Hình như có gió thổi tới, trong bóng tối có gì đó khẽ động, một chút quầng sáng ảm đạm theo đó chậm rãi lóe lên nhuộm nơi tối tăm thành sương mù mông lung màu xám trắng.
Khi ý thức tỉnh dậy cố trốn thoát khỏi sự mơ hồ, thế giới trước mắt lờ mờ, dưới ánh sáng ảm đạm có vẻ như không chân thật lắm.
Không rõ trời đã sáng hay chưa, giống như chưa sáng nhưng lại rất tối, Tô Mị nhất thời không phân rõ lúc này là ban đêm hay rạng sáng rồi.
Nhắm mắt lại vẫn còn có thể nhìn thấy từng vết máu đỏ sẫm to lớn đã khô ở trước cửa Tô gia.
Làn gió nhẹ thổi vào trong phòng, màn mỏng khẽ bay theo gió, thân thể tê dại cứng ngắc dần dần khôi phục tri giác.
Quanh quẩn nơi chóp mũi là mùi thơm ngào ngạt sâu thẳm của cây mộc hương, không phải mùi rỉ sắt đẫm máu.
Xúc cảm mềm mại tinh tế từ trên tay truyền đến, là chất liệu vải Hàng Châu mà nàng quen thuộc chứ không phải mặt đất đá thô ráp.
Tô Mị ngơ ngác nhìn lên trên trần nhà, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt.
Khởi tử hoàn sinh, tựa như một giấc mộng dài.
Bên ngoài màn trướng cửa sổ vang lên tiếng di chuyển sột soạt, Tô Mị bỗng nhiên hoàn hồn lại, chống thân thể lên kêu: “Người đâu! Người đâu!”
Đại nha hoàn Yến Nhi vén màn đi vào, vừa che miệng ngáp, vừa thắp nến: “Đại tiểu thư, người muốn dùng trà ạ?”
Lúc chạm đến ánh mắt của tiểu thư, Yến Nhi kinh ngạc: Ánh mắt của tiểu thư toát lên sự mỏi mệt và tang thương hiếm thấy, giống như vừa trở về từ nơi rất xa.
Quả thật khác hẳn với tiểu thư ngày thường luôn phấn chấn tinh thần!
Trong lòng nàng ta nghĩ thầm, bưng một chén trà nóng tới rồi nói: “Vừa qua khỏi giờ Dần, tiểu thư lại ngủ thêm một lúc đi ạ.”
Tô Mị đột nhiên hỏi một câu: “Hôm nay là ngày gì?”
“Ngày mười lăm tháng năm.”
“Năm Thừa Thuận thứ nhất?”
“Vâng ạ.” Yến Nhi không hiểu vì sao tiểu thư lại nhấn mạnh khi nói đến năm Thừa Thuận thứ nhất, thử hỏi: “Tiểu thư có gì sai bảo?”
Tô Mị không nói gì.
Tết thiên thu tháng mười năm ngoái, Thái tử bởi vì sử dụng đan dược lâu ngày dẫn đến sinh ra ảo giác nên phát điên đâm tiên đế bị thương, chết ngay tại chỗ.
Tiên đế Đông Nguyệt băng hà, tam hoàng tử kế vị, là đương kim Thừa Thuận Đế.
Ngày mười ba tháng bảy năm Thừa Thuận, một đạo thánh chỉ xét nhà không hề báo trước đập lên đầu Tô gia. Thừa Thuận Đế không chừa cho Tô gia bất kỳ đường lui nào, ngay cả thẩm vấn cũng không có mà đã định tội danh “Cấu kết với dư nghiệt phản quốc, có ý mưu phản”, chém đầu cả nhà ngay tại chỗ.
Phụ thân luôn luôn cung kính Thừa Thuận Đế, nói hắn “có ý mưu phản” tuyệt đối là không có mà nói thành có, đến bây giờ nàng cũng nghĩ không ra nguyên nhân thật sự khiến phụ thân bị điều tra.
Lúc ấy nàng trốn ở sau lưng mẫu thân, nghe được một câu truyền chỉ rõ ràng của thái giám: “Đã cho ngươi thể diện mà ngươi còn không cần, lúc trước ngươi ngoan ngoãn nghe hoàng thượng nhập các thì chẳng phải sẽ không xảy ra chuyện này hay sao?”
Thừa Thuận Đế từng ra lệnh phụ thân nhập các, người khác cầu còn không được chuyện tốt này, nhưng phụ thân nàng lại từ chối.
Lúc đó hôn sự của nàng mới vừa được quyết định, đang vội vàng thêu áo cưới. Dù nàng biết được việc này nhưng lại không hiểu được dụng ý của phụ thân nên cũng không hỏi nhiều.
Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân?
Suy nghĩ lại, có vẻ như là chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Hai ngày trăng rằm và trăng non hằng tháng là hai lần lên triều khá lớn, công khanh đại thần đều phải lên triều, thông thường hoàng thượng sẽ chọn lúc này tuyên bố đại sự trọng yếu.
Hôm nay chính là ngày mười lăm!
Tô Mị giật mình, vội vã phân phó: “Mau đi xem lão gia có ra ngoài hay chưa, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ông ấy, nhanh lên!”
Nàng nhảy khỏi giường, muốn chạy ra ngoài, Yến Nhi cả kinh hít một hơi vào, vội vàng giữ chặt nàng lại nói: “Tiểu thư của nô tỳ ơi, nô tỳ sẽ sai người tới cửa thứ hai nhìn xem, tiểu thư mặc y phục cho tử tế trước đã, rốt cuộc là chuyện gì khiến tiểu thư vội vã thế này, muộn một chút thì trời sập hay sao?”
Tô Mị vội vàng khoác thêm áo ngoài, không kịp nhiều lời, vén màn chạy ra ngoài.
Ánh trăng còn chưa lặn hẳn, ánh nắng ban mai lóe lên, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng của Tô Mị từ góc cua hành lang quẹo qua, váy lụa màu vàng nhạt tung bay trong gió giống như một tia nắng rực rỡ, phút chốc vạch phá chân trời tối tăm.
Không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của hạ nhân, nàng không chút do dự kéo cửa thùy hoa ra, trực tiếp đi vào ngoại viện.
Cửa thùy hoa: cửa núm tua (một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu)
Yến Nhi đuổi theo ở đằng sau thầm kêu tiêu rồi, tiểu thư tóc tai bù xù chạy ra ngoại viện, cho dù đại phu nhân có tính tình tốt mấy thì cũng sẽ mắng cho một trận. Mà tiểu thư vừa mới đính hôn với thượng thư phủ, nhà họ Từ có quy tắc nghiêm ngặt, cũng đừng bởi vậy mà sinh lòng bất mãn với tiểu thư!
Nàng ta có chút không hiểu nhìn bóng lưng Tô Mị, không hiểu vì sao tiểu thư luôn luôn tiến lùi có mức độ, chú trọng dung nhan lại đột nhiên thay đổi tính tình?
Mấy gã sai vặt dậy sớm vẩy nước quét nhà tò mò nhìn sang.
Yến Nhi hung hăng liếc mấy người bọn họ một cái, dọa cho bọn họ lập tức cúi đầu xuống tránh sang một bên.
Tô Mị một đường chạy đến cửa chính, vừa nhìn thấy phụ thân đang chuẩn bị lên kiệu.
Lúc này ở phía đông bầu trời hừng sáng, những tia nắng chiếu xuống, phác họa ra thân ảnh gầy gò của phụ thân.
Nghe được động tĩnh, ông xoay người, giật mình nhìn nàng, sắc mặt có mấy phần không vui, nhưng sự lo lắng trong mắt càng nhiều hơn.
Hiển nhiên, so với sự thất lễ của nữ nhi, ông càng quan tâm nữ nhi vì sao lại như vậy.
Ông chắp tay sau lưng, dường như chờ đợi con gái mình tới giải thích.
Vẫn là khuôn mặt gầy gò như trong trí nhớ, trái tim Tô Mị run rẩy từng đợt, trong lòng như có chỗ nào đó đã nứt ra, khổ sở và nhớ nhung đồng loạt dâng trào.
Sương trắng trước mắt dâng lên, nước mắt chảy xuống không ngừng, nàng vội vàng lau nước mắt nhưng vô dụng, luôn có nước mắt mới đối nghịch với nàng.
Tô Mị lập tức nhào vào trong ngực phụ thân, ôm ông thật chặt rồi kêu lên: “Cha!”
Dáng người phụ thân mang theo phong thái hiên ngang như tùng trúc đặc biệt thuộc về văn nhân, tuy không quá vĩ đại, lại hết sức kiên cường, nép mình trong ngực phụ thân, nàng lại cảm nhận được sự an tâm cùng dựa vào đã lâu không thấy.
Mãi đến lúc này, Tô Mị mới thật sự cảm nhận được nàng đã trùng sinh.
Tô Thượng Thanh không biết phải mở rộng vòng tay như thế nào, từ sau khi nữ nhi được bảy tám tuổi, nàng rất ít khi làm ra hành động thân mật với ông như vậy, nhiều lắm là kéo tay nũng nịu, cái ôm thế này… Ông thật sự không quen!
Ông mất tự nhiên ho khan hai tiếng, cũng không đẩy nữ nhi ra, vỗ bả vai nữ nhi một cách vụng về, dường như trấn an nói: “Phụ thân đang vội vào triều, nếu không phải chuyện quan trọng, chờ cha về rồi nói sau được không?”
Một câu này kéo suy nghĩ của Tô Mị trở lại, vội nghẹn ngào dặn dò: “Phụ thân, nếu hoàng thượng bảo người nhập các, người tuyệt đối không nên từ chối!”
Tô Thượng Thanh lại ngạc nhiên.
Quả là có tin đồn nói hoàng thượng có ý bảo ông nhập các, ông xuất thân là tiến sĩ hai bảng, ở vị trí Lễ Bộ thị lang cẩn trọng bảy tám năm, chưa hề làm việc xảy ra sai sót, luận học thức, luận tư lịch, đúng là ông đủ tư cách.
Nhưng ông từng kiêm nhiệm thiếu chiêm sĩ ở chiêm sự phủ, có quan hệ không tệ với phế Thái tử Tiêu Hiển, bây giờ Tiêu Hiển chết sớm, nhưng Thừa Thuận Đế vẫn chưa buông lỏng cảnh giác với những người gọi là “người cũ của Thái tử” như bọn họ.
Nói không chừng hoàng thượng dùng việc nhập các để thăm dò ông, lúc này lẽ ra nên biết điều làm việc, khéo léo từ chối nhã ý bổ nhiệm của hoàng thượng mới là thượng sách.
Ông chưa hề nhắc tới chuyện này với người nhà, nữ nhi là một cô nương ở nơi khuê phòng làm sao mà biết được? Vì sao lại khuyên ông nhập các?
Tô Thượng Thanh đầy bụng nghi vấn, nhưng không thể ở cửa chính kéo lấy con gái mình mà hỏi, nhân tiện nói: “Trong lòng ta biết rõ, chuyện trên triều đình không cần lo lắng, hết thảy đều có phụ thân, con chỉ cần quan tâm đến quần áo trang sức là tốt rồi. Nhanh đi về, tránh mẫu thân con lại la rầy con.”
Tô Mị nghe đã biết phụ thân không coi lời nàng nói ra gì, nước mắt vừa ngừng rơi giờ lại sắp chảy ào ra, níu lấy phụ thân ống tay áo hô lớn: “Phụ thân nhất định phải nghe lời con! Cho dù người có nói dễ nghe hơn nữa cũng sẽ làm hoàng thượng mất mặt, trong lòng hoàng thượng có thể thoải mái sao? Chắc chắn sẽ gây phiền phức cho nhà chúng ta!”
Bởi vì lúc nhỏ sống cùng tổ mẫu ở phía nam, trong giọng nói tự nhiên mang theo vẻ mềm mại dịu dàng của tiếng Ngô, cho dù ngữ khí của Tô Mị có nổi nóng lẫn tức giận, nghe cũng giống như tiểu cô nương đang hờn dỗi.
Tô Thượng Thanh nghe được da đầu lại tê rần, thấp giọng quát: “Im ngay, chuyện triều đình không thể nói bậy, hoàng thượng càng không phải là người mà ta và con có thể nghị luận! Nổi nóng hay mưa móc gì cũng đều là ơn vua, kẻ bề tôi chỉ cần thản nhiên tiếp nhận là được.”
Nhìn lại sắc trời đã muộn hơn bình thường, gật đầu nói cho có lệ: “Vi phụ hiểu được sự lo lắng của con, không còn sớm, nếu phụ thân con còn không đi sẽ đến muộn buổi thượng triều.”
Tô Mị đành phải buông tay.
Cùng với tiếng ken két của kiệu khi được khiêng lên, kiệu xanh dần dần đi trong ánh nắng ban mai.
Tô Mị đứng ở trên bậc thang, mờ mịt nhìn đến cuối con đường, chỉ mong phụ thân thật sự hiểu.
Yến Nhi thấy nàng còn chưa có ý định trở về, nhịn không được nhắc nhở: “Tiểu thư?”
Tô Mị thấp giọng đáp một tiếng, lại vào lúc này, có tiếng chuông vang thanh thúy hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Một chiếc xe ngựa đậu ở góc hẻo lánh cách cửa chính không xa, toa xe màu chàm giấu ở trong bóng cây, nếu không phải lúc này trời sáng, thật đúng là không dễ dàng nhận ra.
Tô Mị không khỏi thấy kỳ quái, nàng không nghe được tiếng của bánh xe, xe này đến đây vào lúc nào? Chẳng lẽ nó đã ở đây trước khi nàng đến?
Phu xe cuộn mình tựa vào vách xe ngủ gật, xe ngựa lẳng lặng dừng ở đó, ngay cả ngựa cũng yên tĩnh như một pho tượng.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua con đường dài, bóng cây xanh đung đưa như sóng nước khẽ lay động, tiếng chim hót líu lo, tiếng người bán hàng rong mơ hồ từ xa xa truyền đến.
Mọi người cũng lục tục ngo ngoe bắt đầu quét dọn không gian trống trước cửa nhà.
Con hẻm yên tĩnh dần dần náo nhiệt lên, phu xe lười biếng ngáp một cái, nhìn chung quanh, xem ra là đang chờ người.
Yến Nhi lại lần nữa gọi nàng về sân.
Tô Mị thu hồi ánh mắt, lắc đầu bật cười, bất quá chỉ là một cỗ xe ngựa bình thường mà thôi, nàng thật sự thần hồn nát thần tính rồi.
Vẫn còn hai tháng nữa, chưa tới thời khắc cuối cùng, Tô gia còn cơ hội thoát khỏi tai hoạ ngập đầu.
Tổ mẫu từ ái, mẫu thân dịu dàng, đệ đệ muội muội đáng yêu, Tô Mị muốn đi gặp họ ngay.
Lọn tóc nghịch ngợm phất qua gương mặt, có chút ngứa, nàng tiện tay vén tóc ra sau tai.
Ngón tay ngọc ngà mảnh khảnh khẽ cong, tựa như hoa lan chưa nở, xẹt qua gò má hồng, lướt xuống cổ, lộ ra đường cong hoàn mỹ.
Chỉ một động tác lơ đãng, lại mang theo vẻ lười biếng cùng mềm mại đáng yêu không thể nào tả được.
Bịch! Roi ngựa trong tay xa phu rơi xuống.
Vách xe vang lên hai tiếng gõ khe khẽ, phu xe tỉnh lại ngay, lập tức nhặt roi ngựa lên đánh xe rời khỏi nơi này.
Thời điểm xe ngựa đi qua cửa chính Tô gia, quỷ thần xui khiến Tô Mị dừng bước, quay người nhìn lại.
Màn xe bị gió thổi bay, thật đúng lúc, người trong xe cũng đang nhìn ra bên ngoài.
Là một nam tử trẻ tuổi.
Trong nháy mắt khi đối diện với tầm mắt của hắn, trái tim Tô Mị kịch liệt nhảy lên mấy lần.
Đôi mắt màu hổ phách, giống như băng tuyết đóng băng ánh mặt trời, sáng ngời tươi đẹp, lại sắc bén như băng.
Tô Mị không cách nào dời mắt, dường như người này tản ra một loại khí chất tinh xảo nào đó, làm cho nàng vừa kính vừa sợ, đồng thời còn cực kỳ hấp dẫn nàng.
Người kia dường như không ngờ tới sẽ đối mặt cùng nàng, rõ ràng hắn ngây người trong giây lát rồi lập tức khẽ dựa về phía sau, hoàn toàn ẩn đi bóng dáng.
Màn xe hạ xuống, ngăn cản tầm mắt Tô Mị.
Tô Mị không thấy rõ tướng mạo của hắn, chỉ cảm thấy đường nét so với người thường càng sâu hơn một chút, duy chỉ nhớ kỹ ánh mắt của hắn.
Nếu nàng nhớ không lầm, một đại nhân vật trong triều cũng có đôi mắt màu hổ phách.
Tô Mị hít sâu một hơi: Tấn Vương Tiêu Dịch!