Lúc này Thạch Nhược Anh bất chấp hết tất cả, nàng ta lấy lệnh bài của Thừa Thuận đế cho ra, huơ huơ trước mặt Tô Mị, vờ bày ra dáng vẻ lẫm liệt không dễ bắt nạt: “Ta có Hoàng lệnh, tránh ra!”
Tô Mị thầm kinh ngạc trong lòng, kính sợ trước quyền lực của Hoàng đế, theo bản năng lùi về sau một bước, nhưng sau đó nàng lập tức kịp phản ứng lại, chộp lấy lệnh bài, thản nhiên liếc mắt nhìn một cái sau đó nghiêm nghị quát lên: “Là giả! Mau bắt nàng ta lại cho ta!”
Ba bốn bà mụ vai u thịt bắp chen nhau xông tới kéo lấy cánh tay của Thạch Nhược Anh vặn ra sau khiến nàng ta đau đến tái mặt, không ngừng kêu cứu mạng.
Đáng tiếc rằng hai tên thái giám đi cùng nàng ta đã biến mất từ lâu.
Thạch Nhược Anh liều mạng giãy giụa: “Hoàng lệnh là thật, thật đó! Ngươi dựa vào đâu mà dám bắt ta, coi chừng Hoàng thượng sẽ trị tội ngươi.”
“Bịt miệng rồi mang xuống, canh chừng cẩn thận đừng để cho nàng ta chết.” Tô Mị nghĩ đến Tiêu Dịch, dặn dò một câu rồi vội vã đi ra sân.
Tiêu Dịch đang ngồi dưới tán cây hải đường trong sân, sắc mặt có vẻ không được tốt lắm, trên người chỉ khoác một chiếc đạo bào giản dị.
“Ngài không sao chứ?” Tô Mị sờ thử lên cánh tay hắn, lạnh như băng, nàng vội vàng đẩy hắn đi về phía phòng sưởi.
Tô Dịch ngăn nàng lại: “Đầu óc ta có hơi choáng váng, ngồi trong gió lạnh mới có thể tỉnh táo lại một chút. Không biết Thạch Nhược Anh bỏ cái gì trong lư hương, mùi hương đó…”
Hắn dùng sức lắc đầu nguầy nguậy, như thể muốn xua mùi hương đó ra khỏi tâm trí, Tô Mị run sợ không thôi, giục người nhanh chóng đi tìm Lô Hữu Đạt.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Lâm Hổ đã đưa người tới.
Thái quản gia và Phúc ma ma cũng nghe tin chạy tới, Thái quản gia xem như vẫn còn giữ được bình tĩnh, còn Phúc ma ma thì đã ửng hồng hai mắt, bà ấy nhìn chằm chằm Tiêu Dịch, trong mắt chất chứa những lo âu không thể nói thành lời.
Tô Mị vô tình nhìn thấy tình cảnh đó thì thầm than thở, đừng nhìn người mà bình thường luôn lạnh nhạt thờ ơ với mọi người, thật ra bà ấy đối xử với Tiêu Dịch rất chân thành.
Lô Hữu Đạt xoa eo, cẩn thận quan sát sắc mặt của Tiêu Dịch một lúc lâu mới bắt đầu bắt mạch, đổi tay trái sang tay phải, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Vương gia nói cảm thấy choáng váng xốn xang, nhưng sau khi ngửi mùi hương đó thêm một lúc sẽ cảm thấy chán ghét khó chịu, buồn bực không yên có phải không?”
Tiêu Dịch chậm rãi gật đầu: “Lần trước cũng như vậy.”
Lô Hữu Đạt tập trung suy tư hồi lâu, thở dài nói: “Nếu thật sự là loại chuyện như ta nghĩ, thì ta chỉ có thể nói một câu – Mạng của Vương gia chưa tận! Ngài đừng hóng gió ở đây, chúng ta vào trong rồi nói.”
Mọi người bước vào phòng sưởi, uống một bát canh gừng nóng hổi, Tiêu Dịch cảm thấy cơ thể ấm áp hơn rất nhiều, sai người mang cái lư hương nhỏ bằng đồng đỏ đến cho Lô Hữu Đạt: “Sau khi Thạch Nhược Anh vào phòng chỉ chạm vào mỗi cái lư hương này, bên trong vẫn còn chưa cháy hết, ngươi nhìn thử xem nó là cái gì.”
Hương trong lư hương đã tắt từ lâu, Lô Hữu Đạt lục lọi bên trong, nhặt ra một cục đen đen to bằng nửa móng tay út, ông ta dùng tay nắn nắn vuốt vuốt, đưa xuống mũi ngửi thử, vẻ mặt của lập tức trở nên nghiêm trọng.
Phúc ma ma sốt ruột hỏi: “Lô thái y, ông mau nói gì đi!”
“Đây đúng là nha phiến, nhưng nó tinh khiết và dễ gây nghiện hơn nha phiến bình thường.” Lô Hữu Đạt ném thứ đó về lại lư hương với vẻ mặt kinh tởm: “Không sao, không cần dùng thuốc, chỉ cần không hít phải nó nữa, qua mười ngày nửa tháng nữa sẽ ổn thôi.”
Tên gọi nha phiến Tô Mị cũng đã từng nghe nói đến, trong lòng vẫn sợ hãi không thôi: “Một khi nghiện sẽ trở thành người không ra người ma không ra ma. May mà Vương gia tỉnh táo, không trúng gian kế của tiện nhân kia!”
Lại nghĩ đến Thạch Nhược Anh, Tô Mị nhất thời nghiến răng nghiến lợi nói: “Tức chết ta, lần này ta tuyệt đối không thể tha cho nàng ta.”
Tiêu Dịch trầm ngâm nói: “Nha phiến không phải thứ mà người bình thường có thể có được, sau lưng nàng ta nhất định có người khác chống lưng.”
Khuôn mặt Phúc ma ma lạnh như băng, cúi đầu rỉ tai Tiêu Dịch một câu rồi lặng lẽ rời đi.
Tô Mị lấy lệnh bài ra đặt lên bàn: “Trên người của nàng ta, không biết là thật hay giả.”
“Thì ra là do Hoàng thượng sai đến!” Tiêu Dịch nhìn thoáng qua cũng biết là thật, cười lạnh nói: “Lại còn dùng nàng ta để bày mưu tính kế ta, xem ra đến cả Hoàng thượng cũng bị cái miệng của nàng ta lừa.”
Tô Mị thầm than phiền: Còn không phải là do trước đó người do dự mềm lòng hay sao?
Dường như Tiêu Dịch nhìn ra được nàng đang suy nghĩ gì trong lòng, liếc nhìn nàng chậm rãi nói: “Đoán chừng là A Nhật Thiện ngợi ca không ít.”
Nhỏ mọn! Trong lòng Tô Mị lặng lẽ bổ sung thêm một câu.
“Ta chỉ bị mê hoặc hai lần, chỉ là một liều nhỏ… Nếu như nghiện sau khi ngừng thuốc thì ta sẽ có phản ứng gì?” Tiêu Dịch nhìn về phía Lô Hữu Đạt, ánh mắt trở nên tối sầm khó giải thích: “Liệu có trở nên cáu kỉnh thô bạo như biến thành một người khác hay không?”
Lô Hữu Đạt đáp: “Hầu hết những người bị nghiện sẽ phải chịu những cơn đau không thể tưởng tượng được trên cơ thể, nói nó như ngàn vạn con kiến cắn vào xương, như đao sắc mổ bụng cũng không ngoa chút nào. Không những thế, đầu óc sẽ trở nên hỗn loạn và rất dễ suy sụp, có thể làm bất cứ hành vi điên cuồng nào.”
Tiêu Dịch yên lặng suy nghĩ hồi lâu, sau đó mới dùng âm thanh vô cùng nhẹ nhàng trầm thấp nói: “Phế thái tử Tiêu Thứ Nhân… Nghe nói ngày đó tinh thần hắn thật sự không tốt, đặc biệt nóng nảy, làm trà nóng trên tay bắn tung tóe, còn đánh chết nô tì trong cung, so với dáng vẻ tao nhã lịch sự ngày thường của hắn thì thật sự như hai người khác nhau.”
“Tiên Đế vừa quở trách đôi câu, hắn đã lật tung long án, xông đến siết lấy cổ Tiên Đế, cũng không biết lấy đâu ra sức lực mà ba bốn người cũng không thể kéo hắn ra nổi.”
Không khí trong phòng sưởi lắng xuống, đám người Tô Mị cũng ngừng thở, trong phòng chỉ còn lại giọng nói lạnh lùng trầm thấp của Tiêu Dịch: “Thế là đương kim quả quyết muốn một đao giết chết phế Thái tử.”
Thái tổng quản ở bên cạnh lẳng lặng nói: “Không lâu sau khi Tiên Đế băng hà, đương kim thuận lý thành chương kế vị, ngôi vua còn ngồi chưa vững đã vội vàng thanh trừ “nghịch đảng”, ngẫm lại một chút đúng là thú vị vô cùng.”
Những lời này có ý ám chỉ rõ ràng, có thể nói là tương đối to gan, nhưng Tiêu Dịch cũng không quát bảo ngưng mà còn nhàn nhạt nói thêm vào: “Quả thật rất thú vị, chắc hẳn lúc này trên phố lại có đề tài để bàn tán rồi.”
Thái tổng quản hiểu ý cười cười, im lặng không lên tiếng cúi đầu lui ra.
“Hắn muốn diệt trừ ta, kết quả lại tự kéo mình xuống nước, ta đây có tính là nhân họa đắc phúc không nhỉ?” Tiêu Dịch phủi ống tay áo, cười chế giễu: “Đi thôi, chúng ta đi gặp kẻ sai vặt cho Hoàng thượng, bỗng dưng bị chó cắn một phát, khẩu khí này không đến cũng không được.”
Ở phía tây của Vương phủ có một sân nhỏ hoang vu, lớp sơn đen trên cửa viện bong tróc khắp nơi, bên trong sân cỏ dại mọc um tùm, dưới một gốc cây cổ thụ hình thù ngoằn ngoèo kì quái có ba gian phòng bằng gạch xiêu vẹo như sắp đổ, mấy con quạ già đứng trên mái kêu lên hai tiếng bằng chất giọng quái dị, đôi mắt như hạt đậu đen nhìn chăm chăm vào những người đang đi đến.
Thị vệ canh giữ ở cửa im lặng như những tượng đá vô hồn không có sức sống.
Tô Mị vừa bước vào trong sân đã không rét mà run, tóc tai nàng cũng tung bay, thấp giọng hỏi: “Đây là địa lao của Vương phủ sao? Thật là rùng rợn đáng sợ.”
“Nàng ta không xứng được vào địa lao của ta.” Tiêu Dịch giải thích: “Đây là nơi giam giữ những nô lệ phản bội, xây dựng như thế để gây thêm áp lực cho bọn chúng, tạo điều kiện thuận lợi để thẩm vấn mà thôi.”
Trong lúc đang nói chuyện thì Lâm Hổ đẩy cửa ra bước vào trước. Sau khi nghe thấy tiếng khóc nức nở, Thạch Nhược Anh bị nắm tóc kéo ra khỏi phòng.
Lâm Hổ không hề thương hoa tiếc ngọc chút nào, xách nàng ta ra đập mạnh xuống đất, kế đến buông thõng hai tay đứng sang một bên.
Hai tay Thạch Nhược Anh bị trói sau lưng, miệng nhét vải, tóc mai rối tung, mặt mày chỗ trắng chỗ đen, khóe môi chảy máu, hai bên má sưng vù, đôi mắt như sắp khép lại chỉ còn một kẽ hở, chẳng biết là đã bị bao nhiêu bạt tai.
Toàn thân nàng ta xám ngoét như lăn trong đất, trên tà váy còn có hai dấu chân to, hẳn là đã phải chịu nhiều đau đớn.
Vừa nhìn thấy Tiêu Dịch nàng ta đã khóc như mưa, đáng tiếc khi kết hợp với khuôn mặt dính đầy bột màu của nàng ta trông thật buồn cười!
Tiêu Dịch ra hiệu cho Lâm Hổ lấy vải trong miệng nàng ta ra, lạnh lùng nói: “Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi, nha phiến cơ à? Ngươi đúng là thần thông quảng đại, muốn khiến ta trở thành kẻ nghiện sau đó không thể rời bỏ ngươi được ư? Nói, ngươi lấy nó từ đâu ra.”
“Vương gia, oan uổng cho ta quá!” Thạch Nhược Anh liều mạng nhích người về phía Tiêu Dịch, nói với giọng không rõ ràng: “Nha phiến cái gì, ta chưa từng nghe nói tới, nhất định là có người muốn hãm hại ta, ngươi phải tra rõ và trả lại sự trong sạch cho ta!”
Nói xong còn quay sang nhìn Tô Mị một cái.
Tô Mị không nhịn được bật cười: “Chết đến nơi rồi mà vẫn còn muốn vu oan cho ta, cũng không tự suy nghĩ thử xem có ai tin lời ngươi nói không, ngươi thật sự không biết phân lượng của mình nặng bao nhiêu à. Lâm Hổ, làm cho nàng ta tỉnh táo lại một chút.”
Lâm Hổ đá vào xương hông của Thạch Nhược Anh, khiến nàng ta đau đến co rút cả người lại kêu khóc: “A Dịch đệ đệ, rốt cuộc ta đã làm sai điều gì chứ? Nể tình phụ thân ta không tiếc công sức dạy dỗ ngươi, lại nỡ để cho ta chết đi, chẳng lẽ chỉ vì vài ba lời nói của người khác mà ngươi lại cắt đứt tình cảm bao năm qua sao?”
Tô Mị thở dài một hơi, không nói nên lời.
“Đừng gọi tên của ta, ta và ngươi không có quan hệ sâu đậm đến vậy.” Tiêu Dịch cười khẩy nói: “Đáng tiếc thanh danh cả đời của Thạch lão Tướng quân lại bị hủy hoại trong tay nữ nhi mà hắn yêu chiều nhất. Thạch Nhược Anh, ngươi thật sự cho rằng ta là kẻ ngốc sao? Hay là tưởng rằng mình là quốc sắc thiên hương, ta vừa nhìn thấy ngươi là hoa mắt bất tỉnh?”
Trong mắt Tiêu Dịch hiện lên ánh lửa, giọng điệu kiên quyết không chừa chỗ để thương lượng: “Ta chỉ cho ngươi một cơ hội sống sót, trước tiên là chậu lửa, và sau đó là lư hương, ngươi cho rằng ngươi cứ cứng rắn gồng gánh không khai ra thì Hoàng thượng sẽ đến cứu ngươi à? Nằm mơ đi! Hắn không dám xé rách lớp mặt nạ với ta, giờ phút này hắn là người muốn ngươi chết hơn bất kì ai hết.”
Thạch Nhược Anh ngẩn ra, ngừng khóc, cúi đầu suy nghĩ một chút, rất nhanh đã hạ quyết tâm: “Mặc dù những gì ta làm không thích hợp, nhưng ta cũng có nỗi khổ của riêng mình, Hoàng thượng dùng con trai của ta để uy hiếp ta, ta thật sự không còn cách nào khác, ta đã len lén giảm liều lượng… Ta biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này, nhưng ta không trách ai cả.”
Nàng ta nói với vẻ đau buồn: “Ta sẽ viết lời khai rõ đầu đuôi ngọn ngành, xem như là để chuộc tội. Cũng may là ngươi không sao, ta chỉ mong ngươi có thể quên đi những điều tồi tệ ta đã làm và chỉ ghi nhớ những thứ tốt đẹp trong quá khứ mà thôi.”
Tô Mị cảm thấy xem đến đây đã đủ rồi, lắc đầu khen ngợi chân thành: “Người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch!”
Khóe miệng Tiêu Dịch hơi nhếch lên, cố nín cười ra lệnh cho Lâm Hổ: “Cởi trói cho nàng ta, sau khi ký tên chấp thuận, đưa cả con trai nàng ta về Tây Bắc, xử lý theo quy củ.”
Thạch Nhược Anh nghe đến cuối thì giật mình: “Ngươi muốn giết ta?”
“Giết ngươi thì cần gì phải đưa về Tây Bắc?” Tiêu Dịch khinh thường nói: “Ngươi không muốn cũng được, ta thả ngươi đi, chỉ sợ rằng chân trước ngươi vừa bước ra khỏi cửa Vương phủ, chân sau đã bị người của Hoàng thượng diệt khẩu.”
Thạch Nhược Anh rùng mình, lặng im không nói nữa.
Bước ra khỏi sân nhỏ, Tô Mị tò mò hỏi: “Xử theo lệ cũ là cái gì?”
“Nhập tiện tịch, rút lưỡi, đưa đi Tây Bắc khẩn hoang làm ruộng. Không lấy mạng nàng ta cũng coi như là không phụ lòng Thạch lão Tướng quân.” Tiêu Dịch lạnh nhạt nói: “Tương lai về sau thế nào phụ thuộc vào vận may của chính nàng ta.”
Tô Mị suy nghĩ một chút, Thạch Nhược Anh có thể sống sót sau cơn đau rút lưỡi, nhưng còn làm ruộng… E rằng ngay cả cái cuốc nàng ta cũng cầm không nổi, những chuyện về sau có thể tưởng tượng được.
“Vậy ngươi định đối phó với Hoàng thượng như thế nào? Chuyện này chắc chắn không thể thẳng thắn đối mặt với hắn, chúng ta cứ như vậy câm lặng chịu thua thiệt sao?”
Tiêu Dịch siết chặt quả đấm, ánh mắt bỗng dưng trở nên sâu không lường được: “Các vị lão nhân của Liêu Đông quân, đã đến lúc ôn lại chút chuyện quá khứ rồi.”
Mỹ Nhân Đa Kiều - Qua Tử Hòa Trà
Chương 45
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương