Mùa đông năm nay thật lạnh.
Với người bệnh, mùa đông luôn là lúc mệt mỏi nhất.
Những người đang hấp hối mà chưa chết sẽ tiến vào một trạng thái kỳ lạ. Bởi vì đã biết là không cứu được nên người đến thăm bệnh luôn hơi dè dặt, rõ ràng biết chỉ nói được vài lời an ủi sáo rỗng mà song phương vẫn phải khách sáo hỏi han.
Diệp Thanh Lan đến Mạnh gia đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Lúc dì của nàng, Mạnh phu nhân còn khỏe mạnh, cũng là một trong những phu nhân nổi tiếng của thế gia kinh thành. Bà ấy là cháu dâu trưởng của Mạnh thượng thư, vinh quang biết nhường nào, chỉ bệnh tật vài năm mà đã thành ra thế này.
Phu quân của bà ấy đã sớm có sủng thiếp mới, con cũng sinh thêm mấy đứa. Song thân ở mẫu gia Lâm gia đều đã tạ thế, gia nghiệp do đứa con trai thứ kế thừa. Đôi bên cũng chỉ lui tới cho có lệ, nếu không đã chẳng đến nỗi vào lúc này rồi mà Lâm phu nhân cũng không tới, chỉ cử hai bà vú đến vấn an.
Lúc Diệp Thanh Lan đến nơi, trong thính đường bên ngoài chỉ có hai phu nhân hàn môn thường ngày được nhận ân huệ của Mạnh phu nhân và một ni cô trung niên tên Thiện Huệ thường đến giảng Phật pháp đang đứng đọc kinh bên ngoài, thấy nàng đến liền đồng loạt đứng lên.
Diệp Thanh Lan kiên nhẫn chào hỏi họ xong mới dẫn hai muội muội vào nhà chính. Nhà của Mạnh phu nhân được tách ra làm ba gian, một gian đãi khách bên ngoài, gian giữa để sinh hoạt hàng ngày. Trên giá thêu vẫn còn bày tấm thêu bách điệp xuyên hoa Mạnh phu nhân định theo cho Lăng Ba lúc mùa thu, thực sự khiến người ta xót lòng.
Trong phòng ngủ đầy mùi thuốc.
– Dì ạ.
Diệp Lăng Ba tiến lên trước, trong ba tỷ muội, cô là người thân với Mạnh phu nhân nhất. Mạnh phu nhân thấy cô đến vội gắng gượng ngồi dậy, mà cô gái đã nhanh chân quỳ trước bậc thang cạnh giường, hai dì cháu nắm tay nhau mà rơi nước mắt.
– Dì ơi.
Tiểu muội Yến Yến bật khóc, nha hoàn và bà vú bên cạnh vội dỗ dành. Nha hoàn hồi môn của Mạnh phu nhân họ Lâm, gả cho người trông xe Lâm Cửu. Lúc Mạnh phu nhân quản gia thì bà bên cạnh phụ giúp, mọi người đều gọi là Lâm nương tử.
– Các tiểu thư đừng đau lòng, phu nhân đã nói rồi, qua năm sẽ khá hơn… – Lâm nương tử vội khuyên nhủ.
Mạnh phu nhân đã gầy rộc người, cổ tay đeo vòng gầy đét như cành củi khô, mặt mũi tái mét. Ba tỷ muội đều đã chứng kiến cảnh mẫu thân qua đời, đến Yến Yến nhỏ nhất năm đó đã bảy, tám tuổi cũng ngơ ngác khóc theo, sao mà không nhận ra Mạnh phu nhân là đèn đã cạn dầu.
Diệp Thanh Lan từng trải, biết bây giờ không phải lúc khóc than nên nói với Lâm nương tử:
– Dì bệnh, có khóc cũng không khỏi được, Lăng Ba, muội dẫn Yến Yến ra ngoài đi, phiền vú Ngô trông chừng hai đứa nó một lát để ta tâm sự với dì.
Vú Ngô là bà vú già của Mạnh gia, thân tín của Mạnh lão thái quân, bây giờ lại trông chừng ở phòng của Mạnh phu nhân, trên danh nghĩa là chăm sóc Mạnh phu nhân thay lão thái quân chứ thật ra là giám thị.
Mạnh phu nhân gả đến đây hơn mười năm, dưới gối không có con, thiếp thất của Mạnh đại nhân lại có cả trai lẫn gái. Xưa nay thứ tử thứ nữ đều được ghi dưới danh nghĩa của chính thất, đồ cưới lại truyền nữ chứ không truyền nam. Ý của Mạnh gia hẳn là muốn giữ phần hồi môn của Mạnh phu nhân.
Nhưng nếu chỉ là của hồi môn cũng không khó thương lượng, cái khó là chuyện khác cơ. Nếu không ánh mắt của Mạnh phu nhân nhìn Diệp Thanh Lan sẽ không đầy mềm mỏng lại áy náy như thế, Diệp Thanh Lan cũng không đến muộn như vậy.
Mạnh phu nhân muốn gửi gắm.
Thiếp thất Mạnh gia khó đối phó, trong tay có không ít thủ đoạn, Mạnh đại nhân cũng là người nhu nhược. Mạnh phu nhân dù sao cũng là đích tiểu thư của Lâm gia, tính tình thông minh quyết đoán. Không ai ngờ bà lại đánh bài rút củi dưới đáy nồi, trong mấy tháng cuối đời, nhận nuôi một cô nhi nhỏ tuổi từ bên ngoại, nuôi dưỡng như con gái ruột.
Của hồi môn cho nữ không cho nam, bà ấy đã có con gái, theo lễ pháp, phần đồ cưới này không đến lượt tiểu thiếp Mạnh gia.
Nhưng lễ pháp là một chuyện, thực tế lại là chuyện khác. Mạnh gia nhà cao cửa rộng, Mạnh lão thái quân quản gia, quan lộ của Mạnh đại nhân rộng mở, tiểu thiếp Tô thị vừa nhi nữ song toàn, vừa được yêu chiều, muốn mang phần hồi môn này khỏi Mạnh gia quả thật khó hơn lên trời.
Nên Mạnh phu cũng không ép nàng, chờ đám người hầu lui hết, bà kéo tay Diệp Thanh Lan chưa vội đề cập những chuyện khác, chỉ rơi nước mắt.
– Thanh Lan, là dì đã trì hoãn cháu.
– Dạ không, – Diệp Thanh Lan nắm tay bà, khẽ an ủi, – Sau khi mẫu thân cháu qua đời, cháu với hai muội muội tứ cố vô thân, nếu không nhờ dì chăm nom, sao chúng cháu có thể bình an trưởng thành được. Cháu cảm kích dì còn không kịp.
– Thanh Lan, cháu là đứa lương thiện, ăn nói làm việc đều nghĩ cho người khác. Mẫu thân cháu mất đã bảy năm, dì cũng bệnh suốt bảy năm, chẳng chăm sóc được các cháu ngày nào. Cháu vốn là đứa mạnh mẽ lại hiền lành, bảy năm qua không biết đã chịu bao nhiêu khổ sở. Dì chỉ giận mình thân thể vô dụng, không thể chăm sóc cho các cháu, cuối cùng còn liên lụy đến cháu…
Mạnh phu nhân vừa nói vừa rơi nước mắt lã chã.
– Tuy dì không tự tay chăm sóc chúng cháu, nhưng kinh thành này rộng lớn, dì khỏe mạnh bọn cháu cũng có chỗ dựa vào. Dì đừng nói những lời không may như vậy, chờ dì khỏe lại, mấy đứa chúng cháu còn cần dì chăm sóc đấy ạ
Diệp Thanh Lan gắng gượng an ủi.
Bên trong chỉ còn Lâm nương tử và hai người họ. Lâm nương tử bưng bát canh sâm đến, Diệp Thanh Lan muốn đút cho Mạnh phu nhân, bà lại xua tay liên tục.
– Thôi, đừng lãng phí nữa. Ta biết ta không qua nổi mùa đông năm nay đâu.
Mạnh phu nhân thở gấp, mắt nhìn Diệp Thanh Lan mà lời gửi gắm mãi không nói ra được.
Thật ra Diệp Thanh Lan cũng không còn trẻ nữa, qua năm nay cô đã sắp hai mươi tư, là một gái già cao tuổi trong các tiểu thư chưa gả ở kinh thành. Những người bạn khuê phòng của nàng đều đi lấy chồng, sinh con dưỡng cái hết cả. Xuân sắc phụ nữ qua mau, dù gương mặt nàng vẫn trơn bóng như ngọc, đẹp đẽ như tranh, nhưng vẫn cô phụ thanh xuân tươi đẹp.
Mạnh phu nhân có nỗi khổ riêng, khó nói ra lời, chỉ biết khóc mãi.
– Thanh Lan, Thanh Lan, sau này cháu phải làm sao hả… – Bà nắm tay Diệp Thanh Lan khóc ròng, – Ta lấy mặt mũi nào mà gặp lại mẫu thân của cháu chứ?
Diệp Thanh Lan vỗ nhẹ lên tay bà như an ủi, lại khuyên:
– Bây giờ dì đừng lo nghĩ nhiều, chỉ cần dưỡng bệnh cho mau khỏe thôi, biểu muội đã có cháu chăm sóc, dì cứ yên tâm.
Không nhắc đến biểu muội thì thôi, vừa nhắc đến Mạnh phu nhân đã lo lắng không yên. Diệp Thanh Lan thấy thế vội trấn an:
– Dì đừng lo, cháu sẽ có cách mà.
– Cháu mới được bao tuổi, sao đấu thắng được họ, – Mạnh phu nhân lo lắng nắm tay nàng.
– Cứ đi sẽ có đường thôi, dì chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe, cháu tự có cách, – Diệp Thanh Lan dỗ bò uống xong bát canh sâm, – Bây giờ dì ngủ một giấc thật ngon, ngủ dậy chúng ta thương lượng tiếp.
Giấc ngủ này của Mạnh phu nhân cũng không yên ổn. Nói là ngủ, chứ thật ra là đang hấp hối, nhất là sau nửa đêm, luôn bị ác mộng cuốn lấy. Bà lúc tỉnh, lúc mê, lúc gọi “A Thố chạy mau, bọn họ đều muốn hại con”, lúc lại nói “Thanh Lan, là lỗi của dì, làm cháu lỡ chung thân đại sự”, cuối cùng lại gọi “tỷ tỷ” mãi.
Lâm nương tử dẫn theo hai nha hoàn trông chừng chủ mẫu của mình, Diệp Thanh Lan cũng thức trắng đêm túc trực bên giường, động viên Mạnh phu nhân đang chìm trong ác mộng. Lúc bà đột nhiên gọi tên mình, nàng nắm chặt lấy tay bà, thì thầm:
– Dì yên tâm, có Thanh Lan ở đây.
Đến canh tư, đêm càng muộn, toàn bộ Mạnh phủ chìm trong yên tĩnh. Diệp Thanh Lan vẫn lặng lẽ canh chừng trong phòng, không biết Diệp Lăng Ba đã vào từ bao giờ.
– Muội không ngủ được.
Cô nhỏ hơn Diệp Thanh Lan bốn tuổi nhưng rất thành thục. Con gái không có mẹ ở bên, lại lớn lên trong cao môn đại hộ như Diệp gia nên trưởng thành nhanh hơn các tiểu thư cùng tuổi rất nhiều.
Diệp Thanh Lan không lên tiếng, chỉ vén chăn lên để cô ngồi vào giường nhỏ, hai tỷ muội tựa vào nhau, cùng bảo vệ dì của mình.
– Yến Yến đâu rồi?
Diệp Thanh Lan lúc nào cũng nghĩ đến tiểu muội nhà mình cả.
– Muội ở đây.
Diệp Yến Yến mới mười bốn tuổi, cực kỳ năng động, nhào một cái đã chui tọt vào chăn, ba tỷ muội trùm chăn tụm lại với nhau, như ba con chim non rúc mình trong tổ ấm.
Diệp Thanh Lan đã quen chăm sóc hai muội muội, phải có hai đứa nó bên cạnh mới thấy yên tâm. Dì đang hấp hối, người trong phòng chẳng ai ngủ được, nhưng chỉ cần ở bên nàng là hai đứa đã gà gật rồi. Yến Yến ngủ gục trước, Lăng Ba cũng không chịu nổi, tựa đầu lên bả vai Diệp Thanh Lan ngáp dài.
Diệp Thanh Lan kéo lại chăn cho hai đứa, liếc mắt nhìn Mạnh phu nhân đang thoi thóp, ánh mắt vừa quét đến sau màn đã bị cô gái đứng đó làm giật mình.
Cô bé trạc tuổi Yến Yến, dung nhan tuyệt trần. Gương mặt trái xoan, đôi mắt tựa hồ nước thu, dáng người mảnh mai như cành liễu, tóc không búi lên mà để xõa, trông như vừa thức dậy, e dè đứng đó nhìn nàng. Cô bé nhận ra mình bị Diệp Thanh Lan phát hiện nên vội lùi lại.
Diệp Thanh Lan chỉ cười.
Diệp Thanh Lan không chỉ đẹp lại vô cùng dịu dàng, đoan trang rộng lượng, ai gặp cũng cảm mến, là tính cách điển hình của một đại tỷ. Cô bé cũng không khỏi ngắm nhìn, thấy nàng ngoắc tay ra hiệu mình lại gần, mới không nhịn được lại gần.
– Muội tên là gì? – Diệp Thanh Lan hỏi.
Cô bé có cảnh giác, dè dặt nhìn Lâm nương tử đang ngủ, lại nhìn Mạnh phu nhân đang nằm trên giường.
– Ta là Diệp Thanh Lan, muội cũng có thể gọi ta là tỷ tỷ như hai muội ấy, – Diệp Thanh Lan khẽ nói, – Lâm nương tử với dì đã ngủ rồi, đừng đánh thức họ.
Cô bé hẳn đã nghe qua tên của nàng.
– Muội là A Thố, – Cô bé lễ phép nói nhỏ, – Thanh Lan tỷ tỷ.
Thanh Lan vươn tay chạm lên người cô bé, hỏi:
– Muội có lạnh không? Sao chưa đi ngủ?
– Muội không ngủ được.
A Thố nhìn nàng, thấy nàng chỉ nhìn mình bằng ánh mắt hiền từ, ánh mắt chứa sự bao dung vô hạn như cái gì cũng hiểu, có chuyện gì cũng nghĩ giúp mình, nhất thời rưng rưng nói:
– Muội sợ…
.
.
.
Lâm nương tử choàng tỉnh giấc, thấy trời đã sáng mà giật cả mình, phản ứng đầu tiên là kiểm tra Mạnh phu nhân đang nằm trên giường. Cũng may Mạnh phu nhân chỉ mê man, bệnh tình vẫn chưa trở nặng mới hơi yên tâm. Lúc quay sang nhìn giường nhỏ lại trợn tròn mắt.
Trên giường nhỏ, ba tỷ muội Diệp gia đang rúc vào nhau, cảnh này cũng chẳng xa lạ gì. Bảy năm trước, lúc Diệp phu nhân tạ thế, bà theo phu nhân đến giúp thu xếp tang lễ thì cũng thấy ba tỷ muội này dựa sát vào nhau ngủ, như ba chú chim non vừa mất mẹ. Cái cảnh đó dù là người tâm địa sắt đá cũng phải rơi nước mắt.
Nhưng qua bảy năm, trên giường lại xuất hiện thêm một người.
Chính là A Thố, đứa cô nhi xinh đẹp mà kỳ quặc, chẳng bao giờ nói chuyện với ai mà phu nhân nhà mình thu nhận. Không biết từ bao giờ cô bé này đã dựa vào ba tỷ muội Diệp gia, rúc vào lòng Diệp Thanh Lan ngủ say như chú chim nhỏ.
.
.
.
Mạnh gia đại tang.
Dù sao cũng là chính thất phu nhân, dù không có con cái nhưng tang sự cũng phải làm thật lớn. Chuyện này không chỉ là hậu sự của Mạnh phu nhân, mà còn là thể diện của Mạnh gia.
Tang sự diễn ra trong nửa tháng, làm kinh động cả kinh thành, từ lúc đầu ồn ào đến khi tàn cuộc.
Lúc đưa Mạnh phu nhân lên núi là quan trọng nhất. Năm đó Mạnh phu nhân là đích nữ của Lâm gia, của hồi môn mang theo hậu hĩnh không phải bàn. Tuy đã qua nhiều năm nhưng giá trị chỉ tăng chứ không giảm. Lâm nương tử cực kỳ khôn ngoan, sau khi phu nhân tạ thế đã lập tức khóa hồi môn lại, chờ đến ngày cả ba nhà tề tựu mới cùng bàn bạc quyền sở hữu chỗ hồi môn này.
Lâm gia là nhà mẹ, bây giờ chỉ có Lâm đại nhân cùng cha khác mẹ với Mạnh phu nhân kế thừa gia nghiệp nên lúc mấu chốt đương nhiên vợ chồng Lâm gia phải trình diện. Mạnh gia là nhà chồng, là chủ nhà, Mạnh phu nhân không có con cái, tuy nhận nuôi A Thố nhưng cũng không phải ruột thịt của Mạnh gia. Huống hồ cô bé còn nhỏ, mới mười lăm tuổi thôi, nên không có tư cách xuất hiện.
Người nhà họ Lâm và họ Mạnh ngồi kín phòng chính trong viện của Mạnh phu nhân. Lâm nương tử tay cầm chìa khóa ngồi trong phòng bên lo âu nhìn A Thố, các nha hoàn cũng bất an vô cùng. A Thố chỉ đan hai tay vào nhau, cúi mặt không nói lời nào.
– Họ đang nói về danh sách của hồi môn năm đó của phu nhân, – Lâm nương tử áp tai vào vách nghe trộm, cau mày, – Tiểu thư, chúng ta cũng ra ngoài đi, không thể để bọn họ nói mãi được.
A Thố lắc đầu.
– Tiểu thư đang chờ gì vậy… – Lâm nương tử sốt ruột hỏi, – Còn chờ nữa, chỉ sợ họ chia xong của hồi môn của phu nhân mất.
A Thố không chịu nói, đôi mắt vẫn hướng ra cửa sổ, tiếng cãi vã sát vách cũng không ảnh hưởng đến cô. Ngoài đình viện tuyết vẫn đang rơi, nghe nói năm nay màu đông rất lạnh, hoa mai cũng héo úa vì giá rét. Tuyết phủ kín cả cành, không nhìn thấy nổi một nụ hoa.
Có con chim sẻ đậu trên mặt tuyết, dùng móng vuốt đào bới, trời lạnh thế này, chim sẻ đi đâu tìm đồ ăn.
Con chim sẻ bỗng xòe cánh bay vụt đi.
Vừa cửa viện vừa bị mở ra.
Trong tuyết bay đầy trời, người hầu của Mạnh gia cao giọng thông báo:
– Diệp gia Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư đến bái phỏng, mời Mạnh Nhị tiểu thư ra gặp mặt.
Mạnh gia đích tôn ngoài một trai một gái do tiểu thiếp sinh thì không có ai, nhưng người đến chỉ đích danh muốn gặp Mạnh Nhị tiểu thư A Thố. Lâm nương tử vui mừng nhìn theo tiếng gọi, ngoài cửa viện, khoác áo choàng lông cáo đến bái phỏng, ngoài ba tỷ muội Diệp Thanh Lan thì còn ai nữa.
.
.
.
Trong kinh có quy củ, tiểu thư chưa gả nên ít xuất đầu lộ diện, không chỉ Diệp Lăng Ba, Yến Yến, A Thố không thể xuất hiện ở sảnh chính, đến chính Diệp Đại tiểu thư Diệp Thanh Lan muốn ngồi trong phòng lớn cũng phải nghe một câu khó nghe của Tô di nương:
– Quy củ của Lâm gia quả nhiên kỳ lạ, một tiểu thư chưa gả lại ngồi ngang hàng với các lão gia và phu nhân, còn ra thể thống gì nữa?
Diệp Thanh Lan chỉ lạnh nhạt đáp:
– Hôm nay phụ thân của cháu vào triều không đến được, mẫu thân và dì là chị em họ. Lúc trước mẫu thân cháu tạ thế, chính dì đã thay cháu lo liệu tang nghi, bây giờ dì mất cháu không thể không đến. Mong lão thái quân lượng thứ.
Nàng liếc Tô di nương một cái, nói:
– Huống hồ cháu cũng không hiểu, đang thương thảo chuyện của hồi môn của chính thất, tiểu thiếp lại ngồi ở đây làm gì? Thưa cậu, cậu thấy sao ạ?
Lâm gia chia nhà muộn, chi trưởng và chi thứ sống chung một phủ, Mạnh phu nhân và mẫu thân của Diệp Thanh Lan là chị em họ nội, bởi vì bên chi của Diệp phu nhân không có đàn ông nên cuối cùng quy về một nhánh nên nàng gọi Lâm đại nhân là cậu cũng hợp lẽ. Lâm đại nhân thấy nàng có ý giúp mình, vội đáp:
– Phải, cháu gái ngoại nói đúng lắm.
– Thưa dượng.
Diệp Thanh Lan nhìn về phía Mạnh đại nhân.
Mạnh đại nhân cười lúng túng, liếc mắt nhìn Tô di nương một cái. Thật ra Diệp Thanh Lan cũng không mong ông ấy nói gì, chẳng qua muốn Tô di nương bớt kiêu căng lại thôi.
Nhưng Tô di nương không chịu bỏ qua. Bà ta vào cửa từ sớm, từng có lúc khốn đốn thấp kém, từng thấy Mạnh phu nhân làm chính thất năm đó đầu đeo châu ngọc, thân mặc lụa là, cũng đã hầu hạ bà ấy một thời gian. Tuy bây giờ nhi nữ song toàn, tình cảm đủ đầy nhưng vẫn chưa quên được khát khao ngưỡng mộ năm đó nên càng coi trọng số hồi môn kia. Bà ta bị Mạnh đại nhân liếc mắt cảnh cáo cũng không nhượng bộ, ngược lại quay sang cầu viện lão thái quân:
– Lão thái quân…
– Diệp tiểu thư.
Sắc mặt Mạnh lão thái quân ôn hòa, không nhìn ra hỉ nộ, dùng giọng nói như đang cảnh cáo.
– Cháu là tiểu thư khuê các, phẩm cách cao sang, chuyện vặt như chia gia sản này đến bà lão như ta còn thấy rườm rà, sao cháu phải tự làm khổ mình thế?
– Được người ta phó thác thì phải hết lòng thôi ạ, cháu không thể không đến, xin lão thái quân hiểu cho. – Diệp Thanh Lan bình tĩnh đáp lại.
Mạnh lão thái quân thở dài.
– Tuy cháu là cháu gái ngoại của dâu cả, nhưng con cái dưới danh nó còn ở đây, hồi môn theo con gái, thứ nữ một phần, dưỡng nữ một phần, cháu xem có được không/
Mạnh lão thái quân dò hỏi.
Tô di nương nghe được thứ nữ có một phần đã ra vẻ vui mừng, nhưng vừa nghe dưỡng nữ cũng có một phần lại có vẻ không tình nguyện:
– Dưỡng nữ kia vốn được đón từ nhà mẹ của bà ấy, không nằm trong gia phả, sao lại được chia bằng Vân Thúy nhà con, không được, dưỡng nữ đó không được chia!
– Cậu, – Diệp Thanh Lan gọi Lâm đại nhân.
Lâm đại nhân vừa nói một câu để ta nói một câu công bằng, Tô di nương đã vội chen ngang:
– Theo lý thì, mẫu thân lớn nhất, cậu lớn nhì. Nếu hồi môn này chia đều cho Vân Thúy nhà ta và cữu gia còn chấp nhận được, sao đến lượt người ngoài chứ? Cữu gia, ngài thấy sao?
Một câu nói khiến Lâm đại nhân lập tức rụt về, Diệp Thanh Lan ra hiệu thế nào cũng không lên tiếng.
Diệp Thanh Lan liếc nhìn Mạnh đại nhân, thấy ông ta cũng dời mắt đi liền biết hôm nay mình tứ cố vô thân, nhưng đây là chuyện trong dự liệu nên nàng cũng không sợ hãi, chỉ nâng chén trà lên uống một hớp.
– Di nương nói có lý, nhưng ta nhớ ta một chuyện, không thể không nhắc nhở di nương.
Nàng thản nhiên nói với Tô di nương:
– Nếu Vân Thúy muội muội nhận dì của ta là mẹ cả, vậy theo lễ pháp đương nhiên có thể nhận một nửa hồi môn. Chỉ là lễ pháp còn có quy củ, thứ nữ phải đeo tang cho mẹ cả, thủ hiếu ba năm. Năm nay Vân Thúy muội muội đã mười bảy tuổi rồi, là tuổi tham gia Hoa Tín yến. Thủ hiếu ba năm là đã hai mươi, chỉ sợ lỡ chung thân đại sự.
Tô di nương nghẹn lời, chỉ lắp bắp được vài chữ cô,cô rồi lại nhìn về phía Mạnh đại nhân cầu cứu.
Diệp Thanh Lan tiếp tục nói:
– Đương nhiên, ta cũng nghe nói, tình cảm giữa dượng và Tô di nương rất tốt, đã thương lượng sẵn rồi, chỉ cần dì của ta qua đời sẽ nâng Tô di nương lên làm bình thê. Nếu vậy Vân Thúy muội muội chỉ cần để tang, không cần thủ hiếu, vẫn có thể tham gia Hoa Tín yến. Nhưng nếu như vậy thì không cần chia hồi môn của dì ta, đúng chứ?
Tô di nương bị nàng hỏi dồn cho nghẹn lời, vội đáp:
– Nói như cô, chẳng lẽ dưỡng nữ kia không cần thủ hiếu?
– Thứ nhất A Thố còn nhỏ mới mười lăm tuổi, thứ hai muội ấy không nơi nương tựa, chưa hiểu biết nhiều. Dì vốn định giữ muội ấy lại mấy năm để dạy dỗ mới tham gia Hoa Tín yến. Ta đã hỏi muội ấy rồi, muội ấy tình nguyện thủ hiếu ba năm cho dì, chỉ không biết Vân Thúy muội muội có chịu không?
Diệp Thanh Lan vẫn ung dung bình thản, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn thôi.
Từng câu từng chữ của nàng đều có lý, lễ pháp vừa đủ, khiến Tô di nương không thể mở lời nữa. Mạnh đại nhân, Lâm đại nhân cũng không thể nhúng tay chuyện Hoa Tín yến. Chỉ có Mạnh lão thái quân lúc nàng bác bỏ Tô di nương thì nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp, chờ nàng nói xong mới thở dài.
– Vậy theo cháu, phải xử lý thế nào mới được?
Mạnh lão thái quân hỏi Diệp Thanh Lan.
– Nếu lão thái quân đã hỏi, trước lúc lâm chung dì cũng đã có lời với cháu, cháu đã nghĩ ra cách giải quyết rồi.
Bấy giờ, Diệp Thanh Lan mới từ tốn nói.
– Cháu nghĩ, của hồi môn của dì dù không tệ, nhưng Mạnh gia là thư hương môn đệ, cũng không coi trọng chút hồi môn ấy. Huống hồ nhận hồi môn là phải thủ hiếu ba năm, Vân Thúy muội muội đang độ thanh xuân, khó tránh bị lỡ. Theo ý cháu, chi bằng mọi người đều lui một bước, của hồi môn này không truyền cho con gái mà chia làm mười cho cả nhà chồng lẫn nhà mẹ. Hai phần cho Vân Thúy muội muội thiêm trang cho Hoa Tín yến năm nay, không cần bắt muội ấy thủ hiếu mà lỡ dở. Một phần chia cho cậu, coi như là chi phí chăm sóc A Thố về sau. Còn lại bảy phần chia cho A Thố làm hồi môn, muội ấy vẫn có thể gia Hoa Tín yến năm nay, bàn chuyện hôn nhân xong thủ hiếu ba năm mới xuất giá. Như vậy vừa trọn lễ, lại giữ thể diện, tránh để người ngoài bàn tán đường đường là phu nhân Mạnh gia qua đời lại không có con cái thủ hiếu cho, khiến Mạnh đại nhân mất mặt. Lão thái quân thấy thế nào ạ?
Lời nói quá dài, Tô di nương nghe không hiểu, chỉ biết con gái mình chỉ được hai phần nên không khỏi thấy bất mãn, vừa định gọi lão thái quân đã bị Mạnh lão thái quân khiển trách:
– Cô muốn cho Vân Thúy thủ hiếu ba năm phải không? Nhận được hai phần là đủ rồi, im lặng chút đi.
Tô di nương đành ngậm miệng không hó hé gì nữa, Lâm đại nhân cũng có chút không cam lòng:
– Tại sao ta chỉ nhận được một phần?
– A Thố bây giờ không nơi nương tựa, nếu cậu đồng ý nhận muội ấy về nhà, gánh vác chi phí tham gia Hoa Tín yến cho muội ấy, từ xiêm y, trâm cài, son phấn đến các phụ phí khác, để A Thố cầm bái thiếp của Lâm gia tham dự Hoa Tín yến, thì nhận hai phần cũng được.
Lâm đại nhân nghe xong chỉ tặc lưỡi, ông ta cũng biết chi tiêu cho Hoa Tín yến không nhỏ, hơn nữa trước giờ vẫn luôn e ngại đứa cháu gái ngoại đoan trang này, chỉ cười:
– Ta nào có thời gian rảnh chứ.
– Đã như vậy chúng ta phải nói rõ.
Diệp Thanh Lan cũng không ngạc nhiên trước thái độ của ông ta, chỉ bình thản nói tiếp.
– Gượm đã, – Tô di nương chen vào, – Nếu đã như vậy, A Thố không thể coi là người của Mạnh gia, không thể cầm bái thiếp của Mạnh gia tham dự Hoa Tín yến, tất cả phí dụng đều do Diệp tiểu thư phụ trách đi.
Diệp Thanh Lan mím môi.
Trước giờ nàng là một tiểu thư thế gia tiêu biểu, hỉ nộ không hiện rõ, mím môi đã cho thấy nàng sắp nổi giận rồi.
– A Thố là dưỡng nữ của dì, có được coi là người của Mạnh gia hay không, không đến lượt Tô di nương quyết định.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh lão thái quân:
– Lão phu nhân, người ta có câu nhiều con nhiều phúc, gia hòa vạn sự hưng. A Thố ngoan ngoãn hiểu chuyện, lão phu nhân từ, hôm nay che chở cho cô nhi này, về sau ắt có ngày được quả ngọt. Với lão phu nhân là chuyện đơn giản, nhưng với A Thố là đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi, xin lão phu nhân cân nhắc.
Mạnh lão thái quân im lặng hồi lâu.
Bà suy nghĩ một lát rồi nói:
– Nếu năm nay nó không tham dự Hoa Tín yến, để Vân Thúy đi trước một năm…
Diệp Thanh Lan mỉm cười, nụ cười này không giống cay đắng, mà như đã nhìn thấu hết thảy.
– Đã vậy, chi bằng để A Thố theo cháu về. Phí dụng và bái thiếp sẽ do cháu thu xếp.
Nàng rũ mắt, thản nhiên nói:
– Mời cậu làm chứng, cháu sẽ đứng ra bảo đảm, ghi chép lại hết thảo luận hôm nay, giao kèo rõ ràng, tối nay cháu sẽ đón A Thố về.
