Tiểu thư thế gia thường không ra ngoài một mình, nhưng Diệp Lăng Ba đã quen với việc dạo chơi giữa các lằn ranh quy tắc. Mẫu thân mất sớm, Diệp đại nhân một lòng với Phan di nương, nếu cô không tự mình xoay sở, một chữ hiếu có thể đè chết cô.
Lăng Ba đã học cách dùng nhiều thủ đoạn mờ ám từ sớm. Cô tình nguyện trở thành cái bóng phía sau ánh sáng rực rỡ của Thanh Lan. Có người làm thể diện bên ngoài, đương nhiên phải người làm khuất tất bên trong. Thanh Lan vì hai muội muội mà đến giờ vẫn còn dang dở, vậy thì việc cô làm vài chuyện mờ ám có hề gì?
Cũng nhờ vậy, Lăng Ba có sự quyết đoán mà các tiểu thư thế gia khác không có. Trên đường đến nơi, nghe gia đinh báo lại chuyện đã xảy ra, cô không chút hoảng loạn, ngược lại thấy có phần thú vị.
Liễu Cát là một đứa đầy tớ tốt, chỉ là quá mức thông minh, chưa từng vấp ngã nên không học được bản lĩnh giấu mình giả ngốc của Dương thúc. Lăng Ba vốn định dạy gã, về sau cũng tiện cho gã tự lập nhưng mãi chưa có cơ hội, vừa khéo lại gặp đúng hôm nay.
Lúc Diệp phu nhân còn sống từng dạy cô, người không dạy nổi người, việc dạy người một lần sẽ thông.
Quả nhiên Lăng Ba vừa đến đầu ngõ, cách cửa sổ lưu ly của xe ngựa đã thấy Liễu Cát liền không nhịn được mỉm cười. Liễu Nhi thấy tiểu thư nhà mình cười lại càng sốt ruột, liên tục gọi tiểu thư:
– Tiểu thư xem kìa, mặt ca ca em trắng bệch rồi.
Đâu chỉ là trắng, mà là đã chuyển màu xám ngoét rồi. Liễu Cát tựa vào con ngựa đá đầu hẻm, bên cạnh gã, hẳn là tên gia đinh đã gây ra chuyện, cũng là cháu trai của Dương thúc. Có vẻ hắn cũng biết mình đã gây chuyện nên cũng chột dạ không dám nhìn Liễu Cát.
Lăng Ba thấy cảnh tượng ấy thì buồn cười, nhưng nhận thấy vẻ lo lắng của Liễu Nhi dành cho ca ca, cô cũng hiểu rằng khiến tâm lý người trẻ tuổi bị bào mòn quá mức là không nên. Vì vậy chỉ khẽ cười và hỏi vọng ra từ xe ngựa:
– Người đâu?
Bấy giờ Liễu Cát mới phản ứng lại, vội đến trước cửa xe ngựa thỉnh an:
– Thưa tiểu thư, Liễu Cát ở đây.
Dù sao gã cũng là Liễu Cát, lúc này vẫn quy củ cúi đầu, đáp lời không chút hoảng loạn, chỉ là sắc mặt vẫn trắng bệch.
Lăng Ba dù buồn cười nhưng trong lòng cũng có ý bao che. Trong phủ này ai cũng biết, Nhị tiểu thư nổi tiếng là người bênh vực kẻ dưới. Hơn nữa, những người hầu của cô đều là những người giỏi giang, không ai để lộ sơ hở. Quả là dưới tay tướng giỏi không có quân yếu, bao nhiêu chuyện do Phan di nương gây ra trong những năm qua đều bị cô dễ dàng hóa giải.
Nên Lăng Ba cũng không trách mắng Liễu Cát, cô là người thông minh từ nhỏ, đương nhiên biết sau mỗi lần phạm lỗi không cần người khác dạy dỗ, lòng tự trọng mạnh mẽ đã đủ khiến bản thân lột xác rồi. Cô chỉ mỉm cười hỏi:
– Ta hỏi người kia.
Tên thiếu tướng quân kia bản lĩnh cũng khá đấy chứ. Phái Liễu Cát theo chàng, trái lại bị chàng tính kế, thật khiến Lăng Ba nhìn bằng con mắt khác.
Đương nhiên, Liễu Cát cũng nhìn Bùi Chiếu với ánh mắt khác, đến cách xưng hô cũng thay đổi, gã ủ rũ đáp:
– Bùi tướng quân ở trong viện bên kia.
– Hắn thì là tướng quân gì? – Lăng Ba ghét bỏ nói, – Chạy đến nơi thế này, đâu phải hành vi của người đàng hoàng.
Liễu Cát thấy tiểu thư hiểu nhầm khu xóm chợ này, bèn đứng sát bên xe ngựa, nhỏ giọng kể rõ tình hình ở đây. Gã vẫn là người có năng lực, tuy đã đánh mất ngựa, nhưng chuyện phải nghe ngóng vẫn dò xét được đâu ra đấy. Gã từ tốn thuật lại cặn kẽ lý do Bùi Chiếu xuất hiện ở đây cho Lăng Ba, cô nghe xong không khỏi kinh ngạc, cuối cùng đã hiểu tại sao Liễu Cát lại gọi một thiếu tướng quân như Bùi Chiếu thành tướng quân.
– Được rồi, ta biết rồi, – Lăng Ba nhạy bén hơn Liễu Cát nhiều, – Nếu đã vậy, ngươi gọi hắn ra đây đi, ta muốn nghe hắn giải thích.
Liễu Cát lộ vẻ khó xử.
– Bùi tướng quân bảo, tiểu thư phải đích thân đi gặp ngài ấy.
Danh tiếng của khu xóm chợ này quả thật không tốt, bởi nó nằm gần xóm nghèo phía tây thành, thực chất chẳng khác nào khu ổ chuột, chỉ cần nhìn vào nguồn nước ô nhiễm là đủ hiểu. Trường An vốn là cố đô của triều đại, có gần triệu dân sinh sống. Nguồn nước trong thành sớm đã nhiễm bẩn, đến chân tường thành còn đóng cặn muối. Các phủ đệ của quý nhân thành Nam đều có vườn tược riêng, biệt uyển mới xây, đào giếng nước ngọt, xiêm y lụa là cũng không dùng nước bên ngoài để giặt.
Các ngõ phố giàu có của thương nhân bình thường vẫn có người lên tận núi Tây gánh nước ngọt về bán, chỉ có thành Tây này vẫn giữ mấy giếng nước đắng để sống qua ngày.
Nước giếng đắng nghét, nặng kiềm, trẻ con uống nhiều đương nhiên cũng xanh xao vàng vọt không lớn nổi lại ốm yếu, nhưng đều sớm học cách đỡ đần gia đình. Con trai thì làm những việc vặt, cắt cỏ ngựa mang đi bán, con gái thì học cách giặt giũ quần áo. Hôm nay, vì có Bùi Chiếu đến, bọn trẻ mới không ra ngoài.
Ngày lễ của các quý nhân trong thành, hai mươi tư yến của Hoa Tín yến, phong hoa tuyết nguyệt, uống rượu làm thơ, chẳng có chỗ cho lũ trẻ này. Chỉ những ngày Bùi Chiếu đến mới thực sự là ngày hội của chúng. Đứa nào cũng vây quanh chàng, níu áo đòi nghe kể chuyện xưa, muốn chơi những chiếc cung tên do chàng làm, muốn chàng mua kẹo cho ăn.
Bùi Chiếu tính tình rất tốt, lúc nào cũng cười hiền hòa. Chàng ngồi trên miệng giếng, xung quanh là cả chục đứa trẻ vây quanh. Mấy đứa con trai nghịch ngợm còn treo người lên chàng như những chú khỉ con, đòi chàng thực hiện lời hứa làm cung tên, xem chàng như một món đồ chơi thú vị. Bùi Chiếu cũng không hề phản kháng, chỉ cười xòa nói:
– Ôi ôi, sao lại cướp trắng trợn thế này?
Gần đó, một phụ nữ trạc ba mươi tuổi, khuôn mặt lộ rõ vẻ sầu khổ, đang cặm cụi vò giặt đống quần áo cao như núi. Thấy cảnh tượng ấy, bà vội áy náy quát con:
– Hổ Tử, mau xuống ngay! Con trèo cả lên lưng tướng quân như thế, còn ra thể thống gì nữa hả?
Hổ Tử vừa leo xuống thì liền bị một bé gái tóc khô vàng chiếm chỗ. Con bé bám chặt lấy lưng Bùi Chiếu, nhất quyết đòi chàng hứa sẽ cho đi cưỡi ngựa.
Lúc Lăng Ba đi vào đã thấy cảnh như vậy. Tuy cô sinh ra ở gia đình giàu có, nhưng nhờ phúc của phụ thân và mẹ kế mà cũng chẳng xa lạ gì với những cái viện thế này.
Trước đây, sau khi Diệp phu nhân qua đời, Phan Ngọc Dung đã lợi dụng yến tiệc để tìm cớ hãm hại và đuổi đi rất nhiều người hầu cũ của bà. Về sau Thanh Lan và Lăng Ba có đủ sức mạnh mới tìm từng người trở về. Vú nuôi cũ của Yến Yến, sau khi bị đuổi khỏi phủ, cũng sống trong một khu nhà tồi tàn như thế này. Đó là một khu nhà lớn, vừa bẩn thỉu vừa hỗn loạn, mười mấy hộ gia đình chen chúc sống chung. Bọn trẻ con với quần áo rách rưới, mặt mũi nhem nhuốc kéo nhau chạy chơi khắp nơi.
Vậy nên, cảnh tượng này không gợi lên trong lòng cô bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào.
Bùi Chiếu là người trong quân đội, phản ứng đương nhiên nhanh nhạy, Lăng Ba vừa bước vào chàng đã nhìn thấy rồi. Đôi mắt hoa đào vốn dễ khiến người khác giận dữ của chàng chỉ khẽ cong lên, nở nụ cười tươi tắn nói chuyện với bọn trẻ.
Nhưng đây là lần đầu tiên bọn trẻ nhìn thấy một tiểu thư cao quý và lộng lẫy đến vậy. Tất cả nhất thời đều nhao nhao xông tới, ngay cả người phụ nữ đang giặt quần áo gần đó cũng không khỏi trợn tròn mắt nhìn.
Tuy cô không xinh đẹp, nhưng toàn thân mặc tơ lụa, chiếc áo choàng bằng lông cáo trắng ôm lấy gương mặt trắng nõn được trang điểm đậm, trên đầu cài đầy châu báu ngọc thạch, trâm vàng óng ánh. Vàng dưới ánh mặt trời vốn đã lấp lánh, huống hồ những món trang sức ấy còn được khảm đủ loại bảo thạch quý hiếm. Quý nhân quả là quý nhân, tự toát ra khí chất của người sống trong nhung lụa.
Xưa nay người đẹp vì lụa, Phật nhờ vàng son. Đừng nói đến cô, ngay cả Liễu Nhi, nha hoàn dẫn đường đi trước cũng như một cô búp bê xinh đẹp được bọc bằng gấm vóc.
Lũ trẻ lập tức vây quanh, một bé gái gan dạ tiến đến gần, chính là cô bé vừa nãy còn trèo lên lưng Bùi Chiếu. Mái tóc con bé cháy nắng vàng hoe, dường như bị bộ trang phục lộng lẫy của Lăng Ba làm cho giật mình, khẽ ngoẹo cổ ngơ ngác nhìn.
Lăng Ba thấy thú vị, cũng bắt chước vẻ ngơ ngác của cô bé, mỉm cười nhìn. Ánh mắt con bé dừng lại trên người Lăng Ba, tò mò vươn bàn tay nhỏ bé ra, muốn chạm vào chiếc áo khoác lông cáo trắng muốt của cô.
– Tiểu thư cẩn thận, có rận đấy.
Liễu Nhi vội vã cao giọng nhắc nhở.
Liễu Nhi, vốn là nha hoàn thân cận của tiểu thư thế gia, tự thân đã mang theo vẻ uy nghiêm. Bọn trẻ này có lẽ không nhận ra giá trị của tơ lụa và châu báu trên người Lăng Ba, nhưng đã quá quen với cái uy của những người thuộc tầng lớp thượng lưu.
Con cháu các gia đình quyền quý thường thúc ngựa phi nhanh trên đường phố Trường An, kẻ nghèo hèn chậm chân né tránh không kịp thì bị gia đinh dùng roi quật là nhẹ, thậm chí bị ngựa đạp chết cũng chỉ đền vài chục lượng bạc cho gia đình là xong.
Cả đám trẻ lập tức cảnh giác lùi lại phía sau, nhưng vẫn không nỡ rời đi. Người phụ nữ đang giặt quần áo gần đó lập tức hoảng hốt, vội kéo thằng bé Hổ Tử lại rồi giữ chặt những đứa trẻ khác, vừa khúm núm hành lễ với Liễu Nhi, vừa lắp bắp nói:
– Tiểu thư tha tội! Bọn tiểu nhân nhà quê không hiểu quy củ, mạo phạm đến tiểu thư, xin quý nhân rộng lượng tha thứ…
Lăng Ba không nói lời nào, chỉ mỉm cười hòa ái. Nha hoàn thiếp thân đã uy nghiêm như vậy, tiểu thư là bậc quý nhân đương nhiên càng phải tỏ ra từ ái, dễ gần, để những người dân thường và bọn trẻ này không phải nơm nớp lo sợ. Kiên nhẫn chờ người phụ nữ kia khúm núm làm xong ba lần đại lễ, Lăng Ba mới khẽ nhướn mày nhìn về phía Bùi Chiếu vẫn đang ngồi trên miệng giếng, nhận ra chàng cũng đang bình tĩnh quan sát mình.
Nụ cười trên môi Bùi tướng quân lúc này đã không còn vẻ bình thản như trước.
– Chỗ này không tiện nói chuyện, – Cô giữ nguyên lễ độ của tiểu thư thế gia, chỉ nói với Liễu Nhi, – Đi hỏi thiếu tướng quân, muốn chuyển sang chỗ khác nói chuyện không?
Bùi thiếu tướng quân tai thính mắt tinh, đương nhiên đã nghe thấy nên đã đứng dậy sẵn rồi.
Lăng Ba cũng không vội đề cập đến chuyện mất ngựa, chỉ ung dung đỡ tay Liễu Nhi rồi xoay người bước ra ngoài. Liễu Cát đã đứng chờ sẵn ở cửa, khoanh tay, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
– Đến cùng vẫn mềm lòng, ngựa còn chưa tìm được, đã bắt đầu nghĩ chuyện tặng quà rồi? – Lăng Ba nhìn một cái đã thấu được tâm tư gã.
Khi Liễu Nhi vào phủ còn rất nhỏ, hơn nữa lại được Liễu Cát che chở chu đáo, nên cô không giống như ca ca, vừa nhìn thấy những đứa trẻ rách rưới, thiếu ăn đã không đành lòng rời đi.
– Liễu Cát không dám, – Liễu Cát vội cúi đầu.
Lăng Ba đỡ tay Liễu Nhi lên xe ngựa, coi chiếc xe nặng nề mà lộng lẫy này như một gian phòng nhỏ, chắn gió dừng giữa ngõ. Liễu Nhi muốn kéo màn xuống, Lăng Ba chỉ lạnh nhạt nói:
– Không vội.
Luận nam nữ, lẽ ra cô phải tự trọng, nhưng luận dung mạo, Bùi Chiếu quá mức tuấn tú đâm ra Lăng Ba lại chẳng cần lo chàng có ý đồ xấu với mình.
Phải nói rằng, tướng mạo của Bùi Chiếu quả thực là một “vốn liếng” tốt để trở thành “cao môn quý tế”
Lăng Ba thầm mỉa mai trong lòng, nhưng vẻ ngoài vẫn bình tĩnh, thản nhiên hỏi:
– Xem ra Bùi thiếu tướng quân rất thích ngựa?
– Vậy Diệp Nhị tiểu thư đây lại thích… người sao?
Bùi Chiếu khoanh tay thong dong bước tới xe ngựa, nghe được Lăng Ba hỏi liền trả lời.
Dù Lăng Ba nhanh trí đến đâu, câu hỏi bất ngờ này vẫn khiến cô khựng lại một thoáng, rồi nghiến răng mỉm cười.
Lăng Ba hỏi Bùi Chiếu có phải vì thích ngựa nên mới sai người dắt ngựa của Liễu Cát đi để trêu chọc chàng. Bùi Chiếu lập tức đáp lại bằng một câu ví von, ám chỉ việc Lăng Ba bảo chàng đi theo mình chẳng khác nào “ông trộm ngựa, bà trộm người”.
Lăng Ba bị chọc tức cũng chẳng buồn đôi co, chỉ gọi Liễu Cát bảo:
– Đi báo với Kinh Triệu Doãn, nói rằng trong con ngõ này có kẻ trộm ngựa, hãy lục soát từ đầu đến cuối cho ta, xem có tìm ra con ngựa đó không!
Liễu Nhi ra oai không khiến bọn trẻ sợ hãi, nhưng thái độ ngang ngược này của Bùi thiếu tướng quân lại khiến Lăng Ba tò mò muốn xem, liệu kinh bộ đầu của phủ Kinh Triệu khi bị điều đến lật tung con ngõ này lên sẽ có biểu hiện gì.
Quả nhiên Bùi thiếu tướng quân co được dãn được.
Bùi Chiếu biết mình lỡ lời chọc giận Lăng Ba, liền mỉm cười hòa giải:
– Là ta lỡ lời, xin Diệp Nhị tiểu thư thu lại thần thông đi.
Nụ cười đó rất hợp với chàng, một tướng lĩnh Hỏa tự doanh xuất thân bình dân lại có gương mặt đẹp đẽ đến vậy, đẹp đến mức khiến cả những thế gia công tử trong kinh bị lu mờ. Khác với vẻ anh tuấn của Thôi Cảnh Dục và Ngụy Vũ Sơn, Bùi Chiếu mang vẻ đẹp của một con hồ ly quyến rũ, hoặc một con sói trắng ẩn mình trong tuyết, đến cả cử chỉ nhỏ nhất cũng toát lên sự tinh xảo, ẩn sau vẻ ngoài lười biếng là sự nguy hiểm tiềm tàng.
Lời xin lỗi chỉ là một cách nói đùa. Nếu không phải kiêng dè thân phận, Lăng Ba thật sự muốn cho gương mặt tuấn tú kia hai bạt tai.
– Huynh cũng biết sợ? Biết mà còn dám trộm ngựa?
Câu tiếp theo của Bùi Chiếu thực sự đáng ăn một cái tát.
– Tiểu thư không trộm người, – Chàng nhanh chóng chuyển chủ đề trước khi Lăng Ba kịp phản ứng, cười nói, – Đương nhiên ta cũng không trộm ngựa, chỉ là trò đùa mà thôi.
– Ngài…
Liễu Nhi nhất thời không kìm được cơn giận, nhưng vốn là một nha hoàn quy củ, khi tiểu thư chưa lên tiếng, cô cũng chỉ dám quắc mắt lườm Bùi Chiếu.
Liễu Cát cũng khẽ gọi “tiểu thư” với giọng đầy lo lắng, đồng thời trừng mắt giận dữ nhìn Bùi thiếu tướng quân xấc xược. Gã nhìn Lăng Ba với ánh mắt vừa nhẫn nhịn vừa cầu khẩn, cô hiểu ý gã: Tiểu thư, thuộc hạ không cần ngựa nữa, chúng ta rời khỏi đây thôi, tránh phải dây dưa với tên thiếu tướng quân này.
Nhưng mục đích hôm nay của Lăng Ba không chỉ đơn thuần là lấy lại con ngựa cho Liễu Cát.
Trong các vở tuồng, mọi khúc mắc, dù là chuyện tình của tiểu thư và thư sinh, hay việc kết nghĩa huynh đệ giữa những người xa lạ, đều phải có nguyên do, có nhân duyên gặp gỡ mới dẫn đến cả một câu chuyện dài. Việc Lăng Ba đưa vàng, Liễu Cát bị mất ngựa, chẳng qua chỉ là một cái cớ mà thôi.
Vở kịch này, Diệp Lăng Ba không chỉ muốn diễn, mà còn phải diễn thật hoàn hảo, diễn đến khi thỏa mãn thì thôi.
Vậy nên, Lăng Ba không hề nổi giận, chỉ lạnh lùng đáp lời:
– Vậy kẻ nào đã trộm, tự giác ra mặt đi, bằng không ta sẽ cho người bắt.
Chiếc xe ngựa của Lăng Ba dừng dưới một gốc cây lớn, lời cô vừa dứt thì liền có tiếng loạt soạt vang lên. Bùi Chiếu khẽ cười, đưa tay lên môi huýt một tiếng sáo. Lập tức, một đám trẻ lớn hơn, không biết từ đâu xuất hiện. Đám trẻ này lớn hơn đám vừa nãy vây quanh Bùi Chiếu, khoảng mười một mười hai tuổi, đã ra dáng những thiếu niên mới lớn. Cả tám đứa đều mặc quần áo rách rưới, khuỷu tay và đầu gối chằng chịt những miếng vá, trông như đã quen với cuộc sống lao động vất vả.
Thấy Lăng Ba đang quan sát đám trẻ, Bùi Chiếu mỉm cười giới thiệu:
– Đội này rất lợi hại đấy, có thám báo, có canh gác, có tiên phong, có hậu cần, còn có cung tiễn thủ…
Những thiếu niên được Bùi Chiếu giới thiệu đều ưỡn ngực đầy tự hào, nhưng ánh mắt vẫn không rời Lăng Ba, lộ rõ vẻ cảnh giác.
Lăng Ba cũng không hề nao núng, mà hướng mắt về phía cô bé duy nhất trong nhóm tám người, cất giọng hỏi:
– Còn muội thì sao?
Cô bé liếc nhìn Liễu Cát, rồi ngượng ngùng đáp:
– Muội là mật thám. Liễu Cát ca ca đến hỏi chuyện Bùi tướng quân, là chính muội nói cho huynh ấy biết.
– Vậy chỉ sợ Liễu Cát nghe được tin sai… – Lăng Ba chậm rãi nói.
– Không phải đâu ạ, muội nói thật mà! – Cô bé vội vàng giải thích, – Bùi tướng quân dặn, không cần nói dối, cứ kể thật với huynh ấy là được…
– Ồ… – Lăng Ba vẫn thong thả quan sát lũ trẻ, rồi đột ngột bật ra một tiếng cười lạnh, – Tốt lắm, còn bé tí tuổi đầu đã làm mật thám, xem ra chuyện này không báo cho Kinh Triệu Doãn không xong rồi.
Lời cô vừa dứt, cả đám lập tức nháo nhào bỏ chạy tán loạn, nhanh thoăn thoắt như một đàn chuột con, chỉ trong chớp mắt đã biến mất sau những bụi cây và góc tường.
Bùi Chiếu khẽ cười bất lực.
– Tiểu thư biết rõ lai lịch của bọn trẻ rồi, còn dọa chúng làm gì?
– Biết thì sao chứ? – Lăng Ba thay đổi sắc mặt nhanh như lật sách, giọng lạnh lùng, – Trả ngựa lại cho ta. Ta còn phải đến yến hội, không có thời gian để bận tâm đến những chuyện vô nghĩa này.
Bùi Chiếu cũng không nhiều lời, chỉ huýt một tiếng sáo dài. Lăng Ba không rõ đó là ám hiệu gì trong quân đội, chỉ thấy con ngựa của Liễu Cát quả nhiên chạy ra từ trong ngõ. Liễu Cát mừng rỡ vội vàng kéo con ngựa lại, cẩn thận kiểm tra từ đầu đến chân, thấy nó vẫn hoàn toàn nguyên vẹn, chỉ có lông bờm bị tết thành nhiều bím nhỏ, chắc hẳn là trò nghịch ngợm của mấy đứa trẻ.
Lăng Ba mặt lạnh không nói, chỉ tỏ vẻ muốn rời đi nhanh chóng. Liễu Nhi lén thở phào một hơi, đang định buông màn xuống, lại nghe tiểu thư nhà mình hỏi:
– Người sống ở khu này thực sự là cô nhi của quân Trấn Bắc sao?
– Đều là cô nhi quả phụ là thật, có điều không chỉ có quân Trấn Bắc mà có cả người nhà của hai cánh quân hiệp trợ và tàn quân Tĩnh Bắc, – Bùi Chiếu vẫn nhàn nhã ngồi cạnh gốc cây, dường như cũng không bất ngờ với câu hỏi của cô.
Lăng Ba mím chặt môi.
– Không phải tướng sĩ chết trận đều có trợ cấp ư? Sao lại sống khổ thế này?
– Trợ cấp vốn đã chẳng bao nhiêu, huống hồ đã chinh chiến bốn, năm năm trời, sớm đã tiêu tán hết. Gạo ở Trường An đắt đỏ như vàng, cảnh cô nhi quả phụ lưu lạc đến mức này cũng là chuyện thường tình, dần dà họ tụ tập lại sống nương tựa vào nhau. – Bùi Chiếu có vẻ nắm rõ những chuyện này, – Nơi này có hơn trăm hộ, ngõ bên cạnh cũng có khoảng ba mươi hộ, và số lượng ngày càng tăng lên.
– Ngụy Hãn Hải đâu? Chết rồi hay sao? – Lăng Ba cau mày trách móc, – Quân Trấn Bắc các ngươi được đại thưởng tam quân, có đến ba người được phong Hầu, có tiền bày yến tiệc linh đình, lại không có tiền giúp đỡ cô nhi của đồng đội đã khuất sao?
Bùi Chiếu chỉ cười nhạt.
– Tiểu thư là con nhà quan, đương nhiên hiểu rõ. Ngụy nguyên soái kiêng kỵ rất nhiều, những người khác cũng thế, việc này ai cũng quản được, chỉ có quân Trấn Bắc không được.
Lăng Ba đương nhiên hiểu rõ điều đó. Phụ thân cô, Diệp đại nhân đa mưu túc trí, ngay cả bạn thân Thẩm Bích Vi cũng lớn lên giữa những mưu toan quyền lực ở kinh thành, đương nhiên cô hiểu được tình thế khó xử của quân Trấn Bắc hiện tại. Vinh sủng cao là lẽ thường, nhưng công cao lấn chủ cũng chẳng sai. Trong thời điểm nhạy cảm này mà dám trợ cấp cho con em những chiến hữu đã hy sinh, nói dễ nghe là thương cảm binh sĩ, nói khó nghe là mua chuộc lòng người, nuôi dưỡng quân riêng, chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Không chỉ Ngụy Hãn Hải không dám động đến, mà Thôi Cảnh Dục, Doãn Hồng Huyên, thậm chí cả vị Cảnh hầu mới được phong của Hỏa tự doanh, tất cả những người có chút địa vị trong quân Trấn Bắc đều phải giữ mình. Bằng không, chỉ cần bị cho là có ý đồ khác, chẳng cần ai khác lên tiếng, tấu sớ của các ngôn quan cũng đủ khiến họ thân bại danh liệt.
Lăng Ba lập tức nhíu mày nhìn chàng:
– Vậy huynh quản cái gì? Huynh thì không phải người của quân Trấn Bắc à?
– Đương nhiên rồi, – Bùi Chiếu cười nhàn nhã đáp, – Nhưng ta không quan tước, không thủ hạ binh lính, không tước vị, không thân binh, chỉ là một thiếu tướng quân không phẩm hàm, đương nhiên có thể quản những chuyện này.
– Binh lính của huynh đâu?
– Chết cả rồi, – Bùi Chiếu đáp nhẹ tênh, – Tổng cộng hơn năm ngàn người, đều bỏ mạng ở sông Minh Sa.
– Vậy còn chiến công của huynh thì sao?
Dù Lăng Ba không am hiểu chuyện quân sự, cô vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Năm ngàn binh sĩ tử trận là một chiến công lớn đến nhường nào! Tại sao chàng lại không được phong Hầu? Hơn nữa, hình như cô đã từng nghe nói đến sông Minh Sa, đó chẳng phải là nơi Thôi Cảnh Dục lập được đại công sao?
– Ta không đánh thắng, lấy đâu ra chiến công. Không bị vấn tội là may lắm rồi, đương nhiên không thể phong Hầu.
Lăng Ba nghi hoặc nhìn Bùi Chiếu, cô luôn cảm thấy ẩn sau vẻ thản nhiên của chàng là vô vàn tâm sự sâu kín. Nhưng khí chất trên người Bùi Chiếu là thứ không thể giả tạo, ngay từ lần đầu gặp mặt, Lăng Ba đã nhận ra chàng là người mang nỗi chán chường tận xương tủy. Với một người luôn nỗ lực vươn lên như cô, chỉ cần một ánh nhìn thoáng qua cũng đủ để nhận ra thứ khí chất uể oải, nặng nề như bùn nhão này.
Có lẽ thất bại ở sông Minh Sa đã khiến ý chí của chàng tiêu tan, lại mất đi những thuộc h* th*n tín, nên việc quân Trấn Bắc vào kinh nhận thưởng đối với chàng chẳng khác nào một trò hề. Vì vậy, chàng mới mất hết chí tiến thủ, một lòng chỉ muốn chăm sóc những đứa trẻ mồ côi của quân Trấn Bắc, xem như một cách chuộc lỗi cho bản thân chăng?
Càng nghĩ, Lăng Ba càng thấy hợp lý. Thật ra, cái vẻ nặng nề, uể oải của Bùi Chiếu không hề xa lạ với cô, bởi lẽ bên cạnh cô cũng có một Thẩm Bích Vi. Đằng sau vẻ bất cần đời luôn ẩn giấu một nỗi chán chường sâu sắc, và không ai hiểu rõ điều đó hơn cô.
Vậy nên, sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lăng Ba chợt thấy Bùi Chiếu có phần dễ chịu hơn. Chàng lười biếng dựa vào gốc cây, Lăng Ba không còn cảm thấy ghét bỏ, chỉ cau mày nói:
– Làm việc thiện là tốt, nhưng cách của huynh thật ngốc nghếch. Huynh cố gắng giúp đỡ những người này chẳng khác nào đổ nước vào giếng khô cạn, có ích gì đâu? Quân lương của huynh được bao nhiêu, dốc hết cũng chẳng đủ.
– Tiểu thư nói chí lý, – Bùi Chiếu cũng không hề phản bác, chỉ khẽ cười đồng tình.
Cái vẻ thờ ơ, buông xuôi này của chàng càng nhìn càng giống Thẩm Bích Vi. Ngay cả việc sở hữu dung mạo tuấn mỹ mà không màng, đến cả chuyện chăm chút bản thân cũng lười biếng y hệt.
– Đừng có chán nản như vậy, thật chẳng ra làm sao cả! – Lăng Ba bĩu môi, – Dù sao huynh cũng là một thiếu tướng quân, lẽ nào không nghĩ ra được biện pháp nào hay sao? Chẳng phải có câu cho người con cá không bằng dạy người cách câu đó sao? Đạo lý này huynh cũng không hiểu ư?
Bùi Chiếu vẫn cười hì hì:
– Xin tiểu thư chỉ giáo.
– Còn cần ta phải dạy sao? – Lăng Ba đáp, – Cho họ tiền bạc thì có ích gì, chút quân lương ít ỏi của huynh làm sao đủ. Tuy ta không có nhiều tiền bạc dư dả như huynh, nhưng dưới tay vẫn có vài cửa hàng nhỏ, ngày thường phải thuê rất nhiều nhân công. Dịp Hoa Tín yến là lúc bán được nhiều xiêm y, đồ trang sức. Ta bảo Liễu Cát mang một ít túi lưới, ren hoa, cúc áo, khăn tay, túi thơm đến cho họ làm. Trong những ngày đông giá rét thế này, công việc đó so với giặt giũ quần áo vất vả thì tốt hơn nhiều.
Bùi Chiếu im lặng, nhưng đôi mắt Liễu Cát đã ánh lên vẻ mừng rỡ, Liễu Nhi thì không kìm được mà thốt lên:
– Tiểu thư thật thông minh.
– Khoan đã, – Lăng Ba giơ ngón tay lên, vẻ mặt nghiêm nghị, – Ta phải nói rõ ràng, “mất lòng trước được lòng sau”, chỉ có một điều này thôi, ta tìm người làm công chứ không phải bố thí tiền bạc. Tay nghề phải khéo léo, tay chân phải sạch sẽ, tuyệt đối không được làm hỏng hàng, gặp lúc cần gấp cũng không được đòi thêm giá. Các nương tử làm việc trong kinh thành đều hiểu rõ tính tình của ta, một khi xảy ra sai sót thì sẽ bị đuổi cả nhóm. Lời này phải truyền đạt đầy đủ…
– Vâng, em hiểu.
Liễu Nhi vốn là người hiểu chuyện, từ khi nghe được hoàn cảnh khó khăn của cô nhi quả phụ quân Trấn Bắc, cô đã rất sốt ruột muốn giúp đỡ, lúc này vội vàng góp lời.
– Phải cử hai bà vú có kinh nghiệm đến dạy dỗ họ. Vừa truyền dạy nghề, vừa dạy dỗ quy tắc làm việc, ít nhất phải đến khi họ quen việc mới thôi. Còn phải chọn ra một người đứng đầu, ít nhất năm người phụ trách một nhóm nhỏ, một người quản lý hai mươi người là vừa đủ. Những đứa trẻ kia cũng có thể tận dụng được, dùng để chạy việc vặt, đưa đồ đạc. Nếu có kiểu dáng mới, cũng có thể để chúng mang đi giới thiệu, chẳng phải rất tốt sao?
Nghe Liễu Nhi thoăn thoắt phân công, Lăng Ba hài lòng gật đầu, không quên liếc nhìn Bùi Chiếu với vẻ đắc ý. Ánh mắt cô như muốn nói: huynh dạy dỗ được một đám trẻ thì đã sao, ta đây mới là “dưới tướng mạnh không có quân yếu”, một nha hoàn của ta còn giỏi hơn cả tiểu đội của huynh.
Bùi Chiếu cũng không kìm được nụ cười, hóa ra nụ cười chân thật của chàng lại đẹp đến thế. Đôi mắt hoa đào cong cong, tựa như dòng nước xuân êm đềm của Giang Nam.
– Đúng rồi, gọi cái tiểu đội kia của huynh ra đây, đừng đứng đấy nghe trộm.
Bùi Chiếu hô lên một tiếng, đám trẻ lập tức xúm lại, lần này ánh mắt nhìn Lăng Ba đầy vẻ kính nể và cảm kích nhưng không dám quá thân thiết. Bọn trẻ ngước cổ lên nhìn cô, đôi mắt sáng long lanh như một đàn cún con ngoan ngoãn.
– Tên muội là gì? – Lăng Ba hỏi cô bé mật thám.
– Muội tên là Nhị Nha, – Cô bé hấp tấp đáp, – Tiểu thư, mẹ của muội biết đan túi lưới, mẹ muội khéo tay lắm, bím tóc của muội đều do mẹ tết đấy, ngài xem này… Nhưng tiểu nhị ở cửa hàng nói nắm tơ đan túi mất một lượng bạc, hạt châu còn tính tiền riêng, chúng muội không mua nổi…
– Nếu chẳng may móc hỏng sợi, làm ra hàng kém chất lượng, nhà muội còn phải chịu lỗ vốn nguyên liệu nữa đúng không? – Lăng Ba, dù không mấy thiện cảm với Bùi Chiếu, nhưng lại dịu dàng hẳn với trẻ con, cô mỉm cười hỏi cô bé.
– Vâng ạ, – Nhị Nha thấy Lăng Ba hiểu biết lại còn nhân hậu, lập tức ngưỡng mộ thốt lên, – Tiểu thư, sao ngài biết nhiều thứ vậy? Ngài là tiên nhân sao?
Lăng Ba khẽ bật cười, nhẹ nhàng vuốt mái tóc tết bím của con bé:
– Về sau muội theo ta học, cũng sẽ biết những chuyện này.
Lăng Ba chưa bao giờ chỉ là một tiểu thư chỉ biết sống trong nhung lụa. Năm mười hai tuổi mẫu thân qua đời, Thanh Lan lo việc đối ngoại, cô quán xuyến việc nội bộ, tất cả các cửa hàng trong của hồi môn của mẫu thân đều do một tay cô quản lý. Cố gắng đến ngày hôm nay, cô đã chịu không ít thiệt thòi, học được vô số điều, đến chính cô cũng không còn nhớ hết.
Quân Trấn Bắc ở biên cương dãi dầu trăm trận, áo giáp nhuốm vàng màu cát bụi, nữ tử ở kinh thành phải quán xuyến gia nghiệp, có dễ dàng gì đâu.
Nghĩ đến đây, Lăng Ba tự nhiên cảm thấy thêm phần tự tin, liếc nhìn Bùi Chiếu rồi nói:
– Ta thấy tiểu đội này không tệ…
Bùi Chiếu hiểu ngay, lập tức mỉm cười.
– Xin tặng cho Diệp tiểu thư.
Thật ra, Lăng Ba không cần tiểu đội này, cô không ra trận, việc thám thính tin tức đã có gia đinh và Liễu Cát lo liệu, cần một đám trẻ con miệng còn hơi sữa để làm gì?
Người cô cần, xưa nay chỉ có một.
– Vậy nếu muốn hỏi tướng quân mượn một người thì sao?
Tiểu thư ở kinh thành đều vẽ lông mày thúy vũ, lông mày dài cong cong chạm tóc mai, Lăng Ba cũng không ngoại lệ. Da cô trắng, thoa thêm chút phấn, dù không xinh đẹp, cũng không giống một tiểu thư yếu đuối, mà lại giống một con hồ ly đang nhắm vào con mồi.
Bùi Chiếu làm sao lại không hiểu.
Chàng khẽ mỉm cười đứng dậy, cố ý chắp tay vái chào Lăng Ba:
– Xin chờ tiểu thư sai phái.
Chàng trời sinh mang khí chất phong lưu, ngay cả động tác hành lễ, ánh mắt vẫn lướt nhìn người qua cánh tay, cũng đẹp đến lạ kỳ. Lăng Ba cố ý né tránh ánh mắt ấy, giả vờ kiêu ngạo đáp:
– Hừ, ta thấy Bùi tướng quân chưa chắc đã thật lòng đâu.
– Diệp tiểu thư lấy cả một trăm năm mươi hộ dân làm “con tin”, còn sợ ta không thật lòng sao? – Ánh mắt Bùi Chiếu chứa ý cười, giả bộ kinh ngạc hỏi.
Lăng Ba cũng không nhịn được mà mỉm cười, vừa vì đạt được mục đích, vừa vì điệu bộ trêu chọc buồn cười của chàng.
– Hừ, không thèm phí thời gian với huynh nữa, ta còn phải về dự yến tiệc của trưởng công chúa điện hạ. – Cô đắc ý đáp lời.
– Diệp tiểu thư tài ba như vậy?
Bùi Chiếu lại giở giọng trêu ngươi, cái bản lĩnh này của chàng, rõ ràng là đang hùa theo Lăng Ba, nhưng lời lẽ tâng bốc lại khiến người ta muốn đấm cho một trận.
Lăng Ba liếc xéo chàng một cái.
– Huynh đừng có trêu ta nữa, – Lăng Ba lập tức giao nhiệm vụ cho “thủ hạ” mới này, – Cũng đừng cả ngày nhàn rỗi, trưởng công chúa điện hạ chủ trì Hoa Tín yến, về sau các tướng lĩnh quân Trấn Bắc đều phải tham dự, huynh cũng nên chỉnh tề rồi đến dự tiệc đi. Huynh giúp ta để mắt đến một người, rõ chưa?
– Ai?
– Thôi Cảnh Dục.
– À, hóa ra là hắn…
Bùi Chiếu giả vờ cảm khái, nhưng giọng điệu lại chẳng chút ngạc nhiên. Chàng nhìn Lăng Ba với nụ cười đầy ẩn ý, như thể trên mặt đã viết rõ mấy chữ “ta biết ngay mà”.
Quân Trấn Bắc được sắc phong ba vị Hầu gia. Cảnh hầu của Hỏa tự doanh đã có gia thất, thậm chí còn có cháu. Ngụy Vũ Sơn chỉ là một tiểu hầu gia, chỉ có Thôi Cảnh Dục, anh minh thần võ, lại xuất thân từ danh gia vọng tộc. Một vị hầu gia trẻ tuổi như vậy, trong suốt hai mươi tư yến của Hoa Tín yến, y sẽ là đối tượng theo đuổi của tất cả các tiểu thư thế gia, người cuối cùng chiếm được trái tim y sẽ trở thành người nổi bật nhất trong yến tiệc.
Mặt Lăng Ba đỏ lên, cũng may được lớp trang điểm dày che đi.
– Huynh đừng đứng đó mà suy đoán lung tung, mọi chuyện không như huynh nghĩ đâu… – Cô chợt nhận ra mình lại đang giải thích với Bùi Chiếu, ánh mắt lập tức lạnh đi, cau mày nói, – Mà đừng bận tâm đến lý do, cứ làm tốt việc của huynh là được, theo sát hắn cho ta, có động tĩnh gì phải báo cáo lại.
– Tuân mệnh, – Bùi Chiếu lại bắt đầu cười, giả làm một gia đinh, – Không biết phải báo cáo thế nào nhỉ, thưa tiểu thư?
– Ta sẽ đưa Nhị Nha về phủ để dạy dỗ, sau đó sẽ để nó truyền tin cho huynh. – Lăng Ba ra hiệu cho Liễu Nhi buông rèm xuống, rồi nói, – Nghe nói ngày mai Ngụy phu nhân sẽ tổ chức yến tiệc mừng phong Hầu cho Ngụy hầu gia. Ta cũng sẽ đến dự, nếu huynh thăm dò được tin tức gì, đến lúc đó báo cho ta cũng không muộn.
Màn buông, cô mím môi, mặt lạnh lẽo.
Ngụy phu nhân còn ngu ngốc hơn cả những gì cô nhớ. Năng lực kém cỏi như vậy, viện cớ bệnh tật cũng được, không quen thuộc với lễ nghi ở kinh thành cũng chẳng sao, đến một bàn tiệc đúng theo quy cách kinh đô cũng bày biện không xong mà vẫn được nâng lên vị thế này. Yến tiệc mừng phong Hầu thì thôi, sau đó còn phải tổ chức Hoa Tín yến. Bây giờ không có Thanh Lan giúp đỡ, hãy xem “Trần thiếu phu nhân” Lư Văn Nhân, người bạn mới này, có bỏ được thói quen “tu hú chiếm tổ chim khách”, có thật lòng giúp bà ta tổ chức yến tiệc hay không.
Lăng Ba thực sự nóng lòng chờ đợi màn kịch thú vị này.
