Nam Chính Y Điên Rồi
Chương 5: Hòa thượng một lòng hướng Phật (5)
Vu Chu dù đã sớm tính toán chính xác sẽ có một màn này, nhưng thật sự nghe được thấy được, vẫn là có chấn động trong nháy mắt.
Nam tử trước mặt tràn đầy thành kính quanh người phảng phất một khắc kia bị ánh hoàng hôn cuối cùng nhuộm đầy màu vàng, chói lọi sáng bừng. Trong đầu cậu có một khoảnh khắc hoàn toàn không nghĩ ra bất cứ thứ gì, chỉ nhìn chằm chằm hòa thượng trước mặt.
Trong chốc lát, cậu phục hồi tinh thần, giơ tay lên, ngón tay bị gió thổi làm che mắt một sợi tóc mực phất xuống, đồng thời vén tóc che hơn phân nửa khuôn mặt, hướng về phía trước tới gần một chút, chỉ cách khuôn mặt Vô Dận hai tấc: "Độ ta? Tiểu sư phụ, ngươi có thấy rõ, đây không phải là bệnh tật bình thường, đây là thủy đậu, là bệnh nan y sẽ chết người, ngươi không sợ chết sao?"
Ánh mắt Vô Dận vẫn không sợ hãi như cũ, còn vì để cho Vu Chu tin tưởng, thậm chí ngay cả khi tưởng tượng rằng khuôn mặt của cậu có xấu đến không thể diễn tả được phóng đại đến gần như vậy, cũng không chút nhúc nhích: "Sinh cũng hà hoan, chết cũng sợ gì. Cứu người một mạng thắng tạo thất cấp phù đồ.*"
*: Sống có gì vui, chết có gì sợ. Cứu một mạng người hơn dựng bảy ngôi chùa.
Vu Chu mắt phượng tỏa sáng: "Nhưng nếu cứu sống ta, tiểu sư phụ ngươi lại chết thì sao?"
Vô Dận: "Chúng sinh bình đẳng, nếu lấy mệnh của ta đổi lấy tiểu thí chủ, một mạng đổi lấy một mạng, cũng không có tổn thất gì; nếu thí chủ có thể độ kiếp, đấy chính là lưỡng mệnh, phật từ bi thương xót."
Nói tóm lại, trong mắt hòa thượng Vô Dận này, chết một người, sống một người, đó không phải là thiệt thòi; sống hai người, chính là kiếm được.
Vu Chu chậm rãi đứng thẳng người lên: "Nhưng... Nếu tất cả chúng ta chết thì sao? "
Vô Dận sửng sốt một chút, lập tức khóe miệng có độ cong cực nông giơ lên, rũ mắt liễm mắt, biểu tình thành kính: "Đây là kiếp số của bần tăng, không liên quan đến tiểu thí chủ."
Vu Chu bình tĩnh nhìn hòa thượng đứng ở hai bậc thang phía dưới cậu, vẫn chưa mở miệng nữa.
Đại khái là Vu Chu trầm mặc làm cho Vô Dận cho rằng cậu không tin, giương mắt, liền nhìn thấy thiếu niên trước mặt một đôi mắt phượng sáng bóng kinh người, khóe miệng nhếch lên: "Nếu đã như vậy, sau này... Khiến tiểu sư phụ phí tâm."
Đáy mắt Vô Dận không buồn không vui, nhưng Vu Chu vẫn chú ý tới gân xanh trên mu bàn tay vốn đang nắm chặt của y bình tĩnh lại, rũ mắt xuống: "A Di Đà Phật. "
Vu Chu lên đường đi về phòng, ở vào trúc lâu của hòa thượng Vô Dận, bất quá chỉ là một tòa nhà nhỏ hai tầng cao, lầu một treo lơ lửng, phía dưới là một cái ao, trồng không ít hoa súng, bốn phía mặt đất vây quanh một vòng, là thức ăn hòa thượng Vô Dận trồng, lầu hai là làm nơi nghỉ ngơi thiền định.
Bởi vì Vu Chu đến, hơn nữa trên người cậu mang bệnh "thủy đậu", Vô Dận đem lầu hai nhường cho Vu Chu, đóng cửa sổ, dặn dò một phen, sau đấy rời đi.
Vu Chu nhìn quanh một vòng, cũng không so đo, tùy ý tìm ba miếng nệm hương bồ xếp lên nhau, nằm xuống.
Mà sau khi Vu Chu rời đi, Lục thừa tướng bị đùa giỡn một trận, nhưng lão hoàng đế còn chờ ông mang người qua, người xảy ra chuyện, ông hoặc là tay không, hoặc là dẫn Lục Đào Linh qua.
Nếu như là người thứ hai, một khi đem đích nữ duy nhất của mình đưa qua, vị trí Thái tử phi, liền cùng Lục gia hắn không còn quan hệ gì nữa. Nhưng lão hoàng đế tuổi đã lớn, cho dù có thể được sủng ái, cũng bất quá là quang cảnh vài năm, nếu để cho nữ nhi đối thủ chết của ông làm Thái tử phi, làm hoàng hậu, về sau... Lục gia ông xem như hoàn toàn thất bại, cho nên, ông không thể đưa Lục Đào Linh qua.
Nhưng nếu như là người trước, lão hoàng đế tâm tư khó lường, ông tay không mà đi, sẽ như thế nào, ông cũng không thể biết. Lục thừa tướng một bên đi về phía chỗ ở hoàng thượng, một bên ở trong lòng so đo, cuối cùng ở ngã ba hai bên đường, ông nhìn chỗ ở của Lục Đào Linh, cắn răng một cái: chỉ có thể đánh cược một lần, chỉ có thể đánh cược rằng ông có thể đem Đào Linh lên vị trí Thái tử phi, nếu không, đắc tội Hoàng Thượng, lại mất đi gốc đại thụ thái tử này... Kết quả Lục gia ông há có thể nói một chữ thảm.
Lục thừa tướng đi gặp lão hoàng đế, lập tức sai người mang theo một phần lễ danh đi gặp Phùng phi, chỉ có thể chảy máu ồ, hy vọng Phùng phi còn đủ để lấy lòng lão hoàng đế, để cho hành động hôm nay của ông làm cho Hoàng Thượng không đến mức ghi hận trong lòng.
Lục thừa tướng đi gặp lão hoàng đế, vừa đi vào liền quỳ xuống, biểu lộ ý đồ tới, lão hoàng đế nằm nghiêng trên giường, cũng không nói gì, lại chỉ nhắm mắt bảo mỹ tỳ nắm bả vai lão, trong phòng nhuộm hương, rõ ràng sắc trời đã tối, nhiệt độ trên núi lạnh xuống, ông lại đổ mồ hôi trong trán.
Không biết qua bao lâu, lão hoàng đế mới mở mắt ra như vừa tỉnh lại: "Nếu trẫm cùng thiên kim ái khanh không có duyên phận này, vậy thì thôi. Lui đi."
Lão hoàng đế phất phất tay, đại thái giám đứng phía sau ông lập tức khom lưng nghênh đón, nhường đường cho Lục thừa tướng ra ngoài, đồng thời Lục thừa tướng xoay người, nhét cho đại thái giám một xấp ngân phiếu, người sau thu lại, Lục thừa tướng mới lau mồ hôi lạnh trên trán rời đi.
Lúc đi ra ngoài, vừa lúc đối mặt với Phùng phi đến đây, Lục thừa tướng lúc này mới chân chính thở phào nhẹ nhõm, hai người cận thân của Hoàng Thượng nói tình, có lẽ còn có thể miễn cưỡng bình ổn lửa giận của Hoàng Thượng.
Đại thái giám một lần nữa khom người trở về, buông tay ra, đưa ngân phiếu lên: "Hoàng thượng, đây là thừa tướng đưa cho lão nô. "
Lão hoàng đế chỉ liếc mắt, biểu tình nhàn nhạt, đáy mắt hỗn độn không gợn sóng, lại một lần nữa nhắm mắt lại: "Ừm, nguyên nhân hắn kéo hai ngày nay là gì?"
Trên trán Đại thái giám có mồ hôi lạnh buông xuống, cung kính bẩm báo: "Lục gia bên kia hôm qua xảy ra chút loạn, nghe nói tiểu nhi tử thừa tướng nhảy hồ, sau đó Thừa tướng đi xem, liền phái người canh giữ. Hơn một canh giờ trước, Thừa tướng mang theo người đi chỗ ở của Tứ công tử, lại gọi đại phu đến, sau đó liền sai người đi tìm Phùng phi nương nương, lại đến nơi này."
Đại thái giám mỗi lần nói một câu, đều đè xuống đáy lòng bất an, sợ sau một khắc sẽ thừa nhận long uy chi nộ.
Lão hoàng đế vẫn như cũ không có phản ứng gì, ừ một tiếng, theo ngoài cửa bẩm báo Phùng phi nương nương đến, lão hoàng đế khoát tay áo: "Để cho hắn tiến vào."
Đại thái giám thở phào nhẹ nhõm, khi khom người đi tới, tầm mắt dừng lại một chỗ, nhịn không được nghĩ: Thừa tướng lần này sợ là thông minh mà lại bị thông minh lầm.
Hoàng thượng mỹ nhân nào chưa từng thấy qua? Nếu như không muốn, nói thẳng là được, hiện giờ chuyển mấy đạo, còn liên lụy đến phi tử nam hậu cung, sợ là...
Trên đường trở về, Lục thừa tướng kinh hồn bạt vía, chờ biết Phùng phi dỗ dành lão hoàng đế cực kỳ cao hứng, còn đắc ý lưu lại hầu hạ, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này mới âm thầm cắn răng nghĩ đến tiểu súc sinh ngàn vạn lần không nên chạy tới điểm mấu chốt này, kết quả cậu vừa qua lại nhào vào khoảng không, mười mấy gia đinh trông coi liếc nhau một cái, đem lời Vu Chu trước khi rời đi bẩm báo một phen, cuối cùng bất an nói: "... Lão gia, chúng ta không, sẽ không thật sự bị cùng nhau xử trí chứ?"
Trong lòng Lục thừa tướng cũng lộp bộp một chút, lúc trước chỉ lo gấp gáp chuyện Đào Linh, thiếu chút nữa đã quên mất điểm này, không thể để tiểu súc sinh này liên lụy đến cả Lục gia, con ngươi thâm sâu: "Các ngươi yên tâm, lão phu sao lại là người nhẫn tâm như vậy? Chuyện này các ngươi nhất định phải giữ bí mật, chờ trở về kinh, nếu các ngươi không bị nhiễm bệnh, lão phu nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi; nếu bị nhiễm bệnh, lão phu sẽ cho các ngươi phí an táng không nhỏ, tất cả đều có thể yên tâm. Về phần nó... Không cần tìm nữa, mặc dù để cho nó tự sinh tự diệt là được rồi."
Mắc bệnh không trị còn dám chạy, ông chỉ có thể coi như chưa từng sinh ra một tiểu súc sinh như vậy.
Lão hoàng đế sáng sớm hôm sau phái người phân phó xuống, lập tức khởi hành hồi cung.
Lục thừa tướng giống như chưa bao giờ mang theo đứa con này, đoàn người hạo hạo canh canh trở về cung. Mà Vu Chu trong miệng ông là "tự sinh tự diệt", lại là sống thoải mái.
Hệ thống tạm thời che đậy cảm quan của cậu, cậu không cảm giác được cái loại cảm giác ngứa ngáy đau đớn này, Hòa thượng Vô Dận không lâu sau trở về, không chỉ mang thuốc về cho cậu còn có thuốc bôi, chờ sau khi uống thuốc bôi thuốc, cậu cũng liền nghỉ ngơi, hôm sau tỉnh lại, Vô Dận đã đi ra ngoài.
Chờ cậu lại ngủ một giấc, hòa thượng Vô Dận đã trở về, còn cùng nhau đặt không ít đồ, cũng làm bữa sáng, rất đơn giản, cháo sạch thêm một đĩa rau xanh, không có dầu, nước nóng tinh khiết nóng một chút.
Vu Chu cũng không ghét bỏ, dù sao giờ phút này cậu cũng không có cảm giác, sau khi dùng xong, lúc này mới cách cửa hỏi Vô Dận: "Hoàng Thượng đã rời khỏi Linh Ẩn tự rồi? "
Vô Dận lần này đi ra ngoài chính là đi tìm sư phụ y, sau khi nói nguyên nhân, từ hôm nay bắt đầu không đi tiền viện học buổi sáng muộn.
Vô Dận vốn đang ngồi thiền, nghe vậy kinh ngạc mở mắt ra, nhưng vẫn không quay đầu lại: "Tiểu thí chủ đoán không sai, đoàn người đã rời đi."
"Tiểu sư phụ không tò mò thân phận của ta sao?" Vu Chu đem ba cái nệm hương bồ đặt cùng một chỗ, nằm ở nơi đó, nghiêng người nhìn khe hở của cửa phản chiếu ra thân ảnh màu xanh.
Vô Dận nói: "Nếu tiểu thí chủ nguyện ý nói, bần tăng rửa tai lắng nghe; nếu tiểu thí chủ không muốn, không nói cũng được." Y vừa nguyện ý độ cậu, vô luận cậu thân phận như thế nào, quyết định của y cũng sẽ không thay đổi.
Vu Chu lại ngồi dậy, đôi mắt phượng nhàn nhã nhìn Vô Dận: "Lúc trước ta cũng không phải nói bậy. Tất cả bọn họ đều tránh ta như rắn rết, ngươi đoán xem bọn họ là ai? ". Truyện Sủng
Vô Dận* chưa kịp mở miệng, tiếp tục nói, "Bọn họ là phụ thân ta, kế muội của ta, kế mẫu của ta. Ấp đế coi trọng kế muội của ta, kế mẫu không muốn kế muội đi hầu hạ Ấp đế, liền bên cạnh giật dây phụ thân thừa tướng ta, kết quả y liền đồng ý, ta trong cơn giận dữ nhảy xuống hồ, đại nạn không chết, lại mắc chứng bệnh không trị này, hôm qua, ta một mình rời đi, lại không ai tìm ta, hiện giờ bọn họ đều rời đi, vẫn như cũ không ai nhớ rõ ta. Khi đó ta hận tại sao ta không phải là thừa tướng, y lại là tiểu tử bị ta nắm bắt. Tiểu sư phụ, nếu ngươi là ta, ngươi sẽ như thế nào? Nếu như là tiểu sư phụ, ngươi có hối hận vì sao ngươi không phải là người cai trị thiên hạ kia, mà là sa di** không được người ta biết tới không?"
*: Đoạn này trong raw là Vu Chu, nhưng mà đọc sai sai nên tớ để là Vô Dận.
**: Một người tuổi đời dưới 20 phát tâm xuất gia, hay do gia đình đem gửi gắm vào cửa chùa, thường được gọi là chú tiểu, hay điệu.... Tùy theo số tuổi, vị này được giao việc làm trong chùa và học tập kinh kệ, nghi lễ. Thời gian sau, vị này được thụ 10 giới, gọi là Sa di (đối với nam) hay Sa di ni (đối với nữ).
Vô Dận đại khái là lần đầu tiên gặp phải loại vấn đề này, lâu sau cũng không mở miệng.
Không biết qua bao lâu, hai tay chắp lại: "A di đà phật, người sống cả đời, công danh lợi lộc đều như mây khói; khổ cũng, là cả đời; quý cũng, cũng là cả đời; mong tiểu thí chủ đừng thương tâm."
Vu Chu nhìn Vô Dận, khóe miệng cong lên: "Vẫn là tiểu sư phụ có giác ngộ, đã là như thế, vậy ta cũng không thể làm hạng người mặc áo này đưa tay ra há miệng xin cơm, bắt đầu từ ngày mai, ta đến thay tiểu sư phụ làm đồ chay, như thế nào?"
Vô Dận đại khái không nghĩ tới Vu Chu một khắc còn đang thảo luận nhân sinh bát khổ, sau một khắc liền chuyển sang ăn, sửng sốt thật lâu.
Vu Chu vô tội: "Chẳng lẽ là... Tiểu sư phụ ghét bỏ món chay ta làm không tốt sao?"
Vô Dận lúc này mới mở miệng nói: "Đã là như thế, tiểu thí chủ tự tiện là được."
Vì vậy, ngày tiếp theo, Vu Chu sử dụng nguyên liệu nấu ăn phía sau núi để làm cho Vô Dận ba bữa ăn chay, tổng cộng mười món ăn, có hai điểm chung: một, tất cả đều là món chay; thứ hai, tất cả đều đặc biệt khó ăn.
Vu Chu nhìn hòa thượng Vô Dận không đổi sắc nuốt vào, thậm chí ngay cả lông mày cũng không nhíu một chút.
Mấy ngày sau đó, hương vị mỗi ngày của món ăn của cậu đều có tiến bộ, cho đến bữa cuối cùng, có thể so với ngự thiện, tinh xảo mỹ vị, nhưng ở trên mặt hòa thượng Vô Dận này, sóng không sợ hãi, cũng không có bất kỳ bất kỳ khác biệt nào.
Chờ đến ngày thứ mười một, hệ thống rốt cuộc nhịn không được, đinh một tiếng vang lên: "Ký chủ, cậu ở bên cạnh nam chính hơn mười ngày, vì sao vẫn chưa khuyên nam chính hoàn tục? "
Vu Châu: "..." Chưa khuyên? Tiểu hệ thống, cậu không thấy tôi đã khuyên hai lần rồi sao?
Hệ thống: "??? "Khi nào?" Nó luôn luôn theo dõi.
Vu Châu: "..." Ngày thứ hai tôi ở trúc lâu này, đã khuyên nam chủ, nếu cho ngươi phú quý vinh hoa, ngươi có nghĩ tới không? Nam chínhlúc ấy trả lời tôi như thế nào, khổ cũng, là cả đời; quý cũng, cũng là cả đời; nam chính đối với tôi nói rằng hắn vinh hoa phú quý khinh thường. Lần thứ hai, tôi làm món chay khó ăn đến cực điểm, hắn ăn, tôi làm món chay ngon đến cực điểm, hắn ăn; đối phương cũng rõ ràng trả lời ta, hắn không tham khẩu vị.
Cậu dùng ý niệm vinh hoa phú quý cùng trân quý mỹ thực dụ y động đến cái khác, đối phương lại không hề động đậy chút nào, cậu loại trừ hai loại này, chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm loại thứ ba, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng không thể lười biếng.
Về phần cậu vì sao lại nấu bữa ăn, ngày đầu tiên cậu cho tới bây giờ, nhìn thấy Linh Ẩn tự đưa tới những món ăn chay kia, nhìn thấy từng đĩa thức ăn kia, trong đầu tự động có mấy thứ này làm như thế nào. Vu Chu tuy rằng ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Y không có trí nhớ, chỉ có thể là trước kia đã học qua, chỉ là sau này không nhớ rõ, vẫn tồn tại theo bản năng mà thôi.
Hệ thống nghẹn một lúc dài, mới xuất thần nói: "Sao cậu không trực tiếp khuyên?"
Vu Chu chậm rãi nheo mắt lại, hệ thống đối với chuyện cậu sẽ nấu ăn hình như không có chút hoài nghi nào cả, cậu bất động thanh sắc tiếp tục: "..." Nếu như đang làm một hệ thống tốt, tôi khuyên cậu đừng làm nữa, cậu nghe tôi không?
Hệ thống: "... Không nghe."
Vu Chu khóe miệng nhếch lên: "......" Cho nên vì sao, nếu công khai không được, liền âm thầm tới. Với tính tình hòa thượng Vô Dận, chỉ cần nói trắng ra, sợ là đối phương chờ tôi tốt lên liền khuyên tôi rời đi, vậy còn làm sao tiếp tục? Hơn nữa, tôi đã từng có một vết xe đổ rồi.
Bất quá hòa thượng Vô Dận này, đích thật là dầu muối không vào, như vậy... Điểm yếu của hắn ta là gì?
Vu Chu ở bên này tự hỏi, bên kia hệ thống yên lặng không tiếng động: "..." Vì sao, nó đột nhiên có chút đồng tình với nam chính nhỉ?
Nam tử trước mặt tràn đầy thành kính quanh người phảng phất một khắc kia bị ánh hoàng hôn cuối cùng nhuộm đầy màu vàng, chói lọi sáng bừng. Trong đầu cậu có một khoảnh khắc hoàn toàn không nghĩ ra bất cứ thứ gì, chỉ nhìn chằm chằm hòa thượng trước mặt.
Trong chốc lát, cậu phục hồi tinh thần, giơ tay lên, ngón tay bị gió thổi làm che mắt một sợi tóc mực phất xuống, đồng thời vén tóc che hơn phân nửa khuôn mặt, hướng về phía trước tới gần một chút, chỉ cách khuôn mặt Vô Dận hai tấc: "Độ ta? Tiểu sư phụ, ngươi có thấy rõ, đây không phải là bệnh tật bình thường, đây là thủy đậu, là bệnh nan y sẽ chết người, ngươi không sợ chết sao?"
Ánh mắt Vô Dận vẫn không sợ hãi như cũ, còn vì để cho Vu Chu tin tưởng, thậm chí ngay cả khi tưởng tượng rằng khuôn mặt của cậu có xấu đến không thể diễn tả được phóng đại đến gần như vậy, cũng không chút nhúc nhích: "Sinh cũng hà hoan, chết cũng sợ gì. Cứu người một mạng thắng tạo thất cấp phù đồ.*"
*: Sống có gì vui, chết có gì sợ. Cứu một mạng người hơn dựng bảy ngôi chùa.
Vu Chu mắt phượng tỏa sáng: "Nhưng nếu cứu sống ta, tiểu sư phụ ngươi lại chết thì sao?"
Vô Dận: "Chúng sinh bình đẳng, nếu lấy mệnh của ta đổi lấy tiểu thí chủ, một mạng đổi lấy một mạng, cũng không có tổn thất gì; nếu thí chủ có thể độ kiếp, đấy chính là lưỡng mệnh, phật từ bi thương xót."
Nói tóm lại, trong mắt hòa thượng Vô Dận này, chết một người, sống một người, đó không phải là thiệt thòi; sống hai người, chính là kiếm được.
Vu Chu chậm rãi đứng thẳng người lên: "Nhưng... Nếu tất cả chúng ta chết thì sao? "
Vô Dận sửng sốt một chút, lập tức khóe miệng có độ cong cực nông giơ lên, rũ mắt liễm mắt, biểu tình thành kính: "Đây là kiếp số của bần tăng, không liên quan đến tiểu thí chủ."
Vu Chu bình tĩnh nhìn hòa thượng đứng ở hai bậc thang phía dưới cậu, vẫn chưa mở miệng nữa.
Đại khái là Vu Chu trầm mặc làm cho Vô Dận cho rằng cậu không tin, giương mắt, liền nhìn thấy thiếu niên trước mặt một đôi mắt phượng sáng bóng kinh người, khóe miệng nhếch lên: "Nếu đã như vậy, sau này... Khiến tiểu sư phụ phí tâm."
Đáy mắt Vô Dận không buồn không vui, nhưng Vu Chu vẫn chú ý tới gân xanh trên mu bàn tay vốn đang nắm chặt của y bình tĩnh lại, rũ mắt xuống: "A Di Đà Phật. "
Vu Chu lên đường đi về phòng, ở vào trúc lâu của hòa thượng Vô Dận, bất quá chỉ là một tòa nhà nhỏ hai tầng cao, lầu một treo lơ lửng, phía dưới là một cái ao, trồng không ít hoa súng, bốn phía mặt đất vây quanh một vòng, là thức ăn hòa thượng Vô Dận trồng, lầu hai là làm nơi nghỉ ngơi thiền định.
Bởi vì Vu Chu đến, hơn nữa trên người cậu mang bệnh "thủy đậu", Vô Dận đem lầu hai nhường cho Vu Chu, đóng cửa sổ, dặn dò một phen, sau đấy rời đi.
Vu Chu nhìn quanh một vòng, cũng không so đo, tùy ý tìm ba miếng nệm hương bồ xếp lên nhau, nằm xuống.
Mà sau khi Vu Chu rời đi, Lục thừa tướng bị đùa giỡn một trận, nhưng lão hoàng đế còn chờ ông mang người qua, người xảy ra chuyện, ông hoặc là tay không, hoặc là dẫn Lục Đào Linh qua.
Nếu như là người thứ hai, một khi đem đích nữ duy nhất của mình đưa qua, vị trí Thái tử phi, liền cùng Lục gia hắn không còn quan hệ gì nữa. Nhưng lão hoàng đế tuổi đã lớn, cho dù có thể được sủng ái, cũng bất quá là quang cảnh vài năm, nếu để cho nữ nhi đối thủ chết của ông làm Thái tử phi, làm hoàng hậu, về sau... Lục gia ông xem như hoàn toàn thất bại, cho nên, ông không thể đưa Lục Đào Linh qua.
Nhưng nếu như là người trước, lão hoàng đế tâm tư khó lường, ông tay không mà đi, sẽ như thế nào, ông cũng không thể biết. Lục thừa tướng một bên đi về phía chỗ ở hoàng thượng, một bên ở trong lòng so đo, cuối cùng ở ngã ba hai bên đường, ông nhìn chỗ ở của Lục Đào Linh, cắn răng một cái: chỉ có thể đánh cược một lần, chỉ có thể đánh cược rằng ông có thể đem Đào Linh lên vị trí Thái tử phi, nếu không, đắc tội Hoàng Thượng, lại mất đi gốc đại thụ thái tử này... Kết quả Lục gia ông há có thể nói một chữ thảm.
Lục thừa tướng đi gặp lão hoàng đế, lập tức sai người mang theo một phần lễ danh đi gặp Phùng phi, chỉ có thể chảy máu ồ, hy vọng Phùng phi còn đủ để lấy lòng lão hoàng đế, để cho hành động hôm nay của ông làm cho Hoàng Thượng không đến mức ghi hận trong lòng.
Lục thừa tướng đi gặp lão hoàng đế, vừa đi vào liền quỳ xuống, biểu lộ ý đồ tới, lão hoàng đế nằm nghiêng trên giường, cũng không nói gì, lại chỉ nhắm mắt bảo mỹ tỳ nắm bả vai lão, trong phòng nhuộm hương, rõ ràng sắc trời đã tối, nhiệt độ trên núi lạnh xuống, ông lại đổ mồ hôi trong trán.
Không biết qua bao lâu, lão hoàng đế mới mở mắt ra như vừa tỉnh lại: "Nếu trẫm cùng thiên kim ái khanh không có duyên phận này, vậy thì thôi. Lui đi."
Lão hoàng đế phất phất tay, đại thái giám đứng phía sau ông lập tức khom lưng nghênh đón, nhường đường cho Lục thừa tướng ra ngoài, đồng thời Lục thừa tướng xoay người, nhét cho đại thái giám một xấp ngân phiếu, người sau thu lại, Lục thừa tướng mới lau mồ hôi lạnh trên trán rời đi.
Lúc đi ra ngoài, vừa lúc đối mặt với Phùng phi đến đây, Lục thừa tướng lúc này mới chân chính thở phào nhẹ nhõm, hai người cận thân của Hoàng Thượng nói tình, có lẽ còn có thể miễn cưỡng bình ổn lửa giận của Hoàng Thượng.
Đại thái giám một lần nữa khom người trở về, buông tay ra, đưa ngân phiếu lên: "Hoàng thượng, đây là thừa tướng đưa cho lão nô. "
Lão hoàng đế chỉ liếc mắt, biểu tình nhàn nhạt, đáy mắt hỗn độn không gợn sóng, lại một lần nữa nhắm mắt lại: "Ừm, nguyên nhân hắn kéo hai ngày nay là gì?"
Trên trán Đại thái giám có mồ hôi lạnh buông xuống, cung kính bẩm báo: "Lục gia bên kia hôm qua xảy ra chút loạn, nghe nói tiểu nhi tử thừa tướng nhảy hồ, sau đó Thừa tướng đi xem, liền phái người canh giữ. Hơn một canh giờ trước, Thừa tướng mang theo người đi chỗ ở của Tứ công tử, lại gọi đại phu đến, sau đó liền sai người đi tìm Phùng phi nương nương, lại đến nơi này."
Đại thái giám mỗi lần nói một câu, đều đè xuống đáy lòng bất an, sợ sau một khắc sẽ thừa nhận long uy chi nộ.
Lão hoàng đế vẫn như cũ không có phản ứng gì, ừ một tiếng, theo ngoài cửa bẩm báo Phùng phi nương nương đến, lão hoàng đế khoát tay áo: "Để cho hắn tiến vào."
Đại thái giám thở phào nhẹ nhõm, khi khom người đi tới, tầm mắt dừng lại một chỗ, nhịn không được nghĩ: Thừa tướng lần này sợ là thông minh mà lại bị thông minh lầm.
Hoàng thượng mỹ nhân nào chưa từng thấy qua? Nếu như không muốn, nói thẳng là được, hiện giờ chuyển mấy đạo, còn liên lụy đến phi tử nam hậu cung, sợ là...
Trên đường trở về, Lục thừa tướng kinh hồn bạt vía, chờ biết Phùng phi dỗ dành lão hoàng đế cực kỳ cao hứng, còn đắc ý lưu lại hầu hạ, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này mới âm thầm cắn răng nghĩ đến tiểu súc sinh ngàn vạn lần không nên chạy tới điểm mấu chốt này, kết quả cậu vừa qua lại nhào vào khoảng không, mười mấy gia đinh trông coi liếc nhau một cái, đem lời Vu Chu trước khi rời đi bẩm báo một phen, cuối cùng bất an nói: "... Lão gia, chúng ta không, sẽ không thật sự bị cùng nhau xử trí chứ?"
Trong lòng Lục thừa tướng cũng lộp bộp một chút, lúc trước chỉ lo gấp gáp chuyện Đào Linh, thiếu chút nữa đã quên mất điểm này, không thể để tiểu súc sinh này liên lụy đến cả Lục gia, con ngươi thâm sâu: "Các ngươi yên tâm, lão phu sao lại là người nhẫn tâm như vậy? Chuyện này các ngươi nhất định phải giữ bí mật, chờ trở về kinh, nếu các ngươi không bị nhiễm bệnh, lão phu nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi; nếu bị nhiễm bệnh, lão phu sẽ cho các ngươi phí an táng không nhỏ, tất cả đều có thể yên tâm. Về phần nó... Không cần tìm nữa, mặc dù để cho nó tự sinh tự diệt là được rồi."
Mắc bệnh không trị còn dám chạy, ông chỉ có thể coi như chưa từng sinh ra một tiểu súc sinh như vậy.
Lão hoàng đế sáng sớm hôm sau phái người phân phó xuống, lập tức khởi hành hồi cung.
Lục thừa tướng giống như chưa bao giờ mang theo đứa con này, đoàn người hạo hạo canh canh trở về cung. Mà Vu Chu trong miệng ông là "tự sinh tự diệt", lại là sống thoải mái.
Hệ thống tạm thời che đậy cảm quan của cậu, cậu không cảm giác được cái loại cảm giác ngứa ngáy đau đớn này, Hòa thượng Vô Dận không lâu sau trở về, không chỉ mang thuốc về cho cậu còn có thuốc bôi, chờ sau khi uống thuốc bôi thuốc, cậu cũng liền nghỉ ngơi, hôm sau tỉnh lại, Vô Dận đã đi ra ngoài.
Chờ cậu lại ngủ một giấc, hòa thượng Vô Dận đã trở về, còn cùng nhau đặt không ít đồ, cũng làm bữa sáng, rất đơn giản, cháo sạch thêm một đĩa rau xanh, không có dầu, nước nóng tinh khiết nóng một chút.
Vu Chu cũng không ghét bỏ, dù sao giờ phút này cậu cũng không có cảm giác, sau khi dùng xong, lúc này mới cách cửa hỏi Vô Dận: "Hoàng Thượng đã rời khỏi Linh Ẩn tự rồi? "
Vô Dận lần này đi ra ngoài chính là đi tìm sư phụ y, sau khi nói nguyên nhân, từ hôm nay bắt đầu không đi tiền viện học buổi sáng muộn.
Vô Dận vốn đang ngồi thiền, nghe vậy kinh ngạc mở mắt ra, nhưng vẫn không quay đầu lại: "Tiểu thí chủ đoán không sai, đoàn người đã rời đi."
"Tiểu sư phụ không tò mò thân phận của ta sao?" Vu Chu đem ba cái nệm hương bồ đặt cùng một chỗ, nằm ở nơi đó, nghiêng người nhìn khe hở của cửa phản chiếu ra thân ảnh màu xanh.
Vô Dận nói: "Nếu tiểu thí chủ nguyện ý nói, bần tăng rửa tai lắng nghe; nếu tiểu thí chủ không muốn, không nói cũng được." Y vừa nguyện ý độ cậu, vô luận cậu thân phận như thế nào, quyết định của y cũng sẽ không thay đổi.
Vu Chu lại ngồi dậy, đôi mắt phượng nhàn nhã nhìn Vô Dận: "Lúc trước ta cũng không phải nói bậy. Tất cả bọn họ đều tránh ta như rắn rết, ngươi đoán xem bọn họ là ai? ". Truyện Sủng
Vô Dận* chưa kịp mở miệng, tiếp tục nói, "Bọn họ là phụ thân ta, kế muội của ta, kế mẫu của ta. Ấp đế coi trọng kế muội của ta, kế mẫu không muốn kế muội đi hầu hạ Ấp đế, liền bên cạnh giật dây phụ thân thừa tướng ta, kết quả y liền đồng ý, ta trong cơn giận dữ nhảy xuống hồ, đại nạn không chết, lại mắc chứng bệnh không trị này, hôm qua, ta một mình rời đi, lại không ai tìm ta, hiện giờ bọn họ đều rời đi, vẫn như cũ không ai nhớ rõ ta. Khi đó ta hận tại sao ta không phải là thừa tướng, y lại là tiểu tử bị ta nắm bắt. Tiểu sư phụ, nếu ngươi là ta, ngươi sẽ như thế nào? Nếu như là tiểu sư phụ, ngươi có hối hận vì sao ngươi không phải là người cai trị thiên hạ kia, mà là sa di** không được người ta biết tới không?"
*: Đoạn này trong raw là Vu Chu, nhưng mà đọc sai sai nên tớ để là Vô Dận.
**: Một người tuổi đời dưới 20 phát tâm xuất gia, hay do gia đình đem gửi gắm vào cửa chùa, thường được gọi là chú tiểu, hay điệu.... Tùy theo số tuổi, vị này được giao việc làm trong chùa và học tập kinh kệ, nghi lễ. Thời gian sau, vị này được thụ 10 giới, gọi là Sa di (đối với nam) hay Sa di ni (đối với nữ).
Vô Dận đại khái là lần đầu tiên gặp phải loại vấn đề này, lâu sau cũng không mở miệng.
Không biết qua bao lâu, hai tay chắp lại: "A di đà phật, người sống cả đời, công danh lợi lộc đều như mây khói; khổ cũng, là cả đời; quý cũng, cũng là cả đời; mong tiểu thí chủ đừng thương tâm."
Vu Chu nhìn Vô Dận, khóe miệng cong lên: "Vẫn là tiểu sư phụ có giác ngộ, đã là như thế, vậy ta cũng không thể làm hạng người mặc áo này đưa tay ra há miệng xin cơm, bắt đầu từ ngày mai, ta đến thay tiểu sư phụ làm đồ chay, như thế nào?"
Vô Dận đại khái không nghĩ tới Vu Chu một khắc còn đang thảo luận nhân sinh bát khổ, sau một khắc liền chuyển sang ăn, sửng sốt thật lâu.
Vu Chu vô tội: "Chẳng lẽ là... Tiểu sư phụ ghét bỏ món chay ta làm không tốt sao?"
Vô Dận lúc này mới mở miệng nói: "Đã là như thế, tiểu thí chủ tự tiện là được."
Vì vậy, ngày tiếp theo, Vu Chu sử dụng nguyên liệu nấu ăn phía sau núi để làm cho Vô Dận ba bữa ăn chay, tổng cộng mười món ăn, có hai điểm chung: một, tất cả đều là món chay; thứ hai, tất cả đều đặc biệt khó ăn.
Vu Chu nhìn hòa thượng Vô Dận không đổi sắc nuốt vào, thậm chí ngay cả lông mày cũng không nhíu một chút.
Mấy ngày sau đó, hương vị mỗi ngày của món ăn của cậu đều có tiến bộ, cho đến bữa cuối cùng, có thể so với ngự thiện, tinh xảo mỹ vị, nhưng ở trên mặt hòa thượng Vô Dận này, sóng không sợ hãi, cũng không có bất kỳ bất kỳ khác biệt nào.
Chờ đến ngày thứ mười một, hệ thống rốt cuộc nhịn không được, đinh một tiếng vang lên: "Ký chủ, cậu ở bên cạnh nam chính hơn mười ngày, vì sao vẫn chưa khuyên nam chính hoàn tục? "
Vu Châu: "..." Chưa khuyên? Tiểu hệ thống, cậu không thấy tôi đã khuyên hai lần rồi sao?
Hệ thống: "??? "Khi nào?" Nó luôn luôn theo dõi.
Vu Châu: "..." Ngày thứ hai tôi ở trúc lâu này, đã khuyên nam chủ, nếu cho ngươi phú quý vinh hoa, ngươi có nghĩ tới không? Nam chínhlúc ấy trả lời tôi như thế nào, khổ cũng, là cả đời; quý cũng, cũng là cả đời; nam chính đối với tôi nói rằng hắn vinh hoa phú quý khinh thường. Lần thứ hai, tôi làm món chay khó ăn đến cực điểm, hắn ăn, tôi làm món chay ngon đến cực điểm, hắn ăn; đối phương cũng rõ ràng trả lời ta, hắn không tham khẩu vị.
Cậu dùng ý niệm vinh hoa phú quý cùng trân quý mỹ thực dụ y động đến cái khác, đối phương lại không hề động đậy chút nào, cậu loại trừ hai loại này, chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm loại thứ ba, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng không thể lười biếng.
Về phần cậu vì sao lại nấu bữa ăn, ngày đầu tiên cậu cho tới bây giờ, nhìn thấy Linh Ẩn tự đưa tới những món ăn chay kia, nhìn thấy từng đĩa thức ăn kia, trong đầu tự động có mấy thứ này làm như thế nào. Vu Chu tuy rằng ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Y không có trí nhớ, chỉ có thể là trước kia đã học qua, chỉ là sau này không nhớ rõ, vẫn tồn tại theo bản năng mà thôi.
Hệ thống nghẹn một lúc dài, mới xuất thần nói: "Sao cậu không trực tiếp khuyên?"
Vu Chu chậm rãi nheo mắt lại, hệ thống đối với chuyện cậu sẽ nấu ăn hình như không có chút hoài nghi nào cả, cậu bất động thanh sắc tiếp tục: "..." Nếu như đang làm một hệ thống tốt, tôi khuyên cậu đừng làm nữa, cậu nghe tôi không?
Hệ thống: "... Không nghe."
Vu Chu khóe miệng nhếch lên: "......" Cho nên vì sao, nếu công khai không được, liền âm thầm tới. Với tính tình hòa thượng Vô Dận, chỉ cần nói trắng ra, sợ là đối phương chờ tôi tốt lên liền khuyên tôi rời đi, vậy còn làm sao tiếp tục? Hơn nữa, tôi đã từng có một vết xe đổ rồi.
Bất quá hòa thượng Vô Dận này, đích thật là dầu muối không vào, như vậy... Điểm yếu của hắn ta là gì?
Vu Chu ở bên này tự hỏi, bên kia hệ thống yên lặng không tiếng động: "..." Vì sao, nó đột nhiên có chút đồng tình với nam chính nhỉ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương