Nằm Dưới Ánh Mặt Trời

[22-X]



Tiếng nước ào ào trong phòng tắm làm Bạch Hiền có chút thất thần, hiện cậu đang cầm ly nước nóng tựa vào chiếc tủ đối diện cửa phòng tắm.

Đống quần ướt nhẹp nằm rải rác trên mặt đất, có của cậu, cũng có của Phác Xán Liệt.

Cậu không thể nào nói rõ tình huống vừa xảy ra, bọn họ ngồi ở băng ghế sau trong xe của Phác Xán Liệt, anh đè trên người cậu, ép tới đống giấy vệ sinh quấn quanh eo cậu nhũn ra dính sát vào da, rõ ràng là đêm mưa lạnh lẽo, nhưng trong không khí chỉ có hơi thở nóng bỏng của anh thôi.

"Bé mèo hoa." Xán Liệt vò mặt cậu, sau đó mỉm cười cong ngón tay cọ vào chóp mũi cậu, trước khi hôn xuống.

Mang theo cái ẩm ướt của nước mưa, nụ hôn của Phác Xán Liệt vẫn bá đạo như cũ, quấn lấy lưỡi cậu, mút sâu đến tận cuống họng, khiến nước bọt của hai người đều hòa vào nhau, bởi không kịp nuốt, tất cả đều theo khóe miệng chảy xuống cằm, rồi chảy tiếp xuống cổ, sau đó hẳn là rơi trên băng ghế dính đầy nước mưa.

Bạch Hiền không biết sao cánh tay cậu lại vòng qua cổ anh, không biết là do anh kéo tay cậu hay do chính bản thân cậu làm thế, nhưng vết đỏ trên cổ anh là do cậu cào, theo bản năng.

"Muốn em." Xán Liệt buông môi Bạch Hiền ra rồi nói một câu như thế, chất giọng trầm khàn lởn vởn ngay chóp mũi cậu.

Mặt Bạch Hiền lập tức đỏ bừng lên, lời này Phác Xán Liệt đã từng nói mấy lần, trước kia cậu đều không đồng ý, mà tình hình những lần trước cũng không quá ái muội như lúc này, cả người nóng rực như là vài giây trước khi súng cướp cò.

Cảm nhận được sự căng thẳng của người dưới thân, lại thêm lớp trang điểm kia không che giấu được gương mặt đang đỏ bừng, Xán Liệt cúi đầu xuống, ghé sát vào tai Bạch Hiền.

"Có cho anh không?" Hôn lên vành tai Bạch Hiền, Xán Liệt nghe thấy tiếng cậu nuốt nước bọt.

Bạch Hiền im lặng cả một lúc lâu, tim đập loạn nhịp, như là sắp nhảy ra khỏi cuống họng, cậu biết mình đang suy nghĩ điều gì, cậu nghe được tiếng kêu gào trong lòng mình.

"Về, về nhà..." Cuối cùng, cậu đẩy Xán Liệt ra, xoay đầu đi.

Xán Liệt nở nụ cười, đứng lên, lại đột nhiên tiến đến bên tai Bạch Hiền hôn nhẹ một cái, "Anh yêu em."

Thông báo bất ngờ khiến Bạch Hiền hoàn toàn sửng sốt.

Đây là lời nguyền ác độc nhất trên đời này, bởi nó khiến cậu mãi mãi không thể yêu thêm một người nào nữa.

.

.

.

Hai người bình tĩnh nắm tay đi vào cổng khu nhà trọ của Bạch Hiền, ngay vào lúc thang máy đóng lại liền say sưa hôn nhau một lần nữa, không biết là ai bắt đầu, mà lúc cửa mở ra lại, Bạch Hiền đã bị anh đè sát vào góc thang máy.

Lúc móc chìa khóa ra, nụ hôn của Xán Liệt rơi vào trên cổ Bạch Hiền, lòng bàn tay cực nóng áp lên hông cậu, vuốt ve, khiến Bạch Hiền cảm thấy mỗi một nơi Xán Liệt sờ qua đều bùng lên ngọn lửa bất diệt.

Hai người vừa hôn môi vừa cởi quần áo của đối phương ra, hướng thẳng về phía phòng ngủ, mãi đến khi tấm lưng trần cùa Bạch Hiền áp vào cửa phòng.

Có lẽ là cảm giác lạnh buốt trên lưng đã kéo ý thức mông muội của Bạch Hiền trở về, cậu đẩy Xán Liệt ra, cúi đầu không dám nhìn vào mắt anh, một mực cố định ánh mắt ở ngực anh, những bắp thịt rắn rỏi thể hiện rõ sức hút đặc biệt của phái mạnh, khiến Bạch Hiền theo bản năng mà nuốt nước bọt.

Bạch Hiền rất bất mãn với phản ứng của mình, hoàn toàn đánh mất quyền chủ động, anh muốn, thế là cậu liền cho ngay.

"Anh đi tắm." Xán Liệt hôn lên mũi Bạch Hiền một cái, sau đó buông cậu ra.

.

.

.

Bạch Hiền uống một hớp nước nóng, nghe tiếng nước trong phòng tắm đã dừng lại.

"Bạch Hiền," Xán Liệt ló đầu ra, mái tóc ướt được vuốt ra sau đầu, để lộ vầng trán trơn bóng, quanh người mịt mù hơi nước, "Có thể cho anh mượn quần lót không?"

Bạch Hiền lục tủ quần áo của Ngô Thế Huân lấy một cái quần soóc in hoa ra, đó là quà mà tháng trước Chung Nhân và Khánh Tú đi Hawaii mang về.

Trong nhà không có quần lót mới, mà cậu nhất định sẽ không đưa quần của mình cho anh mặc, có thể là Xán Liệt sẽ không ghét bỏ đâu, nhưng tự Bạch Hiền biết hai người không cùng kích cỡ, mà có thằng còn trai nào lại không để ý chuyện này.

Xán Liệt rụt đầu vào trong, chỉ duỗi tay ra.

Bạch Hiền đặt quần soóc vào lòng bàn tay đang mở ra của Xán Liệt, tay của anh rất to, khớp xương rõ ràng, so với tay của cậu thì lớn hơn rất nhiều, thoạt nhìn rắn chắc lại mạnh mẽ.

Sau đó, bàn tay rắn chắc lại mạnh mẽ kia xoay ngược lại, cách quần soóc in hoa nắm lấy cánh tay Bạch Hiền.

Lúc bị kéo vào phòng tắm, Bạch Hiền đạp phải nước dưới đất, trượt chân một chút, nhào thẳng vào lòng Xán Liệt.

Lòng bàn tay cậu áp lên bắp thịt trên ngực anh, cánh tay miễn cưỡng chống đỡ tạo khoảng cách giữa hai người.

Răng môi lại bị chiếm lấy, theo nhịp hô hấp, lý trí dần bị vứt ra sau đầu.

"Anh đợi em." Buông đôi môi đã sớm sưng tấy ra, Xán Liệt nâng cằm Bạch Hiền lên nói.

Bạch Hiền hiểu được, chữ 'đợi' này hàm chứa rất nhiều ý nghĩa.

Xán Liệt bước ra khỏi phòng tắm, để lại mình Bạch Hiền.

Bạch Hiền ngâm mình vào trong bồn tắm, cảm giác ấm áp từ đáy lòng lan tỏa ra bên ngoài khiến cậu gần như không còn cảm nhận được nhiệt độ của nước, nhắm hai mắt lại thở một hơi thật dài, cậu không muốn nói cảm ơn, giữa cậu và anh không tồn tại những thứ đó, không có "Cảm ơn", không có "Xin lỗi", tất cả đều là chuyện hiển nhiên, có phải thật đáng sợ không?

Lúc cậu từ phòng tắm đi ra, đèn ngoài phòng khách đã tắt, chỉ có ánh đèn màu vàng ấm áp tỏa ra từ cây đèn ngủ đặt ở đầu giường trong căn phòng đang khép hờ.

Thấy Bạch Hiền đứng ở cửa phòng ngủ, Xán Liệt bỏ tờ tạp chí trong tay xuống, tờ tuần san điện ảnh và truyền hình thiếu muối này vốn được đặt ở đầu giường, trông hơi bẩn, anh nghĩ rằng Bạch Hiền cầm nó đến đây để lót đồ.

Xán Liệt không định nói với Bạch Hiền, vừa rồi anh mới chạm mặt với Ngô Thế Huân trong phòng khách, chỉ trong tích tắc thôi, có lẽ chưa tới một phút.

Anh nghe được tiếng mở cửa, sau đó thấy Ngô Thế Huân cau mày đứng ngoài cừa nhìn đống quần áo bị ném lung tung dưới đất.

Hai người nhìn nhau, hiển nhiên Ngô Thế Huân vẫn còn nhớ mặt anh, mới một tiếng trước hai người đã gặp nhau ở K, không ai lên tiếng nói chuyện, sau Ngô Thế Huân nhún vai xoay người bỏ đi.

Bạch Hiền kéo vạt áo thun, cậu không thích mặc đồ ngủ, bình thường đều là mua áo thun lớn hơn 2-3 size về nhà mặc, sáng sớm thức dậy cũng thường xuyên phát hiện áo thun đã cuốn lên tới dưới cổ.

Cậu vừa rúc vào trong chăn liền bị Phác Xán Liệt kéo vào lòng, lưng áp vào ngực anh, nhiệt độ cơ thể xuyên qua vải vóc truyền tới, thật ấm.

Một đêm này hai người không làm gì cả, Bạch Hiền biết bản thân cậu chưa chuẩn bị sẵn sàng để đón tiếp sự xâm chiếm của anh, mà có lẽ Phác Xán Liệt cũng đồng ý chờ đợi cậu.

Thế nên hai người chỉ là ôm nhau ngủ, sau đó cùng nghênh đón ánh mặt trời của ngày mới.
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...