Một trận tuyết lớn, phủi nhẹ những hạt bụi trong không khí, bầu trời mờ mịt cũng trở nên trong vắt, ngay cả cây bạch dương rụng sạch lá bên đường cũng trở nên tràn đầy sức sống.
Hôm nay là ngày Tô gia gả con gái, bọn họ vốn chưa phát thiệp mời rộng rãi, nhưng láng giềng đến chúc mừng không ít, cũng có vài người bằng hữu và học trò của Tô Thượng Thanh đến.
Lư Bân là một người trong số đó, hắn ta tầm hai mươi tuổi, không cao không thấp, tương đối gầy, mặt mũi sáng sủa, dáng vẻ trông như thư sinh yếu đuối.
Tô Thượng Thanh đặc biệt dặn dò Mạnh thị: “Lúc Vương Duẫn lần đầu vạch tội tôi là nghịch đảng, chính là đứa trẻ này đã âm thầm nhắc nhở tôi. Tôi thấy con người hắn ta cũng không tệ, lại xuất thân từ lưỡng bảng tiến sĩ, bà xem cho Thù nhi đi.”
Mạnh thị vừa nghe đã cau mày: “Tuổi lớn quá rồi, ước chừng lớn hơn Thù nhi đến bảy, tám tuổi.”
Tô Thượng Thanh nói: “Lớn chút thì tốt, lớn chút thì biết yêu thương người khác, cũng không phải quyết định trong hôm nay. Bà cứ đưa Thù nhi đi nhìn trộm vài lần, nếu Thù nhi không thích thì chúng ta cũng không miễn cưỡng.”
Mạnh thị trách mắng nói: “Hôm nay là ngày tốt của Niếp Niếp, tôi bận còn không kịp, ông lại kêu tôi làm cái này!”
Oán trách thì oán trách, nhưng bà vẫn đi tìm Tô Thù.
Tô Thù ở trong sân nhỏ của tỷ tỷ, vừa vào cửa sân, Mạnh thị đã nghe được những tiếng cười đùa vui vẻ khiến nếp nhăn trên mặt bà khi cười càng sâu hơn.
Trong phòng đều đầy ắp cả người đứng lẫn ngồi, mỗi người vui mừng hớn hở, nhị phòng Tô Viện cũng đến, cười gượng ngồi một mình ở bên cạnh bàn.
Nhị phòng Tô gia thấy thời cơ, nhanh chóng ứng phó với tình hình. Buổi tối hôm Tô Thượng Thanh được thả ra, Tô Thượng Hòa đã khóc lóc cầu xin đại ca tha thứ, suýt chút nữa quỳ xuống! Tôn thị ăn nói khép nép mà nhận lỗi với Mạnh thị, hèn mọn như một bà già, Tô Viện thì cả ngày dính vào người Tô Mị, chịu hết sự châm chọc, làm thế nào cũng không chịu đi.
Một nhà năm người của đại phòng có thể nói là chỉ biết thở dài khi nhìn thấy, cùng nhau nắm chắc chủ ý kính trọng nhưng không gần gũi, lão phu nhân nhìn thấy cũng chỉ thở dài.
Tô Mị mặc áo cưới màu đỏ sẫm ngồi trên chiếc giường đất, không biết có phải Hoàng thượng cố tình làm khó hay không. Lúc nạp trưng thì nên ban Vương phi kim bảo và quan phục nhưng đến bây giờ vẫn chưa đưa đến.
Tô gia nổi lên phong ba, tâm trạng của Mạnh thị cũng theo đó mà thay đổi nhanh chóng. Bây giờ không cầu những thứ khác nữa, chỉ mong Tấn Vương gia có thể bảo vệ nữ nhi mình bình an là được.
“Niếp Niếp, người của Vương phủ phải quá giờ Ngọ mới đến đón dâu, con rảnh rỗi thì nghỉ ngơi một lát, buổi chiều sẽ mệt lắm.” Mạnh thị đau lòng vì nữ nhi, đuổi những người khác ra gian ngoài rồi nắm tay nữ nhi, nhẹ nhàng nói.
“Hai ngày nay phụ thân rất lo lắng cho con, không có thời gian nói chuyện với con. Chao ôi, mẫu thân cũng không nói nhiều. Phu thê ngày đêm chung sống hòa hợp.” Tấn Vương cũng không tiện di chuyển, con nói ít làm nhiều. Đừng làm ngài ấy khó xử.”
Tô Mị không hiểu ý của mẫu thân lắm, nhưng vẫn gật đầu nói: “Con nhớ rồi.”
Mạnh thị vui vẻ yên tâm vỗ vỗ tay nữ nhi, dặn dò nàng nghỉ ngơi một chút rồi đứng dậy đi ra ngoài tìm Tô Thù.
Tô Mị căn bản không tĩnh tâm được, nàng đẩy cửa sổ ra, không khí thổi vào mang theo vẻ lạnh lẽo vốn có của mùa đông.
Thời tiết hôm nay quang đãng, ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào trên những vệt tuyết đọng, ánh sáng óng ánh cứ như có vô số mảnh vỡ kim cương đang lấp lánh.
Mấy con hỉ thước nhảy tới nhảy lui trên nóc nhà, thỉnh thoảng xẹt qua đầy sân như một tấm lụa đỏ bay đến đầu cành cây, tạo nên một trận tuyết rơi.
Ngoại viện cổ nhạc cũng vang lên, xen lẫn với tiếng cười vui của mọi người, bầu không khí vui mừng tràn ngập mỗi một góc của Tô gia.
Tô Mị đột nhiên có chút muốn khóc.
Phụ mẫu vẫn còn, đệ đệ muội muội vẫn còn, tổ mẫu cũng còn, nàng làm được rồi không phải sao?
Kiếp này, cuối cùng cũng khác rồi.
“Niếp Niếp.” Mạnh thị bước vội đến rồi vén màn bước vào: “Mau đi ra tiếp chỉ, Hoàng thượng cuối cùng cũng ban Vương phi kim bảo xuống rồi!”
Tô Mị lắc đầu cười nói: “Con còn tưởng là Hoàng thượng không cho nữa, lại chọn vào lúc này.”
Mạnh thị kéo nàng đi ra phía bên ngoài, miệng cứ thao thao bất tuyệt: “Cơm ngon không sợ trễ, chuyện tốt không chê muộn, tốt xấu gì Hoàng thượng cũng cho con rồi, nếu không mới gọi là khó xử.”
Bàn thờ đã dọn xong, Hạ thái giám truyền chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy dáng dấp của Tô Mị, lập tức kinh ngạc.
Mỹ nhân mà ông ta từng nhìn qua còn nhiều hơn nhiều, nhưng không ai bằng Tô Mị, nhìn mấy bước đi của nàng, đúng thật là bước đi chậm rãi, xinh đẹp yêu kiều, ánh mắt trong veo như dòng suối trong, ông ta không nhịn được mà muốn nhìn thêm vài cái!
Chẳng trách Tấn Vương vì nàng mà làm ầm ĩ với Hoàng thượng, để một đại mỹ nhân như vậy ở trong nhà, cho dù không làm gì cả, chỉ nhìn thôi cũng vui tai vui mắt.
Xem ra hai nữ tử mà Thái hậu tìm vẫn cần phải đổi! Hạ thái giám cố gắng kéo mạch suy nghĩ của mình về, nói: “Quỳ xuống tiếp chỉ đi.”
Tô Mị nhìn rõ mặt mũi của ông ta, cũng trở nên choáng váng… giữa lông mày có nốt ruồi, chính là vị thái giám truyền chỉ tịch biên ở kiếp trước!
Mọi người phần phật quỳ xuống, Mạnh thị thấy nàng vẫn còn đứng sững sờ, vội vàng giơ tay kéo nữ nhi một cái: “Nghĩ gì vậy, quỳ xuống.”
Tô Mị theo lời quỳ xuống, chỉ cảm thấy chuyện nhân gian mập mờ điên đảo, tựa như ảo mộng trong nháy mắt lại chân thực như một giấc mộng dài.
Nàng tràn đầy thổn thức, còn việc thái giám đã nói gì nàng không hề nghe thấy dù chỉ một chữ.
Nàng cứng ngắc hô vạn tuế theo mọi người, cho đến khi hai tay nhận lấy kim bảo và trang phục của thân Vương phi trên khay vàng, nàng mới chầm chậm hoàn hồn lại.
Trên khay đặt thân Vương phi kim bào dài năm tấc, còn có một bộ quan phục hoa lệ huy hoàng, trên quan phục có một cái mũ Cửu Địch đè lên, mỏ của chim trĩ trên mũ ngậm hạt ngọc nhỏ. Trên đỉnh mũ là một cặp phượng hoàng vàng, trang sức hoa lá quý báu, chuỗi ngọc trai và hoa tai bằng vàng lấp lánh bay phất phơ dưới ánh mặt trời.
Từ bây giờ nàng đã là thân Vương phi rồi? Tô Mị nhìn những thứ này, không có chút cảm giác chân thực.
Về đến sân, Yến Nhi và Lý ma ma hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu lại, thay quan phục vào, làm đi làm lại một vòng thì đã là sau giờ Ngọ.
Tô Mị vội vã dùng chút điểm tâm, bỗng nghe thấy sân trước có tiếng cổ nhạc vang lên, tiếp đó là tiếng pháo đùng đùng và tiếng vui cười vui đùa hội tụ lại thành một khung cảnh, trộn lẫn lại với nhau.
Yến Nhi chạy đến cổng trong tìm hiểu một phen, vui mừng đến không ngậm mồm vào được: “Tiểu thư, Tấn Vương tới rồi, thân binh của Vương phủ làm nghi trượng, ai nấy đều mặc áo gấm, tướng mạo đường đường, vô cùng uy phong. Ngay cả nhị tiểu thư cũng chạy tới xem, còn chen ở trước nhất nữa!”
Trong lòng Tô Mị khẽ run lên, đột nhiên bắt đầu trở nên căng thẳng.
Giờ lành sắp tới, toàn phúc nhân mang tính chất tượng trưng mà chải đầu ba lần, trong miệng đọc những lời may mắn: “Nhất sơ cử án tề mi, nhị sơ bạch đầu giai lão, tam sơ con cháu đầy đàn.”
*Toàn phúc nhân(全福人): chỉ người may mắn trên còn cha mẹ, dưới có con cháu, hòa thuận với anh, chị, em.
Tô Mị ăn diện sẵn sàng, để cho Lý ma ma và Yến Nhi dìu, chầm chậm bước ra cửa sân.
Không để ý đến Lý ma ma đang thấp giọng thúc giục, nàng đi rất chậm, cứ như muốn ghi tạc trong lòng mỗi một ngóc ngách.
Trong đình viện của phòng chính đầy ắp người, Lý ma ma dẫn Tô Mị đi vòng từ hành lang uốn khúc đến sảnh trước.
Dưới chân giẫm lên tấm thảm đỏ dày dặn, tận cùng của tấm thảm đỏ, là Tiêu Dịch.
Hắn ngồi trên xe lăn, nghe thấy động tĩnh bèn nhìn về phía bên nàng.
Không biết vì sao, âm thanh ồn ào phảng phất như xa dần đi, khuôn mặt của đám người xung quanh cũng trở nên mơ hồ không rõ, chỉ có hắn là rõ ràng.
Ngọn gió Bắc ngày thường lạnh đến thấu xương, hôm nay cũng ấm áp một cách lạ thường, cẩn thận vòng qua đầu gối hắn, vạt áo màu đỏ sẫm nhẹ nhàng lướt qua, hương đắng thơm nhàn nhạt tung bay ra, quanh quẩn nơi đầu mũi.
Đối với nàng, hắn giống như ánh sao rực rỡ nhất ở giữa bầu trời giá lạnh, có thể nhìn thấy nhưng không với tới được, lại mang đến cho nàng ánh sáng và hy vọng duy nhất.
Bây giờ ánh sao ở trong vòng tay, còn điều gì còn tuyệt vời hơn chuyện này cơ chứ?
Tô Mị nhìn hắn rồi nở nụ cười.
Khoảnh khắc đó, dù là mũ Cửu Địch lóa mắt cũng trở nên ảm đạm phai mờ.
Tiêu Dịch lặng im ngóng nhìn nàng, con mắt màu hổ phách sáng lấp lóa.
Tô Thượng Thanh và Mạnh thị đã ngồi vào chỗ của mình, đôi mắt rưng rưng, bên miệng mang ý cười, bên cạnh là Tô lão phu nhân, khóe mắt cũng đo đỏ.
Tô Mị được người ta đỡ, cung kính dập đầu với bọn họ ba cái.
Lúc này phụ mẫu sẽ răn dạy nữ nhi xuất giá vài câu, trong mắt Mạnh thị chứa đầy nước mắt, chỉ sợ mở miệng thì sẽ bật khóc, miễn cưỡng nói một câu: “Về nhà chồng, phải cung kính, phải cẩn thận.” Rồi nghẹn ngào không nói tiếp được.
Tô Thượng Thanh dùng ánh mắt yêu thương nhìn nữ nhi một lượt, cố nén vẻ không nỡ lại, ôn hòa nói: “Không trái lời chồng, lấy thuận thảo làm chính, đó là đạo làm vợ.”
Tô Mị cố hết sức không để cho mình khóc lên.
Giọng nói già nua có hơi khàn khàn của Tô lão phu nhân: “Niếp Niếp, chăm sóc tốt cho mình, sống qua ngày cho tốt… cuộc sống của mình thì tự mình sống.”
Tô Mị cứ như không yên lòng nói: “Người cố gắng bảo trọng, sau này chỉ lo đến việc ngậm kẹo đùa cháu, bảo dưỡng tuổi thọ, đừng quan tâm đến những chuyện phiền lòng.”
Tô lão phu nhân cười rồi gật đầu.
“Giờ lành đã đến…” Người chủ trì ở ngoài cửa kêu to: “Tân nương tử lên kiệu hoa…”
Một cái khăn voan màu đỏ phủ lên đầu, trước mắt đỏ mờ mịt, cái gì cũng nhìn không rõ ràng, cứ như tách nàng ra với thế giới.
Cảm giác cô độc đột nhiên ập đến, cảm giác này khiến Tô Mị có chút lúng túng, dù là Yến Nhi đang dìu nàng, nàng cũng không dám cất bước đi.
Một bàn tay nắm lấy tay nàng, rộng lớn ấm áp, có chút thô ráp, nốt chai sạn trong lòng bàn tay cọ vào da trên tay nàng khiến nàng hơi đau nhói.
“Đi theo ta.” Tiêu Dịch nói: “Ta sẽ không buông tay đâu.”
Tô Mị đột nhiên yên tâm rồi dùng sức nắm lấy.
Chỉ nghe ba tiếng pháo nổ, chiêng trống vang trời, từng trận hoan hô reo hò, tiếng pháo nổ đùng đùng đến không phân biệt được.
Kiệu hoa ra khỏi cửa lớn của Tô gia, hàng trăm tên thị vệ bày ra dáng vẻ dựa dẫm của thân vương, hoành tráng mà đi về phía Tấn Vương phủ.
Mấy trăm hòm lửa khói bay ra dọc theo đường đi, từng tiếng từng tiếng “ầm ầm” vang lên, bầu trời trở nên đầy màu sắc, tỏa ra ánh sáng lung linh chiếu lên mặt đường, vô cùng đẹp mắt.
Hơn hai mươi tên nô bộc của Vương phủ cầm trong tay cái sọt tre, ném một lượng lớn miếng đồng xuống mặt đường, chỗ nào có tiếng hoan hô cao hơn thì sẽ ném vào chỗ đó nhiều hơn.
Trên mặt đường sôi sùng sục, già trẻ nam nữ đều chạy ra, hoan hô, nhảy nhót, chạy trốn, cười đùa, còn náo nhiệt hơn cả ngày Tết.
Một hôn lễ lớn, Tiêu Dịch khiến lão bách tính của nửa cái kinh thành đều nhốn nháo.
Lúc này mặt trời dần lặn về phía Tây, ánh chiều tà đỏ rực dát lên kiệu hoa một màu sắc lộng lẫy.
Bước vào từ cửa lớn của Vương phủ, vì là hôn lễ của thân Vương nên càng thêm sự uy nghi trang trọng, cũng không ai dám làm loạn việc động phòng. Sau khi xuống kiệu, bái đường, làm lễ hợp cẩn, tất cả đều tiến hành một cách đâu vào đấy.
Biểu hiện của Tiêu Dịch vẫn luôn rất bình tĩnh, nhưng Tô Mị phát hiện, lúc mở khăn voan, đầu ngón tay hắn nắm chặt đến trắng bệch.
Cũng không có nhẹ như mây gió giống như cách hắn biểu hiện ra.
Nghĩ như vậy, Tô Mị ngẩng đầu mím môi rồi cười một cái.
Lông mày nhuộm xuân sắc, ánh mắt e thẹn, nụ cười này khiến yết hầu của Tiêu Dịch chuyển động một cái.
Uống rượu hợp cẩn xong, Tiêu Dịch đến tiệc rượu mời rượu khách khứa, trong phòng ngủ chỉ còn Tô Mị và Yến Nhi, còn có Nhược Thủy – nha hoàn hầu hạ nàng tắm rửa.
Tô Mị tháo hết trang sức đầy đầu ra, cởi bỏ quan phục vừa dày vừa nặng, thoải mái tắm nước nóng, nhất thời cảm thấy cả người nhẹ nhàng.
Trên bàn bày cháo gạo tẻ, bánh bao, sủi cảo và vài món thức ăn kèm ngon miệng, Nhược Thủy cười nói: “Vương phi mệt một ngày rồi, chắc chắn không muốn dùng những món ăn mặn, Vương gia đặc biệt căn dặn nô tỳ chuẩn bị bữa tối nhẹ.”
Tô Mị dùng vài miếng, hỏi: “Hôm nay ai trực đêm?”
Nhược Thủy trả lời: “Nô tỳ không biết, Vương gia không thích dùng nội thị, ngày thường đều là gã sai vặt hầu hạ Vương gia. Bây giờ chắc chắn không thể dùng gã sai vặt rồi, nhưng Phúc ma ma không có sắp xếp nha hoàn trực đêm trong điện.”
Tô Mị giật mình, nói như vậy là tối hôm nay chỉ có nàng và Tiêu Dịch ở chung một chỗ rồi.
Tiếng xe lăn chuyển động từ xa đến gần, Phúc ma ma đẩy Tiêu Dịch vào, hành lễ nói: “Trời tối rồi, mới hai vị chủ tử nghỉ ngơi sớm.”
Nói rồi, một tay một người, túm lấy Yến Nhi và Nhược Thủy ra khỏi nội thất.
Tóc Tiêu Dịch ướt ướt, thay một bộ y phục ngày thường, trên người còn mang theo hương bồ kết nhè nhẹ, chắc là vừa tắm xong.
Có lẽ là do uống nhiều rồi, sắc mặt hắn rất đỏ còn có chút thở mạnh.
Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng hít thở của hắn nghe thấy vô cùng vang vọng.
Mỹ Nhân Đa Kiều - Qua Tử Hòa Trà
Chương 32
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương