Mỹ Nhân Sao Chổi
Chương 20: Thú Triệu Hồi #7
Edit: BànĐộng tác nuốt vào của thiếu niên dừng lại, đầu ngửa ra sau, trước khi rời khỏi ngón chân trần trắng nõn kia, đầu lưỡi của nó còn cố ý móc qua bụng ngón chân, bắp chân bị thiếu niên nắm giữ không kìm được run lên. Thanh Trường Dạ nhíu mày, hắn không thích cảm giác bị người khác khống chế trong tay, hắn nhẹ nhàng nói: "Làm sao thế? Em không vui à?" Hắn đương nhiên biết phản ứng của thiếu niên là vì sao, từ trước khi Carrie rời đi, hắn đã nhận ra được ngoài cửa có người, chỉ có thể liên quan tới mình mới khiến con Huyễn thú này xuất hiện tâm tình lên xuống lớn như vậy. Mặc dù bây giờ hắn không biết Carrie làm những điều gì là vì cái gì, mục đích của ma nữ rõ ràng không đơn giản như miệng cô ta nói, nhưng đây cũng là cơ hội tuyệt hảo để rời khỏi Huyễn thú. Một con Huyễn thú cấp S trưởng thành có sức chiến đấu sánh ngang chiến hạm cấp cao nhất, chờ con Huyễn thú này hoàn toàn trưởng thành, nhìn mức độ nó ỷ lại hắn và tính cố chấp của Huyễn thú, thì việc tách khỏi đối phương khó như lên trời. Tư tưởng của hắn và Huyễn thú cực kỳ không hợp nhau, cho dù là thông qua quan sát hay là Thanh Trường Dạ thường ngày thăm dò Huyễn thú, thì kết quả đều có thấy hắn không thể tiếp tục dây dưa cùng Huyễn thú nữa. Nó sẽ không để hắn trộm thời gian, đây là vấn đề lớn nhất. Khế ước Carrie đề xuất là một phương pháp rất tốt. Khế ước này là Huyết văn khế, trước đây thường hạ loại khế ước này trên người tù binh. Bên kiểm soát khế ước sở hữu quyền khống chế tuyệt đối với bên bị khế ước kiểm soát, sinh mệnh của bên kiểm soát và bên bị kiểm soát nối liền cùng nhau, nếu bên kiểm soát bỏ mạng, thì bên bị kiểm soát cũng không thể một mình sống sót. Vì sau khi ký kết khế ước, trên người bị kiểm soát hiện lên đồ đằng đỏ như máu, nên gọi là Huyết văn. Thanh Trường Dạ không có ý định lấy mạng Huyễn thú, hắn muốn ký kết khế ước rồi ra lệnh Huyễn thú tách khỏi hắn. Thấy Huyễn thú im lặng, Thanh Trường Dạ khẽ cười nói: "Không vui thì nói ra sẽ tốt hơn đấy." "A Dạ," Thiếu niên rốt cuộc đã mở miệng, nó ôm lấy eo của hắn, vừa cọ vừa nói: "Buổi tối em muốn ngủ với anh." "Hôm qua chúng ta mới chia phòng mà, hôm nay em lại dọn về à." Đôi mắt đen của Thanh Trường Dạ khẽ cong lên, khép mi mắt, độ cong đôi mắt chảy xuôi như lưỡi câu nhỏ. Hắn gãi gãi cằm Huyễn thú, tựa như trêu chọc một con chó bự. Nhận ra hắn chịu gần gũi với mình, thiếu niên mừng rỡ tiến thêm một bước, thu lại cánh chim, nó đặt từ đầu đến chân Thanh Trường Dạ giữa hai cánh đen nhánh, tựa như cất giấu châu báu đáng giá ngàn vàng. Thiếu niên nhẹ nhàng đáp lại từ trong cổ họng. "Được, anh đi tắm trước đây." Thanh Trường Dạ ra hiệu nó khép cánh lại, trước khi rời khỏi phòng khách, hắn thản nhiên liếc nhìn cốc gỗ trên bàn trà: "Đúng rồi, anh làm lạnh sữa giúp em rồi, nhớ uống nhé." Huyễn thú thích uống đồ uống lạnh, cho dù là trong mùa đông tuyết rơi. Thanh Trường Dạ trí nhớ tốt, sau khi sai một lần hắn không chuẩn bị sữa nóng nữa. Tiếng nước ào ào truyền ra từ trong phòng tắm, thiếu niên cầm lấy cốc gỗ trên bàn, trong cốc nổi lên hai viên đá vuông trong suốt. Cho dù có phải xuất phát từ thật lòng hay không, thì việc Thanh Trường Dạ bình thường để ý đến chi tiết cũng khiến người ta cảm thấy được hắn coi trọng. Đôi mắt caramel của thiếu niên hiện lên một tia ấm áp, nó cúi đầu chạm vào mép cốc. Mùi táo nhàn nhạt lẫn giữa mùi sữa bên miệng, nó sững sờ, chiếc cốc rơi xuống thảm ngay lúc nó buông tay. Thanh Trường Dạ tắm xong đi ra, liếc mắt liền thấy sữa đổ đầy trên đất. Hắn vừa lau tóc vừa lại gần thiếu niên đang bất động, cân nhắc việc thiếu niên là dị năng toàn hệ, trước tiên hắn bảo thiếu niên đóng băng sữa lại, rồi dùng nguyên tố gió dọn sạch băng vụn. Thiếu niên làm theo yêu cầu của hắn, dọn dẹp vết bẩn trên thảm. Lúc Thanh Trường Dạ cười nói nó vụng về, thiếu niên không nhịn được nữa, cả người run rẩy, thấp giọng nói. "A Dạ, A Dạ... Đừng..." "Cái gì?" "Đừng..." Nó cắn môi, cuối cùng chỉ mệt mỏi rũ tay xuống: "Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, đúng không?" Nghe thấy Thanh Trường Dạ trả lời, giọng thiếu niên đã mơ hồ nghẹn ngào: "Em vĩnh viễn sẽ không nói dối anh, cũng sẽ không làm anh bị thương, anh biết mà, đúng không?" Thanh Trường Dạ xoa xoa đầu nó. Đêm hôm ấy, Huyễn thú trẻ tuổi mơ giấc mơ đầu tiên kể từ khi sinh ra tới nay. Nó chưa nằm mơ bao giờ, suýt nữa nó tưởng đó là chuyện đã xảy ra thật. Nó giống như ngoài đời thực, đổ sữa có thêm thuốc xuống, khác nhau ở chỗ, nó không đổ cốc sữa kia xuống tấm thảm, mà rưới không sót một giọt lên người thanh niên tóc đen, tựa như tưới nước cho một bụi hoa chỉ thuộc về nó. Chất lỏng trắng sữa chảy qua gương mặt Thanh Trường Dạ, tụ lại thành giọt sữa dưới cằm hắn, sữa khiến lồng ngực hắn lộ ra. Lần đầu tiên thiếu niên nhận ra sữa tương xứng với màu da trắng nõn như vậy. Trong mơ màng, thiếu niên cảm giác trong người mình dường như phát sinh thay đổi gì đó, nó bắt đầu bất mãn với việc những chất lỏng kia chỉ là sữa tươi. Đến khi thiếu niên tỉnh lại, Thanh Trường Dạ đang nhìn chất lỏng đặc quánh sắp cứng lại trên chân mình, hắn nhìn đôi mắt thâm thuý sáng ngời của Huyễn thú nằm cạnh mình, cho đến khi hai gò má của người sau bừng một cái đỏ lên, Thanh Trường Dạ như cười như không liếc nhìn nó: "Lớn rồi." Thiếu niên ngơ ngác nhìn nhất cử nhất động của hắn, nó chưa từng phát hiện mình có thể nhìn một sự vật một cách rõ ràng như vậy, kể cả lông mi nhỏ dài rõ ràng của đối phương, đôi mắt như cổ đầm. Nó mới biết được người bên cạnh đẹp cỡ nào, cho dù chỉ là một cái liếc mắt, cũng khiến tim nó đập rộn lên, máu dồn lên não. Trước khi thiếu niên phản ứng kịp, Thanh Trường Dã đã thấy rõ thay đổi của nó, hắn vừa mặc quần áo vừa thờ ơ nói. "Tinh lực tốt quá." "... Xin lỗi." Thiếu niên vùi đầu vào gối. Nhưng người đẹp mắt như vậy, lại muốn giết nó. Người này nói dối nó, dùng lời bịa đặt đơn giản nhất chi phối toàn bộ tâm tình nó, là người này cho nó cơ hội bước đến thế gian, cũng là người này xây dựng toàn bộ thế giới của nó, mà bây giờ, Thanh Trường Dạ lại tự tay phá huỷ tất thảy dành cho nó. Chờ sau khi tất cả trôi qua, thiếu niên giọng khàn khàn: "A Dạ, hôm nay anh có việc gì à?" "Không có." "Chúng ta tới Công viên Trung Tâm xem thử?" Thiếu niên dè dặt hỏi: "Chính phủ giới thiệu cây hoa lan nhiệt đới, bọn họ làm một phòng triển lãm hoa bằng kính, mấy hôm trước nhiều người đến xem lắm." "Anh từng thấy hoa lan rất nhiều lần rồi." Thiếu niên gục đầu xuống, trông mất mát cực kỳ, dáng vẻ ủ rũ cúi đầu rất giống một chú chó bị chủ bỏ rơi. Thanh Trường Dạ cười nhạt: "Có thể đi cùng em, ăn cơm xong đi luôn?" Thiếu niên chợt ngẩng đầu, vui sướng không chút che giấu trong mắt gần như sắp tràn ra ngoài. Trước khi rời biệt thự, Thanh Trường Dạ làm bữa sáng qua loa, tài nấu nướng của hắn không tốt lắm, chỉ có thể coi là tạm ăn được. Thiếu niên uống nước trái cây hỗn hợp trong cốc, nó uống thấy vị táo, vui sướng trong nháy mắt tan thành mây khói. Nó nhìn nhìn Thanh Trường Dạ bên kia bàn, người kia đang uống cà phê đen, ngón tay lúc nâng cốc cong một độ cong cực kỳ ưu nhã. Thiếu niên cắn cắn răng. Vô số lần, giống như vừa nãy, hắn dễ dàng khiến nó lên thiên đường, cũng khiến nó xuống địa ngục. Thành Wimbledon có kết cấu hình số "8", nhìn từ trên cao nhìn hơi giống bánh donut. Công viên Trung Tâm vừa khéo ở nơi giao nhau trong số "8". Tuy triển lãm đã qua 1 tuần, nhưng nhiệt tình của dân thành phố với hoa cỏ nhiệt đới lại vượt xa mong đợi của chính phủ, người qua lại như dệt cửi. Thanh Trường Dạ và Huyễn thú đứng chung một chỗ không nghi ngờ gì là vô cùng đẹp mắt, bọn họ đều rất cao, tay dài chân dài, vẻ đẹp ngũ quan là hoàn toàn khác nhau. Ánh mắt liên tục liếc tới từ bốn phương tám hướng khiến lưng thiếu niên ngứa ngáy, nó cực kỳ muốn giương cánh ra, tốt nhất là giấu người bên cạnh này dưới cánh chim của mình, loại dục vọng này sau khi nhìn thấy cô gái xa lạ đến gần Thanh Trường Dạ càng dâng đến đỉnh điểm. "Thưa ngài," Cô gái trẻ hơi đỏ mặt chạy chậm tới trước mặt bọn họ, cô chỉ chỉ các cô gái đang cười lăn lộn ở đằng xa: "Mắt anh... Họ bảo em đến hỏi anh xem có phải đang đeo kính áp tròng có màu không." "Không đeo," Thanh Trường Dạ cười tủm tỉm với cô nói: "Mắt của em trông cũng rất đẹp." "Màu tóc cũng là trời sinh?" Thấy hắn gật đầu, cô gái thở dài nói: "Hiếm thật đấy, bọn em cũng chưa từng thấy, lúc nãy còn đánh cuộc xem có phải anh nhuộm tóc không." Cô chỉ chỉ cây hoa lan bên cạnh Thanh Trường Dạ: "Cây hoa lan này tên là Muôn đời, trước đây anh từng thấy chưa? Nghe nói chỉ ở Ceylon mới có giống này, là biểu tượng của hoàng hậu Liên bang đời trước..." Thiếu niên thấy Thanh Trường Dạ thảo luận về loài hoa lan cùng cô gái, có chút buồn bực đá đá mặt đất, hoa lan nhiệt đới vốn rực rỡ màu sắc trong mắt nó cũng trở nên chẳng còn thú vị. Không biết qua bao lâu, Thanh Trường Dạ rốt cuộc cũng tìm được một cái cớ để tách khỏi cô gái trước khi đám bạn bè của cô tới. Thiếu niên không nhịn được oán giận: "Anh có thể tạm biệt cô ta sớm hơn mà." "Đối xử với con gái phải dịu dàng," Bọn họ tránh đám đông, đi vào sâu trong triển lãm hoa cỏ, không ngờ, hoa lan ở đây lớn hơn, màu sắc cũng đậm đà phong phú hơn: "Nếu em là con gái, anh cũng sẽ đối xử dịu dàng với em." "Quá dịu dàng sẽ khiến người ta hiểu lầm, anh như vậy dễ khiến người ta đau lòng." "Không nghĩ những bông hoa này rất giống em sao?" Thanh Trường Dạ chìa tay đụng vào hoa lan hồ điệp màu xanh tím bên cạnh, ngón tay như mỡ dê tương xứng với hoa lan không nói nên lời, hắn đưa bông hoa lan hồ điệp kia lại gần chút, hắn đang nhìn hoa, thiếu niên lại im lặng nhìn hắn và hoa cỏ nhiệt đới rực rỡ sắc màu xung quanh: "Nhiệt huyết, chân thành, nhưng mà..." Hắn không nói hết câu, thiếu niên dường như đang thất thần vì cái gì, cũng không truy hỏi lời của hắn. Thanh Trường Dạ thu tay về, động tác của hắn rất nhẹ, để đảm bảo không làm thương tổn bông hoa kia. Điểm giống nhau nhất giữa những cây hoa lan này và thiếu niên chính là bọn họ đều chỉ thích hợp sống dưới ánh mặt trời, rời khỏi căn phòng bằng kính này, băng giá tàn khốc bên ngoài không một thứ nào là không khiến bọn họ đau lòng. Thanh Trường Dạ và thiếu niên không phải cùng một loại người, mặc dù hắn thích mặt mũi nó, cũng thích tính cách nó, nhưng loại ưa thích này không thể trở thành lí do Thanh Trường Dạ dừng lại. Hắn khác thiếu niên, hắn có một mục đích không thể từ bỏ, hơn nữa, hắn hiểu bóng tối, đồng dạng cũng yêu thích bóng tối. Khi trở về biệt thự, mặt trời lặn nơi chân trời như vàng chảy, mây chiều trên trời như lông ngỗng trôi đi trong bóng đêm càng lúc càng xa. Thiếu niên lại một lần nữa uống đồ uống chứa thuốc, theo lời Carrie, nó uống hết một chai nhỏ thuốc là có thể ký Huyết vân khế, tới giờ nó đã uống khoảng hơn nửa chai rồi. Nó lại đòi ngủ cùng Thanh Trường Dạ, lúc rạng sáng, khô nóng trên người khiến thiếu niên buồn bực mở mắt ra. Ở trong mơ, nó lại trở về vườn hoa lan màu sắc đậm đà ban ngày một lần nữa, giấc mơ của nó dừng lại ở một khắc kia khi Thanh Trường Dạ đụng vào cây hoa lan, vì thế nó cảm thấy đau đớn. Người bên cạnh đang ngủ. Thanh Trường Dạ vốn không có thói quen ngủ cùng người khác, nhưng Huyễn thú là do hắn một tay nuôi nấng, hắn cũng liền quen mùi Huyễn thú. Khả năng nhìn đêm tốt khiến thiếu niên có thể thấy rõ vùng chân mày giãn ra, đôi môi cong đẹp với màu hồng hào khoẻ mạnh. Dựa vào cái gì? Nó chật vật như vậy, ban đêm trằn trọc vì đối phương, mà người này lại không bị ảnh hưởng một chút nào, ngay cả trong mơ cũng không có mảy may bóng dáng nó. Nó không muốn bị hắn giết chết, cũng không muốn bị quên sạch hoàn toàn, nó muốn sống, còn muốn -- Thiếu niên lặng lẽ không một tiếng động lấy mị dược giấu dưới gối trước khi ngủ, chất thuốc màu hồng hiện lên ánh sáng mập mờ, tựa như một giấc mơ sền sệt ngọt ngào. Nó vặn mở nắp, nước thuốc nhỏ lên da thanh niên. Nó biết Thanh Trường Dạ sẽ không tỉnh lại, dị năng hệ tinh thần khiến nó có thể tạm thời làm Thanh Trường Dạ rơi vào một giấc ngủ sâu, nhưng thời gian sẽ không quá lâu, nó muốn phục hồi tất cả về nguyên trạng trước khi Thanh Trường Dạ tỉnh lại. Bên môi thanh niên tiết ra một tiếng rên rỉ nghẹn ngào, thiếu niên dùng cánh chim chống sang hai bên, nó kéo lên tấm chăn cản trở, tựa như mở ra một món lễ vật dành riêng cho nó. Ngón tay thiếu niên vỗ về chỗ trống trong thân thể, nó đã học được làm thế nào để mình vui sướng, đôi mắt màu caramel nhìn Thanh Trường Dạ ngủ mê mệt không chớp. Trong đầu thiếu niên tựa như có lửa thiêu đốt, hoa lan, ngón tay xinh đẹp, đôi mắt màu đen cùng sữa tươi đổ xuống ngoằn ngoèo -- Hôn hắn. Cắn hắn. Sở hữu hắn. Tiếng thở dốc nặng nề trong căn phòng yên tĩnh chói tai cực kỳ, thiếu niên cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ tươi kia, nó dùng răng lưỡi của mình đày đoạ chúng không ngừng, cho đến khi Thanh Trường Dạ giật giật đầu ngón tay, nó chợt dừng động tác lại, ngoan ngoãn nằm rúc bên cạnh Thanh Trường Dạ, vô hại như hình ảnh thanh niên nhìn thấy vào mỗi sáng sớm khi tỉnh lại. Trước đó, thiếu niên không quên dọn dẹp sạch đống hỗn độn trên giường. Giống như người này dạy, trước tiên đóng băng những chất lỏng kia, rồi dùng dị năng hệ gió làm tiêu tan tất thảy vết tích tội ác. Mọi thứ của nó đều là hắn dạy, hắn chính là tất cả của nó. ____________
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương