Editor: Chupachups
--------------
Ôn Hinh đang kéo vali, kết quả tay trống trơn, vali đã bị người ta giật lấy.
Hai chiếc vali nặng trĩu mà cô phải cố hết sức mới kéo được, đối phương chỉ cần một tay là xách lên nhẹ nhàng.
Diêm Trạch Dương vốn dĩ vẻ mặt mệt mỏi, lúc này đang lo lắng nhìn cô, "Trễ thế này em kéo hành lý đi đâu?"
"Không cần anh lo!" Ôn Hinh không ngờ anh còn ở dưới lầu, trời tối, cô xuống lầu cũng không chú ý đến xe, "Anh trả vali cho em." Cô lạnh lùng nói, rồi định giật lại vali.
Diêm Trạch Dương di chuyển tay cầm vali ra xa, không cho cô lấy được, tay kia nắm lấy cánh tay Ôn Hinh, "Em là người yêu của anh, sao anh không thể quản em? Trời đã khuya thế này, em chạy loạn cái gì, mau về với anh."
"Em không về!"
Trong gió đêm nhẹ nhàng, lâm viên Tùng Đào thỉnh thoảng có vài người đi tản bộ trong công viên sau bữa tối, hốc mắt Ôn Hinh đỏ hoe, nhìn người đi tản bộ lướt qua. Vì cành cây che khuất, họ không nhìn thấy họ.
Cô bướng bỉnh nói: "Anh vừa nói muốn bình tĩnh lại, em không cản anh bình tĩnh, nhưng em cũng muốn bình tĩnh một chút. Chúng ta cùng nhau bình tĩnh lại. Em cảm thấy chúng ta nên suy nghĩ lại cho kỹ về mối quan hệ của chúng ta, liệu có thể tiếp tục được nữa hay không..."
"Trong lúc này, em không thích hợp ở lại nhà anh, dù sao đó cũng là nhà anh, không phải của em. Em muốn chuyển đến nhà khách, cảm ơn anh đã cho em ở nhờ thời gian qua, sau này em sẽ tự lo chỗ ở, không cần anh bận tâm."
Diêm Trạch Dương từ trong nhà bước ra, nếu có đèn, người ta sẽ thấy hốc mắt anh đỏ hoe. Đàn ông có lệ không dễ rơi, chỉ đỏ mắt thôi, không rơi nước mắt. Anh đứng cạnh cửa nghe tiếng khóc từ bên kia cánh cửa, đến khi không còn tiếng động, mới quay người xuống lầu. Hôm nay đơn vị có việc, anh vốn không nên về giờ này, về cũng phải lập tức quay lại, nhưng lúc này anh dựa vào xe, lòng phiền muộn, cuối cùng không lái xe đi, mà liên tục hút thuốc.
Thế giới này rốt cuộc là thật hay giả, là hư ảo hay có thật, anh đã suy nghĩ mấy ngày, chỉ có thể ép mình tin rằng dù thật hay giả, nó nhất định phải là thật, nếu không cuộc sống sẽ tiếp diễn thế nào? Nhưng chỉ cần nghĩ đến tình cảm của Ôn Hinh dành cho anh, có lẽ có lẫn những yếu tố khác, không chỉ đơn thuần là thích anh...
Lòng tự trọng yếu ớt của một người đàn ông như anh bị giáng một đòn nặng nề, thế giới quan sụp đổ, tình yêu cũng bị xáo trộn. Anh nghe tiếng khóc của Ôn Hinh, nhớ đến lúc cô dựa vào lòng anh, anh không đau lòng sao? Rất đau, nhưng nghĩ đến thế giới này đều do người phụ nữ trong tù kia viết ra, nghĩ đến anh trong mắt Ôn Hinh chỉ là một nhân vật, anh liền nghẹt thở.
Khi đối diện với Ôn Hinh, anh rất mông lung, nhưng anh lại không nỡ rời đi, chỉ có thể đứng dưới lầu nhìn lên ánh đèn trên lầu, liên tục nhả ra làn khói cay xè.
Đến khi Ôn Hinh kéo vali ra ngoài.
Diêm Trạch Dương vốn đã mệt mỏi, thấy cô kéo hành lý đi, cả người sững sờ, tim thắt lại, vẻ mặt lo lắng hoảng loạn. Anh vội vàng tiến lên giật lấy hành lý, nắm lấy tay cô, "Về với anh..."
Rồi anh nghe cô nói những lời xa lạ, cầu xin, thậm chí còn có ý chia tay. Cô muốn chuyển ra ngoài, muốn rời khỏi cuộc sống của anh, mang theo hành lý, muốn từ đó không còn liên quan đến anh. Điều này sao có thể, không được!
Lòng Diêm Trạch Dương như lửa đốt, anh nắm chặt tay cô, mãi mới thốt ra được tiếng, anh nghe thấy giọng mình run rẩy: "Em muốn anh chết phải không?" Cằm anh xanh xao, vẻ mặt tiều tụy, anh nắm tay cô đặt lên ngực mình, khàn giọng nói: "Vậy thì cho anh một nhát dao đi, muốn rời khỏi anh, trừ khi anh chết..."
Nói xong, anh không quan tâm đ ến việc Ôn Hinh giãy giụa, ném vali sang một bên, ôm chặt lấy Ôn Hinh, vùi đầu vào hõm cổ và mái tóc dài của cô, hít lấy mùi hương quen thuộc, anh thì thầm: "Em có phải muốn anh chết không, có phải muốn anh chết không, không được đi." Anh nói rồi rơi nước mắt.
Ôn Hinh vốn đang cố gắng giãy giụa, cố gắng đẩy anh ra, nhưng khi cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên cổ mình, cô lập tức im lặng, lòng cũng trào dâng nỗi tủi thân, rồi cũng rơi nước mắt.
Một người ôm khóc, một người được ôm khóc. Trong đêm tối, ven đường không còn bóng người, chỉ có dưới bóng cây, chiếc xe không xa phía trước, hai chiếc vali và một người đàn ông ôm chặt lấy một người phụ nữ, dáng vẻ cao lớn nhưng bất lực.
...
Ôn Hinh thù rất dai, dù dỗ dành thế nào, cuối cùng cô vẫn mặt lạnh bước vào nhà khách gần lâm viên Tùng Đào nhất, Diêm Trạch Dương theo sát phía sau.
Khách sạn quốc doanh đối diện là tòa nhà quốc doanh, Ôn Hinh chưa từng ở qua, chỉ ở qua nhà dân. Khách sạn tổng cộng ba tầng, tầng một là khu vực ăn uống, tầng hai và ba là nhà trọ. Nhân viên khách sạn nhìn chằm chằm hai người đi trước đi sau, hỏi họ: "Hai người quen nhau à?"
Ôn Hinh mặt lạnh: "Không quen."
Nhân viên khách sạn nghi ngờ nhìn hai người: "Lý do đăng ký, giấy chứng nhận công tác, giấy giới thiệu."
Ôn Hinh nói: "Đến đây học đại học, ở tạm hai ngày chờ khai giảng, đây là giấy báo trúng tuyển của tôi, không có giấy giới thiệu có được không?"
Mặc dù có lý do đăng ký, nhưng không có giấy giới thiệu, nhân viên khách sạn lập tức từ chối: "Không được, không có giấy giới thiệu không thể đăng ký vào ở."
Ôn Hinh cắn môi đứng đó bất động. Cô có giấy giới thiệu, nhưng Diêm Trạch Dương đã lấy mất, không cho cô ra ngoài ở khách sạn. Cô tức giận đến mức muốn nổi đóa, không ngờ khách sạn cũng không thể cho cô ở tạm hai ngày chỉ bằng giấy báo trúng tuyển.
Diêm ma đầu còn giữ khư khư hành lý của cô, khiến cô tức giận đến mức nói không về là không về, quyết tâm không quay lại, dù anh có khóc lóc trước mặt cô cũng vô ích.
Lúc này, Diêm Trạch Dương đặt một tờ giấy lên quầy lễ tân: "Giấy giới thiệu đây."
Diêm ma đầu là ai chứ, anh không muốn Ôn Hinh đi, làm sao có thể để cô ở khách sạn một mình? Anh đã sớm lấy giấy giới thiệu trong túi áo ra. Có điều, Ôn Hinh đã hạ quyết tâm, lần này dù dỗ thế nào cũng vô ích, xem ra cô nhất quyết không quay lại, dù anh có mang hành lý về lâm viên Tùng Đào, cô cũng không vào.
Cuối cùng, bất đắc dĩ, anh đành phải theo cô đến đây. Nếu anh không đưa giấy giới thiệu ra, cô sẽ hận anh, thậm chí dù phải ngủ ngoài đường cũng không quay lại.
Nhân viên lễ tân càng nghi ngờ: "Hai người không quen nhau? Vậy sao anh có giấy giới thiệu của cô ấy? Nói dối là không được."
Diêm ma đầu đưa giấy tờ quân đội của mình ra: "Xin lỗi đồng chí, đây là người yêu của tôi, đang giận dỗi chút thôi, cô ấy đến đây ở một đêm, tôi không yên tâm, xin đồng chí cho cô ấy thuê phòng, cảm ơn."
Thấy đối phương là đoàn trưởng, nhân viên lễ tân mới dịu giọng. Vốn dĩ cô ấy cũng nghi ngờ, định gọi công an đến kiểm tra phòng.
Ôn Hinh không nói một lời, nhận chìa khóa rồi lên tầng ba. Điều kiện khách sạn bình thường, do Diêm ma đầu có giấy tờ công tác, nhân viên lễ tân mới sắp xếp cho cô một phòng tốt hơn chút, nhưng thực tế vẫn rất đơn sơ.
Vào thời điểm đó, nhà trọ quốc doanh độc quyền kinh doanh, người từ nơi khác đến chỉ có thể ở đây, muốn ở hay không tùy ý, môi trường tự nhiên kém, cũng không ai phản ánh tình hình này. Có chỗ ở là tốt rồi, dù sao cũng không thiếu khách trọ.
Ôn Hinh bước vào nhìn quanh một lượt, một chiếc giường gỗ, trên giường có chiếu cói, mùa hè nằm sẽ mát hơn, còn có một cửa sổ nhỏ. Trên giường có chiếc gối thêu chữ "Chúc bạn ngủ ngon ", trên giường mắc màn khung, trên giường trải chăn đơn, một chiếc ga giường kẻ ô cũ kỹ.
Trong phòng còn có một cái ống nhổ, đựng ít nước sạch.
Bên cửa sổ, trên chiếc bàn cũ có một bình thủy và mấy cái cốc, phía dưới là một chiếc ghế gỗ. Phòng khách sạn cơ bản chỉ có những thứ đó.
Ôn Hinh vừa vào đã hối hận. Cốc có thể rửa sạch, nhưng màn khung hơi vàng, ga giường nhìn gần không được sạch sẽ lắm, trên đó còn có vết ố vàng. Cô không phải người sạch sẽ quá mức, nhưng cũng không muốn ngủ trên chăn ga người khác đã dùng, còn không biết đã giặt hay chưa, bao nhiêu người đã ngủ, có rận hay không, cô thậm chí không dám ngồi lên giường.
Nếu lấy được hành lý thì tốt rồi, ít nhất có thể trải ga giường sạch sẽ của mình. Cô không khỏi dậm chân, muốn quay lại lấy hành lý.
Cô đi quanh phòng một vòng, chưa ở được bao lâu, cửa đã có tiếng gõ. Sao lại có người gõ cửa?
"Ai vậy?" Ôn Hinh cẩn thận hỏi.
"Anh." Diêm ma đầu có lẽ đang tức giận, giọng nói không được bình thường, vẫn khàn khàn, rất dễ nhận ra. Nếu là người khác, Ôn Hinh sẽ rất sợ, nhưng vừa nghe giọng anh, cô lập tức mở cửa, định trút giận lên anh, dựa vào cái gì mà giữ hành lý của cô, không cho cô lấy.
Khi kéo cửa ra, cô thấy nhân viên khách sạn đứng một bên, Diêm ma đầu đứng đối diện, tay xách một gói đồ lớn, tay kia cầm ấm trà, bên trong là sủi cảo nóng hổi.
Lúc nhân viên khách sạn đưa chìa khóa cho Ôn Hinh lên lầu, anh đã lái xe về lấy đồ dùng cá nhân cho cô. Ôn Hinh không biết khách sạn thế nào, nhưng Diêm ma đầu biết rõ, cần gì anh cũng biết. Lúc về, anh còn tiện đường ghé quán cơm tư nhân mua một ấm sủi cảo tôm tam tiên mà Ôn Hinh thích ăn.
Nhân viên khách sạn đứng một bên nhìn chằm chằm, mắt mở to. Thời điểm này việc đăng ký trọ rất nghiêm ngặt, trừ vợ chồng ra thì nam nữ không được ở chung phòng. Trong tình huống này, nhân viên khách sạn phải giám sát. Tuy nhiên, nếu người đàn ông không thuê phòng bên cạnh, chỉ đưa đồ ăn thì không có vấn đề gì. Nhân viên khách sạn lại thấy ghen tị với Ôn Hinh, người yêu cô thật tốt, lại là quân nhân, rất biết thương phụ nữ, còn lái xe đưa đồ đến tận khách sạn, không chỉ lấy đồ mà còn mua đồ ăn.
Sủi cảo trong ấm sứ còn nóng hổi, từng viên như những thỏi Nguyên Bảo nhỏ, mùi thơm ngào ngạt, chắc chắn là sủi cảo tôm ở quán cơm tư nhân gần đó. Nghe thôi đã thấy thèm, không cần phiếu, chỉ là hơi đắt, một ấm trà này đã sáu đồng, bằng một phần năm tiền lương của cô. Cô ghen tị nhìn Ôn Hinh, thật tốt quá, bao giờ cô mới tìm được người yêu chịu mua cho cô một ấm sủi cảo sáu đồng như vậy?
Diêm Trạch Dương nhìn quanh căn phòng, rồi nhìn Ôn Hinh, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, không nói gì thêm, chỉ đưa gói đồ cho cô, sợ cô cầm ấm trà nóng, anh trực tiếp bước vào, đặt ấm trà lên bàn.
Anh quay đầu nhìn Ôn Hinh với vẻ mặt tái nhợt, nhưng Ôn Hinh không nhìn anh. Hai người không nói gì với nhau. Khi nhân viên khách sạn giục, anh mới khó khăn nuốt nước bọt, nói với cô: "Đừng sợ, anh ở bên ngoài."
Khi mọi người đi rồi, Ôn Hinh mới mếu máo khóc. Cô mở túi ra, bên trong là ga giường và vỏ chăn sạch sẽ, dép lê và đồ dùng vệ sinh cá nhân.
Lúc ăn sủi cảo, cô vừa khóc vừa ăn, ăn được một lúc thì chạy ra cửa sổ nhìn xuống dưới, dưới đó vẫn đỗ một chiếc xe jeep, không đi, cứ ở đó.
Phòng khách sạn không có vòi nước, chỉ có nhà vệ sinh công cộng ở mỗi tầng, lúc này đã hơn tám giờ tối, gần chín giờ, Ôn Hinh vội vàng rửa mặt xong, dùng khăn mặt sạch sẽ trong gói đồ nhúng nước trong chậu, lau người thay cho tắm.
Lau người xong, cô lại chạy ra cửa sổ nhìn xuống, đêm tối quá, không có ánh trăng, nhưng mơ hồ vẫn thấy chiếc xe đỗ dưới đó, cùng với ánh sáng đỏ lúc ẩn lúc hiện của điếu thuốc.
...
Ôn Hinh tưởng mình sẽ sợ hãi, trong căn phòng khách sạn thế này, còn có mùi mốc ẩm thấp, mọi thứ xa lạ, cô tưởng mình sẽ mất ngủ, bất an trằn trọc, nhưng không ngờ lại ngủ một mạch đến sáng, đến khi có tiếng gõ cửa vang lên.
Nghe thấy tiếng động, cô mới chui ra khỏi màn, quần áo chưa kịp thay, tắm xong liền mặc, vẫn là chiếc váy vàng nhạt đó, ngủ có chút nhăn nhúm, tóc đuôi ngựa cũng lệch, cô không chải mà chạy ra mở cửa.
Cô mơ màng nghĩ, nếu anh đang đứng ngoài cửa, cô sẽ tha thứ cho anh và về nhà. Ở ngoài này một đêm, thật không thoải mái chút nào, cô nhớ nhà.
Nhưng khi mở cửa, ngoài cửa chỉ có nhân viên khách sạn. Cô vội vàng nhìn ra ngoài, trống rỗng, không có ai cả.
"Tìm người yêu của cô à? Anh ấy ngủ trong xe tối qua, sáng sớm đã đi rồi, nhờ tôi mua đồ ăn sáng cho cô, tôi đoán cô cũng sắp dậy rồi." Nhân viên khách sạn tươi cười rạng rỡ, dù sao cũng kiếm thêm được chút tiền.
"Người yêu cô tốt thật đấy, đừng giận dỗi với anh ấy nữa nhé." Nhân viên khách sạn nhiệt tình đặt đồ ăn lên bàn trong phòng, "Anh ấy bảo cô ăn nóng, đừng để nguội."
Ôn Hinh tóc tai bù xù, mắt còn ngái ngủ, nhìn cô ấy ngơ ngác.
"À, anh ấy nhờ tôi đưa cái này cho cô, bảo cô cứ yên tâm ở lại đây, nếu không muốn thì về."
Nói xong, nhân viên khách sạn đặt một chiếc chìa khóa lên bàn.
"À đúng rồi, anh ấy còn nói, hai ngày nữa cô nhập học, anh ấy sẽ đến giúp cô chuyển hành lý, cô tự chuyển không nổi đâu. Cô gái à, người yêu cô tốt thật đấy." Nhân viên khách sạn ngưỡng mộ nói.
Ôn Hinh hoàn hồn, phát hiện anh không có ở ngoài cửa, lòng cô vừa buồn bực vừa hụt hẫng.
Một lúc sau, cô tức giận nói: "Tốt cái rắm! Tôi không cần cái chìa khóa chết tiệt của anh ấy , tôi muốn chia tay!"