Mây đen phủ đầy bầu trời, cây lá lay động mạnh, dự đoán hẳn sẽ có một trận mưa lớn.
Tả Vi đóng cửa sổ, nhẹ nhàng bưng tách trà lên uống, cô cầm lấy tuần san giải trí trên bàn.
Mấy tiêu đề lớn hiện ngay vào mắt: “Ảnh hậu Hà Huệ Lị thẳng thắn thông báo đã cùng chồng ly hôn”, “Đạo diễn Cát Binh nhanh chóng gây lên làn sóng lớn, thông báo bảy tháng sau sẽ bắt đầu quay phim《 Phía Sau 》”, “Bạn gái Tưởng thiếu mang thai, phụng tử thành hôn”, “Thực hư tin vui Lý Học Uy hẹn hò cùng Lâm Nhã Đồng”.
Tả Vi lại lật vài tờ sau, lúc này cửa đột nhiên mở, Lâm Nhã Đồng tiến vào với khuôn mặt tiều tụy, cô ném hai chiếc giày cao gót trên mặt đất rồi đem túi xách ném lên sô pha.
Tả Vi ung dung hỏi: “Sao vậy, Lý Học Uy đá chị à?”
Lâm Nhã Đồng bị cô chọc đến cười ra tiếng: “Gì chứ? Em cũng chẳng phải là không biết, chuyện đó chỉ là tin đồn lăng xê mà thôi.”
“Vậy chị làm sao thế?” Tả Vi nghiêng đầu hỏi: “Đóng phim không thuận lợi?”
“Đừng nói nữa!” Lâm Nhã Đồng ngã người vào sô pha, vô lực nói, “Treo dây cáp cả ngày. Eo chị như bị chặt đứt, vậy mà lão đạo diễn còn chưa hài lòng, cứ cách mấy ngày liền đòi quay lại, sớm biết thế chị đã chọn mấy bộ đô thị hiện đại, diễn võ hiệp làm gì chứ!”
Tả Vi an ủi nói: “Trương đạo diễn nổi tiếng là người nghiêm cẩn, chị lại một chút là than thở, không phải tất cả rồi cũng kết thúc sao?”
Giọng cô rất nhẹ nhàng, nghe vào lúc này càng khiến người ta thấy ấm lòng.
Lâm Nhã Đồng nheo mắt nhìn Tả Vi. Cô đang ngồi trước cửa sổ, ánh sáng mờ ảo bên ngoài hắt vào khiến góc nghiêng của cô đẹp như một bức tranh cắt giấy hoàn hảo nhất. Nhã Đồng lắc đầu: “Chẳng hiểu công ty nghĩ gì, người dựa vào mặt kiếm cơm như em thì không dùng, cứ để mốc meo ở nhà.”
Tả Vi không phục, nhướng mày nói: “Em là dựa vào kỹ năng diễn xuất dể kiếm sống mà! Sau khi diễn vai Tô Lâm, bao nhiêu người càng hận em muốn chết đây.”
Tô Lâm – đó là nhân vật cô diễn, điển hình của hình tượng nữ phụ ác độc, ngoài mặt thì tỏ ra thánh mẫu nhưng trong lòng lại toàn rắn rết, cả đời chỉ duy nhất một mục tiêu là muốn chia rẽ nam nữ chính. Nhưng mà, nam nữ chính ngoài đời lại có rất nhiều fan couple, nữ chính còn là hoa đán nổi tiếng, nhân khí tốt, kết quả, cô chỉ mới tham gia diễn một bộ phim truyền hình vốn chưa từng hút thêm fan, ngược lại kéo thêm rất nhiều người bôi xấu.
Mở weibo cũng sắp hơn nửa năm mà vẫn chỉ có mấy ngàn người hâm mộ.
Tả Vi nghĩ đến chuyện này lại cảm thấy bực bội, phát sầu nói: “Rốt cuộc khi nào em mới có thể ngừng nhận gạch đá đây?”
Mỗi lần cô đến công ty đều sẽ thấy ánh mắt lo lắng, sốt ruột của người đại diện Chu Ngọc Cần, lâu dần làm cho cô cảm thấy rất sầu, loại tình cảnh này vẫn luôn liên tục xảy ra.
Dù sao Thiên Kỷ cũng toàn sao lớn, người mới nằm dưới đáy kim tự tháp lại “ra quân thất bại” như cô thì cơ hội tự nhiên ít. Thế nên cô rảnh rỗi cũng chẳng đi đâu, cứ ở nhà trau dồi kiến thức.
Lâm Nhã Đồng thở dài, an ủi: “Nghỉ ngơi thêm thời gian nữa đi, đợi người ta quên cái hình tượng ác độc của em thì sẽ khá hơn.” Cô trượng nghĩa nói: “Đợi có cơ hội, chị sẽ nhắc với chị Chu…”
So với Tả Vi mới tốt nghiệp Thượng Ảnh một năm, Lâm Nhã Đồng đã ở công ty gần ba năm, nhưng chút thâm niên đó với Tả Vi vẫn là quá nhỏ bé. Hơn nữa cô cũng không muốn làm phiền Nhã Đồng.
Tả Vi lắc đầu: “Thôi không sao đâu ạ, chị Chu bận như vậy, chị đề nghị ngược lại cũng không tốt.” Cô giơ tay rót một tách trà, “Em cũng chẳng vội ăn hết “đậu hủ còn đang nóng”… “
Lâm Nhã Đồng cũng hiểu ý cô, bực bội vò đầu: “Cũng đúng. Diễn không ưng ý, như chị đây này, phiền chết đi được. Đạo diễn khó tính đã đành, con nhỏ Anne cứ lượn lờ trước mặt, đạo diễn còn hay khen nó. Hình như dạo này nó lại nhận được vai nữ chính điện ảnh rồi.”
Anne và Lâm Nhã Đồng cùng tốt nghiệp một khóa, là tình địch của nhau. Tả Vi nghe nói Anne cướp bạn trai của Nhã Đồng, kết quả chia tay xong, Anne cũng đá luôn anh ta. Anh chàng kia mất cả chì lẫn chài, còn Anne thì phủi tay sạch sẽ. Thế nên Lâm Nhã Đồng ghét cay ghét đắng cô ta.
May mắn rằng hai người ký hợp đồng ở hai công ty khác nhau, nhưng ai ngờ đến, oan gia ngõ hẹp, khi nhận phim cổ trang, Anne lại là diễn nữ chính, khó trách sao Lâm Nhã Đồng thường xuyên giận dỗi.
Tả Vi bưng trà đến cho cô ấy: “Chị đừng nghĩ nhiều thế, dù gì chị cũng chẳng thua kém ai.”
Lâm Nhã Đồng nhận ly trà nhấp một ngụm, nhịn không được kêu lên: “Đắng vậy!”
“Sau khi ngậm đắng nhiều lần thì mới nhận được cái ngọt chứ” Tả Vi trêu ghẹo, “Hiện tại mỗi ngày ở nhà em đều uống cái này.”
Lâm Nhã Đồng cười lớn.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Tả Vi lấy điện thoại ra từ trong túi, kinh ngạc nói: “Là chị Chu.”
“A?” Lâm Nhã Đồng nổi hứng nói “Vậy em mau nhận đi, nói không chừng là có chuyện tốt!”
Tả Vi cũng dâng lên một ít chờ mong, ấn phím trò chuyện lễ phép nói: “Chị Chu.”
Mới vừa nói hai chữ, Chu Ngọc Cần đã ở bên đầu dây kia thúc giục: “Em đang ở nhà à? Tới công ty nhanh, ngày mai có bộ phim điện ảnh đến thử vai, em tới nắm kịch bản thử vai một chút, à còn có chút việc……”
Câu kế tiếp bên tai cô nghe đã có chút mơ hồ không rõ, cô chỉ cảm thấy một nỗi kinh ngạc không ngừng chạy trong lồng ngực, trong đầu hỗn loạn một mớ rồi cuối cùng tạo thành một ý niệm.
Đây quả là một cái cơ hội tốt!
Cô vội nói: “Được, em lập tức tới ngay.”
Buông điện thoại, cô liền bắt đầu thay quần áo, nói với Lâm Nhã Đồng: “Chị Chu nói, có bộ phim điện ảnh đến thử vai.”
Lâm Nhã Đồng đôi mắt trừng lớn: “Điện ảnh? Là bộ điện ảnh nào, vị nào đạo diễn?”
Tả Vi giật mình: “Chị ấy chưa nói, em cũng quên hỏi.”
Lâm Nhã Đồng cười ha ha, đầu tóc đều xõa tung theo tiếng cười của cô trên dưới vứt động, cô buông chân từ sô pha xuống, nhìn chằm chằm Tả Vi nói: “Hết vui rồi à? Đổi lại là chị, khả năng đầu cũng sẽ choáng váng. Rốt cuộc thì điện ảnh không phải ai cũng có thể diễn, bất quá , Vi Vi, chỉ là thử vai thôi mà.”
Cô là đang nhắc nhở Tả Vi đừng nên vui mừng quá sớm.
“Em đương nhiên biết, chỉ là em đã thẩn thờ ở nhà lâu như vậy……” Tả Vi buông tay, “Chỉ là cảm thấy trên trời bỗng dưng rớt xuống miếng bánh ngon dâng đến tận miệng lại không ăn được.”
Lâm Nhã Đồng đổi sắc: “Chị rút lại lời nói nãy, kỹ thuận diễn của em rất tốt, không cần lo lắng.”
Tả Vi cúi người xỏ giày, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, cô đem điện thoại kẹp trên vai áp lên tai trái, nghe được một giọng nam cực kì quen thuộc từ đầu dây bên kia truyền đến: “Vi Vi, em đang ở chỗ nào?”
Cô một lòng đặt việc thử vai trên hết, thuận miệng nói: “Em ở nhà.”
“Anh là muốn hỏi nhà em ở đâu?” Trình Lạc bất mãn, “Anh nghe anh trai em nói em ở tiểu khu Huệ Lan? Căn bao nhiêu?”
Ở thủ đô, tiểu khu Huệ Lan không tính là quá xa hoa, nhưng tiền thuê cũng không thấp, Tả Vi thuê cùng Lâm Nhã Đồng, lúc trước cô mới tốt nghiệp từ thượng ảnh đã cùng kí hợp đồng với Thiên Kỳ, đầu tiên chính là đã gặp được người chị Lâm Nhã Đồng. Nghe nói cô còn không có chỗ ở, Lâm Nhã Đồng liền mời cô về cùng, cuối cùng hai người thành bạn cùng phòng.
Tả Vi mở cửa, đi ra ngoài: “Hiện tại em đang muốn ra ngoài.” Cô vẫy tay tạm biệt Lâm Nhã Đồng.
Lâm Nhã Đồng nói: “Chị thật sự đang rất mệt mỏi, bằng không đã đi cùng với em một chuyến, chúc may mắn!”
Cô cười gật gật đầu, đóng cửa lại.
Một cơn gió thoảng qua, cuốn theo một chút mưa bụi, chỉ chốc lát sau cơn mưa lớn rơi như trút nước.
Tả Vi cầm ô nhìn bầu trời đen kịt, chậm rãi thở dài.
Mưa lớn như vậy, đi xe hơi phiền phức!
Trong điện thoại, giọng nói tức giận của Trình Lạc không ngừng truyền đến: “Tạ Vi, em đang nghĩ gì vậy? Rốt cuộc em đang ở căn nào? Em có nghe không? Anh đang ở gần đây.”
“Anh đang ở Bắc Kinh?” Tả Vi lúc này mới chợt hiểu được.
Trình Lạc bị Tả Vi chọc đến tức giận.
Tả Vi nói: “Nhà số mười hai, căn số ba ở lầu tám, nhưng giờ em muốn đi ra ngoài .”
“Mưa lớn như vậy?” Trình Lạc q*** t** lái, “Em từ từ, anh sẽ đến ngay.”
Tả Vi trầm mặc đứng trước cửa một lúc, bên ngoài mưa đã dần ít đi nhưng bầu trời vẫn u ám, một tia chớp đột nhiên lóe sáng đánh trúng nửa bầu trời.
Cô đã ý thức được sẽ có sấm dồn dập bên tai, nhưng khi sấm sét ập xuống, cô vẫn run lên vì sợ hãi.
Trình Lạc nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô từ trong xe, khẽ mỉm cười, mở cửa bước xuống.
Mưa dừng lại trên người anh, làm ướt chiếc áo sơ mi xám trong tích tắc.
Tả Vi giơ ô lên: “Em nhìn thấy xe, anh không cần phải đi ra.”
Trịnh Lạc mở cửa xe, cô bước vào, hỏi: “Sao anh lại đến Bắc Kinh rồi?”
Trình Lạc là một người bạn của anh trai cô, sống ở Thượng Hải.
“Có một số việc cần phải giải quyết. Phần lớn thời gian anh vẫn thường ở đây.” Trình Lạc ngồi bên cạnh cô, nước mưa từ từ chảy dài trên mặt, phát họa ra một bên mặt hoàn hảo
Tả Vi “dạ” một tiếng rồi bảo: “Em muốn đến công ty giải trí Thiên Kỷ ở khu Triều Dương, anh có tiện đường không?”
Trình Lạc không nói tiếng nào mà bắt đầu lái xe.
Bên ngoài cửa sổ xe bị những hạt mưa hắt vào tạo ra tiếng động nhẹ, Tả Vi nghiêng đầu nhìn cái gì cũng không thấy rõ, chỉ thấy một mảnh nước mưa đang chảy giống như thác nước.
Không biết là phim điện ảnh gì nhỉ? Tả Vi tràn đầy hy vọng. Nghe ý chị Chu thì vai diễn cũng không ít đất, nhưng sao họ lại tìm đến cô?
Cô hơi lo lắng.
Dù sao cô mới đóng một phim truyền hình, cộng thêm mấy cái MV hồi sinh viên, vốn liếng chỉ có thế.
Thấy cô đầy bụng tâm sự, Trình Lạc lạnh nhạt nói: “Anh nhớ hồi em đến Bắc Kinh đã nói với mẹ là dựa vào diễn xuất thì sẽ không làm ‘bình hoa di động’… Giờ kiếm được bao nhiêu tiền rồi? Tốt nghiệp gần hai năm, đóng được một bộ phim thì bị người ta chửi, nhìn cách ăn mặc của em xem, bao lâu rồi chưa mua quần áo mới?”
Lời anh nói chậm rãi nhưng chọc đúng tim đen, hơn nữa đây không phải lần đầu anh đả kích cô như vậy. Hồi phim mới chiếu anh cũng từng bình phẩm: “Tả Vi, em đến Bắc Kinh chỉ để đóng cái vai như thế à?”
Thật không nên tới gặp anh, ngồi xe anh!
Tả Vi hít sâu một hơi, vẫn là nhịn không được: “Vậy thì sao, em lại không cần anh chăm sóc cho em đâu!”
Cô đang rất nghèo, từ Thượng Hải đến đây cũng không mang theo nhiều tiền, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn duỗi tay xin mẹ, nhưng dù tốt hay xấu, cô đóng một bộ phim truyền hình thì tiền vẫn còn đủ dùng.
“Giờ em đi lấy kịch bản thử vai đây, rất có thể sẽ được đóng phim điện ảnh đấy.” Cô ưỡn ngực, cố tìm lại chút tự tin.
Trình Lạc cười khinh khỉnh: “Thử vai?”
Gặp đèn đỏ, anh dừng xe, quay sang nhìn Tả Vi: “Cẩn thận người ta bắt em ngồi lên đùi, hoặc bắt em thử vai khỏa thân đấy.” Anh đặt tay lên ghế cô, người hơi rướn tới: “Tả Vi, em muốn nhân cơ hội này mà nổi tiếng, chi bằng để anh bao nuôi em còn hơn.”
