An ủi nhau là vậy, nhưng để ổn định tình thế hiện tại, phải tốn rất nhiều công sức.
Thế cục hiện tại trong kinh vốn là hai nhà Thẩm Trần ngang hàng. Ngày thường thì không sao, nhưng bây giờ Thẩm gia xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên Trần gia sẽ không bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Trần gia không chỉ bỏ về, mà còn ra sức thuyết phục một số phu nhân trung lập rời tiệc theo, với những lời lẽ nghe rất êm tai.
“Bây giờ Thẩm gia đang lúc rối ren, chúng ta ở lại chỉ thêm phiền phức. Lỡ mà lại thành trò cười thì không hay chút nào. Hơn nữa, các phu nhân đều có thân phận cao quý, đến Trưởng công chúa điện hạ còn đã về rồi. Tự trọng của quý nhân nếu bị xúc phạm thì thật không ổn. Chúng ta về thôi, chờ Thẩm gia ổn định lại rồi ghé thăm cũng chưa muộn.”
Lư Văn Nhân là một thuyết khách bẩm sinh, bên cạnh lại có nhiều tùy tùng đắc lực. Hôm nay, nàng ta được một trận đại thắng, đương nhiên phải thừa thắng xông lên. Mỗi người trong nhóm nàng ta như được tiêm thêm sức mạnh, đã khiến thêm nhiều phu nhân rời tiệc.
Càng lúc khó khăn thì càng phải vững lòng. Buổi ngọ yến đã diễn ra lúng túng như vậy, nếu tiệc tối lại thiếu đi một nửa số người, thì Thẩm gia càng có vẻ không thể duy trì cục diện. Đúng như các quản gia nương tử hay nói: ‘ngã ngựa cũng không đổ giá’. Nếu tiệc tối Hoa Tín yến hôm nay có thể kết thúc vui vẻ viên mãn thì không sao, người ngoài có nói ra nói vào thì cũng chỉ là Thẩm thiếu gia không biết nặng nhẹ, khiến Hàn Nguyệt Khởi bị mất mặt. Nhưng nếu tiệc tối lại ảm đạm tiêu điều, thì cả tài năng lẫn địa vị của Hàn Nguyệt Khởi đều sẽ bị nghi ngờ, vị trí của nàng ấy trong giới phu nhân kinh thành sẽ bị lung lay nghiêm trọng.
Thẩm đại nhân đắc ý trên quan trường là ngoại sự, còn nội trạch tuy dựa vào địa vị của đàn ông trên quan trường nhưng bản thân nó cũng có quy củ riêng.
Không nói chi xa xôi, Hà phu nhân là ví dụ rõ nhất. Hà đại nhân là tân quý trên quan trường, vị thế theo sát hai nhà Thẩm Trần thì đã sao? Hà phu nhân lại không thể đứng vững, gia đình bà vẫn chịu thiệt thòi trong Hoa Tín yến như thường lệ. Mai Hoa yến bị uổng phí thì chớ, ngay cả hôn nhân của Hà Thanh Nghi vẫn ảm đạm chứ chẳng được rộng mở như Lư Uyển Dương.
Vì vậy, tiệc tối hôm nay rất quan trọng. Làm tốt thì coi như mất bò mới lo làm chuồng, còn làm hỏng thì coi như mất sạch tất cả.
Việc khó trên đời chính là như vậy, nhưng dù khó khăn đến mấy cũng phải làm. Thanh Lan đã vài năm không ra sức trong Hoa Tín yến, nhưng hôm nay nàng phải ngẩng cao đầu bước vào noãn các của Ngụy phu nhân.
Bên trong có vẻ đông vui, náo nhiệt. Lư Văn Nhân, Dương Xảo Trân, Tôn Mẫn Văn đang vây quanh Ngụy phu nhân, nỗ lực khuyên bảo bà. La phu nhân, Khương Diệu Lan – đều là những nữ quyến quân Trấn Bắc hôm đó đã châm chọc Thanh Lan – lại thêm một nhóm phu nhân trung niên khác đến góp vui, trong khi nàng chỉ có một mình.
– Tiểu thư.
Đến Xuân Minh cũng thấy do dự, bởi chủ tớ đồng tâm, cô hầu này có tính cách cực kỳ chững chạc, rất ít khi chần chừ đến vậy.
– Không sao, – Thanh Lan chỉ cười nhạt.
Lư Văn Nhân đã nhìn thấy nàng. Nàng ta ỷ ôi bên cạnh Ngụy phu nhân, và ném về phía nàng một nụ cười đầy khiêu khích.
Ai cũng bảo tại Hoa Tín yến năm đó, ba người Hàn, Diệp, Lư chắc chắn nắm được ba vị trí đứng đầu. Nhưng cuối cùng, vì Thanh Lan chưa gả mà không phân định được thắng bại.
Vậy hãy để hôm nay là kết thúc cho bốn năm trước đi.
Nghe nói Thôi Cảnh Dục đã dẫn một đội năm trăm quân tập kích vào nơi đóng quân lên đến vạn người. Tuy tin tức truyền về chậm nửa năm, nàng vẫn vô cùng kinh ngạc.
Y và nàng luôn như vậy, những trận chiến khó khăn nhất lại chẳng thể sát cánh cùng nhau.
Thanh Lan khẽ mỉm cười rồi bước vào noãn các.
.
.
.
Ngụy phu nhân nhìn Thanh Lan bước về phía mình, bỗng ngẩn ngơ trong thoáng chốc.
Cơ thể bà không tốt, duyên con cái mỏng manh, có con gái rất muộn nhưng bà lại đặc biệt yêu thích con gái. Ngày trước, khi lần đầu gặp Thanh Lan ở Hoa Tín yến, bà đã vui mừng quá đỗi.
Nhưng đó cũng là chuyện cũ rồi. Bốn năm trước, có phu nhân nào lại không thích Diệp Thanh Lan chứ? Nàng là tấm gương của thế gia quý nữ: đoan trang, rộng lượng, dịu dàng, hòa nhã, trong nhu có cương, có thể vun vén mọi thứ chu toàn – đúng là đứa con gái phu nhân nào cũng ao ước.
Bà chỉ cảm khái rằng Cảnh Dục có phúc lớn.
Bà thậm chí còn thấy tự ti. Bà biết mình không phải là một phu nhân tốt nhất: bà xuất thân nhà tướng, mẫu thân mất sớm, phụ thân chỉ biết luyện binh nên không có ai dạy bà các thủ đoạn trong nội trạch. Bà quản gia không tốt, gia đình cũng coi như nghèo khó. Thứ bà có chỉ là nhiệt huyết, luôn ủng hộ mọi quyết định của Ngụy nguyên soái – khi đó chỉ là một tướng quân bình thường – cùng ông thương binh như con, dù có tán gia bại sản.
Thôi Cảnh Dục lớn lên trong nhà Ngụy phu nhân; Ngụy nguyên soái vừa là thầy vừa là cha. Nếu như Diệp Thanh Lan là đứa con gái bà mơ ước, thì Thôi Cảnh Dục được coi như là nửa người con trai của bà. Bà nhìn theo cậu thiếu niên mồ côi này trưởng thành, vẻ ngoài anh tuấn tiêu sái, tài năng hơn người. Ở Hoa Tín yến, thiếu niên ấy đã dẫn về một thiếu nữ đoan trang, e lệ dịu dàng gọi bà là sư mẫu.
Bà đã dành trọn trái tim mình cho Diệp Thanh Lan. Thậm chí, bà đã chọn sẵn một căn nhà ở thành Dương Lâm, vì biết chắc các muội muội của nàng sẽ cùng đi, nên bà đã chuẩn bị sẵn cả áo lông chồn ấm áp. Chiếc áo ấy bây giờ đang được khoác trên người Ngụy Nhạc Thủy, từng giờ từng khắc nhắc lại mong muốn đơn phương của bà.
Lúc Thanh Lan từ hôn, bà cũng không hề thấy bất ngờ.
Nhưng Cảnh Dục lại hoàn toàn suy sụp.
Sự châm chọc mỉa mai ngày đó, bà biết mình đã sai, và cũng biết mình đã không làm tròn trách nhiệm của một chủ nhà.
Nhưng đến tận bây giờ, bà vẫn nhớ cái đêm Cảnh Dục bị từ hôn.
Ngụy nguyên soái cũng mất ngủ như bà. Ông khẽ nói: ‘Cảnh Dục khóc rồi.’ Ngụy phu nhân không nhịn được chạy đến phòng Cảnh Dục xem thử, và nhìn thấy thiếu niên cuộn tròn trong góc phòng, sụt sùi khóc như một con sói bị thương.
Trái tim bà như vỡ nát.
Bà biết mình không thông minh, cũng không rộng lượng, và không có năng lực ‘câu tâm đấu giác’ như các phu nhân trong kinh thành. Rất nhiều năm trước, bà từng nghĩ mình đã tìm được cách giải quyết: bà đồng ý giao hết quyền lực cho thiếu nữ đoan trang mà Thôi Cảnh Dục dẫn về, nâng đỡ nàng trở thành người đứng đầu Hoa Tín yến. Chỉ cần nàng chịu đi theo bà, cùng trải qua thời tiết lạnh giá của thành Dương Lâm.
Nhưng tất cả giờ đã là quá khứ rồi.
Nàng vẫn là Diệp Thanh Lan, nhưng bà thì không còn là Ngụy phu nhân của ngày xưa nữa.
Đối mặt với nàng, bà chỉ là một người mẹ đang giận dữ.
.
.
.
Lư Văn Nhân là người đầu tiên mở miệng.
Bốn năm trước là vậy, bốn năm sau cũng thế. Trong ba người, nàng ta đã chọn Trần Diệu Khanh – một kẻ tâm thuật bất chính – từ sớm, nhanh chóng gả vào Trần gia trước khi họ phất lên. Gia thế nàng ta không bằng Hàn Nguyệt Khởi, tài mạo lại không sánh bằng Thanh Lan. Nàng ta không muốn làm người đứng đầu, và cũng biết mình không thể đứng đầu.
Lư Văn Nhân chỉ muốn đạp tất cả bọn họ dưới chân.
Nội trạch Trần gia hỗn loạn như bãi chiến trường, những trận chiến ngầm đó dần dần phá hủy Lư Văn Nhân. Cho dù bây giờ đã trở thành người đứng đầu một phái, nàng ta vẫn không học được cách chia sẻ quyền lực. Lư Văn Nhân vẫn luôn nỗ lực vươn lên, thậm chí vì một chút ưu thế nhỏ nhoi mà không tiếc phá hủy thế giới của người khác.
Giống như bây giờ, nàng ta ngoác miệng cười nói:
– Diệp Đại tiểu thư đến rồi. Thẩm thiếu phu nhân sao rồi? Chuyện hôm nay thật quá ly kỳ, khó trách cô ấy không chịu nổi. Ta còn định đến an ủi…
– Đến cô còn chịu đựng được, đương nhiên muội ấy cũng chịu được thôi. – Thanh Lan lạnh nhạt đáp.
Sự sắc sảo của Lăng Ba thật ra giống hệt Thanh Lan. Chỉ là đã quá lâu rồi, rất nhiều người đã quên mất dáng vẻ của nàng lúc trước. Quân tử trọng trực, tấu chương của Ngự Sư đài từng bản đều sắc bén như đao, vậy thì một người đã đọc hết sách thánh hiền như Thanh Lan, sao có thể là người mềm yếu ôn hòa?
Mặt Lư Văn Nhân lập tức biến sắc.
Bốn năm trước, liệu Lư Văn Nhân có đoán được mình sẽ sa ngã đến mức độ này? Đấu tranh trong nội trạch chính là như vậy, đấu qua đấu lại, cuối cùng đến bản thân mình là ai cũng quên mất, thắng được gì chứ? Nàng ta còn cùng trượng phu dạy dỗ ‘ngựa gầy’ Dương Châu để tặng người, với mục đích ‘cầm sắt hòa minh’ sao?
Nhưng nàng ta nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, cười đáp:
– Thanh Lan nói gì vậy? Có phải cũng rối loạn vì lo lắng cho Nguyệt Khởi rồi không? Thấy hai người như vậy, ta cũng chẳng vui vẻ gì đâu. Ta đang thuyết phục Ngụy phu nhân, rằng chúng ta nên về sớm để không làm phiền mọi người…
Nhìn xem, nàng ta vẫn nhớ quan hệ có thể xưng hô thẳng tên nhau của bốn năm trước, chỉ là cuối cùng mọi chuyện cũng phải đi đến ngày hôm nay.
– Nguyệt Khởi đang chuẩn bị thực đơn tiệc tối, Trần thiếu phu nhân muốn về cũng được. Đúng lúc ta có lời muốn nói riêng với Ngụy phu nhân, xin Ngụy phu nhân cho lui tả hữu. – Thanh Lan bình tĩnh nói.
Ngụy phu nhân cũng không bị lay động, nhưng Lư Văn Nhân lại lập tức chen vào:
– Hôm nay Thanh Lan sao vậy? Chúng ta thân thiết, cô tùy tiện một chút cũng chẳng sao đâu. Nói khó nghe một chút, Ngụy phu nhân là phu nhân Hầu phủ, cô có lời muốn nói cũng phải xem Ngụy phu nhân có muốn nghe hay không đã chứ. Phu nhân, chúng ta đi thôi. Ta thấy hôm nay Thẩm gia rối loạn, Thiếu phu nhân không xử lý được cục diện, nếu mạo phạm đến phu nhân thì thật không hay.
Phó Vân Nhị nhất thời luống cuống. Tuy cô thế đơn lực bạc, nhưng cũng cố gắng hết sức nói giúp Thanh Lan:
– Thưa, phu nhân, chi bằng hãy nghe xem Thanh Lan tỷ tỷ muốn nói gì.
Nhưng trong nhóm nữ quyến của Trấn Bắc quân, đã có người ngăn cản Phó Vân Nhị. La phu nhân lập tức lên tiếng:
– Sao Vân Nhị cũng hồ đồ theo rồi? Phu nhân, chúng ta đi thôi. Thẩm gia hỗn loạn thế này, chúng ta ở lại cũng chỉ thêm phiền phức. Đừng làm Thẩm thiếu phu nhân thêm bận tâm nữa, buổi tối quay lại cũng được.
– Ngày đó, San Hô cũng từng hỏi ta về Mặc Tử, vậy hôm nay cô lại không để ý đạo lý ‘kiêm ái phi công’ (1) nữa sao?
Thanh Lan thản nhiên hỏi:
– Thẩm thiếu phu nhân đã nói rõ, rằng muội ấy hy vọng mọi người ở lại dự tiệc tối. Bây giờ, so với việc kiếm cớ để rời đi, chi bằng mọi người cứ thẳng thắn thừa nhận. Tâm tư của Trần thiếu phu nhân tuy xảo diệu nhưng không phải chính đạo, dù có học thêm cũng chẳng tốt đẹp gì.
Khuê danh của La phu nhân là San Hô, cô là cháu gái ngoại xa của Ngụy nguyên soái. Trượng phu của cô, La Dũng, là phó tướng của Thôi Cảnh Dục. Hai người họ là thanh mai trúc mã. Năm đó, San Hô cũng từng gọi Thanh Lan là tỷ tỷ, ngưỡng mộ nàng vì đọc nhiều sách, và nhiệt tình muốn dạy Thanh Lan múa kiếm để về sau phòng thân.
Hai mắt Ngụy San Hô đỏ lên.
– Đương nhiên ta cũng muốn đi đường ngay lối thẳng, đáng tiếc là không có ai dạy ta cả! – Cô ta cả giận quát nạt Diệp Thanh Lan. – Nếu hôm nay Thẩm gia không gặp chuyện, Diệp tiểu thư cũng chẳng đến gặp chúng ta đâu. Đáng tiếc là bây giờ phu nhân không muốn nghe cô nói. Người thành Dương Lâm chúng ta, ‘một lần bất trung, vạn lần bất dụng’!
Thanh Lan chỉ khẽ mỉm cười.
– Dù Ngụy phu nhân không muốn nghe, cháu vẫn phải nói.
Nàng bình tĩnh nhìn Ngụy phu nhân, chậm rãi nói:
– Ngày xưa phu nhân từng dạy cháu đạo lý đánh trận, có một câu cháu nhớ rất rõ, đó là ‘nghĩa chiến tất thắng’. Hôm nay, Nguyệt Khởi gặp tai bay vạ gió, Trần thiếu phu nhân có xảo ngôn thế nào đi nữa thì việc rời đi bây giờ đều là hành động bất nghĩa. Bây giờ, không khí trong kinh thành hỗn loạn, những màn ‘câu tâm đấu giác’ khiến người ta mất vui. Năm Trưởng công chúa điện hạ chủ trì Hoa Tín yến cũng muốn sửa đổi tận gốc những điều này. Phu nhân không muốn nghe lời cháu, cháu cũng không khuyên phu nhân, chỉ xin phu nhân hãy nghe theo trái tim của mình, để ứng với vương đạo chính nghĩa vậy.
Người đời đều cho rằng khuyên can là chuyện cực kỳ phức tạp, phải bác bỏ ý kiến của người khác, giống như Gia Cát Lượng ‘khẩu chiến với quần nho’ mới phải. Nhưng đâu phải ai cũng giống Gia Cát Lượng? Trong tình thế tứ bề thọ địch, có thể trình bày rõ ràng ý tưởng của mình để mọi người lắng nghe đã coi như một thành công. Còn việc có bị bóp méo, hay được tiếp nhận hay không, đó là chuyện sau này.
Nàng chỉ có thể cố gắng hết sức.
.
.
.
(1) là một trong những tư tưởng cốt lõi và nổi bật nhất của Mặc Tử (khoảng 470 – 391 TCN), một nhà tư tưởng lớn thời Chiến Quốc của Trung Quốc.
“Kiêm ái phi công” nghĩa là yêu thương tất cả mọi người một cách bình đẳng và phản đối mọi hành vi chiến tranh, xâm lược. Tư tưởng này hướng đến một xã hội hòa bình, công bằng, nơi mọi người sống hài hòa và giúp đỡ lẫn nhau.
