Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 32: ★ Đến hẹn phương bắc ★



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lần tiến vào phương bắc này, ngoại trừ Chúc Bắc Hà trấn thủ Kinh Châu, tất cả tướng lãnh trung tâm của Sở quân đều đi theo.

Nơi có người sẽ có giang hồ, nơi có giang hồ sẽ có bát quái, cho dù đang ở trên đường hành quân, tiết trời giá rét, cũng không thể đông lạnh được lòng nhiệt tình buôn chuyện của quần chúng.

Đầu tiên là chuyện trang phục của hai đại tuấn nam, năm đại thiếu thủ hạ của Địch Kỳ Dã đều là công tử ca, cái này phải giao cho bọn họ làm, bọn họ rất nhanh chóng phân tích ra được trọng điểm trên y phục của Chủ Công và tướng quân.

Chủ Công khoác một chiếc áo khoác lông sói đen nhánh, bên trong là áo giáp da cùng màu, bên dưới áo giáp da là áo bào vải màu xanh đen thẫm, may chìm chỉ vàng. Sau khi phủ thêm một lớp áo khoác lông sói liền mũ dưới sự khuyên nhủ của Khương Dương, một chữ soái không thể đủ để miêu tả.

Tướng quân vẫn là bạch y giáp sắt, y phục là bộ mà Khương Thông từng thấy lần trước, bên ngoài khoác áo lông bạch hồ, đầu đội mũ giáp bạc. Vốn dĩ cũng tiêu sái anh tuấn đó, nhưng khoá thắt lưng cài áo lông bạch hồ lại là một mảnh ngọc tang diệp đáng yêu, trên tay hắn còn đeo một đôi găng tay da dê, khí thế lập tức giảm mất.

Năm đại thiếu tổng kết, nam nhân nên mặc giống như Chủ Công.

Người có tuổi rốt cuộc không nhàm chán thích chưng diện như đám thanh niên, Khương Dương chấp nhất mà mang theo chiếc quạt lông, khiến mỗi lần Nhan Pháp Cổ nhìn đều cảm thấy có gió thổi qua, lạnh buốt, hơn nữa dọc đường hắn đã thua ba ván xúc xắc, nợ Khương Dương chồng chất, hai tay áo đều lọt gió, hận không thể đem bản thân đi gán vào tiệm cầm đồ.

Khương Dương một bên ức hiếp đồng liêu, một bên không biết đã vui mừng mà cảm thán lần thứ mấy: “Chủ Công ngày càng trầm ổn, phúc của Đại Sở.”

“Sao ta cảm thấy Chủ Công là ngày càng không thích cười ấy,” Nhan Pháp Cổ nói thầm.

Khương Dương làm bộ lơ đãng phẩy quạt về phía Nhan Pháp Cổ, tay nhoáng lên một cái đã đổi đi xúc xắc, lời lẽ chính đáng nói: “Người nhà ai đứng đắn lại suốt ngày đi cười với cợt, cái này gọi là trầm ổn.”

Nhan Pháp Cổ muốn khóc: “Ổn, đặc biệt ổn, Khương huynh, ngươi tìm người khác chơi đi.”

Đang nói, Địch Kỳ Dã cưỡi con đại hắc mã của hắn trôi lại từ phía trước, tò mò hỏi: “Đang chơi gì thế?”

Nhan Pháp Cổ thấy cứu tinh, nặn ra một gương mặt cười y như bông cúc, nhiệt tình hô: “Địch tiểu ca, chơi xúc xắc bao giờ chưa, rất đơn giản, đặc biệt thú vị.”

“Không được không được, ta còn nợ Chủ Công một món to lắm.” Địch Kỳ Dã dùng lời nói thật để thoái thác.

Nhan Pháp Cổ tặng cho Địch Kỳ Dã một ánh mắt cùng là người lưu lạc chốn thiên nhai.

Lưng Địch Kỳ Dã lạnh toát.

Khương Dương hỏi: “Địch tiểu ca làm gì mà tụt lại phía sau thế?”

Địch Kỳ Dã cười gượng hai tiếng.

Hắn vốn cưỡi song song với Cố Liệt, thật ra không phải ngay từ đầu đã an bài như vậy, lúc khởi hành Địch Kỳ Dã đi theo bên sườn phải phía sau Cố Liệt, sau đó bọn họ mới càng cưỡi càng song song, là vì Vô Song nó…… ưng mắt con ngựa của Cố Liệt.

Ngựa cưỡi của Cố Liệt đều là ngựa ôn thuần được ngàn chọn vạn tuyển, con ngựa nâu này có sức chịu đựng tốt, lực chân dẻo dai, tính cách bình thản dịu ngoan, thích hợp nhất cho việc đi đường dài.

Kết quả vừa mới lên đường, đã bị Vô Song kiên trì sáp vô quấy rầy không ngừng nghỉ, Vô Song liên tục dùng mặt ngựa của nó cọ vào cổ người ta, hoặc lấy mặt to đụng vào mặt to, may mà con ngựa nâu này tốt tính, nếu không kiểu gì cũng phải đạp chân hất bay Cố Liệt.

Đỉnh đầu Cố Liệt giăng đầy mây đen, Địch Kỳ Dã một bên xấu hổ thay Vô Song, một bên sợ Cố Liệt lại túm hắn bắt chép quân quy, vì vậy liền đi tụt lại phía sau.

“Nhan tướng quân, nghe Chủ Công nói ngươi đoán mệnh siêu chuẩn,” lúc trước có một lần Cố Liệt từng nhắc tới việc Nhan Pháp Cổ tính ra tam dị tinh, khiến Địch Kỳ Dã rất tò mò, lúc này vừa vặn lôi ra để nói sang chuyên khác, “Hay là ngươi tính cho ta xem?”

Nhan Pháp Cổ vừa nghe đã hiểu.

Thanh niên tuổi trẻ muốn tính cái gì nhất? Tất nhiên là nhân duyên rồi.

Có thiếu nam nhà ai mà không tư xuân.

Nhan Pháp Cổ vẻ mặt một bộ “Ta đều hiểu, ta biết ngươi thẹn thùng ngươi không cần nhiều lời”, thần thần bí bí sờ soạng khắp đai lưng, tìm ra được hai đồng tiền……

“Khương huynh, xin hãy thương xót, cho mượn một cái đi,” Nhan Pháp Cổ vẻ mặt đưa đám nói.

Khương Dương đại phát từ bi đưa một đồng tiền cho hắn: “Dùng xong trả cho ta.”

Nhan Pháp Cổ sâu sắc cảm thấy lòng người bạc bẽo, thói đời lạnh nhạt. (1)

Nhan Pháp Cổ nắm ba đồng tiền, lắc trái lắc phải lắc trên lắc dưới, lắc lung tung một hồi, rải ra trên lưng ngựa.

Ố!

Mệnh vượng phu!

Khoé miệng Địch Kỳ Dã giật một cái, đánh ngựa chạy mất. Tình nguyện đi nhìn mặt đen của Cố Liệt, còn hơn nghe đạo sĩ rởm nói hươu nói vượn.

Nhan Pháp Cổ tự mình trợn mắt há hốc mồm với ba đồng tiền, con ngựa dẫm qua một vũng nước, một đồng tiền dùng thế sét đánh không kịp bưng tai trượt từ trên lưng ngựa xuống.

Miệng Khương Dương chậc chậc thành tiếng, duỗi tay lấy đi một đồng từ hai đồng tiền dư lại, còn dạy dỗ Nhan Pháp Cổ: “Ngươi nói ngươi, suốt ngày tính vớ vẩn làm gì, đã chưa đúng được lần nào thì chớ.”

Nhan Pháp Cổ đầy mặt lệ rơi nhìn một đồng tiền còn sót lại.

Nhiều lắm sao? Đâu nhiều đâu. (2)

Đến buổi chiều tuyết bắt đầu rơi, trên bầu trời xám xịt là màn tuyết bay bay hạ xuống như đang dứt bông gòn, đại quân dựng trại đóng quân, Cố Liệt luận chiến cùng Địch Kỳ Dã trước bản đồ kham dư, bất tri bất giác trời đã đen.

Khương Dương xốc lên màn lều chủ soái đi vào, mời bọn họ qua ăn cơm.

“Nhan Pháp Cổ bắt được hai con gà rừng, ta chợt nhớ tới trước kia khi chúng ta đánh Tín Châu, đả vi lô nấu món hoang dã, mỗi người ăn một nồi,” Khương Dương nín thinh không nhắc tới việc Nhan Pháp Cổ vì thiếu nợ nên bị hắn tống cổ ra ngoài bắt đi tìm đồ hoang dã, cười đến tao nhã lịch sự: “Sau này không còn cơ hội gì nữa. Khó được có lúc nhàn rỗi, cũng cho Địch tiểu ca nếm thử cái mới.” (Đả vi lô: ăn lẩu)

Địch Kỳ Dã nổi lên tò mò, Cố Liệt ban đầu không trả lời, một lát sau mới cười cười, nói được.

Bọn họ sang lều của Khương Dương, Nhan Pháp Cổ không chỉ tự mình bắt gà, còn tự mình cầm muỗng, đảo nồi sắt đến uy vũ sinh phong, dầu thơm bắn tung, hồi hương hành gừng ném vào như không cần tiền, cuối cùng rót nước hầm một lát, sôi lăn tăn thành nước dùng, nhúng rau củ dại, bắt đầu ăn.

Địch Kỳ Dã xác thật thấy rất mới mẻ, thịt tươi canh thơm, rau dại vừa bị tuyết đông lạnh, nhúng vào canh thịt đun nóng, mang theo vị ngọt nhè nhẹ. Hơn nữa còn thêm hoàn cảnh băng thiên tuyết địa, kiểu ăn trong nồi to như thế này ăn ngon cực kỳ, hắn nhìn sang Cố Liệt, phát hiện hắn cũng nhấc đũa không ít lần.

Lúc này Địch Kỳ Dã nhớ tới câu “sau này không còn cơ hội” ban nãy của Khương Dương, chậm rãi mới ý thức được hắn nói về điều gì.

Khi Địch Kỳ Dã mới vào Sở quân, Cố Liệt vẫn còn thường thường xưng hô huynh đệ với chúng tướng, vui cười giận mắng, tuy vẫn thủ lễ, nhưng không kiêng kị nhiều lắm.

Lần khởi hành này, Cố Liệt phần lớn tự xưng là “Bổn vương”, cũng dần dần thu lại hỉ nộ. Tuy rằng Địch Kỳ Dã cho rằng nhìn như vậy thuận mắt hơn nhiều, nhưng đối với chư tướng Sở quân, chỉ sợ sẽ cảm thấy Chủ Công ngày càng trở nên uy nghiêm trầm ổn, không thích nói cười.

Thời cuộc lúc này, Cố Liệt vấn đỉnh thiên hạ chỉ là chuyện trong một hai năm tới, vậy nên loại thay đổi này là hết sức cần thiết. Kịp thời phân chia rõ tôn ti quân thần, đối với Cố Liệt, đối với chính bọn họ, đều tốt.

Khương Dương là một người có lòng. Hắn quả thật đối đãi với Cố Liệt như với hậu bối nhà mình, nếu không phải như vậy, thì không cần thiết phải mạo cái hiểm này, phí cái phiền toái này, chỉ để ăn một bữa cơm tập thể cuối cùng với Cố Liệt.

Sau khi ăn cơm xong, Địch Kỳ Dã đi theo Cố Liệt trở về lều chủ soái, bầu trời ngừng tuyết, trên mặt đất đã tích lên một tầng nhợt nhạt, nửa vầng trăng bay ra từ sau áng mây đen, ánh trắng chiếu lên tuyết đọng, lấp lánh trắng muốt.

Không nhìn thấy sao trời.

“Cố Liệt,” nhìn băng tuyết, Địch Kỳ Dã bỗng nhiên cảm thấy con người Cố Liệt và chữ Liệt này hoàn toàn chẳng liên quan gì đến nhau, “Vì sao tên ngươi lại là Cố Liệt?”

Cận vệ kỷ luật nghiêm chỉnh đi xa, Cố Liệt bị cắt đứt suy nghĩ, còn là bị loại vấn đề ấu trĩ này cắt đứt suy nghĩ, hắn nhìn thoáng qua phương hướng của lều chủ soái, bất đắc dĩ đi sai đường theo Địch Kỳ Dã, nghiến răng đáp: “Là do tổ phụ đặt.”

Địch Kỳ Dã tò mò, “Có ngụ ý gì?”

“Địch Kỳ Dã, có đi mà không có lại quá thất lễ, nếu ngươi muốn hỏi, vậy lấy một đổi một đi. Ngươi trả lời ta trước, tên ngươi có ngụ ý gì?”

“Tên của ta không có ngụ ý gì cả, là hệ thống rút…… Nói thế nào ta,” Địch Kỳ Dã nghĩ nghĩ, “Là chọn ra một tổ hợp ngẫu nhiên từ vô số từ ngữ. Ta cảm thấy không tệ lắm. Lửa lớn thiêu cháy đồng cỏ.”

Cố Liệt nghe xong, trả lời hắn: “Tổ phụ từng nói, chữ Liệt lấy từ 《 Kinh Thi • Tiểu Nhã Tứ Nguyệt 》, trong câu ‘ngày đông lạnh giá, cuồng phong gào thét’ (3).” (Đông nhật liệt liệt, phiêu phong phát phát)

Địch Kỳ Dã không đánh giá được ý đó là tốt hay xấu: “Đây là một bài thơ hay à?”

Cố Liệt không gật đầu cũng không lắc đầu: “Đây là một bài thơ về biếm trích do một thần tử bị lưu đày viết.”

Sách sử ghi lại, phụ thân của Cố Liệt là một nhi tử không được Cố Lân Sanh yêu thương.

“Vậy vì sao?”

“Ta nào biết.”

“Đám đường huynh đường đệ của ngươi tên là gì?”

“Cố Chương, Cố Quyết…… Không nhớ rõ nữa.”

Một đám, đều là vương tôn mang ngọc, đều biết bao quý giá. (4)

Tại sao chỉ có một mình ngươi, ngày đông lạnh giá, nắng trời chói chang, dầu sôi lửa bỏng?

Địch Kỳ Dã quay đầu lại nhìn Cố Liệt, nhịn không được cảm thán: “Chủ Công, ngươi thật đúng là một đứa trẻ thành thật.”

Cố Liệt tức cười: “Đứa trẻ thành thật?”

“Ừ,” Địch Kỳ Dã còn dám gật đầu, “Hơi ngốc xíu.”

“Không uống rượu, sao đã say thành ra thế này?” Cổ Liệt nửa nghi hoặc nửa trào phúng.

Địch Kỳ Dã cúi đầu cười cười, bỗng nhiên đứng đắn lên, tuy vẫn đang cười, nhưng ngữ khí nghiêm túc hơn rất nhiều: “Chủ Công, người đối đãi với mạt tướng không giống kẻ khác, mạt tướng chỉ có thể sẵn sàng ra trận, chinh chiến sa trường, muôn lần chết cũng không chối từ vì Chủ Công.”

Cố Liệt nhanh chóng tiếp lời: “Ngươi đang muốn nói, cho ngươi đi đánh giặc thì được, quản lý sự vụ, mơ tưởng đi, là ý vậy hả?”

Địch Kỳ Dã kinh ngạc nhướng mày, Cố Liệt lại không hề dao động.

Hắn hiểu quá rõ Địch Kỳ Dã, kiếp trước, Địch Kỳ Dã nhất quyết không nợ nần người khác, độc lai độc vãng, ân huệ vô tình nhận được cũng nhất định sẽ khéo léo trả lại bằng sạch. Kẻ nào cố ý chọc vào hắn, hắn chắc chắn sẽ tìm cơ hội đòi lại, nhưng nếu không phải cố ý gây sự, có khi hắn còn ngại phiền.

Lúc sắp chết, hắn vẫn có thể khiến Cố Liệt nợ hắn một ơn tình dụ Ngao Qua làm phản. Bản thân ra đi không còn gì vướng bận, cuối cùng tổng kết lại, còn là Cố Liệt có lỗi với hắn, chứ không phải hắn có lỗi với Cố Liệt.

Đời này Cố Liệt mới biết được, nhóc con này cũng sống y như thế ở thời đại kia của hắn, chết thành anh hùng, để lại di kế trợ trận (5), đồng dạng không chút vướng bận nào, như vậy hắn sẽ chẳng có lỗi với bất cứ ai.

Luôn phân chia bản thân mình và người khác rất rõ ràng, cũng không biết đó là do cố ý hay do thiên tính, hay cả hai nguyên nhân ấy đều có, tóm lại là kiểu quên đời mà đứng một mình, bất cứ lúc nào cũng có thể mọc cánh mà thành tiên. (6)

Nhưng hắn sống như vậy, chẳng lẽ chưa từng tổn thương tấm lòng người khác?

Hắn thật sự không khiến bất cứ ai thất vọng? Hắn thật sự chưa từng hối hận dù chỉ một chút?

Sống hai đời vẫn không tiến bộ được tí nào, còn muốn trị bệnh cho người khác.

Vậy để xem đến cuối cùng, là ai, trị được ai.

“Ngươi yên tâm đi,” Cố Liệt hừ lạnh một tiếng, “Không tính cho ngươi quản lý sự vụ.”

Dắt không đi đánh lùi lại, cứ không chịu làm việc thì có cách nào được.

Lòng Địch Kỳ Dã nhẹ nhàng thở ra.

Hắn quả thật không muốn liên luỵ vào chính sự, đời trước ăn lỗ đủ rồi, đời này không muốn dính vào lần nữa.

Huống chi, hắn không biết sự tồn tại của mình liệu có gây ra hiệu ứng bươm bướm hay không, nhỡ không cẩn thận đốt cháy mất giai đoạn, bất luận là cho cá hay cho cần câu cá, nếu khuyết thiếu một hệ thống hoàn chỉnh, theo thời gian dài phát triển, có lẽ khi nhân loại ở thời không này tiến vào ngân hà, vẫn sẽ chỉ như một đứa trẻ ôm theo món tiền lớn lang thang giữa phố phường nhộn nhịp, giẫm lên vết xe đổ mà thôi.

Hai người không nói chuyện tiếp, từng người suy tư, bất tri bất giác thay đổi con đường, Địch Kỳ Dã mới rồi đi sai lối, chậm một bước ở phía sau, thuận lợi theo chân Cố Liệt trở về lều chủ soái.

*

Lục Dực và Ngao Qua cũng không dừng lại thế công, đã ăn hết toàn bộ góc đông nam của Tần Châu, chẳng mấy chốc sẽ đánh tới núi Thanh Thành.

Bọn họ an bài nơi dừng chân ở thành Giả Thạch cách Ngư Lương không xa, chờ nghênh đón Chủ Công đã đến.

Sở quân không nhanh không chậm, một đường hành quân, từ tốn đi tới thành Giả Thạch.

Lục Dực và Ngao Qua vốn định ruổi ngựa ra đón như lệ thường, nhưng lại thấy mấy người Khương Dương, Nhan Pháp Cổ đều xuống ngựa quỳ hầu tất cung tất kính, giữ nghiêm lễ tiết, hai người liếc nhìn nhau, ý thức được nay đã đâu còn như xưa, lập tức nhanh chóng nhảy xuống ngựa, kịp thời bổ cứu.

Đi lên đài cao trong lều bày tiệc, Chủ Công cởi ra áo khoác lông sói, hơi chỉnh lại trang phục, ngồi xuống chủ toạ. Địch Kỳ Dã đi theo ngay phía sau Chủ Công, lắc đầu ý bảo cận vệ rằng mình không cần cởi áo lông hồ ly, rồi bị Khương Dương kéo tới ngồi vào vị trí bên phải phía dưới thủ tịch của Chủ Công.

Lục Dực lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, trên mặt Ngao Qua lại thoáng hiện một chút ghen ghét.

Hai người họ nói vài lời khách sáo đón gió tẩy trần, Cố Liệt có đối có đáp với họ, đều theo kịch bản. Sau đó khi bắt đầu mở tiệc rượu, không khí mới dần nhẹ nhàng hơn.

Lục Dực bưng chén rượu nhìn về phía Địch Kỳ Dã, vui đùa nói: “Từ biệt ở Kinh Châu, hôm nay gặp lại, Địch tiểu ca càng thêm tiêu sái.”

“Quá khen,” Địch Kỳ Dã nâng chén đối ẩm, nhưng hoàn toàn không có chút ý định khen trả lại.

Ngao Qua bỗng nhiên chen ngang vào nói: “Vẫn là Chủ Công biết cách nuôi người, dưỡng Địch tướng quân ngày càng tinh tế, Địch tướng quân sợ lạnh như vậy, có cần sai người mang một bình nước nóng lên trước không?”

Lời này vừa nói xong, Khương Dương, Nhan Pháp Cổ đều nhíu chặt mày, Lục Dực dường như không nghe thấy, Địch Kỳ Dã thành thật không khách khí, giống như không nghe ra sự trào phúng của Ngao Qua: “Đa tạ, làm phiền rồi.”

Dừng một chút, như mới chợt nhớ ra điều gì, bổ sung thêm: “Ngao tướng quân, bình nước nóng của nhà ngươi sẽ không thích dở chứng như ngươi đấy chứ? Nếu vậy thì thôi miễn đi, nhỡ làm ta bị bỏng không đánh giặc tốt, trở về, còn liên luỵ cả ngài phải gánh cái tiếng chèn ép đồng liêu.”

Ngao Qua tức giận đến mặt mũi đỏ gay: “Ngươi!”

“Ngao Qua.”

Mặt Cố Liệt trầm xuống.

“Mạt tướng biết sai,” Ngao Qua nén giận, thỉnh tội với Cố Liệt.

Cố Liệt lại nhìn sang Địch Kỳ Dã: “Đồ ăn không ăn được?”

Chúng tướng đều cho rằng Chủ Công muốn đánh mỗi người ba mươi đại bản, không ngờ Chủ Công lại hỏi một câu thường ngày như vậy.

Địch Kỳ Dã xoi mói nói: “Tạm được.”

“Vậy ăn đi.”

Ăn cũng không bịt được mồm ngươi, kiểu gì cũng phải gây thù chuốc oán với cả triều đình mới hài lòng.

Cố Liệt dường như mộng hồi kiếp trước, xuất hiện ảo giác đau đầu, duỗi tay ấn trán.

Địch Kỳ Dã hơi chau mày, rút về tầm mắt.

Lại là động tác này, Cố Liệt sao vậy?

*

Lều trại thủ lĩnh Phong Tộc.

“Bẩm báo đại vương, Sở Vương Cố Liệt đã tới thành Giả Thạch!”

Ngô Côn ngồi trên vương toạ cười ha ha: “Hắn cũng dám tới! Quả nhiên là máu điên của Sở Cố, tốt, tốt lắm!”

Trong lều có một người dường như là phụ tá, trang phục giống thư sinh của Yếu Triều, vai lưng thon gầy, nhìn từ phía sau lưng chỉ tầm thường không gì đặc biệt, cho đến khi nhìn thấy mặt hắn, mới nhận ra trên mặt người này đeo một chiếc mặt nạ quỷ trắng, khoét hở ra những bộ phận như mắt miệng, không có hoa văn cũng không có trang trí, chỉ có ba cái lỗ nhỏ đen đen trên mặt nạ trắng bệch.

Đôi mắt của hắn trái lại sáng ngời vô cùng.

Chờ sau khi binh lính lui ra ngoài, hắn mới mở miệng nói chuyện.

“Ta vẫn cảm thấy không thể coi thường Cố Liệt,” tiếng nói của hắn cũng rất êm tai, chỉ là vang lên từ sau mặt nạ, khó tránh khỏi hơi ồm ồm: “Đại vương, kế hoạch của ngài có quá nhiều lỗ hổng. Việc hội minh cũng không cần thiết.”

Ngô Côn tức khắc nổi trận lôi đình, quơ tay ném một cái chặn giấy trên bàn vào người nọ: “Ngươi câm mồm! Tên tàn phế như ngươi! Ngươi thì biết cái gì!”

Người nọ lập tức ngậm mồm không nói.

Một lát sau, Ngô Côn lại dường như mới tỉnh hồn, bước xuống khỏi vương toạ, đi tới vài bước, kéo ống tay áo người nọ, trách cứ: “Mục Liêm, ngươi chớ nên làm ta tức giận. Ta cũng có lỗi, ngươi biết, ta có mối thù không đội trời chung với Sở Cố, ngươi đừng chọc ta vào những lúc thế này.”

Người nọ im lặng mà đứng ở nơi đó, cũng không đáp một lời.

Ngô Côn không có kiên nhẫn lằng nhằng với hắn, khôi phục lại một bộ dáng quân chủ tài đức sáng suốt, ra khỏi lều chủ soái.

Người nọ ngơ ngẩn đứng hồi lâu, trên gương mặt đằng sau chiếc mặt nạ, mới chậm rãi chậm rãi, nặn thành một vẻ mặt hơi đau lòng.

Hắn đứng giữa lều chủ soái không một bóng người, lại như thể vẫn đang có người ở đó, tức giận bất bình mà nói: “Nếu như ngay cả Cố Lân Sanh phụng mệnh đánh giặc thôi mà ngươi cũng có ‘thù không đội trời chung’, vậy hẳn phải càng hận Yến Triều mới đúng, đã như thế vì sao còn đi dùng Cửu tội mà hoàng đế Yến Triều bịa ra để làm nhục con cháu của Cố Lân Sanh? Dối trá cỡ nào!”

“Sở Vương cầm giữ đông nam, chiếm hết năm châu, ngươi mới chỉ đánh hạ Tây Châu, còn chưa ăn hết được toàn bộ Ung Châu, có cái gì hay mà kiêu ngạo, còn tự cho rằng Sở Vương không dám đến nơi hẹn?”

“Kế hoạch hội minh gì chứ, rời rời rạc rạc, hổng lỗ hổng chỗ. Nếu Sở Vương có thể đắc chí vì được hội minh với Phong Tộc, hở ra cái khe nào cho ngươi đánh, hắn đã mất mạng từ lâu rồi.”

“Ta tàn phế, ngươi là thứ gì? Ngươi còn không bằng cả tàn phế!”

Người mặt quỷ tên là Mục Liệm đó, lải nhải xong với không khí, cả người đờ đẫn đi ra ngoài, hắn đi rồi đi, khuôn mặt sau chiếc mặt nạ dâng lên một nét u sầu.

Sư phụ nói phải phụ tá cho người cầm quyền.

Sư huynh nói mặt hắn còn đáng sợ hơn cả quỷ, Yến Triều không cho phép loại quái vật như hắn làm quan, muốn hắn dùng mặt nạ quỷ che đi khuôn mặt, tới phương bắc tìm Phong Tộc, thử làm phụ tá cho thủ lĩnh Phong Tộc xem sao.

Một mình hắn đến phương bắc, còn chưa tìm thấy thủ lĩnh Phong Tộc, đã bị Ngô Côn bắt được. Cũng may trăm sông đổ về một biển, thủ lĩnh của Phong Tộc là vương thúc của Ngô Côn, mà Ngô Côn đánh trở về vì báo thù cho cha, muốn hắn hỗ trợ báo thù. Hắn giúp Ngô Côn báo thù, Ngô Côn liền trở thành thủ lĩnh mới của Phong Tộc.

Nhưng, hắn không thích Ngô Côn tí nào hết, cũng không muốn làm việc cho Ngô Côn nữa.

Rõ ràng hắn làm bao nhiêu việc giúp đỡ Ngô Côn như vậy, nhưng ngày nào cũng bị tên Ngô Côn hỉ nộ thất thường đó mắng đến máu chó phun đầu.

Ngô Côn còn ngày càng tự đại, không chịu nghe ý kiến của hắn.

Hắn muốn chạy, lại không dám chạy, Ngô Côn phát điên lên quá đáng sợ. Sư phụ từng nói, bọn họ cần phải chết sao cho người người trong thiên hạ ca ngợi. Bị một thằng điên chém chết thì có cái gì hay để ca ngợi?

Chết cũng không chết được.

Hắn nhớ tới tiểu sư đệ bị hắn bắt vào núi Thanh Thành. Không biết tiểu sư đệ có còn sống không, đã rời núi chưa, đang làm gì rồi? Sư huynh nhất định có thể chết đến người người ngợi khen, vậy tiểu sư đệ sẽ may mắn hơn hắn, được chết để tất cả người trong thiên hạ này đều ca tụng sao?

Ai, hắn gian nan quá đi.

—————————————————————–

Chú thích:

(1) Lòng người bạc bẽo, thói đời lạnh nhạt: nguyên văn ‘nhân tâm bất cổ, thế đạo băng hàn’.

– Nhân tâm bất cổ: cổ là chỉ phong khí của xã hội ngày xưa; câu này có ý là lòng người gian trá, bạc bẽo, không được đôn hậu chất phác như người ngày xưa

– Thế đạo băng hàn: xã hội ngày càng lạnh nhạt, bạc bẽo. Đây là tác giả biến tấu, câu hay dùng hơn là ‘Thế phong nhật hạ’: phong khí (phong tục lề thói) xã hội ngày càng bại hoại, ngày một xấu đi

(2) Nhiều lắm sao? Đâu nhiều đâu: nguyên văn ‘Đa tai hồ? Bất đa dã’, xuất xứ từ 《 Luận ngữ – Tử hãn 》, một câu nói của Khổng Tử, ý là tài nghệ như thế này đã tính là nhiều sao, không hề nhiều chút nào. Không rõ chú Nhan đang nói về đoán mệnh hay mấy đồng tiền =))

(3) Ngày đông giá lạnh, cuồng phong gào thét: nguyên văn ‘đông nhật liệt liệt, phiêu phong phát phát’, nằm trong bài thơ《Tiểu nhã · Tứ nguyệt 》, thuộc《Kinh Thi》, đây là thơ phúng dụ về chính trị, một vị quan nhỏ thời Chu viết về tâm trạng đau thương khổ sở khi đi hành dịch (đi lính/công vụ/lao dịch) ở Giang Nam gặp phải loạn lạc, kẹt lại, khó quay về

(4) Mang ngọc: Chương và Quyết đều là tên các loại ngọc khí. Chương là hòn ngọc đẽo phẳng (gọi là Khuê), cắt đôi lấy một nửa. Quyết là ngọc quyết, vòng khuyết làm trang sức

tải xuống94

Chương                             Quyết

(5) Di kế: kế sách để lại trước khi chết, xuất phát từ Tam Quốc Diễn Nghĩa, trước khi lâm chung, Quách Gia viết kế bình định Lưu Đông cho vào trong túi gấm, mệnh người nhà giao cho Tào Tháo

– Trợ trận: duy trì, viện trợ việc đánh trận

(6) Quên đời đứng một mình, mọc cánh thành tiên: nguyên văn là ‘di thế độc lập, vũ hoá đăng tiên’, xuất phát từ bài thơ 《 Tiền Xích Bích phú 》. Di thế: vứt bỏ việc thế gian, sinh hoạt một mình, thoát ly xã hội, không giao tiếp với bất cứ ai. Độc lập: một ý cảnh siêu phàm thoát tục. Vũ hoá đăng tiên: chỉ người đắc đạo phi thăng thành tiên, hình dung người rời xa những huyên náo, sống phiêu du như ở tiên cảnh

(7) Mặt nạ quỷ trắng dựa theo mặt nạ của jabbawockeez:Jabbawockeez_sunfile_t653
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...