng điệu của cô lại có vẻ khẩn trương, lo lắng.
"Thuộc bản thảo chưa?" Hà Ngộ hỏi.
Tô Thu Tử không hiểu ý của anh, hỏi lại: "Sao cơ?"
Người đàn ông cười nhẹ, nói: "Nói anh nghe một chút đi, anh làm khán giả đầu tiên của em."
Trái tim Tô Thu Tử đập lệch một nhịp, như có làn gió ấm vờn quay mình. Dẫn trước Hà Ngộ đúng là thoải mái hơn, còn có thể tập lai một lần nữa. Cô cười rộ lên, nói: "Được thôi."
Tô Thu Tử cầm điện thoại, cao hứng bắt đầu cất tiếng nói. Cô vừa dẫn xong câu cuối cùng, Hà Ngộ ở đầu bên kia im lặng một lúc, sau đó mới động viên cô.
Lời cổ vũ của Hà Ngộ là động lực rất lớn cho Tô Thu Tử, lúc này cô mới dần bình tĩnh lại.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tô Thu Tử lại đọc kịch bản thêm một lần nữa, tranh thủ mọi lúc để có thể đạt được trạng thái hoàn hảo nhất.
Kane sửa lại giấy tờ xong, đi tới gõ của văn phòng Hà Ngộ, nói với anh: "Hà tổng, đã xử lý xong tài liệu rồi, tạm thời không còn vấn đề gì nữa."
Hợp tác với tập đoàn Thuận Sính bước vào giai đoạn phát triển mạnh. Lần này, Hà Phùng Giáp không tham dự vào việc chỉ đạo, chủ yếu là dựa vào Hà Ngộ và tập đoàn Hà thị.
Hà Ngộ bình tĩnh đáp lời, người đàn ông cao lớn vẫn đứng trước cửa sổ sát đất, tấm kính phản chiếu ánh đèn lên từng đường nét khuôn mặt anh, phác họa lại vẻ mặt sâu thẳm. Anh cụp mắt nhìn về phía quảng trường Đồ Hà.
Công việc được giải quyết xong, thời gian cũng đã muộn, Kane bèn hỏi: "Bây giờ tôi đưa ngài về nhà sao?"
Hà Ngộ thu hồi ánh mắt, liếc nhìn Kane, lắc đầu nói: "Không cần, đưa tôi đến quảng trường Đồ Hà."
Gần đến giao thừa, dòng người đến quảng trường cũng dần đông hơn. Đêm nay, quảng trường Đồ Hà có chiếu hình LED đếm ngược đến giao thừa và bắn pháo hoa, ngoại trừ các cặp nam thanh nữ tú còn có rất nhiều người dân bình thường khác đến xem.
Diện tích quảng trường khá lớn, cho dù nhiều người nhưng cũng không phải chen chúc. Kane dừng xe ở địa điểm Hà Ngộ nói, xe ngừng hẳn liền thấy được bóng dáng Tô Thu Tử trong đám đông.
Cô chỉ khoác một chiếc áo gió, dáng người mảnh mai, dáng vẻ linh hoạt, cười ngọt ngào. Cô vẫn còn trẻ, cho dù trang điểm theo phong có Old money nhưng vẫn nhìn ra nét non nét. Nhưng dù gì cũng là dẫn chương trình trực tiếp nên vẫn cần trang điểm thanh lịch, tự nhiên.
Kane nhìn thấy Tô Thu Tử, vốn định nhắc nhở sếp nhà mình nhưng lại thấy ánh mắt anh đã dán chặt lên người cô gái từ sớm rồi. Anh phóng tầm mắt ra bên ngoài cửa xe, ánh mắt sâu thẳm. Anh cứ im lặng nhìn một lúc, mãi sau mới ra khỏi xe.
Tô Thu Tử vừa kết thúc phần dẫn của mình, gió đông lạnh thấu xương, cô bị thổi đến cóng người. Nhưng cô chỉ quan tâm đến biểu hiện khá ổn của mình vừa rồi, tâm trạng căng thẳng dần dần thả lỏng. Lúc này mới yên tâm thở phào một hơi, cô đột nhiên nhìn thấy Hà Ngộ đang đứng cách đó không xa.
Cho dù ở bất kỳ nơi nào, anh mãi mãi là tâm điểm của sự chú ý. Anh mặc một chiếc áo khoác xám bên ngoài lớp tây trang, quý phái lịch lãm, là dáng vẻ tinh anh xã hội. Anh cũng đang nhìn cô, khóe môi hơi câu lên, dịu dàng nhìn cô cười.
Lúc này, camera đã di chuyển sang phía trung tâm tài chính đối diện. Tô Thu Tử cho rằng mình nhìn nhầm, vội chạy nhanh qua. Sau khi xác nhận là Hà Ngộ, cô kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Nhiệt độ buổi đêm giảm sâu, cô lại ăn mặc mỏng manh, mái tóc đen dài bị gió thổi tung, để lộ ra khuôn mặt trắng ngần, chỉ có chiếc mũi bị lạnh hơi đỏ lên. Đôi mắt nâu trà như nai con nhìn anh chằm chằm.
Hình LED bên phía trung tâm tài chính bắt đầu đếm ngược từng giây, đám đông xung quanh cùng nhau đếm. Khi con số chuyển về 0, mọi người hò reo náo nhiệt, pháo hoa như xuyên thủng bầu trời, thắp sáng màn đêm.
Hà Ngộ cụp mắt nhìn cô, nhỏ giọng cười nhẹ, nói: "Không phải em nói muốn cùng người mình yêu đón giao thừa sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương