Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng
Chương 45: Làm nũng
Trong lúc Phan Miêu Vũ cùng Dương Chi Hà vui vẻ trò chuyện với nhau thì một dáng người cao lớn vội vàng chạy vào trong.
Nguyễn Minh Hoàng di nhanh về phía cậu đưa tay choàng qua eo cậu sau đó kéo mạnh cậu vào lòng khiến lon nước trên tay cũng vì vậy mà rớt xuống đất nước bên trong văng tung tóe.
"Hai người lam cái gì ở đây." Anh vẻ mặt đầy tức giận mà chất vấn.
Vừa hợp xong anh liền vội vàng trở về phòng để tìm cậu, nào ngờ trên giường trống không thấy người đau. Sau đó anh hỏi những trợ lý cùng thư ký bên dưới tầng chín xem có thấy cậu không thì cũng là những cái lắc đầu tỏ vẻ không nhìn thấy.
Nghĩ đến chuyện trong thang máy lúc trưa, Dương Chi Hà cố tình quyến rũ cậu anh liền hỏi thử xem cô ta có ở đó không. Nào ngờ câu trả lời của bọn họ chính là không thấy.
Nỗi bất an trong lòng anh trỗi dậy vợ còn chưa ôm đến tay sao có thể để một con hồ ly tinh cuỗm mất được. Để tìm xem bóng dáng của hai người ở đâu anh liền xem tất cả camera ở các tầng cuối cùng nhìn thấy hai người dang vui vẻ trò chuyện ở nơi này.
Đã cùng nhau sống hai năm nhưng số câu cậu nói với anh còn không nhiều bằng hiện tại, cậu cực kỳ thoải mái khi nói chuyện cùng cô ta. Mặc dù nhìn sự xa cách khi của bọn họ anh biết hai người không có bất kỳ chuyện gì nhưng sự ghen tuông mù quáng không khống chế đuoc mà bọc phát.
Dương Chi Hà bỗng nhiên bị cắt ngang cuộc trò chuyện liền có chút không vui, nhưng người cắt ngang lại là ông chủ của cô ta khiến cô ta không biết phải làm ra thái độ gì. Nhìn ánh mắt hình viên đạn của anh chiếu thẳng về phía cô ta thì không khỏi oan ức vô cùng.
"Nguyễn tổng, chúng tôi chỉ trò chuyện cùng nhau. Ngài đây là hậm hực cái gì?" Dương Chi Hà nhếch miệng cười hỏi.
Nguyễn Minh Hoàng không có chút tin tưởng nào với lời nói của cô ta. Anh rất hiểu rõ thủ đoạn của cô ta, không phải chỉ la giả vờ tốt tính rồi sau đó liền ám hại sau lưng.
Phan Miêu Vũ lúc này mới vực dậy tinh thần, bởi vì bất ngờ bị kéo vào lòng ngực rắn chắc nên cậu liền quên béng mất đang trong tình trạng gì.
Nhìn thấy nam chính cùng nữ phụ đang bốn mắt nhìn nhau tóe lửa cậu liền không khỏi vương móng vuốt cào cào lòng ngực anh để anh buông cậu ra trước.
Nhưng rõ ràng Nguyễn Minh Hoàng không có ý định buông cậu ra, anh liếc nhìn bàn tay không an phận của người nào đó liền một phát chụp lại luôn còn không quên trừng mắt cảnh cáo cậu không nên lộn xộn.
Phan Miêu Vũ thở dài trong lòng, cái người này rõ ràng là không muốn nghe người khác giải thích mà. Nhưng mấy ánh mắt đang xem kịch xung quanh khiến cậu cực kỳ muốn xù lông, tuy không phải ai cũng có ý nghĩ xấu nhưng bị nhìn nhiều như thế thật sự rất bực bội.
"Lúc nãy tôi khát nước nên đi kiếm nước uống. Nhưng trong phòng lại không có cũng không nhìn thấy anh." Cậu nhỏ giọng giải thích rồi tiếp tục nói:
"Tôi cũng ra ngoài tìm Lương trợ lý nhưng cũng không thấy anh ta, biết được tầng dưới là tầng của trợ lý cùng thư ký của công ty nên tôi xuống hỏi xem nước ở nơi nào."
"Khi đó tôi gặp cô ấy, may mắn cô ấy rất tốt còn dẫn tôi xuống đây uống nước ngọt nữa."
Nói đến đây cậu liền dùng ánh mắt đầy ai oán mà nhìn anh rồi uất ức lên án: "Anh không cho tôi uống thứ tôi thích này nên tôi mới trốn ở đây để uống xong rồi mới dám trở về. Nếu anh thấy thì tôi còn có thể uống sao."
Lúc này Nguyễn Minh Hoàng mới nhìn xuống lon nước bởi vì anh mà rớt xuống sàn nhà, đây đúng là loại nước anh không cho cậu uống, từ hai năm trước khi nhìn thấy cậu mua nó anh liền nói thứ này có hại cho sức khỏe nên dặn dò dì Loan giám sát không để cậu uống lung tung.
Khẽ chột dạ trong lòng anh nhìn khuôn mặt ấm ức mà không thể làm gì của cậu liền mềm lòng: "Xin lỗi là anh sai. Sau này cách hai ngày anh cho em một lon, được không?"
Phan Miêu Vũ không ngờ còn có chuyện tốt thế này vì vậy không khỏi đảo quanh tròng mắt rồi bặm môi tiếp tục cò kè mặc cả: "Tôi còn muốn ăn gà gán, còn muốn ăn khoai tây lắc phô mai. Còn nữa tôi muốn ăn hotdog, còn có xiên nướng, takoyaki..."
Nguyễn Minh Hoàng nghe vậy liền vội vàng gật đầu: "Được... Được... Được tôi để dì Loan làm cho em ăn có được không. Sau này không cần trộn tôi ăn nữa, nhưng em cũng phải chú ý đừng ăn quá nhiều."
"Được... Anh thật tốt." Phan Miêu Vũ cười híp cả mắt, cuối cùng cậu cũng có thể ăn những thứ mình thích rồi.
Sau đó cậu trở nên nghi hoặc với bản thân. Sao cậu lại trở nên thoải mái như vậy, cậu lại có thể đòi anh một cách thản nhiên.
Không chỉ vậy cậu còn tỏ vẻ ủy khuất làm nũng với anh, hình như cậu cũng trở nên thị sủng mà kêu rồi. Nhưng như vậy cũng không tệ lắm nhỉ.
Những người đang xem kịch xung quanh cứ tưởng là màn đánh ghen kinh điển trong công ty nào ngờ lại là một màn đút thức ăn cho chó thế này. Bọn họ thật sự nó quá rồi.
Dương Chi Hà nhìn không khí tràn ngập màu hồng xung quanh hai người mà không khỏi cảm thấy trước đây mình ngu xuẩn bao nhiêu, không chỉ bám lấy người đã có vợ mà còn muốn tính kế vợ của người ta, cái thứ khốn kiếp điều khiển cô ta đúng là bị mù mà.
"Vậy chúng ta về lại văn phòng nhé." Nguyễn Minh Hoàng liếc nhìn cô gái đối diện bằng ánh mắt lạnh lẽo rồi kéo cậu đi, lần này anh sẽ không so đo nhưng nếu cô ta làm ra hành động gây bất lợi cho cậu thì đừng trách anh không nể mặt cha cô ta.
Phan Miêu Vũ bị anh kéo đi nhưng hai mắt vẫn đầy lưu luyến nhìn lon nước đang lăn lóc trên sàn. Cậu chỉ vừa uống hai ngụm còn chưa có uống đủ vậy mà lại đổ hết cả rồi.
Nhịn xuống cảm giác lo lắng trong lòng, cậu liền thử kéo lại tay anh rồi mềm mại hỏi: "Có thể lấy lon nước khác đem lên văn phòng không. Lúc nãy tôi mới uống có một hớp thôi."
Nguyễn Minh Hoàng nhìn cậu thấy sự thấp hõm của cậu liền không khỏi khó chịu, anh có đáng sợ như vậy không chỉ xin một lon nước mà đã lo lắng như vậy rồi.
Điều này khiến anh cảm thấy hình như thể hiện của mình còn chưa đủ để cậu tin tưởng nên mới khiến cậu cảm thấy như vậy. Không thể tiếp tục từng bước nữa rồi, anh thật sự không chịu nổi nữa rồi.
Ánh mắt anh nhìn cậu nóng rực, nhưng nơi này quá nhiều người anh không thể đè cậu mà cướp lấy đôi môi đỏ mọng đó. Cho dù anh không ngại thì người có da mặt mỏng như cậu chắc chắn sẽ không thể chịu được.
Nguyễn Minh Hoàng nhịn xuống ý nghĩ đen tối của mình mà gật đầu buông tay cậu ra: "Em tự đi chọn đi. Hôm nay anh cho em uống hai lon."
"Được." Phan Miêu Vũ vui vẻ mà chạy đến bên cạnh tủ lạnh, mở cửa tủ nhìn đủ loại thức uống bên trong cậu liền chọn hai loại nước mà mình muốn uống rồi nhìn Dương Chi Hà mỉm cười nói: "Cảm ơn cô đã dẫn đường cho tôi."
Nói xong liền quay lại bên cạnh anh, nhìn khuôn mặt đen thui của người nào đó bởi vì cậu nói chuyện với Dương Chi Hà mà không khỏi chớp mắt mỉm cười, cậu để lon nước ngọt lành lạnh trong tay áp vào má anh:
"Đi thôi, đừng buồn bực nữa."
Nguyễn Minh Hoàng hừ một tiếng rồi lạnh lùng xoay người rời đi, cánh tay anh không quên choàng qua rõ cậu để cậu cùng đi với mình. Lần sau anh sẽ không cho cậu tiếp xúc với cô ta nữa, một nhân tố nguy hiểm xuất hiện bên cạnh cậu cần phải xua đuổi ngây lập tức.
Lúc cả hai đi đến thang máy liền nhìn thấy Lương trợ lý đã đứng chờ. Nguyễn Minh Hoàng cho anh ta một ánh mắt sau khi nhận được cái gật đầu của anh ta thì hài lòng cùng cậu đi vào thang máy riêng.
Nguyễn Minh Hoàng di nhanh về phía cậu đưa tay choàng qua eo cậu sau đó kéo mạnh cậu vào lòng khiến lon nước trên tay cũng vì vậy mà rớt xuống đất nước bên trong văng tung tóe.
"Hai người lam cái gì ở đây." Anh vẻ mặt đầy tức giận mà chất vấn.
Vừa hợp xong anh liền vội vàng trở về phòng để tìm cậu, nào ngờ trên giường trống không thấy người đau. Sau đó anh hỏi những trợ lý cùng thư ký bên dưới tầng chín xem có thấy cậu không thì cũng là những cái lắc đầu tỏ vẻ không nhìn thấy.
Nghĩ đến chuyện trong thang máy lúc trưa, Dương Chi Hà cố tình quyến rũ cậu anh liền hỏi thử xem cô ta có ở đó không. Nào ngờ câu trả lời của bọn họ chính là không thấy.
Nỗi bất an trong lòng anh trỗi dậy vợ còn chưa ôm đến tay sao có thể để một con hồ ly tinh cuỗm mất được. Để tìm xem bóng dáng của hai người ở đâu anh liền xem tất cả camera ở các tầng cuối cùng nhìn thấy hai người dang vui vẻ trò chuyện ở nơi này.
Đã cùng nhau sống hai năm nhưng số câu cậu nói với anh còn không nhiều bằng hiện tại, cậu cực kỳ thoải mái khi nói chuyện cùng cô ta. Mặc dù nhìn sự xa cách khi của bọn họ anh biết hai người không có bất kỳ chuyện gì nhưng sự ghen tuông mù quáng không khống chế đuoc mà bọc phát.
Dương Chi Hà bỗng nhiên bị cắt ngang cuộc trò chuyện liền có chút không vui, nhưng người cắt ngang lại là ông chủ của cô ta khiến cô ta không biết phải làm ra thái độ gì. Nhìn ánh mắt hình viên đạn của anh chiếu thẳng về phía cô ta thì không khỏi oan ức vô cùng.
"Nguyễn tổng, chúng tôi chỉ trò chuyện cùng nhau. Ngài đây là hậm hực cái gì?" Dương Chi Hà nhếch miệng cười hỏi.
Nguyễn Minh Hoàng không có chút tin tưởng nào với lời nói của cô ta. Anh rất hiểu rõ thủ đoạn của cô ta, không phải chỉ la giả vờ tốt tính rồi sau đó liền ám hại sau lưng.
Phan Miêu Vũ lúc này mới vực dậy tinh thần, bởi vì bất ngờ bị kéo vào lòng ngực rắn chắc nên cậu liền quên béng mất đang trong tình trạng gì.
Nhìn thấy nam chính cùng nữ phụ đang bốn mắt nhìn nhau tóe lửa cậu liền không khỏi vương móng vuốt cào cào lòng ngực anh để anh buông cậu ra trước.
Nhưng rõ ràng Nguyễn Minh Hoàng không có ý định buông cậu ra, anh liếc nhìn bàn tay không an phận của người nào đó liền một phát chụp lại luôn còn không quên trừng mắt cảnh cáo cậu không nên lộn xộn.
Phan Miêu Vũ thở dài trong lòng, cái người này rõ ràng là không muốn nghe người khác giải thích mà. Nhưng mấy ánh mắt đang xem kịch xung quanh khiến cậu cực kỳ muốn xù lông, tuy không phải ai cũng có ý nghĩ xấu nhưng bị nhìn nhiều như thế thật sự rất bực bội.
"Lúc nãy tôi khát nước nên đi kiếm nước uống. Nhưng trong phòng lại không có cũng không nhìn thấy anh." Cậu nhỏ giọng giải thích rồi tiếp tục nói:
"Tôi cũng ra ngoài tìm Lương trợ lý nhưng cũng không thấy anh ta, biết được tầng dưới là tầng của trợ lý cùng thư ký của công ty nên tôi xuống hỏi xem nước ở nơi nào."
"Khi đó tôi gặp cô ấy, may mắn cô ấy rất tốt còn dẫn tôi xuống đây uống nước ngọt nữa."
Nói đến đây cậu liền dùng ánh mắt đầy ai oán mà nhìn anh rồi uất ức lên án: "Anh không cho tôi uống thứ tôi thích này nên tôi mới trốn ở đây để uống xong rồi mới dám trở về. Nếu anh thấy thì tôi còn có thể uống sao."
Lúc này Nguyễn Minh Hoàng mới nhìn xuống lon nước bởi vì anh mà rớt xuống sàn nhà, đây đúng là loại nước anh không cho cậu uống, từ hai năm trước khi nhìn thấy cậu mua nó anh liền nói thứ này có hại cho sức khỏe nên dặn dò dì Loan giám sát không để cậu uống lung tung.
Khẽ chột dạ trong lòng anh nhìn khuôn mặt ấm ức mà không thể làm gì của cậu liền mềm lòng: "Xin lỗi là anh sai. Sau này cách hai ngày anh cho em một lon, được không?"
Phan Miêu Vũ không ngờ còn có chuyện tốt thế này vì vậy không khỏi đảo quanh tròng mắt rồi bặm môi tiếp tục cò kè mặc cả: "Tôi còn muốn ăn gà gán, còn muốn ăn khoai tây lắc phô mai. Còn nữa tôi muốn ăn hotdog, còn có xiên nướng, takoyaki..."
Nguyễn Minh Hoàng nghe vậy liền vội vàng gật đầu: "Được... Được... Được tôi để dì Loan làm cho em ăn có được không. Sau này không cần trộn tôi ăn nữa, nhưng em cũng phải chú ý đừng ăn quá nhiều."
"Được... Anh thật tốt." Phan Miêu Vũ cười híp cả mắt, cuối cùng cậu cũng có thể ăn những thứ mình thích rồi.
Sau đó cậu trở nên nghi hoặc với bản thân. Sao cậu lại trở nên thoải mái như vậy, cậu lại có thể đòi anh một cách thản nhiên.
Không chỉ vậy cậu còn tỏ vẻ ủy khuất làm nũng với anh, hình như cậu cũng trở nên thị sủng mà kêu rồi. Nhưng như vậy cũng không tệ lắm nhỉ.
Những người đang xem kịch xung quanh cứ tưởng là màn đánh ghen kinh điển trong công ty nào ngờ lại là một màn đút thức ăn cho chó thế này. Bọn họ thật sự nó quá rồi.
Dương Chi Hà nhìn không khí tràn ngập màu hồng xung quanh hai người mà không khỏi cảm thấy trước đây mình ngu xuẩn bao nhiêu, không chỉ bám lấy người đã có vợ mà còn muốn tính kế vợ của người ta, cái thứ khốn kiếp điều khiển cô ta đúng là bị mù mà.
"Vậy chúng ta về lại văn phòng nhé." Nguyễn Minh Hoàng liếc nhìn cô gái đối diện bằng ánh mắt lạnh lẽo rồi kéo cậu đi, lần này anh sẽ không so đo nhưng nếu cô ta làm ra hành động gây bất lợi cho cậu thì đừng trách anh không nể mặt cha cô ta.
Phan Miêu Vũ bị anh kéo đi nhưng hai mắt vẫn đầy lưu luyến nhìn lon nước đang lăn lóc trên sàn. Cậu chỉ vừa uống hai ngụm còn chưa có uống đủ vậy mà lại đổ hết cả rồi.
Nhịn xuống cảm giác lo lắng trong lòng, cậu liền thử kéo lại tay anh rồi mềm mại hỏi: "Có thể lấy lon nước khác đem lên văn phòng không. Lúc nãy tôi mới uống có một hớp thôi."
Nguyễn Minh Hoàng nhìn cậu thấy sự thấp hõm của cậu liền không khỏi khó chịu, anh có đáng sợ như vậy không chỉ xin một lon nước mà đã lo lắng như vậy rồi.
Điều này khiến anh cảm thấy hình như thể hiện của mình còn chưa đủ để cậu tin tưởng nên mới khiến cậu cảm thấy như vậy. Không thể tiếp tục từng bước nữa rồi, anh thật sự không chịu nổi nữa rồi.
Ánh mắt anh nhìn cậu nóng rực, nhưng nơi này quá nhiều người anh không thể đè cậu mà cướp lấy đôi môi đỏ mọng đó. Cho dù anh không ngại thì người có da mặt mỏng như cậu chắc chắn sẽ không thể chịu được.
Nguyễn Minh Hoàng nhịn xuống ý nghĩ đen tối của mình mà gật đầu buông tay cậu ra: "Em tự đi chọn đi. Hôm nay anh cho em uống hai lon."
"Được." Phan Miêu Vũ vui vẻ mà chạy đến bên cạnh tủ lạnh, mở cửa tủ nhìn đủ loại thức uống bên trong cậu liền chọn hai loại nước mà mình muốn uống rồi nhìn Dương Chi Hà mỉm cười nói: "Cảm ơn cô đã dẫn đường cho tôi."
Nói xong liền quay lại bên cạnh anh, nhìn khuôn mặt đen thui của người nào đó bởi vì cậu nói chuyện với Dương Chi Hà mà không khỏi chớp mắt mỉm cười, cậu để lon nước ngọt lành lạnh trong tay áp vào má anh:
"Đi thôi, đừng buồn bực nữa."
Nguyễn Minh Hoàng hừ một tiếng rồi lạnh lùng xoay người rời đi, cánh tay anh không quên choàng qua rõ cậu để cậu cùng đi với mình. Lần sau anh sẽ không cho cậu tiếp xúc với cô ta nữa, một nhân tố nguy hiểm xuất hiện bên cạnh cậu cần phải xua đuổi ngây lập tức.
Lúc cả hai đi đến thang máy liền nhìn thấy Lương trợ lý đã đứng chờ. Nguyễn Minh Hoàng cho anh ta một ánh mắt sau khi nhận được cái gật đầu của anh ta thì hài lòng cùng cậu đi vào thang máy riêng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương