Editor: Chupachups
--------------
Ôn Hinh có chút kích động dựng thẳng lỗ tai, "Anh muốn làm gì em?" Nghe giọng anh, tai cô muốn mang thai luôn rồi.
Nghĩ đến eo thon của anh, đôi chân dài mạnh mẽ, cánh tay cơ bắp cuồn cuộn và sức nắm, còn có cơ bụng săn chắc, cô không nhịn được mà vặn vẹo mông trên ghế, trong lòng tràn đầy mong chờ.
Nói nhanh lên nha!
"Sửa cái tật lười biếng của em, mềm nhũn như sợi mì, ngồi thẳng lên, đẩy mông ra sau, ưỡn eo lên."
Ôn Hinh tức giận, "Xí!" một tiếng, ghế rộng như vậy, cô trực tiếp trườn lên đùi anh, không phải nói cô ngồi không ra dáng sao? Vậy cô nằm! Nằm thì được chứ gì?
Nhưng cô tưởng nằm trên đùi anh sẽ thoải mái, kết quả đùi Diêm Trạch Dương rất cộm, chắc là do nhiều cơ bắp, cô nằm thế nào cũng không thoải mái, không nhịn được nhúc nhích, kết quả tay quơ lung tung, khuỷu tay không cẩn thận chạm vào một đống đồ mềm mềm, sau đó cô nghe thấy trên đỉnh đầu "tê" một tiếng, rồi bị nhấc lên, đặt lên ghế ngồi.
Mặt Diêm Trạch Dương tối sầm lại.
Anh liếc nhìn tài xế phía trước, nghiêng đầu nói nhỏ với cô: "Em ngoan ngoãn cho anh, ngồi yên."
Ôn Hinh lập tức im thin thít như gà, trong lòng cười hì hì.
...
Xe nhanh chóng chạy vào một khu dân cư kiểu lâm viên, cây cối xung quanh được chăm sóc rất tốt, tuy là mùa đông, trong khu vẫn có nhiều cây xanh tươi tốt, giữa dải cây xanh có mấy dãy nhà thấp tầng, cao nhất không quá năm tầng, thấp nhất cũng hai ba tầng, giữa một vùng nhà thấp bé, trông rất bắt mắt.
Xe rẽ vào một dãy nhà ba tầng, dừng lại.
Diêm ma đầu mở cửa xe cho cô, Ôn Hinh xuống xe, đứng bên đường nhìn xung quanh, bây giờ là hơn một giờ chiều, ánh nắng rất đẹp, chim hót líu lo, trên đường trong khu có vài người xách túi vội vã đi qua, họ đã quen với ô tô, không hề tò mò.
Diêm Trạch Dương nói chuyện với tài xế vài câu, xe nhanh chóng rời khỏi lâm viên.
Ôn Hinh đi theo Diêm ma đầu lên tầng ba.
Đi cầu thang bên cạnh, ánh nắng chiếu lên người cô, tâm trạng cô rất tốt, nên lên cầu thang nhảy chân sáo, xung quanh không có ai, cô liền nắm tay anh, bảo anh kéo cô đi, Diêm Trạch Dương nhỏ giọng nhắc cô ngoan ngoãn, đi đường cho đàng hoàng.
Nhưng anh vẫn kéo cô đi.
Mở cửa phòng tầng ba, Ôn Hinh bước vào, ngây người.
Không phải cô chưa từng thấy nhà trang trí đẹp, chỉ là thời này, nhà dân được trang trí thật sự rất hiếm.
Căn hộ bốn phòng ngủ một phòng khách rộng hai ba trăm mét vuông, trang trí trong phòng rất có gu, có cảm giác kết hợp phong cách Trung Âu, ghế sofa và đồ dùng bằng gỗ lim, trên trần có quạt, trên bàn trà có điện thoại, thảm trải sàn và đồ dùng đều theo phong cách Âu mới nhất.
Ôn Hinh kinh ngạc đi một vòng, mở cửa phòng tắm bên cạnh, phòng tắm thời này rất hiếm, ngay cả khu quân đội Kinh Đô như nhà họ Diêm cũng chỉ có bồn cầu, không có phòng tắm.
Nhưng ở đây lại có bồn tắm lớn bằng sứ, phòng tắm cũng rất rộng, có thể vừa ngâm mình vừa ngắm cảnh ngoài cửa sổ, phong cảnh ngoài cửa sổ rất đẹp, bầu trời mùa đông đặc biệt cao xanh, nhìn ra xa, trời quang mây tạnh.
Cô vào bếp xem xét, đồ đạc không đầy đủ, xem ra chưa từng dùng, nhưng phòng ốc rất sạch sẽ, không có bụi bặm, cũng không có dấu vết người ở thường xuyên.
"Phòng này của bạn anh à?"
Từ khi cô bước vào, Diêm Trạch Dương đã đóng cửa lại, thong thả đi đến tủ rượu mở ra, lấy một chai rượu vang đỏ ra, liền nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc vui sướng của Ôn Hinh, miệng còn thỉnh thoảng bình luận: "Phòng này đẹp quá, có bồn tắm lớn, còn có vòi hoa sen!"
"Tủ quần áo trắng kiểu Âu!"
Cô lại chạy đến cửa sổ kiễng chân nhìn xa, phòng ốc vừa rộng vừa thoáng, phong cảnh bên ngoài cũng rất đẹp, bây giờ cơ bản không có nhà cao tầng, mở cửa sổ ra không bị vật gì che khuất tầm nhìn.
Phòng ngủ trải ga giường và chăn đệm trắng mềm mại, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu ấm áp lên trên, sờ vào còn rất ấm.
Ôn Hinh trở lại phòng khách, thấy Diêm Trạch Dương thong thả mở nút chai rượu vang, rót rượu vào ly thủy tinh.
Ôn Hinh lập tức chạy tới, mắt nhìn chằm chằm ly rượu trong tay Diêm Trạch Dương, rượu đỏ trong ly có màu đỏ thẫm như hồng ngọc, rót vào ly, ánh sáng trong suốt lấp lánh.
Rượu ngon đây.
Diêm ma đầu vừa rót rượu vừa liếc nhìn cô, thấy cô ghé sát lại ngửi, còn nhìn năm sản xuất trên chai rượu, dựa vào bàn, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Dù là năm 76, cũng miễn cưỡng uống được, nếu là năm 82..."
"Năm 82 gì cơ?" Diêm ma đầu đột ngột hỏi.
"Rượu vang đỏ ấy mà." Ôn Hinh thuận miệng đáp.
Diêm ma đầu nhíu mày, dù đang trong cơn say tình, nhưng khả năng quan sát của anh vẫn rất tốt, anh nhìn Ôn Hinh, vẻ mặt dò xét thoáng qua rồi biến mất, sau đó đưa ly rượu cho Ôn Hinh.
Ôn Hinh giả vờ nhận lấy, anh lẳng lặng đánh giá cô.
Chỉ thấy cô ngửi ngửi, rồi xoay ly, nhìn những vệt rượu đọng trên thành ly, nhìn một lúc lâu mới chậm rãi nhấp một ngụm, khi rượu vào miệng, vị hạnh nhân và hoa violet lan tỏa.
Tuy không phải năm 82, nhưng cũng rất ngon.
Diêm Trạch Dương dựa vào tủ rượu, cầm ly rượu uống một ngụm, rồi nheo mắt nhìn Ôn Hinh, nhìn cô an tĩnh nhấp từng ngụm rượu, uống cạn ly, rồi lật ngược ly, dốc đến giọt cuối cùng.
Diêm Trạch Dương: "..." Anh bắt đầu nghi ngờ có phải mình đã suy nghĩ quá nhiều, đánh giá cô quá cao không? Nhưng so với hồ sơ lý lịch của Ôn Hinh, và con người cô hiện tại, có sự khác biệt rõ ràng, cả về tính cách lẫn những thứ khác.
Anh đã sớm nghi ngờ, một bà dì nha hoàn chịu ảnh hưởng nặng nề của tư tưởng phong kiến, làm sao có thể nuôi dạy Ôn Hinh thành một người có tính cách như vậy, nhưng giờ nhìn lại, sự khác biệt còn lớn hơn anh tưởng tượng, nghĩ tới nghĩ lui, từ khi cô đến nhà họ Diêm, nhiều chuyện cô làm không hề rụt rè, như thể đã quen thuộc, cách cư xử và lời nói cũng khác biệt so với những người xung quanh.
Ôn Hinh nhìn chằm chằm ly rượu, thầm nghĩ, rượu vang đỏ nhãn hiệu này, năm sản xuất này, đời sau uống hết một chai là mất một chai, đắt kinh khủng, đương nhiên không thể lãng phí một giọt nào.
...
Uống xong rượu vang đỏ, cô thỏa mãn ợ một tiếng, lúc này mới nhớ ra hỏi lại: "Đây là nhà bạn anh sao? Chúng ta ở đây có sao không?" Ôn Hinh tò mò hỏi.
"Ở tạm thôi, đừng hỏi nhiều." Diêm ma đầu ném áo khoác lên ghế sofa gỗ lim, mặc áo sơ mi trắng, đứng bên tủ rượu gỗ lim, như một người mẫu rượu, anh khẽ nhấp một ngụm rượu rồi đặt ly xuống bàn, Ôn Hinh mắt nhỏ nhìn chằm chằm anh.
Đừng trách cô quá mê trai, cảm giác lúc khuỷu tay vô tình chạm vào anh trong xe, thật sự rất...ừm, giờ nghĩ lại, mặt Ôn Hinh đỏ bừng, không biết là do rượu hay do gì.
Khi Diêm Trạch Dương ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã đỏ ửng, cô kéo kéo chiếc áo len đỏ khô cứng mặc cả ngày, nói với anh: "Trên tàu chen chúc, người đầy mồ hôi, em muốn tắm được không?"
Diêm Trạch Dương lập tức đứng dậy, "Ừ, em biết dùng phòng tắm chứ?"
Ôn Hinh lập tức lắc đầu, thời này có bình nóng lạnh không? Hay dùng năng lượng mặt trời? Cô không biết, chẳng lẽ phải tự đun nước?
"Em còn muốn ngâm mình nữa..." Ôn Hinh theo sau anh ta nói.
"Ngâm gì mà ngâm, trời lạnh thế này, đừng để bị cảm." Diêm Trạch Dương xắn tay áo, nhíu mày nói với cô.
"Không lạnh lắm đâu, em muốn ngâm một lát, được không anh, người em khó chịu quá." Ôn Hinh vội vàng kéo tay áo anh năn nỉ, Diêm Trạch Dương sao chịu nổi sự làm nũng của cô, anh giúp cô pha nước vào bồn tắm lớn.
"Hay là chúng ta tắm uyên ương đi, em ở trên anh ở dưới, anh ôm em tắm được không?" Ôn Hinh cười hì hì trêu anh, cô thấy bồn tắm lớn khá rộng, hai người nằm vừa, chắc là làm "chuyện đó" cũng được, hai người mặt đối mặt, cô ở trên, anh ở dưới, cô ôm thành bồn tắm, còn có thể gác một chân lên thành bồn, rồi...
Hay là cô ngồi sau lưng anh cũng được, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Hinh ửng hồng, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng, trong đầu nghĩ lung tung.
Diêm Trạch Dương đang mải mê xả nước, nghe vậy suýt chút nữa xả tràn ra ngoài.
"Nói bậy bạ gì đó, tắm uyên ương cái gì? Đây là lời con gái nên nói sao?" Diêm Trạch Dương trách mắng cô một tiếng, anh khụ một tiếng, "Nước được rồi, em tắm đi." Nói xong liền ra khỏi phòng tắm, đi còn rất nhanh, hai ba bước ra cửa, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Ôn Hinh bĩu môi, giả bộ đứng đắn cái gì chứ, tối qua là ai vừa nhìn thấy cô, hai tay nắm chặt cô, mắt thì xanh lè, cắn m út cô đến quên cả trời đất là ai chứ?
...
Trong phòng tắm không có gì nhiều, chỉ có hai chiếc khăn mặt, và một bánh xà phòng, xà phòng thì Ôn Hinh không dùng, trong hệ thống của cô có dung dịch bồ kết, thứ này dùng rất tiện, có mùi thơm bồ kết thoang thoảng, tay hơi xoa là có bọt, có tác dụng làm sạch nhất định, quan trọng là thuần tự nhiên không kích ứng, dùng để gội đầu hoặc tắm rất tốt.
Cô trực tiếp dùng bồ kết gội đầu, nhỏ vài giọt tinh dầu vào bồn tắm, nhấc chân bước vào ngâm mình, thật sự là lâu lắm rồi không được tắm, nhớ quá.
Trong nước ấm áp mùi tinh dầu, nước ấm thoải mái, cô gác tóc ra ngoài thành bồn, nhắm mắt lại buồn ngủ.
Đến khi nghe tiếng gõ cửa, cảm thấy nước hơi nguội, cô mới tỉnh lại.
"Ôn Hinh, Ôn Hinh? Ngủ à? Sao lâu thế?"
Ôn Hinh dụi mắt, mơ màng bò ra khỏi bồn tắm, vừa định bước ra ngoài, chân trượt một cái, người liền ngã nhào.
Diêm ma đầu đang đứng mặt lạnh lẽo bên ngoài, nghe thấy tiếng "á" kinh hãi trong phòng, như tiếng ngã, anh biến sắc, vội vàng đẩy cửa ra. Cảnh tượng trước mắt khiến anh kinh ngạc, Ôn Hinh đầu chúi xuống đất, tay chống đất đáng thương, mông vểnh cao bên thành bồn tắm, chân vẫn còn đạp nước trong bồn.
Vòng eo và hông uốn cong như một đường cong quyến rũ, nhưng Ôn Hinh bị ngã đau tay, không ra được cũng không quay lại được, sắp khóc đến nơi, chưa bao giờ chật vật như vậy.
Diêm ma đầu mở cửa bước nhanh vào, lập tức khom người, một tay luồn qua ngực cô, vòng ra sau lưng, một tay n*ng m*ng cô, cẩn thận thăm dò, thấy cô không bị thương, mới bế cô lên như bế một đứa trẻ.
Nhanh chóng ra khỏi phòng tắm, bế thẳng vào phòng ngủ, đặt cô lên giường, trước khi đến, anh đã dọn dẹp phòng ốc, giường và chăn đều mới, giặt giũ sạch sẽ phơi khô.
Đặt cô lên giường, anh lập tức kéo chăn đắp cho cô.
Ôn Hinh nước mắt lưng tròng, thò tay ra khỏi chăn, Diêm ma đầu nhìn thấy, bàn tay cô hơi đỏ, nhưng không bị trầy da, chỉ hơi xước.
Nếu là người trong quân đội bị xước da chút xíu thế này, đưa tay ra trước mặt anh, anh đã đá cho một phát rồi, đàn ông là phải đổ máu đổ mồ hôi, xương thép cốt sắt, kêu đau cái gì? Xước da chút xíu cũng gọi là bị thương sao?
Nhưng Ôn Hinh tay nhỏ bé mềm mại như ngọc duỗi ra trước mặt anh, đưa cho anh xem, anh nhìn thấy chỗ đỏ, trong lòng ẩn ẩn đau, đau thật sự.
Nhưng miệng anh lại nói: "Đáng đời! Bảo em đừng ngâm mình, em cứ đòi ngâm mình cho da đẹp, giờ da đẹp chưa? Da trầy xước rồi." Ngày nào cũng chỉ biết làm đẹp, em đã đủ đẹp rồi, còn muốn đẹp thế nào nữa?
Nói xong, Diêm ma đầu mặt lạnh quay người ra cửa, Ôn Hinh nghe thấy tiếng "rầm" cửa đóng lại.
Một lát sau, anh quay lại, cầm theo lọ thuốc sát trùng.
Thấy Ôn Hinh vẫn ngồi đó, nước mắt lưng tròng, xoa xoa lòng bàn tay, như một con thú nhỏ li3m li3m vết thương.
Trông thật đáng thương.
Nếu không có anh bên cạnh, cô ấy sẽ làm thế nào? Diêm ma đầu cảm thấy chính mình đã rước về một tiểu tổ tông, anh mặt lạnh ngồi xuống bên cạnh cô, kéo tay cô, sát trùng lòng bàn tay cho cô, không bị trầy xước nhiều, chỉ có vài vết xước, nhưng đỏ khá nặng, da cô vốn đã non mềm, bị thương nhìn càng ghê.
Anh vừa lau vết thương, vừa liếc nhìn cô, Ôn Hinh nhìn tay mình, rồi nhìn Diêm ma đầu, thấy anh mặt lạnh liếc mình, Ôn Hinh bĩu môi, anh có chút lòng thương người nào không vậy, cô ngã đau như thế mà không có một lời tử tế.
Còn nói đáng đời? Đây là lời bạn trai nên nói sao? Nếu ở thời hiện đại, cô đã chia tay với anh từ lâu rồi.
Cũng may thời này khác, cô không phục cũng không dám lên tiếng. Tay nhỏ bé bị anh nắm trong lòng bàn tay, cẩn thận xoa xoa vài cái. Ôn Hinh đau một chút liền rụt tay lại, cô rụt tay lại thì anh nhìn cô, lông mày cô nhíu lại, "Anh nhẹ tay chút, anh xoa mạnh thế, em đau, hay để em tự bôi." Nói xong liền giật lấy miếng bông gòn trong tay Diêm ma đầu.
Vừa giằng co, chăn tuột xuống.
Trước mắt hiện ra đôi g* b*ng đ** trắng nõn không tì vết, chỉ cần khẽ động đậy là nhấp nhô sóng sánh.
Ánh mắt Diêm Trạch Dương tối sầm lại.
Nhớ lại đêm qua đã nếm trải sự mềm mại ngọt ngào, cảm giác mịn màng hồng hào, cùng với tiếng r3n rỉ của cô, anh lập tức kéo mạnh cổ tay cô.
Ôn Hinh vừa vỗ nước thuốc lên tay, bị anh kéo giật, đồ vật trong tay rơi xuống đất.
"Anh làm gì vậy?"
Diêm Trạch Dương li3m môi khô khốc, nhìn cô, "Còn chỗ nào bị thương nữa không? Để anh xem..."
Ôn Hinh tủi thân nhìn anh nói: "Có, đầu gối em hình như va vào thành bồn tắm, anh nhìn xem." Nói rồi cô nhấc chân ra khỏi chăn, cho Diêm Trạch Dương xem đầu gối, chỉ vào chỗ bị thương, anh lại từ đầu gối nhìn thấy b*p đ** tr*ng n*n của cô.
Suýt chút nữa thì anh chảy máu mũi.
"Còn chỗ nào nữa không?" Anh cố gắng giữ bình tĩnh hỏi.
"Còn có lưng, eo hình như bị đau." Nói rồi Ôn Hinh dùng tay che ngực lại, buông chăn ra cho anh xem lưng. Tấm lưng ngọc ngà trắng như tuyết lộ ra, cảnh đẹp mê hồn, cô còn hơi nghiêng người, hai gò bồng đào trước ngực tuy không lộ ra, nhưng lúc ẩn lúc hiện, đẹp không tả nổi.
Diêm Trạch Dương nhìn dưới ánh mặt trời, người đẹp trong suốt như ngọc ngồi trên ga giường trắng như tuyết, làn da như ngọc dương chi, eo thon mông cong, chỗ nào cần có thịt thì không thiếu một chút nào.
Khoảnh khắc đó, anh không thể nhịn được nữa, đưa tay ôm cô từ phía sau, vội vàng cúi xuống hôn cô, giọng khàn khàn dụ dỗ: "Còn chỗ nào nữa không, anh xoa cho em..."
Rất nhanh, trong phòng vang lên tiếng r3n rỉ của Ôn Hinh, "Anh xoa chỗ nào vậy, anh đừng cắn em mạnh thế, anh...đồ quỷ sứ! Nhẹ tay thôi..."
...
Buổi chiều, Diêm Trạch Dương tinh thần sảng khoái, thỏa mãn kéo Ôn Hinh xuống lầu.
Hai người ra ngoài vội vàng, không mang theo quần áo thay. Diêm Trạch Dương dỗ dành mãi mới dụ được cô xuống lầu mua quần áo, tiện thể ăn cơm.
Ôn Hinh bĩu môi, cô quang minh chính đại rủ anh tắm uyên ương, anh không thèm để ý, còn tỏ vẻ khó chịu với cô, thôi được rồi, cô ngã một cú, ngã đến mức mông vểnh chân duỗi, chật vật lại còn bị thương. Anh thì hay rồi, đột nhiên ôm cô rồi lại hôn lại ôm, siết chặt cô như muốn nuốt cô vào bụng.
Cô vừa đau vừa khó chịu lại kinh hãi, anh thì ôm cô thật chặt. Ôn Hinh bị anh trêu đùa đến mức nức nở khóc thút thít, tủi thân muốn khóc òa.
Cái gì mà Diêm ma đầu? Diêm cầm thú mới đúng!
Mắt Ôn Hinh vẫn còn đỏ hoe khi bước ra ngoài. Diêm Trạch Dương thấy có người, liền nắm tay cô, rồi lại buông tay cô ra, bước chân chậm lại để phù hợp với bước chân của cô, hai người đi trước đi sau.
Cô vẫn mặc chiếc áo len đỏ đó, nhưng áo sơ mi thì không thể mặc được nữa vì ướt, cô vừa đi vừa vẩy tay áo đi theo sau anh, anh thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cô, thấy cô đi đứng tùy tiện, không khỏi nhíu mày.
Hỗ Châu thời thượng và cởi mở hơn Kinh Đô nhiều, ở Kinh Đô lúc Ôn Hinh đi, trên đường phố còn ít người dám mặc quần áo màu đỏ, nhưng ở Hỗ Châu thì nhiều người mặc, đủ kiểu dáng, hôm nay còn có người mặc váy dài, có người quàng khăn lụa, màu sắc rực rỡ, không thể nói là tân tiến, nhưng ít nhất cũng dám mặc.
Sự khác biệt lớn nhất là xe cộ, ở Kinh Đô xe cộ vẫn còn ít, đừng nói đến ô tô, nhưng ở Hỗ Châu thì ô tô nhiều hơn hẳn, trên đường phố từng nhóm ba năm chiếc đậu cùng nhau, không có gì lạ.
Xem ra Hỗ Châu phát triển nhanh hơn.
Quan trọng nhất là, Hỗ Châu gần cảng, các loại hàng hóa phương Tây và hàng cảng thịnh hành, có bán thì có mua, người mua nhiều, cách ăn mặc tự nhiên cởi mở hơn.
Chiếc áo len đỏ của Ôn Hinh ở Lung Châu có chút chói mắt, nhưng ở Hỗ Châu thì rất bình thường, cứ mười người đi đường thì có ba bốn người mặc màu đỏ.
Tuy đường phố theo mắt nhìn của Ôn Hinh vẫn còn xập xệ, nhà cửa hai bên thấp bé, nhưng cảm giác không khí tự do hơn nhiều.
Diêm Trạch Dương không dẫn Ôn Hinh đến cửa hàng bách hóa mà dẫn cô vào một cửa hàng chuyên bán hàng cảng.
Bên trong bày bán toàn là hàng nhập.
Trước khi bước vào, Diêm Trạch Dương đứng đợi cô ở cửa. Khi cô đến gần, ánh mắt anh dịu dàng lạ thường, giọng nói mang theo chút dỗ dành: "Vào trong thích gì thì mua, đừng bận tâm đ ến giá cả."
Ôn Hinh nghe vậy liền tươi cười rạng rỡ, vui vẻ đáp "vâng" rồi bước vào.
Thái độ của nhân viên cửa hàng đương nhiên tốt hơn gấp trăm lần so với cửa hàng quốc doanh, vừa bước vào đã nghe thấy tiếng "hoan nghênh quý khách".
Hàng hóa nhập cảng thời này dù sao cũng có chút quê mùa, màu sắc sặc sỡ, nhưng so với việc chẳng có gì để mua, thì trong mười món hàng nhập cảng cũng có hai ba món chấp nhận được.
Ôn Hinh chăm chú lựa chọn, chọn được vài món, bao gồm hai chiếc áo khoác, phối lại với nhau thì dù nhìn lại sau này cũng không quá lỗi thời, còn chọn cho Diêm Trạch Dương một chiếc áo khoác.
Hàng nhập cảng tuy không cần phiếu, nhưng thuế quan vận chuyển rất đắt, tổng cộng số quần áo lên đến hơn tám trăm tệ, Ôn Hinh kinh ngạc, một chiếc áo khoác đã một trăm tám, chiếc của Diêm Trạch Dương còn đắt hơn.
Nhưng Diêm Trạch Dương không hề chớp mắt, hỏi cô: "Chọn xong rồi à?" Ôn Hinh gật đầu, anh liền thanh toán.
Trong truyện, nam chính có tài sản riêng. Tuy rằng lương của anh và cha anh không cao lắm, nhưng mẹ anh để lại một khoản tài sản kếch xù, cha anh trước đây bị giáng chức, một phần là do vấn đề của mẹ anh, phần lớn khoản tài sản đó đã quyên góp cho nhà nước.
Nhưng số tiền còn lại cho nam chính vẫn là một khoản không nhỏ, đừng nói vài bộ quần áo của Ôn Hinh, có nuôi cô thêm ba năm cũng không thành vấn đề.
Ôn Hinh thấy anh không hề do dự thanh toán, ra khỏi cửa, cô khẽ hỏi anh: "Này này, mua nhiều đồ như vậy, anh không xót tiền à?"
"Xót gì chứ?" Diêm Trạch Dương liếc nhìn cô, "Đừng có suốt ngày nghĩ ngợi lung tung." Anh dạy bảo.
"Nhưng mà, lương của anh chắc chắn không tiết kiệm được nhiều như vậy, tiền có lẽ là của cha anh, hoặc mẹ anh để lại cho anh..."
Diêm Trạch Dương khựng lại một chút, một lúc sau mới nói: "Số tiền đó vốn dĩ là để anh cưới vợ sinh con."
Ôn Hinh thực ra cũng có tiền, trong tay cô hiện có hai nghìn tệ, tự kiếm tự tiêu không thành vấn đề, không nhất thiết phải tiêu tiền của anh, nhưng tiêu tiền anh chuẩn bị cưới vợ sinh con dường như là chuyện đương nhiên, trong lòng cô bỗng dưng vui sướng, anh bằng lòng thì còn gì bằng, vui quá nên cô muốn đưa tay ôm lấy cánh tay anh.
Diêm Trạch Dương lập tức trừng mắt nhìn cô, liếc nhìn dòng người qua lại trên phố, trầm giọng nói: "Không phải đã nói rồi sao? Ở bên ngoài không được lôi kéo, đi theo sau anh, giữ khoảng cách."
Ôn Hinh: "..." Lẽ phải cô đều hiểu, nhưng cô rất muốn phản bác, bây giờ thì giữ khoảng cách, vậy lúc nãy trong phòng anh m út mát cô, sao không biết giữ khoảng cách chút nào? Sao đẩy cũng không chịu buông, như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Nghe nói loại người cấm dục hoặc là quân tử, hoặc là cầm thú, cô giờ cũng không biết anh thuộc loại nào.
Đi một lát ngang qua một cửa hàng đồ tây, Ôn Hinh kéo Diêm Trạch Dương vào, chọn nửa ngày, mua hai bộ nội y siêu gợi cảm, kiểu dáng gần giống như sau này, Diêm Trạch Dương tuy đứng khá xa, nhưng liếc mắt một cái liền thấy rõ cô mua gì.
Anh mặt đen thui kéo rèm ra.
Quay đầu lại liền hỏi cô: "Sao em cứ mua loại nội y này?" Thời này phụ nữ ăn mặc nội y gợi cảm, giống như thủy tính dương hoa* vậy, đàn ông tiềm thức sẽ nghĩ liệu cô ấy có muốn ngoại tình hay không.
*Thủy tính dương hoa (水性杨花): hay thay đổi, không chung thủy trong tình cảm và dễ bị dao động.
Ôn Hinh lập tức cười tủm tỉm đáp: "Vì em muốn mặc cho anh xem mà, về phòng chúng ta, em mặc nội y cho anh xem, em còn có thể biểu diễn cởi nội y nữa, anh có muốn xem không..."
Cô vừa dứt lời, thấy hầu kết Diêm Trạch Dương khẽ động.
Ôn Hinh lặng lẽ "phì" một tiếng, anh cũng dễ dụ quá, Diêm Trạch Dương thì sao chứ? Chẳng phải ngoan ngoãn trong lòng bàn tay cô, cô muốn thế nào chả được.
Quả nhiên, Diêm Trạch Dương không nói gì nữa.
...
Sau khi mang đồ về, Ôn Hinh hơi đói, trong bếp ở chỗ đó chẳng có gì, Diêm Trạch Dương nắm tay cô, nói muốn dẫn cô ra ngoài ăn cơm, hai người ngọt ngào dạo bước trên con phố vắng người trong khu dân cư. Dù Diêm Trạch Dương ở bên ngoài rất chú ý giữ khoảng cách với phụ nữ, nhưng tình cảm và sự thân mật giữa những người yêu nhau, không thể nào che giấu được, cô lại đang ở ngay bên cạnh anh.
Anh theo bản năng muốn chạm vào cô, dù chỉ là kéo nhẹ cánh tay, vỗ nhẹ lưng, kéo kéo bím tóc, cái h@m muốn tự nhiên muốn bảo vệ và chạm vào cô, không thể nào kiềm chế hoàn toàn.
Thế nên Ôn Hinh chạy đến trước mặt anh, anh liền không nhịn được kéo tay cô lại, bảo cô chạy chậm một chút. Tay nhỏ của cô chạm vào ngón tay thon dài của anh, anh liền không nhịn được nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay. Cô ở sau lưng chọc chọc lưng anh, thừa lúc không có ai liền ôm eo anh làm nũng.
Diêm Trạch Dương đặt tay lên bụng, nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, lý trí giằng co, nhưng vẫn không nỡ kéo cô ra.
Thế là hai người dính nhau như sam, ngọt ngào đi một đoạn đường, cuối cùng vào một nhà hàng ăn cơm.
Ôn Hinh mặc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng bó sát người, ôm sát lấy thân hình hoàn mỹ và khuôn ngực của cô, quần bò ôm sát. Bên ngoài là chiếc áo khoác len rộng thùng thình màu xám.
Tóc dài không chải chuốt, cô thấy trên đường có người chải kiểu tóc công chúa, vén hơn nửa tóc ra sau. Cô cũng lười chải, chỉ túm một nhúm trên đỉnh đầu rồi buộc lại, tóc cứ thế xõa xuống.
Nhìn cô vừa thanh thuần vừa đáng yêu, lại có chút gợi cảm, chỉ là Diêm Trạch Dương liên tục muốn cô cài nút áo khoác lại. Cô không nghe, áo khoác hở ra mới đẹp.
Kết quả anh kéo cô đến chỗ vắng người, tự tay cài hết nút áo khoác cho cô, che kín ngực cô.
Ôn Hinh: "..."
Không ngờ ở Hỗ Châu lại có nhà hàng kiểu Âu, nói là đồ Tây nhưng thực ra chỉ bán cà phê và mấy món ăn nhẹ linh tinh, không thể so sánh với sau này, nhưng Ôn Hinh vẫn rất vui.
Ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ kính màu trà, cô nhìn thực đơn, muốn gọi món bít tết, thời này, có bít tết là tốt lắm rồi, tuy Diêm Trạch Dương không thích ăn đồ Tây lắm, nhưng vẫn cùng Ôn Hinh chậm rãi dùng dao nĩa.
May mà môi trường xung quanh không tệ, không ồn ào, rất yên tĩnh, còn có nhạc, cảm giác không tồi.
Nhà hàng kiểu Âu thời này cũng không có nhiều người, chỉ có ba bàn có khách. Bàn kia là hai người phụ nữ ăn mặc thời thượng, ban đầu hai người họ vừa ăn vừa trò chuyện, cho đến khi một đôi nam nữ bước vào.
Người đàn ông phong thần tuấn lãng, hiếm khi mang vẻ mặt ôn nhu. Người phụ nữ như một yêu tinh nhỏ, tràn đầy sức sống.
Hai người ngồi ở vị trí không xa họ, người phụ nữ nói ở đây nóng, muốn cởi áo khoác, người đàn ông lập tức mặt lạnh, "Không được cởi, mặc vào."
Cuối cùng người phụ nữ không cởi, chỉ hờn dỗi ngồi đó chu môi, "Vậy lúc ra ngoài em cài lại không được à, ở đây có mấy ai đâu."
"Không được, nơi công cộng, quần áo không được hở hang."
Ôn Hinh: "..." Hở hang chỗ nào chứ? Chỗ nào cũng kín mít mà.
Hai người phụ nữ bàn bên cạnh, nghe được người đàn ông suốt buổi hai ba câu lại có hai câu dạy dỗ người phụ nữ kia. Cô thì chỉ lo ăn, tai trái nghe tai phải bỏ ngoài tai.
"Đới Tĩnh, cô nhìn kìa, có phải vị hôn phu Diêm Trạch Dương của cô không?" Một người phụ nữ nói.
Người kia lập tức quay đầu lại, ngây người, sao anh ấy lại ở đây?