Nam Chính Yêu Tôi Đến Phát Điên Rồi!
Chương 33: Bắt cóc
Thật may mắn vì Eric cuối cùng cũng có thể gặp được cơ hội trả thù hoàn hảo như vậy tại nơi vắng vẻ này. Hắn cảm thấy ông trời đối xử với mình cũng không tệ, hắn cuối cùng cũng có thể bắt được ả phụ nữ láo toét đã dám hạ nhục một quý tộc cao quý như Eris tại bữa tiệc lễ Tái sinh.
Cha của hắn luôn chê bai Eris chỉ là một tên ẻo lả vô dụng, lại nhân chuyện tai tiếng mà tước mất đi quyền thừa kế của hắn. Cũng vì chuyện xấu hổ này mà Eric đánh mất vị trí kế vị của mình vào tay đứa con riêng kia. Bị những quý tộc xì xào bàn tán, cha vứt bỏ hắn như một miếng giẻ rách vô dụng.
Chưa bao giờ một quý tộc nổi tiếng như hắn phải nếm trải mùi vị thất bại như vậy. Eric đã mất tất cả, dù con ả tóc đỏ đó có là ai đi chăng nữa cũng sẽ phải trả giá.
“Chỉ cần các ngươi có thể đưa người ra khỏi Ashton, không chỉ tiền thưởng tăng gấp đôi, ta cho các người cưỡi chết cả hai ả.”
Trong một căn nhà kho nhỏ cũng kỹ bị bỏ hoang, một cuộc giao dịch bẩn thỉu đang được tiến hành giữa công tử nhà hầu tước và đám lính đánh thuê.
Là một điều kiện cô cùng hấp dẫn! Đám lính đánh thuê không chỉ được thêm tiền và còn được cả phụ nữ nên cũng cảm thấy khá rung động.
Hai ả phụ nữ mà tên quý tộc này yêu cầu bọn họ bắt cóc đều vô cùng xinh đẹp và trẻ tuổi. Sống ở đời bao nhiêu năm bọn họ còn chưa từng nhìn thấy huống chi được chạm vào một người phụ nữ xinh đẹp như vậy chứ. Nhưng đáng tiếc, muốn đưa người qua khỏi lãnh địa là một chuyện bất khả thi!
“Mỗi cổng ra vào đều có lính gác kiểm tra nghiêm ngặt, nếu dính đến người của đội hiệp sĩ bão tuyết, chúng tôi cũng sẽ gặp nguy hiểm.” Tên cầm đầu, mặt mày hung dữ muốn khước từ và bắt Eric thanh toàn ngay lập tức. Cho dù có thèm muốn đến mức độ nào, bọn họ cũng sẽ không đánh cược tính mạng của mình.
“Không! nếu các người không thể nghĩ cách đưa bọn họ rời khỏi đây ngay lập tức ta sẽ không đưa ra bất kỳ khoản tiền nào cả. Hãy nghĩ cách nào đó ngay đi lũ ngu xuẩn.” Eric giở giọng quý tộc mà ra lệnh cho đám lính đánh thuê.
Mâu thuẫn nổ ra và chẳng ai để ý đến Rosie đã tỉnh lại và bắt đầu cắt dây trói bằng cách cứa chúng vào chiếc xẻng bị rỉ ngay sau lưng mình.
Ngay giờ phút nhìn thấy gương mặt đáng ghét của tên công tử nhà hầu tước Rosie đã biết rằng hôm nay mình sẽ xảy ra chuyện rồi. Nhưng nàng lại không thể ngờ rằng nó lại liên lụy đến cả công nương. Rosie cảm thấy tên Eric này bị điên rồi nên mới dám bắt cả cô ấy cùng nàng.
Hiện tại nàng chỉ kỳ vọng công tước sớm phát hiện ra công nương đã biến mất, và cho người đi tìm kiếm họ. Trước hết thì vẫn nên tìm cách thoát ra khỏi đây trước khi cả hai người bọn họ bị đám người man rợ kia làm nhục.
“Các ngươi không nghe thấy ta nói sao. Dám chống lại lệnh của quý tộc, đám người các ngươi đều là những kẻ vô dụng đáng chết…”
Quá bất mãn với thái độ xem thường của gã quý tộc Eric, đám lính đánh thuê liên tục bị hét vô mặt cuối cùng không nhịn nổi nữa muôn lôi gã ra ngoài giải quyết rồi chiếm sạch luôn số tiền và hai ả phụ nữ.
Cánh cửa gỗ vừa khép lại Rosie cũng cắt đứng được sợ dây thừng buộc chặt trên tay mình, nàng vội vã lay người Selina và kêu cô tỉnh lại:
“Công nương… tỉnh lại đi nào công nương, chúng ta sắp hết thời gian để bỏ trốn mất rồi.”
“Tiểu thư Rosie, tôi tỉnh rồi đừng … đừng lay nữa…”
Selina có chút choáng váng vội mở mắt, cô cũng sớm tỉnh lại giống Rosie nhưng vẫn luôn giả bộ chờ thời cơ. Không ngờ lúc tính mở mắt ra lại bị cô nàng lay muốn rối loạn tiền đình, sức lực của vị tiểu thư này quả nhiên có chút đáng sợ so với vẻ bề ngoài.
“Thật may quá tôi cứ tưởng công nương…” Nhớ lại chuyện vừa rồi nàng lại có chút nghẹn ngào muốn khóc. Rosie không ngờ tới vào giây phút nguy hiểm như vậy mà Selina lại đứng ra bảo vệ một người chỉ mới gặp mặt như nàng.
Rosie cảm thấy công nương còn xứng đáng làm nhân vật chính của cốt truyện này hơn Maximilian. Đáng tiếc nó lại không phải thể loại bách hợp!
“Ta biết rằng công nương đang cảm thấy vô cùng sợ hãi, nhưng chúng ta rời khỏi đây trước đã. Ta tin chắc rằng anh trai đã cho người tìm kiếm chúng ta rồi cũng nên.” Selina ôm lấy nàng vào trong lòng mà an ủi, dù sao so với một tiểu thư chân yếu tay mềm như nàng chắc cũng chưa trải qua cảm giác này nhiều bằng cô.
Cái ôm chân thành vô cùng ấm áp của nữ phụ Selina quả thực khiến Rosie phải đỏ mặt. Nàng thực ra cũng không sợ lắm nhưng vẫn vô cùng ngoan ngoãn làm theo. Nếu nam chính đã là của nữ chính thì nữ phụ thiên thần Selina là của nàng cũng không tệ!
…
Cuộc trò chuyện của em gái và Rosie diễn ra quá lâu khiến công tước không thể chờ đợi được nữa mà vội vàng tìm đến.
Không ngờ, người không thấy đâu mà cảnh tượng xung quanh như vừa diễn ra một cuộc ẩu đả. Trong lòng Maximilian liền cảm thấy lo sợ. Anh vốn luôn nghĩ rằng việc tước hết bỏ quyền lức và tỏ ra xa lánh với Selina sẽ khiến con bé an toàn hơn trước ánh mắt nhăm nhe của đám quý tộc chống đối.
Ngài công tước cho rằng em gái đã bị đối thủ của mình bắt cóc liền ra lệnh cho người của mình ở lại tìm kiếm.
Maximilian muốn trở về lâu đài của mình huy động toàn bộ quân đội của mình để quét sạch những kẻ phản đồ một thể bất ngờ bị một bóng dáng bé nhỏ chặn lại.
“Cứu… mau đi cứu lấy Rosie…” Alan thở gấp nói lên lời cầu cứu, cậu không chút sợ hãi đứng chắn trước ngựa của công tước mặc cho việc mình có thể bất ngờ bị đạp thương.
Cả người thằng bé đều vô cùng xộc xệch và nhếch nhác, giày đã biến mất, đôi bàn chân nhỏ chịu đầy những vết xước của Alan cũng đã nhuốm máu. Hình như thằng bé đã chạy một quãng đường rất dài để tìm đến Maximilian.
Cha của hắn luôn chê bai Eris chỉ là một tên ẻo lả vô dụng, lại nhân chuyện tai tiếng mà tước mất đi quyền thừa kế của hắn. Cũng vì chuyện xấu hổ này mà Eric đánh mất vị trí kế vị của mình vào tay đứa con riêng kia. Bị những quý tộc xì xào bàn tán, cha vứt bỏ hắn như một miếng giẻ rách vô dụng.
Chưa bao giờ một quý tộc nổi tiếng như hắn phải nếm trải mùi vị thất bại như vậy. Eric đã mất tất cả, dù con ả tóc đỏ đó có là ai đi chăng nữa cũng sẽ phải trả giá.
“Chỉ cần các ngươi có thể đưa người ra khỏi Ashton, không chỉ tiền thưởng tăng gấp đôi, ta cho các người cưỡi chết cả hai ả.”
Trong một căn nhà kho nhỏ cũng kỹ bị bỏ hoang, một cuộc giao dịch bẩn thỉu đang được tiến hành giữa công tử nhà hầu tước và đám lính đánh thuê.
Là một điều kiện cô cùng hấp dẫn! Đám lính đánh thuê không chỉ được thêm tiền và còn được cả phụ nữ nên cũng cảm thấy khá rung động.
Hai ả phụ nữ mà tên quý tộc này yêu cầu bọn họ bắt cóc đều vô cùng xinh đẹp và trẻ tuổi. Sống ở đời bao nhiêu năm bọn họ còn chưa từng nhìn thấy huống chi được chạm vào một người phụ nữ xinh đẹp như vậy chứ. Nhưng đáng tiếc, muốn đưa người qua khỏi lãnh địa là một chuyện bất khả thi!
“Mỗi cổng ra vào đều có lính gác kiểm tra nghiêm ngặt, nếu dính đến người của đội hiệp sĩ bão tuyết, chúng tôi cũng sẽ gặp nguy hiểm.” Tên cầm đầu, mặt mày hung dữ muốn khước từ và bắt Eric thanh toàn ngay lập tức. Cho dù có thèm muốn đến mức độ nào, bọn họ cũng sẽ không đánh cược tính mạng của mình.
“Không! nếu các người không thể nghĩ cách đưa bọn họ rời khỏi đây ngay lập tức ta sẽ không đưa ra bất kỳ khoản tiền nào cả. Hãy nghĩ cách nào đó ngay đi lũ ngu xuẩn.” Eric giở giọng quý tộc mà ra lệnh cho đám lính đánh thuê.
Mâu thuẫn nổ ra và chẳng ai để ý đến Rosie đã tỉnh lại và bắt đầu cắt dây trói bằng cách cứa chúng vào chiếc xẻng bị rỉ ngay sau lưng mình.
Ngay giờ phút nhìn thấy gương mặt đáng ghét của tên công tử nhà hầu tước Rosie đã biết rằng hôm nay mình sẽ xảy ra chuyện rồi. Nhưng nàng lại không thể ngờ rằng nó lại liên lụy đến cả công nương. Rosie cảm thấy tên Eric này bị điên rồi nên mới dám bắt cả cô ấy cùng nàng.
Hiện tại nàng chỉ kỳ vọng công tước sớm phát hiện ra công nương đã biến mất, và cho người đi tìm kiếm họ. Trước hết thì vẫn nên tìm cách thoát ra khỏi đây trước khi cả hai người bọn họ bị đám người man rợ kia làm nhục.
“Các ngươi không nghe thấy ta nói sao. Dám chống lại lệnh của quý tộc, đám người các ngươi đều là những kẻ vô dụng đáng chết…”
Quá bất mãn với thái độ xem thường của gã quý tộc Eric, đám lính đánh thuê liên tục bị hét vô mặt cuối cùng không nhịn nổi nữa muôn lôi gã ra ngoài giải quyết rồi chiếm sạch luôn số tiền và hai ả phụ nữ.
Cánh cửa gỗ vừa khép lại Rosie cũng cắt đứng được sợ dây thừng buộc chặt trên tay mình, nàng vội vã lay người Selina và kêu cô tỉnh lại:
“Công nương… tỉnh lại đi nào công nương, chúng ta sắp hết thời gian để bỏ trốn mất rồi.”
“Tiểu thư Rosie, tôi tỉnh rồi đừng … đừng lay nữa…”
Selina có chút choáng váng vội mở mắt, cô cũng sớm tỉnh lại giống Rosie nhưng vẫn luôn giả bộ chờ thời cơ. Không ngờ lúc tính mở mắt ra lại bị cô nàng lay muốn rối loạn tiền đình, sức lực của vị tiểu thư này quả nhiên có chút đáng sợ so với vẻ bề ngoài.
“Thật may quá tôi cứ tưởng công nương…” Nhớ lại chuyện vừa rồi nàng lại có chút nghẹn ngào muốn khóc. Rosie không ngờ tới vào giây phút nguy hiểm như vậy mà Selina lại đứng ra bảo vệ một người chỉ mới gặp mặt như nàng.
Rosie cảm thấy công nương còn xứng đáng làm nhân vật chính của cốt truyện này hơn Maximilian. Đáng tiếc nó lại không phải thể loại bách hợp!
“Ta biết rằng công nương đang cảm thấy vô cùng sợ hãi, nhưng chúng ta rời khỏi đây trước đã. Ta tin chắc rằng anh trai đã cho người tìm kiếm chúng ta rồi cũng nên.” Selina ôm lấy nàng vào trong lòng mà an ủi, dù sao so với một tiểu thư chân yếu tay mềm như nàng chắc cũng chưa trải qua cảm giác này nhiều bằng cô.
Cái ôm chân thành vô cùng ấm áp của nữ phụ Selina quả thực khiến Rosie phải đỏ mặt. Nàng thực ra cũng không sợ lắm nhưng vẫn vô cùng ngoan ngoãn làm theo. Nếu nam chính đã là của nữ chính thì nữ phụ thiên thần Selina là của nàng cũng không tệ!
…
Cuộc trò chuyện của em gái và Rosie diễn ra quá lâu khiến công tước không thể chờ đợi được nữa mà vội vàng tìm đến.
Không ngờ, người không thấy đâu mà cảnh tượng xung quanh như vừa diễn ra một cuộc ẩu đả. Trong lòng Maximilian liền cảm thấy lo sợ. Anh vốn luôn nghĩ rằng việc tước hết bỏ quyền lức và tỏ ra xa lánh với Selina sẽ khiến con bé an toàn hơn trước ánh mắt nhăm nhe của đám quý tộc chống đối.
Ngài công tước cho rằng em gái đã bị đối thủ của mình bắt cóc liền ra lệnh cho người của mình ở lại tìm kiếm.
Maximilian muốn trở về lâu đài của mình huy động toàn bộ quân đội của mình để quét sạch những kẻ phản đồ một thể bất ngờ bị một bóng dáng bé nhỏ chặn lại.
“Cứu… mau đi cứu lấy Rosie…” Alan thở gấp nói lên lời cầu cứu, cậu không chút sợ hãi đứng chắn trước ngựa của công tước mặc cho việc mình có thể bất ngờ bị đạp thương.
Cả người thằng bé đều vô cùng xộc xệch và nhếch nhác, giày đã biến mất, đôi bàn chân nhỏ chịu đầy những vết xước của Alan cũng đã nhuốm máu. Hình như thằng bé đã chạy một quãng đường rất dài để tìm đến Maximilian.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương