Nằm Dưới Ánh Mặt Trời
[54-X]
Trong thẻ nhớ chỉ có một folder, là folder video, tên "Happy Birthday". Ngô Diệc Phàm nhìn ngày trên đồng hồ đeo tay, thật ra thì bình thường anh ta không nhớ, hôm nay chính là sinh nhật của ba mình.Anh ta phải mất rất nhiều thời gian để di chuột đến folder kia, trước khi nhấp đôi, anh ta hít một hơi thật sâu. Sẽ thấy gì đây? Là tuyệt vọng mà Tam Đảo Khánh Tử nói ư?Cảnh tượng trong màn hình anh ta rất đỗi quen thuộc, là căn phòng của Nghệ Hưng ở nhà chính, từ cửa sổ có thể nhìn thấy cây anh đào mà hai người cùng trồng trong sân. Nghệ Hưng đang ở trên giường yên giấc, bên gối là tấm thiệp chúc mừng vẽ bằng tay, trên thiệp vẽ hình thú một sừng trông rất xấu xí, Ngô Diệc Phàm vẫn nhớ, đó là do anh ta vẽ, tặng cho Nghệ Hưng, làm quà sinh nhật 16 tuổi của cậu.Đoạn phim này được quay vào đêm sinh nhật 16 tuổi của Nghệ Hưng, chỉ có sinh nhật năm đó Ngô Diệc Phàm không thể ở bên cạnh cậu, vì phải làm nhiệm vụ cho Câu Xà.Đôi mày của Ngô Diệc Phàm nhíu lại càng chặt, bởi vì anh ta biết người phụ nữ kia tuyệt đối không đơn giản là muốn anh ta xem đoạn phim này, thế nhưng người đàn ông đột nhiên xông vào màn hình vẫn khiến anh ta lặng đi một lúc lâu, đó là một người đàn ông cường tráng, bước chân tập tễnh, trong tay vẫn cầm nửa chai rượu mạnh.Ngô Diệc Phàm hầu như muốn bóp nát màn hình, khi anh ta nhìn thấy con ma men kia nhào về phía Nghệ Hưng, anh ta nhìn thấy Nghệ Hưng đang ngủ mơ giật mình tỉnh giấc, giãy giụa, mặt tràn ngập sợ hãi, còn hét toáng lên.Cậu đang kêu, "Cứu với, cứu với, Diệc Phàm, cứu em..."Hai mắt Ngô Diệc Phàm đỏ bừng, hận không thể lao vào màn hình băm thây người đàn ông kia ra thành nghìn mảnh, từng tiếng gọi bất lực, như là những con dao nhọn đầy gai ngược, đâm vào trái tim của anh ta, xoay tròn rồi rút ra, liên tục liên tục, đâm sâu thật sâu.Anh ta hận chính bản thân mình, tại sao anh ta không ở bên cậu? Tại sao lại tổn thương người mà anh ta yêu nhất sâu như vậy?Đây là sự tổn thương đã được trù tính sẵn, thế nên khi cậu bé liều mạng đấu tranh mò được con dao cắt hoa quả sắc bén ở tủ đầu giường, cậu không hề nghĩ ngợi tại sao con dao lại xuất hiện ở đó.Con dao đâm thẳng vào gáy người đàn ông, máu tươi trong nháy mắt liền phún ra, bắn vào gương mặt trắng nõn của cậu bé, mà bản năng cầu sinh và cơn khủng hoảng cực độ khiến cậu bé gần như trở nên điên cuồng mà đâm liên tục, mãi đến khi kẻ xâm phạm không còn nhúc nhích nữa mà ngã xuống người cậu.Động tác của cậu bé đột nhiên dừng lại, cậu ngẩn người tại đó, hình ảnh duy nhất còn chuyển động chính là những cánh hoa anh đào bị gió đêm cuốn lên thổi vào trong phòng.Sau đó, Ngô Diệc Phàm nhìn thấy những giọt nước mắt theo hốc mắt của cậu chảy ra ngoài, cậu liều mạng dịch người về sau, trốn tránh thi thể đang lạnh dần, co rúc ở đầu giường, cậu bé run rẩy vung tay ra, cố gắng ném con dao trong tay đi, mà bắp thịt bị căng cứng quá mức lại khiến tay cậu bị chuột rút, làm thế nào cũng không ném đi được.Cậu cầm con dao dính đầy máu, cậu chính là hung thủ giết người.Sau đó là hình ảnh Khánh Tử mặc kimono chạy vào, trông bà vừa hoảng loạn vừa nôn nóng, giọng bà nghẹn ngào gọi tên cậu bé rồi ôm chặt cậu vào lòng mình, bà nói, "Hưng, đừng sợ, có mẹ ở đây." Bà mở bàn tay cầm chặt chuôi dao của Nghệ Hưng ra, lúc con dao rơi xuống đất còn phát ra tiếng vang.Cậu bé người đầy máu tươi rốt cuộc khóc òa lên, cậu vùi trong lòng mẹ nuôi, gào khóc nói sợ quá, gào khóc gọi tên Ngô Diệc Phàm, cậu nói, Diệc Phàm, em sợ, em sợ...Tối hôm đó, Tam Đảo Khánh Tử đã đánh cắp toàn bộ lòng tin của Trương Nghệ Hưng....Khánh Tử ngồi bên bàn ăn, nhắm mắt lại hướng về ngọn nến đốt trên bánh kem cầu nguyện, Bạch Hiền đứng ở đối diện bà, yên lặng nhìn bà, mãi đến khi ánh mắt từng trải của bà mở ra lần nữa.Khánh Tử đứng lên, "Chúng ta không thể bị quấy rầy, đúng không?" Bà nói, mở điện thoại di động lên bấm, sau đó vứt xuống cạnh bánh kem trên bàn."Đúng là như vậy," Bạch Hiền gật đầu, "Ngài từng học qua à?" Cậu chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, sau đó cười với Khánh Tử, "Ngài xác định không cần người thứ ba ở đây chứ?" Cậu hỏi, "Ngài biết đấy, thuật thôi miên thỉnh thoảng bị xã hội lên án, thường cần một nhân chứng." Biểu diễn hoặc trị liệu, cần bên thứ ba có mặt, đó là nguyên tắc."Không cần đâu, Bạch," Khánh Tử nở nụ cười, "Cậu là người biết yêu, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện đáng sợ." Mà Bạch Hiền biết, thôi miên không liên quan gì đến tín nhiệm, bà ta chỉ muốn lờ đi mà thôi."Ngài nói đúng, tôi quả thật sẽ không làm." Bạch Hiền toét miệng cười, "Cảm ơn bà ngài đã tin tưởng, việc này rất có ích cho quá trình trị liệu.""Cậu từng nói, người có năng lực khống chế tinh thần mạnh mẽ có thể không thích hợp với biện pháp này." Khánh Tử đứng giữa phòng xoay nhẹ một vòng, lúc ngừng lại bà bỗng nhiên cau mày, "Là như thế này ư?""Tôi gạt ngài thôi," Bạch Hiền lắc đầu, đi thẳng đến chiếc giường đầy hoa diên vĩ, đứng ở bên giường, "Trên thực tế, càng là người có năng lực khống chế tinh thần mạnh mẽ thì càng dễ tiến nhập trạng thái, bởi vì bọn họ biết phải khiến bản thân mình chuyên tâm như thế nào." Nói xong, cậu đưa tay phải ra, "Vì vậy, đây sẽ là giấc mộng ngọt ngào nhất của ngài. Tôi dám đảm bảo."...Màn hình đột nhiên sáng lên, lại không có bất cứ vật gì nhắc nhở Ngô Diệc Phàm đoạn phim này được quay vào thời gian nào.Người phụ nữ trong màn hình đang hướng về biển hoa diên vĩ rơi lệ, bởi vì đè nén tiếng khóc nên vai bà hơi run lên."Mẹ." Là cậu bé hiền lành luôn khiến người ta thấy ấm lòng, "Mẹ sao vậy?" Nghệ Hưng lo lắng hỏi."Hưng, mẹ phải làm sao đây?" Bà đau thương ôm lấy con trai mình, "Cơ nghiệp trăm năm này, sắp bị phá hủy trong tay mẹ rồi.""Sao mẹ nói vậy?" Nghệ Hưng an ủi nàng, "Mẹ, con có thể giúp gì cho mẹ không?""Không, con không thể, đáng ra phải giao cho Phàm," Khánh Tử cắn môi, "Nhưng mẹ lại không nỡ, sao mẹ có thể đành lòng để tội ác vấy bẩn nó chứ." Bà khóc, đau lòng như một người mẹ thật sự.Cậu bé rũ mắt xuống, cậu cũng không nỡ, đó là vầng mặt trời cuối cùng trong sinh mạng của cậu, là ánh sáng mà bất luận thế nào cậu cũng muốn bảo vệ."Nếu vậy thì, mẹ," Nghệ Hưng cố gắng nở nụ cười, "Con sẽ thay anh ấy." Dù sao cậu từ lâu đã là tội ác, nếu phải xuống địa ngục, một mình cậu đi là đủ rồi, "Xin mẹ, đừng nói cho anh ấy biết."Khánh Tử cau mày, dùng đôi mắt sưng đỏ giàn giụa nước mắt nhìn đứa con hiền lành của mình, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng bà ôm lấy cậu nói, "Hưng, cảm ơn con."Bà vỗ nhẹ vào tấm lưng gầy guộc của cậu bé, những đốt xương cột sống nổi lên làm tay bà thấy hơi đau, bà hướng về màn hình nở nụ cười, từ miệng phát ra vẫn là ngữ điệu bi thương, "Phàm sẽ không biết, nó chỉ biết là chúng ta muốn nó biết, mãi mãi cũng không ngờ được là chúng ta không muốn nó biết." Cuối cùng, bà nói như vậy.Ngô Diệc Phàm nhắm hai mắt lại, nội dung phía sau anh ta không cần xem nữa, anh ta biết tiếp theo là gì, đó sẽ là những khung hình đỏ như máu, ghi lại quá trình Thiếu chủ chân chính của Câu Xà lột xác trưởng thành, mạng người là những bậc thang mà cậu dẫm lên để bước đến ngai vàng, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy,... bảy mươi... bảy trăm...Anh ta quăng laptop xuống đất, trên màn hình xuất hiện vết nứt lớn, như vết thương trong lòng anh ta, rạch xuyên qua tất cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương