My Sixteen Years Old!

10.Chương 10: Người Không Thương Tôi.



Mẹ tôi bước vào phòng, bà có vẻ bực bội. Nhưng nguyên nhân tại sao... thì tôi chịu chết. Bà thường hay giận cá chém thớt lên người tôi. Ít nhất là cá nhân tôi thấy như vậy. Tôi không hiểu, tại sao lại cứ phải như vậy. Mẹ tôi thường nói rằng chuyện gì thì cũng có cách giải quyết hết, vậy tại sao bà không giải quyết với những người, với những thứ khiến bà bực bội đi. Mà lại giải quyết những cơn giận dữ ấy lên đầu tôi. Ít ra là tôi đang trong độ tuổi dậy thì, cái độ tuổi mà tâm hồn nhạy cảm như thế, mẹ tôi không nên hở tí là la mắng tôi chứ? Quan trọng là cái lí do mà mẹ la mắng vô lí biết nhường nào.

-Tại sao điểm thi Tiếng Anh lại thấp như thế này?- Vậy đấy. Được rồi, 9 điểm Tiếng Anh đối với bà ấy là ít hay sao? Vẫn đảm bảo để tôi đứng nhất toàn khối cơ mà?

-Điểm thi như vậy mà mẹ còn kêu thấp, con đã cố hết sức rồi mẹ còn muốn như thế nào nữa?- Tôi biết là không nên cãi lại mẹ. Thế nhưng hôm nay tôi đã phải chịu đựng nhiều thứ lắm rồi, nên nên tôi mới thốt ra những từ như thế.

-Các lần thi trước có bao giờ xuống 9 điểm đâu hả? Hay lên đấy lại đua đòi ăn chơi hả? Tao đã bảo mày rồi, lên cấp 3 chăm chỉ mà học. Không là hư người đi đấy. Mày không nghe mẹ nói gì cả. Con cái hư đốn đến thế là cùng.

-Mẹ làm sao thế? Lên cấp 3 đề thi khó hơn là chuyện bình thường. Với cả sao lúc nào mẹ cũng phải nghĩ xấu về con thế nhỉ? Sao chẳng bao giờ mẹ chịu hiểu con thế? Nếu đề thi dễ như vậy thì mẹ đi mà thi, con chỉ được như vậy thôi.- Thật sự đã quá giới hạn của tôi rồi. Hôm nay là cái ngày quỷ quái gì vậy?

-Mày chỉ cãi là giỏi. Tao cho tiền mày ăn học mà giờ mày cãi tao thế hả? Mày xem chị Thảo nhà bác Lan ấy, lúc nào thi cũng điểm cao chót vót, còn làm mọi việc nhà. Nhìn bác ấy sướng thế đấy. Mày chỉ ăn với học thôi mà không biết đường. Nhà có hai mẹ con, tao còng lưng ra làm, để giờ mày cãi tao thế này à?

-Việc nhà còn cũng làm cơ mà? Chỉ vì thi được 9 điểm mà mẹ chửi con, mẹ thấy đáng không? Trước giờ con cố gắng nhiều như thế. Tại sao mẹ lại không nhìn ra? Sao lúc nào mẹ cũng mắng chửi con được như thế?- Tôi không còn biết gì nữa, chỉ biết gào khóc và chạy ra khỏi nhà.

Mẹ không thương tôi, không ai thương tôi cả.

Được rồi, tôi đang trong giai đoạn dậy thì nên suy nghĩ không được chững chạc. Mọi người đều nói rằng mẹ rất thương tôi. Có người mẹ nào mà không thương con cơ chứ. Nhưng tôi chỉ tham lam mong mẹ tôi tinh tế hơn một chút và hiểu cảm nhận của tôi một chút thôi mà. Tại sao lại khó như vậy chứ?

Chạy ra bờ hồ, tôi ngồi bừa lên một chiếc ghế nào đó, và gào khóc. Tôi chẳng để ý mấy người đi đường nhìn tôi như thế nào nữa.

Bây giờ là chín rưỡi tối. Vì lúc nãy chạy ra khỏi nhà khoác mỗi một cái áo mỏng nên tôi cảm thấy lạnh. Đang mùa đông mà. Tôi cảm thấy hối hận, nhưng theo một cách gì đó, tôi thấy lòng khó chịu vô cùng. Tôi không biết nó là cái gì. Nhưng dường như trong lòng tôi có một cái gì rất rối bời. Bản thân tôi cũng không biết nữa.

Tôi lang thang trở về nhà. Lúc nãy chỉ biết chạy, nên giờ đây, tôi phải nhờ sự trợ giúp của google map để trở về nhà.

-Con súc vật này, mày còn dám lườm đại ca à?

Cô nghe thấy giọng của một tên du côn nào đó. Hình như cô bị cái gì đấy ám rồi, không đâu tự dưng lại bước chân ra chỗ đấy chứ? Có khác nào tự bước vào chỗ chết không?

Cô ngó ra xem. Trời ạ, một đám con trai bắt nạt một đứa con gái. Cái lũ đàn bà này. Nhưng mà nhìn tụi đấy đầu gấu đầu mèo thật sự. Tố Linh gọi cảnh sát, xong xuôi cô định bỏ đi thì xui xẻo làm sao. Cô bị bắt lại.

-Đại ca, ở đây có một con bé.- Tên đó hét lên.

Toang.

Cuộc đời có cần tàn nhẫn với cô vậy không?

-Mang nó lại đây.- Tên đại ca đó hét lên rồi quay qua bóp mặt bạn nữ kia và nói cái gì đó. Nghe cái giọng hắn lương thiện biết nhường nào. Tại sao lại làm côn đồ cơ chứ? Lại còn ăn hiếp con gái?

Tố Linh cố vùng vẫy nhưng sức của con gái làm sao có thể thắng nổi con trai? Sau đó, cô bị đạp dúi dụi xuống cạnh bạn nữ kia. Lúc cô ngẩng lên, đại ca kia liền nở một nụ cười...
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...