Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan
Chương 44: Hoa Rơi Có Ý
Chương 44 : Hoa rơi có ýLúc trước gian Phù Dung có bức trướng xanh và bình phong ngọc, vạc vàng lò bạc, đồ cổ quý báu, xa hoa lộng lẫy, sau khi Phương Đức Thanh qua đời, Phương Khương thị cũng tự giác nghĩ một quả phụ không nên hoang phí, lệnh cho mọi người dẹp hết, phòng khách trở nên trống trải vắng lặng, Lâm Nhữ vào trong, đưa mắt nhìn xung quanh, tâm trạng nặng nề, Phương Khương thị lạnh lùng ngồi thẳng, kệ nàng hành lễ không hề nói lời nào.Lâm Nhữ khom lưng cả buổi, Phương Khương thị không cho nàng thẳng lưng nên ngẫm nghĩ, quỳ hai đầu gối xuống đất.“Có phải đang làm quá lên hay không?” Phương Khương thị đột ngột biến sắc mặt.“Không biết chọc giận mẫu thân điểm nào, con có nghĩ qua đều cảm thấy không phải, nên đành thỉnh tội với mẫu thân.” Lâm Nhữ nhỏ giọng nói.“Ta đâu dám nhận làm mẫu thân của ngươi, trong mắt ngươi vốn đâu có người mẫu thân này.” Phương Khương thị cả giận, tay run run chỉ vào Lâm Nhữ, cao giọng nói, nhưng chưa từng chỉ trích gì ai nên nói một câu như thế rồi bật khóc trước khi Lâm Nhữ tỏ vẻ chịu uất ức: “Lúc phụ thân ngươi còn sống, đãi ngộ của Lịch lang với Dư lang đều ngang bằng với huynh đệ các ngươi, ngươi lên làm gia chủ rồi không những thiên vị, mà còn giẫm lên thân thích phía mẫu thân ngươi, nếu hôm nay Liễu muội muội không nhắc thì ta vẫn không biết gì cả, ta không chê trách chuyện ngươi tăng tiền tháng cho Phong lang, nhưng cũng phải tăng cho Lịch lang và Dư lang.”Phương Du Phong là con trai của họ Phương, còn Hà Lịch với Hà Dư chỉ là họ hàng, hôm nay họ đều đã trưởng thành, làm gì có chuyện họ hàng của họ cứ cứu vớt bọn họ cả đời. Có điều Hà Lịch thì khỏi bàn, hắn khổ công giúp cho họ Phương bao nhiêu là việc khó, đừng nói một tháng được hai mươi xâu, một trăm xâu cũng là hợp lẽ, nhưng Hà Dư thì không như thế, ăn chùa ở đậu họ Phương còn bày ra đủ trò làm họ Phương điêu đứng, theo nàng thấy đừng nói tăng tiền tháng, cả mười xâu tiền kia cũng phải cắt.Phương Khương thị tức giận như vậy chắc là do lúc Liễu thị đến nói quá khó nghe mất hết cả mặt mũi, nén nhịn cả buổi giờ gặp nàng phát tiết cho bằng hết, lúc này nói lý cũng chỉ khiến bà tức giận, Lâm Nhữ đứng dậy, ngồi trên bệ, rót một ly trà cho Phương Khương thị, dâng bằng cả hai tay, cười nói: “Mẫu thân dạy phải, là con nghĩ không chu đáo, mẫu thân uống trà bớt giận.”Phương Khương thị hậm hực, trầm mặt không nhận lấy, hai tay dâng trà của Lâm Nhữ không thu về, rốt cuộc Phương Khương thị vẫn đành nhận, nhấp một ngụm nói: “Ngày mai tăng tiền tháng cho Lịch lang với Dư lang.”Lâm Nhữ đồng ý nói: “Nhưng con có suy nghĩ thế này, không biết mẫu thân thấy sao? Biểu ca rất vất vả trong phường quạt, cật lực giúp nhà ta kiếm nhiều tiền, không cần phải tăng đều như trước mà tăng tiền tháng của biểu ca lên ba mươi xâu còn Dư lang thì không tăng, mẫu thân ngẫm lại xem, Dư lang tiêu xài phung phí, tiền tháng của y tính thêm phần của di mẫu cũng không đủ để y xài, đó là giờ y còn chưa lập gia đình còn chưa đủ dùng, sau này thành thân rồi thì một tháng phải bao nhiêu mới đủ? Về lâu về dài thì có thể họ Phương chúng ta không chi nổi nữa, không thể cứ chiều theo y được, đã phải dùng một số tiền rất lớn vì sức khỏe của nhị huynh rồi, con muốn dành chút tiền để dành cho huynh ấy.”Nhắc đến Cẩm Phong, Phương Khương thị không nói gì, một tháng Hà Lịch ba mươi xâu tiền, thêm mười xâu của Hà Dư là bốn mươi chia đều ra mỗi người vẫn được hai mươi xâu như Phương Du Phong, khẽ ừ một tiếng xem như đồng ý.Lâm Nhữ lại nói: “Con mới ghé lầu Thuật Hương thấy cửa viện đã đóng kín, nhị huynh chắc đã nghỉ ngơi, không biết lúc sau sức khỏe của huynh ấy thế nào, có khá hơn không?”“Cũng vẫn vậy, trưa nay chỉ ăn mấy muỗng cháo, tối nay còn ăn ít hơn, khuyên mãi mới húp một chén canh.” Nhắc đến Cẩm Phong, nước mắt của Phương Khương thị lại nhòe, cầm khăn không ngừng lau khô. “Không phải mẫu thân không thông cảm cho con, biết con bận rộn còn kêu con ghé thăm Phong nhi, nhưng nó cả ngày ở trong phòng rất cô đơn, mỗi lúc con ghé thăm, miệng khéo còn nói những kiến thức bên ngoài để trò chuyện với nó, tâm tình của nó tốt hơn rất nhiều, cũng ăn thêm vài miếng.”“Qua giai đoạn này được rảnh rỗi có thể mỗi ngày đều ghé thăm huynh ấy.” Lâm Nhữ áy náy nói.Nét mặt của Phương Khương thị giãn ra.Sau một hồi ngon ngọt, Phương Khương thị hơi mệt, Lâm Nhữ tự tay hầy hạ bà nghỉ ngơi, chờ bà ngủ mới đứng dậy rời đi.Trời đã khuya, Lâm Nhữ âm trầm nhìn màn đêm, một thoáng ngây người, đi về quán Minh Sắt.Tâm trạng buồn bực, nàng muốn uống mấy ly trò chuyện với Hà Lịch.Quán Minh Sắt yên tĩnh không thắp một ngọn nến, cửa viện đóng chặt, Hà Lịch không có ở đây.Hà Lịch đến vườn trúc tía.Nếu đã quyết giữ lại Sùng Huy thì phải chuẩn bị xiêm áo cho Sùng Huy, suy nghĩ của hắn giống hệt của Lâm Nhữ, Hà Lịch cho rằng ở trong phòng Sùng Huy có thể mặc đồ con trai nhưng lúc ra ngoài vẫn phải mặc đồ con gái, để ngăn ngừa những lúc Quách Thành An với Lâm Nguyên làm khó nàng còn có thể lôi Sùng Huy ra làm bia đỡ.Xiêm áo thực ra cũng có thể may mới, nên hắn đến vườn trúc tía không chỉ vì lấy xiêm áo của Sùng Huy, mà còn muốn quan sát thái độ của Lan Tôn.Hôm đó Lan Tôn liều mạng ngăn cản Sùng Huy, mà giờ Sùng Huy không trở về, tâm tư của Lan Tôn kín đáo lại am hiểu y thuật, hắn sợ nàng sẽ gây chuyện, trút hết oán hận vào những mỹ nhân trong vườn.Phải báo tin của Sùng Huy cho cô ta để cô ta không quá cố kị mà gây ra những chuyện phiền phức.Đẩy cửa vườn trúc tía ra, liếc thấy Lan Tôn nên hắn vừa bất ngờ mà thật ra cũng không bất ngờ lắm.“Huy nương!” Lan Tôn gọi lớn chạy đến, thò đầu thấy sau lưng Hà Lịch không có ai, đột ngột biến sắc: “Huy nương đâu? Sao không đưa Huy nương về?”Dưới cửa lầu không có ánh trăng rọi, xe ngựa dừng ở đầu cầu nổi, đèn lồng cũng không rọi đến, chỉ có một vùng tối om, bóng người trong màn đêm hao gầy thon thả, tiếng hét chói tai vang lên không hề hài hòa với dáng người.“Gia chủ có việc giữ hắn lại ở tạm ít hôm, ta tới lấy đồ đạc của hắn.” Hà Lịch nói bằng giọng ôn hòa.Lan Tôn ngẩng đầu, thăm dò ánh mắt của hắn hồi lâu: “Tại sao giữ hắn lại…” Bao xúc cảm kinh hoàng, lại mất mác, thêm phần cảnh giác trong đôi mắt nàng, giống như đang xác định an nguy của Sùng Huy. “Huy nương có nhắn nhủ gì với tôi không?”Sùng Huy gặp Lâm Nhữ rồi còn nghĩ gì đến cô nữa!Cô ta có tình ý, nhưng thái độ Sùng Huy với cô ta rõ ràng là vô tình.Hà Lịch thấy dáng người hao gầy trong bóng đêm thật đáng thương, lắc đầu một cái.Lan Tôn mất điểm tự mà nhìn hắn mờ mịt, bỗng dưng quỳ cái phịch xuống: “Đại quản sự, cầu ngày dẫn tôi ra ngoài, cho tôi đi tìm Huy nương được không? Tôi bảo đảm sẽ không làm loạn, nghe theo mọi sự sắp xếp của gia chủ, chỉ cần cho tôi được ở bên Huy nương thôi.”“Bên cạnh gia chủ thêm hay bớt một ai đều không quan trọng, chỉ có điều…” Hà Lịch trên cao nhìn xuống, giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn như đâm thẳng vào trái tim của Lan Tôn: “Ta sẽ về bẩm lại với gia chủ xem có thể đón ngươi ra ngoài hay không, còn phải hỏi ý Huy nương nữa.”Hắn cố ý nói lời để nàng ta không ghi hận họ Phương: “Hôm qua Huy nương mới đến liền đuổi đi một nô tỳ hầu hạ bên cạnh gia chủ.”Cơ thể Lan Tôn run lên, cúi đầu thật thấp cơ hồ sát mặt đất, Hà Lịch không để lộ vẻ mặt gì, nhàn nhạt nói: “Đứng dậy đi, thu dọn đồ đạc của Huy nương đưa cho ta.”Mang theo bọc quần áo ra khỏi cửa vườn trúc tía, lúc khóa cửa lại, Hà Lịch có nhìn vào trong, bóng tối âm trầm, màn đêm yên tĩnh, trong vườn trúc tía đình đài tinh xảo, cây cối cỏ hoa ưu nhã xinh đẹp vô cùng, nhưng lại như đang ở trong một khu phế tích hoang vắng, đột nhiên hắn nhận ra được tại sao Lâm Nhữ lại muốn từ bỏ việc lợi dụng quạt báu mỹ nhân gia truyền để bán quạt, sao nàng lại muốn thả tự do cho mỹ nhân trên mặt quạt của cả khu vườn này.Một vị tướng chiếm được thành trì phải đạp lên nghìn vạn xương cốt binh lính, mỗi vị mỹ nhân trên mặt quạt trong vườn trúc tía từ thuở má hồng đến khi thành xương khô góp nên danh tiếng cho một họ Phương thành gia tộc làm quạt đứng đầu, họ Phương đứng đầu thiên hạ nhưng sau lưng chồng chất tuổi xuân của vô số mỹ nhân làm mặt quạt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương