Có lẽ dân thường quá hung hăng, hoặc do ngày thường bọn nha dịch sống cuộc sống sung sướng quen rồi, quá tiếc mạng sống nên khi nhìn thấy người đến với khí thế liều mạng thì chân đã mềm nhũn như chân tôm, người này còn chạy nhanh hơn so với người kia.
Tóm lại, chờ Ngũ Thành Binh Mã ty dẫn mấy ngàn quan binh chạy tới thì công đường của Thuận Thiên phủ đã bị đập cho nát nhừ, bức hoành phi “Thanh Chính Liêm Minh” nằm trên mặt đất, trên đó đều là những dấu chân to lớn lộn xộn.
Đám người này còn muốn đi vào đại lao nhưng may mắn là cửa đại lao rất kiên cố, phòng thủ nghiêm ngặt, bọn họ đập một hồi cũng không đập mở được, lại nhìn thấy quan binh đang đánh tới lúc này mới buông bỏ, loạn cào cào chạy trốn khắp nơi.
Hiện trường hỗn loạn này khiến Thừa Thuận đế vô cùng hoảng sợ, kinh thành lập tức thi hành chế độ giới nghiêm ban đêm chặt chẽ hơn, trời vừa nhá nhem tối đã có binh sĩ mang đèn đi tới đi lui để tuần tra, phàm là cảm thấy người nào có bộ dạng đáng ngờ, không cần biết đúng sai thế nào trước tiên cứ bắt nhốt vào đại lao đã rồi tính sau.
Dưới các biện pháp nghiêm ngặt, dường như Kinh thành đã có lại sự yên bình trước đây, những người dân tị nạn ăn mày trên đường phố dần dần không thấy tung tích nữa nhưng lại tụ tập ngày càng nhiều ở ngoại thành, có nơi lên tới hàng nghìn người. Bởi vì giới nghiêm ban đêm, nên những hộ gia đình giàu có hay phát cháo cũng dỡ bỏ lán phát cháo, mặc dù triều đình cũng cho dựng nơi phát cháo nhưng cũng không làm gì được vì người thì nhiều mà cháo thì ít, có vài nơi không thể tiếp tục được nữa.
Các quan lại ở nơi phát cháo sợ dân tị nạn làm phiền bèn báo lên trên, nhưng trong lòng những đại lão gia của quản sự cũng hoảng sợ, bọn họ chỉ biết suy nghĩ đến tình hình trong triều đình, hỏi Hộ Bộ lấy mấy bạc lương còn chưa có kết quả nên bèn gác nó sang một bên.
Đầu tháng năm, có hai lần náo động không lớn không nhỏ ở nơi phát cháo, phải mất rất nhiều công sức mới đè chuyện này xuống được, mà Ngũ Thành Binh Mã ty và Thuận Thiên phủ thật sự không thể tìm ra được một nhân thủ nào thừa thãi, bất đắc dĩ Thừa Thuận đế chỉ đành phải điều một bộ phận binh lực của tam cung đến trấn giữ nơi phát cháo.
Tất cả các vấn đề khó khăn như phế thái tử, lũ lụt, dân tị nạn, loạn thần… đều lần lượt xuất hiện, Thừa Thuận đế đột nhiên có một loại cảm giác giống như một toà thành đang lung lay sắp đổ.
Tuy nhiên điều làm hắn ta sợ nhất vẫn là Tiêu Dịch nhân lúc hỗn loạn này mà tạo phản.
“Mẫu hậu, nhi thần bất hiếu chỉ có thể tuyên bố với bên ngoài rằng mẫu hậu sinh bệnh nặng, như vậy Tiêu Dịch mới không thể không vào thăm mẫu hậu. Trẫm đã cho người mai phục ở cổng thành chờ khi hắn tiến vào cung thì sẽ bắt hắn lại.” Thừa Thuận đế nghiến răng nghiến lợi nói: “Trẫm thật sự không nhịn nổi nữa rồi.”
Nhìn Thái hậu có vẻ hơi tiều tụy, các nếp nhăn nơi khóe mắt cũng sâu hơn rất nhiều, giữa hai đầu lông mày tràn đầy sự lo lắng: “Ai gia có thể giả bệnh nhưng nếu hắn không đến thì phải làm sao?”
“Hắn không có lí do gì để không đến!” Thừa Thuận đế ung dung rảo bước đi lại trong phòng, đôi mắt mèo giống như đang phát ra ánh sáng màu xanh lục yếu ớt: “Trẫm luôn cố gắng mong muốn mọi chuyện ổn thoả, nhường nhịn hắn trăm điều, lại thêm vào đó là gần đây tai họa trùng trùng, chắc chắn hắn cho rằng trẫm không muốn có thêm bất kỳ sóng gió nào trong triều. Nhưng lần này trẫm muốn dùng cách làm trái ngược, đánh đến bất ngờ làm hắn không cách nào phòng bị được.”
Sắc mặt Thái hậu ảm đạm đi, lắc đầu thở dài nói: “Sao đứa trẻ đó lại xa cách với chúng ta đến như vậy? Ôi, giam hắn vào trong cung cũng được nhưng tốt xấu gì cũng giữ lại cho hắn cái mạng.”
Thừa Thuận đế không đồng ý: “Nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, lúc đầu là do trẫm mềm lòng nên chỉ làm hắn bị liệt, mẫu hậu xem đến nay vẫn là một phiền phức lớn, biết thế thì đã vặn gãy cổ của hắn rồi.”
“Vậy mà ngươi lại làm hắn…” Thái hậu kinh ngạc đến nỗi ngực đập thình thịch, đôi môi run run muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, khép mắt lại tựa lên chiếc gối dựa lớn, lắc đầu không chút sức lực: “Ai gia mệt rồi.”
Thừa Thuận đế đứng dậy yên lặng rời đi, sau lưng là tiếng thở dài thườn thượt.
Sau một phen sắp xếp, cách một ngày ý chỉ của Thái hậu đã được truyền đến Vương phủ.
Sắc mặt của chưởng sự thái giám Thọ Khang Cung lo lắng, lau nước mắt rồi nói: “Vốn dĩ là không muốn quấy rầy Vương gia nhưng không biết làm sao Thái hậu đã nằm liệt giường mấy ngày rồi, mê man cả ngày, thời gian tỉnh táo càng ngày càng ít, các ngự y đều nói tình huống không được tốt lắm. Nhưng Thái hậu đã sốt đến mơ hồ rồi vẫn nghĩ đến việc mang canh đậu đỏ cho người chỉ lo người bị đói!”
Trong mắt của Tiêu Dịch cũng tràn sự đau xót: “Mời trở về cung chuyển lời đến Thái hậu, sáng sớm ngày mai ta sẽ tiến cung thăm người.”
Chưởng sự thái giám có được lời khẳng định, trộm thở ra một hơi gần như không thể phát hiện, đau buồn thương xót mà ra về.
Ông ta vừa đi, Tiêu Dịch cũng thu lại nét đau thương trên khuôn mặt, khóe miệng hơi hạ xuống, nhìn ý chỉ trên tay như đang suy nghĩ gì đó.
Tô Mị nghĩ đến tình hình trước mắt, cảm thấy đạo ý chỉ này thật kỳ lạ: “Chắc chắn là có bẫy, Vương gia không nên đi!”
“Toàn chơi mấy trò hại ngầm, còn không bằng hắn ta trực tiếp hạ một đạo thánh chỉ truyền tới Vương phủ.” Tiêu Dịch tùy tiện ném ý chỉ đi, đứng dậy chắp tay sau lưng đi vài bước rồi đột nhiên đưa tay ra nhấc cây cung treo trên tường xuống, dùng sức kéo một cái nhưng chẳng qua chỉ là vừa mới kéo ra.
Tiêu Dịch tặc lưỡi một tiếng: “Mặc dù còn thiếu chút lực nhưng cũng không ngại chơi với hắn ta.”
Tô Mị vẫn không đồng ý cho hắn đi: “Trong cung là địa bàn của Hoàng thượng ngài lại không thể mang theo thân binh đi vào cùng, lần này ngài đi không phải là đưa dê vào miệng cọp sao? Vẫn là tìm một cái cớ mà thoái thác đi, dù sao quân Liêu Đông cũng âm thầm tập kết lại rồi, chúng ta suy nghĩ kỹ hơn rồi lại bàn tiếp.”
“Ta vẫn không muốn sử dụng quân Liêu Đông, một khi dùng quân Liêu Đông, Thát Đát chắc chắn sẽ nhân lúc hỗn loạn để tấn công, như vậy khác nào gọi bọn họ đến chiếm tiện nghi, vô vị.” Tiêu Dịch tập trung suy nghĩ một lúc, quay lại nở nụ cười với nàng, nói: “Tiến cung thì tiến cung, còn không biết ai tính kế ai đâu.”
Tô Mị nhẹ nhàng cười một tiếng, cực kỳ nghiêm túc nói: “Ngài chắc chắn sẽ làm Hoàng đế, những ngày đầu tiên ta đã mơ một giấc mơ người chính là tân Hoàng đế trong tương lai, văn võ bá quan đều quỳ dưới chân ngài hô vạn tuế.”
Tiêu Dịch chỉ cho rằng nàng cố ý nói điềm lành để khích lệ bản thân, cũng nở nụ cười, ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng nói: “Ta chắc chắn sẽ khiến suy nghĩ trong lòng nàng trở thành sự thật. Tiếp theo ta có một hành động lớn, kinh thành cũng sẽ náo loạn một trận, nàng mau đón nhạc phụ bọn họ đến Vương phủ đi, ở đây là nơi an toàn nhất.”
Tô Mị gật đầu đáp ứng, lại hỏi: “Trước đó ta đã bãi bỏ tất cả công việc của Ngải ma ma, sau này bà ấy có đến tìm ta mấy lần ta đều không gặp bà ấy, nhưng ngài vẫn dùng Hạng Lương… trong lòng ngài có biện pháp nào sao?”
Nhắc đến chuyện này Tiêu Dịch cũng vô cùng khó xử, việc Ngải ma ma che giấu mối quan hệ của bà ấy với Mộc Lý Đường thực sự khiến hắn khó chịu, nhưng nghĩ đến tình cảm bầu bạn nhiều năm, hắn thực sự không thể tàn nhẫn xử lý bà ấy.
Còn có Hạng Lương, từ nhỏ đã hầu hạ bên người hắn, vào sinh ra tử vì hắn nhiều lần, nếu cũng là tai mắt của Mộc Lý Đường thì hắn cũng phải hoài nghi năng lực nhìn người của bản thân rồi.
Ánh mắt Tiêu Dịch sâu kín nhìn chằm chằm bóng cây đang lay động ngoài cửa sổ, hồi lâu mới nói: “Trước mắt mục tiêu của ta và Mộc Lý Đường là giống nhau nên tạm thời không quan tâm đến bọn họ, đợi sau khi tình hình ổn định lại rồi nói. Nàng nghỉ ngơi đi, ta đến thư phòng bên ngoài.”
Tiếng ve đầu hè kêu rì rì nhưng không kêu to ồn ào như giữa hè, kèm theo đó là bóng liễu xanh mướt bên ngoài thư phòng, mang lại cho con người cảm giác sâu sắc, tĩnh mịch.
Tiêu Dịch ngồi đối mặt với Mộc Lý Đường, không chút khách sáo ra lệnh: “Kêu người của ngươi dừng tay, dừng việc xúi giục người dân gây rắc rối lại, thật sự gây ra bạo động thì ai lên ngôi cũng không thể ngồi vững.”
Mộc Lý Đường kỳ quái nói: “Bạo động lớn không tốt à? Đúng lúc cho ngươi lý do dẫn binh cứu vua, chúng ta lợi dụng sự hỗn loạn để giết chết hoàng đế, để những loạn dân đó gánh vác tội danh vậy ngươi có thể danh chính ngôn thuận mà lên ngôi Hoàng đế, những đại thần trong triều muốn phản đối cũng không thể tìm được lý do.”
“Không ổn.” Thái độ của Tiêu Dịch rất kiên quyết: “Bất kể dự tính ban đầu như thế nào, một khi bùng nổ bạo loạn nhất định sẽ kèm theo đánh đập, phá phách cướp bóc, người chịu tổn hại sẽ là người dân, bọn họ chỉ là những người vô tội.”
Mộc Lý Đường ngạc nhiên, có chút dở khóc dở cười nói: “Ta cho rằng ngươi là một người không có tình người, thật không ngờ trong lòng vậy mà lại mềm yếu như vậy! Nghĩa không quyên tài, từ không dẫn binh, người làm việc lớn phải cương quyết, thủ đoạn tàn nhẫn, ngươi có lòng thương xót người dân như vậy còn không bằng suy nghĩ cho hoàn cảnh của bản thân nhiều hơn.”
Tiêu Dịch lạnh lùng nói: “Đây là người dân của triều đình ta, ta đương nhiên phải thương xót cho bọn họ!”
Mộc Lý Đường lại ngẩn ra, một lúc sau mới ngập ngừng nói: “Được, nghe ngươi, chẳng qua ngươi đã không muốn dùng quân Liêu Đông, lại không muốn tạo ra bạo động vậy ngươi định làm thế nào?”
Tiêu Dịch vuốt ve cánh tay phải của mình, bất chợt nở nụ cười, nói: “Mưu phản à, tất nhiên là giải quyết dứt khoát rồi!”
Ngày hôm sau là một ngày nắng, mặt trời gay gắt của tháng năm giống như một quả cầu lửa lớn, không chút do dự tỏa hơi nóng cùng cái nắng chang xuống mặt đất, chiếu vào gạch xanh trắng lóa trước cổng thành, chói đến nỗi làm người ta quáng mắt.
Sân trước cổng thành là hình chữ “Ao”, ba mặt xung quanh đều là tường, lầu trên cổng thành là bức tường nhô lên rất hoàn hảo, đúng là nơi tốt nhất để mai phục.
Hạ thái giám nằm mai phục ở trên bức tường nhô lên cùng với hai trăm cấm vệ quân, chỉ đợi Tiêu Dịch đến là lập tức bắn cho hắn vạn tiễn xuyên tim.
Một loạt tiếng bước chân soàn soạt, chỉ thấy mười bảy mười tám người mặc quan phục triều thần ùn ùn kéo đến, trong đó có ba bốn người là tôn thất hoàng tộc, cũng có Tư Đồng Hoà cùng các Nội Các phụ thần.
Bọn họ vây vòng quanh xe lăn của Tiêu Dịch, vừa đi vừa nói cái gì đó, dần dần tiến lại gần cổng thành.
Hạ thái giám trợn tròn mắt, Hoàng Thượng đoán được Tiêu Dịch sẽ mang người hầu tiến cung nên đã hạ lệnh bắn chết hết thảy, nhưng ai biết Tiêu Dịch vậy mà lại mang theo một đám thần công, những người này vô tình đã thành tấm chắn của Tiêu Dịch!
Bắn hay là không bắn?
Hạ thái giám nuốt một ngụm nước miếng, không dám chuyên quyền, lập tức phái tiểu thái giám đi xin chỉ thị Hoàng Thượng, cũng phân phó thủ vệ không phê chuẩn cho đi vào.
Nhưng thị vệ không ngăn được đoàn người của Tiêu Dịch, bởi vì Tiêu Dịch lấy ra ý chỉ của Thái hậu.
“Bệnh tình của Thái hậu nguy kịch, đặc biệt hạ chỉ lệnh cho chúng ta tiến cung thăm hỏi, ngươi dám kháng chỉ?” Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Dịch nhìn mấy người cấm vệ quân đó: “Bây giờ bổn Vương có thể tử hình ngươi ngay tại chỗ.”
Đầu thị vệ chảy đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn về phía lầu trên cổng thành như đang cầu cứu.
Hạ thái giám thầm mắng một tiếng, không chờ nổi chỉ thị Hoàng thượng, thở hổn hển chạy xuống, mở cổng thành ra rồi cười làm lành nói: “Thỉnh an Vương gia, Thái hậu nghe nói ngươi đã tới, vui mừng khôn xiết, trời vừa sáng Hoàng thượng đã lệnh cho lão nô đến đây chờ ngài, mời ngài đi bên này, lão nô hầu hạ ngài đi Thọ Khang Cung.”
Những thần công đi theo đến cũng muốn đi vào cùng Tiêu Dịch.
Hạ thái giám duỗi ra cánh tay: “Chư vị đại nhân xin dừng bước, Hoàng thượng vẫn chưa triệu kiến các ngươi, muốn diện thánh, phải trình thẻ lên trước. Người đâu, đi xem hôm nay là ai canh gác Đại Thanh môn, sao lại tùy tiện để người khác tiến cung!”
Từ Đồng Hào cũng không thể hiểu được bèn nói: “Ăn nói kiểu gì thế? Chúng ta đã sớm trình thẻ lên rồi, chẳng qua là đúng lúc gặp Tấn Vương ở đây. Hạ tổng quản, Nội Các, Hộ Bộ, Công Bộ chúng ta muốn đến cung điện bàn chuyện, tu đê cứu tế tuyệt đối không thể chậm trễ được.”
Hạ thái giám đành phải nghiêng người nhường ra nửa bên đường.
Một đám người lũ lượt đi vào trong, Hạ thái giám muốn ngăn mấy người tôn thất hoàng tộc, nhưng trong tay bọn họ lại cầm thẻ ngà, cứ xô xô đẩy đẩy chạy theo Tiêu Dịch xông vào!
Trong lòng Hạ thái giám đột nhiên trầm xuống, trực giác cảm thấy tình hình có biến, tiểu thái giám đi báo tin cho Hoàng Thượng vẫn chưa trở về, ông ta thật sự không chờ được nữa, phân phó thuộc hạ theo dõi động thái của nhóm người này, nhấc chân chạy về hướng Ngự Thư Phòng.
Tiêu Dịch nhìn bóng lưng của ông ta, chuyển động tay phải, không nhanh không chậm đi theo hướng ông ta rời đi.
Mà Từ Đồng Hoà và những người khác vẫn đi theo phía sau hắn.
Mỹ Nhân Đa Kiều - Qua Tử Hòa Trà
Chương 53
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương