Mỹ Nhân Cửa Hàng Son Phấn
Chương 22: Chương 22
Thương Trì mời Tiểu Hạc Tử cùng đến miếu Long Vương, không quên gọi Thương Tiểu Lục và Thương Tiểu Thất: “Tiểu Lục, Tiểu Thất, đi cùng không?”Thương Tiểu Thất từ chối trước, nàng ấy miễn cưỡng vươn vai, chậm chạp ngáp một cái: “Tiểu Thất muốn đi ngủ, cha tự mình đi đi.”Thấy muội muội từ chối, Thương Tiểu Lục do dự đáp: “Tiểu Lục không thích ăn điểm tâm, cha đi một mình đi ạ, con ở chỗ Nhím tinh ca ca ăn hoa quả là được rồi.”“Đi thôi.” Hai vị cô nương đều không đi miếu Long Vương, may là có cá chép Tiểu Hạc Tử tham ăn đi cùng, như vậy sẽ không quá cô đơn.Thương Trì ném vỏ dưa hấu trên tay, dặn đi dặn lại bốn lần Thương Tiểu Lục và Thương Tiểu Thất phải về nhà sớm: “Đừng để mẹ các con lo lắng.”“Tiểu Lục đã hiểu.” Thấy Thương Tiểu Thất mệt mỏi, lười mở miệng, Thương Tiểu Lục bèn đáp thay nàng ấy: “Tiểu Thất muội muội cũng đã rõ.”Thương Trì nhìn dáng vẻ lười biếng của Thương Tiểu Thất, cũng không tức giận, trái lại có phần tán dương: “Tiểu Thất rất có phong thái của cha con năm xưa.”Thương Tiểu Thất trợn mắt, tức giận trả lời một câu: “Tiểu Thất không muốn giống cha, Tiểu Thất muốn giống mẹ.”Nhưng trong người nàng ấy có dòng máu của một Ngoan Long, không muốn có tính tình lười biếng cũng khó.Còn Thương Tiểu Lục lại không có tính đó của một Ngoan Long.Từ đầu chí cuối, Thương Trì không nói một lời với Vệ Từ, khi hắn rời đi đi hừ một tiếng: “Cải muối chua.”Vệ Từ trợn tròn mắt khinh thường: “Đi thong thả, không tiễn, Đại Ngoan Long.”“Thật tiến thoái lưỡng nan, ăn nói hồ đồ, không thể tìm được tri âm, bán hoa quả mà mặt mày lại tiều tụy khó coi thế này…”Thương Trì trầm giọng thì thầm, Vệ từ nhẫn nhịn, Thương Trì càng được nước lấn tới, Tiểu Hạc Tử không thể nghe thêm nữa dùng vũ lực nắm lấy cánh tay Thương Trì kéo đi: “Thương Trì ca ca ăn nói nguy hiểm thật! Đi thôi, đi thôi, nếu không đi miếu Long Vương, điểm tâm sẽ bị ruồi bọ bâu vào, không ăn được nữa.”Ăn điểm tâm quan trọng hơn, Thương Trì nuốt những lời khó chịu vào, định bụng lần sau gặp mặt sẽ chửi cho sảng khoái.Thương Trì đưa Tiểu Hạc Tử đến một nơi không người, xoay người liền hóa thân thành rồng, miệng ngậm lẵng tre, đưa Tiểu Hạc Tử bay tới miếu Long Vương.“Tiểu Hạc Tử, muội lại mập lên đấy à? Eo ta sắp gãy làm đôi rồi này.” Tiểu Hạc Tử ngồi giữa thân rồng, eo khá giống con người, vảy rồng hộ thể rất rắn chắc, Thương Trì ngồi không cảm thấy đau, chỉ là đột nhiên lại nhớ đến Tiểu Hạc Tử vừa mới thiên vị Vệ Từ, lại đem mình lôi đi, nên có chút không vui.Tiểu Hạc Tử ngồi trên lưng rồng, đảo mắt liên tục: “Thương Trì ca ca không bằng Nhím ca ca nha, Nhím ca ca còn cõng Tiểu Hạc Tử trên lưng suốt mười dặm đường cũng không thấy mệt.”“Khắp người hắn toàn là gai, làm gì biết mệt chứ!” Nhắc đến Vệ Từ, Thương Trì càng tức giận, cơ thể vặn vẹo, giả vờ muốn ném Tiểu Hạc Tử đi.Trong lúc cãi nhau, Tiểu Hạc Tử đã đoán trước được Thương Trì sẽ có ý đồ xấu như vậy, nàng ấy nắm chặt lấy hai cái sừng rồng, giống như muốn rút sừng rồng ra khỏi đầu hắn: “Trên người huynh toàn là vảy rồng!”“Muội mau buông tay ra, nếu như giật đứt thì lát nữa muội phải mua keo da trâu cho ta đó.” Sừng rồng bị người ta giật lấy, Thương Trì cảm thấy da đầu của mình căng cứng hết cả lên.“Thương Trì ca ca, nếu như huynh bay tốt, ta sẽ tha cho huynh.” Tiểu Hạc Tử đưa ra điều kiện với Thương Trì: “Nếu không, ta sẽ nhổ sừng rồng bán đi lấy tiền mua kẹo ăn.”Một con rồng không có sừng thì còn gì là đẹp nữa, Thương Trì đành phải an phận.Bay được một đoạn, thấy Thương Trì không có ý đồ xấu, Tiểu Hạc Tử mới buông tay ra.Khi bay đến bên ngoài miếu Long Vương, Thương Trì bỗng nhiên trở nên lười biếng, nói xương cốt tê dại, lưng đau, không bay nổi nữa, bảo Tiểu Hạc Tử tự mình đi: “Muội tự đi đi, ta mệt lắm rồi.” Nói xong, hắn leo lên cây, nhắm mắt lại ngủ một chút.Lúc ngủ say sưa, khoé miệng hắn bỗng có nước dãi chảy ra.Được dưỡng ẩm bởi nước bọt của Ngoan Long, cái cây mà hắn đang nằm bỗng nhiên trở nên cao lớn hơn rất nhiều.Tiểu Hạc Tử lười tranh luận với Thương Trì, cầm lấy giỏ tre, ngâm nga một bài hát rồi tung tăng nhảy đến dòng sông nhỏ bên ngoài miếu Long Vương.Đối diện con sông nhỏ chính là miếu Long Vương, con sông nhỏ này là nhà của Tiểu Hà Bà Ngu Man Man, cũng là nhà của Tiểu Hạc Tử.Từ xa, Tiểu Hạc Tử đã nhìn thấy Phục Song, hắn cầm một cái bánh bao, ngồi xổm bên bờ sông lẩm bẩm: “Tiểu Hà Bà, đừng tức giận, ra ngoài ăn bánh bao đi.”Phục Song lại dùng bánh bao thuyết phục Ngu Man Man.Khi Ngu Man Man tức giận, nàng ấy sẽ quay về con sông nhỏ, nhất mực không ra ngoài, mỗi lần như vậy, Phục Song đều lấy bánh bao dụ dỗ nàng ấy, nhưng hắn chưa bao giờ thành công.Tiểu Hạc Tử nhẹ nhàng tiến lại gần, nhìn chiếc bánh bao trên tay Phục Song, nói: “Phục Song đại nhân, ngài lại chọc Man Man tức giận sao?”“Đúng vậy.” Phục Song lấy một chiếc bánh bao từ trong ngực ra đưa cho Tiểu Hạc Tử.Tiểu Hạc Tử nhận lấy ăn vài miếng, hỏi: “Phục Song đại nhân, sao ngài lại chọc Man Man tức giận?”Phục Song thở ngắn một tiếng, rồi lại thở dài một tiếng, như thế như thế, như vậy như vậy, nói xong hắn cảm thấy mình mới là người bị oan uổng.Tiểu Hạc Tử nghe xong, ngồi xổm xuống bên cạnh Phục Song, an ủi hắn: “Man Man giống như Tiểu Hạc Tử, đều là một con cá, nàng ấy không nhớ được lâu, rất nhanh sẽ quên những chuyện không vui này.”“Mong là như vậy.” Hắn đã ngồi đây đợi Ngu Man Man một tiếng rồi, có lẽ hôm nay nàng ấy sẽ không đi ra ngoài, Phục Song bẻ chiếc bánh bao kia thành bảy miếng, ném xuống sông cho những con cá chép khác ăn.Những con cá chép trong lòng sông nhỏ nhanh chóng tụ tập lại thành một đoàn, mở to đôi mắt tròn xoe, thèm muốn miếng bánh bao trên bờ sông.Khi những miếng bánh được ném xuống, đàn cá chép chen chúc nhau ngoi lên, năm sáu con cá chép cùng nhau ăn một miếng bánh bao.Hắn híp mắt nhìn đàn cá chép ăn bánh bao, hỏi Tiểu Hạc Tử: “Thương Trì lại kêu ngươi đến đây lấy điểm tâm sao?”Tiểu Hạc Tử mới ăn được một nửa cái bánh bao, nàng ấy nuốt nốt miếng bánh trong miệng xuống, rồi trả lời: “Đúng vậy.”“Thật là lười biếng…” Phục Song vô cùng khinh bỉ.Một lúc sau, Bùi Kiều mang theo Ngư Ưng, lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện ở phía sau bọn họ, đến cũng không nói tiếng nào, nàng tìm một nơi có ánh sáng rồi ngồi xổm xuống, cắn môi, nhìn những con cá chép kia ăn bánh bao.Ngư Ưng cũng nằm dài bên bờ sông, ngước mắt lên nhìn đàn cá mập mạp dưới sông.Cá chép đang ăn bánh bao một cách ngon lành thì nhìn thấy trên mặt sông xuất hiện một người và một chim, đuôi cá lắc lư điên cuồng, chúng sợ hãi bỏ chạy.Tiểu Hạc Tử thấy bộ dáng muốn ăn cá của Bùi Kiều, nàng ấy nhanh chóng ăn xong bánh bao, thì giống như một con vịt chạy nhanh tới, nói: “Không được ăn cá ở đây.”Sợ dọa cá chép bên dưới, Tiểu Hạc Tử đã hạ giọng xuống, giọng điệu của nàng ấy nhẹ nhàng mềm mại, khi nói đến mấy chữ cuối cùng, trong cổ họng nàng ấy chỉ tràn ngập hơi thở chứ không có âm thanh.“Tại sao?” Bùi Kiều cũng nhỏ giọng hỏi lại.Hai người giống như là đang xì xào bàn tán, nói cái gì đó xấu xa nên không thể để cho người biết được, Phục Song cảm thấy tò mò bèn dỏng tai lên nghe trộm.Phục Song chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hình dáng thật của Bùi Kiều, hắn còn tò mò tại sao con cá chép Tiểu Hạc Tử này có thể quen được một Hồ Ly tinh.“Bởi vì đây là cá chép do Tiểu Hà Bà nuôi, cũng coi như đã một nửa là thần tiên rồi.” Tiểu Hạc Tử cau mày nghiêm túc trả lời.Bùi Kiều đến phố Đông Quan đã lâu, đương nhiên là có nghe nói nơi này không chỉ có rồng, còn có Tiểu Hà Bà, người quản lý sự dao động của dòng sông, Tiểu Hà Bà có quen biết với Long Vương, vậy nên trong miếu Long Vương mới thờ tượng của Tiểu Hà Bà.Khuôn mặt của Tiểu Hà Bà vô cùng dịu dàng, bức tượng được phủ một tấm vải lụa đỏ.Người ta chỉ nói rằng, nếu tấm vải lụa được bỏ ra, dòng sông sẽ cạn kiệt, mấy trăm năm trôi qua, chưa có ai dám lấy tấm vải xuống.Ăn thịt rồng có thể tăng tuổi thọ, vậy ăn thịt thần tiên cũng có thể tăng tuổi thọ, Bùi Kiều nghĩ thêm một chút rồi, hỏi: “Vậy ăn cá ở đây, cũng có thể tăng thọ giống như ăn thịt rồng sao?”Tiểu Hạc Tử lắc đầu nói: “Không thể, cá ở đây đều là cá không có tu vi, không khác gì thịt cá bình thường.”Bùi Kiều cực kỳ thất vọng: “Nếu như chúng không có tu vi, lại cũng chỉ là nửa thần tiên, tại sao ta lại không thể ăn được?”Nói tới nói lui lại nói đến chủ đề này? Bụng đói ăn quàng, thì ra Liễu Kinh cũng chỉ là một người tham ăn mà thôi.Tiểu Hạc Tử nghiêm túc trả lời: “Bởi vì nếu như ngươi ăn nó, Tiểu Hà Bà sẽ buồn, Tiểu Hà Bà buồn thì nàng sẽ khóc, khi nàng khóc thì nước sông sẽ dâng lên, sẽ có tai họa, nếu có tai họa thì người dân sẽ không thể có được một cuộc sống yên ổn.”Thì ra là như vậy, suy nghĩ ăn cá chép dưới sông của Bùi Kiều đã hoàn toàn bị loại bỏ, cha của Bùi Kiều là một người yêu dân như con, ông không thể thấy dân chúng chịu khổ, nàng cũng không thể trở thành thủ phạm khiến người dân đau khổ, nếu không, người cha ở quê của nàng sẽ rất buồn.Nếu như không thể ăn, nhìn cá chép dưới sông cũng chỉ cảm thấy bực bội, vậy nên Bùi Kiều đứng dậy rồi nhìn xuống Tiểu Hạc Tử ngồi chồm hổm trên mặt đất.Từ trên cao nhìn xuống, nàng cảm thấy đầu của Tiểu Hạc Tử càng ngày càng tròn, giống như một quả bóng bay, nàng ấy mặc một chiếc váy màu vàng, tà váy màu xanh lá cây, trên gương mặt xinh đẹp có mấy vết mồ hôi ướt sũng.Nàng ấy ăn nói hào phóng, có lẽ Dương Châu là quê hương của nàng ấy, Bùi Kiều bỗng nhiên ngồi xổm xuống, lại hỏi: “Ngươi ở phố Đông Quan bao lâu rồi?”Nghe thấy câu hỏi, Tiểu Hạc Tử liền giơ đầu ngón tay lên đếm, thời tiết nóng bức đến mức không thể nhịn được, mười đầu ngón tay của nàng đều lấm tấm mồ hôi.Trí nhớ của Tiểu Hạc Tử rất kém, nàng ấy không nhớ rõ mình đến Dương Châu lúc mấy tuổi, nhất thời cũng không nhớ ra đã sống ở Dương Châu bao nhiêu năm.Nàng ấy nắm chặt đầu ngón tay, càng tính càng hỗn loạn, mười ngón tay bắt đầu vặn vẹo.Thật sự, nàng ấy thật sự không rõ, Tiểu Hạc Tử ôm lấy đầu, hai hàng lông mày nhíu lại, lẩm bẩm: “Này, ta ở chỗ này bao lâu rồi? Năm nay ta bao nhiêu tuổi? Kiều tỷ tỷ nói ta vẫn còn đủ tuổi để ăn kẹo… Hôm nay ta đến đây làm gì?”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương