Muôn Vàn Tinh Quang - Cửu Lam

Chương 56: Hoàn chính văn



Bộ phim tên là “Lần Thất Tình Thứ 9”. Bởi vì nam chính đã thất tình tổng cộng chín lần, trong khi nữ chính do Tả Vi đóng chưa bao giờ thất tình, vì lần nào cũng là cô đá người ta. Nhưng sau khi gặp nam chính, điều kỳ diệu đã xảy ra, hai người lại hợp nhau đến bất ngờ, cuối cùng thành công tiến tới hôn nhân.

Trong bộ phim này, nữ chính có hình tượng trong sáng xinh đẹp, tính cách quyết đoán, quả thực như được đo ni đóng giày cho Tả Vi, nên cô diễn rất thuận buồm xuôi gió.

Quá trình quay phim vô cùng thuận lợi.

Ba tháng trôi qua trong chớp mắt.

Khi Tả Vi trở về Bắc Kinh, đã là cuối tháng Năm.

Vừa về đến nhà, mở cửa ra, Đậu Sa liền lao tới, vẫy cái đuôi to, thở hổn hển, nhiệt liệt chào mừng.

Cô cúi đầu xoa đầu nó: “Đậu Sa, làm bẩn hết quần áo của tao rồi, xuống ngay.”

Đậu Sa ư ử một tiếng, thả chân xuống nhưng vẫn có vẻ không cam lòng, thân hình chắc nịch lắc qua lắc lại, vẫn muốn chồm lên người cô lần nữa. Phía sau, Phương Thảo giúp cô xách hành lý vào. Biết Tả Vi đi đường mệt mỏi chắc chắn muốn tắm rửa nghỉ ngơi, cô bé nhanh chóng cáo từ ra về.

Tả Vi nhìn quanh một lượt, không thấy bóng dáng Cố Đình đâu.

Cô bĩu môi, rõ ràng trước khi đi đã gọi điện báo rồi, thế mà không thèm cùng Đậu Sa ra đón cô!

Cô cởi giày thay quần áo, đi vào phòng tắm.

Thời tiết bắt đầu nóng lên, đi một chuyến người cô đã râm ran mồ hôi.

Đang tắm, cô cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu lại nhìn thì thấy cửa phòng tắm không biết đã mở ra hơn một nửa từ lúc nào. Cố Đình đang nhàn nhã dựa vào đó, ung dung nhìn cô.

Mặt cô đỏ bừng.

Quả thực là…

Cũng không biết anh vào từ bao giờ, tiếng nước chảy to quá.

Cô chạy ra định đóng cửa, vừa la lên: “Sao anh đi vào mà không có tiếng động gì thế?”

Cố Đình chặn cửa lại, không cho cô đóng: “Trên người em chỗ nào anh chưa nhìn thấy đâu, đóng làm gì?”

“Cái đó khác nhau!” Tả Vi nghiến răng, “Anh đây là nhìn trộm!”

“Anh đường hoàng đi vào, đường hoàng nhìn, là tại em không phát hiện ra thôi.” Cố Đình cười rộ lên, ánh mắt càng thêm không kiêng nể gì mà đánh giá thân hình lả lướt quyến rũ của cô.

Tả Vi hết cách, đành từ bỏ chống cự trước hành vi lưu manh này của anh, xoay người lại hỏi: “Gần đây anh bận gì thế?”

“Vẫn là chuyện hôn lễ thôi.”

“Chẳng phải bảo là làm đơn giản thôi sao?” Tả Vi nhíu mày, “Ngàn vạn lần đừng làm rầm rộ quá, em sợ nhất mấy cái đó. Chỉ mời họ hàng hai bên, làm một lần ở Tô Châu, một lần ở Thượng Hải, còn bạn bè quen biết thì tụ tập một bữa ở Bắc Kinh là được. Còn lại, em chỉ hy vọng có hai đứa mình thôi.”

“Ý em là tuần trăng mật?” Cố Đình cười khẽ, “Anh cũng nghĩ thế.”

Nghe anh đồng ý, mắt cô sáng lên: “Chúng ta đi Kenya đi!”

Cố Đình: “…”

“Anh thấy đi Paris vẫn hơn.”

“Thái Lan?”

“Paris.”

Tả Vi bĩu môi: “Nể tình anh lo liệu mọi việc, nhường anh lần này đấy.”

Dù sao thời gian trước cô đều bận đóng phim, mọi chuyện hôn lễ đều do Cố Đình lo liệu. Cô tắm xong, quấn khăn tắm bước ra.

Cố Đình thuận thế ôm lấy cô, ngửi mùi hương cơ thể vừa tắm rửa sạch sẽ, lòng rạo rực, cúi đầu cắn nhẹ vành tai cô: “Ở Quảng Đông có nhớ anh không?”

Biết anh lại định làm chuyện xấu, Tả Vi liếc nhìn Đậu Sa.

Đậu Sa đang ngoan ngoãn nằm rạp trên sàn.

“Anh phải nể mặt Đậu Sa chút chứ, nó còn chưa có bạn gái đâu.”

Thấm thoắt, Đậu Sa đã hơn một tuổi rồi.

Cố Đình phì cười: “Em nhân đạo thật đấy.”

“Đương nhiên là có nhân tính hơn anh rồi.”

Cố Đình cúi người bế bổng cô lên, đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại: “Thế này là được chứ gì, Đậu Sa không nhìn thấy nữa.”

Đậu Sa không thấy nữ chủ nhân đâu, ư ử kêu lên.

Bên trong phòng ngủ, mây mưa vần vũ.

Vài ngày sau, buổi công chiếu “Mẹ Hàng Xóm” diễn ra. Hai người ăn mặc trang trọng xuất hiện trước ống kính, trịnh trọng hơn bất cứ lúc nào. Bởi vì bộ phim này có ý nghĩa rất đặc biệt: Thứ nhất, đây là phim điện ảnh đầu tay của Cố Đình; thứ hai, cũng là lần đầu tiên cô đóng nữ chính trong phim do anh đạo diễn. Hai người đã dồn rất nhiều tâm huyết vào đó.

Bộ phim bắt đầu chiếu.

Trên màn hình, Hà Mỹ xuất hiện. Cô đang máy móc làm việc nhà, dường như không còn chút linh hồn nào, ánh mắt dại ra, động tác cũng thiếu sức sống. Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của cô, không còn hứng thú gì với cuộc sống. Mọi ánh mắt đều dán chặt vào màn hình. Hôm nay có rất nhiều nhà phê bình điện ảnh chuyên nghiệp đến dự.

Đương nhiên trước khi xem, họ đều đã đọc qua tiểu thuyết gốc.

Họ không ngờ rằng ngay khi Tả Vi vừa xuất hiện, cô hoàn toàn không gây ra cảm giác gượng gạo.

Vốn dĩ ai cũng nghi ngờ, một cô gái trẻ trung như vậy làm sao có thể đóng vai một người mẹ mất con.

Nhưng cô diễn rất tốt, rất nhập tâm.

Bộ phim dần đi đến cao trào.

Hà Mỹ mang theo Tiểu Bác, cuộc sống ngày càng có ý nghĩa. Nhưng một ngày nọ, cô đột nhiên thấy Tiểu Bác nhìn chằm chằm vào đám trẻ con tan học. Chúng mặc đồng phục đẹp đẽ gọn gàng, đeo cặp sách to, nắm tay nhau ríu rít đi qua, trên mặt đứa nào cũng nở nụ cười rạng rỡ.

Mà Tiểu Bác cũng đang ở độ tuổi này.

Lẽ ra nó cũng phải được đi học!

Hà Mỹ dường như mới nhận ra điều này.

Que kem cô mua cho Tiểu Bác trên tay rơi xuống đất.

Trong mắt cô, mọi người nhìn thấy sự mờ mịt. Và sau sự mờ mịt đó, cô quay sang nhìn Tiểu Bác, ánh mắt tràn đầy hối lỗi.

Cứ tưởng cô đang cứu vớt Tiểu Bác, giải thoát nó khỏi bạo lực gia đình, nhưng đến cuối cùng, người được cứu vớt lại là cô, còn Tiểu Bác thì mất đi cuộc sống của chính nó!

Lần đầu tiên Hà Mỹ nhìn thẳng vào vấn đề này.

Cô gọi điện cho Ngô Trạch Lâm.

Đây là lần đầu tiên cô gọi cho anh kể từ khi bỏ đi.

Người cô có thể dựa vào cũng chỉ có anh.

Kết phim, Hà Mỹ bị kết án hai năm tù treo. Trong khoảnh khắc đó, cô tìm lại được sức sống, bước ra khỏi vũng lầy cuộc đời.

Thế giới này có lẽ thật kỳ lạ. Người sa lầy có khi càng lún càng sâu, nhưng khi bạn hiểu được ý nghĩa của những người bên cạnh mình, cả thế giới sẽ đổi khác. Đối với Hà Mỹ, Tiểu Bác, Ngô Trạch Lâm, hay những người khách qua đường trong chuyến đi, đều là những người như vậy.

Cô nhẹ nhàng v**t v* bụng mình, cuối cùng cũng có dũng khí để đón nhận một sinh linh mới.

Ngày hôm sau, các bài bình luận phim tới tấp xuất hiện.

Đương nhiên có khen có chê.

Nhưng kỳ lạ là, sau buổi công chiếu hôm qua, Tả Vi lại chẳng hề lo lắng về các bài bình luận. Nằm trong lòng Cố Đình, cô khẽ nói: “Em thấy em diễn cũng được. Nếu có chỗ cần cải thiện thì có lẽ là ở cảnh cuối cùng… Biểu cảm của em chưa đủ phong phú. Còn đoạn giữa, họ nói không sai, vui vẻ hơi quá đà. Tuy Tiểu Bác mang lại niềm vui cho Hà Mỹ, nhưng cô ấy vẫn nên còn bóng ma tâm lý, em thể hiện chưa đủ rõ ràng.”

“Cho nên em chẳng cần xem bình luận làm gì, chỗ nào chưa được tự em biết rồi còn gì.” Cố Đình cúi đầu hôn lên môi cô, thuận tay đăng một bức ảnh lên Weibo.

Hai người nằm trên sô pha, tựa sát vào nhau, vô cùng ấm áp.

Kèm theo dòng chữ: “Hy vọng thời gian ngừng lại.”

Tả Vi liếc nhìn, phì cười: “Sao giờ anh sến súa thế, không sợ fan nữ của anh ghét à?”

Cố Đình bình thản: “Anh còn chưa viết xong đâu.”

Tả Vi nhìn anh gõ chữ.

“Ngày 28 tháng 6, tôi sẽ cưới cô Tả. Đây là điều tôi mong chờ nhất trong cuộc đời, có một mái nhà mà tôi hằng ao ước.”

Viết xong, anh quay sang nhìn cô: “Chỉ là trước kia không dám nghĩ tới thôi.”

Lòng cô thắt lại, sống mũi cay cay. Nhớ tới lời mẹ nói, như vậy mới là gia đình, mỗi người bọn họ đều nên có một mái nhà. Cô vươn tay ôm cổ anh, khẽ nói: “Cố Đình, em yêu anh.”

“Anh cũng thế.” Cuối cùng anh cũng nghe được câu nói này, sự dịu dàng trong mắt suýt nữa hóa thành nước.

Anh cúi đầu hôn cô.

Tuy ngày cưới đã công khai rộng rãi, nhưng hôn lễ diễn ra rất kín đáo, hầu như không có phóng viên nào chụp được ảnh. Có chăng cũng chỉ là vài tấm được phép mới phát ra ngoài. Nửa tháng sau, hai người thần không biết quỷ không hay đi Paris. Giống như những du khách bình thường, Cố Đình thuê một chiếc ô tô, chở cô đi chơi khắp nơi, sau đó lại đi Kenya – nơi cô hằng mong ước.

Tiêu dao hơn hai tháng mới về Bắc Kinh.

Tả Vi mở điện thoại: “Để tránh tâm trạng không tốt, anh cứ không chịu xem doanh thu phòng vé. Giờ mình về rồi, kiểu gì cũng phải hỏi chứ.”

Quả thực tùy hứng như trẻ con, phim mình quay chiếu rạp mà lại bắt người khác không được nói cho mình biết.

Cố Đình nghiêm mặt: “Em hỏi đi.”

“…” Tả Vi liếc anh một cái, gọi điện cho Thương Hồng thay anh, “Chị Thương, Cố Đình anh ấy nhát gan không dám nghe, nên em gọi hỏi chị đây.”

Thương Hồng bên kia cười ngặt nghẽo.

Khóe miệng Cố Đình giật giật.

“Thực ra không tệ chút nào đâu, hiện tại đã đạt 250 triệu tệ doanh thu rồi.”

Tả Vi ngạc nhiên vui sướng, nhưng mặt vẫn tỏ ra bình thản: “Vâng, em biết rồi, cảm ơn chị Thương.”

Cô cúp điện thoại.

Cố Đình nhìn biểu cảm của cô, trong lòng thót một cái, nhưng cố trấn tĩnh: “Nói đi, bao nhiêu?”

Cô thở dài, lắc đầu.

Cố Đình nhắm mắt lại: “Không lẽ còn tệ hơn cả phim kinh dị à?”

“Ừ.”

“…” Cố Đình hoàn toàn cạn lời, đứng dậy định đi rót nước.

“Thực ra là 250 triệu tệ đấy!” Tả Vi cười phá lên.

“Dám chơi anh à!” Cố Đình lao tới, bế bổng cô lên, “Em có muốn anh ném em xuống không?”

“Đừng mà, cái này gọi là chê trước khen sau, giờ anh có thấy vui hơn không?”

“Còn già mồm.” Cố Đình nghiến răng, nhưng lại không nỡ ném thật, chỉ ném cô xuống sô pha rồi ra sức cù lét.

Tiếng cười giòn tan vang vọng khắp phòng, vui vẻ không nói nên lời.

Đông qua xuân tới, lại đến một mùa giải thưởng Kim Mã.

“Mẹ Hàng Xóm” thuận lợi được đề cử.

Tả Vi mặc bộ lễ phục dạ hội màu đỏ, ngồi cạnh Cố Đình, vô thức nắm chặt tay anh.

Anh mỉm cười, khẽ nói: “Đừng căng thẳng, dù sao cũng là lần đầu tiên, đừng kỳ vọng quá cao.”

Như vậy thất vọng sẽ ít đi một chút.

Nhưng lòng người đều thế cả, miệng nói vậy nhưng trong lòng vẫn mong chờ.

Thực tế, anh cũng chẳng khá hơn cô là bao.

Biểu cảm cả hai đều có chút căng thẳng, vì mấy tháng trước đã có người dự đoán giải thưởng Kim Mã. Đương nhiên Tả Vi cũng nằm trong số đó, nhưng chuyện này khó nói trước được. Rốt cuộc năm nay có mấy bộ phim xuất sắc, như “Thị Trấn Nhỏ” của đạo diễn Tào Xuân Cùng, “Người Có Tình” của đạo diễn Trương, chưa kể dàn diễn viên tham gia đều là ảnh đế ảnh hậu, siêu sao như mây.

So với họ, địa vị của Tả Vi còn kém xa.

Nhưng trong lòng cô biết rõ, cô khát khao chiếc cúp này đến nhường nào!

MC bắt đầu công bố giải Đạo diễn xuất sắc nhất, cô lại nắm chặt tay Cố Đình.

“Đạo diễn xuất sắc nhất… Tào Xuân Cùng! Xin mời ông Tào lên sân khấu nhận giải!”

Cô lập tức xìu xuống như quả bóng xì hơi, buồn bã vô cùng.

Cố Đình ngược lại bình tĩnh hơn, khẽ nói: “Nhiều đạo diễn danh tiếng thế, anh mà được giải mới là lạ, dù sao cũng là phim đầu tay mà.”

Nếu được thật thì mặt mũi mấy đạo diễn kia để đâu.

Tả Vi bĩu môi: “Em thấy anh quay tốt mà.”

Vận dụng ống kính dài ngắn rất tốt, cắt dựng cũng gãy gọn, chẳng giống người mới chút nào.

Anh vuốt nhẹ lưng Tả Vi: “Đừng buồn.” Thậm chí anh còn nghiêng người che bớt mặt cô, “Cẩn thận bị chụp đấy. Em này… Thôi được rồi, tuy anh cũng mong được giải, nhưng chuyện này không khả thi lắm. Vi Vi, doanh thu bộ phim này đã rất tốt rồi, anh rất thỏa mãn, không tiếc nuối chút nào.”

“Thật không?” Cô chớp mắt.

“Thật.” Anh cười chân thành, “Có điều…”

Anh định nói anh có niềm tin vào cô, nhưng lại không dám khen nhiều quá, lỡ không được giải cô lại khó chịu.

Tả Vi lúc này mới cười lại được.

Rất nhanh sau đó là giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Tả Vi lại dỏng tai lên nghe.

MC nhìn danh sách, hơi lộ vẻ ngạc nhiên, cười nói: “Có lẽ đây là một chú ngựa ô… Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay thuộc về cô Tả Vi với vai Hà Mỹ trong phim ‘Mẹ Hàng Xóm’!”

Tiếng vỗ tay vang dội.

Tả Vi cảm thấy tim mình như ngừng đập, cô nhìn Cố Đình: “Là thật sao anh?”

“Thật, là em đấy.” Cố Đình cũng vui mừng khôn xiết, cúi đầu hôn lên má cô, “Mau lên sân khấu đi, đây là phần thưởng em xứng đáng nhận được!”

Anh siết nhẹ tay cô.

Tả Vi bước lên bục nhận giải trong tiếng vỗ tay không ngớt.

Nhìn xuống đám đông phía dưới, nước mắt cô không kìm được rơi xuống, nghẹn ngào nói: “Vẫn cứ như là mơ vậy, rốt cuộc có nhiều tiền bối xuất sắc như thế… Cảm ơn tác giả tiểu thuyết Đào Linh, cảm ơn biên kịch Vương Thanh, tất cả các diễn viên, và cả bố tôi, gia đình tôi. Nhưng người tôi cảm ơn nhất là chồng tôi, Cố Đình. Không có anh ấy thì không có tôi của giờ phút này.”

Từ trên bục nhận giải bước xuống, thậm chí ngồi trong xe, cô vẫn còn chút hoảng hốt.

Cố Đình chỉ nhìn cô cười. Cảm giác này anh hiểu, năm xưa khi anh nhận giải Nam chính xuất sắc nhất cũng y hệt vậy. Phấn khích không nói nên lời nhưng lại cảm thấy không chân thực. Nhưng rất nhanh thôi sẽ bình tâm lại và tận hưởng niềm hạnh phúc này.

Đến hơn 10 giờ tối, Tả Vi mới tỉnh táo lại, đặt chiếc cúp vẫn ôm khư khư trong lòng lên bàn.

Cô đi đến bên Cố Đình, ôm lấy anh nói: “Cảm ơn anh, thực sự cảm ơn anh. Em vốn tưởng ít nhất phải đến năm 30 tuổi em mới giành được giải thưởng này.”

“Đều là công lao của chính em mà.” Cố Đình hôn lên môi cô, “Cuối cùng cũng thấy chân thực rồi hả?”

“Vâng.” Tả Vi tựa đầu vào vai anh, “Tiếc là anh không được giải.”

“Sao em cứ chấp nhặt chuyện này mãi thế?” Cố Đình nâng mặt cô lên, nghiêm túc nói, “Có thể giúp em thành công, đối với anh đã là điều thỏa mãn nhất rồi, không gì sánh bằng.”

“Tại sao?” Tả Vi ngạc nhiên, “Chẳng lẽ em được giải còn vui hơn chính anh được giải à?”

“Đương nhiên, bởi vì là anh đã giúp em thành công. May mà là anh, nếu là đạo diễn khác, giờ nghĩ lại anh còn chẳng vui vẻ gì đâu.” Cố Đình cười nói, “Sau này em sẽ là nữ chính chuyên dụng của anh.”

“Thù lao đóng phim…”

“Không được đòi!”

“Cái gì? Anh muốn em làm không công á?”

“Anh cưới em tốn mấy chục triệu tệ…” Anh đè cô xuống dưới thân, “Chỗ tiền đó em còn phải trả dần đấy.”

“Không làm, không làm.” Cô vặn vẹo người, chẳng chịu phối hợp chút nào.

Cố Đình đột nhiên phì cười: “Em ngốc thật hay giả vờ ngốc thế? Hai chúng ta đâu có làm công chứng tài sản trước hôn nhân, cho nên ý em là em định dùng tiền của em để trả thù lao đóng phim cho chính em à?”

“Hả?” Mắt Tả Vi lập tức trợn tròn, “Không làm công chứng, vậy tiền của anh đều là của em hết à?”

“Đều là của em.”

“Của em cũng là của em!”

“Được rồi.” Anh sủng nịch véo má cô.

“Thế thì tới đi.” Cô dang rộng hai tay, ôm chặt lấy eo anh.

Chiếc chăn rộng lớn bao trùm lấy hai người, chẳng còn phân biệt được ai là ai nữa. Giống như câu nói kia: Trong anh có em, trong em có anh, vĩnh viễn không chia lìa.

(Hết)

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...