Mỹ Nhân Yêu Kiều Của Nhân Vật Phản Diện Sống Lại Rồi
Chương 29
Đến gần trưa thì nhóm người đi tới biệt thự cạnh biển của Lý Thâm, trong biệt thự có rất nhiều phòng, mọi người chọn phòng cho mình xong thì Lý Thâm bắt đầu chuẩn bị đồ nướng, bởi vì đã nói chuyện với người ta trước rồi nên các nguyên liệu nấu ăn ở đây đều được chuẩn bị xong, thậm chí thịt nướng cũng đã được ướp đâu vào đấy, xiên nướng các loại cũng được xiên sẵn rồi. Đám Giang Triều phụ trách mang đồ lên ban công lớn ở tầng hai, Thẩm Nhu mặc một chiếc áo khoác mỏng đứng ở lan can tầng hai hóng gió biển và nghe tiếng sóng biển. Giang Triều rửa sạch tay rồi đứng cạnh đó nướng xiên, dùng một tay rắc gia vị lên trên, cậu thấy Lý Thâm mang rượu lên thì nhíu mày, Lý Thâm cười hì hì nhanh chân tới đứng cạnh Thẩm Nhu. Lý Thâm: “Mãi mới được đi chơi mà, cậu nói có đúng không?” Thẩm Nhu dở khóc dở cười: “Cậu hỏi Giang Triều đi.” Lý Thâm nháy mắt: “Cậu đồng ý thì cậu ấy cũng đồng ý.” Cậu ta không chờ Thẩm Nhu trả lời, nhanh chóng chạy trở lại khui mấy lon bia ra, vừa khui vừa cười hớn hở với Thẩm Nhu. Thẩm Nhu vốn đã rất thả lỏng, cảm thấy năm tháng trôi qua thật yên bình, đây là thứ mà đời trước cô chưa từng có, bừng tỉnh lại, cô giật mình nhận ra ở đời trước cuộc sống thế này mà cô mong muốn chỉ thiếu một bước, chỉ cần cô bước thêm một bước đó là có thể có được. Cô may mắn biết bao nên sau đó mới có thể buông chấp niệm, làm lại một lần nữa, lại may mắn dường nào Giang Triều mới không thay đổi sơ tâm. Giang Triều cắn một miếng trên xiên thịt đã nướng chín, cảm thấy mùi vị không tệ, lúc ấy mới đưa phần dư còn lại cho Thẩm Nhu ăn, cây xiên bằng sắt vẫn còn hơi nóng, Thẩm Nhu đứng đó im lặng không lên tiếng ăn hết một xiên rồi gật đầu với Giang Triều, công nhận tay nghề của cậu. Thẩm Nhu: “Giang Triều.” Giang Triều liếc mắt sang: “Hả?” Thẩm Nhu nói: “Cậu thật tốt.” Giang Triều đắc ý: “Giờ em mới biết ông đây đối tốt với em!” Mọi người chơi rất vui vẻ, Thẩm Nhu cũng chơi với bọn họ còn Giang Triều thì nhìn cô, không cho cô uống một ngụm rượu nào, thật ra Thẩm Nhu có thể uống rượu, tửu lượng của cô còn rất khá. Trước khi trùng sinh, Thẩm Nhu hay lấy rượu giải sầu, Giang Triều đập bỏ rượu của cô mấy lần rồi cũng không để ý tới cô nữa, sau đó Giang Triều uống với cô, Thẩm Nhu uống một hớp, cậu uống cả một chai, Thẩm Nhu cảm thấy cậu điên rồi, sau đó sững sờ không chạm vào rượu nữa. Buổi chiều đám Giang Triều đi ngủ hết, Thẩm Nhu không ngủ được, dứt khoát cầm áo khoác xỏ giày đi ra bờ biển, lúc Giang Triều ra tìm Thẩm Nhu thì Thẩm Nhu đang ngồi ngây người trên bờ biển, trời lúc này không có ánh mặt trời ấm áp ban trưa mà lạnh hơn không ít, Giang Triều đi qua khoác cho cô một cái áo khoác tương đối dày, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô. Giang Triều chống tay về phía sau, cong một chân lại, vai kề vai với Thẩm Nhu, không ai lên tiếng, yên lặng ngồi ở đó hơn nửa tiếng, cuối cùng Thẩm Nhu đứng dậy trước rồi Giang Triều mới đứng lên theo. Giang Triều hỏi: “Nghĩ gì thế?” Thẩm Nhu kéo áo khoác, đi về phía trước: “Giang Triều, mấy ngày trước tớ nằm mơ, trong giấc mơ ấy tớ đi theo cậu là vì nhà họ Trần, tớ xấu xa lắm, lúc đầu thì sợ cậu, sau đó thì ỷ vào việc cậu thích tớ mà đối chọi với cậu, nhảy với Chu Tự ở ngay trước mặt cậu, tớ…” Giang Triều kích động: “Em theo tôi? Chúng ta nói rõ hơn đi, có đi đăng ký kết hôn không, tôi, tôi có hôn em không?” Thẩm Nhu: “..." Thẩm Nhu vốn thấy áy náy với Giang Triều lại bị Giang Triều chọc cười, cô cũng không ngờ Giang Triều lại hỏi mấy câu này, còn đăng ký kết hôn thì bọn họ không kết hôn, đây là yêu cầu của Thẩm Nhu lúc ấy, nghĩ đến điều này, cô lại áy náy hơn một chút. Thẩm Nhu vẫn hỏi Giang Triều câu mình muốn hỏi: “Cậu sẽ vì cái này mà không vui sao?” Hai mắt Giang Triều sáng bừng: “Ông đây có thể để em theo tôi rồi thì có gì mà không vui?” Thấy Lý Thâm chạy tới, Thẩm Nhu không nói gì nữa. Nhưng lúc Lý Thâm tới nơi thì mùi rượu thoang thoảng, Thẩm Nhu đứng sang bên cạnh kết quả giữa mùi rượu lại ngửi thấy hương xà phòng nhàn nhạt trên người Giang Triều, có lẽ cậu tắm rửa sạch sẽ rồi mới đi tìm cô, bỗng chốc Thẩm Nhu nhận ra hình như đời trước bản thân cô và Giang Triều ở bên nhau, ngoại trừ lúc Giang Triều uống rượu trước mặt cô thì gần như cô không bao giờ ngửi thấy mùi rượu trên người Giang Triều. Thẩm Nhu nghĩ thế thì mắt hơi ửng đỏ lên, đến lúc Giang Triều và Lý Thâm nhìn cô thì Thẩm Nhu muốn nói mắt bị dính bụi, nhưng hoàn toàn không có gió, cô mở miệng: “Lý Thâm, mùi rượu của cậu xông vào mắt tôi rồi.” Lý Thâm nghĩ Thẩm Nhu và Giang Triều cãi nhau, vỗ đùi: “Lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi, hay là tôi xuống bơi một lượt rồi lại lên?” Đến tối, Lý Thâm tìm trang thiết bị để ca hát, cậu ta lôi theo Tần Lễ hát, còn muốn kéo Giang Triều dậy nhảy nhưng đều bị từ chối, Thẩm Nhu cảm thấy cô quăng cho Lý Thâm một cái nồi rất thảm nên cầm micro hát với cậu ta mấy bài, sau khi chơi hăng say, hai người bọn họ chơi với nhau trông rất hài hòa. Lý Thâm cầm micro vô cùng tập trung, cuối cùng nói một câu: “Tôi không là ca sĩ, thật đáng tiếc mà.” Tần Lễ chẳng nhìn nổi: “Nhu Nhu, cậu đừng nghe cậu ta chém gió, cậu ta chỉ hát đệm cho cậu thôi, cậu phải thu phí cậu ta, đây không phải hạ thấp trình độ của cậu thì là gì?” Mọi người cười ầm lên, Thẩm Nhu không hát hay, cũng không có bao nhiêu kỹ thuật, nhưng giọng cô rất êm tai, tiếng hát của cô cất lên dịu dàng như làn gió thổi qua lúc hoàng hôn. Thẩm Nhu nghĩ đến việc Lý Thâm cõng nồi cho mình: “Không thu phí, không thu phí.” Giang Triều đứng đó nhìn Thẩm Nhu, trong mắt luôn có ý cười nhàn nhạt, cậu muốn để Thẩm Nhu vui vẻ hơn một chút, phải bù đắp hết tất cả những gì ở thời thơ ấu của cô mới được, cậu vươn tay định tìm thuốc lá mới nhớ ra đã rất lâu rồi cậu không hút thuốc, cũng không mang theo nữa. Lúc tối về ngủ, Thẩm Nhu vẫn nhớ đến Giang Triều khi hai mươi sáu tuổi, ngủ rồi còn mơ tới cô đi theo Giang Triều lúc trước, cô nói với Giang Triều, cô thích cậu, sẽ đối xử tốt với cậu, Giang Triều hai mươi sáu tuổi hỏi cô muốn cậu làm gì thì cứ nói thẳng, trực tiếp khiến Thẩm Nhu tức giận tới mức bừng tỉnh, kết quả sau khi tỉnh dậy, cô thấy vừa buồn cười vừa đau xót. Đã đi chơi rồi thì phải chơi tới bến, hôm sau Thẩm Nhu và đám Giang Triều đi lướt sóng, ngồi du thuyền, trưa thì ăn hải sản tươi, sau khi chơi điên cuồng xong thì ngay cả người giỏi lăn lộn nhất là Lý Thâm cũng cảm thấy hơi mệt, trở về biệt thự ngủ một lúc, nhưng vì hôm sau là thứ hai nên bọn họ phải nhanh chóng trở về. Thẩm Nhu chơi rất vui, gò má hơi ửng hồng, sang đến chiều cô lại trở về ngủ trưa một lúc, cũng không thấy mệt nên lấy điện thoại nhắn tin cho Lý Lê. Trong hai ngày cuối tuần, ngoại trừ học bài ra thì Lý Lê còn đăng thêm tranh vẽ vô cùng chất lượng, kết quả lượng fan của cô ấy đã tăng lên hơn bốn mươi nghìn, lũ lượt gào khóc giục Lý Lê mau ra chap mới, Lý Lê quả thực hối hận tại sao mình lại phát weibo nói bọn họ đi biển chơi chứ, ai cũng mong chờ cô ấy đăng bài về chuyện đi biển. [Lý Lê: Hu hu hu, cp của tui ngọt nhất.] [Thẩm Nhu: Hả?] [Lý L: Gửi nhầm rồi, hì hì.] Cuối cùng đám Giang Triều về đến căn hộ mà bọn họ ở chung, Thẩm Nhu đi vào nhà rồi nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho ông cụ Giang, bởi vì trước đó ông cụ Giang bảo bọn họ đi chơi về thì gọi điện báo cho ông ấy. Thẩm Nhu cầm điện thoại ra sofa ngồi: “Ông Giang, bọn cháu về rồi ạ, chơi vui lắm luôn ạ, nhưng bây giờ hơi lạnh nên không dẫn ông đi cùng được, chờ sau này có cơ hội thì bọn cháu đưa ông đi chơi cùng nhé.” Ông cụ Giang vui vẻ đáp: “Được được được, lần sau cùng đi, nhưng cuối tuần này nhất định cháu phải về đó, đám nhóc kia không muốn về thì không cần phải về nữa, chẳng đứa nào bớt lo được, cũng không cho mấy đứa nó ăn quýt luôn.” Trước kia quýt là loại cây ăn quả ngọt nhất trong vườn cây của ông cụ Giang, ít nhất ông cụ Giang cho là như vậy. Sau khi cuộc gọi kết thúc, ông cụ Giang vui cười hớn hở. Đám nhóc ranh kia nào biết nói mấy lời thân thiết dỗ ông ấy như Thẩm Nhu chứ. Thẩm Nhu muốn về phòng nghỉ lại thấy Giang Triều đang nhịn cười, mặc dù không biết tại sao Giang Triều lại nhịn cười nhưng Thẩm Nhu cũng không hỏi, đi thẳng về phòng thay quần áo rồi chuẩn bị đi ngủ. Có lẽ do đổi mùa nên Thẩm Nhu phải mua quần áo khác, cô nghĩ đến chuyện đi tìm thầy Tôn làm thêm, cô không biết làm thế nào cả, tuần sau phải đi thăm ông cụ Giang nên chắc là tuần sau không thể đi gặp thầy Tôn được, thật ra thì suy nghĩ lại một chút, cô cũng không dám chắc mình đến chỗ thầy Tôn là có thể làm thêm được, với tính cách ngang ngược của Giang Triều thì chắc chắn cậu sẽ không đồng ý, cho dù bên ngoài cậu đồng ý thì cũng sẽ dở rất nhiều trò trong âm thầm ép cô về. Ở phòng khách, cuối cùng Giang Triều cũng không nhịn nổi nữa cười phá lên, cậu ngồi dựa vào ghế sofa: Có giống cô vợ nhỏ của tôi không?” Lý Thâm ngồi cạnh uống nước Coca ừng ực: “Anh Triều, cậu tỉnh táo lên, Thẩm Nhu chỉ có tấm lòng lương thiện, đối tốt với ông cụ Giang chứ không có liên quan xíu nào đến cậu hết.” Sau đó lại là mấy ngày bận rộn đi học và ôn tập, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, Giang Triều tìm tài xế đưa đón bọn họ đi học mỗi ngày, dù sao thì cũng rất ấm áp, mỗi ngày ở trường chính là Thẩm Nhu và Giang Triều cùng nhau lên lớp, đến trưa thì bọn họ cùng nhau đi ăn cơm, lúc nghỉ giữa giờ Giang Triều thích đi tìm Thẩm Nhu, sau đó đến tối thì cùng nhau tan học về nhà. Rất nhanh đã đến cuối tuần, Trần Thắng và Thẩm Tư đến tìm Thẩm Nhu, hai người họ thấy Thẩm Nhu thì không những không trợn mắt nhìn cô nữa mà còn cười với cô, lấy lòng từng chút xíu một, nhưng trông hơi miễn cưỡng. Trần Thắng: “Thẩm Nhu, con theo bố mẹ về ăn một bữa cơm đi, đúng lúc bố mẹ có một số việc muốn nói với con.” Ông ta dừng lại một chút: “Cho dù con muốn cắt đứt quan hệ với bố mẹ thì chúng ta cũng phải gặp mặt nói rõ với nhau, đúng không, con chỉ nói đúng một câu chúng ta cắt đứt quan hệ thì tính là chuyện gì chứ?” Thẩm Nhu: “Không phải đã chấm dứt sạch sẽ rồi sao?” Trần Thắng: “Con... Bố mẹ sinh con ra, con nói chấm dứt là chấm dứt luôn sao?” Hôm nay Thẩm Nhu tan học khá là sớm, cô nghĩ bình thường Giang Triều đều ở cổng trường chờ cô, cầm theo đồ ăn mà cậu mua cho cô nên cô đi thẳng từ trường ra ngoài, muốn mua đồ rồi đứng ở cổng trường chờ Giang Triều tan học, không ngờ Trần Thắng và Thẩm Tư lại ở đây chờ cô. Tài xế nhìn thấy Thẩm Nhu đi ra thì nhanh chóng chạy ra, chú ấy cau mày đứng trước mặt Thẩm Nhu: “Cô Thẩm, hay là cô lên xe trước đi?” Thẩm Nhu: “Không cần đâu.” Cô nhìn sang Trần Thắng và Thẩm Tư: “Hai người cứ nói luôn ở đây đi, muốn nói gì với tôi?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương