Năm Ấy Chúng Ta Lỡ Hẹn
Chương 89: Vẽ Lại Hồi Ức
Quay lại với thực tại Vân Tường bất chợt nở nụ cười chua chát cô thở dài một tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài.Vừa mở cửa phòng ra Vân Tường thấy Nam Nhất đứng bên ngoài, Nam Nhất vui vẻ hỏi: “Vân Tường màn trình diễn lúc nãy đỉnh lắm đó, cậu đã chuẩn bị cho tiết mục thứ hai xong hết chưa, sắp đến lượt cậu lên sân khấu lần nữa rồi đó”.Vân Tường mỉm cười cảm kích với Nam Nhất: “Đâu đã vào đấy…sẵn sàng chiến đấu…cố lên”.Nam Nhất cũng hô lên: “Cố lên” Ánh đèn sân khấu sáng lên dần rồi một cô gái xinh đẹp từ từ bước ra, cô ngồi vào chiếc ghế gỗ đã chuẩn bị sẵn ở giữa sân khấu, nhẹ nhàng cầm mic lên.Vân Tường vốn nổi tiếng hát dở nhất trường nên khi thấy cô bước lên sân khấu mọi người đều bàn tán to nhỏ, ý kiến trái chiều với nhau.Người A: “ Trời ơi sắp bị tra tấn lỗ tai rồi”.Người B: “Đúng là không biết nó nghĩ gì mà dám bước lên sân khấu còn dám đăng ký thi hát nữa mới ghê chứ”. Người C: “Thôi đi mấy bà, hồi nãy cậu ấy vào vai Phantom quá hay luôn mà, tôi nghĩ là trước giờ Vân Tường cố tình giấu nghề thì có”.Người D: “Từ đó giờ mình chưa nghe nó hát nhạc kịch nên thấy hay thôi…với lại nhạc kịch khác nhạc bình thường mà”.Người E: “ Tôi quyết định nghe rồi mới đánh giá chứ không chủ quan như trước giờ nữa đâu”.Một vài người hô to: “ Xuống đi…xuống đi…xuống đi”.Trước sự phản đối kịch liệt của đám đông, có người còn quá khích ném cả chai nước suối lên sân khấu luôn nhưng Vân Tường vẫn cứ điềm tĩnh điều đó làm cho Đới Thiên Sơn đứng bên trong cánh gà có chút khó chịu thầm mắng trong lòng “ Con nhóc này sao cứ phải tự làm khó mình chứ?! Có biết nhìn cậu như vậy mình cũng đau lòng lắm không?!”.Âm nhạc du dương đượm buồn vang lên, sau đó giọng hát trầm lắng ấm áp của cô cũng vang lên rất nhẹ nhàng đúng nhịp đúng lời không chênh phô sai tông như mọi lần làm cho Đới Thiên Sơn, Vương An Chi, Mộ Tuyết Vi, lớp 11k1 và cả toàn trường đều kinh ngạc không thốt lên được một lời nào.Vân Tường: “Anh không cần miễn cưỡng nữa, chúng ta sẽ sớm kết thúcThời gian vì câu chuyện của chúng ta mà dừng lạiEm không cần phải lừa dối nữa, chúng ta đã đến hồi kếtLàm thế nào để giấu đi khi nước mắt và tổn thương lại quá rõ ràng…”.Đới Thiên Sơn từ bên trong bước ra sân khấu anh mặc một bộ vest màu trắng cùng tông màu với bộ váy trên người Vân Tường rồi bắt đầu cất tiếng hát với giọng trầm ấm ngọt ngào.“Trong đêm tối lặng lẽ ôm nỗi nhớ emEm bây giờ đang cùng ai chung bước?Đợi em đã nhiều năm qua biết bao nhiêu ngày tháng!Anh luôn tìm người để tự an ủiĐiều đó khiến anh thật sự mệt mỏiGiờ đây, anh sớm không còn lối thoátChẳng ai chăm sóc kề bên, chẳng ai quan tâm lo lắngMà em cùng người đó sớm đã đi mãi không vềNhư vậy cũng tốt anh không cần phải miễn cưỡngAnh cũng mệt rồi, cứ mặc anh chết lặng điCó một chút hối tiếc, có một chút ân hận Anh thu trong phòng và nghĩ về quá khứ chúng taLà ai? Khiến những bức tranh ký ức mất đi trong chốc látPhải dùng bao nhiêu thời gian để quên được em?”.Vân Tường: “Anh không cần miễn cưỡng nữa, chúng ta sẽ sớm kết thúcThời gian vì câu chuyện của chúng ta mà dừng lạiEm không cần phải lừa dối nữa, chúng ta đã đến hồi kếtLàm thế nào để giấu đi khi nước mắt và tổn thương lại quá rõ ràng…Mùa đông này…đã đóng băng những con đường chúng ta từng quaEm mong có thể quay lại những ngày ấm ápChớp mắt mọi thứ đều thay đổi chỉ vì một câu nóiBiến tất cả mọi việc chỉ còn lại của ngày hôm quaHôm qua…anh đã thấy một bóng dáng rất giống emAnh thật sự muốn ôm lấy và nói “ Anh rất nhớ em”Mong em nhiều như thế nhưng dường như chỉ mình anh cảm độngCòn em trước giờ chưa từng để tâm…”.Đới Thiên Sơn: “Trong đêm tối lặng lẽ ôm nỗi nhớ emAnh của hiện tại chẳng còn ai bên cạnhSự bất lực này khiến anh thật mệt mỏiAnh bây giờ sớm đã không còn lối thoátAnh thu trong phòng và nghĩ về quá khứ chúng taLà ai? Khiến những bức tranh ký ức mất đi trong chốc látTừ bây giờ em không cần phải miễn cưỡng Hãy mang những điều giả dối rời khỏi thế giới của anh…”.Vân Tường: “ Anh không cần miễn cưỡng nữa, chúng ta sẽ sớm kết thúcThời gian vì câu chuyện của chúng ta mà dừng lạiEm không cần phải lừa dối nữa, chúng ta đã đến hồi kếtLàm thế nào để giấu đi khi nước mắt và tổn thương lại quá rõ ràng…Mùa đông này…đã đóng băng những con đường chúng ta từng quaEm mong có thể quay lại những ngày ấm ápChớp mắt mọi thứ đều thay đổi chỉ vì một câu nóiBiến tất cả mọi việc chỉ còn lại của ngày hôm qua”.Đới Thiên Sơn:” Em không cần miễn cưỡng nữa, từ lâu chúng ta đã kết thúcThời gian vì câu chuyện của chúng ta mà dừng lạiAnh không phải lừa dối nữa…kết thúc thật rồiLàm sao để giấu đi khi nước mắt và tổn thương quá rõ ràng…”.Vân Tường: “Mùa đông này…đã đóng băng những con đường chúng ta từng quaEm mong có thể quay lại những ngày ấm ápChớp mắt mọi thứ đều thay đổi chỉ vì một câu nóiBiến tất cả mọi việc chỉ còn lại của ngày hôm qua”.Đới Thiên Sơn: “Hãy mang những điều giả dối rời khỏi thế giới của anh”*.*Lời bài hát “Vẽ lại hồi ức”.Chỉ là một tiết mục đơn giản không quá ồn ào, không có vũ công phụ họa chỉ có một mình Vân Tường ngồi yên ở đó và Đới Thiên Sơn đứng hát bên cạnh nhưng lại chạm đến trái tim của mỗi người đang ở đây.Mọi người đều có cùng một cảm giác đó là nhìn thấy dáng vẻ của cô gái trên sân khấu rất cô đơn rất chật vật dường như cô ấy đang rất đau đớn như đúng tâm trạng của bài hát.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương