Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80

Chương 43



Editor: Chupachups

 

--------------

 

Anh đặt chén rượu xuống, lập tức đứng dậy, ghé sát Ôn Hinh, hạ giọng nói:

 

"Đi ra ngoài với tôi."

 

Triệu Nghiên ngồi bên cạnh nghe thấy liền đặt đũa xuống, quay sang hỏi:

 

"Trạch Dương, có chuyện gì vậy? Đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện."

 

Anh ta cứ tưởng Diêm Trạch Dương đang gọi mình, nghĩ rằng có chuyện không tiện nói trong phòng nên lập tức đứng lên. Nhưng Diêm Trạch Dương chỉ cau mày, liếc anh ta một cái.

 

Ôn Hinh nhìn vào mắt Diêm Trạch Dương, thấy rõ vẻ mặt khó tả, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Tự dưng cô cảm thấy buồn cười, vội cúi đầu bặm môi, mũi chân nhẹ nhàng cọ lên phiến đá dưới sàn, cố dời sự chú ý đi chỗ khác.

 

"Cậu cứ ngồi đó, tôi sẽ quay lại ngay."

 

Nói xong, ánh mắt Diêm Trạch Dương dừng lại trên người Ôn Hinh một giây, rồi im lặng bước ra ngoài.

 

Triệu Nghiên vẫn còn ngẩn người, ánh mắt có chút mờ mịt, nhìn sang Ôn Hinh như muốn hỏi gì đó. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, Ôn Hinh khẽ cười với anh ta, cầm khay cơm đi ra ngoài.

 

Đi thì đi thôi, dù sao cũng không thể trốn mãi, sớm muộn gì cũng phải nói rõ ràng.

 

Ở bàn bên cạnh, có người thấy Ôn Hinh rời đi bèn lên tiếng. Đó là ai nhỉ? Họ Lưu thì phải... hình như là Trưởng phòng Lưu. Người này rất thích tám chuyện, lần nào gặp cũng hỏi này hỏi kia.

 

Anh ta cười cười nhìn Ôn Hinh, nói:

 

"Ngụy Hân, để tôi giới thiệu cho cô một người. Đây là biên tập viên của tạp chí Lung Châu, họ Quách, tên Quách Phóng, năm nay hai mươi lăm tuổi."

 

Người thanh niên cao gầy đeo kính gọng vàng ngồi bên cạnh anh ta liền đứng dậy. Dáng vẻ thư sinh, phong thái hào hoa, nước da trắng trẻo. Đôi mắt sáng lên khi nhìn Ôn Hinh, thậm chí tròng kính còn phản chiếu ánh sáng.

 

Anh ta hồ hởi nói:

 

"Chào Ngụy Hân, tôi là Quách Phóng. Nghe nói cô đang ôn thi đại học, nếu có gì không hiểu cứ hỏi tôi nhé."

 

Anh ta hơi căng thẳng, vô thức đẩy gọng kính rồi bổ sung thêm:

 

"Sau này tôi sẽ thường xuyên ghé qua đây, mong được chỉ giáo nhiều hơn."

 

Ôn Hinh nhìn vẻ mặt hồ hởi của Trưởng phòng Lưu, rồi lại nhìn sang người thanh niên có phần lúng túng nhưng cố tỏ ra bình tĩnh kia. Trong lòng cô chỉ nghĩ: "..."

 

Lúc này, Diêm Trạch Dương đã ra tới cửa, bỗng quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Quách Phóng. Ngay lập tức, anh ném chiếc màn trong tay xuống rồi sải bước tiến về phía đó.

 

Áp lực từ anh tỏa ra ngùn ngụt như thể cao lên thêm hai mét rưỡi. Ôn Hinh chỉ cần nhìn sắc mặt là biết anh không vui. Bình thường Diêm Trạch Dương rất kiệm lời và trầm ổn, nhưng cô cũng từng chứng kiến anh nổi giận, đến cả micro cũng bị bóp nát. Lực tay mạnh đến mức đáng sợ.

 

Cô lo lắng có chuyện gì đó xảy ra, liền không nói không rằng chạy nhanh tới chặn anh lại, hạ giọng năn nỉ:

 

"Ra ngoài nói đi, có gì cứ ra ngoài nói, đừng ở đây... được không?"

 

Quách Phóng đứng tại chỗ, bị áp lực từ người đàn ông kia đè nén đến mức căng thẳng. Anh ta lúng túng ngồi xuống, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Trong phòng có người tò mò hỏi:

 

"Vừa rồi là ai thế?"
"Không rõ, là khách trong này sao?"
"Nhìn dáng đi đó, chắc chắn là người trong quân đội rồi."
"Lúc nãy nghe giọng nói... hình như là người ở Kinh Đô?"

 

. . .

 

Dưới bầu trời âm u, không khí ẩm ướt bao trùm không gian. Diêm Trạch Dương vén màn lên, dù cố gắng kìm nén cơn giận nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Ôn Hinh. Đến khi cô bước ra ngoài, anh mới buông tấm rèm trúc xuống.

 

Mấy ngày nay thời tiết không tốt, từng cơn gió lạnh buốt thổi đến, khiến Ôn Hinh vừa bước ra đã rùng mình.

 

Sân nhà họ Cố được bao quanh bởi những bức tường cao, mái hiên chạm trổ tinh xảo. Dưới chân là nền đá phiến, lạnh buốt đến tê tái. Hai người đi đến bên cạnh cổng, ngay dưới ô cửa sổ nhỏ của thiên thính. Cửa sổ lúc này đang hé mở.

 

Diêm Trạch Dương quan sát dáng vẻ co ro của cô. Mùa đông ở Lung Châu không rét buốt như phương Bắc, nhưng cái lạnh ẩm ướt lại càng khó chịu hơn. Nhìn xem, cô đang mặc cái gì đây? Chỉ một chiếc áo len mỏng, lại còn thủng vài chỗ, để lộ cả phần cổ. Chiếc quần bó sát người, nhìn cũng biết bên trong không mặc thêm lớp giữ ấm. Không lạnh mới là lạ!

 

Anh đứng chắn gió, nhìn cô. Người phụ nữ này, khi không gặp thì ngày nhớ đêm mong, vậy mà giờ đây, lửa giận trong lòng lại sôi trào. Một tên khốn ở hội báo chí đã khiến anh thấp thỏm lo âu suốt mấy ngày, giờ lại thêm một gã ở phường tạp chí xuất hiện, làm anh nghẹn đến mức cơm cũng nuốt không trôi.

 

Trong khi anh bất chấp vết thương, xuôi Nam tìm cô, thì cô lại ở đây, mặt mày rạng rỡ, tươi cười bưng thức ăn, rót rượu cho những gã đàn ông khác. Đây là nơi nào, chẳng lẽ cô không biết hay sao?

 

Nghĩ đến gã thanh niên đeo kính ban nãy, có đến năm phần giống tên khốn ở phường báo chí kia, lửa giận trong lòng anh càng bùng lên. Chỉ muốn xông đến đánh cho gã thanh niên kia một trận!

 

Ôn Hinh đứng bên khung cửa sổ, một bên là cửa sổ mở, một bên là anh. Nhờ có anh chắn gió, cô cũng đỡ lạnh hơn, nhưng không gian quá chật hẹp, khiến cô có phần ngượng ngùng. Cô len lén quan sát anh, lúc trước ở xa không nhìn rõ, giờ gần lại mới nhận ra—

 

Anh tiều tụy quá! Có lẽ đã mấy ngày không ngủ ngon, đôi mắt trũng sâu, rõ ràng còn vằn lên tia máu.

 

Diêm Trạch Dương đã hai đêm không chợp mắt, trong lòng tràn ngập lo lắng, lại vừa giận vừa gấp, vội vội vàng vàng xuôi Nam tìm cô. Thế nhưng vừa đến nơi, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã lập tức chạy tới đây. Thế nhưng anh vừa nhìn thấy gì kia?

 

Cô vẫn xinh đẹp rạng rỡ, chẳng có chút gì là tủi thân hay uất ức. So với lúc ở Kinh Đô, sắc mặt còn hồng hào, tươi tắn hơn.

 

Đi đến đâu cũng có người giới thiệu đàn ông cho cô, mà Diêm đại thiếu gia này, trời sinh tính chiếm hữu cực kỳ cao, làm sao chịu nổi cảnh người của mình bị kẻ khác nhòm ngó? Trong lòng như có ngọn lửa thiêu đốt, khiến anh vô cùng khó chịu.

 

Anh cố gắng kìm nén cơn giận, thấp giọng nói: "Những chuyện trước đây, anh coi như chưa từng xảy ra. Theo anh về đi."

 

Ôn Hinh ngẩn ra, ngước lên nhìn anh. Ánh mắt anh tối lại, gắt gao khóa chặt cô. Khóe môi mím chặt, bộ dáng vừa nghiêm túc vừa nôn nóng, như đang chờ đợi câu trả lời của cô.

 

Cô hạ giọng hỏi: "Anh chưa nhận được thư của em sao?"

 

"Thư gì?" Anh nhíu mày, ánh mắt càng thêm sắc bén. "Em còn giấu anh chuyện gì?"

 

Nghe vậy, lòng cô chợt dâng lên cảm giác ấm ức khó tả. Cô hít sâu, cắn môi, tức giận đáp: "Em giấu anh bao nhiêu chuyện, ba ngày ba đêm cũng tra không hết!"

 

Diêm Trạch Dương chưa từng bị ai nói ngang ngạnh như vậy, hàng lông mày lập tức dựng thẳng. Ánh mắt sắc lạnh nhìn cô chằm chằm: "Em theo anh về, đừng nói ba ngày ba đêm, mười ngày mười đêm anh cũng sẵn sàng điều tra cùng em!"

 

"Em không về! Giữa em và nhà họ Diêm không còn liên quan gì nữa. Em muốn đi đâu là quyền của em, anh quản được chắc?"

 

Dứt lời, Ôn Hinh xoay người, đẩy cửa sổ định bước vào trong. Nhưng chưa kịp đi, anh đã lập tức chặn lại, một tay giữ chặt cửa sổ, đem cô giam cầm trong khoảng không gian chật hẹp...

 

Ôn Hinh định đi về phía góc tường, nhưng vừa bước một bước đã bị chặn lại. Cô như một chú chim nhỏ bị nhốt trong lồng sắt, dù cố vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra. Cô đẩy thế nào cũng không thể di chuyển người đàn ông trước mặt dù chỉ một chút.

 

"Em nhất định phải về cùng anh!" Giọng anh kiên quyết, không để cô có cơ hội từ chối. Bàn tay anh siết chặt lấy thân hình nhỏ bé của cô.

 

"Anh nằm mơ! Em sẽ ở đây, không đi đâu hết!" Anh quá ngang ngược! Trước đây, Ôn Hinh còn có thể mềm mỏng, dùng sự dịu dàng để xoa dịu anh, nhưng lúc này chẳng hiểu sao cô lại thấy tức giận. Cô chẳng thèm dùng chiêu "lấy nhu thắng cương" nữa, khi giận lên rồi thì ba mươi sáu kế cũng vứt hết ra sau đầu, chỉ còn cách đối đầu trực diện.

 

Anh chưa đọc lá thư cô để lại sao? Nếu đã đọc, vậy bây giờ đến tìm cô là với tâm trạng gì? Là thương hại ư? Là thấy cô đáng thương? Hay chỉ xem cô như một món đồ tiếc rẻ nên muốn lấy lại?

 

Dù tư tưởng của cô có cởi mở hơn nhiều so với thời đại này, nhưng tình cảm của cô rất trân trọng. Cô có thể vì địa vị không bình đẳng mà nhịn một chút, nhưng với tình cảm thì không. Anh nói muốn cô quay về với anh, nhưng thái độ cứ như bố thí vậy, cô không thể nào chấp nhận được.

 

Hơn nữa, bây giờ anh còn học được cách giam giữ người khác? Giữ cô dưới khung cửa sổ như thế này là có ý gì? Lần trước anh còn dùng vũ lực, đến mức cánh tay cô bị siết bầm tím suốt mấy ngày. Nghĩ lại chuyện đó, lòng cô lại lạnh thêm một chút.

 

"Em về cùng anh đi, chuyện trước đây anh sẽ không truy cứu nữa. Về rồi chúng ta kết hôn..." Có lẽ thấy cô khó chịu, giọng anh cũng dịu đi đôi chút, nhưng vẫn mang theo sự ép buộc.

 

"Tôi không về!" Ôn Hinh dứt khoát từ chối.

 

Gương mặt anh lập tức sa sầm, giọng nói lập tức trở nên lạnh lẽo: "Tại sao? Em đổi tên là nghĩ có thể thoát khỏi mọi thứ, có thể bắt đầu lại từ đầu? Nghĩ kỹ đi, bây giờ em có hai hộ khẩu, em dùng tên này để thi vào đại học, nhưng nếu hộ khẩu này bị hủy, em nghĩ hậu quả sẽ như thế nào?"

 

Anh là một quân nhân, luôn cẩn trọng và lý trí. Nhưng với kẻ thù, anh lại vô cùng tàn nhẫn, đánh một đòn chí mạng không cho đối phương cơ hội phản kháng. Trước kẻ địch, anh có thể lạnh lùng như cơn gió thu cuốn đi lá vàng, nhưng trước mặt cô, anh lại liên tục đánh mất kiểm soát. Chỉ bởi vì... tình cảm của anh quá non nớt.

 

Tim Ôn Hinh lạnh buốt, cô sững sờ nhìn anh. Dù sống trong một thế giới tàn khốc, cô vẫn luôn là một người hiền lành, chưa bao giờ phải đối diện với những thủ đoạn độc đoán thế này. Nếu anh nói được thì chắc chắn cũng sẽ làm được. Một khi ra tay, con đường đại học của cô coi như chấm dứt.

 

"Em muốn để người nhà họ Ôn đến bắt em về, hay là về cùng anh?" Giọng nói của anh đầy nguy hiểm. "Hai hộ khẩu, chắc chắn sẽ bị hủy một cái. Em nghĩ sẽ hủy cái nào? Ôn Hinh hay Ngụy Hân? Nếu em tiếp tục ở đây, những người giúp em mở cửa tiệm cũng sẽ bị liên lụy. Nghĩ kỹ đi."

 

Từng lời nói vang lên lạnh lẽo, như một giai điệu tử thần gõ vào tâm trí cô. Không, giống như lời nguyền từ quỷ dữ.

 

Anh chỉ muốn mang cô đi, không muốn để cô ở lại nơi này, để người khác đánh giá hay giới thiệu đàn ông cho cô.

 

"Anh dám!" Ôn Hinh giận đến mức tóc gáy dựng lên.

 

Anh khẽ hừ một tiếng, giọng cứng rắn: "Không phải vấn đề có dám hay không, mà là anh muốn hay không. Nếu anh muốn làm, chắc chắn sẽ làm được."

 

Mắt cô đỏ hoe, trong lòng trào dâng cảm giác chua xót và nghẹn ngào. Cô đã nghe người ta nói anh tàn nhẫn, nhưng trước đây cô chưa từng chứng kiến. Cùng lắm là anh ném cho cô một túi hạt dẻ rồi bảo cô cắn mà thôi. Nhưng giờ cô mới biết, chẳng qua khi đó anh chưa cần dùng đến những thủ đoạn ấy mà thôi.

 

Ôn Hinh bề ngoài mềm mỏng nhưng bên trong cứng rắn. Sao cô có thể chịu khuất phục? Anh càng ép, cô càng không muốn làm theo ý anh. Nghiến răng, cô hậm hực nói:

 

"Anh muốn làm gì thì làm! Dù thế nào tôi cũng không quay về nhà họ Ôn! Cùng lắm thì tôi sẽ nhập cư trái phép qua cảng bên kia, tôi có thể lấy chồng, có thể đi thi sắc đẹp, thậm chí làm minh tinh, làm diễn viên! Nếu giỏi thì anh cứ đến cảng mà bắt tôi về đi!"

 

Thời điểm đó, giới giải trí bên cảng đang phồn thịnh, nhưng lời cô nói cũng chỉ là lời trong lúc tức giận mà thôi.

 

Bình thường, Diêm Trạch Dương không nghĩ cô có thể cứng đầu đến vậy. Nhưng lúc này, nhìn đôi môi nhỏ nhắn của cô mở ra đóng lại, từng câu từng chữ khiến người ta nổi điên, anh tức đến mức cả người run lên. Anh cao lớn, vạm vỡ, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên.

 

"Em dám nhập cư trái phép? Em có biết bị bắt là sẽ bị bắn chết không? Có biết một người phụ nữ nhập cư trái phép sẽ gặp những chuyện gì không? Còn cảng tỷ? Chỉ có nước bị vứt đến những nơi nhơ nhuốc nhất để làm gái mà thôi!"

 

Hai chữ cuối cùng, anh nghiến răng nói ra, giọng điệu lạnh lẽo, gần như phun thẳng vào mặt cô.

 

Khoảng cách gần đến mức Ôn Hinh có thể nghe rõ tiếng tim anh đập dồn dập trong lồ ng ngực. Đôi mắt anh tràn đầy phẫn nộ, gắt gao nhìn chằm chằm cô.

 

Đương nhiên Ôn Hinh biết nhập cư trái phép nguy hiểm thế nào. Cô chỉ là đang giận quá nói bừa, chứ thật ra cũng không hề muốn đến cảng. Nhưng anh cứ dùng cách này để uy h**p cô, vậy cô phải làm sao? Cô vừa mới có được thân phận mới, những lời dọa nạt này khiến da đầu cô căng lên, run rẩy.

 

Cô chớp mắt, nước mắt lăn dài, cố chấp nói:

 

"Được thôi, anh đi đi! Tôi sẽ không thi đại học, không có thân phận, ngủ đầu đường xó chợ, gả cho kẻ ngốc, tôi cũng sẽ không quay về! Sau này, anh đi đường anh, tôi sống đời tôi, mỗi người một ngả, vĩnh viễn không gặp lại!"

 

Nói xong, cô mạnh mẽ đẩy anh ra. "Buông tay! Anh là quân nhân, đừng có giở trò lưu manh!"

 

Nhìn thấy cô khóc, Diêm Trạch Dương thoáng sững sờ, rồi lập tức luống cuống. Anh buông lỏng tay nhưng vẫn không chịu thả cô đi, theo đà đẩy của cô, anh vòng tay ôm chặt lấy cô, lo lắng nói:

 

"Em theo anh về đi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu... Đừng khóc..."

 

Ôn Hinh giằng co với anh, tức đến mức suýt bùng nổ ngay tại chỗ. Cô tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay, dùng sức ném xuống đất:

 

"Quà cưới của anh, trả lại anh đấy!"

 

Diêm Trạch Dương ngẩn người nhìn chiếc đồng hồ rơi trên nền đất. Mặt đồng hồ vàng kim bị va đập, để lại vài vết trầy xước. Anh cầm lấy chiếc đồng hồ, nhưng rất lâu vẫn không nói được lời nào.

 

Trong lúc anh thất thần, Ôn Hinh nhanh chóng lách qua dưới cánh tay anh, vén rèm chạy thẳng vào phòng.

 

Đứng trước cửa, Cố Thanh Đồng nhìn người đàn ông cao lớn kia đứng im một lúc lâu, đôi mắt đỏ ngầu, cuối cùng chẳng nói lời nào, nản chí quay lưng đi về phía cửa.

 

Một người đàn ông mạnh mẽ như vậy, cũng có tự tôn riêng, khi chạm phải giới hạn, dù có đau lòng đến mức chết đi, anh cũng không quay lại.

 

"Diêm tiên sinh." Cố Thanh Đồng lên tiếng gọi anh.

 

Diêm Trạch Dương quay lại, anh đứng đó, dù đôi mắt đã đỏ ngầu, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, kiêu ngạo nhìn cô. Cố Thanh Đồng chú ý đến chiếc đồng hồ trên tay anh, mỉm cười nói: "Chiếc đồng hồ này nhìn quen quá, là của Ngụy Hân phải không?"

 

Diêm Trạch Dương không hứng thú với việc nói chuyện, định quay người bước đi.

 

"Ngụy Hân đã nói với tôi, cô ấy bảo rằng chiếc đồng hồ này là món quà yêu thích nhất mà một người tặng cho cô ấy, cô ấy đeo nó mỗi ngày, rất trân trọng, nếu đánh rơi, cô ấy nhất định sẽ đau lòng." Cố Thanh Đồng bước lên hai bước, nói tiếp: "Nếu tôi mang về, tôi sẽ đưa lại cho cô ấy, vì cô ấy yêu thích món quà này, cô ấy sẽ không nỡ ném nó đi lần thứ hai."

 

Tự tôn của người đàn ông cường mạnh luôn có một điểm yếu. Cố Thanh Đồng khéo léo nhấn mạnh vào điểm yếu đó.

 

Cô thấy anh dừng lại, cuối cùng ngừng bước, rồi mới phát ra âm thanh, giọng khàn đặc, nghe có vẻ như anh đang cố kiềm chế cảm xúc: "Nếu cô ấy không cần, thì bảo cô ấy ném đi."

 

Cố Thanh Đồng mỉm cười, nhận lấy chiếc đồng hồ từ tay anh, "Đúng, chính là chiếc này, chiếc mà Ngụy Hân luôn mang theo bên mình. Anh xem, nó được bảo quản rất tốt, bình thường cô ấy còn tháo ra khi tiếp xúc với nước nữa. Diêm tiên sinh, ngoài trời lạnh lắm, vào trong đi, bạn anh còn đang đợi anh trong phòng, anh không vào sao?"

 

...

 

Triệu Nghiên đã đợi Diêm Trạch Dương một lúc lâu trong phòng, khi anh trở về, chỉ ăn được vài miếng rồi lại đứng dậy định đi. Một món vịt kho, anh chưa ăn được mấy miếng đã bỏ dở, Triệu Nghiên thấy vậy cũng có chút tiếc nuối. Đây đúng là cậu chủ của gia đình Diêm, nói không ăn là không ăn, trong khi người bình thường một năm cũng chẳng được ăn như vậy mấy lần, anh thầm nghĩ.

 

Khi màn đêm buông xuống, trời tối đen, anh đưa Diêm Trạch Dương đến khách sạn tốt nhất trong thành phố. Phòng khách sạn ấy chỉ có một chiếc giường và một chiếc bàn cũ, chẳng có gì đặc biệt, điều kiện vô cùng đơn giản.

 

Nhưng dù vậy, nơi này vẫn là khách sạn tốt nhất trong khu vực, dù không có gì đặc biệt, nhưng giường rất sạch sẽ, có cả ghế sofa và bàn trà, thậm chí còn có một chiếc TV nhỏ. Đây đã là nơi tốt nhất anh ta có thể tìm được.

 

Triệu Nghiên chuẩn bị mọi thứ xong xuôi rồi vào phòng, nhìn thấy Diêm Trạch Dương mở cửa sổ, mày vẫn nhíu chặt, khói thuốc lan tỏa trong bóng đêm. Khi anh ta đi qua, trong chiếc hộp đựng thuốc lá trên cửa sổ đã có ba mẩu thuốc cháy dở.

 

"Trạch Dương, anh hút thuốc có vẻ rất căng thẳng, có chuyện gì sao? Anh có gì phiền lòng à?"

 

Diêm Trạch Dương nhìn anh ta, nghiêng đầu sau một lúc lâu rồi trả lời: "Thời gian không còn sớm, anh về đi, đừng để vợ anh lo lắng." Anh dừng lại một chút rồi đưa cho Triệu Nghiên một chiếc hộp: "Lễ vật cho anh, nhân dịp cưới."

 

Triệu Nghiên đã kết hôn từ năm ngoái, vợ anh ta vừa sinh được ba tháng, bây giờ con gái đã lớn, mỗi ngày đều rất bận rộn chăm sóc con. "Anh đúng là có lòng." Dù có hơi khách sáo, nhưng anh cũng nhận lấy chiếc hộp. "Vậy anh nghỉ ngơi đi, nếu có chuyện gì cần tôi giúp, cứ gọi điện cho tôi."

 

Diêm Trạch Dương gật đầu.

 

Triệu Nghiên mở hộp ra nhìn thoáng qua, thấy là món quà ngoại quốc từ cảng biển, lễ vật này quá đắt giá.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...