Muốn Thoát Khỏi Anh
Chương 33: Như nhau
Nguyệt Thiền dừng bước, nói:
“Anh ăn mặc như vậy không phải rất lạnh sao?”
Quang Viễn như đợi lời này, nhanh chóng đáp:
“Ừm.”
“Kể ra cũng lạnh thật, được nắm tay ai đó chắc sẽ ấm hơn.”
Nguyệt Thiền biết anh đây là đang ám chỉ ai, cô biết, lòng người như đại dương, mình là cá không thể bơi hết đại dương. Nhưng lần này Nguyệt Thiền không muốn hiểu rõ nữa, cô chỉ đơn thuần là tiến nửa bước trong cuộc tình này.
Nguyệt Thiền giơ tay lên, cao giọng nói:
“Mau đưa tay đây.”
Cô không rõ lý do mình làm vậy, có thể xuất phát từ chút động lòng, cũng có thể là sự thương hại dành cho một người. Quang Viễn nhìn đôi tay đang giơ ra giữa không trung, lúng túng nắm lấy, anh không ngờ Nguyệt Thiền sẽ đồng ý.
Tay đan tay, hơi ấm cũng không được bao nhiêu, cô sợ Quang Viễn sẽ vẫn lạnh. Một cái nắm tay, làm sao có thể sưởi ấm cơ chứ, Nguyệt Thiền ngước nhìn anh, tay chỉ vào chiếc khăn len trên cổ.
“Anh đeo cái này vào đi, tôi không lạnh.”
Nguyệt Thiền biết người này chắc chắn sẽ từ chối, liền vội nói tiếp:
“Nếu anh không đeo, tôi sẽ giận đấy.”
Lời này vừa xong, chính cô cảm thấy thật ngốc, Nguyệt Thiền có giận thì liên quan gì tới anh ta.
Quang Viễn lắc đầu, cô đoán đúng rồi, Nguyệt Thiền giận thì có liên quan gì tới anh cơ chứ, nhưng không hiểu sao, cô cảm thấy lòng mình nặng đi.
“Anh không quan tâm tôi giận cũng được, nhưng nếu anh bị lạnh, tôi không biết chăm sóc đâu, lỡ may ốm là tôi không cứu nổi đâu đấy.”
“Thế nên, mặc ấm vào.”
Giờ cô nghĩ lại, một cái khăn cũng chẳng thể sưởi ấm cho con người phong phanh kia.
Quang Viễn nhoẻn miệng, anh nói:
“Sao lại không quan tâm, em mà giận thì anh sẽ buồn chết mất.”
“Anh không lạnh, em lạnh, người lạnh cần sưởi ấm.”
Quang Viễn chầm chậm cúi người, chỉnh lại khăn len trên cổ Nguyệt Thiền, giờ cô có mắng có bắt, anh cũng không nỡ lấy đi sự ấm áp của Nguyệt Thiền. Chỉ tham lam một chút, muốn mãi mãi nắm lấy tai cô, có thể đối với Nguyệt Thiền cái nắm tay này chỉ là điều cỏn con, còn đối với Quang Viễn lại khác.
Cô cau mày, nói:
“Bây giờ, một là vào nhà mặc ấm rồi đi, hai là không đi nữa.”
“Trời lạnh như vậy, tuyết cũng lớn, rất dễ nhiễm phong hàn.”
Quang Viễn nhìn cô, lời nói mang theo chút trêu chọc:
“Ừ nhỉ, nhưng anh mà có nhiễm thì có vợ anh lo rồi mà.”
Nguyệt Thiền thấy anh thật thích trêu đùa người khác, cô đáp:
“Người vợ ấy bận lắm, không lo cho được đâu.”
Quang Viễn nhoẻn miệng cười, nói:
“Ừ, người vợ ấy bận yêu anh mà nhỉ.”
Nguyệt Thiền cạn lời, cô biết cứ đáp lại thể nào Quang Viễn cũng tiếp tục nói, liền kéo lấy tay anh:
“Mau vào mặc thêm đồ đi, tôi đợi.”
Chữ đợi này khiến Quang Viễn nhất thời vui sướng, lời này anh đã từng được nghe từ Nguyệt Thiền và chính cô cũng là người thất hứa. Quang Viễn không cãi với Nguyệt Thiền, cô nói gì anh sẽ cũng sẽ nghe, trừ việc bắt Quang Viễn không được yêu Nguyệt Thiền.
Cô không đi cùng, chỉ đứng im tại chỗ, gió đông lạnh buốt khiến con người ta phải lười biếng. Dường như chỉ muốn gói gọn mình vào chăn ấm, đánh một giấc thật lâu, thật ngon.
Nguyệt Thiền đưa mắt nhìn xung quanh, tuyết hôm qua vẫn rơi rất nhiều, một màu trắng xóa lành lạnh, phủ trên vạn vật. Sân vườn không rộng cũng không nhỏ, hai bên là khóm cây xanh bị tuyết phủ lên, cành trơ không lá chia ra nhiều nhánh. Sắc dạo này không tốt, vẫn cứ u ám xám xịt, cô thở một hơi.
Bàn tay lạnh buốt, vội vàng chui vào túi áo, không muốn tiếp xúc với khí lạnh nữa. Nguyệt Thiền dẫm lên tuyết mịn, không lạnh vì cô đeo giày, con ngươi xinh đẹp nhìn ngắm nền tuyết.
Nguyệt Thiền thích nhất là tuyết trắng, cô ngồi xồm xuống, rời tay khỏi túi ấm, viết lên nền tuyết vài chữ. Sau khi hoàn thành thì lại cười đến ngây ngốc, nghe thấy tiếng bước chân truyền đến bên tai, Nguyệt Thiền có chút hoảng hốt, vội vàng dùng cả lòng bàn tay di qua di lại trên nền tuyết trắng, để phi tang đi thứ vừa được viết ra.
Cô bị nắm lấy eo, nhấc bổng lên một cái, Nguyệt Thiền khi đứng cũng chỉ cao đến vai của anh. Cô quay đầu lại, khoảng cách gần khiến Nguyệt Thiền không thể nhìn rõ mặt Quang Viễn.
Nhưng khi cô ngước mắt lên, lại nhìn rất rõ cổ của anh, đường gân nổi lên rõ ràng, yết hậu cứ khẽ đung đưa lên xuống.
“Nhìn gì vậy, như thế là biến thái đấy.”
Nguyệt Thiền choảng tỉnh, cô hướng ánh nhìn đi phía khác, nói:
“Không có nhìn gì hết.”
Nguyệt Thiền thấy anh ôm eo mình không buông, cái ôm nhẹ nhàng đến lạ, không đau chút nào, cô nói:
“Bỏ tôi ra được rồi, anh làm vậy là cũng biến thái đấy.”
Quang Viễn cúi đầu, Nguyệt Thiền đã mất công nói vậy thì anh cũng phải vậy chứ, Quang Viễn dịu dàng giữ khoảng cách giữa anh với Nguyệt Thiền. Không muốn khiến cô nàng khó dỗ dành này bị khó chịu, từ từ cảm nhận hương thơm trên tóc Nguyệt Thiền.
Quang Viễn cúi người, gần lại bên tai cô, hơi thở ấm áp của anh phả trên cổ Nguyệt Thiền. Giọng nói trầm ấm khẽ vang bên tay:
“Ừm, như nhau.”
“Anh ăn mặc như vậy không phải rất lạnh sao?”
Quang Viễn như đợi lời này, nhanh chóng đáp:
“Ừm.”
“Kể ra cũng lạnh thật, được nắm tay ai đó chắc sẽ ấm hơn.”
Nguyệt Thiền biết anh đây là đang ám chỉ ai, cô biết, lòng người như đại dương, mình là cá không thể bơi hết đại dương. Nhưng lần này Nguyệt Thiền không muốn hiểu rõ nữa, cô chỉ đơn thuần là tiến nửa bước trong cuộc tình này.
Nguyệt Thiền giơ tay lên, cao giọng nói:
“Mau đưa tay đây.”
Cô không rõ lý do mình làm vậy, có thể xuất phát từ chút động lòng, cũng có thể là sự thương hại dành cho một người. Quang Viễn nhìn đôi tay đang giơ ra giữa không trung, lúng túng nắm lấy, anh không ngờ Nguyệt Thiền sẽ đồng ý.
Tay đan tay, hơi ấm cũng không được bao nhiêu, cô sợ Quang Viễn sẽ vẫn lạnh. Một cái nắm tay, làm sao có thể sưởi ấm cơ chứ, Nguyệt Thiền ngước nhìn anh, tay chỉ vào chiếc khăn len trên cổ.
“Anh đeo cái này vào đi, tôi không lạnh.”
Nguyệt Thiền biết người này chắc chắn sẽ từ chối, liền vội nói tiếp:
“Nếu anh không đeo, tôi sẽ giận đấy.”
Lời này vừa xong, chính cô cảm thấy thật ngốc, Nguyệt Thiền có giận thì liên quan gì tới anh ta.
Quang Viễn lắc đầu, cô đoán đúng rồi, Nguyệt Thiền giận thì có liên quan gì tới anh cơ chứ, nhưng không hiểu sao, cô cảm thấy lòng mình nặng đi.
“Anh không quan tâm tôi giận cũng được, nhưng nếu anh bị lạnh, tôi không biết chăm sóc đâu, lỡ may ốm là tôi không cứu nổi đâu đấy.”
“Thế nên, mặc ấm vào.”
Giờ cô nghĩ lại, một cái khăn cũng chẳng thể sưởi ấm cho con người phong phanh kia.
Quang Viễn nhoẻn miệng, anh nói:
“Sao lại không quan tâm, em mà giận thì anh sẽ buồn chết mất.”
“Anh không lạnh, em lạnh, người lạnh cần sưởi ấm.”
Quang Viễn chầm chậm cúi người, chỉnh lại khăn len trên cổ Nguyệt Thiền, giờ cô có mắng có bắt, anh cũng không nỡ lấy đi sự ấm áp của Nguyệt Thiền. Chỉ tham lam một chút, muốn mãi mãi nắm lấy tai cô, có thể đối với Nguyệt Thiền cái nắm tay này chỉ là điều cỏn con, còn đối với Quang Viễn lại khác.
Cô cau mày, nói:
“Bây giờ, một là vào nhà mặc ấm rồi đi, hai là không đi nữa.”
“Trời lạnh như vậy, tuyết cũng lớn, rất dễ nhiễm phong hàn.”
Quang Viễn nhìn cô, lời nói mang theo chút trêu chọc:
“Ừ nhỉ, nhưng anh mà có nhiễm thì có vợ anh lo rồi mà.”
Nguyệt Thiền thấy anh thật thích trêu đùa người khác, cô đáp:
“Người vợ ấy bận lắm, không lo cho được đâu.”
Quang Viễn nhoẻn miệng cười, nói:
“Ừ, người vợ ấy bận yêu anh mà nhỉ.”
Nguyệt Thiền cạn lời, cô biết cứ đáp lại thể nào Quang Viễn cũng tiếp tục nói, liền kéo lấy tay anh:
“Mau vào mặc thêm đồ đi, tôi đợi.”
Chữ đợi này khiến Quang Viễn nhất thời vui sướng, lời này anh đã từng được nghe từ Nguyệt Thiền và chính cô cũng là người thất hứa. Quang Viễn không cãi với Nguyệt Thiền, cô nói gì anh sẽ cũng sẽ nghe, trừ việc bắt Quang Viễn không được yêu Nguyệt Thiền.
Cô không đi cùng, chỉ đứng im tại chỗ, gió đông lạnh buốt khiến con người ta phải lười biếng. Dường như chỉ muốn gói gọn mình vào chăn ấm, đánh một giấc thật lâu, thật ngon.
Nguyệt Thiền đưa mắt nhìn xung quanh, tuyết hôm qua vẫn rơi rất nhiều, một màu trắng xóa lành lạnh, phủ trên vạn vật. Sân vườn không rộng cũng không nhỏ, hai bên là khóm cây xanh bị tuyết phủ lên, cành trơ không lá chia ra nhiều nhánh. Sắc dạo này không tốt, vẫn cứ u ám xám xịt, cô thở một hơi.
Bàn tay lạnh buốt, vội vàng chui vào túi áo, không muốn tiếp xúc với khí lạnh nữa. Nguyệt Thiền dẫm lên tuyết mịn, không lạnh vì cô đeo giày, con ngươi xinh đẹp nhìn ngắm nền tuyết.
Nguyệt Thiền thích nhất là tuyết trắng, cô ngồi xồm xuống, rời tay khỏi túi ấm, viết lên nền tuyết vài chữ. Sau khi hoàn thành thì lại cười đến ngây ngốc, nghe thấy tiếng bước chân truyền đến bên tai, Nguyệt Thiền có chút hoảng hốt, vội vàng dùng cả lòng bàn tay di qua di lại trên nền tuyết trắng, để phi tang đi thứ vừa được viết ra.
Cô bị nắm lấy eo, nhấc bổng lên một cái, Nguyệt Thiền khi đứng cũng chỉ cao đến vai của anh. Cô quay đầu lại, khoảng cách gần khiến Nguyệt Thiền không thể nhìn rõ mặt Quang Viễn.
Nhưng khi cô ngước mắt lên, lại nhìn rất rõ cổ của anh, đường gân nổi lên rõ ràng, yết hậu cứ khẽ đung đưa lên xuống.
“Nhìn gì vậy, như thế là biến thái đấy.”
Nguyệt Thiền choảng tỉnh, cô hướng ánh nhìn đi phía khác, nói:
“Không có nhìn gì hết.”
Nguyệt Thiền thấy anh ôm eo mình không buông, cái ôm nhẹ nhàng đến lạ, không đau chút nào, cô nói:
“Bỏ tôi ra được rồi, anh làm vậy là cũng biến thái đấy.”
Quang Viễn cúi đầu, Nguyệt Thiền đã mất công nói vậy thì anh cũng phải vậy chứ, Quang Viễn dịu dàng giữ khoảng cách giữa anh với Nguyệt Thiền. Không muốn khiến cô nàng khó dỗ dành này bị khó chịu, từ từ cảm nhận hương thơm trên tóc Nguyệt Thiền.
Quang Viễn cúi người, gần lại bên tai cô, hơi thở ấm áp của anh phả trên cổ Nguyệt Thiền. Giọng nói trầm ấm khẽ vang bên tay:
“Ừm, như nhau.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương