Hai người ngồi trên sô pha, quấn quýt bên nhau cả buổi tối.
Thấy anh quả thực không có ý định về, Tả Vi chỉnh lại quần áo, đứng dậy nói: “Để em đi trải giường.”
Anh kéo tay cô lại: “Đợi chút đã.”
Lúc đầu còn chưa quen, nhưng dính lấy nhau mấy tiếng đồng hồ, Tả Vi cũng dần quen thuộc. Cô đổi tư thế trong lòng anh, tựa đầu vào vai anh hỏi: “Vậy anh định bao giờ mới ngủ?”
Cố Đình cười tà mị: “Em không đợi được nữa rồi à?”
“… Em chỉ hỏi thế thôi. Mà này, chúng ta ngủ riêng đấy nhé.” Cô cầm điều khiển chuyển kênh, lờ đi sự khiêu khích của anh. Tuy tim vẫn đập loạn xạ, cô cố gắng đổi chủ đề, “Phim điện ảnh của anh bao giờ thì chốt diễn viên? Chị Chu bảo em là tháng Ba có một bộ điện ảnh, chị ấy hy vọng em có thể nhận vai. Anh đoán xem là ai làm đạo diễn?”
“Chị ấy coi trọng như vậy, chắc là đạo diễn Tào?” Nhắc đến chính sự, giọng điệu Cố Đình khác hẳn. Tào Xuân là nhân vật hàng đầu của thế hệ đạo diễn thứ năm, phim ông làm đạo diễn đã giành vô số giải thưởng. Chỉ riêng cái tên này thôi cũng đủ khiến bao diễn viên khao khát được hợp tác, nên anh rất nghi ngờ liệu Tả Vi có nắm bắt được cơ hội này hay không.
“Em phải đi thử vai đúng không?” Anh cúi đầu nhìn Tả Vi.
Tả Vi cảm thấy rất áp lực: “Đúng vậy!”
Cố Đình cười nói: “Không có gì phải lo cả. Dù sao em còn trẻ, đường còn dài mà. Tuy phim của đạo diễn Tào rất đáng mong đợi, nhưng chẳng phải vẫn còn có anh sao?”
Tả Vi phì cười, chọc chọc vào ngực anh: “Còn chưa biết anh định quay phim gì nữa là!”
“Đợi một thời gian nữa anh đưa kịch bản cho em xem.” Cố Đình vuốt tóc cô, “Nuôi tóc dài ra nhé, trong phim em phải để tóc dài.”
So với tóc ngắn hiện tại, nhân vật yêu cầu tóc dài, chẳng lẽ là vai nữ sinh thanh thuần? Hay là mỹ nhân công sở? Nếu là phim cổ trang thì có tóc giả rồi, chắc không cần thiết…
Thấy cô nghiêng đầu suy nghĩ lung tung, Cố Đình bế bổng cô khỏi ghế sô pha.
Tả Vi kêu lên một tiếng, vội vàng ôm cổ anh, sợ bị ngã.
Rất hài lòng với phản ứng của cô, Cố Đình cười nói: “Cũng không cần phiền em đi trải giường cho khách đâu, chúng ta cứ ngủ giường của em là được, giống lần trước ở nhà anh ấy.”
Tả Vi: “…”
Đúng lúc này, điện thoại reo.
Tiếng chuông rất bình thường, vừa nghe là biết của Cố Đình.
Anh đành phải thả Tả Vi xuống.
Cũng không biết là ai gọi vào giờ muộn thế này. Cô dỏng tai lên nghe, sau đó nghe thấy Cố Đình gọi một tiếng “Mẹ”, tim cô đánh thót một cái.
Cố Đình liếc nhìn cô, đi ra chỗ xa hơn một chút.
“Giờ đã gần 11 giờ rồi, mẹ vẫn chưa ngủ ạ?” Anh hỏi.
Mẹ anh tên là Khương Lan, cười tủm tỉm nói: “Tự nhiên nhớ đến con thôi. Tết này có về không? Tốt nhất là mang cả bạn gái về cùng nhé, là cô Tả đúng không?”
Cố Đình: “…”
“Bảo San nói với mẹ ạ?” Anh suy nghĩ một chút liền hiểu ra nguyên nhân.
Khương Lan cười nói: “Chuyện đó không quan trọng. Mẹ giờ chỉ mong con sớm kết hôn thôi. Không phải mẹ giục đâu, mà là cậu mợ con đều sốt ruột thay rồi. Không thể lại chia tay nữa đâu nhé, con cũng 30 rồi, đừng học mấy diễn viên khác cứ mãi không chịu kết hôn.”
“Con biết rồi.” Cố Đình trả lời nước đôi, “Đợi thời cơ chín muồi, đương nhiên con sẽ cưới.”
Khương Lan ngập ngừng một chút: “Mẹ nghe nói con còn chuyển nhà? Còn nuôi cả chó nữa?”
Cố Đình ho khan một tiếng: “Vâng.”
“Cũng tốt, con nên đối xử với con gái nhà người ta tốt một chút, không thể cứ như trước kia, ai mà chịu được chứ? Mẹ xem phim cô Tả đóng rồi, người xinh đẹp, tu dưỡng cũng tốt.”
“Ồ? Mẹ còn nhìn ra được cả tu dưỡng cơ à?”
“Con bé có tham gia show thực tế mà, mắt nhìn người của mẹ vẫn chuẩn lắm.” Khương Lan cũng không ép anh quá, “Nếu được thì đưa cô Tả về ra mắt đi, Tết nhất hay lúc rảnh rỗi đều được… Thế nhé, con đi ngủ sớm đi.”
Cố Đình chúc mẹ ngủ ngon.
Cúp điện thoại, anh có chút phiền lòng. Quả nhiên mẹ giới thiệu Trịnh Bảo San đến không phải chuyện tốt lành gì, hóa ra là làm gián điệp. Nhưng chuyện này anh biết nói với Tả Vi thế nào đây?
Quan hệ hai người còn chưa công khai, giờ lại bảo đi gặp phụ huynh thì có vẻ không ổn. Hơn nữa, anh cũng không chắc Tả Vi có muốn kết hôn hay không, vì cô còn quá trẻ.
Tả Vi thấy anh đứng im một lúc lâu, tưởng trong nhà có chuyện gì. Dù sao mẹ anh cũng đang ở tận Tô Châu, cách Bắc Kinh rất xa.
Cô quan tâm hỏi: “Sao thế anh? Mẹ anh có việc gì à?”
Anh không trả lời, nhưng vì cuộc điện thoại của bà Khương Lan mà bỗng nhiên anh không còn mặt mũi nào tiếp tục giở thói “vô lại” ngủ lại nhà cô nữa. Anh đi tới cúi đầu hôn lên má cô một cái, nói: “Không có gì đâu, anh về trước đây, mai gặp lại nhé.”
Anh đóng cửa rời đi, như mang theo cả hơi ấm nồng nhiệt trong phòng.
Tả Vi nhìn căn phòng trống trải, có cảm giác khó tả. Xem ra hai người không thể quá thân mật được, nhìn xem, mới dính lấy nhau mấy tiếng đồng hồ mà anh đi rồi cô đã thấy không quen.
Cô đứng dậy đi đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa lên đến lưng chừng, Tả Vi chải đầu xong, đứng chọn tới chọn lui giữa mười mấy đôi bông tai. Cuối cùng cô chọn đôi bông tai sapphire, Cố Đình nói lời giữ lời, mỗi tháng tặng cô một bộ, giờ đã tặng được ba bộ rồi, đôi này cũng là anh tặng.
Giá trị xa xỉ.
Tả Vi thầm nghĩ, Valentine tháng sau cô phải tặng lại món quà quý giá thế nào mới cân xứng đây! Khổ nỗi tiền mua nhà đã ngốn gần hết gia tài, cô lên mạng kiểm tra tài khoản ngân hàng.
May quá, vẫn còn hơn mười vạn tệ.
Cô ra tiệm bánh trong khu chung cư mua bánh mì và cà phê rồi đi gõ cửa nhà Cố Đình.
Khoảng năm phút sau anh mới ra mở cửa. Rõ ràng là đã cố ý chải đầu tóc gọn gàng, đánh răng sạch sẽ, nhưng vẫn mặc đồ ngủ, râu ria lởm chởm mọc ra một chút, nhìn nam tính hơn ngày thường.
“Sao đến sớm thế?” Anh nhướng mày nhìn Tả Vi.
Tả Vi dúi đồ ăn vào tay anh, vội vàng hỏi: “Chó đâu? Ở đâu rồi?”
Cố Đình: “…”
Hóa ra không phải đến thăm anh!
Suýt nữa thì anh đuổi cô về, kết quả con Golden nhỏ không có tiền đồ nghe thấy giọng lạ liền lon ton chạy ra. Nó đi quanh chân Tả Vi một vòng rồi ngồi phịch xuống đất, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn cô.
Đáng yêu muốn xỉu!
Tả Vi ngồi xổm xuống bế nó lên, áp mặt vào đầu chú chó, v**t v* bộ lông mềm mại màu vàng nhạt, kêu lên: “Ôi chao, sao lại cưng thế này.”
Cố Đình cạn lời nhìn cô.
Trong ấn tượng của anh, Tả Vi chưa bao giờ kích động như thế này khi nhìn thấy anh.
Quả nhiên, chó còn đáng yêu hơn người sao?
Nhưng anh lại chẳng có cảm giác gì với con Golden này cả, anh chỉ muốn bắt cô lại mà “giày vò” một trận thôi!
Thấy cô hoàn toàn ngó lơ mình, Cố Đình nhàn nhạt nói: “Mao Mao, mày xuống ngay cho tao.”
Con Golden nghe thấy tiếng anh, quay đầu lại nhìn một cái.
Tả Vi phì cười: “Cái gì cơ? Tên là Mao Mao (Lông Lông) á? Anh đặt tên chẳng có tí thành ý nào cả! Đúng không hả?” Cô ấn nhẹ vào đầu con Golden, “Có lông thì gọi là Mao Mao, vừa nghe đã biết là đặt bừa.”
Cố Đình cười lạnh: “Thế em đặt đi.”
Tả Vi nghĩ ngợi: “Gọi là Đậu Sa (Bánh nhân đậu) đi.”
Cố Đình bật cười, hoàn toàn không thấy cái tên cô đặt sang chảnh hơn chỗ nào: “Anh thấy Mao Mao vẫn hay hơn.”
Tả Vi mặc kệ anh, miệng cứ “Đậu Sa, Đậu Sa”, rồi hỏi anh chỗ để thức ăn cho chó, tìm được liền cho Đậu Sa ăn. Cô nhìn nó với ánh mắt tràn ngập tình thương của mẹ: “Đáng thương chưa, bé thế này đáng lẽ vẫn phải được uống sữa mẹ, mấy người bán chó này thất đức thật. Anh có thấy nó hơi bé quá không?”
“Chó con thì đương nhiên phải bé rồi. Mà anh cũng không rõ lắm, anh bảo trợ lý đi mua mà.” Anh đâu có nhiều thời gian rảnh rỗi tự mình đi chọn chó, hơn nữa anh đối với loài vật này vốn dĩ cũng không tính là thích, chỉ có thể nói là không ghét thôi.
Tả Vi lườm anh một cái: “Chọn chó thì phải chọn cho kỹ chứ. May mà nó tuy bé nhưng nhìn cũng khỏe mạnh.” Cô đưa tay xoa đầu Đậu Sa.
Đậu Sa l**m l**m mu bàn tay cô, ăn mấy viên thức ăn rồi thôi.
“Có phải hơi cứng không nhỉ?” Cô cầm túi thức ăn lên xem, “A, hóa ra thức ăn cho chó con phải ngâm nước cho mềm.” Cô nhìn Cố Đình, “Lúc trước anh có ngâm không?”
Cố Đình: “Không để ý.”
Thực ra anh không phải người đặc biệt kiên nhẫn. Anh nghĩ ngợi rồi nói: “Sau này ngày nào em cũng sang cho nó ăn đi.”
Tả Vi: “… Em có phải bảo mẫu cho chó đâu.”
“Thế được rồi, cứ để nó ăn đồ cứng tiếp vậy.” Cố Đình đi vào rửa mặt, lúc ra cầm lấy bánh mì Tả Vi mua ăn, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đậu Sa, trông vô cùng vô tình.
Tả Vi nhíu mày: “Nếu muốn em cho ăn thì thà để em mang về bên đó nuôi còn hơn.”
“Không được, phải nuôi ở chỗ anh.” Cố Đình sa sầm mặt.
Tả Vi nhìn anh, bỗng nhiên bật cười, đưa tay kéo cánh tay anh: “Anh cố ý đúng không? Hừ, muốn em ngày nào cũng sang đây chứ gì, lại còn lấy chó ra uy h**p em! Người lớn tướng rồi mà lại đi bắt nạt một con chó con! Đậu Sa, mau khinh bỉ anh ta đi.”
Đậu Sa ngồi dưới đất vẫy đuôi, đôi mắt đen láy ngây thơ vô số tội, trông ngốc nghếch không chịu được.
Cố Đình liếc nó một cái, bất đắc dĩ nói: “Ngốc y hệt em.”
“Em mới không ngốc!” Tả Vi bĩu môi.
So với trước kia, biểu cảm của cô phong phú hơn nhiều. Ánh mắt Cố Đình dừng lại trên tai cô, thấy cô đeo đôi bông tai sapphire anh tặng, tâm trạng rất tốt cười rộ lên, bẻ một miếng bánh mì nhét vào miệng cô: “Lát nữa anh phải đi chụp một bộ ảnh, hôm nay em có việc gì không?”
“Không ạ.”
“Thế em ở lại chơi với Mao Mao đi, trưa anh về.” Anh uống nốt chỗ cà phê, để lại chìa khóa nhà, thay quần áo ra ngoài. Trước khi đi còn hôn lên môi cô một cái.
Tả Vi tò mò hỏi: “Quảng cáo gì thế anh?”
“Đại diện thương hiệu.” Anh nói tên một nhãn hiệu xa xỉ nước ngoài.
Tả Vi trầm trồ, vì rất nhiều nhãn hiệu xa xỉ thường mời sao nữ làm đại diện, sao nam đếm trên đầu ngón tay. Nhưng anh lại dựa vào ngoại hình xuất chúng và sức hút đa dạng mà trở thành con cưng của giới thời trang, thật khiến người ta ghen tị!
“Không cần hâm mộ, một ngày nào đó em cũng sẽ làm được thôi.” Anh xoa đầu cô rồi xoay người rời đi.
Tả Vi cúi đầu, Đậu Sa đang ngồi xổm dưới đất gặm giày da của cô.
Đúng là đồ ngốc nhỏ!
Cô bế Đậu Sa lên, hỏi: “Mày bảo tao nên đi mua đồ ăn gì ngon nhỉ?”
Tài xế đã đánh xe ra đợi ở ngoài khu chung cư. Cố Đình ngồi lên xe, nhìn đồng hồ, 9 giờ sáng. Nghĩ đến dáng vẻ vội vàng chạy sang xem chó của Tả Vi, khóe miệng anh cong lên.
Dù thế nào thì nuôi chó cũng là quyết định đúng đắn.
Anh đang đắm chìm trong niềm vui thú vị đó thì cửa kính xe đột nhiên bị ai đó gõ mạnh. Anh quay đầu nhìn sang, thấy một khuôn mặt đầu bù tóc rối.
Tuy hơi mờ, nhưng trong ký ức, đôi mắt kia chưa bao giờ thay đổi, sâu hun hút như một ngọn lửa ma trơi. Sắc mặt Cố Đình đột nhiên biến đổi.
Người nọ ở bên ngoài hét lên: “Là tôi đây, Đình Đình, cậu mau dừng xe lại.”
Tài xế do dự nói: “Cố tiên sinh.”
“Không cần để ý.” Trong nháy mắt, giọng Cố Đình lạnh như băng, tay anh vô thức nắm chặt thành nắm đấm đặt bên hông.
Tài xế vội vàng nhấn ga phóng xe đi thẳng.
