Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 29: Cứng đầu



Dù là Thôi Cảnh Dục, thanh niên phong Hầu tiền đồ vô lượng, hay Ngụy Vũ Sơn, thiếu niên đắc chí tài mạo vô song, thì từ khi Trưởng công chúa chủ trì Hoa Tín yến, đã xuất hiện thêm một nhân vật có thể trở thành người đứng đầu.

Hai mươi tư năm trước, khi vẫn còn là Minh Hoa Trưởng công chúa của tiên đế, ngài đã được gả vào phủ Anh quốc công. Phò mã là thế tử Hoắc Huyên của Anh quốc công. Một người là công chúa được yêu thương bậc nhất, huyết thống cao quý, dung nhan khuynh thành; người còn lại là đích tử của khai quốc công thần, kinh tài tuyệt diễm. Dù cuộc hôn nhân kết thúc khi phủ Anh quốc công bị tiên đế tịch biên và Hoắc Huyên qua đời tại dịch trạm Bạch Mã cách kinh thành chưa đầy một trăm dặm, nhưng Trưởng công chúa cũng đã hạ sinh vị tiểu thế tử duy nhất.

Sau khi phủ Anh quốc công bị tịch biên, Trưởng công chúa ở góa, từ đó ít gặp người ngoài. Do đó, vị tiểu thế tử kia cũng trở nên thần bí. Có người đồn rằng, các gia nhân cũ của phủ Anh quốc công đã đón cậu bé về sống ở một biệt uyển riêng, không gặp lại Trưởng công chúa nữa. Lại có lời đồn, đương kim Hoàng đế từng hạ chỉ muốn đón cậu bé vào cung nuôi dạy chung với các hoàng tử.

Vài ấn tượng hiếm hoi về cậu đều đến từ những vị lão vương phi đã qua đời. Họ kể cậu bé được thừa hưởng dung mạo của mẫu thân, nhưng thân hình lại giống hệt Phò mã Anh quốc công Hoắc Huyên. Có người còn kể Trưởng công chúa từng dẫn cậu bé vào cung dự yến, đến nỗi các hoàng tử trong cung cũng không dám bắt chuyện với cậu.

Tính ra, năm nay Thế tử đã hai mươi mốt tuổi, nghe nói đang theo học ở núi Vĩnh Ninh. Thật ra, núi Vĩnh Ninh không phải là một ngọn núi mà là một tòa hành cung, nơi có thư viện rất nổi tiếng. Ngay cả các vị Hoàng tử được thụ phong trước đây cũng từng học tập tại thư viện này. Đến cả Bệ hạ những lúc rảnh rỗi cũng thường mời đại nho từ núi Vĩnh Ninh đến giảng bài để thanh lọc tâm hồn.

Việc Thế tử sống lâu dài ở Vĩnh Ninh cho thấy sự coi trọng của Bệ hạ. Tuy phủ Anh quốc công đã bị tịch biên, nhưng với địa vị của Trưởng công chúa trong lòng Bệ hạ, việc Thế tử kế thừa tước vị của Anh quốc công cũng không phải là chuyện khó khăn.

Vì vậy, từ khi tin tức Trưởng công chúa chủ trì Hoa Tín yến được truyền đi, vô số người đã suy đoán rằng Trưởng công chúa và Bệ hạ có thể đã đạt được một thỏa thuận ngầm. Đó là việc Bệ hạ sẽ để Thế tử thừa kế tước vị, đổi lại Trưởng công chúa sẽ giúp Bệ hạ chăm lo Hoa Tín yến năm nay, tiện thể định ra hôn ước cho Thế tử. Hai mươi mốt tuổi, quả thực đã là tuổi nên đính hôn.

Nếu suy đoán này là thật, vậy người đứng đầu Hoa Tín yến năm nay hẳn sẽ không phải là các võ tướng kia.

Dũng quốc công là quốc công thế tập duy nhất còn lại trong kinh đã tuyệt tự, nhưng ngoại tôn nữ Thẩm Bích Vi lại danh tiếng hơn người. Nếu xuất hiện một người vừa kế thừa tước vị Anh quốc công lại mang trong mình huyết mạch của Trưởng công chúa thì sự săn đón dành cho người đó sẽ lớn đến nhường nào, quả thật không thể tưởng tượng được.

Lời của Lương vương lão thái phi vừa thốt ra đã khiến hết thảy các tiểu thư, phu nhân đều nóng lòng muốn biết đáp án.

Thế nhưng, Trưởng công chúa vẫn không trả lời.

Người trả lời là vú Tống.

Bà đáp:

– Bẩm Lão thái phi, người quả là tai thính mắt tinh. Quốc công gia hiện đang học tại núi Vĩnh Ninh, thư viện không nghỉ Tết nên chưa thể về được ạ.

Bà còn chưa nói xong, bỗng một ngọn gió lạ lùa vào, thổi bùng ngọn lửa trên những ngọn nến trầm hương phượng văn trên giá nến họa tiết bách hoa. Lăng Ba cảm thấy đây không phải tiếng lửa nến tí tách, mà là tiếng tham vọng đang cháy bừng bừng của các phu nhân đang ngồi trong phòng.

Không phải Thế tử gia, mà là Quốc công.

Bệ hạ đã sắc phong cho con trai độc nhất của Trưởng công chúa thành Anh quốc công. Phủ Quốc công rộng lớn này, với rường cột chạm trổ, vinh hoa phú quý, cùng huyết mạch của Trưởng công chúa và cả đất phong rộng lớn trải dài ngàn dặm, đều thuộc về thanh niên hai mươi mốt tuổi đang ở Trường Ninh hành cung cách đó chưa đầy năm mươi dặm, và người vợ tương lai của hắn – nữ chủ nhân của phủ Quốc công.

Lăng Ba ngồi yên tĩnh đối diện Thanh Lan, nàng mỉm cười bất đắc dĩ.

Nhưng ngay cả Thanh Lan cũng không thể phủ nhận rằng, Thẩm Bích Vi là người gần với vị trí kia nhất.

Thẩm Bích Vi quả nhiên đã mất bình tĩnh. Lăng Ba nhìn Thanh Lan, rồi lại nhìn cô nàng. Thẩm Bích Vi đang nhìn cô đầy cảnh cáo, tựa một con mèo đang xù lông.

Nhưng Thẩm Bích Vi không thể ngăn cản diễn biến tiếp theo.

Thẩm phu nhân, người thường xuyên lễ Phật, luôn giữ vẻ bình thản, hầu như không để ý thế sự hay những cuộc tranh giành tại Hoa Tín yến, lại là người đầu tiên mở lời sau khi vú Tống vừa nói xong.

– Quốc công gia quả là ham học. Bà mỉm cười với vú Tống như một trưởng bối hòa nhã. – Không như Bích Vi nhà ta, chỉ biết ham chơi.

– Đâu có! – Lương vương lão thái phi lập tức đỡ lời. – Bích Vi rất hiếu thảo, Dũng quốc công gia thương nó nhất. Huống hồ huynh trưởng con bé là Thám hoa, lẽ nào muội muội lại không ham học?

– Phải đấy ạ. Uyển Dương nhà cháu mấy hôm trước đến chùa Báo Đức cầu phúc cho mẫu thân, còn gặp Thẩm tiểu thư. – Lư Văn Nhân lập tức không bỏ lỡ cơ hội xen vào. – Thẩm tiểu thư cũng đi cầu phúc ư?

– Uyển Dương thật sự rất hiếu thảo, – Bình quận vương phi mỉm cười tán dương.

Khi các phu nhân đang tự khen ngợi, Trưởng công chúa điện hạ chỉ cụp mắt không nói lời nào, rất giống tượng Phật thiện nam tín nữ thường thấy trong chùa. Vú Tống thay ngài lên tiếng, linh hoạt khéo léo khen các tiểu thư của từng nhà.

Trong không khí náo nhiệt ấy, Thẩm Bích Vi lại lẻn ra ngoài, đứng dưới hành lang lặng lẽ ngắm trăng. Lăng Ba định ra ngoài hóng mát, thấy cô nàng như vậy liền bật cười:

– Đang diễn trò hay mà vai chính lại bỏ trốn à?

– Cô đừng trêu tôi! – Thẩm Bích Vi hậm hực đáp.

– Chưa gì đã không nghe nổi à? – Lăng Ba không hề sợ Thẩm Bích Vi chút nào, còn trêu chọc nhéo má cô nàng. – Đợi sang năm sau, khi Anh Quốc công gia hiện thân, mới thực sự có kịch hay chứ.

– Hoắc Anh Trinh.

– Hả? – Lăng Ba không hiểu, liền hỏi lại.

– Hắn tên là Hoắc Anh Trinh, – Thẩm Bích Vi bèn kể lại, – Năm ta ba tuổi, phủ Anh quốc công vẫn chưa bị xét nhà, gia đình hắn từng dẫn hắn đến nhà ngoại tổ phụ làm khách, trên bái thiếp viết là Hoắc Anh Trinh.

– Tên thật hay. – Lăng Ba cảm khái, thấy Thẩm Bích Vi vẫn đang hậm hực, nàng phì cười khuyên nhủ, – Cô xem, thân phận của cô và bọn ta đã khác biệt rồi. Các phu nhân tiểu thư trong tiệc ai nấy dã tâm bừng bừng, nhưng người thật sự biết tên hắn lại chẳng có mấy ai, cô lại biết từ năm ba tuổi. Có thể thấy cô trời sinh để thành đôi với hắn, cần gì phải phản kháng? Đây rõ ràng là phúc khí, nếu để Lư gia được đắc ý thì thật chẳng hay ho gì.

– Phúc khí như vậy, cứ nhường cho Lư gia là tốt nhất! – Thẩm Bích Vi bĩu môi.

– Xí xí xí, đồ miệng quạ này! – Lăng Ba lập tức nhéo cô nàng một cái. – Cô thử nói thêm một câu không may mắn nữa xem? Nếu Lư Uyển Dương được đắc ý, người bị hại chết đầu tiên sẽ là cô đấy! Cô chưa từng ở dưới cơ người khác, làm sao biết mùi tiểu nhân đắc chí? Cô nhìn Lư Văn Nhân mà xem, bây giờ chỉ muốn kiếm chuyện gây khó dễ cho Thanh Lan, bởi vì năm đó cô ta phải nhịn gần chết khi ở dưới cơ. Đến lúc đó ta mặc kệ cô, để cô tự hối hận.

– Ta chỉ không thích bị mai mối kiểu đó. Ta còn chưa gặp Hoắc Anh Trinh bao giờ, mà mẫu thân đã hận không thể đẩy ta lên.

– Thẩm phu nhân cũng vì muốn tốt cho cô thôi. Cô không lấy Hoắc Anh Trinh thì còn muốn lấy ai? Ai xứng với cô hơn nữa?

Lăng Ba dù sao vẫn là tiểu thư chưa gả, vừa nói đến chuyện cưới xin đã phải nhìn quanh một lượt. Thấy Liễu Nhi trong tầm mắt, nàng mới yên tâm mà khuyên Thẩm Bích Vi:

– Cô đừng cứng đầu nữa, dù sao cũng phải gả, chi bằng gả cho thật tốt. Đừng để đến lúc đó lại ầm ĩ đến nỗi không còn đường lui, trái lại còn chịu thiệt thân. ‘Phượng hoàng rụng lông không bằng gà’ đấy, ta sẽ tức chết mất. Cô nhìn Lư Uyển Dương mà xem, biết rõ mình chẳng có cửa vẫn nỗ lực tranh giành, cô cũng phải háo thắng lên một chút chứ.

– Ta chẳng muốn tranh cái này, – Thẩm Bích Vi cứng đầu đáp.

– Được được, lại ương ngạnh rồi, ta mặc kệ cô. – Lăng Ba nói. – Ta còn có việc phải làm, cô ngoan ngoãn ở yên đây, đừng có gây rối. Lát nữa ta xong việc, còn phải nhờ cô đưa ta về.

– Ta đi gây rắc rối ngay cho cô xem! – Thẩm Bích Vi càu nhàu.

– Được được, bây giờ cô vào đó làm loạn đi. Sau đó lại cưỡi ngựa suốt đêm đến núi Vĩnh Ninh, rồi đánh cho Hoắc Anh Trinh một trận, để xem Trưởng công chúa xử lý cô thế nào.

Tuy Lăng Ba chỉ đang nói đùa, nhưng thật ra nàng biết Thẩm Bích Vi sẽ không làm gì quá đáng. Cô nàng là Tôn Ngộ Không sinh ra đã đeo bảy lớp khóa vàng, là Thẩm đại tiểu thư từ nhỏ sống trong nhung lụa, lễ tiết còn chu toàn hơn cả Lăng Ba. Tất cả cũng chỉ là la lối vài câu cho sướng miệng mà thôi.

Vì thế, sau khi khuyên Thẩm Bích Vi xong, Lăng Ba tự đi làm việc của mình. Thẩm Bích Vi cảm thấy không khí trong tiệc ngột ngạt, nhưng Lăng Ba lại thấy sự ồn ào náo nhiệt này thật dễ chịu. Các phu nhân mỗi người một câu, làm cô nhớ về thuở nhỏ, khi mẫu thân và dì Mạnh còn sống.

Ngày lễ Tết, hỏa long ấm áp, lồng xông thả khói nhẹ, những quả quýt hơ trên lửa tỏa hương thơm ngọt dịu dàng. Lăng Ba khi ấy vẫn là cô bé vô lo vô nghĩ, chẳng cần để ý đến bất cứ chuyện gì. Cho dù lén người lớn uống rượu say, Ngay cả khi lén người lớn uống rượu say, thức giấc vẫn có mẫu thân ở bên cạnh.

Đáng tiếc, giờ đây cô đã học cách bôn ba trong đêm tối. Những ngày Tết trong ký ức tươi đẹp đó, nhớ lại cũng đã là chuyện của mười năm về trước rồi.

Lăng Ba vừa đi, Thẩm Bích Vi càng thấy phiền muộn. Cô nàng không muốn về phủ, bèn gọi người hầu dắt ngựa, chuẩn bị trở về chỗ ngoại tổ phụ xem bệnh đau đầu của ông đã đỡ chưa. Nếu quầy thức ăn ở phường Phúc Cát còn mở, cô nàng có thể mua ít thịt hươu về cho ông dùng với rượu.

Thẩm Bích Vi vừa nghĩ, vừa dắt ngựa ra ngoài. Thấy người đi ra là đại tiểu thư Thẩm gia, người trong phủ Công chúa cũng không ngăn cản. Bỗng cô nàng nhìn thấy một chiếc kiệu nhỏ đang dừng ở cửa sau. Nhận ra đó là kiệu của Diệp gia, Thẩm Bích Vi đoán chắc chắn là A Thố.

A Thố bây giờ cũng thật to gan, dám về trước một mình mà không chờ tỷ tỷ.

Thẩm Bích Vi rón rén bước tới, chuẩn bị hù cho A Thố giật mình. Ai ngờ vừa liếc mắt, cô đã thấy một bóng người cũng đang dắt ngựa đứng chặn trước kiệu. Người khoác cẩm bào đó, không phải thằng ngốc Ngụy Vũ Sơn thì là ai?

Thẩm Bích Vi cũng từng nghe nói chuyện Ngụy Vũ Sơn chặn xe ngựa lần trước. Cô nàng chỉ tiếc mình không có mặt ở đó, nếu không đã đánh cho hắn một trận, để xem người của quân Trấn Bắc có chịu nổi đòn hay không. Hôm nay cơ hội thật tốt, sao có thể không đánh, cô nàng lập tức rút cây cung nhỏ đem bên người ra.

Thẩm Bích Vi dù dọa Lăng Ba sẽ gây rắc rối, nhưng thật ra cô nàng luôn rất có chừng mực. Trong thành Trường An, Thẩm Bích Vi không tiện ra tay, nên các mũi tên đều không có đầu nhọn. Cô nàng thuận tay giương cung, ba mũi tên không đầu bay thẳng về phía Ngụy Vũ Sơn.

Cái tên ngốc ấy phản xạ rất nhanh, dù sao cũng là Thiếu tướng quân trưởng thành trên chiến trường. Mũi tên đầu tiên còn chưa chạm đích, hắn đã kịp phản ứng, lập tức xoay người dùng giáp tay cản lại. Hắn cũng rất gan dạ, không hề né tránh mà đứng chắn trước kiệu, bảo vệ A Thố.

Hai mũi tên sau đều bị Ngụy Vũ Sơn đánh rơi. Hắn rút kiếm, quát lớn:

– Ai dám đánh lén quân Trấn Bắc?!

Thẩm Bích Vi sợ hắn gọi cứu viện, làm lớn chuyện thành họa, bèn lười biếng bước ra khỏi bóng tối, cười khẩy hỏi:

– Chẳng phải chỉ cần một tiễn hiệu là có người đến sao? Chi viện của quân Trấn Bắc kém cỏi đến vậy à?

Thật ra, ngay từ lúc mũi tên đầu tiên b*n r*, Ngụy Vũ Sơn đã vô thức làm động tác bắn tín hiệu cầu cứu, nhưng không hiểu sao lại dừng lại giữa chừng. Thẩm Bích Vi nhìn thấy động tác này, trong lòng đã thầm đoán được bảy, tám phần. Đến khi A Thố vén màn kiệu, cô đã nắm chắc mười phần.

Ngụy Vũ Sơn còn đang đoán xem cô nàng là ai thì A Thố đã rời khỏi kiệu, đứng dưới ánh đèn, cúi đầu nói:

– Bích Vi tỷ tỷ.

Thẩm Bích Vi chỉ cười gằn.

– Lăng Ba dạy khéo thật, – Cô nàng hờ hững nói, – Tối lửa tắt đèn, không dẫn theo nha hoàn, ở đây ‘tâm sự’ đấy à?

Tâm sự’ là màn hẹn hò trong các vở kịch. Hai chữ vừa thốt ra, mặt A Thố đã đỏ bừng. Ngụy Vũ Sơn dù không hiểu nhưng cũng nhận ra đó không phải lời hay ho gì, lập tức hung hăng quát:

– Cô đừng có vu khống! Là ta chặn kiệu, không liên quan đến nàng ấy. Có chuyện gì ta sẽ tự mình gánh vác!

– Quả nhiên Ngụy tiểu hầu gia được dạy dỗ tốt! Đường đường là một Tiểu hầu gia lại dám chặn kiệu của tiểu thư khuê các. – Thẩm Bích Vi chỉ lạnh lùng hỏi. – Nếu bị người ngoài bắt gặp, chuyện vỡ lở ra, những lời đàm tiếu hướng về muội ấy, không biết Tiểu hầu gia định gánh vác bằng cách nào đây?

– Vậy ta cưới nàng ấy! – Ngụy Vũ Sơn lập tức đáp.

A Thố dù xấu hổ đến không biết giấu mặt vào đâu cũng phản ứng cực nhanh, liền quát:

– Còn lâu ta mới lấy ngài!

Ngụy Vũ Sơn nhất thời cuống quýt liếc nhìn A Thố một cái. Cân nhắc đang trong tình huống khẩn cấp, hắn vẫn chọn xử lý Thẩm Bích Vi trước, cảnh giác nhìn cô nàng chằm chằm.

Thiếu niên mười tám tuổi, trong bóng tối tựa một con sói trắng đang xù lông, trông cũng có chút dám làm dám chịu. Thẩm Bích Vi thấy hai người như vậy lại bật cười. Cô nàng khoát tay, Ngụy Vũ Sơn lập tức che A Thố sau lưng, hẳn là nghĩ rằng cô nàng muốn ra tay với A Thố.
– Là ta quấn lấy không tha, không liên quan đến nàng ấy!

Tiểu hầu gia kiêu ngạo giữa buổi tiệc, giờ đây lại thốt ra một câu kinh người.

Thẩm Bích Vi cũng mặc kệ hắn.

– Cút sang một bên! – Cô nàng nạt nộ. – A Thố, gọi kiệu phu và nha hoàn của muội về đây, tỷ đưa muội về.

Ngụy Vũ Sơn nào có tin Thẩm Bích Vi, hắn chỉ sợ cô nàng muốn dẫn A Thố về để tỷ muội Diệp gia trách phạt hay lập gia pháp. Nhưng A Thố cố ý muốn theo, hắn cũng hết cách, chỉ đành nói:

– Ta sẽ để Tiểu Tứ theo nàng về, có việc gì bảo hắn báo lại với ta.

– Ngài đừng làm bậy! – A Thố mắng. Thấy hắn không chịu buông tay, nàng lại kiên nhẫn nói: – Không có gì đâu, Bích Vi tỷ tỷ chỉ muốn tốt cho ta. Ta về cùng tỷ ấy là được, ngài cũng về đi.

Ngụy Vũ Sơn đành buông tay, nhìn Thẩm Bích Vi ‘áp giải’ A Thố đi như áp giải phạm nhân. Lúc đi ngang qua Ngụy Vũ Sơn, cô nàng còn cười khẩy:

– Hừ, quân Trấn Bắc!

Cả đời Ngụy Vũ Sơn cũng chưa từng bị chọc tức đến mức này, suýt nữa thì tức đến ngất đi.

Thẩm Bích Vi đưa A Thố về Diệp gia. Ba tỷ muội Diệp gia vẫn chưa về. Lúc nãy Thẩm Bích Vi còn càu nhàu với Diệp Lăng Ba, nhưng khi cần làm tỷ tỷ thì cũng rất ra dáng. Cô nàng ngồi vào bàn trà. Dương Hoa bưng trà đến, Thẩm Bích Vi chỉ thuận miệng hỏi một câu:

– Thì ra Lăng Ba để ngươi đi theo A Thố, là để dạy muội ấy những chuyện này ư?

Dương Hoa đã theo Lăng Ba từ nhỏ, hơn nữa còn là người tuân thủ quy củ nhất trong nhóm đại nha hoàn, nên chưa từng bị trách mắng như vậy. Cô chỉ quỳ sụp xuống, không nói một lời.

A Thố dù không theo Lăng Ba học, thì cũng cực kỳ có trách nhiệm. Thấy Dương Hoa vì mình mà bị mắng, liền đi tới, cúi đầu đứng trước mặt Thẩm Bích Vi, lí nhí nói:

– Bích Vi tỷ tỷ, không phải tại cô ấy đâu, đều do muội cố chấp. Cô ấy cũng khuyên muội rồi, chỉ là muội không nghe.

– Cố chấp? – Thẩm Bích Vi nghe mà bật cười. – Vì sao? Vì cái tên ngốc Ngụy Vũ Sơn kia ư?

– Không phải như tỷ nghĩ đâu! – A Thố vẫn rất cứng đầu.

Thẩm Bích Vi ngồi bệ vệ trên ghế, đánh giá biểu cảm của A Thố, trong lòng cũng thấy buồn cười. Đúng là mỉa mai, trước giờ cô nàng vốn là người hay cả gan làm loạn nhất, giờ đây lại ngồi đây dạy quy củ cho người khác. Chẳng lẽ đây chính là nhân quả tuần hoàn?

– Vậy là vì sao? – Cô nàng bình tĩnh hỏi A Thố. – Nằm gai nếm mật ư? Hay mỹ nhân kế? Muội định lừa hắn đến chỗ tối để đánh cho một trận, làm hỏng thanh danh của hắn ư?

A Thố kinh ngạc nhìn Thẩm Bích Vi.

Cô nào biết trình độ quậy phá của Thẩm Bích Vi. Nếu thật sự buông tay gây họa, ba tỷ muội Diệp gia gộp lại cũng chẳng bằng một mình cô nàng.

– Thật ra cũng không tệ đến thế. – Cuối cùng cô đành thành thật với Thẩm Bích Vi. – Chẳng qua muội thấy hắn vô lễ với Thanh Lan tỷ tỷ, không muốn hắn đối nghịch với bọn muội nữa thôi.

– Vậy là muội định lấy thân dụ hổ, cảm thấy nếu hắn thích muội, có thể bắt bí hắn, còn giúp đỡ được cho Lăng Ba sao? – Thẩm Bích Vi lập tức nhìn thấu ý nghĩ của A Thố.

A Thố lập tức mím môi, hiển nhiên là đã bị nói trúng tim đen.

Chẳng trách ngoại tổ phụ từng bảo: người ngốc ít phạm sai lầm lớn, còn người thật sự hay gặp rắc rối lại là những kẻ thông minh nhưng cứng đầu.

Thẩm Bích Vi chẳng muốn khuyên, cũng biết là khuyên không nổi, hệt như Lăng Ba chẳng bao giờ khuyên được cô nàng vậy.

– Được rồi, đừng đứng đó nữa! Tỷ không phải Lăng Ba, không thích chăm trẻ. – Thẩm Bích Vi bực bội nói. – Tỷ biết khuyên muội cũng chẳng nghe, chắc còn tự cho mình ghê gớm lắm. Lăng Ba thích đi đường vòng xa xôi, muội cũng học theo, thật sự cảm thấy thao túng lòng người dễ dàng đến vậy ư?

A Thố đỏ mặt không nói gì. Diệp Lăng Ba còn cười chê Thẩm Bích Vi cứng đầu, thế nhưng chính A Thố cũng cứng đầu giống hệt cô nàng.

Thẩm Bích Vi đứng lên, chẳng muốn nói gì nữa, chỉ rút trong ngực áo ra một con dao găm nhỏ, đặt lên bàn.

– Thao túng lòng người dù rất thú vị, nhưng nếu quá trớn thì kết cục sẽ không tốt. Muội là người thông minh, tỷ không khuyên nổi muội, chính muội phải tự biết chừng mực.

Thẩm Bích Vi xoay người rời đi, thấy A Thố thấp thỏm bước theo mình, bèn nói:

– Yên tâm, tỷ không phải người hay mách lẻo. Nhưng tỷ khuyên muội vẫn nên tìm cơ hội sớm nói thật với Lăng Ba đi, chứ để cô ấy tự mình phát hiện thì sẽ hết vui ngay lập tức. Tỷ về đây, không cần tiễn.

Cô nàng ung dung phất tay, rồi tiến vào khoảng sân ngập tràn ánh trăng. 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...