Muôn Vàn Tinh Quang - Cửu Lam

Chương 34



Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu Cố Đình đang quay cảnh hôn hiện tại, có lẽ cô cũng chẳng muốn xem.

Vì thế, dù nam nữ diễn viên có hợp tính đến đâu, nhưng để làm được đến mức “nhắm mắt làm ngơ” trước những chuyện như vậy, dường như cũng không hề dễ dàng, nhất là khi họ mới vừa ở bên nhau.

Tả Vi nói: “Cứ tưởng anh chinh chiến tình trường nhiều rồi, hoàn toàn sẽ không để ý đâu chứ.” Đôi mắt cô sáng long lanh tựa chứa cả trời xuân, liếc xéo anh đầy trêu chọc.

Cố Đình không trả lời, chỉ cúi đầu hôn lên môi cô. Chiếc lược trong tay rơi xuống mặt bàn, phát ra tiếng “cạch”.

Bên ngoài, Phương Thảo gõ nhẹ cửa: “Chị Tả, đạo diễn Kim hỏi chị nghỉ ngơi xong chưa ạ?” Vốn dĩ cũng chỉ là nghỉ giữa giờ uống ngụm nước, ngồi một lát thôi.

Nghe thấy tiếng gọi, Cố Đình dù luyến tiếc người trong lòng nhưng cũng đành phải buông cô ra: “Đây cũng là lý do anh không muốn ở lại đây.”

Hai người yêu nhau, mới vừa hẹn hò, hận không thể từng phút từng giây đều dính lấy nhau. Nhưng hiện tại Tả Vi phải đóng phim, cô lại xinh đẹp động lòng người như vậy, anh chỉ có thể đứng bên cạnh quan sát, lại còn phải nhẫn nhịn nhìn Hàn Tử Dương diễn cảnh tình cảm với cô. Thật sự… có chút tra tấn người ta mà.

Tả Vi chỉnh lại mái tóc rối bù, nói: “Vậy anh về đi, em biết anh vốn dĩ cũng chẳng rảnh rỗi như thế.” Với danh tiếng của anh, cho dù không đóng phim thì các loại hoạt động, sự kiện cũng rất nhiều, chưa kể anh còn phải chuẩn bị cho bộ phim điện ảnh của riêng mình nữa. Lần này đặc biệt đến thành phố biển thăm cô đã là rất quý rồi. Dù sao, cô cũng đã hiểu rõ tấm lòng của anh.

Cố Đình nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, cười nói: “Được, chờ em về Bắc Kinh, chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian.”

Anh mở cửa đi ra ngoài, ra hiệu với Phương Thảo là đã nói chuyện xong. Phương Thảo nhìn thấy anh, mặt lại không kìm được mà đỏ bừng lên. Tả Vi ở bên trong chỉnh trang lại một chút mới bước ra.

Sau khi Cố Đình đi, hai người thường xuyên gọi điện thoại liên lạc. Tình trạng này kéo dài cho đến khi cô quay xong bộ phim truyền hình, lúc đó đã là một tháng sau.

Vừa mới về đến Bắc Kinh, bầu trời đang lất phất tuyết rơi.

Trong văn phòng công ty Thiên Kỷ, Chu Ngọc Cần nhìn Tả Vi đang có con đường sự nghiệp thuận lợi, cười tủm tỉm nói: “Lại có hai nhãn hàng quảng cáo để mắt đến em rồi đấy. Nhưng mà sắp Tết rồi, đợi qua năm rồi bận rộn sau nhé, em cũng nhân tiện nghỉ ngơi một thời gian đi. Sang năm còn có một bộ điện ảnh, một bộ truyền hình nữa.”

“Điện ảnh ạ?” Tả Vi nhớ tới lời Cố Đình nói, phim điện ảnh của anh có thể bấm máy vào năm sau. Cô nói, “Chị Chu, kế hoạch năm sau, có thể tạm thời đừng chốt vội được không ạ?”

Chu Ngọc Cần ngạc nhiên.

Tả Vi nghiêm túc nói: “Có một chuyện, em phải báo trước với chị một chút.”

“Chuyện gì?” Thấy biểu cảm cô rất thận trọng, Chu Ngọc Cần cũng ngồi thẳng người dậy.

“Em đang hẹn hò với Cố Đình.”

Nghe câu này, dù Chu Ngọc Cần đã chuẩn bị tâm lý phần nào, cũng vẫn không ngờ tới Tả Vi thế mà lại yêu đương, lại còn là với Cố Đình. Bà cau mày, hồi lâu mới nói: “Em nói cho chị biết là đúng, không giống mấy minh tinh không hiểu chuyện, cái gì cũng giấu giếm, đợi đến lúc xảy ra chuyện mới để công ty đi giải quyết. Tuy rằng mất bò mới lo làm chuồng, nhưng tổng thể vẫn là có rủi ro.”

Tả Vi cũng nghĩ như vậy. Dù sao cô đã ký hợp đồng với Thiên Kỷ, nhất cử nhất động đều liên quan đến công ty, đây là thái độ làm việc cơ bản.

“Theo tác phong của Cố Đình, chắc chắn là muốn công khai.” Chu Ngọc Cần gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, “Tình sử của cậu ta luôn rất ‘lành mạnh’, nhưng mà, ba mối tình, không mối nào vượt quá một năm. Tuy nói là chia tay trong hòa bình…” Bà nhìn Tả Vi, đầy ẩn ý nói, “Vi Vi, em thực sự phải cân nhắc kỹ đấy.”

Ý này là sao? Tả Vi ngẩn người. Chẳng lẽ chị Chu cảm thấy cô và Cố Đình cũng chẳng yêu nhau được lâu? Thay vì chia tay trong thời gian ngắn như vậy, thà rằng không công khai còn hơn?

Thấy cô nghi hoặc, Chu Ngọc Cần nói: “Đương nhiên, hẹn hò với cậu ta cũng không tính là tệ. Nếu hai người nhất định muốn công khai, chị cũng sẽ không ngăn cản.”

Lời nói quả thực lấp lửng nước đôi, Tả Vi càng thêm đau đầu.

Về đến nhà, Phương Thảo giúp cô cất hành lý xong liền rời đi. Lúc này Lâm Nhã Đồng mới bát quái hỏi: “Vi Vi, em với Ảnh đế Cố thế nào rồi? Có thành đôi không đấy?”

Tả Vi cởi áo khoác dạ ra, nói: “Anh ấy hiện tại là bạn trai em. Nhưng vừa nãy em đến công ty gặp chị Chu, chị ấy có vẻ không khuyến khích bọn em công khai quan hệ, nhưng lại bảo nếu em nhất quyết muốn thì chị ấy cũng không cản. Chị nói xem rốt cuộc là ý gì chứ?”

“Cái này còn phải nói sao, chính là không chịu trách nhiệm, không hứa hẹn, mọi hậu quả em tự mình gánh lấy.” Lâm Nhã Đồng giải thích, “Xét về danh tiếng của em, dính dáng đến Cố Đình đương nhiên sẽ giúp tăng độ nhận diện đôi chút. Nhưng xét về cá nhân em, có lẽ chị ấy cảm thấy tốt nhất không nên vội vàng.”

Tả Vi day day giữa mày.

Lâm Nhã Đồng thấy cô phiền não, trêu chọc: “Chuyện giữa hai người chỉ có em rõ nhất thôi, chị Chu đâu có biết các em tiến triển đến mức độ nào rồi…” Cô nàng nói xong liền nhìn quét Tả Vi từ đầu đến chân.

“Chỉ mới hôn thôi mà!” Tả Vi đỏ mặt, “Em ở suốt tại thành phố biển, anh ấy chỉ đến đó một lần, hôm sau đã đi rồi.”

“À, ngàn dặm truy mỹ nhân ha, thảo nào em động lòng đồng ý.” Lâm Nhã Đồng tặc lưỡi hai cái, “Cơ mà công tác bảo mật làm tốt phết nhỉ, chị chẳng nghe ngóng được tí tin tức nào.”

Tả Vi liếc xéo cô nàng một cái: “Chị còn không phải thế à? Ngoài mấy anh bạn trai tin đồn để lăng xê ra, bạn trai thật của chị em chưa thấy mống nào đâu đấy.”

“Haha, chị làm gì có bạn trai thật, toàn là tình duyên sớm nở tối tàn thôi.” Lâm Nhã Đồng rất tiêu sái nói, “Vạn bụi hoa trung quá, phiến diệp bất triêm thân (Đi giữa ngàn hoa, không vương một chiếc lá), chính là phong cách của chị đây.”

Tả Vi phì cười: “Cao thủ nha! Nhưng mà chị Nhã Đồng, chẳng lẽ chị không muốn có một người bạn trai cố định sao, đến cuối cùng cũng phải kết hôn chứ.” Tuy cô cũng theo đuổi sự nghiệp, nhưng chưa từng nghĩ sẽ sống độc thân cả đời, cuộc sống như vậy quá cô đơn.

“Vẫn là tùy duyên thôi, dù sao chị cũng chưa gặp được.” Lâm Nhã Đồng cười vỗ vỗ vai cô, “Còn em á, lo mà nắm chắc vào, có thể kết hôn với Ảnh đế Cố thì đương nhiên là tốt nhất rồi.”

Trước kia Tả Vi chưa từng nghĩ đến tương lai xa xôi giữa họ, nhưng hôm nay bị Chu Ngọc Cần nói vậy, cô cũng có chút buồn bực. Liệu có khi nào thực sự chẳng kéo dài được bao lâu? Phải biết rằng, nếu chia tay quá nhanh, sau này người khác nhắc đến cô đều sẽ gắn thêm cái mác “tình cũ”.

Đang nói chuyện thì Cố Đình gọi điện tới: “Về đến nhà chưa?”

“Em đến rồi.”

Nghe giọng có vẻ không vui lắm, Cố Đình quan tâm hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì, chắc là hơi mệt chút thôi.” Tả Vi rất nhanh chấn chỉnh thái độ, không thể tiêu cực như vậy được. Hai người mới ở bên nhau, chưa nói đến chuyện kết hôn, ít nhất cũng phải có chút niềm tin chứ. Giọng cô lại trở nên trong trẻo: “Ngủ một giấc mai là khỏe thôi. Anh đang ở đâu đấy?”

Cố Đình cười nói: “Ở dưới lầu nhà em.”

“… Trời đang rơi tuyết đấy.”

“Ừ, cho nên vốn dĩ anh định bảo em xuống, nhưng mà…”

“Em xuống ngay đây.” Tả Vi cúp điện thoại, xỏ giày, vớ lấy áo khoác và mũ. Lâm Nhã Đồng ở phía sau cười nói vọng theo: “Tối nay không cần về đâu nhớ!”

Tả Vi quay đầu làm mặt quỷ với cô nàng, đóng cửa lại rồi chạy vội đi bắt thang máy.

Từ xa đã thấy xe anh đỗ ở cổng khu chung cư. Cô đội mũ kỹ càng, rảo bước chạy về phía đó. Cửa xe đã mở sẵn, cô chui vào trong, mặt bị gió lạnh thổi đỏ ửng.

Cố Đình cười bảo: “Chẳng biết giữ ý tí nào, anh còn chưa nói hết câu em đã bảo xuống rồi.”

“Anh muốn em giữ ý hả?” Tả Vi bĩu môi, “Thế em đi lên lại nhé, coi như từ chối anh một chút trước, được không?” Cô làm bộ định mở cửa xe. Cằm hơi hất lên, hóa thân thành thiên kim tiểu thư kiêu kỳ.

Anh kéo cô vào lòng: “Thế này là được rồi, đỡ lãng phí thời gian.”

Mùi nước hoa thoang thoảng bao quanh cô. Tả Vi mím môi cười, vòng tay ôm cổ anh: “Hình như trước đây anh không hay dùng nước hoa, thói quen từ bao giờ thế?”

Cố Đình nói: “Cái này em cũng biết à?”

“Đương nhiên, đóng phim gần nhau như thế, không muốn ngửi cũng không được. Ví dụ như Phương Tông Ký ấy, anh ta cũng dùng nước hoa, mà mùi đó em chẳng thích chút nào.” Cô cúi đầu ngửi nhẹ trên áo anh, “Mùi này dễ chịu, khá nhẹ, hơi giống… mùi cam. Thật ra em cũng không hay dùng lắm.”

Cố Đình khẽ lắc đầu: “Em nói nhiều như thế, chỉ chứng tỏ em chưa đủ hiểu anh thôi. Lúc đóng phim anh không bao giờ dùng nước hoa, sợ ảnh hưởng đến người khác. Nhưng ngày thường anh thích dùng, đại khái là… ừm, anh với em thân mật quá ít lần, em xem này, đến chuyện này em cũng đoán sai.”

“May mà người khác không phỏng vấn anh về chuyện của em.” Anh ấn nhẹ mũi cô, “Quả thực là rối tinh rối mù.”

Tả Vi: “…” Cô bấm đốt ngón tay tính toán, trừ thời gian quay phim, lúc cô và Cố Đình thực sự ở riêng bên nhau đúng là rất ít. Cô nghi hoặc hỏi: “Rốt cuộc sao chúng ta lại yêu nhau được nhỉ?”

“Đóng phim mà nảy sinh tình cảm đấy, hôn nhiều là có cảm giác thôi, em tin không?” Anh cúi đầu hôn lên môi cô. Giống như người khát nước đã lâu, chỉ biết tham lam nuốt lấy dòng suối mát.

Hồi lâu sau Tả Vi mới thở được, lí nhí nói: “Em tin, hóa ra anh đã có tà niệm với em từ sớm rồi.”

Tiếng cười của Cố Đình vang lên, anh thả cô về lại ghế phụ. Thấy anh lái xe đi, Tả Vi ngạc nhiên hỏi: “Anh định đi đâu thế?”

“Nhà anh.” Anh bình tĩnh nói, “Để em hiểu thêm một chút về anh, anh thấy em cần thiết phải đi một chuyến. Kẻo lại chỉ biết mỗi cái mặt, cái tên, với cái danh tiếng bên ngoài của anh, còn lại thì mù tịt.”

Tim Tả Vi đánh thót một cái, có chút hoảng hốt: “Em, em chẳng mang theo cái gì cả.”

“Mang người theo là được.”

“…” Nói được làm được, anh lái xe lao về phía xa.

Trong thoáng chốc, hình bóng Trình Lạc chợt lướt qua trong đầu Tả Vi. Sao hai người này lại có điểm gì đó tương tự nhau thế nhỉ? Cô nghiêng đầu nhìn Cố Đình một cái. Góc nghiêng tuấn tú khiến người ta rung động, nhưng vẻ mặt hiện tại lại rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức cô dường như không dám nói lời phản đối.

Tả Vi suy nghĩ một lát rồi đột nhiên nói: “Anh không sợ có phóng viên bám theo à? Với danh tiếng hiện tại của em, chắc chắn sẽ có người rình rập chỗ em ở, vừa nãy không chừng đã bị người ta nhìn thấy rồi!” Giống như cố tình dọa anh vậy, giọng điệu đầy vẻ trẻ con.

Cố Đình khẽ cười: “Đừng lo, hôm nay Ảnh hậu Hà tổ chức sinh nhật, chồng cũ đến đại náo yến tiệc, chẳng ai rảnh mà để ý đến anh với em đâu.”

Tả Vi kinh ngạc: “Lại còn có chuyện này nữa á? Vừa mới xảy ra sao?”

“Đúng vậy.” Anh nói, “Em thắt dây an toàn vào, chỗ anh ở hơi xa trung tâm một chút.”

Tả Vi nhớ lại bức ảnh kia, cảnh Dương Noãn Noãn và anh đứng trong đình viện. Cô khẽ nói: “Là chỗ đó sao, nơi trồng rất nhiều hoa cỏ ấy?”

“Ừ, anh nghĩ chắc em cũng tò mò lắm đúng không?”

Tả Vi không thể phủ nhận.

“Vậy thì em sắp được thấy tận mắt rồi.”

Chiếc ô tô lao nhanh đi, lăn bánh trên nền tuyết trắng xóa, để lại hai vệt bánh xe hằn sâu.

Chương trước
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...