‘Kế hoạch giảm động lực làm việc đúng là hỏng bét từ đầu rồi mà.’
Một người ngoài hành tinh rơi vào cú sốc khi nhận ra mình đã thất bại hoàn toàn trong việc lên kế hoạch cuộc đời.
Khi Kim Giryeo đang tự trách bản thân đến mức không thể kiểm soát nét mặt, Kang Changho nhìn chằm chằm bằng [Mắt Rồng], không hiểu vì sao đồng hương của mình lại như vậy.
Nhưng màn “xem người kỳ lạ” này không kéo dài lâu.
Kim Giryeo bất ngờ thoát khỏi cú sốc rất nhanh.
“Đúng rồi. Giờ không phải lúc như vậy. Dù sao thì chuyện đã qua không thể quay lại được.”
“… Tự dưng nói gì vậy…”
“Thì… Khách quan mà nói, tôi cũng cảm ơn vì anh đã đánh giá cao công ty này! Nhưng thật ra tôi không hề có ý định duy trì nơi này một cách bình thường đâu.”
“Không có ý định… duy trì?”
“Vậy nên, việc cấp bách nhất hôm nay là anh phải chân thành xin lỗi Choi Jin.”
Chóc.
Người đàn ông mắt tam bạch lúc này còn chỉ tay thẳng vào đối phương.
“[Hội Kim Giryeo], một phần tài sản của tôi, sẽ được ghi rõ trong di chúc là sẽ chuyển giao quyền điều hành cho người khác.”
“Hừm.”
“Nhưng nếu người kế thừa có ác cảm với đại diện hiện tại thì quá trình chuyển giao sẽ không suôn sẻ…”
“Người kế thừa đó là cấp A cao kều kia hả?”
“Dù sao thì nếu anh còn muốn sống giữa xã hội loài người, tốt nhất nên giải quyết bớt nghiệp mình đã gây ra đi. Hả? Không đúng à?”
Pháp nhân cá nhân.
Vì đây là tài sản minh bạch được nhà nước quản lý nên không thể trá hình chuyển giao cho người chết khác được — có thể đó là lý do lựa chọn này xuất hiện.
Khi kỹ sư khổng lồ chìm vào suy nghĩ, Kim Giryeo lại tiếp tục lấn tới trong cuộc trò chuyện.
“Và anh biết đấy, việc này đồng nghĩa với chuyện tôi đang ném cả đống nhân viên trong công ty này vào tay Choi Jin đấy.”
“….”
“Vậy nên để bù đắp, tôi định chuyển nhượng phần lớn cổ phần tòa nhà cho Choi Jin.”
“Liệu cấp A kia có vui chỉ vì nhận cái tòa nhà rẻ tiền này không?”
“Này, ai nói tòa nhà này rẻ tiền hả? Ngay từ đầu, tôi đã không có ý định ném bỏ tài sản bất động sản quý báu này đâu!”
Giọng điệu cao vút ban nãy cũng trở lại bình thường.
“Nhưng mà vì đã phát hiện ra kẻ thù chính, nên tôi không thể cứ ngồi lì mà đầu tư dài hạn được…”
“Điểm đó đúng là đáng tiếc thật. Nếu không vì môi trường này, thì chỉ cần sống lâu là kiểu gì cũng tích lũy được tài sản thôi.”
“Tôi cũng muốn sống lâu và giữ được danh tính, nhưng đáng buồn là xác suất thành công hiện tại có vẻ thấp.”
“….”
“Cho nên Thợ săn Kang Changho, làm ơn, hãy thành tâm xin lỗi người kế thừa của hội này một chút đi. Nếu tiếng xấu của anh cứ như hiện nay, thì chắc chắn tôi cũng sẽ bị vạ lây mất.”
Còn chưa đầy vài năm trước, hắn còn coi con người chẳng khác gì lũ chuột, vậy mà giờ lại phải xin lỗi một cách nghiêm túc thế này…
“Hmm…”
Kang Changho khẽ gầm gừ trong cổ họng.
Nhưng trái với vẻ mặt có vẻ không hài lòng, câu trả lời của hắn lại dứt khoát:
“Được rồi. Tôi nói lại, chuyện đó cứ yên tâm đi. Tôi sẽ xin lỗi một cách đàng hoàng như cậu yêu cầu.”
“Thật sự có thể yên tâm chứ?”
“Thật tiếc, nhưng nói thêm thì… tôi không thể cứ lạnh lùng phớt lờ một người từng vì tôi mà chuẩn bị cả chỗ trong nhà tro cốt được.”
Dù sao thì hắn cũng từng phải dùng đến chiêu [Quỳ Gối].
Nhưng đồng thời, Kang Changho cũng là người đủ tinh ý để nhận ra những lời xin lỗi trước đây của mình chưa bao giờ là đúng nghĩa.
Đưa tiền, hay cúi đầu trước người khác — hắn chỉ làm vậy vì trong đầu có thông tin kiểu “con người thường nguôi giận nếu làm thế”.
– M kiếp! Kang Changho!*
Nhưng khi lời xin lỗi chỉ được thực hiện qua loa, máy móc…
Thì với những người như Kim Giryeo, phản hồi nhận lại thường rất tệ.
Người đàn ông khổng lồ không chỉ chấp nhận yêu cầu của đồng hương, mà còn chủ động đưa ra đề xuất từ phía mình.
“Đúng lúc tôi cũng có một lý do có thể dùng để biện minh cho việc cúi đầu lần nữa với người đó.”
“Hmm?”
“Tin tôi đi. Tôi vốn đã chuẩn bị một ván cờ để dùng vào những lúc như thế này rồi.”
Không rõ "ván cờ" mà hắn nhắc đến là gì, khiến người nghe khó hiểu.
Nhưng sự hoang mang đó chỉ thoáng qua.
Dù có thứ hạng thấp trong giới thợ săn, nhưng người Kỹ Sư này thì lúc nào cũng thiếu thời gian.
Hơn nữa, Kim Giryeo cũng chưa hồi phục hoàn toàn sau trận chiến đẫm máu gần đây.
Vì thế, để tiết kiệm thời gian, Kang Changho nói ngắn gọn hết mức.
Dù sao thì hắn cũng đã tuyên bố sẽ cố gắng xoa dịu phần nào nỗi giận trong lòng Choi Jin.
Kim Giryeo đánh giá cao sự chân thành ấy và công nhận lời hứa của Kang Changho.
Người đàn ông cao lớn sau đó đứng dậy.
Nhưng chỉ 24 tiếng sau cuộc nói chuyện này…
.
.
.
“…….”
Tại thời điểm này…
Kang Changho đã xin lỗi Choi Jin.
“…….”
Và quả thực, lần xin lỗi đó rất đàng hoàng.
Không có một câu nói móc nào.
hắn bắt đầu từ lý do mình từng ra tay bạo lực, rồi thành thật thừa nhận những thiếu sót của bản thân — bao gồm cả việc thiếu khả năng đồng cảm — và khiến người đối diện hiểu được tình hình.
Nói chung, cuộc nói chuyện giữa Choi Jin và Kang Changho diễn ra suôn sẻ.
“À… cái thằng điên này thật sự…”
Nhưng vấn đề luôn xuất hiện sau đó.
*****
≪Tin tức trên mạng≫
[Thông tin gây sốc về Kang Changho…]
[Hạng 1024 đang công phá hầm ngục? - Tiêu đề nóng hôm nay]
[(HOT) Phỏng vấn độc quyền với thức tỉnh cấp S]
Nhân tiện, cái gã 30 tuổi được gọi là đồ chó chết tiệt, hay Kang Changho, hiện đang lẩn trốn ở một nơi ẩn cư.
Vì thế không thể liên hệ trực tiếp với hắn được, nên Kim Giryeo đành đọc qua bản tin hiển thị trước mắt.
“Người được phỏng vấn nói rằng… sau khi nghe một câu nói từ… Kim… Giryeo… anh ta đã tỉnh táo trong chốc lát…”
Người đàn ông tóc vàng đọc bài viết từng dòng một.
“Con người… không dễ gì thay đổi. Thế nên theo thời gian, tâm trí lại dần buông thả, nhiều ý nghĩ phản xã hội lại nổi lên… nhưng gần đây, Thợ săn Kang nói xu hướng đó đã được lật ngược trở lại…” (ý là không phản xã hội nữa)
Càng đọc từng chữ, hiện thực lại càng trở nên khó tin.
“Nghe theo phần giải thích tiếp theo thì, một thợ săn huyền thoại trong ngành có tên là Kim nào đó đã ngay lập tức nhận ra dấu hiệu lệch lạc của Kang Changho và kiên quyết trấn áp anh ta ngay trước khi phạm thêm tội ác mới, không chỉ đơn giản là chế ngự mà còn nhiều lần đưa ra lời khuyên nhân văn để giúp người khác hoàn lương? XX, chuyện gì thế này—”
Những câu chuyện cảm động lan truyền rằng Kim Giryeo – người từng nổi lên như một biểu tượng mới của giới thức tỉnh Hàn Quốc – giờ thậm chí còn hy sinh thời gian quý báu của mình để thuyết phục đồng đội.
Thật không thể hiểu nổi.
Nhưng đáng tiếc thay, vị đại pháp sư ngoài hành tinh lúc này lại không thể dễ dàng phản bác lại những bản tin sáng nay.
– Kim Giryeo, đập một thợ săn cấp S nào đó vào tường. Đánh mạnh nhưng đủ để không để lại di chứng...
Điều đó là sự thật.
– Do sự khác biệt về sức mạnh đã làm một cựu tội phạm không dám chống đối Kim Giryeo...
Điều này cũng là sự thật.
Dù sao thì, nếu tháo rời từng câu trong bài báo để phân tích, thì rõ ràng chẳng có gì là bịa đặt cả.
[Phỏng vấn đầy đủ]
[Kang: (lược)… Khi bị thợ săn cấp S đó đè xuống, chỗ bị đánh vẫn còn nhức. Tuy có xảy ra hành vi bạo lực, nhưng tôi hoàn toàn không có bất mãn gì, mà ngược lại, tôi cảm kích khi cậu ấy quan tâm và cố gắng cảm hóa một kẻ từng là tội phạm như tôi.
Lúc đầu tôi cũng thấy khó chịu và không ưa gì, nhưng vì đối phương liên tục cố gắng nên rốt cuộc tôi cũng tỉnh ra phần nào.
Thực ra, lẽ ra tôi đã nên ngộ ra điều đó từ khi còn ở trại giam.
Giờ thì, chỉ riêng việc sợ Kim OO cũng đủ khiến tôi không dám lười biếng nữa rồi.
Từ giờ, tôi sẽ kiểm tra hầm ngục thường xuyên hơn dưới sự giám sát của cậu ấy. Và ngay sau khi buổi phỏng vấn này kết thúc, tôi sẽ quyên góp cho tổ chức phúc lợi gần đây. Không chỉ là nói suông, mà tôi thật sự muốn thực hiện hành động tốt…]
Khi biết được chính Kang Changho đã trả lời phỏng vấn như vậy, người trong cuộc liền buột miệng thốt ra lời thô lỗ.
“Chết tiệt, tôi đâu có bảo là phải cúi đầu xin lỗi kiểu đó đâu!”
Kim Giryeo, do hậu chấn từ [Người Bảo Hộ] (mượn sức mạnh thiên nhiêu để đấu với đám Aplauri) mà không kiểm soát được huyết áp, ngã vật xuống ghế sofa gần đó.
Thịch.
Mặc dù hệ thống hạn chế cảm giác đau vẫn hoạt động tốt, nhưng gần thái dương lại dội lên một cơn đau âm ỉ.
Tíííííííít.
[☎ Kang Changho]
Ngay lúc đó, khi đang tức đến rùng mình, điện thoại đột ngột đổ chuông.
Có vẻ như nhà khoa học có kỹ thuật điều khiển golem nọ đã thoát ra khỏi căn phòng kín và thử gọi cho đồng loại.
Cạch.
Kim Giryeo thấy hợp tình hợp lý nên bắt máy ngay.
Và anh bắt đầu tra hỏi từng điều một về lý do vì sao Kang lại dựng nên cả câu chuyện này. Câu trả lời nhận được là:
– Sao lại đùng đùng nổi giận vậy?
– Nói thật thì, tôi đâu có đến trước mặt phóng viên để nói xấu ai đâu?
Không thể hiểu nổi. Mọi lý trí bay biến hết.
– Dù sao thì việc tôi thay đổi là nhờ ảnh hưởng của cậu, điều này khá rõ ràng.
– Nếu không nhờ cậu, tôi đã chẳng bao giờ xin lỗi thợ săn cấp A kia lần nữa.
Trong lúc Kim Giryeo còn đang cứng họng.
Người bên kia tiếp tục nói một cách bình thản:
– Nghĩ lại thì, tôi sống ở Hàn Quốc cũng được kha khá năm rồi… thế mà đến giờ vẫn chưa thể kiểm soát nổi cảm xúc của một thợ săn cấp S.
Đáng nói là, "cấp S" mà hắn nhắc đến có lẽ là ám chỉ Seo Esther thì đúng hơn.
– Nhưng cậu thì khác hẳn. Cậu đã thiết lập được vị thế to lớn chỉ trong thời gian ngắn.
“Tự dưng nói đến vị thế là sao…”
– Ít nhất ở xã hội này, hành vi tốt có vẻ hiệu quả hơn là áp bức.
“À… ý gì vậy hả…”
– Nên tôi cũng thử hành xử tử tế giống cậu một lần xem sao. Thế có gì sai à?
Đương nhiên là có vấn đề rồi.
Nhưng vì cảm giác rằng chỉ cần "bóp cổ" tên kỹ sư này là mọi chuyện đau đầu sẽ được giải quyết, nên chàng trai mắt tam bạch tạm thời nín thở.
Nghĩa là, Kim Giryeo - người đã hóa thành vẻ mặt như kẻ sát nhân hàng loạt, trầm ngâm suy nghĩ.
'Mà mình lại phải lập nhóm làm việc với cái thể loại này à…'
Dù không ưa đồng đội chung thuyền, nhưng giờ thì biết làm sao?
Không còn cách nào khác.
Dẫu vậy, nhờ việc Kang Changho dù muộn màng cũng giác ngộ được “đạo đức giả”, Kim Giryeo đã có thể nhẹ lòng phần nào.
Choi Jin hẳn cũng có nhiều mối lo khi gần đây liên tục phải đồng hành với các thợ săn cấp S Hàn Quốc.
'Nếu xét theo hướng tích cực, mình có thể không cần lo lắng rằng bản thân bị lấy làm ví dụ sống cho câu ‘gần mực thì đen’.'
Hơn nữa, giờ đây việc gặp gỡ thường xuyên với Kang Changho cũng có thể được xã hội chấp nhận phần nào.
“Haa…”
Tâm trạng khó chịu như con người hay có, chắc đã được giải tỏa phần lớn nhờ chuyện lần này.
Với suy nghĩ ấy, Kim Giryeo bước đến điện thoại bàn trong văn phòng.
Và gọi người thợ săn cấp A duy nhất của hội.
.
.
“Vâng, anh gọi tôi ạ?”
Vài phút sau.
Choi Jin – người vừa hoàn thành nhiệm vụ săn hôm nay và đang chờ lệnh – bước vào phòng.
Đã gặp được mặt cô rồi, Kim Giryeo không lãng phí thời gian mà vào ngay chủ đề.
“À, không có gì to tát đâu. Chỉ là đang viết di chúc thì tôi chợt muốn nhờ cô một việc, nên mới gọi.”
“…Dạ?”
“Nghĩ kỹ thì, mấy việc liên quan đến hội, tôi lại chẳng có gia đình… nên không biết phải giao lại cho ai.”
“Ờ…”
“Nên tôi nghĩ, nếu phải để lại tài sản dưới dạng doanh nghiệp, thì người phù hợp nhất có lẽ là cô Choi Jin. Vì tôi thấy cô rất xuất sắc trong việc điều hành hội.”
“…”
“Với lại, tôi tin cô sẽ giữ được hình dạng ban đầu của hội nếu tôi nhờ vậy…”
Nhưng rồi đột nhiên, cô thợ săn tóc đen cắt ngang lời.
“À, xin lỗi… nhưng anh Kim Giryeo, có phải… anh đang bị bệnh gì không ạ?”
Câu hỏi này có thể bị hiểu lầm là: “Anh còn tỉnh táo không đấy?”, nhưng thực ra Choi Jin thật lòng lo lắng nên mới hỏi vậy.
“Tự nhiên lại nhắc đến di chúc…”
Với một người Trái Đất, chuyện đó nghe vẫn thật mơ hồ.
Sau đó, Choi Jin – người trông có vẻ trẻ hơn một chút so với tuổi thật – ngồi trước mặt anh và đưa ra vài lời khuyên.
Bệnh thì không nên giấu.
Cách tốt nhất là chữa trị từ sớm. Dù có bận rộn đến đâu, cũng không nên bỏ qua việc đi khám.
Lần hiếm hoi cô cau mày – một biểu hiện cảm xúc không mấy thường thấy với người ngoài hành tinh – nên sinh vật biển nọ vội lên tiếng:
“Không, thật sự tôi không bị gì cả. Chỉ là phòng ngừa thôi. Phòng ngừa.”
“Phòng ngừa?”
Tiếp theo là những lời tuy không phải sự thật hoàn toàn, nhưng cũng chẳng hẳn là nói dối:
“Người ta nên viết di chúc khi còn sống chứ. Chết rồi thì sao mà lên kế hoạch được.”
“À…”
“Chỉ là công việc của tôi hơi đặc thù, nên tôi viết di chúc sớm hơn người khác thôi.”
Phải rồi, họ đều là thợ săn cả mà.
Choi Jin hiểu được điều Kim Giryeo muốn nói.
Và khi anh tiếp tục thuyết phục rằng: “Nếu cô không chấp nhận, cũng có thể chọn một CEO chuyên nghiệp để điều hành, tôi chỉ cần người đứng tên thôi…”, cô cũng dần xuôi theo.
“Ừm… Thật lòng mà nói… nếu anh đã nói vậy thì, việc để tên tôi trong di chúc cũng không phải chuyện to tát…”
Chỉ có một vấn đề.
Cô thợ săn cao ráo, người vẫn đang trả lời một cách nhẹ nhàng, đột nhiên trở nên khó xử.
“Nhưng… nhưng mà…”
“Sao vậy?”
“Tên của doanh nghiệp này là [hội Kim Giryeo] đấy ạ.”
Một khoảng lặng bao trùm căn phòng văn phòng sạch sẽ.