Mưu Đồ Đã Lâu
Chương 5
Bùi Nam Yên thật sự là một omega không hề có tí ti ý thức an toàn nào. Trong lúc mua đồ, Bùi Nam Yên đều ngoan ngoãn nắm lấy cánh tay Tống Miễn, nghe lời đi theo, nhưng Tống Miễn vẫn quyết định đặt định nghĩa này lên người Bùi Nam Yên. Vì sao lại có một omega chậm hiểu như vậy chứ? Cậu vừa xuống xe liền có bao nhiêu alpha nhìn cậu, nhưng cậu lại chẳng hay biết gì, không biết thì đi sát vào hắn, cái tên alpha đầy mùi bia kia rõ ràng cố ý đến gần cậu, giả vờ không cẩn thận va phải cậu, Bùi Nam Yên bị người ta chiếm tiện nghi, thế mà còn ngu ngốc đi xin lỗi. Thật sự quá ngu ngốc. Trong lòng Tống Miễn tự động thêm một ấn tượng mới về Bùi Nam Yên. Mua xong đồ thì cũng gần đến chiều, Tống Miễn và Bùi Nam Yên lên tầng 3 trung tâm thương mại tìm một quán pizza khá nổi tiếng để giải quyết cơm trưa. Trong lúc ăn, thỉnh thoảng Bùi nam yên lại len lén liếc mắt quan sát Tống Miễn, mãi cho đến khi thấy hắn đã không còn tức giận như lúc mua đồ mới thở phào nhẹ nhõm. Bùi Nam Yên biết do mình nên Tống Miễn gặp phiền phức, từ lúc cậu đụng vào tên alpha kia ở trung tâm mua sắm, sắc mặt tống Miễn không tốt cho lắm, giọng nói khi bảo Bùi nam yên theo sát mình cũng không được bình tĩnh, hắn là vì không muốn gặp phải mấy chuyện thừa thãi như thế này nữa, cho nên cứng rắn đặt tay cậu vòng qua khuỷu tay hắn. Bản thân Bùi Nam Yên cũng không thích phiền phức, cho nên cậu có thể hiểu được thái độ của Tống Miễn, cũng rất tự giác theo sát hắn, không làm lãng phí thời gian của Tống Miễn. Nếu như có thể, Bùi Nam Yên hy vọng Tống Miễn có thể thích mình, nhưng trước mắt xem ra, chuyện cậu mong đợi sẽ không bao giờ trở thành sự thật. Cậu không muốn trở thành tên đáng ghét trong mắt Tống Miễn. Lúc xuống hầm để lấy xe, Từ Lăng gọi điện cho Tống Miễn, nói rằng cô suýt chút nữa thì quên chuyện quan trọng nhất, đại học T có đặt làm con dấu biểu tượng linh vật để tặng cho học sinh, cần người phụ trách qua nhà xưởng lấy về, Từ Lăng nói cho Tống Miễn chuyện này xong rồi gửi cho hắn địa điểm của nhà xưởng, để hắn tiện đường qua đó lấy. Bùi Nam Yên vùi ở trên ghế phó lái im lặng đợi Tống Miễn gọi điện thoại xong, sau đó thuật lại cho cậu một cách ngắn gọn. Tống Miễn không thể không thay đổi kế hoạch, tạm thời chưa đưa Bùi Nam Yên về được, bọn họ phải đi đến nhà xưởng sản xuất con dấu trước. Hướng đến nhà xưởng và nơi ở của Bùi nam yên ngược nhau, đường cũng không ngắn, Bùi Nam Yên xem chỉ dẫn, từ trung tâm thương mại qua đó cũng phải mất một tiếng. Tống Miễn hôm nay rất trầm mặc, Bùi Nam Yên có thói quen ngủ trưa, hơn nữa tối qua cậu cậy “ngày mai là cuối tuần” nên thức đêm đến 2 giờ sáng mới ngủ, dù cậu biết mình và Tống Miễn đang ở cùng nhau, cuối cùng vẫn không nhịn được mà vô tình ngủ thiếp đi trong chiếc xe được lái ổn định vững vàng. Tống Miễn mua nước xong trở lại, Bùi Nam Yên vẫn chưa dậy. Trên xe không bật đèn, Tống Miễn sợ bật sẽ làm Bùi Nam Yên tỉnh ngủ, màn đêm buông xuống, ánh sáng đèn đường chiếu xuống vừa phải, đủ để Tống Miễn nhìn rõ khuôn mặt Bùi Nam Yên. Làn da trắng mịn mỏng manh, mí mắt đóng lại hơi ửng hồng, hàng mi dài và dày bị ánh đèn chiếu xuống tạo thành một cái bóng nho nhỏ, khiến cho cậu càng trở nên đẹp đẽ thuần khiết. Đôi môi Bùi Nam Yên so với người khác đỏ hơn một chút, đôi môi đầy đặn đẹp đẽ luôn dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác. Khuôn mặt Bùi Nam Yên lặng lẽ, vô hại dưới ánh đèn, tựa như kẻ quyến rũ thanh thuần nhất, hại Tống Miễn lại muốn hôn đôi môi mềm mại ấy lần nữa.Tống Miễn ánh mắt không kiêng dè mà khắc họa hình ảnh Bùi Nam Yên, đột nhiên cảm thấy cổ họng khát khô, im lặng uống một ngụm nước, lúc đóng nắp lại thì phát hiện Bùi Nam Yên đang miễn cưỡng mở mắt ra. "Tỉnh rồi à?" Bùi Nam Yên như là ngủ đến ngơ ngác, bộ dạng trợn tròn mắt nhìn Tống Miễn trông hơi ngu ngu, Tống Miễn bị cậu manh, nhưng vẫn nhịn không cười, thấp giọng trò chuyện cùng cậu. "À... Ừ." Bùi Nam Yên hình như chưa tỉnh ngủ, trừng mắt nhìn, nhỏ giọng trả lời Tống Miễn, sau lại sợ hắn không nghe thấy, nhanh chóng gật gật đầu, ngoan như một bạn nhỏ vậy, Tống Miễn suýt nữa không nhịn được mà đưa tay xoa đầu Bùi Nam Yên. Đèn đuốc bên ngoài sáng trứng, trước mặt đã là cổng lớn đi vào tiểu khu. Bùi Nam Yên nhìn đồng hồ, phát hiện bây giờ đã là gần 7 rưỡi. Cậu thấy vô cùng ảo não khi biết mình ngủ quên mà lãng phí thời gian của Tống Miễn, mặt đầy hối lỗi nói, “Sao không gọi tôi dậy? Cậu phải chờ lâu lắm hả? Xin lỗi nha, tôi không hiểu sao mình lại ngủ quên mất…” “Không sao.” Tống Miễn nói, hắn bật đèn, lấy một thứ nho nhỏ từ giá đỡ cốc ra, lễ kỷ niệm ngày thành lập trường năm nay đại học T tặng cho các giáo viên vòng cổ có mặt dây chuyền linh vật, lúc Tống Miễn lấy đồ, hán có tìm quản lý nhà xưởng xin một cái, hắn đưa nó cho Bùi Nam Yên, “Tặng cậu.” Bùi Nam Yên có chút thụ sủng nhược kinh, cậu cầm dây chuyền nhìn kỹ một chút, là một con ngựa đang chạy băng băng trên đường, màu nâu đậm, được khắc hoạ rất sinh động, cậu rất thích vất thứ nho nhỏ đáng yêu như thế này, treo ở cái cặp sách cậu mới mua chắc chắn sẽ rất hợp. Cậu không kìm được mà sung sướng cười, nhẹ nhàng nói tiếng cảm ơn với Tống Miễn. Tống Miễn cuối cùng cũng cười với cậu, tuy chỉ là cười nhạt, nhưng Bùi Nam Yên cảm thấy mình như đang đang bay trên mây, sung sướng cô cùng. Cậu nghe thấy Tống Miễn ôn hoà bảo cậu hôm nay cực khổ rồi, còn dặn cậu ăn cơm sớm một chút. "Cậu cũng vậy." Bùi Nam Yên nói. Tống Miễn liếc nhìn thành quả mua sắm và thùng đựng con dấu nghiêm chỉnh ngày hôm nay, “Bây giờ tôi phải mang cái này đến nhà chị Lăng đã.” Chỉ vì một câu nói này, Bùi Nam Yên đang lơ lửng giữa tầng mây đột nhiên gặp gió lớn, cảm giác vui sướng và mừng rỡ bị dập tan, chỉ còn lại nỗi lòng nặng trình trịch, từ trên cao bị rớt xuống, chìm vào đáy biển, rơi vào bùn lầy. Cuối cùng mình đang nghĩ cái gì vậy? Bùi Nam Yên không nhịn được cười nhạo mình. Chắc là ngủ đến ngu người luôn rồi, mới quên mất chuyện hẹn hò giữa Tống Miễn và từ Lăng, may mà Tống Miễn nói, cậu mới biết chuyện Tống Miễn có thể thoải mái ra vào nhà từ Lăng là sự thật, phải dùng điều này nhắc nhở bản thân, đừng có mà ảo tưởng nữa. Bùi Nam Yên rất khó chịu, vì vậy không nhận ra rằng lúc mình nghe đến tên từ Lăng, mặt cũng cứng ngắc theo, Tống Miễn lại kéo khoé môi cười một cách bí ẩn. Cậu âm thầm điểu chỉnh lại hô hấp, cố gắng tỏ ra không có chuyện gì mà nặn ra một nụ cười, lúc xuống xe đều tự nhắc nhở bản thân phải điều khiển cảm xúc, ít nhất phải để mình trông thật bình tĩnh, sau đó nói tạm biệt với Tống Miễn. Lúc Tống Miễn đến nhà Từ Lăng, vì quá nhiều đồ nên Từ lăng chủ động xuống tầng giúp đỡ hắn bằng cách cầm mấy túi ăn vặt, để Tống Miễn đỡ phải bê quá nhiều. Những túi còn lại được Tống Miễn đặt vững vàng lên trên thùng đựng con dấu, che ở trước mặt, ngăn cách tầm mắt, Từ Lăng ở bên cạnh, ngẩng mặt lên thì nhìn thấy khoé môi đang cong lên của hắn, chứ không phải cái kiểu thẳng tắp lạnh nhạt như ngày thường. “Có vẻ hôm nay rất thuận lợi ha.” Từ Lăng huých cánh tay Tống Miễn, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ chế nhạo, “Chú em có phải nên cảm ơn chị vì đã tạo cơ hội không?” Tống Miễn không tỏ rõ ý kiến, chẳng qua con ngươi màu trà nâu càng thêm ấm áp, hắn nhẹ nhàng nâng đồ, trực tiếp bước ra khỏi thang máy, “Em giúp chị mấy chuyện nhàm chán này, chị mới là người phải cảm ơn.” Từ Lăng đi theo sau Tống Miễn, rất khoa trương oa một tiếng, nhanh chóng chạy ra mở cửa giúp hắn, "Cái thằng không có lương tâm này! Mất công chị nấu cơm tối đền đáp mày!" Bùi Nam Yên không có hứng ăn, tùy tiện ăn một vài miếng thịt bò luộc Phong Dao nấu rồi vào phòng rửa mặt. Có thể hôm nay đi mua đồ nhiều nên mất sức, cũng có thể là vì sự chia xa, Bùi nam yên sấy khô tóc rồi nằm trên chiếc giường rộng rãi mà ngẩn người. Trong phòng mở ánh đèn vàng ấm áp, Bùi Nam Yên nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà, như thể chiếm lấy ánh nhìn của cậu, nhưng trên thực tế, con người Bùi Nam yên không hề có tiêu điểm, ánh mắt cậu tan rã, đẹp đẽ nhưng không lộ chút cảm xúc nào, tựa như một con rối tinh xảo đẹp đẽ. Tiếng thông báo từ wechat kéo Bùi Nam Yên ra khỏi tâm trạng lơ đễnh, cậu chậm rãi nghiêng mặt, ánh mắt lại tập trung một lần nữa. Bùi Nam Yên cầm lấy điện thoại sáng lên bên cạnh cái gối, trên màn hình khóa có tên Tống Miễn, lúc 10 giờ 45 phút, Tống Miễn nhắn tin cho cậu. "Mua thiếu mấy thứ, ngày mai đúng hai rưỡi chiều tôi đón cậu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương