Mỹ Nhân Sao Chổi

Chương 37: Nữ Vu #14



Edit: Bàn

Tinh hệ Hierro có hình tam giác cân đảo ngược, muốn vào Verdun phải phụ thuộc vào lối đi chính của Hierro. Tuần đầu tháng trước, đường chính ra vào của Hierro bị cắt đứt do chiến tranh, một số thương nhân đã chọn đi đường vòng từ phía sau để vào Verdun, nhưng như vậy không chỉ sẽ tiêu tốn một lượng lớn nhiên liệu, mà còn rất có khả năng đụng phải lỗ sâu và những rủi ro không xác định trên đường  đi, thậm chí có thể gặp phải Trùng tộc. Một số thương nhân khác dứt khoát bỏ qua Hierro, nơi được gọi là Tam giác vàng, trực tiếp tới nơi khác bán hàng hoá của mình. Cung ứng súng ống đạn dược bị cắt đứt, giao dịch của Anye và Tullins tiến hành cũng không thuận lợi, Tullins báo cho Anye dường dây của cô không giao hàng cho cô như đã hẹn. Cô gái rất xin lỗi, bảo y đợi thêm vài ngày nữa, hoặc là cứ tới chỗ nhà buôn vũ khí khác mua các tài nguyên cần thiết.

"3 ngày," Anye nhìn cô: "Được không."

"Nếu 3 ngày thì bọn họ chưa chắc từ Cairo đến được, nhưng tôi sẽ giục." Tullins trong video đầu bên kia thở phào nhẹ nhõm, cô thực sự không muốn đắc tội Anye, nhưng thứ trong tay không thể xoay chuyển được, thời gian 3 ngày hẳn là cũng đủ để những món hàng kia tới rồi, cho dù không đủ cũng phải đủ. Cô nhìn nhìn bốn phía: "Vị kia nhà anh không ở đây à?"

"..." Anye hờ hững liếc nhìn cô.

"Hỏi bừa chút thôi, đừng nghiêm túc như vậy chứ." Tuy nói vậy, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tullins vẫn lộ ra vẻ thất vọng. Nên biết rằng người đẹp quyến rũ như vậy thực sự rất hiếm, hơn nữa không biết vì sao, cô cảm thấy người thanh niên kia có điểm đặc biệt vô cùng thu hút người khác, có lẽ chính khí chất đặc biệt đó đã hấp dẫn Anye: "Nhắc mới nhớ, anh lần này cần hàng gấp quá vậy, trước đây không thành vấn đề mà?"

"Không thích chỗ này lắm."

"Không thích chỗ này cho nên muốn lấy đồ rời đi nhanh chút?" Hai mày Tullins nhăn lại: "Uầy uầy uầy, đùa gì vậy, anh rõ ràng đã tới Verdun đến cả ngàn lần rồi mà? Đột nhiên ghét bỏ nó nó sẽ đau lòng đó."

"Trùng tử tăng lên rồi."

"... Cái này thì đúng thật. Anh biết không, có người nói Liên bang đã không còn bảo vệ được người dân nữa, sớm muộn cũng có một ngày nhà chúng ta sẽ bị Trùng tử san bằng, đến lúc đó chúng nó sẽ vào ở trong khu nhà cao cấp của chúng ta, vừa uống rượu của chúng ta vừa ngủ với các cô gái của chúng ta."

"Chính cô cũng là một cô gái đấy."

"Tôi cũng đâu phải kiểu con gái chờ đợi sự bảo vệ, nếu như Liên bang có thể bảo vệ tôi, sao tôi biết cách tra dầu cho súng sáu rãnh xoắn [1] chứ." Tullins cười: "Tôi cũng không phải tự nhiên mà nói. Mùa xuân là mùa Trùng tử sinh sản, chúng nó sẽ động dục vào mùa này, gần đây ở nội thành có rất nhiều gái điếm xinh đẹp mất tích không rõ, lúc tìm được ai cũng đều bị mổ bụng, quái vật nhỏ mang trong bụng đã không còn, cái mỉa mai nhất là bên cạnh bọn họ đều đặt máy chuyển thời gian, thời gian ở trong ít nhất là 200 năm, Trùng tử còn biết chơi gái, đúng là rất buồn cười nhỉ?"

Anye không hào hứng lắm: "Cô muốn nói gì?"

"Trông kỹ... em trai nhà anh," Xưng hô này khiến Tullins dừng lại một chút, cô cũng cảm thấy sở thích xấu của Anye có phần biến thái: "Tin tôi đi, đại đa số người đều thích loại hình đó, súc sinh cũng không ngoại lệ."

Alfonso to lớn đỗ bên bờ sông Verdun, giữa lúc cảnh xuân dạt dào, cây hoa anh đào dời trồng từ phương Đông tới vừa nở ra đoá hoa, cánh hoa trắng hồng trĩu nặng treo ở đầu cành. Hoa nở quá nhiều, giống như chỉ hơi không để ý sẽ rơi xuống dòng nước. Chiếc tinh hạm như thần tích kia đỗ trong rừng hoa anh đào, cây hoa cao nhất cũng không thể cao bằng một phần ba nó. Trong chiếc tinh hạm không khác gì mê cung, ở nơi chính giữa, thanh niên tỉnh dậy đang từ từ mở đôi mắt đen nhánh, Any đẩy cửa vào nhìn thấy dáng vẻ đối phương ngái ngủ, lúc Thanh Trường Dạ thuận miệng gọi một tiếng anh, tim y như bị cái gì cào một cái, bỗng chốc nhẹ nhõm như sắp tan ra. Ánh mắt Anye theo bản năng lướt qua gông xiềng nặng nề trên thân thể đối phương, hắn cũng không nói rõ được đây là vòng tròn tích cực hay vòng tròn tiêu cực, Thanh Trường Dạ càng lộ ra vẻ mềm mại, y càng thích người này, lại càng hận không thể khoá chặt đối phương lại. Y biết trong tình yêu, ngoại trừ ham muốn chiếm hữu còn rất nhiều thứ khác, y phải nhượng bộ, cũng phải thử hiểu đối phương, nhưng y không làm được, Thanh Trường Dạ đã dùng hết cảm giác an toàn và lòng tin của y. Ngay cả một cô gái như Tullins đối với việc nhượng bộ cũng sẽ khịt mũi coi thường.

"Thanh Thanh đói bụng không?"

"Đói," Thanh niên vươn hai cánh tay, hắn bị Anye dạy rất ngoan, làm động tác làm nũng như vậy không hề xấu hổ một chút nào. Cánh tay trắng nõn mảnh khảnh khoác trên cổ Anye.

Người sau vỗ nhẹ lưng hắn: "Dẫn em ăn gì nào?"

Thanh niên hình như nói thầm gì đó, Anye lại gần mới nghe thấy hắn nói không muốn ăn xúc xích bự, một cảm giác thiêu đốt bốc lên khắp toàn thân y, y đè lại xúc động, nhẹ giọng hỏi dò: "Vì sao?"

"Căng lắm, sẽ trướng chết."

"..." Anye hít sâu một hơi, rốt cuộc không nhịn được hôn hắn: "Thanh Thanh ngoan, không được kén ăn."

Hắn đương nhiên sẽ trông kỹ Thanh Trường Dạ. Không cần Tullins nhắc nhở, y cũng sẽ khiến hắn cách xa Trùng tử, y mơ hồ cảm giác Thanh Trường Dạ rất hấp dẫn những loại quái vật khó giải thích này, giống như nhân ngư đã chết ở Vatican kia...

"Đây là gì?" Anye mặt không đổi sắc cầm dây chuyền trong hộp lên. Đánh giá từ thiết kế và kiểu dáng đơn giản, những thứ này chắc chắn là của đàn ông.

Cô gái đối diện trên mặt lộ vẻ tươi cười, trong lòng lại hãi hùng khiếp vía: "Hàng xa xỉ từ tinh hệ khác, phần lớn là một phần cơ thể của huyễn thú. Có tác dụng chống oxi hoá và ngăn ngừa lây nhiễm virus, cái anh đang cầm là xương của một huyễn thú hình cá. Các thiếu gia ở đế đô gần đây đều thích đeo mấy thứ này."

"Cô không bán súng ống đạn dược mà bắt đầu bán đồ trang sức rồi à?" Anye âm trầm nhếch môi: "Hay không tôi móc mắt cô ra nhé, cô gái mù bán những thứ điên rồ này có sức thuyết phục hơn."

Tullins cố gắng khơi gợi hứng thú của Anye: "Tôi là nhân thể kiếm thêm một khoản, những thứ này rất có lời đó, có rất nhiều thợ săn tiền thưởng không sợ chết chuyên tới rừng rậm săn bắt huyễn thú --"

"Ba ngày đến rồi." Anye nhìn nhìn đồng hồ điện tử trên tường: "Vẫn cứ nên móc ra đi."

"... Nhà cung ứng đồ trang sức và nhà cung ứng súng đạn là đi hai đường! Buôn lậu súng đạn không đi qua được kiểm an Liên bang, đợi thêm 6 giờ, tối đa là 6 giờ! Tôi cam đoan đưa hàng đến tận tay anh!"

"Nói sớm không phải tốt rồi sao, mang mấy thứ rắm thối này lấy lòng tôi," Anye lười biếng thu tay về: "Tôi giống một người cam lòng làm khó dễ một cô bé sao?"

"..."

Đm đúng rồi đấy! Tên khốn nạn!

"Đây là gì?" Anye đột nhiên nhìn về ánh đỏ bên trong đống bộ phận huyễn thú toả sáng lấp lánh kia. Công bằng mà nói, đồ Tullins mang tới đều ẩn chứa sức sống vô cùng mãnh liệt, khúc xương cá lúc nãy y thuận tay cầm ít nhất cũng phải đến từ một huyễn thú cấp B. Có lẽ cô gái thực sự áy náy trong lòng. Bàn tay ngọc ngà của Tullins lấy ra vật Anye nói: "Tôi nhớ là lông cổ của chim khướu."

"Lông chim to vậy sao?" Anye nhận lấy mảnh cắt màu đỏ tươi kia, hắn đặt nó dưới ánh sáng kiểm tra: "Rõ ràng trông như vảy cá."

"Lông cổ chim khướu rất cứng, nhìn qua trông như vảy tê tê. Chim khướu được gọi đùa là chim bất tử, tấn công bất kỳ bộ phận nào chúng cũng sẽ không chết, đây là chỗ trí mạng duy nhất của chúng nó, cho nên lông vũ mới tiến hoá cực kỳ cứng rắn. Anh xem, trên này hoa văn rạn hình cành cây, lông vũ trên thân chim khướu đều có vết này." Thấy Anye có hứng thú, Tullins bận rộn liên mồm giải thích. Cô vốn không nghĩ đến cá, huyễn thú hình cá lớn nhất hiện có chỉ to bằng bàn tay người, trên thế giới vốn không có vảy cá huyễn thú lớn thế này: "Tôi thu được cái đó từ một đám thợ săn tiền thưởng, bọn tôi từng hợp tác rất nhiều lần, bọn họ cũng nói đây là lông vũ của chim bất tử."

"Cái này dùng thế nào?"

Không có dây, không có lỗ xuyên, thứ Tullins đưa y... tạm thời coi như là lông vũ, chỉ độc một cái lông vũ. Trong tinh hệ Hierro đầy lừa gạt và phản bội này, buôn bán ở Verdun có một luật bất thành văn, hai bên trên bàn đàm phán trước đó đều phải uống thuốc nói thật. Nước thuốc y đưa Tullins là y tự tay pha, Tullins chỉ có thể nói thật ta. Món đồ này có lẽ quả thực không liên quan gì đến nhân ngư. Ở hồ nước ngầm nhà Thrace, khi y thấy những nhân ngư giữa đuôi có một điểm đỏ kia, Anye liền cảm thấy thanh niên bị đuôi cá vây quanh và màu đỏ tựa như thiêu đốt sinh mạng này cực kỳ tương xứng. Đáng tiếc y không thể lấy một mảnh từ trên đuôi cá, ham muốn chiếm hữu khiến y không nhịn được việc trên người Thanh Trường Dạ xuất hiện thứ gì đó của nhân ngư.

"Trên này có lời nguyền, sau khi thấm nước sẽ dính lên da, nhưng về sau lấy xuống hơi phiền." Tullins lộ ra nụ cười, cô rốt cuộc đã loại bỏ được cảm giác tội lỗi trong lòng: "Tôi cũng thấy thứ này rất hợp với hắn."

Con ngươi màu đen hơi hé mở, thanh niên híp híp mắt, ánh mặt trời chói mắt làm hắn trở mình. Sau khi nằm trên giường một lúc, Thanh Trường Dạ chống người dậy khỏi chiếc gối lông vũ mềm mại, như mọi ngày, hắn ngắm hoa anh đào ngoài cửa sổ một lúc trước. Alfonso quá cao, ngồi bên bệ cửa sổ chỉ có thể thấy ngọn cây hồng nhạt, tựa như một chiếc ô che kín. Giường của hắn và Anye ở ngay cạnh cửa sổ, nhưng đối phương xưa nay không bao giờ lo lắng việc hắn chạy thoát từ cửa sổ, một là vì xiềng xích, hai là vì vốn hắn không có ý nghĩ trốn chạy. Any không ở đây, nhưng có người đã giúp hắn chỉnh lại chăn, trước khi ngủ hắn ngại nóng nên cố ý quăng cái chăn mỏng tơ lụa giá trị ngàn vàng kia sang một bên, chỉ có thể là Anye đã tới. Mảnh cắt mỏng màu đỏ tươi đặt trên tủ đầu giường khiến hắn chú ý, anh thả gì ở đây vậy?

Nó rất nhỏ, nhưng cực kỳ đẹp, mảnh cắt toả sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời rạng rỡ, rừng hoa anh đào nở rực rỡ ngoài cửa sổ dường như cũng không tươi đẹp bằng một nửa nó. Anye bình thường sẽ mang đến cho hắn những món đồ hắn chưa thấy bao giờ, ví như máy ảnh, sách vở, còn có một loại thuỷ tinh có thể hiển thị hình ảnh. Hắn đoán mảnh cắt màu đỏ có lẽ là một món quà mới nào đó, dù sao sớm muộn gì Anye cũng sẽ để hắn đụng vào, Thanh Trường Dạ đơn giản nâng cổ tay chạm vào mảnh cắt kia.

Đau đớn do xương cốt mọc ra khiến hắn suýt nữa kêu thành tiếng, hắn có thể thấy cổ tay mình không ngừng vặn vẹo, xương cốt và gân mạch mới tinh đang tán loạn trong đó. Rất đau. Đau hơn nhiều so với lúc Anye trừng phạt hắn. Nhưng cho dù hắn đau đến mức sắp chết cũng ma xui quỷ khiến không vứt nó đi. Hàng loạt hình ảnh ùn ùn kéo đến, hoa anh đào ngoài cửa sổ lay động trong gió, dị năng một lần nữa tìm về khiến Thanh Trường Dạ có thể cảm nhận rõ ràng từng cơn gió thoảng qua cành cây. Muôn vàn khoảnh khắc lao vùn vụt trong tâm trí hắn, bình minh và bóng tối từ từ mở ra trước mắt hắn: Siren trước khi chết đưa hắn vảy cá có thể tiêu trừ tất cả ảnh hưởng tiêu cực, mảnh vảy nối liền với tính mạng kia là trái tim nhân ngư. Phẫn nộ và hận ý khiến ánh sáng trong mắt Nữ vu lần lượt vụt tắt, y đã đút hắn ma dược xoá ký ức. Ngọn lửa tận trời, đại thánh đường đổ nát trong con ngươi xanh thẳm u ám của thiếu niên...

Thanh Trường Dạ siết chặt vảy cá. Ký ức của hắn dần trở về, tay chân đứt gãy cũng được nặn lại nhờ dị năng Siren để lại cho hắn.

【Tôi biết lý tưởng và thực tế là hai chuyện khác nhau, nhưng tôi không lên nơi thiên đường có anh được.】

【Vì sao tôi lại lên thiên đường?】Là giọng nói của hắn. Thanh Trường Dạ khẽ run.

【Vì anh đã cứu vớt tôi.】Hắn không thấy rõ dáng vẻ người nói chuyện, nhưng giọng đối phương nghe rất hay, như là nước suối trong veo lắng dịu:【Ô? Chẳng lẽ anh không nghĩ việc thiên sứ lên trên giường tôi là sự cứu rỗi tốt nhất đối với tôi sao? Tôi thích nhất là thiên sứ mắt đen, tiếng kêu còn nóng bỏng đến vậy...】

【Chúng ta chưa từng lên giường với nhau.】

Đối phương vô liêm sỉ mang theo nét cười:【Tôi chỉ đang nói đến giấc mơ của tôi thôi mà.】

Trí nhớ của hắn rất tốt, đoạn đối thoại đột nhiên xuất hiện này không phải chuyện đã xảy ra gần đây, giọng người nói chuyện kia rất êm tai, nhưng hết sức xa lạ. Đây chỉ có thể là ký ức trước đây của hắn. Thanh Trường Dạ cố gắng giữ lại nhiều đoạn ngắn lẻ tẻ hơn, nhưng cuối cùng không nhớ nổi bất cứ chuyện gì. Cho dù tay chân hắn đã khôi phục, nhưng xích chân bằng hợp kim khoá hắn trên giường vẫn không thể phá vỡ. Thanh Trường Dạ nhìn xung quanh, chiếc kẹp tóc bằng tinh thạch ném cách đó không xa làm mắt hắn sáng lên, nhớ ra vì sao kẹp tóc lại xuất hiện ở đây, trong lòng hắn có chút phức tạp. Natasha từng mất 10 ngày dạy hắn phương pháp phá khoá, chỉ cần khoá không phải đặc biệt phức tạp, hắn đều có thể mở. Vất vả với lấy kẹp tóc trên mặt đất, Thanh Trường Dạ nhanh chóng đưa nó về hướng xích chân. Sau khi khoá mở, hắn lập tức tìm kiếm trong phòng, xác định không có vật gì có giá trị, Thanh Trường Dạ định bụng rời đi, màn hình LCD đặt trên rào chắn lối vào khiến mắt hắn tối sầm lại.

Chiếu trên màn hình là một tấm hình, cô gái trong hình mặc váy trắng phức tạp. Tầng tầng lớp ren che đi phần ngực bằng phẳng, mái tóc dài đen óng như vẩy mực uốn lượn trên người cô, bờ vai trần trắng ngần mỏng manh, tay chân cô đều bị xích sắt nặng nề khoá lại, đôi mắt đen sâu trên khuôn mặt trắng nõn trầm tĩnh như đầm nước. Cô đang nhìn ống kính nói gì đó, nhìn từ khẩu hình, cô đang gọi anh. Cô gái vừa xinh đẹp vừa khí chất hơn người như vậy đương nhiên khiến người mến yêu, xiềng xích trên người cô cùng tay chân rõ ràng có thiếu sót càng lộ mỹ cảm cấm kỵ. Tên Anye biến thái đó...

Hắn cũng không biết lúc nhân cách thứ hai của Anye đi ra không chỉ dụ hắn mặc đồ nữ mà còn chụp ảnh hắn. Thanh Trường Dạ đưa tay ra muốn nhấn xoá, bên ngoài lại đột nhiên vang lên tiếng đập cửa. Qua mắt mèo, Thanh Trường Dạ nhìn thấy Tullins mặc đầm kiểu Tây. Lúc hắn mất trí nhớ đã gặp người, cũng có ấn tượng, đây là đồng bạn hợp tác của Anye. Thanh Trường Dạ thoáng suy tư rồi mở cửa. Thấy hắn đứng cạnh cửa, Tullins ngẩn người, phản ứng kịp liền vươn tay về hướng thanh niên, Thanh Trường Dạ nghiêng đầu tránh thoát tập kích của cô. Hắn để ý sắc mặt đối phương thay đổi khi thấy vảy cá trên tay hắn. Vảy cá rất có thể là do Tullins mang đến. Vảy cá cuối cùng vào tay Natasha, không ngoại trừ khả năng A và Natasha đút lót Tullins để cô mang đồ vào, nhưng Tullins lại tấn công hắn, không hề giống như đứng về phía hắn. Người sao Hierro lúc đàm phán có thói quen uống thuốc nói thật, nếu Tullins thực sự là đồng bọn của hắn, Anye không thể nào không phát hiện ra điều khác thường. Như vậy tình huống khả thi nhất là, Tullins vô tình lọt vào bẫy của A, dưới tình huống không hề hay biết gì, cô đã giúp hắn. Thanh Trường Dạ khẽ cười nói.

"Tiểu thư Tullins, cô phản bội Anye rồi."

Cô gái nhíu mày.

"Đây là vảy nhân ngư, giữ nó có thể chống lại mọi ảnh hưởng tiêu cực, cô lấy được vảy cá từ đồng bạn của tôi, đưa nó đến cho tôi. Bây giờ cô cũng là đồng bọn của tôi."

"Em trai nhỏ," Tullins giễu cợt, cô rõ ràng trông rất nhỏ: "Cậu nghĩ tôi sẽ rơi vào bẫy của cậu à?"

"Không phải là cô có rơi vào bẫy của tôi không, mà là Anye có rơi vào bẫy của tôi không." Thanh Trường Dạ chậm rãi lùi một bước, hắn không bày ra tư thế tấn công nữa: "Cô đưa vảy cá vào đây cho tôi, và cô đã nói dối trước mặt hắn."

"Đó là bởi tôi không biết đây là gì."

"Lòng nghi ngờ của hắn rất nặng, chắc chắn cô đã giải thích với hắn đây là gì, mỗi tội sai rồi." Thanh Trường Dạ lặp lại lần nữa như nói vè đọc nhịu: "Cũng vì hắn có lòng nghi ngờ nặng, hắn sẽ nghĩ cô đã dùng thuốc kháng lại thuốc nói thật, tôi có cách khiến hắn không bao giờ tin tưởng cô nữa."

Tullins lần đầu tiên không dùng góc độ thưởng thức sắc đẹp để quan sát người thanh niên này, hắn từ đầu tới đuôi đều tỏ ra vô cùng bình tĩnh, người như vậy sẽ không làm việc không nắm chắc, vừa nhìn là thấy ham muốn khống chế cũng rất mạnh. Không ngờ Anye thích là loại người này, dục vọng khống chế VS dục vọng khống chế, bùng nổ cùng nhau luôn đi. Tullins thở ra: "Cậu muốn tôi làm gì?"

"Anye ở đâu?"

"Hắn đến bến tàu bên kia rồi, hắn nói có đồ để trong phòng, tuy hắn không thể nào sẵn lòng để tôi gặp cậu một mình, nhưng vì không có thời gian, hắn bảo tôi tới lấy cho hắn." Tullins vung vung tóc, nhếch đôi môi anh đào với hắn: "Hắn từ bến tàu chạy về đây ít nhất cũng phải nửa giờ, bây giờ chạy vẫn kịp."

"Quá ngắn." Hắn chỉ biết Natasha và A đã biết đại khái tình huống của hắn, nhưng không biết làm sao liên hệ với bọn họ, chạy ra ngoài cũng bằng bị bắt trở về. Vẻ mặt Tullins kiểu vậy cậu muốn làm gì, Thanh Trường Dạ cười tủm tỉm với cô: "Làm phiền tiểu thư Tullins bẻ gãy tay phải tôi, tay trái và chân tôi có thể tự làm."

Cô gái sửng sốt nhíu mày: "Cái gì?"

Có cơ hội tốt như thế này mà không chạy trốn?

"Giúp tôi bẻ gãy tay, tôi không nói gì với Anye hết. Cũng mong tiểu thư Tullins đừng nói ra chuyện của tôi với hắn."

Độ cong khoé môi của Thanh Trường Dạ sâu thêm, hắn cười vẫn xinh đẹp như lần trước, nhưng Tullins lại hoàn toàn mất hết hứng thưởng thức. Cô nhìn thanh niên tóc đen mắt đen trước mặt như một con quái vật. Cho đến khi đối phương vẫn giữ nguyên nụ cười bẻ gãy tay trái mình.

"Thanh Thanh?"

Anye khi trở về bật đèn trong phòng, thấy Thanh Trường Dạ vẫn cuộn mình trên giường, xiềng xích tay chân vẫn y như lúc đầu. Anye yên lòng, y đi nhanh về phía Thanh Trường Dạ, người sau nghe thấy tiếng hắn chống người lên. Vừa tỉnh ngủ, trong giọng Thanh Trường Dạ hiếm thấy mang theo chút mềm mại: "Anh, anh đi đâu vậy?"

"Xử lý chút việc."

"Ừm," Thanh Trường Dạ nhìn xung quanh, ánh mắt cuối cùng đặt xuống mảnh vảy cá đỏ tươi chưa từng thấy bao giờ trên tủ đầu giường: "Đây là gì?"

"Cho em đấy," Vảy cá đỏ tươi như đoá hoa kiều diễm nở rộ, Anye đặt nó trên tay, lại gần Thanh Trường Dạ để hắn nhìn rõ hơn: "Thích không?"

"Thích," Thanh niên nở nụ cười nhàn nhạt, bộ dạng không rành thế sự tựa như cừu con yếu đuối. Anye ôm hắn, đồng thời vỗ một cái trên cặp mông đầy đặn đàn hồi của thanh niên, Thanh Trường Dạ thu lại vẻ mờ mịt trong mắt, mềm nhẹ nói: "Đồ anh cho em em đều thích, thích... anh nhất."

Một ngày nào đó nhất định phải chịch chết anh, anh trai biến thái.

_____________

Khứa khứa khứa đứng lên khởi nghĩa chống lại tầng lớp áp bức giành về độc lập tự do đi người anh em
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...