Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80

Chương 77



Editor: Chupachups

 

--------------

 

Ôn Hinh cứ như được làm bằng nước, vừa trải xong ga giường và thảm mới, ngày hôm sau đã bị Diêm ma đầu lấy đi giặt.

 

Lúc cô mặc áo ngủ ngủ say trên chiếc giường không trải ga nệm, Diêm ma đầu đã giặt ga giường và thảm cho cô ngoài sân. Buổi sáng, Ôn Hinh không chịu rời giường, Diêm Trạch Dương bế cô dậy, một tay vén ga giường, rồi đặt cô xuống giường để cô ngủ tiếp, anh chiều chuộng người yêu mình như một đứa trẻ.

 

Đợi đến khi Ôn Hinh ngủ đủ giấc rồi dậy, cô mới biết Diêm ma đầu đã bí mật trả nợ chín trăm tệ cho chủ cũ căn nhà. Anh nói, chỉ có như vậy cô mới có thể yên ổn sống ở đây sau này, nếu không khoản nợ không trả hết, sống ở căn nhà này sẽ không yên ổn.

 

"Chín trăm tệ?" Gần một nghìn tệ?

 

Tính cả tiền mua nhà, cô đã tốn hơn hai nghìn tệ. Ôn Hinh tặc lưỡi, được thôi, vốn tưởng mua nhà rẻ, chỉ một nghìn hai, giờ thì hay rồi, còn nợ anh chín trăm tệ. Cô hiện tại không có tiền, trong tay chỉ còn bảy trăm tệ, trong thời gian ngắn không thể trả nổi.

 

"Anh yên tâm đi, chín trăm tệ em còn đủ sức, đến lúc đó em trả anh một nghìn." Họ đã ở riêng, không sống chung, đương nhiên phải tính toán sòng phẳng. Lúc sống chung, anh cho tiền tiêu vặt là lẽ đương nhiên, cô cũng dùng tiền của mình mua đồ, cô còn dọn dẹp nhà cửa, làm đồ ăn từ nguyên liệu hệ thống cho anh, còn đưa đồ ấm áp cho anh. Nhưng bây giờ cô đã dọn ra ngoài, nhất định phải phân minh tiền bạc, bao nhiêu phải trả bấy nhiêu.

 

Vốn đang vui vẻ, Diêm ma đầu nghe cô nói muốn trả tiền lại, sắc mặt lập tức tối sầm. Anh muốn cô trả tiền gì chứ? Tiền của anh sau này chẳng phải đều là của cô sao? Cô bây giờ lại phân biệt rạch ròi với anh như vậy, có ý gì? Điều này khiến anh không vui, nhưng hai người mới vừa làm lành, anh cũng không nói gì thêm, chỉ im lặng rồi nói: "Ăn cơm!" Cầm đũa lên.

 

Thực ra, căn nhà hơn hai nghìn tệ, dù có đắt một chút, mua được cũng rất đáng giá, vì cô biết sau này nơi này chắc chắn không chỉ có giá hai nghìn tệ. Vị trí gần trường học như vậy, tuy nhìn cũ kỹ, nhưng sau này "tấc đất tấc vàng", nếu không phải trong tay không có tiền, cô còn muốn mua thêm vài chỗ nữa.

 

Cơ hội khó tìm, hai năm nữa muốn mua cũng không dễ dàng như vậy, ai cũng không ngốc.

 

Ăn xong bữa sáng, ga giường và thảm hồng phấn ngoài cửa sổ đã được phơi nắng trong sân, giặt sạch sẽ bay phấp phới trong gió. Diêm ma đầu mặc quân phục chuẩn bị đi, xe của anh vẫn đỗ ở cửa nhà khách, dù sao đỗ ở đây cũng không tiện.

 

"Ôn Hinh." Diêm ma đầu đi đến bên cạnh cô, gọi cô, đưa tay muốn chạm vào cô, trước khi đi muốn thân thiết với cô một lát. Đàn ông ở bên ngoài có uy nghiêm, đứng đắn, nghiêm cẩn thế nào, ở riêng tư, trước mặt người đầu ấp tay gối, cũng không còn bao nhiêu. Dù sao lên giường rồi cũng tr@n trụi, lúc đó còn uy nghiêm được bao nhiêu? Còn đứng đắn được bao nhiêu?

 

Nhất là trước mặt người yêu, đàn ông đôi khi như đứa trẻ, vô thức đi theo sau người yêu.

 

Ôn Hinh tuy rằng hôm qua cùng anh trên giường, nhưng cô cũng không cảm thấy có gì, chỉ coi như giải quyết vấn đề s1nh lý. Anh vẫn rất giỏi, ma sát rất tuyệt, cơ thể họ cũng đặc biệt phù hợp, cô mỗi lần đều có thể cảm nhận được cảm giác hạnh phúc khi da thịt hòa quyện.

 

Rất tuyệt, rất thích, cho nên có thể hưởng thụ đương nhiên phải tận tình hưởng thụ.

 

Nhưng sáng nay khi nhìn thấy anh, đặc biệt là khi thấy anh chuẩn bị đi, cô lại không vui. Cô cũng không nói rõ được, chỉ là trong lòng không biết sao lại ủy khuất, chỉ muốn đủ kiểu dày vò anh, nhìn anh vì mình sốt ruột mới cảm thấy thoải mái.

 

Nhưng cô là một người tinh ranh, dày vò cũng biết chừng mực, cô đều tận lực không đụng đến điểm mấu chốt của anh, đều là những trò trẻ con mà thôi.

 

Giống như chuyện hai người cãi nhau vì cuốn sách rồi tách ra, Ôn Hinh đến giờ vẫn không đề cập đến bất kỳ chủ đề nào về cuốn sách, cũng không giải thích nửa lời. Lúc cãi nhau, cô cũng không thổ lộ gì, chỉ nói "em thích anh", chứ không nói gì khác.

 

Cô biết, chỉ cần nhắc đến cuốn sách, sẽ khiến Diêm ma đầu cảm thấy không thoải mái. Ai mà muốn nghe lại cái sự thật mình chỉ là một nhân vật bị người khác sắp đặt chứ?

 

Huống chi anh lại là người tự tôn cao ngạo như Diêm ma đầu.

 

Tất cả những gì anh muốn biết, có thể biết, đều đã biết từ Tống Thiến, thực ra cũng không cần cô thuật lại lần nữa.

 

Chuyện này, anh chỉ thiếu mỗi việc tự mình nghĩ thông suốt mà thôi, cũng không cần người khác ra tay giúp đỡ. Ôn Hinh giải thích càng nhiều, anh càng đau khổ, cô thà rằng không nói gì cả, anh mới có thể sau khi đau khổ, càng trân trọng cô hơn.

 

Ôn Hinh biết cái gì mình nên làm, cái nào không. Nếu cô không hiểu được những điều đó, cô đã phí hoài bao nhiêu năm qua.

 

Vừa nghe anh nói muốn đi, Ôn Hinh liền không để ý đến anh. Ăn xong bát đũa, cô cũng không dọn dẹp, mặc kệ anh tự rửa, cô chạy ra sân, giật lá cây không biết tên gì trong sân.

 

Diêm ma đầu rửa bát xong, dọn dẹp xong, mặc quân phục vào, liền thấy cô không vui đứng dưới gốc cây, quay lưng về phía anh, đang giật cành cây.

 

Nghe thấy tiếng bước chân của anh đến gần, "Ôn Hinh, anh phải đi."

 

"Đi đi, đi nhanh lên, sân nhỏ không chứa nổi người to lớn như anh." Ôn Hinh vừa nói vừa giật cành cây rầm rầm, trong mắt Diêm ma đầu, cô vô cùng đáng yêu.

 

Lúc đầu khi tình cảm hai người mới nồng thắm, anh đi thì đi, Ôn Hinh không có cảm giác gì. Nhưng bây giờ, mỗi lần anh rời đi, cô càng ngày càng không vui, chỉ cần nghe thấy anh đi là cô liền tùy hứng thay đổi sắc mặt. Anh cũng biết, cô không muốn anh rời đi. Mỗi lần anh đều vội vàng đến, vội vàng đi. Nhưng anh là quân nhân, không thể như người yêu hoặc chồng bình thường, ngày ngày ở bên cạnh cô.

 

Diêm Trạch Dương nhìn cô như vậy, liền tiến lên muốn an ủi cô, thân thiết với cô. Hai người đã có quan hệ x*c th*t, bình thường gặp nhau liền muốn dính lấy nhau, muốn ôm hôn vuốt v e là không tránh khỏi. Nhưng Ôn Hinh không cho anh hôn, còn giục anh đi nhanh lên.

 

Nhìn thấy anh đến gần, cô quay đầu bỏ chạy. Cô không phải đối thủ của Diêm ma đầu, chạy không xa đã bị anh ôm chặt từ phía sau, còn không ngừng vuốt v e khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, môi lưu luyến hôn tới hôn lui, còn phát ra tiếng hôn chụt chụt.

 

Chụt chụt, Ôn Hinh nghe thấy bên tai, cảm thấy xấu hổ thay anh, không biết xấu hổ!

 

"Ôn Hinh." Vừa vuốt v e cô, anh vừa khàn giọng gọi tên cô, "Anh có thời gian sẽ đến, em nhớ anh thì gọi điện thoại cho anh, bên nhà khách có điện thoại, em thường xuyên về xem, nếu có chuyện gì thì tìm Điền Phong, anh ấy sẽ giúp em."

 

Ôn Hinh muốn khóc nhè, không biết vì sao, anh đi biền biệt mấy ngày, mỗi lần như vậy cô đều khó chịu, chỉ muốn trút giận lên anh.

 

"Khóc gì? Em không nỡ để anh đi thì cưới anh, chúng ta cố gắng sinh một đứa con, tốt nhất là giống em như đúc, anh thích con gái giống em." Diêm Trạch Dương ôm cô, bên cạnh tấm ga giường hồng phấn phấp phới trong gió, anh nhẹ nhàng ôm cô, dỗ dành cô.

 

"Không sinh, không sinh, em không sinh đâu, cả con trai lẫn con gái đều không sinh cho anh, anh đi tìm con khỉ, cho nó gọi anh là ba đi." Ôn Hinh nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh, vừa né vừa chọc tức anh.

 

"Em sinh cho anh con khỉ, anh cũng muốn." Sinh con gì anh cũng muốn.

 

...

 

Cuối cùng, dỗ dành cô một hồi lâu, Diêm ma đầu mới rời đi. Lúc rời đi, anh còn phát huy khả năng trinh sát của quân đội, xác định xung quanh không có ai, không ai nhìn thấy anh, mới mở cửa, nhanh chóng rời đi.

 

Đường đường là một quân nhân, một đoàn cấp quan quân, lại lén lút ra vào nhà người yêu như kẻ trộm, không thể quang minh chính đại, Diêm ma đầu hận đến muốn thổ huyết, nằm mơ cũng muốn nhanh chóng rước cô vợ nhỏ về nhà, dù mỗi ngày bị cô nàng hành hạ, anh cũng cam lòng, chỉ cần cô ấy gả cho anh, anh đều chịu hết.

 

Ôn Hinh ban đầu không thèm để ý đến anh, muốn đi thì đi, đến khi anh thực sự đi rồi, cô lại không nhịn được chạy ra cửa lớn, hé cửa nhìn quanh, luyến tiếc tìm bóng dáng anh rời đi.

 

Kết quả, cô thấy anh vẫn đứng ở đó, quay đầu nhìn cô, Ôn Hinh đỏ mặt, "rầm" một tiếng đóng sầm cửa, cô hít hít mũi, thầm nghĩ: đồ lừa đảo, còn nói chuyện kết hôn, kết hôn rồi cũng vậy, chẳng thấy bóng dáng anh đâu, muốn lừa cô kết hôn, không có cửa đâu!

 

...

 

Buổi sáng, Ôn Hinh đi cửa hàng quốc doanh mua vài thứ, cô hiện giờ không có nhiều tiền, nên phải tiết kiệm, chỉ mua đồ dùng thiết yếu.

 

Cô còn mua gạo, mì và rau dưa, nhà hàng cô giờ không kham nổi, phải tự nấu thôi.

 

Buổi trưa, cô ngủ một giấc, đến chiều, Điền Phong đột nhiên dẫn người đến.

 

"Ôi, anh Điền Phong, sao anh biết em muốn thay cửa lớn vậy?" Ôn Hinh ngạc nhiên nhìn thợ mộc đang thay cửa.

 

"Trạch Dương nói, trưa nay nó gọi điện cho anh, nói em ở gần trường học, cái cửa hơi cũ, nhờ anh tìm người thay cửa cho em, cái cửa này đúng là không ổn, anh thay cái tốt hơn cho em." Anh ấy cười nói.

 

"Đúng rồi, nghe nói đồng chí Ôn Hinh thi đỗ Đại học Hỗ Châu? Chúc mừng nhé! Tôi đã nói với Trạch Dương là cô thông minh lanh lợi chắc chắn sẽ thi đỗ, nó còn nói cô ngốc nghếch, không thi đỗ cũng không sao, nhưng khi cô thi đỗ, nó đặc biệt vui mừng, còn mời mấy người bạn học chúng tôi một bữa." Điền Phong cười nói với Ôn Hinh.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...