Thôi Cảnh Dục phản ứng cực nhanh, lập tức ngăn cô bé va vào mình. Thì ra là Yến Yến, cô bé đang ném cầu tuyết với Đào Lê Nhi. Bị Thôi Cảnh Dục bắt được, cô bé không hề sợ hãi, chỉ khúc khích cười, tinh nghịch làm mặt quỷ với y.
– Xem đây! – Đào Lê Nhi quăng một quả tuyết cầu đến, bị Thôi Cảnh Dục bắt được.
– Còn chơi nữa, người ta đang diễn kịch hay mà! – Yến Yến bĩu môi với Đào Lê Nhi.
– Diễn kịch gì cơ? – Đào Lê Nhi chẳng chút sợ hãi ghé lại nhìn.
– Là ‘tước bình trung tuyển (1)’, ‘Lâu thai hội’ (2) đó!
Yến Yến thốt lên, đoạn định bỏ chạy ngay.
‘Tước bình trung tuyển’, ‘Lâu thai hội’ đều là kịch nam nữ đính ước, cũng là vở kịch các phu nhân dùng để trêu chọc Ngụy Vũ Sơn. Yến Yến cố vùng vẫy thoát thân thật nhanh, nhưng đáng tiếc động tác không kịp, lập tức bị Thôi Cảnh Dục túm cổ áo kéo trở về.
Thôi Hầu gia sầm mặt, trông rất đáng sợ. Đào Lê Nhi cũng không dám nghịch ngợm nữa. Thôi Cảnh Dục lạnh lùng mắng Yến Yến:
– Vẫn còn chưa biết ngoan à?
– Muội nói thật mà! – Yến Yến bướng bỉnh đáp lại, thấy y híp mắt, có vẻ giận lắm rồi, lập tức ôm đầu hét lớn. – Tỷ tỷ, cứu muội với!
Thanh Lan vẫn luôn đứng dưới hành lang, nhưng chuyện không liên quan đến muội muội mình, nàng đâu chịu ra mặt.
Thôi Cảnh Dục đứng trong tuyết thấy Diệp Thanh Lan tựa như bị Yến Yến ‘triệu hồi’, lập tức chạy xuống bậc thang làm cứu binh.
Thôi Cảnh Dục tức giận. Hơn nữa, tỷ muội Lư gia lại không biết điều mà tránh đi. Y liền xách Yến Yến đi thẳng ra ngoài. Lần này, Thanh Lan lập tức sốt ruột, xách váy chạy theo, quên cả dáng đi thục nữ. Nàng theo sát Thôi Cảnh Dục, băng qua cửa tròn của đình viện rồi rẽ vào hành lang gấp khúc bên ngoài.
Dù xách theo Yến Yến, Thôi Cảnh Dục vẫn đi rất nhanh, khiến Thanh Lan phải vội vàng chạy theo mới đuổi kịp. Bước vào hành lang u tĩnh, không bóng người, y chợt dừng lại. Thanh Lan không dừng kịp nên đâm sầm vào lưng y.
– Thất lễ. – Đương nhiên, Thanh Lan luôn giữ lễ nghi chu toàn. – Xin Hầu gia thứ lỗi cho muội ấy. Trẻ con bướng bỉnh, lỡ lời, mong Hầu gia bao dung.
Ánh mắt Thôi Cảnh Dục lập tức đóng băng.
Nhưng không chờ y mở miệng, Yến Yến lập tức la to:
– Muội không nói sai. Tỷ tỷ, muội thấy huynh ấy nói chuyện với Lư Uyển Dương. – Yến Yến hùng hồn trần thuật. – Tỷ muội Lư gia đều là người xấu, ngày nào cũng bắt nạt Thanh Lan tỷ tỷ, huynh còn nói chuyện với họ, về sau muội không gọi huynh là tỷ phu nữa!
Mặt Thanh Lan đỏ bừng, nàng ít khi thất thố đến vậy. Sắc mặt nàng như ráng chiều, đẹp hơn bất cứ màu son nào. Nàng lập tức mím môi, khiển trách:
– Yến Yến, không được nói bậy!
Với Thanh Lan, hai muội muội này là ruột thịt, là ưu tiên hàng đầu, bất kể ai hay việc gì cũng phải xếp sau. Nếu không, nàng đã chẳng vừa mắng xong đã vội kéo Yến Yến ra sau mình, mở lời xin lỗi Thôi Cảnh Dục:
– Trẻ con ngốc nghếch, đồng ngôn vô kỵ, xin Hầu gia đừng để trong lòng. Ta không có ý đó.
– Thật sao? – Thôi Cảnh Dục nghe thấy giọng nói lạnh lùng của mình hỏi ngược lại.
Y có thể phong Hầu, trên chiến trường cũng bị thương không ít. Nhưng không có thanh đao nào khiến y đau đớn hơn câu nói này của nàng.
Nàng cũng mím chặt môi. Thanh Lan lúc nào cũng vậy, rõ ràng là người cầm kiếm, nhưng lại như thanh kiếm đang đâm vào chính mình.
– Bây giờ Hầu gia không có hôn ước, là người tự do, muốn nói chuyện với tiểu thư nhà nào, muốn đinh hôn với ai đều là chuyện của Hầu gia. – Thanh Lan nghe thấy giọng nói từ tốn của mình vang lên. – Không liên quan gì đến ta.
Yến Yến là trẻ con nên mới thích nghịch tuyết. Nhưng thật ra, nghịch tuyết lâu, tay sẽ rất đau. Chỉ người từng buốt tay mới hiểu, cái tê liệt có thể cùng tồn tại với đau đớn tột cùng. Giống như linh hồn nàng lúc này, vừa lơ lửng bàng quan chứng kiến mọi chuyện, lại vừa cảm nhận rõ từng nỗi đau. Bình tĩnh đến mức như đang theo dõi câu chuyện của người khác, mọi yêu hận đều đã là chuyện quá khứ.
Nàng không hề điếc. Lúc nãy nàng cũng đứng dưới hành lang, nghe rõ mồn một lời hai người nói. Lư Uyển Dương đọc ‘Bắc Cương phong cảnh chí’ hẳn là để tìm đề tài nói chuyện với y. Thanh Lan cũng từng đọc sách về Bắc Cương, nên chẳng cần hỏi Thôi Cảnh Dục cũng biết. Biên cương tuyết lớn ngập núi, thật sự là cảnh tượng đáng sợ vô cùng. Giống như đại thiên tai trong truyền thuyết, con người trở nên nhỏ bé, chỉ có thể chịu khổ trong giá rét.
Trận tuyết lớn đó vĩnh viễn không dừng lại.
Nhưng chuyện đó chẳng liên quan đến nàng. Nàng là Diệp Thanh Lan, là tiểu thư của một trong ba mươi chín thế gia có thể tổ chức Hoa Tín yến ở kinh thành, là người hiểu quy củ nhất. Mọi tình huống, mọi câu trả lời, nàng đều đã luyện tập kỹ lưỡng, chẳng điều gì có thể khiến nàng lúng túng.
Ngoại trừ sự kiên trì của y.
Giống như bây giờ, y không chịu nhận lời xin lỗi của nàng, chỉ lạnh nhạt hỏi:
– Thật ư? Vừa nãy Yến Yến đâu có nói vậy.
– Yến Yến là trẻ con, không hiểu chuyện trên đời sẽ thay đổi, – Nàng bình tĩnh đáp. – Nhưng không sao, ta sẽ từ từ dạy muội ấy. Trẻ con phải được dạy dỗ mới trưởng thành, Hầu gia cũng sẽ dạy Vũ Sơn, đúng không?
Thanh Lan là tiểu thư hiểu quy củ nhất kinh thành, đương nhiên lời nói mang ẩn ý. Thôi Cảnh Dục hiểu ý nàng: Ngụy Vũ Sơn từng nặng lòng chuyện cũ, ta còn chẳng tính toán, vậy Hầu gia cũng không nên chấp nhặt Yến Yến mới phải.
– Diệp tiểu thư đương nhiên cảm thấy đây là mạo phạm, – Thôi Cảnh Dục châm chọc. – Dù sao Diệp tiểu thư là người hiểu rõ nhất thế nào là ‘lòng người thay đổi trong nháy mắt’, Yến Yến cũng chẳng cần học ở đâu xa.
Hóa ra khi bị tổn thương, gương mặt nàng sẽ là thế này. Vẫn là vẻ mặt cụp mi rũ mắt ấy, chỉ có hàng mi khẽ run rẩy, đôi môi mím chặt.
Lúc ở Bắc Cương, y đã mơ thấy cảnh tượng này vô số lần. Có lẽ, đúng như Ngụy soái nói, chiến tranh có thể hao mòn tâm tính con người. Y từng mong muốn đem hết những thứ tốt nhất thế gian cho nàng, vậy mà bây giờ lại chỉ nghĩ đến cách nói câu nào sẽ khiến nàng đau lòng nhất.
Hàn Nguyệt Khởi từng kể về hoa tử đồng, trăng núi Hàm, bắt cáo trắng làm áo lông cho nàng – tất cả những điều ấy, y đã quên sạch bách. Giống như hôn ước ngày đó, đã hóa thành cổ thành chôn sâu trong sa mạc. Y nhớ ngày nọ, khi đi qua sông băng ở núi Thiên, trận lũ mùa xuân ập đến đã cuốn trôi lăng mộ của Vương Tôn cổ xưa, để lại châu báu và bạch cốt nổi lềnh phềnh bên bờ sông. Vạn hộ Hầu của Lăng Yên các, cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Trên đời này có gì thắng được thời gian chứ.
Hứa hẹn năm xưa không còn. Hoa tử đồng, trăng núi Hàm không chúc phúc cho họ nữa. Bọn họ chỉ còn quá khứ mỏng như tơ, như cát bụi đang trượt dần qua kẽ tay.
Nên y muốn làm nàng tổn thương, muốn châm chọc nàng, để gương mặt bình tĩnh của nàng lộ ra đớn đau, nhìn thấy cảm xúc của nàng dao động vì y. Giống như nàng vẫn còn là Diệp Thanh Lan, y vẫn là Thôi Cảnh Dục của nàng. Họ vẫn là hai đứa trẻ vô tri thề hẹn dưới đồng hoa trải khắp núi, chưa biết vận mệnh hiểm ác.
Nhưng dù sao nàng cũng là Diệp Thanh Lan.
Sau phút lúng túng ngắn ngủi, nàng lấy lại sự đoan trang nề nếp, vẻ khuê các không tì vết.
– Vật đổi sao dời, Hầu gia đương nhiên đã vượt qua được quá khứ, sắp quyết định hôn nhân đại sự tại Hoa Tín yến. Chúng ta còn tiếp tục dây dưa, đương nhiên là mạo phạm.
Nàng bình tĩnh, ngẩng cao đầu, bàn tay nắm chặt tay Yến Yến không hề run rẩy.
Chuyện năm đó ta đã quên rồi, nên xin Hầu gia cũng quên đi. Chúng ta nên tự biết giữ mình.
Ánh mắt Thôi Cảnh Dục không còn chỉ lạnh lùng, mà tối tăm tựa bầu trời giông bão giăng kín mây đen.
– Được, – Y nghiến răng ken két. – Hay lắm!
Thôi Cảnh Dục không nói lời nào – có lẽ vì chưa kịp, bởi Lư Văn Nhân đã không nhịn được mà chạy tới. Nàng ta dường như tìm cớ, còn dẫn theo mấy phu nhân khác.
Tuy nàng ta không biết chuyện năm đó giữa Diệp Thanh Lan và Thôi Cảnh Dục, nhưng nghĩ rằng việc hạn chế y tiếp xúc với tiểu thư nhà khác là tốt nhất. Lư Văn Nhân thấy họ đối mặt trong hành lang uốn khúc, Yến Yến bị kẹt giữa, càng thêm chắc chắn Thanh Lan vì Yến Yến mà đắc tội với Thôi Cảnh Dục, bèn mở miệng cười nói:
– Hầu gia…
Thôi Cảnh Dục không cho Lư Văn Nhân cơ hội ra tay.
– Ta sẽ tổ chức phong Hầu yến tại nhà, chiếm một tiệc trong Hoa Tín yến, mong các phu nhân thu xếp giúp. – Y lạnh lùng nói, nửa người ẩn trong bóng tối, vẫn cứ anh tuấn tựa thiên thần.
Các phu nhân đều vui mừng khôn xiết, bởi bấy lâu nay, họ chỉ dám tác động đến Ngụy Vũ Sơn chứ không dám ra tay với Thôi Cảnh Dục.
Họ e ngại Thôi Cảnh Dục lớn tuổi, khó bề điều khiển, lại lạnh lùng vô cảm, không có vẻ thiết tha tham dự các sự kiện lớn trong kinh. Kể từ Mai Hoa yến, Thôi Cảnh Dục chưa từng góp mặt tại Hoa Tín yến, trong khi Ngụy Vũ Sơn đã đến mấy lần, cho thấy Ngụy gia có ý định kết hôn tại đây.
Mặc dù tước vị Hầu gia của Thôi Cảnh Dục cao hơn, tiền đồ lại càng rộng mở hơn, nhưng các nhà gái phải giữ gìn thân phận, sợ không kết duyên được lại mất mặt, cũng e ngại Bệ hạ có dự định tứ hôn khác. Bây giờ chính y tự mình chủ động bày tỏ ý định, sao các phu nhân không vui mừng cho được?
So với Anh quốc công cao quý khó với tới, chưa biết có tham dự Hoa Tín yến hay không, Thôi Cảnh Dục mới là mục tiêu hàng đầu đầy hy vọng.
– Tin tức tốt thế này, chúng ta phải báo ngay cho Trưởng công chúa, điện hạ biết được nhất định rất vui.
Một phu nhân nhanh nhạy lập tức nói.
Lư Văn Nhân đương nhiên vui mừng, không nhịn được nhìn về phía Lư Uyển Dương ở phía sau. Các phu nhân đều vội vàng đến báo hỉ với Trưởng công chúa, bàn tính xem ba ngày sau nên tổ chức tiệc gì cho phải lẽ. Cũng có người tới xác nhận chi tiết với Thôi Cảnh Dục. Lư Văn Nhân là người nhiệt tình nhất, tươi cười nói:
– Ba ngày sau là Lan Hoa yến, là chuyện đại nhã, rất thích hợp là yến tiệc của Hầu gia.
Các phu nhân bao vây lấy y, Thôi Cảnh Dục như lơ đễnh nhìn về phía hành lang uốn khúc.
Không biết Thanh Lan đã dẫn Yến Yến đi từ bao giờ.
Không đánh mà chạy, đúng là phong cách của nàng.
Thôi Cảnh Dục thấy mất hứng, trong khi các phu nhân vẫn bao quanh y, liên tục nói:
– Phải xem mặt trước tết chứ, nếu không sẽ lỡ tiết Nguyên Tiêu trừ bách bệnh, Hầu gia thấy có phải không…
Y cũng chỉ thờ ơ đáp:
– Ta tự có dự định.
.
.
.
(1) Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ được chọn hoặc được tuyển chọn từ một nhóm các ứng cử viên, đặc biệt là trong việc tìm kiếm bạn đời hoặc một vị trí quan trọng, ngụ ý rằng người được chọn là người xuất sắc, nổi bật. Nó nói về việc trở thành người chiến thắng trong một cuộc thi hoặc quá trình tuyển chọn cho hôn nhân.
Thành ngữ này xuất phát từ điển tích Đậu Nghị, một quan chức cấp cao thời Bắc Chu, có một người con gái xinh đẹp và tài giỏi. Để kén rể, ông đã vẽ hai con công lên một tấm bình phong và tuyên bố rằng ai có thể bắn trúng mắt hai con công thì sẽ được gả con gái cho. Rất nhiều người đã thử nhưng không thành công, cho đến khi Lý Uyên – người sau này trở thành Hoàng đế đầu tiên của nhà Đường – đã bắn trúng cả hai mắt công. Điển tích được trích trong ‘cựu Đường Thư · cao tổ đậu hoàng hậu truyện’
(2) Biểu thị một cuộc gặp gỡ giữa những người yêu nhau, thường chứa đựng cảm xúc sâu sắc, sự nhớ nhung, hoặc thậm chí là nỗi buồn do những rào cản ngăn cản họ đến với nhau. Nó đại diện cho một cuộc gặp gỡ quan trọng, thường là vừa ngọt ngào vừa cay đắng, giữa hai người đang yêu.
Nó trực tiếp nhắc đến một cảnh kinh điển trong vở kinh kịch và truyện dân gian nổi tiếng của Trung Quốc là “Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài. Trong câu chuyện này, Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài (giả trai đi học) đã cùng nhau học và nảy sinh tình cảm. “Lâu thai hội” là cảnh hai người gặp nhau trên lầu hoặc đài, nơi họ nhận ra tình cảm chân thành của mình và bi kịch về những trở ngại ngăn cản họ đến với nhau.
