Muôn Vàn Tinh Quang - Cửu Lam

Chương 25



Nghe Thẩm Thế Trân nói vậy, Tả Vi liền hiểu, cô mỉm cười: “Thì ra là vậy.” Vì lịch sự nên cô không quên giới thiệu Cố Đình: “Chắc mọi người cũng biết…” Rồi quay sang Cố Đình: “Họ là bạn của em.”

Lẽ ra hai bên chỉ chào hỏi xã giao, ai ngờ Trình Lạc lại hỏi thẳng: “Không phải bạn trai em à?”

Tả Vi xấu hổ vô cùng, vội vàng nói: “Anh đừng nói linh tinh, anh ấy là sư huynh của em, tụi em cùng làm chung công ty.”

“Sư huynh á?” Trình Lạc bật cười, “Thời nay rồi còn gọi là sư huynh.” Lúc này anh mới nhìn sang Cố Đình, “Anh Cố, anh cũng gọi cô ấy là sư muội hả?”

Người này đúng là chẳng nể mặt ai.

Cố Đình thản nhiên đáp: “Tùy tâm trạng.”

Tả Vi:……

Trình Lạc khẽ nheo mắt, lúc nãy Thẩm Thế Trân đã để ý, giờ đến lượt anh cũng cảm thấy bực bội. Hai người mới chia tay không bao lâu, cô đã có người mới sao?

“Hai ta ra ngoài chút, anh có chuyện muốn nói.” Vừa nói anh vừa rút tay khỏi túi quần.

Đàn ông với nhau, đôi khi còn nhạy hơn cả phụ nữ – động tác, giọng điệu, cảm giác… Cố Đình rõ ràng là có tình cảm với Tả Vi, nếu không thì đã chẳng nhìn cô như thế. Hơn nữa, Trình Lạc chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra anh là ai.

Trước đây Tả Vi từng đóng cảnh hôn với Cố Đình trên truyền hình.

Anh còn nhớ rõ cảm giác khó chịu khi thấy cảnh đó, cũng vì thế mà sau này anh mới quyết định chuyển ra Bắc Kinh.

Nhưng rồi, vòng đi vòng lại, cuối cùng cũng chia tay.

Tính cách vẫn như xưa, nhưng vì có mặt Cố Đình nên Tả Vi không muốn gây gổ với Trình Lạc. Cô quay sang Cố Đình chào nhẹ rồi đi ra ngoài cùng anh.

Cố Đình hơi nhíu mày.

Có vẻ như bạn trai cũ của cô không dễ tính.

Thẩm Thế Trân thở dài: “Họ từng hẹn hò đấy, nhưng giờ chia tay rồi. Tôi chỉ thấy tiếc cho họ thôi. Nhưng mà không cùng chí hướng thì khó đi chung đường…” Cô nhận ra mình lỡ lời, bèn xin lỗi Cố Đình rồi rời đi.

Không cùng chí hướng thì khó đi chung đường?

Cố Đình là người thông minh, nghe vậy là hiểu ngay – Trình Lạc không chấp nhận nghề nghiệp của Tả Vi.

Chuyện đó cũng dễ hiểu. Trên màn ảnh thì các diễn viên trông chỉn chu lộng lẫy, nhưng phía sau hậu trường lại cực kỳ vất vả, thường xuyên xa nhà. Đừng nói là người yêu, ngay cả người thân cũng khó gặp mặt thường xuyên.

Anh thầm nghĩ, chắc Tả Vi từng rất đau khổ khi phải chia tay vì lý do đó.

Bên ngoài, Tả Vi ngẩng đầu hỏi Trình Lạc: “Anh còn gì để nói? Chúng ta chia tay rồi, chẳng lẽ anh vẫn muốn can thiệp chuyện em đóng phim?”

“Anh có phải người nhỏ nhen đến mức đó đâu.” Trình Lạc đáp, “Anh chỉ muốn nói với em là anh sẽ ở lại Bắc Kinh thường xuyên. Điện thoại của em đâu? Lấy ra đi.”

Tả Vi cảnh giác: “Làm gì?”

“Đưa em số mới. Em vẫn dùng số cũ à?”

“Chẳng lẽ anh định gọi cho em? Nói kiểu ‘chia tay rồi vẫn là bạn’ à?” Tả Vi nhìn gương mặt tuấn tú của anh, mũi bỗng cay xè. Mối tình đầu kết thúc như vậy, ai mà chẳng tiếc? Nhưng tiếp tục thì chỉ làm khổ nhau thôi, thà dứt khoát.

Trình Lạc ngẩn ra, định đưa tay chạm vào mặt cô.

Tả Vi lập tức lùi lại: “Giữa chúng ta giờ không còn quan hệ như vậy nữa!”

Trình Lạc nhìn cô chằm chằm: “Dù không yêu nữa, thì vẫn là bạn. Em yên tâm, anh sẽ không theo đuổi em nữa, chỉ là…” Lúc chia tay, anh nghĩ mình đã buông được. Nhưng giờ đây, anh phát hiện bản thân vẫn chưa quên cô.

Trước đây, vì chuyện giữa cô và Hàn Tử Dương, dù bận rộn anh vẫn để tâm.

Có lẽ, tình cảm bao năm qua đâu dễ nói bỏ là bỏ.

Tuy đã nhạt, nhưng thấm sâu vào từng góc tim. Giờ gặp lại, trái tim anh lại đầy ắp hình bóng cô. Anh biết, mình vẫn còn nhớ cô.

Nhưng anh vẫn còn lòng tự trọng.

Sau một lúc im lặng, Trình Lạc nói: “Dù gì hai nhà ta cũng có qua lại, tết đến anh vẫn sẽ qua nhà em. Chẳng lẽ em định tuyệt giao luôn, coi như chưa từng quen biết?”

Nói thật, anh trai Tả Vi thân thiết với Trình Lạc như anh em ruột, hai nhà lại còn hợp tác làm ăn.

Tả Vi lấy điện thoại ra: “Anh cứ ở lại nếu muốn, nhưng em sẽ không tới nhà anh đâu.”

Trình Lạc đáp: “Là ý của anh trai em. Em ở một mình ngoài này, có chuyện gì thì vẫn có anh giúp…” Nhớ đến Cố Đình, sắc mặt anh trầm xuống. Không thể phủ nhận, người kia rất nổi bật. Nếu Tả Vi thực sự có tình cảm với anh ta, họ sẽ thành đôi sao?

Lúc ấy, Thẩm Thế Trân xuất hiện, cắt ngang lời anh.

“Trình Lạc, anh không phải đang đòi quà dọn nhà của Vi Vi đấy chứ?” Cô cười vui vẻ, khoác tay anh, “Vi Vi đừng để ý, anh ấy nói là bỏ tiền ra, nhưng thật ra em mới là người vất vả nhất.”

Hai người trông vô cùng thân thiết.

Thẩm Thế Trân hơi nghiêng đầu nhìn anh, nụ cười ngọt ngào như cô gái đang làm nũng.

Chẳng lẽ họ đang quen nhau? Tả Vi nghĩ, thảo nào Trình Lạc nói sẽ không theo đuổi cô nữa. Như vậy cũng tốt, sẽ không bị ràng buộc nữa. Nhưng trong lòng cô vẫn thấy có chút gì đó khó nói thành lời.

Cô hơi nhướng mày: “Chúc mừng anh có nhà mới. Em vào trước.”

Trình Lạc cảm thấy Thẩm Thế Trân hơi bám quá, khẽ rút tay ra. Anh vốn định nói thêm vài câu, nhưng thấy Tả Vi không quay đầu lại mà bước đi, anh đành thôi.

“Anh có muốn khuyên cô ấy không?” Thẩm Thế Trân hỏi, “Em thấy anh còn chưa quên được cô ấy đâu.”

“Khuyên gì nữa, thôi.” Trình Lạc buồn bã, “Tính cách cô ấy bướng bỉnh, không dễ gì thay đổi. Mà anh cũng không chịu được cảnh cô ấy thân thiết với người khác.”

Chỉ nghĩ thôi mà còn thấy khó chịu hơn cả nuốt phải ruồi.

Anh chỉ là chưa quen, thời gian trôi qua, tình cảm có lẽ sẽ nhạt dần, rồi anh sẽ lại coi cô như em gái lúc ban đầu.

Tả Vi quay lại phòng, túi xách vẫn còn bên trong, cô cũng không chào ai.

Khi trở lại ghế sofa, Cố Đình vẫn chưa rời đi, anh nhìn cô rồi hỏi: “Em không sao chứ?”

“Không sao, chỉ là ôn chuyện cũ thôi.” Đúng là không sao, chỉ là gặp lại bạn trai cũ mà thôi. Cô thấy may mắn vì cuộc trò chuyện diễn ra ngắn gọn. Không biết những cặp yêu nhau sâu đậm sau khi chia tay, nếu gặp lại thì sẽ ra sao nhỉ? Có lẽ cũng chẳng dễ chịu gì.

Cô cầm ly rượu lên, uống cạn một hơi.

Cố Đình không nói gì thêm, dựa lưng vào sofa, bên tai là tiếng nhạc nhẹ nhàng. Một lúc sau, thấy cô không phản ứng gì, anh nhẹ giọng nói: “Nếu muốn khóc, anh có thể coi như không thấy.”

Tả Vi ngạc nhiên quay đầu.

“Lúc nãy Thẩm tiểu thư nói, Trình tiên sinh là bạn trai cũ của em.”

Tả Vi sững người, rồi tự giễu cười: “Tâm trạng em đúng là không tốt lắm, nhưng chưa đến mức phải khóc. Có lẽ vì em đã sớm chuẩn bị cho kết cục này. Không phải ai cũng chấp nhận người yêu mình là diễn viên.”

Cố Đình gật đầu: “Đúng vậy, nên anh chỉ quen diễn viên.”

Nghe vậy, Tả Vi buột miệng hỏi: “Vậy sao vẫn chia tay?” Nói xong cô mới thấy hơi đường đột, dù sao đó là chuyện riêng tư.

Cố Đình nhẹ gõ tay lên má, trầm ngâm nói: “Thật ra anh cũng tỉnh ngộ rồi. Một là trước kia bận quá, hai là các cô ấy đều nói không có cảm giác an toàn.” Anh nhìn cô, “Nguyên nhân cũng dễ hiểu thôi. Nhưng em biết đấy, giờ anh không còn bận như trước nữa.”

Tả Vi hiểu anh đang nói gì. Trước đây anh chạy show liên tục để kiếm tiền, nhưng giờ thì chú trọng chất lượng hơn.

“Nhưng chuyện ‘cảm giác an toàn’ vẫn khó giải quyết lắm.” Cô đùa nhẹ.

Cố Đình làm bộ bất lực: “Chỉ có thể trách mẹ anh thôi.”

Tả Vi bật cười.

Tâm trạng như được sưởi ấm. Đúng vậy, yêu một diễn viên – dù là nam hay nữ – đều sẽ gặp đủ kiểu vấn đề. Tìm được người có thể gắn bó cả đời thật sự không dễ.

Cô nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh, Cố sư huynh…”

“Thời nay rồi, còn gọi là sư huynh?” Cố Đình nhướng mày.

Tả Vi vội nói: “Là anh ta nói bừa thôi.”

Trong lòng lại thầm mắng Trình Lạc một tiếng.

“Với mối quan hệ của chúng ta, sau này em cứ gọi tên anh là được.” Thấy cô đã vui hơn, anh đứng dậy, mỉm cười quay đầu lại, “Anh còn chút việc với bạn. Em uống rượu rồi, lát nữa anh sẽ nhờ trợ lý đưa em về.”

Tả Vi nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.

Cố Đình…

Hai chữ ấy, khi thốt ra lại mang đầy cảm xúc khó gọi thành tên.

Thấy cô hơi lúng túng, anh lại cười: “Anh đi đây. Nếu thấy buồn, cũng đừng ở lại quá khuya nhé.”

Nụ cười của anh dịu dàng đến mức khiến Tả Vi tê dại cả người, không thể phản ứng nổi. Cô chỉ biết nhìn theo bóng lưng anh khuất dần xa.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...