Muôn Vàn Tinh Quang - Cửu Lam

Chương 43



May mắn là ngày lễ còn cách một đoạn thời gian nữa, có thể từ từ chọn.

Tả Vi không nói gì, chỉ đáp lại Dương Noãn Noãn bằng một nụ cười.

Mối quan hệ giữa hai người có chút kỳ quặc: Cô biết Dương Noãn Noãn là bạn gái cũ của Cố Đình, nhưng Dương Noãn Noãn lại không biết cô là bạn gái hiện tại của anh.

Trong trung tâm thương mại, dưới ánh đèn rực rỡ, nụ cười của cô gái trở nên đặc biệt rạng rỡ, chói mắt. Dương Noãn Noãn cẩn thận nhìn cô một cái: “Trông cô hơi quen mắt, là diễn viên phải không?”

“… Đúng vậy.” Tả Vi cứ tưởng ít nhất Dương Noãn Noãn cũng biết mình là ai, kết quả người ta căn bản không nhận ra, ít nhiều cũng có chút đả kích. Cô xoay người chào tạm biệt.

Về đến nhà, lát sau Cố Đình sang thương lượng với cô về chương trình “Cặp Đôi Một Ngày”. Anh đã biết chuyện và cũng đồng ý với đề nghị của Thương Hồng. Dù sao chuyện giữa anh và Tả Vi sớm muộn gì cũng phải công khai, hơn nữa, anh cũng khá hứng thú với việc yêu đương công khai một chút.

“Chương trình này vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, nếu rating cao sẽ làm tiếp. Hiện tại chỉ là một tập trong đó thôi, bắt đầu từ 9 giờ sáng đến 10 giờ tối.”

Tả Vi nghiêng đầu hỏi: “Anh nghĩ người ta có phát hiện ra không?”

“Với anh, đây mới là điều thú vị nhất.” Cố Đình lộ ra vẻ tinh nghịch, “Nếu bị nhìn ra thì chúng ta công khai luôn.”

Đây vốn dĩ là tác phong nhất quán của anh.

Tả Vi ừ một tiếng: “Được thôi. Thật ra tính thời gian thì hai đứa mình cũng bên nhau được gần nửa năm rồi, không biết nửa năm sau có trụ nổi không đây.”

Cố Đình kéo cô lại, nhéo má cô nói: “Em sống không vui vẻ sao? Lại còn nói là ‘trụ’ nữa?”

Trong mắt anh ánh lên chút giận dỗi.

Tả Vi thuận thế ngả vào lòng anh, ngón tay gãi gãi cằm anh dỗ dành: “Đừng giận mà, anh biết em chỉ đùa thôi!”

Như đang trêu một chú mèo nhỏ vậy.

Quả thực, gần đây sau khi xong việc, ngày nào hai người cũng dính lấy nhau. Trừ việc không ngủ chung phòng ra, còn lại chẳng khác vợ chồng là mấy.

Cố Đình lại cười, nắm lấy tay cô đưa lên miệng cắn nhẹ một cái: “Còn chuyện này nữa, quay xong chương trình này, anh phải đi Đức một chuyến. Valentine không thể ở bên em, có khi Tết cũng không kịp về.”

“A?” Tả Vi có chút thất vọng, bĩu môi nói, “May mà em chưa mua quà. Vốn dĩ hôm nay định mua rồi, nhưng bị tình cũ của anh mua trước mất.”

Cô là người không giấu được tâm sự trong chuyện tình cảm.

Cố Đình nhướng mày: “Ai cơ?”

“Dương Noãn Noãn, cô ấy cũng ưng ý cùng một mẫu với em.” Cô hỏi, “Lần trước em thấy mấy tấm ảnh cô ấy kẹp trong sách anh, anh đã bảo người tìm hết chưa? Có bao nhiêu tấm thế?”

“… Chắc mười mấy tấm.” Cố Đình không muốn nhắc chuyện này, anh chưa bao giờ là người dây dưa lằng nhằng, tiếp tục nhéo má cô, “Đồ vô ơn, chúng ta không đón Valentine cùng nhau thì em không tặng quà cho anh à?”

“Tùy tâm trạng.” Tả Vi làm bộ làm tịch.

Anh đè cô xuống dưới thân, cù vào chỗ nhạy cảm: “Rốt cuộc có tặng hay không?”

Tả Vi nhột muốn chết, rối rít nói tặng.

Đến tháng sau, hai người mỗi người lái một xe đến địa điểm ghi hình. Chương trình mời tổng cộng hai cặp khách mời. Ngoài họ ra còn một cặp nữa, Tả Vi có nằm mơ cũng không ngờ tới, lại chính là Hoa Nam Sinh và Dương Noãn Noãn.

Trong khoảnh khắc đó, cô thực sự có chút bực bội!

Tổ chương trình tuyệt đối là cố ý tạo nhiệt độ đây mà. Ai chẳng biết Dương Noãn Noãn là bạn gái cũ của Cố Đình, còn Hoa Nam Sinh là Thiên vương làng nhạc, địa vị trong giới giải trí rất cao, giải thưởng lớn nhỏ đếm không xuể, chỉ là gần đây hơi kín tiếng.

Cho nên cặp đôi kia chính là hình thức “tái xuất giang hồ”.

Cố Đình cũng rất bất ngờ vì không được thông báo trước. Nhưng mà tình cũ ấy mà, ha hả, trong cái giới giải trí này, e là cứ quay một vòng là đụng phải người cũ, nên thái độ của anh rất bình tĩnh.

Ngược lại, Tả Vi khẽ trách móc: “Vì rating mà cũng liều thật đấy, đáng ghét.”

Cố Đình cười, lén bóp tay cô: “Kệ họ đi, chúng ta cứ làm tốt việc của mình, không thể có lỗi với tiền cát-xê này được.”

Nghĩ đến việc mình giờ đang là con nợ mua nhà, Tả Vi đành im lặng.

MC đã quan sát họ từ sớm, trêu chọc: “Anh Cố và cô Tả hình như đã nhập vai từ trước rồi thì phải.”

Mọi người đều nhìn sang.

Ánh mắt Dương Noãn Noãn hơi lóe lên. Cô ta đương nhiên nhớ Tả Vi, chỉ không ngờ nữ diễn viên trẻ này lại đến chơi trò tình nhân với Cố Đình.

Xét về ngoại hình, Cố Đình cao lớn anh tuấn, Tả Vi thanh lệ động lòng người, quả thực rất xứng đôi.

Thực ra sau hôm mua đồng hồ, cô ta đã lờ mờ nhớ ra Tả Vi là ai, về nhà tra cứu thì biết hóa ra trước kia hai người từng có tin đồn, cũng từng cùng tham gia show thực tế.

Nhưng chắc không phải bạn gái thật, nếu không Cố Đình đã công khai từ lâu rồi.

Cô ta cười nói với Hoa Nam Sinh: “Em vẫn luôn rất thích nghe anh hát. Giờ chúng ta l*m t*nh nhân, liệu em có thể yêu cầu bài hát trực tiếp không?”

Hai vị MC đều cười rộ lên.

Dương Noãn Noãn tuy im hơi lặng tiếng hai ba năm, nhưng tế bào giải trí không hề thoái hóa. Lần này ký hợp đồng với Hoa Vũ, cũng là do Hoa Vũ sắp xếp cô ta tham gia chương trình này.

“Năm đó cô Dương đóng chính phim ‘Thiên Hạ’, bài hát chủ đề chính là do anh Hoa thể hiện.” MC nữ cười nói, “Không biết đã làm mê mẩn bao nhiêu người, hồi đó tôi cũng để chế độ lặp lại suốt đấy.”

Hoa Nam Sinh có chút ngượng ngùng, khuôn mặt tuấn tú hơi ửng đỏ: “Được hát cho cô Dương nghe là vinh hạnh của tôi.”

Mọi người trò chuyện vài câu, MC nam nhìn đồng hồ nói: “A, đến giờ rồi. Hôm nay là ngày l*m t*nh nhân, cũng là một ngày lãng mạn, giờ xuất phát thôi!”

Hai vị khách mời nữ đều có chút đỏ mặt. Tả Vi trộm nhìn Cố Đình, anh cũng đang nhìn cô, thái độ nghiêm túc lại như có chút do dự không biết hôm nay nên trải qua thế nào.

Rất phù hợp với nhân vật hôm nay.

MC nữ phỏng vấn: “Các bạn định đi làm gì?”

Dương Noãn Noãn cười nói: “Lâu lắm rồi tôi không yêu đương, cảm giác hơi mới lạ, thôi thì nghe theo anh Hoa vậy.” Theo bản năng, ánh mắt cô ta liếc về phía Cố Đình.

Cố Đình làm như không thấy.

Ngược lại Tả Vi bắt gặp ánh mắt đó, thầm nhướng mày: Cái liếc mắt đưa tình này là ném cho ai đấy?

Hoa Nam Sinh nói: “Hay là đi xem triển lãm tranh? Anh biết có một phòng tranh hôm nay khai trương, rất thú vị, không biết cô Dương có hứng thú không.”

Dương Noãn Noãn cười gật đầu.

Hôm nay cô ta mặc chiếc váy len màu xanh lam, khoác ngoài áo lông trắng muốt, vô cùng quý phái hào phóng, chân đi giày cao gót ánh kim, toát lên vẻ lộng lẫy. Hoa Nam Sinh ân cần kéo ghế cho cô ta, ánh mắt có vài phần nóng bỏng, dường như đã động lòng.

Trái lại, Tả Vi lại theo phong cách khác. Áo len cổ tròn màu xám đính hạt, váy ngắn màu vàng nghệ, khoác ngoài chiếc áo dạ màu cam hồng họa tiết răng sói (houndstooth), trông vừa kiều diễm lại thanh thuần.

Hai vị khách mời nữ mang hai phong cách hoàn toàn khác biệt, có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân.

Cố Đình đã đứng dậy, hơi khom lưng, dịu dàng hỏi Tả Vi: “Em muốn đi đâu chơi? Tốt nhất là trong nhà, bên ngoài giờ lạnh lắm.”

Tả Vi nhìn anh đầy mong đợi: “Đi công viên giải trí được không anh? Em vẫn luôn có một ước nguyện là khi yêu nhau sẽ cùng đi chơi ở đó.”

Cố Đình ngẩn người, không biết cô đang diễn hay là muốn đi thật. Rốt cuộc từ khi bên nhau, họ chủ yếu ru rú trong nhà vì ra ngoài quá phiền phức, chỉ ứng phó với fan thôi đã đủ mệt rồi, nói gì đến chuyện tự do vui chơi, trừ khi ra nước ngoài.

“Nếu em thích thì đương nhiên là được.” Cố Đình cười nói, “Chỉ sợ đến lúc đó em lại sợ thôi.”

Tả Vi vui vẻ nheo mắt cười: “Không sợ…” Cô khẽ nói, “Chẳng phải có anh ở đây sao?”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, hoàn toàn là không khí của một cặp đôi đang yêu!

Cố Đình: “…”

Cô cố ý đúng không?

Dương Noãn Noãn cũng nhíu mày, thầm nghĩ cô gái này chẳng lẽ đang mượn cơ hội câu dẫn Cố Đình? Không không, hôm nay vốn là đóng vai tình nhân, cô ta đang cố tình tạo sự chú ý (bác xuất vị)!

Cô ta thuận thế khoác tay Hoa Nam Sinh, e thẹn bước ra ngoài.

Hai cặp đôi tách ra. Cố Đình và Tả Vi đi thẳng đến công viên giải trí. Tả Vi ngồi ở ghế phụ, bẻ ngón tay tính toán gì đó.

Trong xe cũng có camera, Cố Đình không tiện cư xử như thường ngày, chỉ cười nói: “Không nhìn ra ngày thường em trầm tính thế mà lại thích chơi mấy trò này.”

“Là tò mò thôi ạ, vì thấy người khác chơi có vẻ đã lắm.” Cô quay đầu lại, “Nhưng nếu anh không thích thì thôi vậy.”

“Không, đương nhiên phải đi rồi, chuyện này nên chiều theo bạn gái mà. Hơn nữa, anh cũng lâu lắm rồi không đi, những chỗ như thế này bình thường cũng ít khi nhớ tới.”

Tả Vi “dạ” một tiếng. Vừa nãy cô tính rồi, hôm nay có mười mấy tiếng chơi bên ngoài, phải chơi hết những trò ngày thường chưa từng thử mới được.

Hai người đến cổng lớn, không biết đã thu hút bao nhiêu ánh nhìn, mọi người ùa tới vây kín mít khiến tổ quay phim phải cử người ra duy trì trật tự. Cố Đình sợ cô bị va chạm, vội vàng đưa tay nắm chặt tay cô.

Nhìn những thiết bị sừng sững phía trước, Tả Vi đã hưng phấn tột độ, reo lên: “Chơi Người bay trên không đi anh, được không? Còn cả tàu lượn siêu tốc, ghế phóng trên không nữa… Oa, em thực sự muốn chơi quá!”

Cơ mặt Cố Đình giật giật. Anh không quá mặn mà với mấy trò giải trí kiểu này, theo anh thấy thì quá kịch liệt. Anh ho khan một tiếng: “Em nghĩ kỹ chưa, muốn chơi mấy trò này thật à?”

“Chơi chứ, đi thôi anh.” Tả Vi gần như kéo xềnh xệch anh đi.

Tổ quay phim đi phía sau không nhịn được cười.

Xem ra Cố Đình gan không to bằng Tả Vi, đây chính là điểm thu hút của chương trình.

Hai người chơi trò Người bay trên không trước. Khi dây cáp kéo họ lên độ cao mấy chục mét, Tả Vi cũng bắt đầu căng thẳng, lí nhí nói: “Tim em đập nhanh quá, dây cáp này có đứt không anh?”

“Giờ nói câu này em không thấy muộn à? Nếu đứt thì chúng ta cùng chết.”

Mặt Tả Vi hơi đỏ, cô dỗi: “Miệng quạ đen, em chỉ căng thẳng nên mới hỏi, anh phải bảo là sẽ không đứt chứ.”

“Ồ, con gái là thích nghe kiểu trả lời đó à?” Cố Đình cười, “Anh lại tưởng câu vừa rồi mới hay nhất chứ.”

Nhân viên quay phim lại cười trộm. Nhìn thế nào Cố Đình cũng ra dáng cao thủ tình trường.

Dây cáp đột ngột thả xuống, hai người rơi tự do từ trên cao. Tả Vi sợ quá hét lên một tiếng thất thanh, tay không tự chủ được ôm chặt lấy Cố Đình. Tuy chỉ trong thời gian ngắn ngủi nhưng cũng đủ làm cô kinh hồn bạt vía.

Cảm giác k*ch th*ch đó đánh thẳng vào tim.

Xuống đến nơi, Cố Đình thở dài: “Người không sao, nhưng tai suýt thì điếc.”

Cứ tưởng Tả Vi gan to lắm, kết quả cô hét to hơn bất kỳ ai.

Tả Vi xấu hổ đánh yêu anh một cái, biện minh: “Đấy là bản năng của em, nên mới hét thôi. Còn anh, chẳng kêu tiếng nào, có phải sợ quá hóa ngốc rồi không?”

Cố Đình nhìn mái tóc rối bù của cô, theo bản năng đưa tay vuốt lại giúp cô, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều: “Nếu anh cũng sợ thì em dựa vào ai?”

Bị anh nhìn chăm chú đầy thâm tình như vậy, mặt Tả Vi đỏ bừng.

Tổ quay phim chĩa đủ các loại ống kính vào họ, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

Hai người chơi một lúc lâu rồi đi ăn trưa. Ăn xong lại đi dạo phố, đánh cầu lông, tản bộ trong công viên, cuối cùng đi xem phim, lấp đầy lịch trình một ngày.

Quay xong, Tả Vi ngồi trong xe bảo mẫu của Cố Đình, gối đầu lên đùi anh, cười tủm tỉm nói: “Hóa ra yêu đương công khai mệt hơn ở nhà nhiều. Nhưng mà đã nghiện thật! Nếu là ngày thường, sao chúng ta dám chơi như thế chứ, sớm bị người ta vây xem rồi, đúng không anh?”

Cố Đình khẽ vuốt má cô, nghĩ đến việc hôm nay cô được đắm chìm trong tình yêu như bao cô gái bình thường khác, khóe miệng anh khẽ cong lên: “Đúng vậy, đây là sự hy sinh bắt buộc của diễn viên. Nhưng nếu em thích thế này thật, chúng ta có thể ra nước ngoài chơi, ở đó không ai làm phiền.”

Tả Vi cười nói: “Được ạ, bao giờ rảnh mình đi nhé.” Rồi lại nhớ đến Đậu Sa, “Một ngày không gặp em, không biết nó có nhớ em không.”

“Anh lại hối hận vì nuôi chó rồi.” Cố Đình véo mũi cô, “Có phải một ngày em nhớ nó còn nhiều hơn nhớ anh không?”

Tả Vi cạo nhẹ lên mặt anh: “Anh lại đi so bì với Đậu Sa à? Có xấu hổ không chứ?”

Hai người tán tỉnh nhau, tài xế mắt nhìn thẳng, đây gọi là tố chất nghề nghiệp.

Về đến khu chung cư, Cố Đình và Tả Vi xuống xe. Mới đi được vài bước thì nghe thấy phía sau có người gọi: “Cố Đình…”

Tả Vi quay người lại, phát hiện là Dương Noãn Noãn. Cô lập tức có chút giận dỗi. Từ khi hẹn hò với Cố Đình, bao nhiêu lần cô không vui đều là vì cô ta, sao hôm nay lại mò đến tận đây?

À, nếu cô ta biết biệt thự của Cố Đình thì đương nhiên cũng biết chỗ này.

Dương Noãn Noãn nhìn thấy Tả Vi cũng rất ngạc nhiên, sững sờ nói: “Hóa ra cô Tả cũng ở đây… Nếu cô không phiền thì tôi có vài lời muốn nói với Cố Đình.”

Tả Vi thầm nghĩ, sao cô lại không phiền chứ? Cô chẳng tò mò chút nào về ý đồ của Dương Noãn Noãn.

Cố Đình nhàn nhạt nói: “Cô ấy là bạn gái tôi, không cần đi đâu cả. Cô muốn nói gì?”

Sắc mặt Dương Noãn Noãn biến đổi.

Tả Vi lại không giấu được vẻ vui mừng. Trong khoảnh khắc này, cô chợt hiểu lý do Cố Đình muốn công khai. Có một số việc, có lẽ phải quang minh chính đại thì mới không dễ gây hiểu lầm.

Nghe tin này, trái tim Dương Noãn Noãn rơi thẳng xuống đáy vực. Cô ta không nói nên lời, chiếc đồng hồ định tặng bị cô ta giấu vội ra sau lưng.

“Chúc mừng anh.” Cô ta cắn môi, liếc nhìn Tả Vi một cái rồi xoay người bỏ đi.

Cũng chưa đến mức phải dây dưa không buông. Nếu anh đã không còn lưu luyến mà bắt đầu mối tình mới, thì tình cảm trước kia e là chẳng còn sót lại chút gì! Thảo nào khi gặp cô ta, thái độ anh lại lạnh lùng đến thế.

Nghe tiếng giày cao gót của cô ta xa dần, Tả Vi ôm lấy cánh tay Cố Đình: “Vừa rồi anh làm lộ bí mật của hai ta rồi.”

Cố Đình liếc xéo cô: “Anh mà không nói, đêm nay em có ngủ ngon được không?”

Tả Vi cười hì hì.

Mới phát hiện ra, tính chiếm hữu của mình cũng không nhỏ đâu nhé.

“Thế chuyện của chúng ta…”

Cố Đình cười cười: “Nếu lần sau bị chụp được thì cứ thừa nhận đi.”

“Vâng!” Tả Vi gật đầu lia lịa.

Hai người nắm tay nhau đi về phía tòa nhà. Vì có nhau làm chỗ dựa, dường như gió lạnh đêm đông cũng chẳng còn lạnh nữa.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...