Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 57: Ngự liễn



Nếu tình cảm của Bệ hạ với Trưởng công chúa là vừa tôn kính vừa áy náy, thì tình cảm của người với Duệ thân vương phủ lại là vừa yêu vừa thương xót.

Duệ thân vương đời thứ nhất, Triệu Giác, vốn là Thất hoàng tử, được cùng nuôi dưỡng dưới gối Thái hậu với Bệ hạ khi người còn là Thái tử.

Ngày đó, Tứ hoàng tử được tiên đế yêu quý nhất được phong làm Tấn vương, đã trở thành uy h**p cực lớn đối với Bệ hạ. Duệ thân vương, trong cuộc chiến đoạt đích, là bề tôi trung thành của Thái tử. Hồng Trù đại án năm đó liên lụy quá rộng, Duệ vương một mình chống đỡ phong ba, cả nhà bị giam cầm, thậm chí bị dùng hình. Về sau, tuy thủ đoạn tra tấn độc ác của Tấn vương chọc giận tiên đế, khiến y thất sủng, nhưng sức khỏe của Duệ thân vương cũng hoàn toàn suy kiệt, đến nỗi không thể tham dự đại điển đăng cơ của Bệ hạ.

Bệ hạ đã truy phong, ban đất phong, mở phủ, thậm chí giao đại sự tế lăng cho Duệ thân vương phủ, nhưng cũng không thể cứu được tính mạng của Duệ thân vương. Năm Nhân Chiếu thứ ba, Duệ thân vương qua đời. Bệ hạ bãi triều ba ngày, thiên hạ đại tang.

Những ân sủng còn sót lại đều được trao hết cho thế tử Duệ thân vương, Triệu Diễn Trạch.

Thuở nhỏ, cậu đã được đưa vào trong cung học tập, được sủng ái hơn tất cả các hoàng tử khác. Lúc bệnh nặng, cậu thậm chí còn được ở lại cung Nhân Thọ của Bệ hạ, để đích thân người chăm sóc.

Năm bảy tuổi, Triệu Diễn Trạch bệnh nặng. Bệ hạ vì vậy đã xây dựng chùa Tích Linh, đại xá thiên hạ để cầu phúc cho đứa cháu. Sau khi tính mạng của Triệu Diễn Trạch được cứu sống, Bệ hạ lại ban cung Thang Tuyền làm biệt uyển riêng cho cậu, mặc kệ tấu sớ của Ngự Sử đài bay đến lả tả như tuyết.

Người ngoài không hiểu còn tưởng trong kinh thành, Dĩnh thân vương phủ là đứng đầu. Thật ra, Dĩnh thân vương chỉ đứng về phía Bệ hạ sau khi vị trí đã cố định, và ân sủng ông nhận được không bằng một nửa của Duệ thân vương.

Ai cũng bảo Hoắc Anh Trinh thần bí, chứ thực ra Duệ thân vương Triệu Diễn Trạch cũng ít giao lưu với bên ngoài. Cậu quanh năm dưỡng bệnh ở cung Thang Tuyền. Ngoại trừ những phu nhân cấp cao, thì những phu nhân bình thường dù thường dự cung yến cũng không có duyên gặp gỡ cậu.

Đến khi nội thị mở đường, giữa đoàn nghi trượng, một thiếu niên tuấn tú mặc cổn long bào màu trắng, mang theo nụ cười, bước đến. Quang cảnh ấy tựa như trong mơ.

Tuy nói Triệu Diễn Trạch đến bái kiến Thẩm phu nhân, nhưng thực ra bà ấy phải hành lễ với cậu.

Triệu Diễn Trạch đỡ Thẩm phu nhân dậy, nói rằng làm như vậy là không hợp lẽ, đáng ra cậu phải lấy lễ con cháu chào mới phải. Bên cạnh, tự có vú Tống và Lương lão Vương phi đến góp vui, để Thẩm phu nhân yên tâm nhận lễ. Thẩm phu nhân kiên quyết từ chối, nhưng Triệu Diễn Trạch lại mời, tạo nên một hình ảnh thật vui vẻ và hòa thuận.

Bọn họ cứ đẩy qua đẩy lại, trong khi các nữ quyến khác đều đang quỳ xuống tiếp giá. Đây vẫn còn may mắn, bởi nếu họ rời tiệc khiến Thẩm gia lúng túng mà không kịp quay lại, lúc ấy mới thực sự là xấu hổ. Họ không thể đơn độc hành lễ Vương gia, nhưng nếu không hành lễ thì sẽ bị coi là coi thường Hoàng gia.

Sau khi Triệu Diễn Trạch an tọa, vẫn có không ít thế gia phu nhân vội vã chạy đến hành lễ. Đến cả Bình quận vương phi cũng không giấu được vẻ sượng sùng; khi bà ấy tới chào, Triệu Diễn Trạch chỉ khẽ cười đáp hỏi:

– Bình quận vương phi đến sớm như vậy.

Mặt Bình quận vương phi đỏ bừng, đáp:

– Thực sự là do trong nhà có việc gấp, lão Vương phi triệu ta về hầu hạ, không ngờ Vương gia giá lâm, xin Vương gia thứ tội.

Cậu là Thân vương, còn Bình quận vương phủ chỉ là Quận vương. Bình quận vương phi phải lấy lão Vương phi ra làm bình phong mới may mắn thoát được một kiếp.

Đến Bình quận vương phi còn lúng túng, huống hồ là các phu nhân thế gia khác! Đến cả Lư Văn Nhân cũng phải ngoan ngoãn theo Trần phu nhân quay lại dự tiệc. Triệu Diễn Trạch cũng chẳng nhớ được nhiều người đến thế, chỉ cười tủm tỉm ngồi trong sảnh uống trà. Hàn Nguyệt Khởi, có oán liền báo, nàng cười lạnh nói:

– Trần phu nhân đến thật nhanh, ta còn tưởng bà không quay lại dự tiệc tối đấy.

– Đâu có, – Trần phu nhân chỉ cười gượng, cố gắng chịu đựng sự mỉa mai của tiểu bối, – Chỉ là trong nhà có việc đột xuất, ta phải quay về xử lý. Hôm nay là tiệc lớn của Thẩm gia, sao chúng ta có thể không quay lại chứ.

Có thể nói Hàn Nguyệt Khởi có khí chất lãnh đạo trời sinh. Lúc trước gặp chuyện đen đủi như vậy, nếu là người khác đã sớm nản lòng. Nhưng bây giờ tình thế đã nghịch chuyển, nàng ấy lập tức lấy lại tự tin, ‘thừa thắng xông lên’, tính sổ với từng người.

Trần phu nhân, Lư Văn Nhân, Dương Xảo Trân, Tôn Mẫn Văn… tất cả những phu nhân đã rời tiệc rồi quay lại đều bị nàng ấy ‘thăm hỏi’. Những người da mặt dày thì còn ổn, nhưng những người mặt mỏng lập tức bị hỏi đến mức mặt đỏ bừng, á khẩu không trả lời được. Người bên ngoài nhìn vào đều biết Hàn Nguyệt Khởi có ý ‘giết gà dọa khỉ’, đương nhiên sinh ra mấy phần kính nể đối với vị Thẩm thiếu phu nhân đoan trang này.

Cũng không biết do Duệ thân vương thực sự không biết quy củ của nội trạch hay muốn làm chỗ dựa cho Thẩm gia mà ngồi trong sảnh một lát, mãi đến khi Thẩm phu nhân đến truyền lời rằng:

– Bẩm Vương gia, tiệc đã chuẩn bị xong, mời Vương gia di giá.

Cậu chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị giá lâm chính đường của ngoại viện để dự tiệc cùng Thẩm đại nhân.

Đúng lúc này, Thẩm Bích Vi trở về.

Cô cũng đi thẳng đến chính sảnh, vừa lúc thấy Triệu Diễn Trạch đứng dậy. Trời tuyết lớn như vậy, nhưng Thẩm Bích Vi lại mặc đồ đỏ. Bình thường, áo lông vũ đỏ đều được phối với áo khoác lông cáo trắng để thêm phần rực rỡ. Hôm nay, Thẩm Bích Vi lại khoác một chiếc áo lông chồn đen, tôn lên mái tóc như mây. Cô đi giày Hồ, đeo thắt lưng Hồ, tay còn cầm roi ngựa, đứng giữa khoảnh sân đầy hoa nghênh xuân, hiên ngang như Minh Phi trong tuồng hát.

Thấy Triệu Diễn Trạch, lông mày của Thẩm Bích Vi khẽ giật giật.

– Bích Vi, còn không mau hành lễ với Vương gia! – Thẩm phu nhân khiển trách.

Thẩm Bích Vi tiến đến hành lễ, động tác hành lễ cũng cực kỳ tiêu sái. Cô nàng vén áo choàng, tuy là lễ vạn phúc của phụ nữ, nhưng trông còn cứng cỏi hơn đàn ông nhiều. Triệu Diễn Trạch cười bảo miễn lễ liền bị cô nàng liếc xéo từ dưới lên. Mắt Thẩm Bích Vi là mắt phượng bẩm sinh, đường nét tinh xảo, màu sắc lại đậm, lạnh lẽo tựa một lưỡi dao.

– Sao vương gia không dùng trà rồi hãy đi? – Cô nàng còn chủ động hỏi.

Triệu Diễn Trạch mỉm cười.

– Ta quả thật nghe nói trà của quý phủ rất ngon, xin Thẩm phu nhân ban cho thêm một chén.

Cậu dời bước đến noãn các uống trà, lại càng có vẻ thân cận, thật sự giống như con cháu trong nhà. Triệu Diễn Trạch vừa ngồi xuống, Thẩm phu nhân còn chưa kịp ngồi, Thẩm Bích Vi đã lạnh lùng cất lời:

– Trời lạnh thế này cũng dám ra đây, cậu chán sống phải không?

– Bích Vi!

Thẩm phu nhân kinh hãi quát nạt con gái mình, nhưng bà thấy Duệ thân vương chỉ khẽ cười, đâu có vẻ bị xúc phạm. Hàn Nguyệt Khởi cũng mỉm cười đỡ lời:

– Phu nhân bớt giận, Bích Vi và Vương gia quen nhau từ nhỏ, tình cảm thiếu niên là như vậy. Chúng ta lui ra đi. Hàn nương tử ở lại, để họ nói chuyện tự nhiên…

“Tuy Hàn Nguyệt Khởi lớn hơn Thẩm Bích Vi mấy tuổi, nhưng cách cư xử lại như bạn bè cùng tuổi, hiểu rõ lẫn nhau. Thẩm phu nhân cũng nghe lời khuyên, dù còn hơi bất an, nhưng vẫn hành lễ cáo lui.

Hôn nhân của Thẩm Bích Vi phần lớn sẽ rơi vào mấy vị công tử của các Hầu phủ. Dù có tiến được vào tôn thất, cô nàng cũng chỉ có thể làm trắc phi của các hoàng tử. Dù sao, Hàn Lâm viện có nhiều lão thần thanh quý, hơn nữa hôn sự của các hoàng tử đều đã được quyết định.

Nếu là Duệ thân vương phủ, thì đó cũng là một lựa chọn tốt…

Nhưng Thẩm Bích Vi và Triệu Diễn Trạch cư xử với nhau khác hẳn với suy nghĩ của Thẩm phu nhân. Bà ấy vừa đi, Thẩm Bích Vi lập tức kiểm tra các cửa sổ, sai bảo Hàn nương tử và các nha hoàn:

– Mau, đóng hết các cửa sổ lại, không được để lọt gió.

Thẩm Bích Vi cầm một chiếc giá nến lên châm. Cửa sổ đóng lại, dù mới buổi chiều nhưng đã tối om. Cô nàng giơ nến lên, khuôn mặt dưới ánh nến chập chờn đẹp tựa búp bê sứ, cẩn thận kiểm tra từng cái cửa sổ xem có gió lạnh lùa vào không.

Hàn nương tử và các nha hoàn tuy không hiểu nhưng vẫn nghe lời đi đóng cửa lại, rồi đốt đèn lên.

Triệu Diễn Trạch chỉ lười nhác ngồi uống trà.

– Đâu có nghiêm trọng đến vậy, – Cậu cười tủm tỉm, – Bây giờ ta khỏe hơn rồi, không sợ gió nữa.

Thẩm Bích Vi không đáp, chỉ giơ nến về phía cậu lắc một cái. Nến của Thẩm gia khói rất mỏng, nhưng khói nến vừa bay vào mặt cậu, Triệu Diễn Trạch lập tức ho khù khụ. Hàn nương tử đứng bên cạnh cũng giật mình.

Ai ngờ một Vương gia ngọc thụ lâm phong lại có sức khỏe yếu thế này, thực sự đáng tiếc…

– Không cứng miệng nữa à?- Thẩm Bích Vi hỏi.

Triệu Diễn Trạch ho sù sụ nên không thể trả lời, mặt mũi cũng đỏ bừng lên. Thẩm Bích Vi tuy mặt không cảm xúc nhưng đối xử với cậu rất tốt. Hàn nương tử châm thêm trà, Thẩm Bích Vi cầm lấy ấm, đổ sạch nước trà trong chén đi rồi rót nửa chén nước lọc. Cô còn thổi khẽ cho nguội nước rồi mới đưa cho Triệu Diễn Trạch:

– Uống đi.

Triệu Diễn Trạch cứ thế uống nước từ tay cô nàng. Tính cách của cậu vô cùng tốt, lúc cười khóe mắt lông mày đều cong cong. Người nhà họ Triệu có tướng mạo xuất sắc cũng không phải chuyện lạ gì, phụ thân cậu năm xưa cũng là một mỹ nam nổi tiếng ở kinh thành. Triệu Diễn Trạch giống ông ấy, lông mày nhạt, da trắng nhợt, sắc môi cũng nhạt, không phải tướng trường thọ.

Đáng tiếc một vóc dáng như vậy. Triệu gia đoạt thiên hạ trên lưng ngựa, đều là những người vóc dáng cao to. Nếu sức khỏe cậu không kém cỏi, thì cũng là một võ tướng tài ba.

– Thuốc đâu? – Thẩm Bích Vi hỏi tùy tùng Phúc Yên đứng sau lưng cậu.

– Tháng trước mới đổi một thái y, ông ấy dặn thuốc uống nhiều hại thân nên đã ngừng rồi. Bây giờ mỗi ngày chỉ uống canh thuốc, nửa tháng sau sẽ châm cứu…

Triệu Diễn Trạch vẫn ngẩng đầu nhìn Thẩm Bích Vi. Đến màu mắt của cậu cũng nhạt, dưới ánh đèn có màu gần như xám xịt. Lúc cười, cậu lộ ra nốt ruồi nhỏ dưới đuôi mắt, giống hệt phụ thân cậu.

Có một giả thuyết là, Triệu Diễn Trạch bệnh lâu không khỏi, đều do nghiệp báo từ chuyện của Anh Quốc công. Đệ nhất công thần khai quốc, không chỉ bị tịch biên diệt tộc, đến cả Anh Quốc công thế tử Hoắc Huyên – phò mã của công chúa – cũng bị hại chết ở Bạch Mã dịch.

Bệ hạ bạc bẽo, báo ứng không giáng trên người các hoàng tử, mà lại giáng xuống Triệu Diễn Trạch, khiến một chi Duệ thân vương tuyệt tự, để Bệ hạ phải chịu nỗi đau đứt ruột đứt gan.

Nhưng tâm huyết Bệ hạ dành cho Triệu Diễn Trạch lại nhiều hơn bất cứ vị hoàng tử nào. Chỉ riêng Thái y đã được đổi không biết bao nhiêu lần. Thái y viện đều lén lút bàn tán rằng, muốn làm thủ lĩnh Thái y viện, khám ra long thai hay bảo đảm trường thọ đều là thứ yếu. Đầu tiên, phải học cách chữa chứng suy nhược. Chỉ cần có thành tựu trong bệnh thiếu máu, là có thể một bước lên mây.

Bệnh của Triệu Diễn Trạch chính là suy nhược, còn là bệnh thiếu máu khó chữa nhất, bởi vậy mà sinh ra thêm nhiều bệnh khác. Ngày đông, cậu không thể gặp gió, cũng không ngửi được mùi lửa than. Quần áo bốn mùa của cậu đều do Chức tạo cục của Tô Châu mở riêng một xưởng để tiến cống. Đây đều là những chuyện cũ, mùa hè năm ngoái nắng nóng, Bệ hạ muốn ban cung Thanh Tuyền cho Triệu Diễn Trạch, nhưng sau khi bị can gián mấy lần mới chịu dừng lại.

Thẩm Bích Vi hồi nhỏ không biết nặng nhẹ, còn dám dẫn cậu đến Lâm uyển bắt chim, rồi mất tích suốt một buổi trưa. Cả cung chạy loạn lên tìm, Hoàng hậu nương nương sốt ruột đến nỗi túa mồ hôi lạnh, các cung nhân run rẩy quỳ rạp dưới đất. Còn Triệu Diễn Trạch vẫn bình an vô sự, tay cầm kẹo đường mà Thẩm Bích Vi mua cho, cười tủm tỉm.

Nhưng bây giờ Thẩm Bích Vi đã lớn rồi, không còn ngang ngược như lúc nhỏ nữa.

– Được rồi, cũng nên chuẩn bị về đi, – Cô nàng thúc giục, – Để người trong cung biết lại sốt ruột.

Thật ra không phải trong cung, nơi Trung cung đã có hoàng tử thân sinh, mà người lo lắng không yên vốn là Bệ hạ. Có thể thấy, nhân gian đều khổ, dù là Thiên tử cao quý vẫn có điều không như ý.

– Biết rồi.

Triệu Diễn Trạch rất dễ bảo. Người nhà họ Triệu vốn bạc tình, nhưng sự bạc tình của cậu không bao giờ hướng đến Thẩm Bích Vi. Nói là phải đi, nhưng cậu vẫn ngồi lì ra không chịu đứng dậy.

– Muốn ta đỡ huynh à? – Thẩm Bích Vi lập tức cau mày.

Cậu híp mắt cười, không nói đúng cũng chẳng nói không, chỉ hơi ngửa người ra sau. Thân hình cậu to lớn, tựa như một con nai trắng, có một cặp sừng xinh đẹp thích ý đi dạo trên bãi cỏ. Họa tiết rồng bạc thêu trên cổn long bào tỏa ra ánh sáng dìu dịu.

Thật ra cũng có lúc bệnh của Triệu Diễn Trạch khá lên. Cậu cũng từng đi săn, cưỡi tuấn mã ngự tứ. Mặc dù Triệu Diễn Trạch cao hơn Thẩm Bích Vi đến nửa cái đầu, nhưng lại không kéo nổi dây cung, chỉ bắn được hai, ba con thỏ mà thôi. Thế nhưng, chỉ có như vậy đã khiến Bệ hạ vui vẻ, cung tên, ngựa quý lập tức được ban xuống như nước chảy.

Nhưng đến khi vào đông, cậu lại bệnh nặng. Thiếu niên mới mười bốn tuổi, uể oải nằm trên giường bệnh, hỏi Thẩm Bích Vi:

– Ta chết rồi, cô sẽ đi cưỡi ngựa với người khác sao?

Người của Triệu gia đều biết đùa bỡn lòng người.

Người của Thẩm gia luôn là thần tử trung thành nhất. Thẩm phu nhân chính trực nhưng cũng có giới hạn, nếu không đã chẳng để hai người ở lại đây.

Nhưng Thẩm Bích Vi lại khác.

Lúc cô nàng nổi giận cũng vô cùng xinh đẹp, gương mặt trở nên lạnh giá, ánh mắt lại như đám lửa cháy hừng hực giữa đêm đông, nhướng mày nhìn cậu:

– Triệu Diễn Trạch, ta đếm tới ba!

– Được rồi mà, ta đứng lên đây, – Triệu Diễn Trạch mỉm cười đứng dậy, lập tức có cung nữ đến sửa lại vạt áo cho cậu, nội thị lại gần để đỡ.

Thẩm Bích Vi bảo:

– Đừng mở cửa vội, để ngự liễn đến đã.

– Không cần đâu.

Triệu Diễn Trạch cười nhạt nói, nhưng đáng tiếc lại chẳng ai nghe lời cậu mà đều chờ ngự liễn đến. Không chỉ vậy, còn có vú Tống dẫn theo Tô nữ quan vội vàng tìm đến cùng Thẩm phu nhân. Triệu Diễn Trạch vịn tay nội thị ngồi lên ngự liễn, rồi hỏi:

– Có chuyện gì vậy?

Cậu bình dị gần gũi với Thẩm Bích Vi bao nhiêu, lại hững hờ với bà vú được Trưởng công chúa coi trọng nhất bấy nhiêu. Cũng may, Thẩm Bích Vi không tin là thật.

Nếu như ngốc nghếch mà tin vào sự ưu ái của Hoàng gia, thì không biết Thẩm đại nhân đã chết bao nhiêu lần rồi. Xưa nay gần vua như gần cọp, Triệu Diễn Trạch là đứa cháu được Bệ hạ sủng ái nhất, cũng là người giống Bệ hạ nhất.

Vú Tống vội cười đáp:

– Là ý chỉ trong cung đã đến, mời vương gia hồi cung, nói rằng buổi tối trong cung còn có tiệc. Sứ thần Bắc Nhung đưa công chúa vào kinh, Bệ hạ mời Vương gia về giúp chiêu đãi ạ.

Làm gì có chuyện cần Triệu Diễn Trạch chiêu đãi? Tiệc mừng thọ của Hoàng hậu, cậu chỉ cần báo bệnh cũng có thể không đi, huống hồ là một yến tiệc cầu hòa sau đại bại của Bắc Nhung. Chẳng qua Bệ hạ muốn tìm lý do bắt cậu về cung, không muốn cậu ăn đồ ăn bên ngoài mà thôi.

Không chỉ vậy, đây còn là để nhắc nhở Thẩm gia: đừng có mơ hão. Có rất nhiều công chúa tiểu quốc và nữ tôn thất để cậu lựa chọn. Thậm chí có đến mấy vị công chúa, quận chúa còn chưa gả. Thế nên, Thẩm Bích Vi cứ ngoan ngoãn ở lại Hoa Tín yến đi.

Triệu Diễn Trạch cau mày.

– Mới đi được bao lâu, đã giục rồi, – Cậu càu nhàu xong lại mỉm cười Thẩm Bích Vi. – Năm nay có hội săn mùa xuân, đến lúc đó ta lại đến.

Trước mặt mọi người, Thẩm Bích Vi không thể mắng cậu, chỉ lạnh nhạt đáp:

– Vương gia khách khí.

Ngự liễn hồi cung, cả phủ cung tiễn. Thẩm đại nhân lại đích thân tiễn đến đầu phố, đứng trong gió tuyết nhìn ngự liễn đi xa mới chịu thôi.

Chẳng trách Thẩm đại nhân lại e sợ Triệu Diễn Trạch. Cậu là người khó đối phó, nhìn thì bệnh tật nhưng thực chất lại không có đối thủ.

Mấy hoàng tử trong cung đều bị cậu xử lý, chẳng ai dám chọc vào cậu cả. Ví dụ như Tứ hoàng tử, là thân sinh của Hoàng hậu. Năm Triệu Diễn Trạch bảy tuổi, trong cung có nghi trượng, Thánh thượng thấy cậu đi lại bất tiện bèn ban cho một cái ngự liễn. Các hoàng tử trong cung chẳng ai có được, Tứ hoàng tử liền thấy bất mãn. Tiên sinh của Triệu Diễn Trạch thay cậu từ chối, nói:

– Ân sủng của Bệ hạ tuy sâu dày, nhưng Vương gia cũng phải cân nhắc vì tương lai của mình. Bệ hạ không thể bảo vệ Vương gia cả đời. Về sau, ngài vẫn phải ở chung với các hoàng tử, chi bằng hãy chuẩn bị từ bây giờ.

Lời nói ấy đầy ẩn ý, ám chỉ rằng về sau, nếu hoàng tử đăng cơ, e rằng sẽ không dung chứa được cậu.

Triệu Diễn Trạch khéo léo đáp lại:

– Chỉ e ta không sống được đến lúc đó.

Trong cung không có bí mật, lời này lập tức truyền đến tai Bệ hạ. Bệ hạ đau xót, mất ngủ cả đêm. Về sau, khi tôn thất thương nghị chuyện lập thái tử, Bệ hạ chỉ nói một câu bác bỏ:

– Lão Tứ tuy tốt nhưng không có lòng bao dung.

Mười ba năm trôi qua, đến giờ trong cung vẫn chưa lập thái tử. Người tinh tường đều biết rằng, Triệu Diễn Trạch sẽ là thế lực có tiếng nói quan trọng. Lời nói tru tâm, cũng chính vì sức khỏe kém cỏi này của cậu mà Bệ hạ có thể sủng ái cậu vô độ. Cung điện, phủ đệ, đất phong, và ban thưởng từng năm, tất cả tình thương với các hoàng tử đều được ký thác hết lên người cậu.

Cậu là cây không rễ, dòng suối không có lối thoát. Gấm vóc dù tốt đẹp đến mấy cũng có ngày bị đao kiếm chém rách. Gia nghiệp giàu có, quyền thế cao đến đâu cũng không phải là kế hoạch lâu dài. 

Chương trước
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...