Năm Ấy Anh Từng Đến
Chương 15: Sự cố
Quan Nam và Triệu Lôi đuổi theo lên tầng hai, trêи lầu đã bị đạp hư cửa, bố Tôn lên trước năn nỉ bị Lý Hải Lượng đẩy lật ngửa ra đất, tên đầu vàng theo sát phía sau chửi mắng chém về phía Tôn Minh đang nóng ruột ở trêи chiếc giường gỗ.
Quan Nam không ngờ bọn này dám ngông cuồng tới vậy, lập tức chặn trước mặt hai người bị ngã, đạp thẳng vào hông tên tóc vàng. Tên kia thét lên, dao rớt xuống đất, người cũng bay ra, đụng trúng vào chiếc tủ gỗ trêи tường rồi bật trở ra, không nhúc nhích được.
Biến cố này xảy ra quá nhanh, ngoài Quan Nam với Triệu Lôi, người trong nhà lớp thì ngồi lớp thì nằm, ai nấy đều hồn bay phạch lạc. Lý Hải Lượng đứng dậy đầu tiên, giơ ống thép trong tháy hung hăng vung về phía Quan Nam: “Bố tiên sư tổ tông nhà mày, đ* má mày là thằng nào? Dám lưu manh với bố mày hả!”
Quan Nam nhẹ nhàng tránh được, trở tay quặp lấy tay Lý Hải Lượng đè gã vào tường, nghiêm giọng nói: “Ngoan ngoãn chút đi, chúng tôi là cảnh sát.”
Lý Hải Lượng hơi thả lỏng trong giây lát rồi lại tiếp tục giẫy giụa: “Mày lừa ai, cái chốn thối nát như vầy xe còn không vào được, cảnh sát đi nhanh vậy được sao? Nói thật đi, má nó tụi mày rốt cuộc là ai?”
Hai tên còn lại đã bị Triệu Lôi tước vũ khí đầu hàng, vừa nghe thấy lại cảnh giác, nhìn chằm chằm vào hai người.
Quan Nam thấy hai tên kia ánh mắt lạc lõng, bước đi cũng nhẹ tệnh, dáng vẻ như đang say, sợ sệt ra mặt, móc thẳng thẻ ngành từ trong túi ra ấn trước mặt Lý Hải Lượng. Lý Hải Lượng vừa nhìn đã ngoan ngoãn hẳn, bắt đầu xin tha như biến thành người khác: “Anh... anh cảnh sát, hiểu lầm, hiểu lầm thôi, chúng tôi đang đùa với họ ấy, doạ chơi...”
“Bớt lảm nhảm đi, đợi lát nữa tới Đồn rồi nói.”
Quan Nam vừa dứt lời, một tràn còi xe cảnh sát phá tan sự yên lặng trong nhà từ từ tới gần, sau mười phút, Tôn Khải dẫn theo cảnh sát bản địa đang mặc cảnh phục chạy lên lầu. Tên đầu vàng vừa nới bò dậy từ dưới đất, vừa thấy cảnh này, người giật như động kinh, ngã xuống tại chỗ sùi bọt mép, một cảnh sát vội vã chạy đến xem đã thấy y đại tiểu tiện mất kiểm soát...
Ngoại trừ Tôn Minh do đi đứng bất tiện nên lấy lời khai tại chỗ, những người khác đều được đưa về đồn. Ba người cho lời khai giản lược rồi đến nhà nghỉ gần đó nghỉ ngơi, rộn ràng cả một đêm ai nấy đều mệt bở hơi tai, vừa dính vào giường là ngủ mê man.
Sáu giờ sáng, Quan Nam mở mắt dậy theo thói quen, anh đoán hai người kia vẫn còn ngủ nên tự mình đến đồn cảnh sát xem thử tình hình. Lúc anh đến, Lý Hải Lượng đang đi làm thủ tục với bố Tôn, Lý Hải Lượng hoàn toàn không nghênh ngang như tối qua nữa, khép nép đứng sau bố Tôn, ai không biết còn tưởng hai người là cha con. Thì ra tối qua tên tóc vàng không phải phát bệnh mà là nghiện ma tuý, hai người còn lại cũng phát hiện lượng nhỏ thành phần trong nước tiểu, trong bốn người chỉ có Lý Hải Lượng là bình thường.
Quan Nam đứng đợi ở cửa một lúc, quả nhiên nhìn thấy Lý Hải Lượng với bố Tôn từ trong đi ra. Bố Tôn vừa thấy Quan Nam lập tức đi lên đón, muốn quỳ xuống tại chỗ, miệng liếng thoắng: “Đồng chí cảnh sát, tối qua thật cảm ơn cậu quá, nếu không có cậu thì nhà đã xảy ra chuyện lớn rồi...”
Quan Nam không giỏi nhất là ứng phó với mất cảnh này, kéo hai tay bố Tôn sững người mất mấy giây mới ngượng ngùng đáp: “Bác đừng nói vậy, là việc cháu nên làm mà.”
Lý Hải Lượng vẫn giang hồ như cũ, chắp tay với Quan Nam, nghiêm túc nói: “Tối qua xúc phạm quá, may là có anh với cảnh sát Triệu tới kịp, nếu không tôi đã gây hoạ lớn rồi. Công ơn to lớn không nói cảm ơn không được, xin nhận của tôi một lạy.”
Quan Nam: “...”
Bố Tôn thấy Quan Nam không được tự nhiên, vội vàng kéo Lý Hải Lượng sang một bên, cung kính nói: “Cảnh sát Quan, không có chuyện gì thì chúng tôi xin về trước, một mình thằng Minh ở nhà tôi không yên tâm.”
Quan Nam: “Lên xe đi, tôi đưa hai người về.”
Bố Tôn và Lý Hải Lượng nhìn nhau, vẻ mặt đều bất ngờ như nhau. Quan Nam không nói gì thêm, kéo cửa xe ngồi xuống, hai người thấy vậy cũng không do dự nữa, nói cảm ơn rồi ngồi vào sau.
Qua một trận nháo nhào, kế hoạch được định sẵn đã tan thành mây khói, Quan Nam đang nghĩ xem làm thế nào hỏi về chuyện của Châu Ngọc Thuý, bố Tôn đã chủ động bắt chuyện với anh, ông ta nói với Quan Nam mình với vợ là Châu Ngọc Thuý đều là người Ấp Giang bản địa, vì học vấn không cao nên phải lao động chân tay, để kiếm tiền mà hai người đã chạy khắp cả nước, sau này để tiện chăm sóc hai đứa con mới ở lại thành phố Gia Lăng làm việc, hai tháng trước mới về huyện Ấp Giang.
Quan Nam tìm cơ hội hỏi: “Đang yên ổn ở thành phố Gia Lăng sao đột nhiên lại về?”
Bố Tôn thở dài, hơi khổ ải nói: “Thằng Minh gặp sự cố, về quê dễ săn sóc hơn.”
Quan Nam: “Sao không thấy vợ bác đâu?”
Bố Tôn: “Bà ấy làm việc ở công trường ấy, chiều chủ nhật mới về.”
Làm việc ở công trường? Tình hình hoàng toàn khác với bên Hải Minh cung cấp, Quan Nam giả vờ vô ý hỏi: “Làm công trường vất vả đấy, sao không kiếm mấy việc như làm lao công vệ sinh ấy, nhẹ nhàng hơn nhiều.”
Bố Tôn lại thở dài: “Hồi trước ở thành phố Gia Lăng bà ấy làm bảo mẫu cho người ta nhưng Ấp Giang không giống Gia Lăng, ở đây kinh tế không tốt lắm, ngoại trừ việc ở công trường, mấy nơi khác giá cực thấp, giờ nhà chúng tôi phải lo tiền sinh hoạt cho cả gia đình, tiền thuốc thang cho thằng Minh, tiền học của thằng Duệ cũng phải nhờ vào tiền của bà ấy.” Nói đến đây, giọng ông yếu đi, như đang nghẹn ngào: “Cũng tại tôi, mấy năm trước làm công trường bất cẩn bị thương ở hông, làm việc nặng không nổi, nếu không bà ấy cũng không cực vật, thằng Minh cũng không...”
Bố Tôn còn chưa nói xong, Lý Hải Lượng đã chọt thẳng, gã tức tối nói: “Chú Tôn, sao cái gì chú cũng đổ lên đầu mình hết vậy, chú với thím Châu bỏ ra cho Tôn Minh còn ít lắm hay gì? Con thấy là do tự nó không biết phấn đấu, uổng công học nhiều như vậy, không làm ăn cho đàng hoàng, tối hôm qua nếu không phải cảnh sát Quan tới con đã cho nó ăn đập rồi!”
Bố Tôn nói: “Hải Lượng, chú biết mày có ý tốt, nhưng mà thằng Minh đã vậy rồi, người làm cha làm mẹ không lo cho nó thì biết ai lo cho nó.”
Cái gì thế này? Quan Nam hơi ngơ ngác, Như vậy xem ra Lý Hải Lượng có quan hệ cũng ổn với nhà Châu Ngọc Thuý nhưng hôm qua cũng có phải đùa đâu.
Lý Hải Lượng chắc cũng đã nhìn ra sự hoài nghi của Quan Nam, nửa giải thích nửa tám chuyện: “Hôm qua cũng là do con bị câu nói của Tôn Minh chọc tức, chú biết con ghét nhất là người ta nhắc chuyện đó mà, con cũng không ngờ là tới mức đó, thằng đầu vàng nó...” Gã thở dài: “May là không mắc sai lầm lớn, nếu không là con phải trả giá cả đời này rồi.”
“Hải Lượng, mày đã gọi chú là chú rồi thì chú cũng nói nhiều thêm chút, mai mốt bớt giao du với mấy đứa đó đi, làm ăn đàng hoàng, phải sống cho yên ổn chứ.”
“Dạ, chú Tôn, mai mốt con không làm càng nữa.” Lý Hải Lượng cười, cảm giác thoát một kiếp nạn rất tốt!”
Quan Nam vô ý nhoẻn cười, đây là màn “bắt tay làm hoà” nhanh nhất anh từng nhìn thấy. Bố Tôn chú ý thấy vẻ mặt của anh qua kính chiếu hậu, thẹn thùng quơ tay: “Ngượng với cảnh sát Quan quá.”
“Không có, mọi người được như vậy là bọn cháu đỡ khổ rồi.”
Trong lúc nói chuyện, xe chạy tới hẻm, ba người xuống xe đi bộ. Tuy là ban ngày nhưng trong hẻm cũng không nhộn nhịp hơn là bao, bên trong có rất nhiều nhà đã bỏ hoang, tiệm tạp hoá với tiệm cắt tóc đều đóng của im lìm, đa phần những người tới lui đều là người già chân bước loạng choạng với vài đứa trẻ khoảng còn chưa đi học, cảnh tượng hoang vắng lạ thường.
Quan Nam hỏi bố Tôn: “Sao Tôn Minh lại bị thương thế?”
Bố Tôn sững người, ánh mắt hơi tránh né, nhỏ giọng nói: “Bị thương trong lúc làm việc, lúc trước nó làm giám sát ở bộ phận công trình công ty nhà đất, trong một lần đi làm bị tấm đá rơi xuống đập trúng hông.
Quan Nam chú ý thấy lúc bố Tôn nói chuyện, mặt Lý Hải Lượng khác thấy rõ, anh vờ như không nhìn thấy tiếp tục hỏi: “Chuyện xảy ra lúc nào thế?”
“Hơn một tháng trước.”
Lại là một tháng trước? Quan Nam nói: “Tình hình như thế sao không ở bệnh viện?”
“Tiền viện phí đắt quá, nó... bác sĩ nói nó ở nhà dưỡng cũng được, chỉ cần chăm sóc tốt là được.”
Quan Nam không hỏi nữa, anh nhìn ra được bố Tôn là người thật thà chất phác, vì hôm qua được anh giúp đỡ nên không có ác ý với anh, chỉ là giấu một số chuyện vì vài nguyên nhân. Mà chắc cũng không nói là giấu được, chỉ là chuyện lớn quan trọng, ông không biết có nên nói với một cảnh sát chỉ hơi đáng tin không.
Là chuyện gì được nhỉ? Không chỉ khiến Tôn Minh tàn phế mà còn kéo đổ cả nhà họ Tôn.
Chuyện xấu trong nhà? Dựa vào tình hình nắm được hiện tại, không chỉ bố Tôn, Châu Ngọc Thuý cũng giữ kín như bưng chuyện này, vậy thì Châu Ngọc Thuý rời khỏi thành phố Gia Lăng thật sự chỉ là vì nhà có chuyện, lại trùng hợp chủ cũ rời đi sao?
Quan Nam động não nhanh chóng, những thứ trông có vẻ là trùng hợp bình thường như thế này lại khiến anh cứ thấy không chân thật.
Nhà Châu Ngọc Thuý không khác gì với lúc rời đi hôm qua, cửa sắt đã rỉ sét ngoài sân mở toang, cùng phát ra tiếng kêu két két với cửa tầng dưới đã bị tháo mất bản lề.
Lý Hải Lượng nói: “Chú, con về ngủ một giấc trước đây, chiều con gọi người tới sửa cửa, chú tiếp cảnh sát Quan nha.” Gã nói rồi lại chắp tay với Quan Nam, vừa đi vào vừa lẩm bẩm: “Má nó cái thứ gì, nhà bị phá thành vậy rồi còn không biết dỡ ra...” Nói rồi cũng không dùng chìa khoá, bay tới tự đạp cổng nhà mình, hùng hổ bước vào.
Quan Nam nhất thời không biết hình dung sao, thế giới bao la, đúng là “nhân vật” nào cũng có!
Bố Tôn mời Quan Nam vào nhà, xuống lầu pha cho anh ly trà trước. Lúc này Quan Nam mới nhìn thấy thì ra trong nhà còn có một phòng dưới đất làm nhà bếp. Lầu một được tính là nhà ăn kiêm phòng khách, đồ dùng trong nhà rất ít, chỉ để một cái bàn tròn với thêm vài cái ghế gỗ, tủ tivi có đặt một cái tivi cũ không biết đã dùng bao nhiêu năm, những vật linh tinh khác được dùng dây ni lông phân loại chất thành đống bên góc tường, nhiều nhưng không lộn xộn. Chỉ là hôm qua trong lúc lộn xộn, vài cuốn sách bị đụng phải rơi khắp nơi, nằm lung tung trêи sàn.
Bố Tôn nói: “Cảnh sát Quan, uống chút nước nhé, tôi đi xem thằng Minh rồi xuống ngay.”
Quan Nam đáp lời, vừa nhặt một cuốn đề cương ôn thi lên đã nghe thấy một tiếng “cộc” trêи đỉnh dầu, sau đó, tiếng gào khóc của bố Tôn vang lên bi thương sầu thảm: “Minh ơi, sao lại nghĩ quẩn thế này hả con...Minh! Mày bảo ba với mẹ mày phải sống thế nào đây...”
...
Quan Nam không ngờ bọn này dám ngông cuồng tới vậy, lập tức chặn trước mặt hai người bị ngã, đạp thẳng vào hông tên tóc vàng. Tên kia thét lên, dao rớt xuống đất, người cũng bay ra, đụng trúng vào chiếc tủ gỗ trêи tường rồi bật trở ra, không nhúc nhích được.
Biến cố này xảy ra quá nhanh, ngoài Quan Nam với Triệu Lôi, người trong nhà lớp thì ngồi lớp thì nằm, ai nấy đều hồn bay phạch lạc. Lý Hải Lượng đứng dậy đầu tiên, giơ ống thép trong tháy hung hăng vung về phía Quan Nam: “Bố tiên sư tổ tông nhà mày, đ* má mày là thằng nào? Dám lưu manh với bố mày hả!”
Quan Nam nhẹ nhàng tránh được, trở tay quặp lấy tay Lý Hải Lượng đè gã vào tường, nghiêm giọng nói: “Ngoan ngoãn chút đi, chúng tôi là cảnh sát.”
Lý Hải Lượng hơi thả lỏng trong giây lát rồi lại tiếp tục giẫy giụa: “Mày lừa ai, cái chốn thối nát như vầy xe còn không vào được, cảnh sát đi nhanh vậy được sao? Nói thật đi, má nó tụi mày rốt cuộc là ai?”
Hai tên còn lại đã bị Triệu Lôi tước vũ khí đầu hàng, vừa nghe thấy lại cảnh giác, nhìn chằm chằm vào hai người.
Quan Nam thấy hai tên kia ánh mắt lạc lõng, bước đi cũng nhẹ tệnh, dáng vẻ như đang say, sợ sệt ra mặt, móc thẳng thẻ ngành từ trong túi ra ấn trước mặt Lý Hải Lượng. Lý Hải Lượng vừa nhìn đã ngoan ngoãn hẳn, bắt đầu xin tha như biến thành người khác: “Anh... anh cảnh sát, hiểu lầm, hiểu lầm thôi, chúng tôi đang đùa với họ ấy, doạ chơi...”
“Bớt lảm nhảm đi, đợi lát nữa tới Đồn rồi nói.”
Quan Nam vừa dứt lời, một tràn còi xe cảnh sát phá tan sự yên lặng trong nhà từ từ tới gần, sau mười phút, Tôn Khải dẫn theo cảnh sát bản địa đang mặc cảnh phục chạy lên lầu. Tên đầu vàng vừa nới bò dậy từ dưới đất, vừa thấy cảnh này, người giật như động kinh, ngã xuống tại chỗ sùi bọt mép, một cảnh sát vội vã chạy đến xem đã thấy y đại tiểu tiện mất kiểm soát...
Ngoại trừ Tôn Minh do đi đứng bất tiện nên lấy lời khai tại chỗ, những người khác đều được đưa về đồn. Ba người cho lời khai giản lược rồi đến nhà nghỉ gần đó nghỉ ngơi, rộn ràng cả một đêm ai nấy đều mệt bở hơi tai, vừa dính vào giường là ngủ mê man.
Sáu giờ sáng, Quan Nam mở mắt dậy theo thói quen, anh đoán hai người kia vẫn còn ngủ nên tự mình đến đồn cảnh sát xem thử tình hình. Lúc anh đến, Lý Hải Lượng đang đi làm thủ tục với bố Tôn, Lý Hải Lượng hoàn toàn không nghênh ngang như tối qua nữa, khép nép đứng sau bố Tôn, ai không biết còn tưởng hai người là cha con. Thì ra tối qua tên tóc vàng không phải phát bệnh mà là nghiện ma tuý, hai người còn lại cũng phát hiện lượng nhỏ thành phần trong nước tiểu, trong bốn người chỉ có Lý Hải Lượng là bình thường.
Quan Nam đứng đợi ở cửa một lúc, quả nhiên nhìn thấy Lý Hải Lượng với bố Tôn từ trong đi ra. Bố Tôn vừa thấy Quan Nam lập tức đi lên đón, muốn quỳ xuống tại chỗ, miệng liếng thoắng: “Đồng chí cảnh sát, tối qua thật cảm ơn cậu quá, nếu không có cậu thì nhà đã xảy ra chuyện lớn rồi...”
Quan Nam không giỏi nhất là ứng phó với mất cảnh này, kéo hai tay bố Tôn sững người mất mấy giây mới ngượng ngùng đáp: “Bác đừng nói vậy, là việc cháu nên làm mà.”
Lý Hải Lượng vẫn giang hồ như cũ, chắp tay với Quan Nam, nghiêm túc nói: “Tối qua xúc phạm quá, may là có anh với cảnh sát Triệu tới kịp, nếu không tôi đã gây hoạ lớn rồi. Công ơn to lớn không nói cảm ơn không được, xin nhận của tôi một lạy.”
Quan Nam: “...”
Bố Tôn thấy Quan Nam không được tự nhiên, vội vàng kéo Lý Hải Lượng sang một bên, cung kính nói: “Cảnh sát Quan, không có chuyện gì thì chúng tôi xin về trước, một mình thằng Minh ở nhà tôi không yên tâm.”
Quan Nam: “Lên xe đi, tôi đưa hai người về.”
Bố Tôn và Lý Hải Lượng nhìn nhau, vẻ mặt đều bất ngờ như nhau. Quan Nam không nói gì thêm, kéo cửa xe ngồi xuống, hai người thấy vậy cũng không do dự nữa, nói cảm ơn rồi ngồi vào sau.
Qua một trận nháo nhào, kế hoạch được định sẵn đã tan thành mây khói, Quan Nam đang nghĩ xem làm thế nào hỏi về chuyện của Châu Ngọc Thuý, bố Tôn đã chủ động bắt chuyện với anh, ông ta nói với Quan Nam mình với vợ là Châu Ngọc Thuý đều là người Ấp Giang bản địa, vì học vấn không cao nên phải lao động chân tay, để kiếm tiền mà hai người đã chạy khắp cả nước, sau này để tiện chăm sóc hai đứa con mới ở lại thành phố Gia Lăng làm việc, hai tháng trước mới về huyện Ấp Giang.
Quan Nam tìm cơ hội hỏi: “Đang yên ổn ở thành phố Gia Lăng sao đột nhiên lại về?”
Bố Tôn thở dài, hơi khổ ải nói: “Thằng Minh gặp sự cố, về quê dễ săn sóc hơn.”
Quan Nam: “Sao không thấy vợ bác đâu?”
Bố Tôn: “Bà ấy làm việc ở công trường ấy, chiều chủ nhật mới về.”
Làm việc ở công trường? Tình hình hoàng toàn khác với bên Hải Minh cung cấp, Quan Nam giả vờ vô ý hỏi: “Làm công trường vất vả đấy, sao không kiếm mấy việc như làm lao công vệ sinh ấy, nhẹ nhàng hơn nhiều.”
Bố Tôn lại thở dài: “Hồi trước ở thành phố Gia Lăng bà ấy làm bảo mẫu cho người ta nhưng Ấp Giang không giống Gia Lăng, ở đây kinh tế không tốt lắm, ngoại trừ việc ở công trường, mấy nơi khác giá cực thấp, giờ nhà chúng tôi phải lo tiền sinh hoạt cho cả gia đình, tiền thuốc thang cho thằng Minh, tiền học của thằng Duệ cũng phải nhờ vào tiền của bà ấy.” Nói đến đây, giọng ông yếu đi, như đang nghẹn ngào: “Cũng tại tôi, mấy năm trước làm công trường bất cẩn bị thương ở hông, làm việc nặng không nổi, nếu không bà ấy cũng không cực vật, thằng Minh cũng không...”
Bố Tôn còn chưa nói xong, Lý Hải Lượng đã chọt thẳng, gã tức tối nói: “Chú Tôn, sao cái gì chú cũng đổ lên đầu mình hết vậy, chú với thím Châu bỏ ra cho Tôn Minh còn ít lắm hay gì? Con thấy là do tự nó không biết phấn đấu, uổng công học nhiều như vậy, không làm ăn cho đàng hoàng, tối hôm qua nếu không phải cảnh sát Quan tới con đã cho nó ăn đập rồi!”
Bố Tôn nói: “Hải Lượng, chú biết mày có ý tốt, nhưng mà thằng Minh đã vậy rồi, người làm cha làm mẹ không lo cho nó thì biết ai lo cho nó.”
Cái gì thế này? Quan Nam hơi ngơ ngác, Như vậy xem ra Lý Hải Lượng có quan hệ cũng ổn với nhà Châu Ngọc Thuý nhưng hôm qua cũng có phải đùa đâu.
Lý Hải Lượng chắc cũng đã nhìn ra sự hoài nghi của Quan Nam, nửa giải thích nửa tám chuyện: “Hôm qua cũng là do con bị câu nói của Tôn Minh chọc tức, chú biết con ghét nhất là người ta nhắc chuyện đó mà, con cũng không ngờ là tới mức đó, thằng đầu vàng nó...” Gã thở dài: “May là không mắc sai lầm lớn, nếu không là con phải trả giá cả đời này rồi.”
“Hải Lượng, mày đã gọi chú là chú rồi thì chú cũng nói nhiều thêm chút, mai mốt bớt giao du với mấy đứa đó đi, làm ăn đàng hoàng, phải sống cho yên ổn chứ.”
“Dạ, chú Tôn, mai mốt con không làm càng nữa.” Lý Hải Lượng cười, cảm giác thoát một kiếp nạn rất tốt!”
Quan Nam vô ý nhoẻn cười, đây là màn “bắt tay làm hoà” nhanh nhất anh từng nhìn thấy. Bố Tôn chú ý thấy vẻ mặt của anh qua kính chiếu hậu, thẹn thùng quơ tay: “Ngượng với cảnh sát Quan quá.”
“Không có, mọi người được như vậy là bọn cháu đỡ khổ rồi.”
Trong lúc nói chuyện, xe chạy tới hẻm, ba người xuống xe đi bộ. Tuy là ban ngày nhưng trong hẻm cũng không nhộn nhịp hơn là bao, bên trong có rất nhiều nhà đã bỏ hoang, tiệm tạp hoá với tiệm cắt tóc đều đóng của im lìm, đa phần những người tới lui đều là người già chân bước loạng choạng với vài đứa trẻ khoảng còn chưa đi học, cảnh tượng hoang vắng lạ thường.
Quan Nam hỏi bố Tôn: “Sao Tôn Minh lại bị thương thế?”
Bố Tôn sững người, ánh mắt hơi tránh né, nhỏ giọng nói: “Bị thương trong lúc làm việc, lúc trước nó làm giám sát ở bộ phận công trình công ty nhà đất, trong một lần đi làm bị tấm đá rơi xuống đập trúng hông.
Quan Nam chú ý thấy lúc bố Tôn nói chuyện, mặt Lý Hải Lượng khác thấy rõ, anh vờ như không nhìn thấy tiếp tục hỏi: “Chuyện xảy ra lúc nào thế?”
“Hơn một tháng trước.”
Lại là một tháng trước? Quan Nam nói: “Tình hình như thế sao không ở bệnh viện?”
“Tiền viện phí đắt quá, nó... bác sĩ nói nó ở nhà dưỡng cũng được, chỉ cần chăm sóc tốt là được.”
Quan Nam không hỏi nữa, anh nhìn ra được bố Tôn là người thật thà chất phác, vì hôm qua được anh giúp đỡ nên không có ác ý với anh, chỉ là giấu một số chuyện vì vài nguyên nhân. Mà chắc cũng không nói là giấu được, chỉ là chuyện lớn quan trọng, ông không biết có nên nói với một cảnh sát chỉ hơi đáng tin không.
Là chuyện gì được nhỉ? Không chỉ khiến Tôn Minh tàn phế mà còn kéo đổ cả nhà họ Tôn.
Chuyện xấu trong nhà? Dựa vào tình hình nắm được hiện tại, không chỉ bố Tôn, Châu Ngọc Thuý cũng giữ kín như bưng chuyện này, vậy thì Châu Ngọc Thuý rời khỏi thành phố Gia Lăng thật sự chỉ là vì nhà có chuyện, lại trùng hợp chủ cũ rời đi sao?
Quan Nam động não nhanh chóng, những thứ trông có vẻ là trùng hợp bình thường như thế này lại khiến anh cứ thấy không chân thật.
Nhà Châu Ngọc Thuý không khác gì với lúc rời đi hôm qua, cửa sắt đã rỉ sét ngoài sân mở toang, cùng phát ra tiếng kêu két két với cửa tầng dưới đã bị tháo mất bản lề.
Lý Hải Lượng nói: “Chú, con về ngủ một giấc trước đây, chiều con gọi người tới sửa cửa, chú tiếp cảnh sát Quan nha.” Gã nói rồi lại chắp tay với Quan Nam, vừa đi vào vừa lẩm bẩm: “Má nó cái thứ gì, nhà bị phá thành vậy rồi còn không biết dỡ ra...” Nói rồi cũng không dùng chìa khoá, bay tới tự đạp cổng nhà mình, hùng hổ bước vào.
Quan Nam nhất thời không biết hình dung sao, thế giới bao la, đúng là “nhân vật” nào cũng có!
Bố Tôn mời Quan Nam vào nhà, xuống lầu pha cho anh ly trà trước. Lúc này Quan Nam mới nhìn thấy thì ra trong nhà còn có một phòng dưới đất làm nhà bếp. Lầu một được tính là nhà ăn kiêm phòng khách, đồ dùng trong nhà rất ít, chỉ để một cái bàn tròn với thêm vài cái ghế gỗ, tủ tivi có đặt một cái tivi cũ không biết đã dùng bao nhiêu năm, những vật linh tinh khác được dùng dây ni lông phân loại chất thành đống bên góc tường, nhiều nhưng không lộn xộn. Chỉ là hôm qua trong lúc lộn xộn, vài cuốn sách bị đụng phải rơi khắp nơi, nằm lung tung trêи sàn.
Bố Tôn nói: “Cảnh sát Quan, uống chút nước nhé, tôi đi xem thằng Minh rồi xuống ngay.”
Quan Nam đáp lời, vừa nhặt một cuốn đề cương ôn thi lên đã nghe thấy một tiếng “cộc” trêи đỉnh dầu, sau đó, tiếng gào khóc của bố Tôn vang lên bi thương sầu thảm: “Minh ơi, sao lại nghĩ quẩn thế này hả con...Minh! Mày bảo ba với mẹ mày phải sống thế nào đây...”
...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương