Nam Chính Yêu Tôi Đến Phát Điên Rồi!
Chương 42: Cầu xin
Cơn đau đớn kéo Rosie trở về với thực tại, nàng thở hổn hển một cách mệt mỏi kể cả ngay khi vừa mở mắt. Tưởng chừng như tất cả mọi chuyện khủng khiếp đêm qua chỉ là một cơn ác mộng, nhưng cơ thể vô lực cùng với cách tượng hỗn loạn bên trong phòng ngủ như một minh chứng xác đáng về hình phạt mà nàng đã phải chịu đựng.
“Rosie… cô có nghe thấy ta nói không. Trả lời ta Rosie Gemma…”
Mất một lúc để nàng nhận ra rằng phía bên ngoài, âm thanh vội vã mang theo sự lo lắng của công tước không ngừng cất lên.
Một tiếng “rầm” lớn bất ngờ vang lên khiến Rosie kinh ngạc, ngài công tước đang cố gắng phá cửa phòng của nàng ư?
Nhìn vũng máu khô trên sàn, cơ thể nhếch nhác cùng với dáng vẻ tàn tạ chẳng khác nào một kẻ điên của mình. Rosie chỉ biết rằng nàng không thể để công tước nhìn thấy bộ dạng này của mình được.
Nàng dùng hết sức bình sinh còn trong cơ thể mình mà bò về phía cánh cửa, dùng thân thể nhỏ bé chặn lại trước khi nó bị ngài công tước đạp tung.
“Max…” Âm thanh khàn đặc vang lên một cách yếu ớt.
Cú đạp phía sau cánh cửa khiến cơ thể nàng cũng rung lên theo. Trước khi bị cánh cửa lớn này đè chết, Rosie nhíu mày cố nâng cao giọng hơn đáp lại người bên ngoài.
“Tôi ổn mà ngài công tước!”
Thứ âm thanh chẳng khác nào tiếng muỗi đốt đó cuối cùng cũng lọt vào tai của ngài công tước, nhỏ đến độ anh phải áp sát tai vào mới có thể nghe thấy.
“Rosie cô thực sự không sao chứ, tại sao đến giờ mới đáp lại ta. Mở cửa ra, ta muốn được nhìn thấy cô.” Maximilian không tin tưởng lời của nàng, âm thanh đó không phải là thứ âm thanh một người bình thường có thể phát ra được. Yếu ớt và ngắt quãng nhưng một người sắp lìa xa cõi đời này vậy.
“Chỉ là… chỉ là bị nghẹn giọng vào sáng sớm mà thôi, đừng vào. Tôi chỉ vừa mới tỉnh dậy, đầu tóc, quần áo đều rất nhếch nhác… tôi không muốn xuất hiện xấu xí trước mắt người khác”
“Maximilian, ngài đang chuẩn bị rời đi sao?”
Trước câu hỏi bất ngờ của nàng, Maximilian liền trở nên trầm lặng và không còn đập cửa một cách dữ dội như ban đầu. Nhận ra được rằng anh sẽ không tiến vào nàng nhẹ nhõm thở phào một hơi, công tước lúc này lại cất tiếng nói.
“Cảm ơn cô Rosie! Cảm ơn cô vì đã cho ta thấy hy vọng một lần nữa.”
Vẫn là giọng điệu lạnh lùng đó nhưng nàng vẫn có thể nhận ra được sự chân thành vô hạn trong lời nói của anh. Nhưng khi nhớ đến kết cục của chuyến đi lần này, trái tim cô lại cảm thấy đau nhói, cổ họng như bị bóp nghẹt mà chẳng thể nào thốt lên lời dù chỉ là một lời chúc.
“E rằng… tôi không thể tiễn ngài được rồi công tước.” Nàng đâu còn mặt mũi để đối diện với ngài ấy cơ chứ
Tiếng bước chân bên ngoài cửa vang lên cũng là lúc nàng nhận ra Maximilian đã rời đi thật rồi. Phía sau cánh cửa gỗ nặng nề, Rosie cô độc thu mình vào một góc, ôm lấy gương mặt mình bật khóc.
Những gì Maximilian sắp phải trải qua sao nàng có thể không thấu hiểu chứ, một người đã từng mất cả ba mẹ cùng một lúc giống như nàng. Rosie còn không thể chịu nổi nỗi đau đó, sự cô độc và lạc lõng khi bị bỏ lại đó. Một người thương yêu mẹ, coi bà như cả sinh mạng như nam chính làm sao có thể chịu được đây.
…
Đã ba ngày trôi qua, nhưng công tước và các hiệp sĩ vẫn chưa trở về. Cảm xúc rối loạn trong trái tim nàng suốt mấy ngày qua cũng bình ổn trở lại. Rosie bắt đầu cho cuộc sống mới của mình, một cuộc sống mà nàng bắt buộc phải tự đi trên đôi chân của mình nếu muốn sống sót trong cốt truyện tàn nhẫn này.
“Rốt cuộc là đêm hôm đó đã có chuyện gì xảy ra vậy thưa tiểu thư, chúng tôi ai cũng đều lo lắng suốt một đêm không ngủ vì những tiếng hét thảm thiết đó. Căn phòng trở nên hỗn loạn, mọi thứ đều đổ vỡ, có kẻ đã đột nhập vào phòng người hay sao ạ.” Đám nữ hầu chính trang lại trang phục cho nàng tò mò ép hỏi. Dáng vẻ như một người bằng vai phải lứa với nàng, nào giống thái độ của một người hầu nên có.
Rosie ngước mắt nhìn xuống nàng ta, âm thanh lạnh lùng xen lẫn tức giận bất thốt:
“Ta phải có trách nhiệm giải thích với một người hầu chuyện cá nhân của mình hay sao?”
Thái độ thay đổi một cách chóng mặt của tiểu thư Gemma khiến những nữ hầu cảm thấy kinh ngạc, đôi mắt sắc lạnh vừa quét qua khiến ai cũng cảm thấy sợ hãi vội thu lại biểu tình quá mức thân thiện trước đó. Tiểu thư bỗng trở nên khó tính một cách lạ thường, nhìn ngài còn đáng sợ chẳng khác nào ngài công tước ác ma của bọn họ, rõ ràng trước kia người vẫn rất thân thiện...
“Tôi… tôi không dám, tôi chỉ là…”
“Thân phận của chúng ta là gì? Người hầu cao cấp của lâu đài không ngờ lại giữ một thái độ vô lễ như vậy với người phụ nữ của ngài công tước. Ta nghĩ mình nên phản ánh điều này lại với ngài quản gia.”
Lời đe dọa của Rosie vừa dứt, hầu gái kia liền hoảng sợ đến xanh mặt vội vã quỳ xuống van xin nàng.
“Tôi xin lỗi tiểu thư, xin người hãy lượng thứ cho sự ngu dốt của kẻ hèn này, xin hãy cho tôi một cơ hội để sửa chữa sai lầm. Từ sau trở đi tôi sẽ không dám như vậy nữa…” Nữ hầu hèn mọn dập đầu cầu xin tiểu thư Rosie, cô ấy biết rõ được nếu việc này truyền đến tai ngài quản ra chắc chắn cô sẽ bị đuổi khỏi lâu đài.
Rosie im lặng và tỏ ra lạnh nhạt trước lời van xin khẩn thiết cùng những giọt nước mắt của hầu gái.
Kiêu căng và ngạo mạn!
Đó là những gì nàng muốn bọn họ nhớ đến khi nhắc đến Rosie Gemma này. Nàng đã quyết định bản thân sẽ sống như một ác nữ cho tới khi tất cả kết thúc, Rosie sẽ bắt chước một cách hoàn hảo nhất nữ phụ nguyên tác. Đó mới chính là con đường đúng đắn nàng nên đi.
“Tiểu thư, công tước… ngài công tước đã trở về rồi ạ.” Một nữ hầu hớt hải chạy đến thông báo tin vui cho Rosie.
Nàng nhíu chặt lông mày, còn chưa kịp suy nghĩ được điều gì trong đầu đã vang lên lời thông báo của hệ thống.
“Nhiệm vụ thứ ba, hãy ngăn cản nam chính biến thành người sói, cô có thời gian là hai mươi phút. Nhiệm vụ thất bại, hình phạt là điện giật cấp mười…”
…
Rosie vội vã đi tới, còn chưa kịp bước đến cửa phòng của công tước, khắp hành lang đều vang lên những tiếng la hét kinh hoàng, không ít hầu gái bỏ chạy với khuôn mặt tái mét như gặp phải quái thú.
Và đúng thật rằng thứ bọn họ vừa chứng kiến cũng gần như một quái thú thực thụ, ngài công tước trở về trong một hình thái khác lại. Dù là một người đến từ thế giới hiện đại nhưng nàng cũng khó có thể không sợ hãi. Cơ thể cao lớn với móng vuốt sắc nhọn, khuôn mặt hung dữ với đôi tai dài với khuôn miệng không ngừng chảy dãi và chứa đầy những chiếc răng sắc bén của thú dữ. Một lớp lông trắng kỳ lạ đang dần bao phủ lên da thịt nàng, Rosie lúc này mới nhận ra rằng lời nguyền của nam chính đã thức tỉnh. Nếu không có ai ngăn lại, Maximilian sẽ mất kiểm soát và hoàn toàn biến thành ma thú sói tuyết trong truyền thuyết của Ashton.
“Rosie, cô ở đây rồi! Hãy ngăn công tước lại, ngài ấy sẽ bóp chết Baron mất. Phu nhân Elizabeth đã qua đời từ hai năm trước, cố công tước và Baron chính là người đem bà ấy chôn cất ở vùng đất cấm thuộc hoàng tộc nhưng lại không hề nói cho công tước biết. Maximilian đang phát điên, công tước sẽ chết, Ashton cũng sẽ tiêu tùng… Rosie!” Hiệp sĩ Duncan ôm lấy cánh tay bị thương đã thẫm đẫm máu tưới đến trước mặt nàng.
Toàn bộ hiệp sĩ ngăn cản ngài ấy đều bị thương nặng mà nằm rạp trên đất, quản gia Baron cam chịu bị công tước bóp cổ nhấc lên như một con chuột cũng đang dần hấp hối. Mùi tanh tưởi sộc lên mũi nàng khiến Rosie bất chợt nhớ lại đêm đó, cái đêm mà nàng đã bị tra tấn đến thừa sống thiếu chết chỉ vì nam chính. Rosie sợ hãi lùi bước lại, làm sao có thể đảm bảo được rằng Maximilian không bóp chết nàng, kẻ đã khiến hắn biết được sự thật tàn nhẫn này.
“Tôi là ai chứ? Duncan à, tôi không thể đâu. Đến ngài mà công tước còn chẳng tha thì ngài ta sẽ giết chết tôi mất. Hãy cho gọi người những tu sĩ của nhà thờ, đó mới là người ngài cần vào lúc này.”
“Không không,không… Đừng bỏ đi mà Rosie, lúc này chỉ có cô mới có thể…” Duncan hoàn sợ khi thấy nàng quay lưng rời đi, cho đến giờ phút này hắn đã hoàn toàn phải chấp nhận sự thật rằng công tước sẽ không tin ai khác ngoài trừ người phụ nữ này. Cho dù cô ta có là phù thủy, chỉ cần có thể giúp đỡ được chủ nhân, đối với hắn mới là quan trọng nhất.
Duncan đã ngăn cản bước chân này, Rosie run rẩy không dám quay đầu lại. Nàng không phải người tốt, cũng không nên trở thành người tốt. Rosie cố gắng thôi miên chính mình, nhưng âm thanh đau đớn của Baron nhanh chóng kéo nàng trở về thực tại. Ngài ấy chính là người duy nhất trong lâu dài này tôn trọng và luôn có cái nhìn thiện cảm về nàng, Baron ấm áp và tốt bụng hệt như người cha nuôi ở thế giới hiện đại của nàng. Rosie thực sự có thể nhìn ông ấy chết sao?...
“Lần cuối, đây chính là lần cuối cùng!” Nàng siết chặt tay lại tự nhủ với chính mình.
Rosie hít một hơi thật sâu, kiềm chế nỗi sợ đang bao trùm lấy tâm trí nàng mà quay lại.
Cùng lắm là chết! Bị Maximilian bóp chết vẫn còn nhẹ nhàng hơn hình phạt của hệ thống.
“Rosie… cô có nghe thấy ta nói không. Trả lời ta Rosie Gemma…”
Mất một lúc để nàng nhận ra rằng phía bên ngoài, âm thanh vội vã mang theo sự lo lắng của công tước không ngừng cất lên.
Một tiếng “rầm” lớn bất ngờ vang lên khiến Rosie kinh ngạc, ngài công tước đang cố gắng phá cửa phòng của nàng ư?
Nhìn vũng máu khô trên sàn, cơ thể nhếch nhác cùng với dáng vẻ tàn tạ chẳng khác nào một kẻ điên của mình. Rosie chỉ biết rằng nàng không thể để công tước nhìn thấy bộ dạng này của mình được.
Nàng dùng hết sức bình sinh còn trong cơ thể mình mà bò về phía cánh cửa, dùng thân thể nhỏ bé chặn lại trước khi nó bị ngài công tước đạp tung.
“Max…” Âm thanh khàn đặc vang lên một cách yếu ớt.
Cú đạp phía sau cánh cửa khiến cơ thể nàng cũng rung lên theo. Trước khi bị cánh cửa lớn này đè chết, Rosie nhíu mày cố nâng cao giọng hơn đáp lại người bên ngoài.
“Tôi ổn mà ngài công tước!”
Thứ âm thanh chẳng khác nào tiếng muỗi đốt đó cuối cùng cũng lọt vào tai của ngài công tước, nhỏ đến độ anh phải áp sát tai vào mới có thể nghe thấy.
“Rosie cô thực sự không sao chứ, tại sao đến giờ mới đáp lại ta. Mở cửa ra, ta muốn được nhìn thấy cô.” Maximilian không tin tưởng lời của nàng, âm thanh đó không phải là thứ âm thanh một người bình thường có thể phát ra được. Yếu ớt và ngắt quãng nhưng một người sắp lìa xa cõi đời này vậy.
“Chỉ là… chỉ là bị nghẹn giọng vào sáng sớm mà thôi, đừng vào. Tôi chỉ vừa mới tỉnh dậy, đầu tóc, quần áo đều rất nhếch nhác… tôi không muốn xuất hiện xấu xí trước mắt người khác”
“Maximilian, ngài đang chuẩn bị rời đi sao?”
Trước câu hỏi bất ngờ của nàng, Maximilian liền trở nên trầm lặng và không còn đập cửa một cách dữ dội như ban đầu. Nhận ra được rằng anh sẽ không tiến vào nàng nhẹ nhõm thở phào một hơi, công tước lúc này lại cất tiếng nói.
“Cảm ơn cô Rosie! Cảm ơn cô vì đã cho ta thấy hy vọng một lần nữa.”
Vẫn là giọng điệu lạnh lùng đó nhưng nàng vẫn có thể nhận ra được sự chân thành vô hạn trong lời nói của anh. Nhưng khi nhớ đến kết cục của chuyến đi lần này, trái tim cô lại cảm thấy đau nhói, cổ họng như bị bóp nghẹt mà chẳng thể nào thốt lên lời dù chỉ là một lời chúc.
“E rằng… tôi không thể tiễn ngài được rồi công tước.” Nàng đâu còn mặt mũi để đối diện với ngài ấy cơ chứ
Tiếng bước chân bên ngoài cửa vang lên cũng là lúc nàng nhận ra Maximilian đã rời đi thật rồi. Phía sau cánh cửa gỗ nặng nề, Rosie cô độc thu mình vào một góc, ôm lấy gương mặt mình bật khóc.
Những gì Maximilian sắp phải trải qua sao nàng có thể không thấu hiểu chứ, một người đã từng mất cả ba mẹ cùng một lúc giống như nàng. Rosie còn không thể chịu nổi nỗi đau đó, sự cô độc và lạc lõng khi bị bỏ lại đó. Một người thương yêu mẹ, coi bà như cả sinh mạng như nam chính làm sao có thể chịu được đây.
…
Đã ba ngày trôi qua, nhưng công tước và các hiệp sĩ vẫn chưa trở về. Cảm xúc rối loạn trong trái tim nàng suốt mấy ngày qua cũng bình ổn trở lại. Rosie bắt đầu cho cuộc sống mới của mình, một cuộc sống mà nàng bắt buộc phải tự đi trên đôi chân của mình nếu muốn sống sót trong cốt truyện tàn nhẫn này.
“Rốt cuộc là đêm hôm đó đã có chuyện gì xảy ra vậy thưa tiểu thư, chúng tôi ai cũng đều lo lắng suốt một đêm không ngủ vì những tiếng hét thảm thiết đó. Căn phòng trở nên hỗn loạn, mọi thứ đều đổ vỡ, có kẻ đã đột nhập vào phòng người hay sao ạ.” Đám nữ hầu chính trang lại trang phục cho nàng tò mò ép hỏi. Dáng vẻ như một người bằng vai phải lứa với nàng, nào giống thái độ của một người hầu nên có.
Rosie ngước mắt nhìn xuống nàng ta, âm thanh lạnh lùng xen lẫn tức giận bất thốt:
“Ta phải có trách nhiệm giải thích với một người hầu chuyện cá nhân của mình hay sao?”
Thái độ thay đổi một cách chóng mặt của tiểu thư Gemma khiến những nữ hầu cảm thấy kinh ngạc, đôi mắt sắc lạnh vừa quét qua khiến ai cũng cảm thấy sợ hãi vội thu lại biểu tình quá mức thân thiện trước đó. Tiểu thư bỗng trở nên khó tính một cách lạ thường, nhìn ngài còn đáng sợ chẳng khác nào ngài công tước ác ma của bọn họ, rõ ràng trước kia người vẫn rất thân thiện...
“Tôi… tôi không dám, tôi chỉ là…”
“Thân phận của chúng ta là gì? Người hầu cao cấp của lâu đài không ngờ lại giữ một thái độ vô lễ như vậy với người phụ nữ của ngài công tước. Ta nghĩ mình nên phản ánh điều này lại với ngài quản gia.”
Lời đe dọa của Rosie vừa dứt, hầu gái kia liền hoảng sợ đến xanh mặt vội vã quỳ xuống van xin nàng.
“Tôi xin lỗi tiểu thư, xin người hãy lượng thứ cho sự ngu dốt của kẻ hèn này, xin hãy cho tôi một cơ hội để sửa chữa sai lầm. Từ sau trở đi tôi sẽ không dám như vậy nữa…” Nữ hầu hèn mọn dập đầu cầu xin tiểu thư Rosie, cô ấy biết rõ được nếu việc này truyền đến tai ngài quản ra chắc chắn cô sẽ bị đuổi khỏi lâu đài.
Rosie im lặng và tỏ ra lạnh nhạt trước lời van xin khẩn thiết cùng những giọt nước mắt của hầu gái.
Kiêu căng và ngạo mạn!
Đó là những gì nàng muốn bọn họ nhớ đến khi nhắc đến Rosie Gemma này. Nàng đã quyết định bản thân sẽ sống như một ác nữ cho tới khi tất cả kết thúc, Rosie sẽ bắt chước một cách hoàn hảo nhất nữ phụ nguyên tác. Đó mới chính là con đường đúng đắn nàng nên đi.
“Tiểu thư, công tước… ngài công tước đã trở về rồi ạ.” Một nữ hầu hớt hải chạy đến thông báo tin vui cho Rosie.
Nàng nhíu chặt lông mày, còn chưa kịp suy nghĩ được điều gì trong đầu đã vang lên lời thông báo của hệ thống.
“Nhiệm vụ thứ ba, hãy ngăn cản nam chính biến thành người sói, cô có thời gian là hai mươi phút. Nhiệm vụ thất bại, hình phạt là điện giật cấp mười…”
…
Rosie vội vã đi tới, còn chưa kịp bước đến cửa phòng của công tước, khắp hành lang đều vang lên những tiếng la hét kinh hoàng, không ít hầu gái bỏ chạy với khuôn mặt tái mét như gặp phải quái thú.
Và đúng thật rằng thứ bọn họ vừa chứng kiến cũng gần như một quái thú thực thụ, ngài công tước trở về trong một hình thái khác lại. Dù là một người đến từ thế giới hiện đại nhưng nàng cũng khó có thể không sợ hãi. Cơ thể cao lớn với móng vuốt sắc nhọn, khuôn mặt hung dữ với đôi tai dài với khuôn miệng không ngừng chảy dãi và chứa đầy những chiếc răng sắc bén của thú dữ. Một lớp lông trắng kỳ lạ đang dần bao phủ lên da thịt nàng, Rosie lúc này mới nhận ra rằng lời nguyền của nam chính đã thức tỉnh. Nếu không có ai ngăn lại, Maximilian sẽ mất kiểm soát và hoàn toàn biến thành ma thú sói tuyết trong truyền thuyết của Ashton.
“Rosie, cô ở đây rồi! Hãy ngăn công tước lại, ngài ấy sẽ bóp chết Baron mất. Phu nhân Elizabeth đã qua đời từ hai năm trước, cố công tước và Baron chính là người đem bà ấy chôn cất ở vùng đất cấm thuộc hoàng tộc nhưng lại không hề nói cho công tước biết. Maximilian đang phát điên, công tước sẽ chết, Ashton cũng sẽ tiêu tùng… Rosie!” Hiệp sĩ Duncan ôm lấy cánh tay bị thương đã thẫm đẫm máu tưới đến trước mặt nàng.
Toàn bộ hiệp sĩ ngăn cản ngài ấy đều bị thương nặng mà nằm rạp trên đất, quản gia Baron cam chịu bị công tước bóp cổ nhấc lên như một con chuột cũng đang dần hấp hối. Mùi tanh tưởi sộc lên mũi nàng khiến Rosie bất chợt nhớ lại đêm đó, cái đêm mà nàng đã bị tra tấn đến thừa sống thiếu chết chỉ vì nam chính. Rosie sợ hãi lùi bước lại, làm sao có thể đảm bảo được rằng Maximilian không bóp chết nàng, kẻ đã khiến hắn biết được sự thật tàn nhẫn này.
“Tôi là ai chứ? Duncan à, tôi không thể đâu. Đến ngài mà công tước còn chẳng tha thì ngài ta sẽ giết chết tôi mất. Hãy cho gọi người những tu sĩ của nhà thờ, đó mới là người ngài cần vào lúc này.”
“Không không,không… Đừng bỏ đi mà Rosie, lúc này chỉ có cô mới có thể…” Duncan hoàn sợ khi thấy nàng quay lưng rời đi, cho đến giờ phút này hắn đã hoàn toàn phải chấp nhận sự thật rằng công tước sẽ không tin ai khác ngoài trừ người phụ nữ này. Cho dù cô ta có là phù thủy, chỉ cần có thể giúp đỡ được chủ nhân, đối với hắn mới là quan trọng nhất.
Duncan đã ngăn cản bước chân này, Rosie run rẩy không dám quay đầu lại. Nàng không phải người tốt, cũng không nên trở thành người tốt. Rosie cố gắng thôi miên chính mình, nhưng âm thanh đau đớn của Baron nhanh chóng kéo nàng trở về thực tại. Ngài ấy chính là người duy nhất trong lâu dài này tôn trọng và luôn có cái nhìn thiện cảm về nàng, Baron ấm áp và tốt bụng hệt như người cha nuôi ở thế giới hiện đại của nàng. Rosie thực sự có thể nhìn ông ấy chết sao?...
“Lần cuối, đây chính là lần cuối cùng!” Nàng siết chặt tay lại tự nhủ với chính mình.
Rosie hít một hơi thật sâu, kiềm chế nỗi sợ đang bao trùm lấy tâm trí nàng mà quay lại.
Cùng lắm là chết! Bị Maximilian bóp chết vẫn còn nhẹ nhàng hơn hình phạt của hệ thống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương