Tôn thị ở ngoài hiên một lúc lâu, nén tâm trạng khẩn trương và bất an đi vào nhà, ưỡn ngực, cười nói: “Nghe nói đại phòng gặp phải chuyện đau đầu, bình thường đại phòng giúp đỡ nhị phòng không ít, nữ tế có một cách, nhưng cần lão phu nhân ra chỉ thị.”
Tô lão phu nhân từ từ uống trà, bảo Tôn thị nói tiếp.
“Chúng con không thể phá quy củ, nhưng tỷ tỷ Viện Nhi đã làm việc với Vương phủ, bây giờ hủy bỏ thì không phải là đùa bỡn người ta sao? ‘Tể tướng môn tiền thất phẩm quan’, chứ đừng nhắc tới ma ma quản sự của phủ thân vương, nếu để cho Tấn Vương gia biết, Tô gia chúng ta có lợi sao?”
“Tể tướng môn tiền thất phẩm quan” (thành ngữ): ở đây ý nói người giữ cửa phủ tể tướng còn ngang với quan thất phẩm, chứ đừng nói chi là ma ma của vương gia nên không thể xem thường
Tô lão phu nhân không lên tiếng, nghe rất nghiêm túc. Tôn thị thấy vậy thì càng tự tin hơn, nói chuyện cũng hào hứng: “Theo ý kiến của nữ tế, dùng danh tiếng của cửa hàng tỷ tỷ Viện Nhi để làm ăn với Vương phủ, có thể chuyển cửa hàng cho người khác làm. Chỉ cần hương liệu, giá tiền thì ai quan tâm chủ nhân cửa hàng là ai.”
“Ừ, khá có lý, vậy chuyển cho ai?”
“Người này phải đáng tin, nếu làm lộ ra thì không hay… Nữ tế thấy, không bằng để cho Tôn gia, con em Tôn gia đông đảo, quan hệ rộng, không ai tìm ra lỗi sai của chúng ta. Nữ tế để Tôn gia ra thêm chút bạc, quyết không để đại phòng chịu thiệt thòi.”
Tô lão phu nhân quan sát Tôn thị mấy lần, cười với vẻ không rõ: “Ta đã xem thường con rồi.”
Trong lòng Tôn thị đột nhiên trở nên sợ hãi, ngượng ngùng nói: “Lão phu nhân quá khen, nữ tế chỉ muốn giải ưu cho đại phòng mà thôi.”
“Nói dối!” Tô lão phu nhân cầm chung trà lên đập mạnh một cái. Ầm, chung trà vỡ tan.
Tôn thị kinh hãi, bịch một tiếng quỳ xuống đất, mặt tái nhợt, không dám nói lời nào.
Tô lão phu nhân nổi giận nói: “Giải phiền lòng cho đại phòng? Ta thấy là con kiếm bạc cho mình! Bạc con lấy từ trong tay đại phòng ta còn ít à? Ta khấu trừ tiền tiêu hàng tháng của con hay là cay nghiệt với nhị phòng? Lại tính toán với cháu gái, tỷ tỷ Viện Nhi mà biết thì trong lòng sẽ nghĩ như thế nào!”
“Con không dám nói là không có lòng riêng.” Tôn thị khóc thút thít nói: “Người cũng biết nhị lão gia mà, chỉ có thể dựa vào đại phòng để sống, người còn ở đây thì còn tốt, nếu nhỡ… Nhị phòng chúng con có thể trông cậy vào ai?”
“Hôn sự của Viện Nhi tới tới lui lui nói không tới mười nhà cũng có tám nhà, không phải chê nhị lão gia không có tiền đồ, mà là chê đồ cưới của đứa trẻ thiếu thốn. Có tiểu môn tiểu hộ chạy tới đề nghị, nhưng chúng con không muốn, nói cho cùng Viện Nhi cũng xuất thân đại gia!”
Tôn thị dịch đầu gối lên, nắm tay áo lão phu nhân, khóc lóc nói: “Nữ tế không dám nói nói dối, vừa có thể giúp đại phòng giải quyết vấn đề khó khăn, vừa có thể cho nhị phòng dư dả chút, cũng có thể ăn nói với Vương phủ, cách này thì có gì mà không thể?”
Tô lão phu nhân xị mặt, nói: “Tự con nói với tỷ tỷ Viện Nhi đi, để ta xem nhị thúc mẫu con có mặt mũi mở miệng không.”
“Mẫu thân! Mẫu thân!” Ở cửa, một giọng nói hưng phấn vang lên, nhị lão gia Tô Thượng Hòa bước vào: “Nghe nói người có vụ mua bán lớn muốn giao cho con?”
Tô lão phu nhân chuẩn bị nổi giận, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt thật thà chất phác của con trai nhỏ thì nhất thời không mắng nổi.
Con trai nhỏ của bà ra đời cực kỳ khó khăn, vừa sinh non vừa sinh khó, không học ăn cơm mà học uống thuốc trước, ba bốn tháng liền chỉ có châm kim, từ nhỏ đã chịu không biết bao nhiêu đau khổ.
Đầu óc cũng không quá sáng dạ, miễn cưỡng thi đỗ tú tài, từ đó không tiến thủ nữa, hoàn toàn được lão thái gia che chở, đảm nhiệm chủ bộ tòng bát phẩm ở chùa Hồng Lư. Đối với đứa con trai này, từ trước đến giờ Tô lão phu nhân đều khoan dung, ai trong Tô gia đều từng bị lão phu nhân mắng, chỉ có Tô Thượng Hòa là lão phu nhân chưa từng nặng lời.
“Con nghe được từ đâu?” Tô lão phu nhân cất giọng, không biết làm sao.
“Viện Nhi nói.” Tô Thượng Hòa cười ngây ngô, nói: “Người và đại ca muốn chuyển cửa hàng của cháu gái cả cho Tôn gia, để nhị phòng chúng con thầm làm ăn với Tấn Vương phủ. Mẫu thân, người yên tâm, con tuyệt đối không kéo lùi kinh doanh, ngày nào đó kiếm ra tiền, con sẽ mua một viện làm đồ cưới cho cháu gái cả trước.”
Lúc Tô Thượng Hòa tiến vào, đồng thời Tôn thị đã thuận thế đứng dậy, nghe vậy thì nói: “Viện Nhi nói bậy bạ, đại ca không có ý đó, mẫu thân cũng không đồng ý, đừng nói vậy.”
Tô Thượng Hòa há to mồm, nhất thời xì hơi: “Đúng vậy, con đần độn, nào có biết buôn bán! Đúng là tưởng bở mà. Mẫu thân, người nghỉ ngơi đi, con trai ra ngoài đây.”
“Con… Chờ một chút.” Trong lòng Tô lão phu nhân phân vân nửa ngày, bà vẫn luôn thích con trai nhỏ nhiều hơn, thở dài một tiếng: “Đi hỏi ý đại ca con xem, nếu đại ca con tình nguyện, thì làm theo cách của các con đi.”
Đây là ngầm cho phép đúng không, Tôn thị còn chưa kịp vui vẻ đã nghe lão phu nhân nói: “Bảo Viện Nhi chép kinh Kim Cương hai mươi lần, bảy ngày sau đưa cho ta.”
Tôn thị thất thanh nói: “Hai mươi lần? Toàn bộ kinh Kim Cương có hơn năm ngàn chữ, bảy ngày không thể viết xong!”
“Không chép kinh phật cũng được, quỳ ở phật đường bảy ngày.” Rõ ràng là trừng phạt Tô Viện.
Tôn thị không nói nhiều nữa, dù sao đã có được lợi, chép thì chép.
Bóng tối dần bao phủ mọi thứ, gió đêm thổi tới, cửa bị khẽ mở ra, vẻ mặt Tô Thượng Thanh hơi xấu hổ, nhẹ giọng nói: “Niếp Niếp, có rảnh không?”
Tô Mị ngẩng đầu lên khỏi những lọ nến thơm đầy bàn: “Phụ thân tới xem con điều chế hương ạ?”
Tô Thượng Thanh ngửi lấy lệ, nói: “Nữ nhi ở nhà điều chế hương để tiêu khiển thôi, cái đó… Cho Tôn gia cửa hàng hương liệu nhé.”
Tô Mị thừ mặt ra trong chớp mắt, trong lòng sáng tỏ, cười nói: “Là ý của nhị phòng? Không cho phép đại phòng làm ăn cùng Vương phủ, nhị phòng thì có thể? Con không biết là trong lòng tổ mẫu cũng có ý vậy.”
“Xem con nói kìa, cho Tôn gia không phải là cho nhị phòng.” Giọng Tô Thượng Thanh bị hẫng, tự thấy lời mình nói cũng không quá đáng tin, thở dài nói: “Nhị thúc con cũng không dễ dàng, Niếp Niếp, nể mặt phụ thân, đồng ý đi.”
“Phụ thân thà chịu để khuê nữ nhà mình chịu thiệt thòi, cũng phải cho Tôn gia được lợi?”
“Đương nhiên sẽ không để cho con chịu thiệt thòi, mua hết bao nhiêu bạc thì cứ bảo Tôn gia trả đủ cho con.”
Dĩ nhiên Tô Mị không muốn, nhưng giằng co mãi với nhà cũng không phải là cách, nàng không thể ở mãi trong phủ. Nhưng về việc cho Tôn gia cửa hàng, nàng sẽ không khoanh tay nhường vụ làm ăn của Tấn Vương phủ, nói: “Ba ngàn lượng, không thể thiếu một văn tiền.”
“Được, ta đi nói với nhị thúc con.” Tô Thượng Thanh dừng một chút, còn nói: “Cho Tôn gia cả phương thuốc xông hương nhé?”
Tô Mị trợn to hai mắt, bật cười nói: “Phụ thân, phụ thân dứt khoát đem con cho Tôn gia đi! Phương thuốc là do con nghiên cứu ra, không phải là trong cửa hàng gì đó. Thật xin lỗi, không cho.”
“Tấn Vương phủ phái người lấy hàng, con không cho phương thuốc, Tấn Vương cần cửa hàng có ích lợi gì?”
“Vậy bỏ lệnh cấm túc con đi, không để con chịu oan ức, từ nay về sau con muốn ra cửa là ra cửa, không ai được cản con.”
Tô Thượng Thanh khó xử: “Vậy có hơi khó, nếu ban đầu con không làm ở cửa hàng hương liệu thì đâu có nhiều chuyện phiền toái như vậy? … Ôi chao, con đừng khóc, được, được, Niếp Niếp chịu oan ức rồi, phụ thân đáp ứng con.”
Tô Mị thừa dịp thấy phụ thân áy náy, thử dò xét: “Con nghe ma ma ở Vương phủ nói, Tấn vương rất ít dùng đồ ngoài phủ, lần này hoàn toàn là hương của con tốt mới dùng. Cửa hàng bỗng nhiên đổi chủ, nói không chừng Vương phủ sẽ nghi ngờ. Không bằng phụ thân tìm thời gian đi giải thích với Tấn vương đi?”
Tô Thượng Thanh mơ hồ nói: “Chờ tan triều phụ thân sẽ đi tìm Tấn Vương.”
Tô Mị vẫn không yên tâm, tận tình khuyên bảo: “Thật ra thì Tấn vương là người rất tốt, không có sự kiêu căng của tông thất tầm thường. Phụ thân cũng nói Tấn vương rất quyết đoán, chí hướng làm quan, dù không kết thân thì cũng đến nỗi không thể nói chuyện.”
Tô Thượng Thanh mỉm cười, xoa đầu con gái: “Niếp Niếp chớ lo lắng, phụ thân sẽ nói với Tấn vương.”
Sau khi tan triều ngày mười lăm tháng sáu, Tô Thượng Thanh ra cửa điện với mấy vị đồng liêu, hơi nóng cuốn tới quảng trường trước điện đập vào mặt làm Tô Thượng Thanh nghẹn hô hấp.
Trước mặt chính là Tấn vương.
Tô Thượng Thanh tạm biệt các đồng liêu, bước chân thong thả, không nhanh không chậm theo ở phía sau, đang định lên tiếng thì thấy một hoạn quan mặc duệ tát đỏ thẫm bước nhanh đến trước mặt Tấn vương, vẻ mặt cung kính, cúi người xuống, ngoan ngoãn nói gì đó.
Tô Thượng Thanh chú ý ở mi tâm hoạn quan có một nốt ruồi.
Lòng bàn chân đột nhiên có cảm giác lạnh lẽo, Tô Thượng Thanh nhớ tới lời nói trong giấc mơ của nữ nhi… giữa chân mày của thái giám tịch biên gia sản có một nốt ruồi màu nâu.
Thật sự là trùng hợp sao?
Vẻ mặt Tô Thượng Thanh hơi hoảng hốt, lúc bước xuống bậc thang bị hẫng, thiếu chút nữa ngã nhào.
Tiêu Dịch nhìn thấy từ xa xa, hơi nhíu mày, nói với Hạ thái giám: “Án phế Thái tử mưu phản là án tiên đế quyết định, rõ ràng không cho phép liên luỵ quá nhiều. Hoàng thượng lên ngôi quá sớm, không thích hợp để làm trái ý nguyện của tiên đế.”
Hạ thái giám giọng hắn có vẻ bất mãn, cười nói: “Hoàng thượng nghe lời đề nghị của mấy vị các lão, trong lòng cũng không quyết định chắc chắn được, nên mới phái lão nô lén hỏi ý của ngài. Đa tạ, lão nô xin chạy về phục mệnh.”
Ra cửa cung, xe ngựa của Tiêu Dịch đi rất xa, thị vệ Hạng Lương mới nói nhỏ: “Chủ tử, đang êm đẹp, hoàng thượng hỏi chủ tử án phế Thái tử làm gì? Nghe như có ý thử dò xét.”
“Không phải dò xét thì sao hoàng thượng phải tới hỏi ý kiến một vương gia nhỏ bé như ta? Hoàng thượng là lên tiếng chào hỏi ta trước rồi chuẩn bị tính sổ sau.” Tiêu Dịch thờ ơ nói: “Trong các đại thần, không thiếu người muốn phế Thái tử, lần này có thể đám người kia sẽ gặp xui xẻo.”
Hạng Lương hỏi: “Chủ tử đoán được dụng ý của hoàng thượng, vì sao còn phản đối?”
Tiêu Dịch nhếch khóe miệng: “Làm hết chức trách quân thần mà thôi.”
Một chiếc xe ngựa đỗ trước cửa tây của Tấn Vương phủ, còn chưa đến gần, mùi thơm thoang thoảng đã theo gió thổi tới.
Hôm nay là ngày cửa hàng của Tô Mị giao hàng.
Nàng có tới không?
Tiêu Dịch làm bộ như thuận miệng hỏi một chút: “Có mang hương an giấc do ông chủ các ngươi lần trước điều chế tới không?”
Lần này là Thất thiếu gia của Tôn gia tới. Thất thiếu gia vui vẻ chạy tới, cười híp mắt, nịnh hót chào hỏi: “Có cả, đều có, nhờ có Vương phủ đặc biệt chú ý tới vụ làm ăn với Tôn gia, tiểu nhân thỉnh an Vương gia.”
Tiêu Dịch nhất thời lạnh mặt.
Nắng chiều rải lên mọi ngóc ngách, Tô Mị ngồi dưới hiên chơi với chim, cơ thể như được bao phủ trong ánh sáng, giống như phủ lên một tầng ánh vàng rực rỡ.
Một tiếng hét đã phá hỏng hình ảnh tốt đẹp này.
“Đại tỷ tỷ!” Tô Viện xông vào, mặt đầy tức giận: “Ngươi giở trò gì ở phương thuốc vậy? Vương phủ đã trả toàn bộ hàng, còn giam biểu ca ta!”
Tô Mị nhàn nhạt liếc Tô Viện: “Đó là Tấn Vương phủ, ta có lá gan lớn như trời cũng không dám gian lận. Vả lại Vương phủ bắt người của Tôn gia thì có liên quan gì đến ta?”
Mỹ Nhân Đa Kiều - Qua Tử Hòa Trà
Chương 11
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương