Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương
Chương 23: ★ Ta hành Kỳ Dã ★
Thạch tín không phải kịch độc sao, hắn đã cố tình chấm nhiều đường, ăn nhiều thêm mấy quả nho nữa, sao vẫn chết chậm quá vậy. Địch Kỳ Dã quá mức thất vọng với thời đại này, hắn cắn chặt khớp hàm, sắp chết đến nơi cũng không chịu lộ ra vẻ chật vật cho người ta nhìn, nhưng vẫn đau đến mức không nhịn được, nắm chặt tay thành quyền, không phát hiện trong tay hắn là cổ tay của Cố Liệt.
Mà dù có biết hắn cũng không để bụng, hắn đều sắp chết rồi, chẳng lẽ Cố Liệt còn có thể nhốt người chết lại hay sao.
Cố Liệt ngồi dưới đất, đôi tay như kìm sắt ôm chặt Địch Kỳ Dã ngã vào lòng mình, gân xanh nổi rõ trên thái dương, lời nói cơ hồ nặn ra từ kẽ răng: “Ngươi cố ý. Ngươi mặc bộ đồ này”
Nói đến câu thứ hai, chính Cố Liệt cũng biết rõ lời này không có đạo lý, chỉ là giận chó đánh mèo thói quen tuỳ hứng của Địch Kỳ Dã, lại gắt gao cắn chặt khớp hàm.
Địch Kỳ Dã cười đến run cả người, cười cười liền bắt đầu ho khan, buông ra cổ tay Cố Liệt, giơ tay lên lau máu, rồi kéo lấy lớp áo ngoài dày nặng của Đế Vương Đại Sở: “Lạnh.”
Mất máu quá nhiều, nhiệt độ cơ thể giảm xuống.
Cố Liệt không nói một lời, cởi áo ngoài cẩn thận đắp lên cho hắn.
“Ta không phải cố ý, ừ thì, miếng thứ nhất không phải cố ý,” lúc này Địch Kỳ Dã mới nhìn vào đôi mắt Cố Liệt, ăn ngay nói thật, “Ta mặc một thân này, là muốn trả hổ phù và Hầu ấn lại cho ngươi, muốn ngươi đoạt chức quan của ta, để ta có thể ra ngoài du sơn ngoạn thuỷ.”
Cố Liệt cười lạnh: “Địch Kỳ Dã, ngươi cho rằng hôm nay quả nhân muốn dùng rượu tước binh quyền? Quả nhân khắc nghiệt đến thế, dung không nổi ngươi một Định Quốc Hầu từng trợ ta bình định thiên hạ?”
Dừng một chút, cuối cùng không thể nhịn nổi nữa, cả giận nói: “Còn nói không phải là cố ý! Ăn nhầm một miếng, chẳng lẽ Đại Sở không có đại phu biết giải độc hay sao! Ngươi làm gì đến nỗi”
Mỗi lần trêu chọc Cố Liệt tức giận, người này mới thể hiện ra vài phần sức sống, bằng không cứ mãi là cái dáng vẻ bình tĩnh như chẳng có chút hứng thú nào với cuộc sống. Có điều không biết là do quá mức mệt nhọc, hay do bệnh đau đầu nghiêm trọng, Địch Kỳ Dã luôn cảm thấy gần đây Cố Liệt ngày càng dễ dàng tức giận.
“Ngươi không tính dùng rượu tước binh quyền? Ta đây ngược lại còn phải thất vọng rồi, ta tưởng rằng đời này ta theo một minh chủ……”
Địch Kỳ Dã vui đùa đến một nửa, thấy Cố Liệt tức giận đến không được, giữa đường bắt đầu đứng đắn lên, nghiêm túc nói: “Sớm muộn gì cũng phải đi một bước này, ngươi mềm lòng với ta, không giết ta, đám công thần đã trở thành thế lực cường hào một phương, ngươi làm sao động?”
“Thiên hạ có ai không biết đại danh của Định Quốc Hầu ta, chỉ cần ta còn sống, chỉ cần ta còn có năng lực chưởng quản binh mã, cả triều văn võ có thể khiến ngươi mãi mãi không có ngày yên tĩnh. Không phải ngươi ngại phiền sao?”
Từng câu nói như cắt vào tim của hắn, khiến Cố Liệt tức giận lật lên cả nợ cũ với hắn vào lúc này: “Ngươi thông minh hiểu biết như thế, chết sống không chịu lên triều, mặc người vu cáo! Sổ con giải thích cũng lười viết! Kết quả hoá ra toàn bộ là lỗi của quả nhân, còn ngươi là tự làm nhơ mình vì quốc, quả nhân một đế vương Đại Sở, không bảo vệ được lương tướng định quốc, cần ngươi phải tìm chết ở trước mặt ta! Ngươi”
Cố Liệt bên này nổi cáu tới lửa giận công tâm, Địch Kỳ Dã lại dường như không nghe thấy, bỗng nhiên kéo xuống chuỷ thủ bên hông Cố Liệt, còn nói: “Ngươi luyến tiếc Thanh Long Đao, vậy dùng Đoạn Trường Chuỷ đền cho ta đi.”
Một câu của Địch Kỳ Dã khiến Cố Liệt nghẹn lời như hóc trong cổ họng, vì sao không cho Thanh Long Đao? Còn không phải vì Địch Kỳ Dã hắn quá mức lợi hại, bị kẻ khác vạch tội lén lút gặp thủ lĩnh Phong Tộc, nhưng ngay cả một cái sổ con thỉnh tội cũng không chịu viết?
Cố Liệt giận cực phản cười, lạnh lùng nhìn người trong lòng ngực, ngậm miệng không nói.
Đến giờ khắc này, Địch Kỳ Dã thật sự có một chút xin lỗi.
Có lẽ quân thần hai người họ chưa từng tâm sự thổ lộ tâm tình, nhưng sự cô tịch đặc quánh trên người Cố Liệt, hắn quá mức quen thuộc, nên hắn có thể nhận ra.
Địch Kỳ Dã không có chút lưu luyến nào với cái thời đại cổ xưa này, hắn đã hoàn thành lý tưởng minh quân lương tướng, cảm thấy mỹ mãn, một chút cũng không muốn miễn cưỡng bản thân mình đi làm Định Quốc Hầu gì đó.
Chỉ là nghĩ đến Cố Liệt từ nhỏ lưu lạc loạn thế, đến cuối cùng vẫn phải cô độc một mình, ngoại trừ vạn dặm giang sơn chẳng còn bất cứ thứ gì…… Những điều này tuy không đủ để khiến hắn hồi tâm chuyển ý khi chấm vào đĩa đường trộn thạch tín ấy, nhưng nhìn Cố Liệt như một con thú bị vây khốn, đáy lòng hắn không biết từ đâu dâng lên nửa phân chột dạ.
“Ngươi thành toàn lý tưởng dốc sức vì minh quân, chinh chiến thiên hạ của ta,” Địch Kỳ Dã thành khẩn mà nhìn Cố Liệt, “Hiện giờ, ngươi sẽ không cho ta lại bước lên chiến trường nữa, mà ta sẽ không quỳ gối trên triều đình sụp mi thuận mắt, có lẽ còn phải thường xuyên phối hợp phạm vài lỗi sai nhỏ nhặt, bị ngươi răn dạy mấy điều. Không quá hai ba năm, ngươi ta sẽ hoàn toàn thay đổi, nhìn nhau chán ghét, còn phải diễn cảnh quân thần hoà hợp.”
Cố Liệt thật sự muốn hỏi người này có phải không có trái tim hay không, nhưng hắn không muốn mở miệng tự tìm cục tức vào người, hắn điều hoà hô hấp, muốn bình tĩnh, lại bị câu tiếp theo của Địch Kỳ Dã phá công.
“Đúng rồi, ta đã phái người truyền tin cho Ngao Qua, ta vừa chết, Ngao Qua tất phản. Ngươi chuẩn bị sớm, có thể tiên hạ thủ vi cường đấy.”
“Địch Kỳ Dã!”
Địch Kỳ Dã lại nhẹ nhàng cười, quay sang nói tới: “Sau khi ta chết, thiêu ta đi. Thời gian của ta không còn nhiều lắm, không vô nghĩa với ngươi nữa, nếu ngươi không thiêu ta, ta sẽ ‘phù hộ’ Đại Sở hai đời là toi.”
Hắn tuỳ hứng một lần so với một lần càng thêm tai quái, Cố Liệt rốt cuộc bạo nộ: “Sao ngươi không dứt khoát tức chết ta luôn đi!”
Nhưng ánh mắt Địch Kỳ Dã nhìn về phía Cố Liệt gần như thương hại, còn mang theo xin lỗi.
Dạ tức hương vẫn luôn âm thầm lan toả trong không khí, không biết tự khi nào đã vương vấn khắp phòng, dần dần xâm nhập vào miệng mũi Cố Liệt, lặng yên xoa dịu cơn đau đầu ngày càng nghiêm trọng của hắn.
Ánh mắt Cố Liệt lạnh xuống, kéo ra áo ngoài, chỉ thấy Đoạn Trường Chuỷ chém sắt như bùn đã hoàn toàn đi vào lồng ngực Địch Kỳ Dã, nhuộm đẫm bạch y thành hồng y.
Trong mắt ngập màu đỏ tươi.
“Làm sao bây giờ…… Ngươi còn phải lẻ loi sống bốn mươi tư năm, ngươi phải học, học tìm một vài chuyện thú vị để làm”
Địch Kỳ Dã dần hấp hối, tư duy tan rã, không tìm ra được lời gì để nói nữa.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, sau này có lẽ không còn ai sẽ gọi tên Cố Liệt.
“Cố Liệt”
“Cố Liệt”
……
Cẩm Y cận vệ nghe lời canh giữ bên ngoài Vị Ương Cung, nhưng trăng đều đã treo lên giữa trời, Bệ Hạ và Định Quốc Hầu vẫn chưa ra, đội cận vệ thương lượng cứ thế này không phải cách, cuối cùng chỉ huy sứ căng da đầu đi vào trong cung, đứng ngoài điện tự mình thông truyền, lại không có tiếng người đáp lại.
Chỉ huy sứ thầm nghĩ không ổn, nhanh chóng xông vào trong điện, lại sợ tới mức lá gan sắp nứt toạc.
Bệ Hạ ôm Định Quốc Hầu cả người đẫm máu tươi, như đã ngất đi. Trên ngực Định Quốc Hầu, rõ ràng là Đoạn Trường Chuỷ mà Bệ Hạ vẫn đeo tuỳ thân.
“A————!”
Cố Liệt tỉnh lại từ giấc ngủ say, khẽ nhíu mày.
Hắn ngủ từ bao giờ?
“Bệ, Bệ Hạ.” Cho rằng mình vừa thấy thảm án cung đình, chỉ huy sứ run như cầy sấy.
Máu ướt sũng quần áo hai người giờ đây đã khô cứng, dường như dính chặt bọn họ lại bên nhau.
Cố Liệt tháo ngọc phù trên người xuống, vứt đến trước mặt Cẩm Y cận vệ chỉ huy sứ, thanh âm lạnh lẽo như gió rét: “Ngươi dẫn người, thỉnh Liễu thị và hoàng tử đi lãnh cung.”
*
Năm thứ năm Sở Sơ, Định Quốc Hầu Địch Kỳ Dã qua đời tại Vị Ương Cung, nguyên nhân chết không rõ, còn thực hiện hoả táng. Chiến mã Vô Song tuyệt thực tuẫn chủ, Bệ Hạ sai người hậu táng bên cạnh Đế lăng.
Khương Dương vốn đang làm việc ở Tín Châu, đột nhiên nghe tin dữ, vội vã chạy về đô thành, trên đường lại nghe nói Bệ Hạ giam vương hậu vào lãnh cung. Hắn một nắng hai sương lên đường, về tới đô thành trước khi cửa thành khoá chặt, chờ đến khi Bệ Hạ triệu hắn tiến cung, đã là đêm khuya.
Tuyết vụn nho nhỏ dày đặc rót từ trên không trung xuống, chậm rãi tích thành một lớp mỏng manh như đường trắng trên mặt đất.
Bệ Hà gầy, vẫn là dáng vẻ Đế Vương ít khi nói cười, nhưng chẳng biết vì sao lại khiến Khương Dương cảm thấy Bệ Hạ càng trầm mặc hơn so với trước kia. Bệ Hạ dẫn hắn đi đến lãnh cung, dọc đường đi lặng yên không một tiếng động, trong cung sáng lên ánh nến, trong điện cũng có lửa than ấm áp, Liễu vương hậu đang dạy hoàng tử đọc thơ.
Nữ tử ôn nhu nhắc nhở: “Câu này là cha con làm ở Lôi Châu, đau buồn vì trong lòng nhớ thương Kinh Châu bị man Sở xâm chiếm, rồi lại không thể không giả ý kỳ hảo với man Sở.”
Một lát sau giọng trẻ con non nớt đọc thuộc lòng: “Thiếp nhớ Cố lang thao thức khôn nguôi, mộng chiêm bao hồn lạc chốn phương nam, buồn thương lưu luyến thành Kỷ Nam”
Nữ tử khen: “Bé con ngoan.”
Toàn bộ lục phủ ngũ tạng của Khương Dương đầu tiên bỏng cháy vì lửa giận, sau đó lạnh băng đến tận xương.
“Bệ Hạ,” trở lại Vị Ương Cung, Khương Dương nhìn đứa trẻ mà mình trông nom lớn lên từ năm mười bảy tuổi, quỳ sát trên mặt đất nhất bái, không biết nói lời gì mới phải.
Cố Liệt phảng phất như không nghe thấy, lệnh người hầu bưng vật chứng tới.
Đó là mứt mơ mà Liễu vương hậu tự tay làm mỗi quý, quả mơ rửa sạch phơi khô, ngâm ủ trong mật đường, cho thêm cam thảo và các loại hương liệu trung thảo, nói rằng có công hiệu giảm bớt đau đầu, ngự y từng kiểm tra, nói không có độc.
Năm nay tra xét kỹ càng, mới phát hiện trong lúc ngâm mật đường, trộn vào một lượng rất nhỏ xác cây anh túc. Khiến người dùng sau khi ăn, không đến mức phát hiện mình bị nghiện, năm rộng tháng dài, lại có thể khiến bệnh đau đầu nặng hơn.
“Khương Dương,” Cố Liệt nhìn Đoạn Trường Chuỷ đặt trên bàn, nhẹ nhàng cười cười, “Hoá ra anh túc, còn có tên đoạn trường thảo.”
Khương Dương thoáng chốc khóc không thành tiếng.
Đế vương Đại Sở, hà cớ gì mệnh khổ đến nhường này, cô độc một mình, đơn côi lẻ bóng.
Năm thứ sáu Sở Sơ, hoàng tử chết yểu, vương hậu phát điên mà chết. Liễu gia bị biếm trích ba ngàn dặm, không được nhập quan.
Bệ Hạ triệu tập Cố gia Trung Châu, lời rằng: “Nhà ngươi nhân tài giỏi giang, có thể kế thừa vương tước”, Cố gia Trung Châu nhảy một bước lên thành lựa chọn liên hôn hàng đầu của cả triều văn võ, tranh đấu gay gắt mấy chục năm, không còn ngày bình yên.
Cùng năm, Bệ Hạ phái binh bình định Ngao Qua phản bội, đại thắng, binh mã thiên hạ quy về tay Đế Vương, kết cục của công thần không đồng nhất, cuối cùng hình thành thế cục văn thần võ tướng kiềm chế lẫn nhau, vương quyền độc tôn.
Từ đây, Đại Sở từng bước đi lên con đường thịnh thế.
*
“Chủ Công, Địch tướng quân tỉnh.”
————————————————————
Lời tác giả:
Tui có hơi rối rắm giữa “đền cho ta” và “đi cùng ta”, cuối cùng dùng “đền” 233333 dù sao Địch tướng quân chính là đúng lý hợp tình như thế đó. (nguyên văn là “bồi”, cùng phát âm có hai nghĩa là “đền bù” và “cùng đi”)
Đoạn ngược nhất đã qua, xem Chủ Công tính sổ với Địch tướng quân nhé.
Mà dù có biết hắn cũng không để bụng, hắn đều sắp chết rồi, chẳng lẽ Cố Liệt còn có thể nhốt người chết lại hay sao.
Cố Liệt ngồi dưới đất, đôi tay như kìm sắt ôm chặt Địch Kỳ Dã ngã vào lòng mình, gân xanh nổi rõ trên thái dương, lời nói cơ hồ nặn ra từ kẽ răng: “Ngươi cố ý. Ngươi mặc bộ đồ này”
Nói đến câu thứ hai, chính Cố Liệt cũng biết rõ lời này không có đạo lý, chỉ là giận chó đánh mèo thói quen tuỳ hứng của Địch Kỳ Dã, lại gắt gao cắn chặt khớp hàm.
Địch Kỳ Dã cười đến run cả người, cười cười liền bắt đầu ho khan, buông ra cổ tay Cố Liệt, giơ tay lên lau máu, rồi kéo lấy lớp áo ngoài dày nặng của Đế Vương Đại Sở: “Lạnh.”
Mất máu quá nhiều, nhiệt độ cơ thể giảm xuống.
Cố Liệt không nói một lời, cởi áo ngoài cẩn thận đắp lên cho hắn.
“Ta không phải cố ý, ừ thì, miếng thứ nhất không phải cố ý,” lúc này Địch Kỳ Dã mới nhìn vào đôi mắt Cố Liệt, ăn ngay nói thật, “Ta mặc một thân này, là muốn trả hổ phù và Hầu ấn lại cho ngươi, muốn ngươi đoạt chức quan của ta, để ta có thể ra ngoài du sơn ngoạn thuỷ.”
Cố Liệt cười lạnh: “Địch Kỳ Dã, ngươi cho rằng hôm nay quả nhân muốn dùng rượu tước binh quyền? Quả nhân khắc nghiệt đến thế, dung không nổi ngươi một Định Quốc Hầu từng trợ ta bình định thiên hạ?”
Dừng một chút, cuối cùng không thể nhịn nổi nữa, cả giận nói: “Còn nói không phải là cố ý! Ăn nhầm một miếng, chẳng lẽ Đại Sở không có đại phu biết giải độc hay sao! Ngươi làm gì đến nỗi”
Mỗi lần trêu chọc Cố Liệt tức giận, người này mới thể hiện ra vài phần sức sống, bằng không cứ mãi là cái dáng vẻ bình tĩnh như chẳng có chút hứng thú nào với cuộc sống. Có điều không biết là do quá mức mệt nhọc, hay do bệnh đau đầu nghiêm trọng, Địch Kỳ Dã luôn cảm thấy gần đây Cố Liệt ngày càng dễ dàng tức giận.
“Ngươi không tính dùng rượu tước binh quyền? Ta đây ngược lại còn phải thất vọng rồi, ta tưởng rằng đời này ta theo một minh chủ……”
Địch Kỳ Dã vui đùa đến một nửa, thấy Cố Liệt tức giận đến không được, giữa đường bắt đầu đứng đắn lên, nghiêm túc nói: “Sớm muộn gì cũng phải đi một bước này, ngươi mềm lòng với ta, không giết ta, đám công thần đã trở thành thế lực cường hào một phương, ngươi làm sao động?”
“Thiên hạ có ai không biết đại danh của Định Quốc Hầu ta, chỉ cần ta còn sống, chỉ cần ta còn có năng lực chưởng quản binh mã, cả triều văn võ có thể khiến ngươi mãi mãi không có ngày yên tĩnh. Không phải ngươi ngại phiền sao?”
Từng câu nói như cắt vào tim của hắn, khiến Cố Liệt tức giận lật lên cả nợ cũ với hắn vào lúc này: “Ngươi thông minh hiểu biết như thế, chết sống không chịu lên triều, mặc người vu cáo! Sổ con giải thích cũng lười viết! Kết quả hoá ra toàn bộ là lỗi của quả nhân, còn ngươi là tự làm nhơ mình vì quốc, quả nhân một đế vương Đại Sở, không bảo vệ được lương tướng định quốc, cần ngươi phải tìm chết ở trước mặt ta! Ngươi”
Cố Liệt bên này nổi cáu tới lửa giận công tâm, Địch Kỳ Dã lại dường như không nghe thấy, bỗng nhiên kéo xuống chuỷ thủ bên hông Cố Liệt, còn nói: “Ngươi luyến tiếc Thanh Long Đao, vậy dùng Đoạn Trường Chuỷ đền cho ta đi.”
Một câu của Địch Kỳ Dã khiến Cố Liệt nghẹn lời như hóc trong cổ họng, vì sao không cho Thanh Long Đao? Còn không phải vì Địch Kỳ Dã hắn quá mức lợi hại, bị kẻ khác vạch tội lén lút gặp thủ lĩnh Phong Tộc, nhưng ngay cả một cái sổ con thỉnh tội cũng không chịu viết?
Cố Liệt giận cực phản cười, lạnh lùng nhìn người trong lòng ngực, ngậm miệng không nói.
Đến giờ khắc này, Địch Kỳ Dã thật sự có một chút xin lỗi.
Có lẽ quân thần hai người họ chưa từng tâm sự thổ lộ tâm tình, nhưng sự cô tịch đặc quánh trên người Cố Liệt, hắn quá mức quen thuộc, nên hắn có thể nhận ra.
Địch Kỳ Dã không có chút lưu luyến nào với cái thời đại cổ xưa này, hắn đã hoàn thành lý tưởng minh quân lương tướng, cảm thấy mỹ mãn, một chút cũng không muốn miễn cưỡng bản thân mình đi làm Định Quốc Hầu gì đó.
Chỉ là nghĩ đến Cố Liệt từ nhỏ lưu lạc loạn thế, đến cuối cùng vẫn phải cô độc một mình, ngoại trừ vạn dặm giang sơn chẳng còn bất cứ thứ gì…… Những điều này tuy không đủ để khiến hắn hồi tâm chuyển ý khi chấm vào đĩa đường trộn thạch tín ấy, nhưng nhìn Cố Liệt như một con thú bị vây khốn, đáy lòng hắn không biết từ đâu dâng lên nửa phân chột dạ.
“Ngươi thành toàn lý tưởng dốc sức vì minh quân, chinh chiến thiên hạ của ta,” Địch Kỳ Dã thành khẩn mà nhìn Cố Liệt, “Hiện giờ, ngươi sẽ không cho ta lại bước lên chiến trường nữa, mà ta sẽ không quỳ gối trên triều đình sụp mi thuận mắt, có lẽ còn phải thường xuyên phối hợp phạm vài lỗi sai nhỏ nhặt, bị ngươi răn dạy mấy điều. Không quá hai ba năm, ngươi ta sẽ hoàn toàn thay đổi, nhìn nhau chán ghét, còn phải diễn cảnh quân thần hoà hợp.”
Cố Liệt thật sự muốn hỏi người này có phải không có trái tim hay không, nhưng hắn không muốn mở miệng tự tìm cục tức vào người, hắn điều hoà hô hấp, muốn bình tĩnh, lại bị câu tiếp theo của Địch Kỳ Dã phá công.
“Đúng rồi, ta đã phái người truyền tin cho Ngao Qua, ta vừa chết, Ngao Qua tất phản. Ngươi chuẩn bị sớm, có thể tiên hạ thủ vi cường đấy.”
“Địch Kỳ Dã!”
Địch Kỳ Dã lại nhẹ nhàng cười, quay sang nói tới: “Sau khi ta chết, thiêu ta đi. Thời gian của ta không còn nhiều lắm, không vô nghĩa với ngươi nữa, nếu ngươi không thiêu ta, ta sẽ ‘phù hộ’ Đại Sở hai đời là toi.”
Hắn tuỳ hứng một lần so với một lần càng thêm tai quái, Cố Liệt rốt cuộc bạo nộ: “Sao ngươi không dứt khoát tức chết ta luôn đi!”
Nhưng ánh mắt Địch Kỳ Dã nhìn về phía Cố Liệt gần như thương hại, còn mang theo xin lỗi.
Dạ tức hương vẫn luôn âm thầm lan toả trong không khí, không biết tự khi nào đã vương vấn khắp phòng, dần dần xâm nhập vào miệng mũi Cố Liệt, lặng yên xoa dịu cơn đau đầu ngày càng nghiêm trọng của hắn.
Ánh mắt Cố Liệt lạnh xuống, kéo ra áo ngoài, chỉ thấy Đoạn Trường Chuỷ chém sắt như bùn đã hoàn toàn đi vào lồng ngực Địch Kỳ Dã, nhuộm đẫm bạch y thành hồng y.
Trong mắt ngập màu đỏ tươi.
“Làm sao bây giờ…… Ngươi còn phải lẻ loi sống bốn mươi tư năm, ngươi phải học, học tìm một vài chuyện thú vị để làm”
Địch Kỳ Dã dần hấp hối, tư duy tan rã, không tìm ra được lời gì để nói nữa.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, sau này có lẽ không còn ai sẽ gọi tên Cố Liệt.
“Cố Liệt”
“Cố Liệt”
……
Cẩm Y cận vệ nghe lời canh giữ bên ngoài Vị Ương Cung, nhưng trăng đều đã treo lên giữa trời, Bệ Hạ và Định Quốc Hầu vẫn chưa ra, đội cận vệ thương lượng cứ thế này không phải cách, cuối cùng chỉ huy sứ căng da đầu đi vào trong cung, đứng ngoài điện tự mình thông truyền, lại không có tiếng người đáp lại.
Chỉ huy sứ thầm nghĩ không ổn, nhanh chóng xông vào trong điện, lại sợ tới mức lá gan sắp nứt toạc.
Bệ Hạ ôm Định Quốc Hầu cả người đẫm máu tươi, như đã ngất đi. Trên ngực Định Quốc Hầu, rõ ràng là Đoạn Trường Chuỷ mà Bệ Hạ vẫn đeo tuỳ thân.
“A————!”
Cố Liệt tỉnh lại từ giấc ngủ say, khẽ nhíu mày.
Hắn ngủ từ bao giờ?
“Bệ, Bệ Hạ.” Cho rằng mình vừa thấy thảm án cung đình, chỉ huy sứ run như cầy sấy.
Máu ướt sũng quần áo hai người giờ đây đã khô cứng, dường như dính chặt bọn họ lại bên nhau.
Cố Liệt tháo ngọc phù trên người xuống, vứt đến trước mặt Cẩm Y cận vệ chỉ huy sứ, thanh âm lạnh lẽo như gió rét: “Ngươi dẫn người, thỉnh Liễu thị và hoàng tử đi lãnh cung.”
*
Năm thứ năm Sở Sơ, Định Quốc Hầu Địch Kỳ Dã qua đời tại Vị Ương Cung, nguyên nhân chết không rõ, còn thực hiện hoả táng. Chiến mã Vô Song tuyệt thực tuẫn chủ, Bệ Hạ sai người hậu táng bên cạnh Đế lăng.
Khương Dương vốn đang làm việc ở Tín Châu, đột nhiên nghe tin dữ, vội vã chạy về đô thành, trên đường lại nghe nói Bệ Hạ giam vương hậu vào lãnh cung. Hắn một nắng hai sương lên đường, về tới đô thành trước khi cửa thành khoá chặt, chờ đến khi Bệ Hạ triệu hắn tiến cung, đã là đêm khuya.
Tuyết vụn nho nhỏ dày đặc rót từ trên không trung xuống, chậm rãi tích thành một lớp mỏng manh như đường trắng trên mặt đất.
Bệ Hà gầy, vẫn là dáng vẻ Đế Vương ít khi nói cười, nhưng chẳng biết vì sao lại khiến Khương Dương cảm thấy Bệ Hạ càng trầm mặc hơn so với trước kia. Bệ Hạ dẫn hắn đi đến lãnh cung, dọc đường đi lặng yên không một tiếng động, trong cung sáng lên ánh nến, trong điện cũng có lửa than ấm áp, Liễu vương hậu đang dạy hoàng tử đọc thơ.
Nữ tử ôn nhu nhắc nhở: “Câu này là cha con làm ở Lôi Châu, đau buồn vì trong lòng nhớ thương Kinh Châu bị man Sở xâm chiếm, rồi lại không thể không giả ý kỳ hảo với man Sở.”
Một lát sau giọng trẻ con non nớt đọc thuộc lòng: “Thiếp nhớ Cố lang thao thức khôn nguôi, mộng chiêm bao hồn lạc chốn phương nam, buồn thương lưu luyến thành Kỷ Nam”
Nữ tử khen: “Bé con ngoan.”
Toàn bộ lục phủ ngũ tạng của Khương Dương đầu tiên bỏng cháy vì lửa giận, sau đó lạnh băng đến tận xương.
“Bệ Hạ,” trở lại Vị Ương Cung, Khương Dương nhìn đứa trẻ mà mình trông nom lớn lên từ năm mười bảy tuổi, quỳ sát trên mặt đất nhất bái, không biết nói lời gì mới phải.
Cố Liệt phảng phất như không nghe thấy, lệnh người hầu bưng vật chứng tới.
Đó là mứt mơ mà Liễu vương hậu tự tay làm mỗi quý, quả mơ rửa sạch phơi khô, ngâm ủ trong mật đường, cho thêm cam thảo và các loại hương liệu trung thảo, nói rằng có công hiệu giảm bớt đau đầu, ngự y từng kiểm tra, nói không có độc.
Năm nay tra xét kỹ càng, mới phát hiện trong lúc ngâm mật đường, trộn vào một lượng rất nhỏ xác cây anh túc. Khiến người dùng sau khi ăn, không đến mức phát hiện mình bị nghiện, năm rộng tháng dài, lại có thể khiến bệnh đau đầu nặng hơn.
“Khương Dương,” Cố Liệt nhìn Đoạn Trường Chuỷ đặt trên bàn, nhẹ nhàng cười cười, “Hoá ra anh túc, còn có tên đoạn trường thảo.”
Khương Dương thoáng chốc khóc không thành tiếng.
Đế vương Đại Sở, hà cớ gì mệnh khổ đến nhường này, cô độc một mình, đơn côi lẻ bóng.
Năm thứ sáu Sở Sơ, hoàng tử chết yểu, vương hậu phát điên mà chết. Liễu gia bị biếm trích ba ngàn dặm, không được nhập quan.
Bệ Hạ triệu tập Cố gia Trung Châu, lời rằng: “Nhà ngươi nhân tài giỏi giang, có thể kế thừa vương tước”, Cố gia Trung Châu nhảy một bước lên thành lựa chọn liên hôn hàng đầu của cả triều văn võ, tranh đấu gay gắt mấy chục năm, không còn ngày bình yên.
Cùng năm, Bệ Hạ phái binh bình định Ngao Qua phản bội, đại thắng, binh mã thiên hạ quy về tay Đế Vương, kết cục của công thần không đồng nhất, cuối cùng hình thành thế cục văn thần võ tướng kiềm chế lẫn nhau, vương quyền độc tôn.
Từ đây, Đại Sở từng bước đi lên con đường thịnh thế.
*
“Chủ Công, Địch tướng quân tỉnh.”
————————————————————
Lời tác giả:
Tui có hơi rối rắm giữa “đền cho ta” và “đi cùng ta”, cuối cùng dùng “đền” 233333 dù sao Địch tướng quân chính là đúng lý hợp tình như thế đó. (nguyên văn là “bồi”, cùng phát âm có hai nghĩa là “đền bù” và “cùng đi”)
Đoạn ngược nhất đã qua, xem Chủ Công tính sổ với Địch tướng quân nhé.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương